-
Chương 42-44
Chương 42: Lấy dấu vân tay
“Nhưng chúng em lớn lên cùng nhau...”, Dư Tiểu Tiêu tỏ ra bất đắc dĩ, cười khổ rồi vờ tận tình khuyên bảo: “A Kiều, em cũng đừng mạnh miệng, may là không tạo thành hậu quả nghiêm trọng, bà cụ cũng là người lương thiện, em nên nhận sai một cách chân thành, nghe không?”
A Kiều đẩy tay Dư Tiêu Tiêu ra.
Cô tới cạnh bàn, viết ra một hàng chữ trên giấy note: “Cậu chủ, tôi có cách tìm ra thủ phạm!”
Tiêu Định Bân nhướng mày: “Cách gì?”
Dư Kiều không nói gì, chỉ lẳng lặng đi tới cạnh Hà Thúy.
Khi còn bé, lúc học cách phân biệt dược liệu với bà ngoại, bà ngoại từng khen cô có năng khiếu, hễ là dược liệu mà cô từng ngửi, cô đều nhớ rõ, không sai được.
Cô dám khẳng định việc này do Hà Thúy làm, vậy Hà Thúy sẽ phải chạm vào Khiên Ngưu Tử, trên tay cô ta còn mùi của nó.
Dư Kiều nắm lấy tay Hà Thúy, nhẹ nhàng ngửi một chút.
Mặt Hà Thúy đỏ lên, vội rút tay về: “Cô làm gì thế, điên à! Cô ngửi tay tôi làm gì?”
Dư Kiều bình tĩnh nhìn đối phương rồi xoay người vào phòng bếp.
“Đồ điên!”, Hà Thúy vẫn vung tay tỏ ra hung dữ, Tiêu Định Bân và Tiêu Bình Sinh cũng đã tiến vào bếp.
Dư Tiêu Tiêu cắn môi, ánh mắt nặng nề liếc Hà Thúy một cái rồi vội vã theo vào bếp.
Dư Kiều ngồi xổm xuống trước thùng rác, nhìn chăm chú đống rác rưởi
Tiêu Định Bân có thói sạch sẽ nên phòng bếp của nhà họ Tiêu luôn sạch tới mức không một hạt bụi.
Nhưng rác của nguyên liệu nấu buổi trưa nay vẫn chưa được xử lý.
Tiêu Định Bân thấy Dư Kiều ngồi xổm trước thùng rác nhìn chằm chằm thì có chút ghét bỏ: “Cô ngồi chồm hổm ở đó làm gì thế?”
Giọng anh chưa dứt thì Dư Kiều đột nhiên đeo bao tay vào, lấy một cái túi nhỏ ra khỏi thùng rác.
“A Kiều, em làm gì thế, sao em lại moi rác ra làm gì, bẩn quá, vứt đi em...”, Dư Tiêu Tiêu vội bịt mũi nói.
Dư Kiều chẳng thèm liếc cô ta cái nào.
Tiêu Bình Sinh nhìn Dư Kiều, trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó.
Dư Kiều cầm miệng túi ra khỏi nhà bếp, lại chạy tới chỗ bàn viết một dòng.
“Trong túi này chứa Khiên Ngưu Tử, anh có thể phái người kiểm tra dấu vân tay trên miệng túi, đối chiếu thì sẽ biết thủ phạm là ai!”
Tiêu Định Bân đọc xong dòng này thì nhìn Dư Kiều một cái, sau đó gọi trợ lý vào: “Đích thân anh mang đi kiểm tra cho tôi, dùng tốc độ nhanh nhất!”
Giang Nguyên vâng dạ, cất kỹ túi rồi nhanh chóng rời khỏi nhà họ Tiêu.
Hà Thúy lúc này đã biến sắc, không khỏi nhìn sang Dư Tiêu Tiêu.
Dư Tiêu Tiêu trừng mắt cô ta một cái lúc không ai chú ý, sau đó Hà Thúy mới rũ đầu xuống.
Giang Nguyên nhanh chóng dẫn theo chuyên gia phân tích vân tay quay lại, người trong bếp đều bị thu thập dấu vân tay.
Tới phiên Hà Thúy, tay cô ta run lẩy bẩy, mặt mày tái nhợt.
Dư Kiều thì bình tĩnh thản nhiên.
“Cậu chủ, khoảng nửa tiếng sau sẽ có kết quả đối chiếu!”
Tiêu Định Bân gật đầu, nói với Giang Nguyên: “Bà cô hiếm khi về nước thế mà lại phải chịu khổ ở nhà tôi, sau khi điều tra rõ ràng, anh phải xử lý thủ phạm đàng hoàng!”
“Vâng thưa cậu chủ, xin cậu yên tâm!”, Giang Nguyên cười gằn: “Dám ra tay với bà cô của chúng ta, dù không đánh chết được thì tôi cũng không thể để kẻ đó yên ổn!”
Chương 43: Lọc lại người làm
Hà Bích vốn đang sợ lắm rồi, sau khi nghe câu Giang Nguyên nói xong thì không khỏi mềm nhũn hai chân, sau đó ngồi phịch xuống đất.
Giang Nguyên trông nhỏ nhắn, tầm thường nhưng lại là một trong những người được Tiêu Định Bân tin tưởng nhất, hơn nữa còn nổi tiếng là bụng dạ nham hiểm. Nghe nói là ông cụ đã đích thân dặn dò, mục đích là rung cây doạ khỉ, để người định hại Tiêu Định Bân phải từ bỏ ý định xấu.
Hà Thuý ngồi xuống thì trái tim của Dư Tiêu Tiêu cũng suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đúng là thứ vô dụng, nhỡ ả mà khai ra cô ta thì…
“Cô sao thế?”, Tiêu Định Bân nhìn Hà Thuý rồi lạnh giọng hỏi.
Song, người Hà Thuý run lẩy bẩy rồi nhìn sang Dư Tiêu Tiêu: “Cô…”
“Cô định bảo cô không liên quan chứ gì?”, Dư Tiêu Tiêu lập tức ngắt lời Hà Thuý: “Hà Thuý, tôi thật sự không ngờ cô lại có ý nghĩ như vậy đấy, cô ăn gan hùm mật gấu à?”
“Cô Dư, tôi, tôi…”
“Tôi biết rồi, thím Lý không ở đây, cô muốn tiếp quản việc nhà bếp nhưng sợ A Kiều tranh mất việc nên hôm nay mới cố ý giở trò đúng không?”
Dư Tiêu Tiêu liên tục lắc đầu: “Hà Thuý, cô làm như vậy thì có nghĩ tới chồng với con trai của mình không? Cô tưởng mình có thể trót lọt được à?”
Hà Thuý như bị câu nói của Dư Tiêu Tiêu đâm trúng tim đen, toàn thân cô ta run lên bần bật, sau đó đột nhiên như mất hết sức lực mà ngã xuống đất: “Cậu chủ, xin cậu tha cho tôi, tôi nhất thời hồ đồ nên mới làm ra chuyện ngu xuẩn thế này…”
Hà Thuý vừa khóc vừa vả vào mặt mình, sau vài cát tát, mũi cô ta đã chảy máu.
Tiêu Bình Sinh chỉ cúi xuống nghịch chiếc nhẫn đeo trên tay, khoé môi anh ấy nở một nụ cười chế nhạo. Còn Dư Kiều thì không có biểu cảm hay hành động gì.
Ai cũng phải chịu trách nhiệm với việc mình đã làm, nếu dám làm thì phải chấp nhận gánh vác hậu quả.
Tiêu Định Bân nhăn nhó mặt mày, người làm trong nhà thi nhau gây hoạ, làm anh không nén được giận.
“Giang Nguyên, lôi cô ta đi”.
Tiêu Định Bân đã nổi giận, trước đó là chuyện xấu của A Kiều với tài xế của Tiêu Tiêu, tiếp đến chị Hà này ỷ thế bắt nạt người khác ở sân sau, đến nay lại tới lượt Hà Thuý.
Từ khi nào mà nhà họ Tiêu lại loạn đến vậy.
Giang Nguyên tiến lên, sau đó xách Hà Thuý dậy bằng một tay.
Hà Thuý sợ đến mức run rẩy, khi được lôi qua người Dư Tiêu Tiêu, cô ta vô thức muốn kéo chân Dư Tiêu Tiêu: “Cô Dư, cứu tôi với…”
Dư Tiêu Tiêu vội lùi lại trốn, sau đó vừa tức vừa bức đá Hà Thuý một cái: “Xin tôi mà làm gì, cô làm ra chuyện như vậy thì đến thần tiên cũng không giúp được đâu”.
“Xem ra tại ngày thường cô Dư quá nhân từ với mọi người nên người làm nhà họ Tiêu có chuyện gì đều xin xỏ cô đầu tiên nhỉ!”
Tiêu Bình Sinh hờ hững nói một câu, Dư Tiêu Tiêu cười trừ nói: “Giờ thì tôi biết không nên lo chuyện bao đồng rồi, hết người này đến người khác nhờ vả, tôi bảo vệ A Kiều vì hai đứa lớn lên từ nhỏ với nhau… Định Bân, anh nói có đúng không?”
Tiêu Định Bân nhìn cô ta rồi nói với Tiêu Bình Sinh: “Tiêu Tiêu tốt vậy đó”.
Tiêu Bình Sinh không khỏi bật cười: “Ôi chao, hai người tình cảm làm chúng tôi ngưỡng mộ quá!”
Tiêu Định Bân gọi quản gia vào: “Ông lọc lại hết người làm trong nhà một lượt đi, những ai ngày thường không tuân thủ quy định hay bắt nạt người khác, hoặc có ý đồ bất chính thì đều đuổi hết, sau đó gọi công ty giúp việc tuyển người mới”.
Chương 44: Buồn bực vô cớ
Anh vừa nói xong thì chợt nhớ ra điều gì đó nên bổ sung: “Nếu tôi không có nhà, tất cả người làm mới cứ giao cho Tiêu Tiêu quyết định”.
Dư Tiêu Tiêu không khỏi mừng thầm, đây đúng là một cơ hội tuyệt vời, cô ta có thể nhân đây để gài người của mình vào nhà họ Tiêu.
Trước đó chỉ có mỗi tên tài xế Triệu Cường là tâm phúc của cô ta, thành ra làm cô ta ra tay không được thoải mái cho lắm… Dẫu sao sau này cô ta cũng còn nhiều việc lớn cần làm nữa.
“Chuyện nhà bếp…”
Tiêu Định Bân liếc nhìn Dư Kiều vẫn luôn yên lặng và giữ vẻ thờ ơ suốt nãy giờ rồi nói: “Bà thích tay nghề nấu nướng của thím Lý, nếu cô đã từng hỗ trợ cho thím ấy thì sắp tới hãy phụ trách việc bếp núc”.
Dư Tiêu Tiêu vừa mừng chưa nổi một phút thì đã bị dội cho một gáo nước lạnh, cô ta định lên tiếng nhưng thấy Tiêu Định Bân có vẻ không vui nên đành ngậm miệng.
Sự việc cứ thế được quyết định, người làm của nhà họ Tiêu vẫn thấy có gì đó sai sai.
A Kiều tước đó bị đánh cho thừa sống thiếu chết, cậu chủ ghét cô đến vậy nên ai cũng nghĩ sau này cô không còn cơ hội trở mình nữa. Nhưng sao mới loáng cái đã được lo việc bếp núc rồi.
Đó là vị trí quan trọng lo một ngày ba bữa cho cậu chủ, nếu phục vụ cậu chủ hài lòng thì khéo lại thành thím Lý thứ hai.
Một cô nhóc bị câm, đã thế mặt còn có sẹo nhưng chỉ mất vài hôm đã xử đẹp Hà Thuý làm việc ở nhà họ Tiêu cả vài năm.
Rõ ràng cậu chủ rất ghét Dư Kiều, nhưng lại cho cô lo việc nhà bếp. Chẳng qua do mặt cô có vết sẹo, không mọi người đã nghĩ cô leo lên được giường của cậu chủ rồi.
A Kiều nghe sắp xếp của Tiêu Định Bân xong tuy thấy hơi ngạc nhiên nhưng lại bình tĩnh đón nhận, chắc cũng vì bà cụ nhà họ Tiêu ở đây nên mới anh cho cô lo việc nhà bếp tạm thời thôi.
Tiêu Định Bân thấy cô không có vẻ vui mà chỉ bình tĩnh đón nhận, không biết tại sao anh lại thấy bực.
“Thu dọn chỗ này đi, tối nấu lại món canh cá”.
Tiêu Định Bân quẳng lại một câu rồi quay người lên tầng.
Dư Tiêu Tiêu lạnh lùng liếc Dư Kiều một cái rồi cũng đi lên theo.
Tiêu Bình Sinh đứng dậy khỏi sofa, khi đi qua người Dư Kiều, anh ấy chợt giơ tay vuốt mái tóc mềm mại của cô: “Nhóc con giỏi lắm!”
Dư Kiều voo thức né đi, Tiêu Bình Sinh càng cười tươi hơn: “Tối mai đừng quên đấy, mười giờ, tôi chờ cô”.
Tiêu Định Bân đi tơi khúc quẹo cầu thang thì vừa hay thấy Tiêu Bình Sinh cúi xuống nói gì đó với Dư Kiều, hành động của cả cả hai trông rất thân thiết.
Anh hơi cau mày, trong lòng thấy hơi không vui.
Dư Tiêu Tiêu cười nói: “Hình như chú họ thích A Kiều rồi, không ngờ A Kiều được đàn ông thích vậy đấy…”
Không chờ Tiêu Định Bân lên tiếng, cô ta lại lắc đầu thờ dài: “Nếu A Kiều không bị câm và có xuất thân tốt một chút thì khéo cũng vớ được một mối ngon rồi”.
“Chú ấy là con nuôi duy nhất của bà anh, cô ta mà xứng à?”, Tiêu Định Bân cười khẩy một tiếng, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn xuống dưới.
Tiêu Bình Sinh có dáng người dỏng cao, gương mặt tuấn tú, A Kiều trông lại nhỏ nhắn, cô đứng cạnh anh ấy trông rất xứng đôi.
Tiêu Định Bân càng thêm bực hơn, nhớ tới câu nói Dư Kiều hay được đàn ông thích của Dư Tiêu Tiêu, anh không khỏi bực thêm, đúng là cô rất giỏi. Tối đó, không phải anh cũng uống say rồi suýt không kìm lòng được với cô đấy sao?
“Nhưng chúng em lớn lên cùng nhau...”, Dư Tiểu Tiêu tỏ ra bất đắc dĩ, cười khổ rồi vờ tận tình khuyên bảo: “A Kiều, em cũng đừng mạnh miệng, may là không tạo thành hậu quả nghiêm trọng, bà cụ cũng là người lương thiện, em nên nhận sai một cách chân thành, nghe không?”
A Kiều đẩy tay Dư Tiêu Tiêu ra.
Cô tới cạnh bàn, viết ra một hàng chữ trên giấy note: “Cậu chủ, tôi có cách tìm ra thủ phạm!”
Tiêu Định Bân nhướng mày: “Cách gì?”
Dư Kiều không nói gì, chỉ lẳng lặng đi tới cạnh Hà Thúy.
Khi còn bé, lúc học cách phân biệt dược liệu với bà ngoại, bà ngoại từng khen cô có năng khiếu, hễ là dược liệu mà cô từng ngửi, cô đều nhớ rõ, không sai được.
Cô dám khẳng định việc này do Hà Thúy làm, vậy Hà Thúy sẽ phải chạm vào Khiên Ngưu Tử, trên tay cô ta còn mùi của nó.
Dư Kiều nắm lấy tay Hà Thúy, nhẹ nhàng ngửi một chút.
Mặt Hà Thúy đỏ lên, vội rút tay về: “Cô làm gì thế, điên à! Cô ngửi tay tôi làm gì?”
Dư Kiều bình tĩnh nhìn đối phương rồi xoay người vào phòng bếp.
“Đồ điên!”, Hà Thúy vẫn vung tay tỏ ra hung dữ, Tiêu Định Bân và Tiêu Bình Sinh cũng đã tiến vào bếp.
Dư Tiêu Tiêu cắn môi, ánh mắt nặng nề liếc Hà Thúy một cái rồi vội vã theo vào bếp.
Dư Kiều ngồi xổm xuống trước thùng rác, nhìn chăm chú đống rác rưởi
Tiêu Định Bân có thói sạch sẽ nên phòng bếp của nhà họ Tiêu luôn sạch tới mức không một hạt bụi.
Nhưng rác của nguyên liệu nấu buổi trưa nay vẫn chưa được xử lý.
Tiêu Định Bân thấy Dư Kiều ngồi xổm trước thùng rác nhìn chằm chằm thì có chút ghét bỏ: “Cô ngồi chồm hổm ở đó làm gì thế?”
Giọng anh chưa dứt thì Dư Kiều đột nhiên đeo bao tay vào, lấy một cái túi nhỏ ra khỏi thùng rác.
“A Kiều, em làm gì thế, sao em lại moi rác ra làm gì, bẩn quá, vứt đi em...”, Dư Tiêu Tiêu vội bịt mũi nói.
Dư Kiều chẳng thèm liếc cô ta cái nào.
Tiêu Bình Sinh nhìn Dư Kiều, trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó.
Dư Kiều cầm miệng túi ra khỏi nhà bếp, lại chạy tới chỗ bàn viết một dòng.
“Trong túi này chứa Khiên Ngưu Tử, anh có thể phái người kiểm tra dấu vân tay trên miệng túi, đối chiếu thì sẽ biết thủ phạm là ai!”
Tiêu Định Bân đọc xong dòng này thì nhìn Dư Kiều một cái, sau đó gọi trợ lý vào: “Đích thân anh mang đi kiểm tra cho tôi, dùng tốc độ nhanh nhất!”
Giang Nguyên vâng dạ, cất kỹ túi rồi nhanh chóng rời khỏi nhà họ Tiêu.
Hà Thúy lúc này đã biến sắc, không khỏi nhìn sang Dư Tiêu Tiêu.
Dư Tiêu Tiêu trừng mắt cô ta một cái lúc không ai chú ý, sau đó Hà Thúy mới rũ đầu xuống.
Giang Nguyên nhanh chóng dẫn theo chuyên gia phân tích vân tay quay lại, người trong bếp đều bị thu thập dấu vân tay.
Tới phiên Hà Thúy, tay cô ta run lẩy bẩy, mặt mày tái nhợt.
Dư Kiều thì bình tĩnh thản nhiên.
“Cậu chủ, khoảng nửa tiếng sau sẽ có kết quả đối chiếu!”
Tiêu Định Bân gật đầu, nói với Giang Nguyên: “Bà cô hiếm khi về nước thế mà lại phải chịu khổ ở nhà tôi, sau khi điều tra rõ ràng, anh phải xử lý thủ phạm đàng hoàng!”
“Vâng thưa cậu chủ, xin cậu yên tâm!”, Giang Nguyên cười gằn: “Dám ra tay với bà cô của chúng ta, dù không đánh chết được thì tôi cũng không thể để kẻ đó yên ổn!”
Chương 43: Lọc lại người làm
Hà Bích vốn đang sợ lắm rồi, sau khi nghe câu Giang Nguyên nói xong thì không khỏi mềm nhũn hai chân, sau đó ngồi phịch xuống đất.
Giang Nguyên trông nhỏ nhắn, tầm thường nhưng lại là một trong những người được Tiêu Định Bân tin tưởng nhất, hơn nữa còn nổi tiếng là bụng dạ nham hiểm. Nghe nói là ông cụ đã đích thân dặn dò, mục đích là rung cây doạ khỉ, để người định hại Tiêu Định Bân phải từ bỏ ý định xấu.
Hà Thuý ngồi xuống thì trái tim của Dư Tiêu Tiêu cũng suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đúng là thứ vô dụng, nhỡ ả mà khai ra cô ta thì…
“Cô sao thế?”, Tiêu Định Bân nhìn Hà Thuý rồi lạnh giọng hỏi.
Song, người Hà Thuý run lẩy bẩy rồi nhìn sang Dư Tiêu Tiêu: “Cô…”
“Cô định bảo cô không liên quan chứ gì?”, Dư Tiêu Tiêu lập tức ngắt lời Hà Thuý: “Hà Thuý, tôi thật sự không ngờ cô lại có ý nghĩ như vậy đấy, cô ăn gan hùm mật gấu à?”
“Cô Dư, tôi, tôi…”
“Tôi biết rồi, thím Lý không ở đây, cô muốn tiếp quản việc nhà bếp nhưng sợ A Kiều tranh mất việc nên hôm nay mới cố ý giở trò đúng không?”
Dư Tiêu Tiêu liên tục lắc đầu: “Hà Thuý, cô làm như vậy thì có nghĩ tới chồng với con trai của mình không? Cô tưởng mình có thể trót lọt được à?”
Hà Thuý như bị câu nói của Dư Tiêu Tiêu đâm trúng tim đen, toàn thân cô ta run lên bần bật, sau đó đột nhiên như mất hết sức lực mà ngã xuống đất: “Cậu chủ, xin cậu tha cho tôi, tôi nhất thời hồ đồ nên mới làm ra chuyện ngu xuẩn thế này…”
Hà Thuý vừa khóc vừa vả vào mặt mình, sau vài cát tát, mũi cô ta đã chảy máu.
Tiêu Bình Sinh chỉ cúi xuống nghịch chiếc nhẫn đeo trên tay, khoé môi anh ấy nở một nụ cười chế nhạo. Còn Dư Kiều thì không có biểu cảm hay hành động gì.
Ai cũng phải chịu trách nhiệm với việc mình đã làm, nếu dám làm thì phải chấp nhận gánh vác hậu quả.
Tiêu Định Bân nhăn nhó mặt mày, người làm trong nhà thi nhau gây hoạ, làm anh không nén được giận.
“Giang Nguyên, lôi cô ta đi”.
Tiêu Định Bân đã nổi giận, trước đó là chuyện xấu của A Kiều với tài xế của Tiêu Tiêu, tiếp đến chị Hà này ỷ thế bắt nạt người khác ở sân sau, đến nay lại tới lượt Hà Thuý.
Từ khi nào mà nhà họ Tiêu lại loạn đến vậy.
Giang Nguyên tiến lên, sau đó xách Hà Thuý dậy bằng một tay.
Hà Thuý sợ đến mức run rẩy, khi được lôi qua người Dư Tiêu Tiêu, cô ta vô thức muốn kéo chân Dư Tiêu Tiêu: “Cô Dư, cứu tôi với…”
Dư Tiêu Tiêu vội lùi lại trốn, sau đó vừa tức vừa bức đá Hà Thuý một cái: “Xin tôi mà làm gì, cô làm ra chuyện như vậy thì đến thần tiên cũng không giúp được đâu”.
“Xem ra tại ngày thường cô Dư quá nhân từ với mọi người nên người làm nhà họ Tiêu có chuyện gì đều xin xỏ cô đầu tiên nhỉ!”
Tiêu Bình Sinh hờ hững nói một câu, Dư Tiêu Tiêu cười trừ nói: “Giờ thì tôi biết không nên lo chuyện bao đồng rồi, hết người này đến người khác nhờ vả, tôi bảo vệ A Kiều vì hai đứa lớn lên từ nhỏ với nhau… Định Bân, anh nói có đúng không?”
Tiêu Định Bân nhìn cô ta rồi nói với Tiêu Bình Sinh: “Tiêu Tiêu tốt vậy đó”.
Tiêu Bình Sinh không khỏi bật cười: “Ôi chao, hai người tình cảm làm chúng tôi ngưỡng mộ quá!”
Tiêu Định Bân gọi quản gia vào: “Ông lọc lại hết người làm trong nhà một lượt đi, những ai ngày thường không tuân thủ quy định hay bắt nạt người khác, hoặc có ý đồ bất chính thì đều đuổi hết, sau đó gọi công ty giúp việc tuyển người mới”.
Chương 44: Buồn bực vô cớ
Anh vừa nói xong thì chợt nhớ ra điều gì đó nên bổ sung: “Nếu tôi không có nhà, tất cả người làm mới cứ giao cho Tiêu Tiêu quyết định”.
Dư Tiêu Tiêu không khỏi mừng thầm, đây đúng là một cơ hội tuyệt vời, cô ta có thể nhân đây để gài người của mình vào nhà họ Tiêu.
Trước đó chỉ có mỗi tên tài xế Triệu Cường là tâm phúc của cô ta, thành ra làm cô ta ra tay không được thoải mái cho lắm… Dẫu sao sau này cô ta cũng còn nhiều việc lớn cần làm nữa.
“Chuyện nhà bếp…”
Tiêu Định Bân liếc nhìn Dư Kiều vẫn luôn yên lặng và giữ vẻ thờ ơ suốt nãy giờ rồi nói: “Bà thích tay nghề nấu nướng của thím Lý, nếu cô đã từng hỗ trợ cho thím ấy thì sắp tới hãy phụ trách việc bếp núc”.
Dư Tiêu Tiêu vừa mừng chưa nổi một phút thì đã bị dội cho một gáo nước lạnh, cô ta định lên tiếng nhưng thấy Tiêu Định Bân có vẻ không vui nên đành ngậm miệng.
Sự việc cứ thế được quyết định, người làm của nhà họ Tiêu vẫn thấy có gì đó sai sai.
A Kiều tước đó bị đánh cho thừa sống thiếu chết, cậu chủ ghét cô đến vậy nên ai cũng nghĩ sau này cô không còn cơ hội trở mình nữa. Nhưng sao mới loáng cái đã được lo việc bếp núc rồi.
Đó là vị trí quan trọng lo một ngày ba bữa cho cậu chủ, nếu phục vụ cậu chủ hài lòng thì khéo lại thành thím Lý thứ hai.
Một cô nhóc bị câm, đã thế mặt còn có sẹo nhưng chỉ mất vài hôm đã xử đẹp Hà Thuý làm việc ở nhà họ Tiêu cả vài năm.
Rõ ràng cậu chủ rất ghét Dư Kiều, nhưng lại cho cô lo việc nhà bếp. Chẳng qua do mặt cô có vết sẹo, không mọi người đã nghĩ cô leo lên được giường của cậu chủ rồi.
A Kiều nghe sắp xếp của Tiêu Định Bân xong tuy thấy hơi ngạc nhiên nhưng lại bình tĩnh đón nhận, chắc cũng vì bà cụ nhà họ Tiêu ở đây nên mới anh cho cô lo việc nhà bếp tạm thời thôi.
Tiêu Định Bân thấy cô không có vẻ vui mà chỉ bình tĩnh đón nhận, không biết tại sao anh lại thấy bực.
“Thu dọn chỗ này đi, tối nấu lại món canh cá”.
Tiêu Định Bân quẳng lại một câu rồi quay người lên tầng.
Dư Tiêu Tiêu lạnh lùng liếc Dư Kiều một cái rồi cũng đi lên theo.
Tiêu Bình Sinh đứng dậy khỏi sofa, khi đi qua người Dư Kiều, anh ấy chợt giơ tay vuốt mái tóc mềm mại của cô: “Nhóc con giỏi lắm!”
Dư Kiều voo thức né đi, Tiêu Bình Sinh càng cười tươi hơn: “Tối mai đừng quên đấy, mười giờ, tôi chờ cô”.
Tiêu Định Bân đi tơi khúc quẹo cầu thang thì vừa hay thấy Tiêu Bình Sinh cúi xuống nói gì đó với Dư Kiều, hành động của cả cả hai trông rất thân thiết.
Anh hơi cau mày, trong lòng thấy hơi không vui.
Dư Tiêu Tiêu cười nói: “Hình như chú họ thích A Kiều rồi, không ngờ A Kiều được đàn ông thích vậy đấy…”
Không chờ Tiêu Định Bân lên tiếng, cô ta lại lắc đầu thờ dài: “Nếu A Kiều không bị câm và có xuất thân tốt một chút thì khéo cũng vớ được một mối ngon rồi”.
“Chú ấy là con nuôi duy nhất của bà anh, cô ta mà xứng à?”, Tiêu Định Bân cười khẩy một tiếng, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn xuống dưới.
Tiêu Bình Sinh có dáng người dỏng cao, gương mặt tuấn tú, A Kiều trông lại nhỏ nhắn, cô đứng cạnh anh ấy trông rất xứng đôi.
Tiêu Định Bân càng thêm bực hơn, nhớ tới câu nói Dư Kiều hay được đàn ông thích của Dư Tiêu Tiêu, anh không khỏi bực thêm, đúng là cô rất giỏi. Tối đó, không phải anh cũng uống say rồi suýt không kìm lòng được với cô đấy sao?