-
Chương 33-35
Chương 33: Gặp lại người xưa
Hoắc Kình? Hoắc Kình…
Dư Kiều chợt nhớ lại chút chuyện xưa, nhưng thật sự đã quá lâu rồi.
Khi ấy, cô và Tô Tẩm còn chưa bị đuổi về quê, cô vẫn là cô chủ được cưng chiều của nhà họ Dư.
Còn Hoắc Kình…
Nhà họ Hoắc là một gia tộc danh giá ở kinh đô, tuy không bằng nhà họ Tiêu nhưng cũng đã có lịch sử mấy trăm năm, cây cao bóng cả không dễ bị coi thường.
Nhưng Hoắc Kình lại là con riêng của chủ nhà họ Hoắc.
Chủ nhà họ Hoắc phong lưu đa tình, con riêng vô số kể, mẹ con Hoắc Kình may mắn hơn nên được về nhận tổ nhận tông.
Dư Kiều dần nhớ lại, lúc đó cô chưa đến mười tuổi, còn Hoắc Kình thì lớn hơn cô ba tuổi.
Tô Tẩm và mẹ của Hoắc Kình khá hân với nhau, mẹ của Hoắc Kình không có chỗ dựa, đã thế còn không thích bon chen, còn Tô Tẩm cũng thuộc kiểu người dịu dàng nên hai người mới gặp đã kết thành bạn tốt, sau đó còn đòi kết thông gia với nhau.
Nhưng khi ấy cô và Hoắc Kình đều còn nhỏ, hai bà mẹ chỉ hứa miệng với nhau, mẹ Hoắc Kình đã đưa cho Tô Tẩm một miếng ngọc bội làm vật đính ước.
Tổ Tẩm chỉ nhắc chuyện này đúng một lần với Dư Kiều, bà hỏi cô có thích anh Hoắc Kình không.
Khi ấy, Dư Kiều còn ngây thơ, Hoắc Kình lại vừa đẹp trai vừa đối xử tốt với cô nên đương nhiên là cô thích rồi.
Tô Tẩm đưa miếng ngọc bội cho cô xem, sau đó còn đùa là kiếm chồng cho cô trước.
Lúc đó, Dư Kiều thấy thú vị nên ngắm nghía miếng ngọc bội thật kỹ và chơi mấy ngày liền, nhưng vì còn nhỏ nên chẳng mấy cô đã quên chuyện đó.
Sau này, ông bà ngoại xảy ra chuyện rồi qua đời, Dư Văn Xương đã cướp đi mọi thứ của nhà họ Tô, còn cô và mẹ thì bị đuổi về quê.
Còn phía Hoắc Kình thì chẳng có chút tin tức nào.
Về sau, tự nhiên nhà họ Hoắc cho người đến đòi miếng ngọc bội về.
Tô Tẩm đã buồn phiền mấy ngày vì chuyện đó, bà còn tự mắng mình có mắt như mù rồi sau đó không bao giờ nhắc đến mẹ con Hoắc Kình nữa.
Dư Kiều cũng dần quên chuyện đó đi.
Đến nay, một chút ký ức nhỏ nhoi lại được người ta gợi lên, những mẩu chuyện xưa như mũi dao đâm vào tim cô, mà cô khó có thể trút trút bỏ được.
Dư Kiều dần có vẻ lạnh lùng trong đáy mắt, cô nhìn Hoắc Kình chằm chằm rồi quay người bỏ đi.
Thật ra cô cũng không có tư cách bắt mẹ con Hoắc Kình phải dính lấy mình, nhưng kiểu người thấy khó không giúp như vậy thì cô cũng không muốn qua lại.
“A Kiều…”
Hoắc Kình thấy cô định bỏ đi thì cuống lên, sau đó chạy tới nắm lấy tay cô: “A Kiều, em nhớ ra anh rồi đúng không?”
Dư Kiều cắn chặt răng rồi ra sức hất tay anh ta ra.
Nhưng Hoắc Kình càng nắm tay cô chặt hơn: “A Kiều, chúng ta đã hơn chục năm không gặp, em thật lòng muốn đối xử như thế với anh à?”
Dư Kiều tức đến mức toàn thân run lên, anh ta dựa vào đâu mà nói vậy chứ? Mà anh ta có tư cách gì nào?
Ngày xưa chính nhà họ đến đòi ngọc bội về còn gì.
Nếu khi ấy nhà họ Hoắc chịu đưa tay ra giúp mẹ con cô thì ít ra Tô Tẩm cũng không bệnh tật đến mức này, còn cô cũng không ốm đến mức thành câm dở như bây giờ.
Chí ít hai mẹ con Triệu Như cũng không thể hống hách được như ngày hôm nay, sau đó đè đầu cưỡi cổ mẹ con cô.
Dư Kiều ra sức đẩy Hoắc Kình ra, nhưng anh ta vẫn nhất quyết giữ lấy cô: “A Kiều, em có biết anh phải khổ sở thế nào mới được về đây tìm em không…”
Khổ sở thế nào ư? Tuy anh ta là con riêng của nhà họ Hoắc nhưng cũng đã được gia đình công nhận và có tên trong gia phả, dù có khổ đến mấy thì cũng không bằng mẹ con Dư Kiều được.
Chương 34: Cướp về
“A Kiều, năm mà em về quê đó, mẹ anh đã mất rồi”.
Hoắc Kình nghẹn lại, giọng nói trở nên trầm lắng: “Là bị người vợ được bố anh cưới hỏi đàng hoàng hại chết, năm anh mười hai tuổi đó, mẹ qua đời, anh hệt như lục bình cứ trôi nổi như thế mặc người của nhà họ Hoắc chà đạp. Thậm chí, khi mẹ anh vừa được mai táng, anh đã bị ném đến một đất nước đầy rẫy chiến tranh, họ không phải muốn để anh tự sinh tự diệt mà là muốn anh chết”.
Dư Kiều dần trở nên yên tĩnh.
Hoắc Kình nhận thấy sự thay đổi của cô, cũng hơi buông cánh tay ra: “A Kiều, anh lang thang ở nước ngoài có nghe nói một chút về chuyện của nhà họ Dư, nhưng anh thật sự không thể làm gì được, có thể kéo dài hơi tàn sống sót ở đó đã là may mắn lớn lắm rồi. Em có biết anh đã bao lần suýt chết, cùng tranh giành thức ăn với chó hoang, giả chết nằm trong đám tử thi để thoát được nạn…”
Nước mắt Dư Kiều rơi xuống.
Cô thật không ngờ mẹ con Hoắc Kình sẽ thê thảm đến thế.
Mặc dù Tô Tẩm điên điên khùng khùng nhưng ít nhất vẫn còn sống, cô vẫn còn mẹ.
Hoắc Kình năm mười hai tuổi tuyệt vọng và bất lực thế nào?
Dư Kiều cảm thấy chua xót, chỉ thấy cô và Hoắc Kình cũng xem như là một đôi bạn đáng thương cùng chung cảnh ngộ trên thế giới.
“A Kiều, chuyện quá khứ đã qua, bây giờ anh đã về đây, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để ai bắt nạt em nữa…”
Hoắc Kình đưa ngọc bội đó vào trong tay Dư Kiều: “A Kiều, năm em chín tuổi, bác Tô đã nói đợi em lớn lên sẽ gả cho anh, anh đã đồng ý, em cũng bằng lòng, bây giờ đã ngần ấy năm trôi qua, em có còn muốn lấy anh không?”
Anh ta có khuôn mặt phóng khoáng, ngang ngạnh nhất thế giới, giống như bản tính hoang đàng, phóng đãng và lăng nhăng khắc ghi nơi khóe mắt, khiến phụ nữ không kiềm chế được khao khát của mình, nhưng lại biết rõ anh ta sẽ không dừng bước chỉ vì một người.
Nhưng khi anh ta chân thành nói mấy lời này, e là phụ nữ trên thế giới này cũng không ai có thể từ chối tình ý của anh ta.
Đáy mắt Dư Kiều hiện lên vẻ chua xót, chuyện trên thế giới này có thế nào cũng không thể thoát được một câu tạo hóa trêu người.
Nếu năm mười bốn tuổi đó cô không cứu Tiêu Định Bân ở bên bờ sông, nếu một một tháng rưỡi trước cô không trở thành cô dâu sống thử của Tiêu Định Bân, hơn nữa còn cho anh sự trong trắng của mình.
Nếu bảy năm trước không có vừa gặp đã động lòng, nếu không có chút tình cảm không thể lay động trong bảy năm này, có lẽ cô sẽ chấp nhận tình ý của Hoắc Kình thật rồi.
Nhưng trên đời không có nếu như.
Họ đều không thể quay lại nhiều năm trước được nữa, cô cũng không còn là A Kiều vô tư vô lo năm chín tuổi, hồn nhiên và đơn thuần đó nữa.
Anh cũng không phải là Hoắc Kình không thích nói chuyện, vẻ mặt lúc nào cũng tỏ ra không kiên nhẫn nhưng lại rất nhẫn nại chọc cho cô vui đó nữa.
Dư Kiều khẽ lắc đầu.
Hoắc Kình sửng sốt, cổ họng nghẹn đắng: “A Kiều, em còn giận anh, có đúng không?”
Dư Kiều lại lắc đầu.
“A Kiều…”
Dư Kiều đẩy anh ta ra, cô quay lại nhìn hồi lâu, sau đó lấy giấy bút từ trong cặp ra, cúi đầu viết mấy dòng chữ rồi đưa cho đối phương.
Hoắc Kình nhận lấy tờ giấy, nhìn dòng chữ nhỏ nhắn trên đó, sắc mặt dần trở nên âm trầm.
[Hoắc Kình, tôi đã có người mình thích rồi nên không thể chấp nhận tình cảm của anh, chuyện quá khứ đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc lại nữa, được không?]
“A Kiều”.
Hoắc Kình siết chặt tờ giấy trong tay, nắm chặt lấy đôi bờ vai mảnh mai của cô.
“Lúc em chín tuổi, bác Tô đã hứa gả em cho anh rồi. Trong lòng anh, em đã là người của Hoắc Kình này, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành vợ của anh, từ trước đến giờ ,suy nghĩ này chưa từng thay đổi. Cho dù em thích ai, dù là ông trời, Hoắc Kình này cũng sẽ cướp em về…”
Dư Kiều lắc đầu, vội vã lấy giấy bút ra muốn viết gì đó.
Hoắc Kình lại đè tay cô xuống, anh ta cười với cô, người đàn ông này trời sinh đã toát ra vẻ tà khí, nụ cười này lại càng khiến anh ta trở nên tà ác.
Anh ta hơi cúi đầu xuống sán lại gần cô.
Dư Kiều ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người anh ta, mùi hương đó khác hẳn với mùi nước hoa nam mà người khác thường dùng, toát ra vẻ tà ác mê hoặc lòng người.
“A Kiều!”, anh ta nhanh chóng hôn lên trán cô: “Cả đời này em đều chỉ có thể là người của Hoắc Kình anh thôi”.
Chương 35: Phản kháng
Mọi chuyện xảy ra vào đêm nay có hơi vượt qua phạm vi chịu đựng của cô.
Cô có thể cảm nhận được Hoắc Kình không còn là người con riêng trầm mặc ít nói năm nào của nhà họ Hoắc nữa.
Anh ta thay đổi quá nhiều, vừa sâu xa khó hiểu, vừa khiến người khác thấy sợ hãi.
Không biết tại sao, có lẽ vì tình bạn trước kia của hai người mẹ nên khi Hoắc Kình xuất hiện, Dư Kiều vô thức lại thấy hơi bất an.
Cô có một dự cảm là dù Hoắc Kình biến thành người thế nào thì anh ta vẫn mãi là người anh chiều chuộng và bảo vệ cô của năm nào.
“Dư Kiều”.
Đột nhiên có tiếng gọi vang lên ở phía sau, Dư Kiều ngoảnh lại.
Có hai cô gái nhìn cô chằm chằm: “Không phải cô đang quen với học trưởng Tống Vấn à? Tại sao còn lén lút qua lại với người đàn ông khác sau lưng anh ấy, cô có biết xấu hổ không hả?”
Dư Kiều chẳng buồn giải thích với họ mà quay người định bỏ đi.
Một cô gái để tóc dài trong số đó đã kéo tay cô lại: “Cô còn giả vờ giả vịt à? Chúng tôi đang nói chuyện với cô đấy, điếc hử?”, Dư Kiều ngước lên nhìn họ, sau đó hất tay cô gái kia ra rồi bước tiếp.
Cô gái kia tức đến run người nên đã kéo tóc Dư Kiều: “Còn giả bộ thanh cao cái nỗi gì? Dư Kiều, tôi nói cho cô biết, cô mà dám lừa gạt tình cảm của anh Tống Vấn thì tôi không tha cho cô đâu!”
“Bỏ… tay ra!”
“Không, giờ tôi phải gọi cho học trưởng, để anh ấy thấy rõ bộ mặt đê tiện của cô…”
Dư Kiều giơ tay nắm lấy cổ tay của cô gái kia, từ nhỏ cô đã làm việc nhà, hơn chục tuổi đã đi làm thuê kiếm tiền đóng học nên tuy trông mỏng manh yếu đuối, nhưng thật ra sức lực lại rất khoẻ.
“Đau… cô bỏ tay tôi ra!”, cô gái kia đau đến cau mày, nhưng Dư Kiều càng tăng thêm lực hơn nên cô ta đành buông tóc cô ra.
Dư Kiều cũng buông tay theo: “Tôi… không… không có… yêu đương gì… với học trưởng Tống cả”.
Dư Kiều nói xong thì quay người đi luôn.
Hai cô gái kia không đuổi theo cô nữa mà đứng tại chỗ nói kháy.
Nhưng Dư Kiều coi như không nghe thấy, tiếp tục đi thẳng ra khỏi cổng trường.
Giờ không còn xe buýt nữa nên cô quyết định đi bộ về.
Lần trước, Tiêu Định Bân xảy ra chuyện ở quán bar, mà quán đó bị điều tra xong thì đã đóng cửa. Chị Lâm quản lý bảo nếu có công việc nào thích hợp thì sẽ liên lạc với cô.
Tối nay không cần đến quán bar làm việc, Dư Kiều chơt nảy ra suy nghĩ muốn về nhà họ Dư một chuyến.
Đã hơn nửa tháng cô chưa về thăm mẹ, không rõ giờ mẹ thế nào rồi.
Khi cô về tới bên ngoài nhà họ Dư thì đã hơn mười giờ tối.
Dư Kiều ấn chuông cửa, người làm ra mở cửa, thấy là cô thì sững người nói: “Cô chờ đấy đã, tôi phải vào hỏi bà chủ xem có cho cô vào không”.
Dư Kiều không có ý kiến gì, nhà họ Dư đã thành thiên hạ của Triệu Như rồi, dù cô có là cô lớn nhà họ Dư thì sao chứ, giờ còn ai biết nhà họ Dư có một cô con gái tên là Dư Kiều nữa đâu.
May sao Triệu Như không làm khó cô mà đồng ý cho người làm mở cửa.
“Sao cô lại về đây?”
Dư Kiều bình tĩnh cầm một tờ giấy lên rồi viết: “Tôi đi thăm mẹ được không?”
Triệu Như cười nói: “Sao? Không yên tâm à? Tôi đã bảo rồi, chỉ cần cô ngoan thì tôi sẽ không làm khó Tô Tẩm mà”.
Dư Kiều trầm mặc trong giây lát rồi viết tiếp: “Coi như tôi xin bà đấy, phu nhân”.
Hoắc Kình? Hoắc Kình…
Dư Kiều chợt nhớ lại chút chuyện xưa, nhưng thật sự đã quá lâu rồi.
Khi ấy, cô và Tô Tẩm còn chưa bị đuổi về quê, cô vẫn là cô chủ được cưng chiều của nhà họ Dư.
Còn Hoắc Kình…
Nhà họ Hoắc là một gia tộc danh giá ở kinh đô, tuy không bằng nhà họ Tiêu nhưng cũng đã có lịch sử mấy trăm năm, cây cao bóng cả không dễ bị coi thường.
Nhưng Hoắc Kình lại là con riêng của chủ nhà họ Hoắc.
Chủ nhà họ Hoắc phong lưu đa tình, con riêng vô số kể, mẹ con Hoắc Kình may mắn hơn nên được về nhận tổ nhận tông.
Dư Kiều dần nhớ lại, lúc đó cô chưa đến mười tuổi, còn Hoắc Kình thì lớn hơn cô ba tuổi.
Tô Tẩm và mẹ của Hoắc Kình khá hân với nhau, mẹ của Hoắc Kình không có chỗ dựa, đã thế còn không thích bon chen, còn Tô Tẩm cũng thuộc kiểu người dịu dàng nên hai người mới gặp đã kết thành bạn tốt, sau đó còn đòi kết thông gia với nhau.
Nhưng khi ấy cô và Hoắc Kình đều còn nhỏ, hai bà mẹ chỉ hứa miệng với nhau, mẹ Hoắc Kình đã đưa cho Tô Tẩm một miếng ngọc bội làm vật đính ước.
Tổ Tẩm chỉ nhắc chuyện này đúng một lần với Dư Kiều, bà hỏi cô có thích anh Hoắc Kình không.
Khi ấy, Dư Kiều còn ngây thơ, Hoắc Kình lại vừa đẹp trai vừa đối xử tốt với cô nên đương nhiên là cô thích rồi.
Tô Tẩm đưa miếng ngọc bội cho cô xem, sau đó còn đùa là kiếm chồng cho cô trước.
Lúc đó, Dư Kiều thấy thú vị nên ngắm nghía miếng ngọc bội thật kỹ và chơi mấy ngày liền, nhưng vì còn nhỏ nên chẳng mấy cô đã quên chuyện đó.
Sau này, ông bà ngoại xảy ra chuyện rồi qua đời, Dư Văn Xương đã cướp đi mọi thứ của nhà họ Tô, còn cô và mẹ thì bị đuổi về quê.
Còn phía Hoắc Kình thì chẳng có chút tin tức nào.
Về sau, tự nhiên nhà họ Hoắc cho người đến đòi miếng ngọc bội về.
Tô Tẩm đã buồn phiền mấy ngày vì chuyện đó, bà còn tự mắng mình có mắt như mù rồi sau đó không bao giờ nhắc đến mẹ con Hoắc Kình nữa.
Dư Kiều cũng dần quên chuyện đó đi.
Đến nay, một chút ký ức nhỏ nhoi lại được người ta gợi lên, những mẩu chuyện xưa như mũi dao đâm vào tim cô, mà cô khó có thể trút trút bỏ được.
Dư Kiều dần có vẻ lạnh lùng trong đáy mắt, cô nhìn Hoắc Kình chằm chằm rồi quay người bỏ đi.
Thật ra cô cũng không có tư cách bắt mẹ con Hoắc Kình phải dính lấy mình, nhưng kiểu người thấy khó không giúp như vậy thì cô cũng không muốn qua lại.
“A Kiều…”
Hoắc Kình thấy cô định bỏ đi thì cuống lên, sau đó chạy tới nắm lấy tay cô: “A Kiều, em nhớ ra anh rồi đúng không?”
Dư Kiều cắn chặt răng rồi ra sức hất tay anh ta ra.
Nhưng Hoắc Kình càng nắm tay cô chặt hơn: “A Kiều, chúng ta đã hơn chục năm không gặp, em thật lòng muốn đối xử như thế với anh à?”
Dư Kiều tức đến mức toàn thân run lên, anh ta dựa vào đâu mà nói vậy chứ? Mà anh ta có tư cách gì nào?
Ngày xưa chính nhà họ đến đòi ngọc bội về còn gì.
Nếu khi ấy nhà họ Hoắc chịu đưa tay ra giúp mẹ con cô thì ít ra Tô Tẩm cũng không bệnh tật đến mức này, còn cô cũng không ốm đến mức thành câm dở như bây giờ.
Chí ít hai mẹ con Triệu Như cũng không thể hống hách được như ngày hôm nay, sau đó đè đầu cưỡi cổ mẹ con cô.
Dư Kiều ra sức đẩy Hoắc Kình ra, nhưng anh ta vẫn nhất quyết giữ lấy cô: “A Kiều, em có biết anh phải khổ sở thế nào mới được về đây tìm em không…”
Khổ sở thế nào ư? Tuy anh ta là con riêng của nhà họ Hoắc nhưng cũng đã được gia đình công nhận và có tên trong gia phả, dù có khổ đến mấy thì cũng không bằng mẹ con Dư Kiều được.
Chương 34: Cướp về
“A Kiều, năm mà em về quê đó, mẹ anh đã mất rồi”.
Hoắc Kình nghẹn lại, giọng nói trở nên trầm lắng: “Là bị người vợ được bố anh cưới hỏi đàng hoàng hại chết, năm anh mười hai tuổi đó, mẹ qua đời, anh hệt như lục bình cứ trôi nổi như thế mặc người của nhà họ Hoắc chà đạp. Thậm chí, khi mẹ anh vừa được mai táng, anh đã bị ném đến một đất nước đầy rẫy chiến tranh, họ không phải muốn để anh tự sinh tự diệt mà là muốn anh chết”.
Dư Kiều dần trở nên yên tĩnh.
Hoắc Kình nhận thấy sự thay đổi của cô, cũng hơi buông cánh tay ra: “A Kiều, anh lang thang ở nước ngoài có nghe nói một chút về chuyện của nhà họ Dư, nhưng anh thật sự không thể làm gì được, có thể kéo dài hơi tàn sống sót ở đó đã là may mắn lớn lắm rồi. Em có biết anh đã bao lần suýt chết, cùng tranh giành thức ăn với chó hoang, giả chết nằm trong đám tử thi để thoát được nạn…”
Nước mắt Dư Kiều rơi xuống.
Cô thật không ngờ mẹ con Hoắc Kình sẽ thê thảm đến thế.
Mặc dù Tô Tẩm điên điên khùng khùng nhưng ít nhất vẫn còn sống, cô vẫn còn mẹ.
Hoắc Kình năm mười hai tuổi tuyệt vọng và bất lực thế nào?
Dư Kiều cảm thấy chua xót, chỉ thấy cô và Hoắc Kình cũng xem như là một đôi bạn đáng thương cùng chung cảnh ngộ trên thế giới.
“A Kiều, chuyện quá khứ đã qua, bây giờ anh đã về đây, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để ai bắt nạt em nữa…”
Hoắc Kình đưa ngọc bội đó vào trong tay Dư Kiều: “A Kiều, năm em chín tuổi, bác Tô đã nói đợi em lớn lên sẽ gả cho anh, anh đã đồng ý, em cũng bằng lòng, bây giờ đã ngần ấy năm trôi qua, em có còn muốn lấy anh không?”
Anh ta có khuôn mặt phóng khoáng, ngang ngạnh nhất thế giới, giống như bản tính hoang đàng, phóng đãng và lăng nhăng khắc ghi nơi khóe mắt, khiến phụ nữ không kiềm chế được khao khát của mình, nhưng lại biết rõ anh ta sẽ không dừng bước chỉ vì một người.
Nhưng khi anh ta chân thành nói mấy lời này, e là phụ nữ trên thế giới này cũng không ai có thể từ chối tình ý của anh ta.
Đáy mắt Dư Kiều hiện lên vẻ chua xót, chuyện trên thế giới này có thế nào cũng không thể thoát được một câu tạo hóa trêu người.
Nếu năm mười bốn tuổi đó cô không cứu Tiêu Định Bân ở bên bờ sông, nếu một một tháng rưỡi trước cô không trở thành cô dâu sống thử của Tiêu Định Bân, hơn nữa còn cho anh sự trong trắng của mình.
Nếu bảy năm trước không có vừa gặp đã động lòng, nếu không có chút tình cảm không thể lay động trong bảy năm này, có lẽ cô sẽ chấp nhận tình ý của Hoắc Kình thật rồi.
Nhưng trên đời không có nếu như.
Họ đều không thể quay lại nhiều năm trước được nữa, cô cũng không còn là A Kiều vô tư vô lo năm chín tuổi, hồn nhiên và đơn thuần đó nữa.
Anh cũng không phải là Hoắc Kình không thích nói chuyện, vẻ mặt lúc nào cũng tỏ ra không kiên nhẫn nhưng lại rất nhẫn nại chọc cho cô vui đó nữa.
Dư Kiều khẽ lắc đầu.
Hoắc Kình sửng sốt, cổ họng nghẹn đắng: “A Kiều, em còn giận anh, có đúng không?”
Dư Kiều lại lắc đầu.
“A Kiều…”
Dư Kiều đẩy anh ta ra, cô quay lại nhìn hồi lâu, sau đó lấy giấy bút từ trong cặp ra, cúi đầu viết mấy dòng chữ rồi đưa cho đối phương.
Hoắc Kình nhận lấy tờ giấy, nhìn dòng chữ nhỏ nhắn trên đó, sắc mặt dần trở nên âm trầm.
[Hoắc Kình, tôi đã có người mình thích rồi nên không thể chấp nhận tình cảm của anh, chuyện quá khứ đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc lại nữa, được không?]
“A Kiều”.
Hoắc Kình siết chặt tờ giấy trong tay, nắm chặt lấy đôi bờ vai mảnh mai của cô.
“Lúc em chín tuổi, bác Tô đã hứa gả em cho anh rồi. Trong lòng anh, em đã là người của Hoắc Kình này, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành vợ của anh, từ trước đến giờ ,suy nghĩ này chưa từng thay đổi. Cho dù em thích ai, dù là ông trời, Hoắc Kình này cũng sẽ cướp em về…”
Dư Kiều lắc đầu, vội vã lấy giấy bút ra muốn viết gì đó.
Hoắc Kình lại đè tay cô xuống, anh ta cười với cô, người đàn ông này trời sinh đã toát ra vẻ tà khí, nụ cười này lại càng khiến anh ta trở nên tà ác.
Anh ta hơi cúi đầu xuống sán lại gần cô.
Dư Kiều ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người anh ta, mùi hương đó khác hẳn với mùi nước hoa nam mà người khác thường dùng, toát ra vẻ tà ác mê hoặc lòng người.
“A Kiều!”, anh ta nhanh chóng hôn lên trán cô: “Cả đời này em đều chỉ có thể là người của Hoắc Kình anh thôi”.
Chương 35: Phản kháng
Mọi chuyện xảy ra vào đêm nay có hơi vượt qua phạm vi chịu đựng của cô.
Cô có thể cảm nhận được Hoắc Kình không còn là người con riêng trầm mặc ít nói năm nào của nhà họ Hoắc nữa.
Anh ta thay đổi quá nhiều, vừa sâu xa khó hiểu, vừa khiến người khác thấy sợ hãi.
Không biết tại sao, có lẽ vì tình bạn trước kia của hai người mẹ nên khi Hoắc Kình xuất hiện, Dư Kiều vô thức lại thấy hơi bất an.
Cô có một dự cảm là dù Hoắc Kình biến thành người thế nào thì anh ta vẫn mãi là người anh chiều chuộng và bảo vệ cô của năm nào.
“Dư Kiều”.
Đột nhiên có tiếng gọi vang lên ở phía sau, Dư Kiều ngoảnh lại.
Có hai cô gái nhìn cô chằm chằm: “Không phải cô đang quen với học trưởng Tống Vấn à? Tại sao còn lén lút qua lại với người đàn ông khác sau lưng anh ấy, cô có biết xấu hổ không hả?”
Dư Kiều chẳng buồn giải thích với họ mà quay người định bỏ đi.
Một cô gái để tóc dài trong số đó đã kéo tay cô lại: “Cô còn giả vờ giả vịt à? Chúng tôi đang nói chuyện với cô đấy, điếc hử?”, Dư Kiều ngước lên nhìn họ, sau đó hất tay cô gái kia ra rồi bước tiếp.
Cô gái kia tức đến run người nên đã kéo tóc Dư Kiều: “Còn giả bộ thanh cao cái nỗi gì? Dư Kiều, tôi nói cho cô biết, cô mà dám lừa gạt tình cảm của anh Tống Vấn thì tôi không tha cho cô đâu!”
“Bỏ… tay ra!”
“Không, giờ tôi phải gọi cho học trưởng, để anh ấy thấy rõ bộ mặt đê tiện của cô…”
Dư Kiều giơ tay nắm lấy cổ tay của cô gái kia, từ nhỏ cô đã làm việc nhà, hơn chục tuổi đã đi làm thuê kiếm tiền đóng học nên tuy trông mỏng manh yếu đuối, nhưng thật ra sức lực lại rất khoẻ.
“Đau… cô bỏ tay tôi ra!”, cô gái kia đau đến cau mày, nhưng Dư Kiều càng tăng thêm lực hơn nên cô ta đành buông tóc cô ra.
Dư Kiều cũng buông tay theo: “Tôi… không… không có… yêu đương gì… với học trưởng Tống cả”.
Dư Kiều nói xong thì quay người đi luôn.
Hai cô gái kia không đuổi theo cô nữa mà đứng tại chỗ nói kháy.
Nhưng Dư Kiều coi như không nghe thấy, tiếp tục đi thẳng ra khỏi cổng trường.
Giờ không còn xe buýt nữa nên cô quyết định đi bộ về.
Lần trước, Tiêu Định Bân xảy ra chuyện ở quán bar, mà quán đó bị điều tra xong thì đã đóng cửa. Chị Lâm quản lý bảo nếu có công việc nào thích hợp thì sẽ liên lạc với cô.
Tối nay không cần đến quán bar làm việc, Dư Kiều chơt nảy ra suy nghĩ muốn về nhà họ Dư một chuyến.
Đã hơn nửa tháng cô chưa về thăm mẹ, không rõ giờ mẹ thế nào rồi.
Khi cô về tới bên ngoài nhà họ Dư thì đã hơn mười giờ tối.
Dư Kiều ấn chuông cửa, người làm ra mở cửa, thấy là cô thì sững người nói: “Cô chờ đấy đã, tôi phải vào hỏi bà chủ xem có cho cô vào không”.
Dư Kiều không có ý kiến gì, nhà họ Dư đã thành thiên hạ của Triệu Như rồi, dù cô có là cô lớn nhà họ Dư thì sao chứ, giờ còn ai biết nhà họ Dư có một cô con gái tên là Dư Kiều nữa đâu.
May sao Triệu Như không làm khó cô mà đồng ý cho người làm mở cửa.
“Sao cô lại về đây?”
Dư Kiều bình tĩnh cầm một tờ giấy lên rồi viết: “Tôi đi thăm mẹ được không?”
Triệu Như cười nói: “Sao? Không yên tâm à? Tôi đã bảo rồi, chỉ cần cô ngoan thì tôi sẽ không làm khó Tô Tẩm mà”.
Dư Kiều trầm mặc trong giây lát rồi viết tiếp: “Coi như tôi xin bà đấy, phu nhân”.