Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42 :Quan tài màu đen
“Thất Thất, lại có nơi có người chết, anh phải tới đó ngay, em có thể tự chăm sóc mình không?”
Thất Thất gật đầu, điều này cũng làm tôi yên tâm hơn.
Buổi chiều, tôi thuận lợi mang tóc người chết về, rồi sắc thuốc cho Thất Thất uống.
Đến buổi tối, tôi vác theo xẻng, cùng Thất Thất đi tới ruộng ngô.
Chúng tôi phải tìm được ngôi mộ kia, sau đó đào con rắn trắng trong đó lên.
Tôi vòng tới phía trước hốc rắn, giống như lần trước, tôi vạch một lớp cỏ phía trên lên trước.
Ai ngờ hốc rắn vốn nằm dưới lớp cỏ này lại biến mất!
Tôi cẩn thận tìm kiếm vị trí của hốc rắn, cảm thấy hình như lớp đất rắn chắc, chắc là đã bị lấp lại rồi.
“Thất Thất, rắn trắng đó còn ở bên trong không? Em có thể cảm nhận được không?”
Tôi hỏi.
Thất Thất đi một vòng quanh ngôi mộ, rồi lắc đầu với tôi:
“Em cũng không xác định được, có thể lão quỷ biết chúng ta sẽ tới đây lấy trộm rắn trắng, cho nên chuyển rắn trắng đi chỗ khác rồi”.
“Cũng có thể hốc rắn bị lấp kín, rắn trắng vẫn còn ở bên trong đúng không?”, tôi hỏi Thất Thất.
Cô ấy do dự một lát rồi gật đầu: “Anh định đào mộ à?”
“Tất nhiên rồi, nếu không sao chúng ta xác định được con rắn đó có còn ở bên trong hay không”, nói xong tôi giơ cái xẻng lên, bắt đầu đào mộ.
Chẳng mấy chốc, một chiếc quan tài màu đen xuất hiện trước mặt tôi.
Đáng tiếc, trong ngôi mộ không có rắn trắng, quan tài cũng không có chỗ nào mục nát, điều này loại trừ khả năng rắn trắng chui vào quan tài.
Tôi đứng trong huyệt mộ, mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, trong lòng vô cùng thất vọng.
“Xem ra lão quỷ đã mang rắn trắng đi rồi”, tôi thất vọng nói.
Thất Thất nhíu mày, nhìn chiếc quan tài đó không nói gì.
“Thất Thất?”
Cô ấy sửng sốt: “Hả?”
“Em đang nghĩ gì thế?”, trên mặt cô ấy lộ ra vẻ nghi hoặc, rồi lắc đầu nói: “Em cũng không nói rõ được, chuyện này thật sự không đúng lắm, anh mau lên trên đi, rồi lấp ngôi mộ này lại”.
Nghe Thất Thất nói vậy, tôi lại nhìn về phía chiếc quan tài màu đen kia.
Nói tới thật kỳ lạ, tôi không hề cảm thấy sợ hãi với chiếc quan tài này, cho dù đứng trong huyệt mộ, tôi cũng không có một chút bất an, mà ngược lại còn cảm thấy rất chân thật.
Cảm giác chân thật này đã thôi thúc tôi nảy sinh một kích động.
Tôi muốn mở nắp quan tài này ra để xem rốt cuộc bên trong là người nào.
Bị lòng hiếu kỳ mạnh mẽ này thôi thúc, tay tôi khẽ vuốt ve nắp quan tài.
“Đầu Kim!”, Thất Thất lớn tiếng gọi tên tôi.
Cả người tôi run lên, sau đó quay đầu nhìn cô ấy: “Anh muốn mở quan tài này ra xem”.
Thất Thất ngồi xổm bên ngôi mộ: “Anh hãy nghe lời em, mở quan tài không phải là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ kinh động đến chủ nhân ngôi mộ này, rồi đắc tội với người không nên đắc tội, sau này có hối hận cũng không còn kịp nữa!”
Tôi lắc đầu để mình bình tĩnh lại, Thất Thất nói không phải không có lý, ở một góc độ nào đó, chuyện mở quan tài kiểm tra thi thể cũng là sự bất kính đối với người chết.
Chú hai từng nói, người chết là quan trọng nhất, việc tôi đào mộ vốn đã bất kính với người chết, nghĩ tới đây, tôi từ bỏ suy nghĩ mở quan tài, rồi lấp ngôi mộ này lại.
Hai ngày sau, chỉ cần tôi rảnh rỗi một chút, trong đầu tôi sẽ hiện lên chiếc quan tài màu đen đó.
Tôi quyết định đi tìm trưởng thôn để hỏi cho rõ.
Đến nhà trưởng thôn, tôi hỏi ông ấy, ngôi mộ đó là của nhà ai, ông ấy có còn nhớ người trong ngôi mộ đó là ai không.
Trưởng thôn chớp mắt, nhìn tôi với dáng vẻ dở khóc dở cười: “Đầu Kim, chẳng lẽ cháu thật sự không biết à?”
Tôi sửng sốt: “Biết cái gì ạ?”
“Ngôi mộ đó là của nhà cháu đấy! Chú hai của cháu không nói gì với cháu à?”
Câu nói của trưởng thôn đã làm tôi mơ màng không hiểu gì, chú hai chưa từng nói với tôi rằng ngôi mộ đó là của nhà chúng tôi, tôi cũng chưa từng nhìn thấy ông ấy đi tới làm đồng ở nơi này.
Sau khi hỏi kỹ càng tôi mới biết, hai mẫu đất đó thật sự thuộc về quyền sở hữu của chú hai, trưởng thôn nói nếu tôi không tin thì có thể về nhà tìm khế đất để kiểm tra.
Trưởng thôn còn nói, chú hai tôi không đi làm đồng là bởi vì ông ấy luôn thuê người khác giúp ông ấy quán xuyến.
Quả thật trong mẫu đất đó có một ngôi mộ, nhưng trưởng thôn không biết đó là của ai, ông ấy cảm thấy có lẽ là người có liên quan đến chú hai, bằng không sẽ không chôn trong đất nhà chúng tôi.
Tôi rời khỏi nhà trưởng thôn, càng nghĩ càng tò mò, không biết người trong ngôi mộ đó là ai?
Đến tối hôm đó, tôi bảo Thất Thất dẫn tôi đi gặp quỷ bà.
Tôi nghĩ, nếu quỷ bà là bạn của chú hai, chắc chắn bà ấy sẽ biết chuyện này.
Tôi kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho quỷ bà nghe, bà ấy cứ thế lắng nghe, đến khi tôi nói xong, quỷ bà vẫn không nói một câu.
Tôi đứng trước mặt quỷ bà, nhìn dáng vẻ dọa người của bà ấy thì căng thẳng liếm môi dưới hỏi: “Quỷ bà?”
“Cháu muốn hỏi gì?”, quỷ bà hỏi xa xăm.
“Ồ, cháu muốn hỏi, lão quỷ đã đi đâu rồi, còn nữa ngôi mộ trong mẫu đất nhà cháu là của ai thế?”“Ta không biết lão quỷ đã đi đâu, còn chuyện liên quan đến ngôi mộ đó…”, quỷ bà ngừng một lát rồi nói tiếp: “Ta có thể nói cho cháu một vài chuyện”.
Thất Thất gật đầu, điều này cũng làm tôi yên tâm hơn.
Buổi chiều, tôi thuận lợi mang tóc người chết về, rồi sắc thuốc cho Thất Thất uống.
Đến buổi tối, tôi vác theo xẻng, cùng Thất Thất đi tới ruộng ngô.
Chúng tôi phải tìm được ngôi mộ kia, sau đó đào con rắn trắng trong đó lên.
Tôi vòng tới phía trước hốc rắn, giống như lần trước, tôi vạch một lớp cỏ phía trên lên trước.
Ai ngờ hốc rắn vốn nằm dưới lớp cỏ này lại biến mất!
Tôi cẩn thận tìm kiếm vị trí của hốc rắn, cảm thấy hình như lớp đất rắn chắc, chắc là đã bị lấp lại rồi.
“Thất Thất, rắn trắng đó còn ở bên trong không? Em có thể cảm nhận được không?”
Tôi hỏi.
Thất Thất đi một vòng quanh ngôi mộ, rồi lắc đầu với tôi:
“Em cũng không xác định được, có thể lão quỷ biết chúng ta sẽ tới đây lấy trộm rắn trắng, cho nên chuyển rắn trắng đi chỗ khác rồi”.
“Cũng có thể hốc rắn bị lấp kín, rắn trắng vẫn còn ở bên trong đúng không?”, tôi hỏi Thất Thất.
Cô ấy do dự một lát rồi gật đầu: “Anh định đào mộ à?”
“Tất nhiên rồi, nếu không sao chúng ta xác định được con rắn đó có còn ở bên trong hay không”, nói xong tôi giơ cái xẻng lên, bắt đầu đào mộ.
Chẳng mấy chốc, một chiếc quan tài màu đen xuất hiện trước mặt tôi.
Đáng tiếc, trong ngôi mộ không có rắn trắng, quan tài cũng không có chỗ nào mục nát, điều này loại trừ khả năng rắn trắng chui vào quan tài.
Tôi đứng trong huyệt mộ, mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, trong lòng vô cùng thất vọng.
“Xem ra lão quỷ đã mang rắn trắng đi rồi”, tôi thất vọng nói.
Thất Thất nhíu mày, nhìn chiếc quan tài đó không nói gì.
“Thất Thất?”
Cô ấy sửng sốt: “Hả?”
“Em đang nghĩ gì thế?”, trên mặt cô ấy lộ ra vẻ nghi hoặc, rồi lắc đầu nói: “Em cũng không nói rõ được, chuyện này thật sự không đúng lắm, anh mau lên trên đi, rồi lấp ngôi mộ này lại”.
Nghe Thất Thất nói vậy, tôi lại nhìn về phía chiếc quan tài màu đen kia.
Nói tới thật kỳ lạ, tôi không hề cảm thấy sợ hãi với chiếc quan tài này, cho dù đứng trong huyệt mộ, tôi cũng không có một chút bất an, mà ngược lại còn cảm thấy rất chân thật.
Cảm giác chân thật này đã thôi thúc tôi nảy sinh một kích động.
Tôi muốn mở nắp quan tài này ra để xem rốt cuộc bên trong là người nào.
Bị lòng hiếu kỳ mạnh mẽ này thôi thúc, tay tôi khẽ vuốt ve nắp quan tài.
“Đầu Kim!”, Thất Thất lớn tiếng gọi tên tôi.
Cả người tôi run lên, sau đó quay đầu nhìn cô ấy: “Anh muốn mở quan tài này ra xem”.
Thất Thất ngồi xổm bên ngôi mộ: “Anh hãy nghe lời em, mở quan tài không phải là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ kinh động đến chủ nhân ngôi mộ này, rồi đắc tội với người không nên đắc tội, sau này có hối hận cũng không còn kịp nữa!”
Tôi lắc đầu để mình bình tĩnh lại, Thất Thất nói không phải không có lý, ở một góc độ nào đó, chuyện mở quan tài kiểm tra thi thể cũng là sự bất kính đối với người chết.
Chú hai từng nói, người chết là quan trọng nhất, việc tôi đào mộ vốn đã bất kính với người chết, nghĩ tới đây, tôi từ bỏ suy nghĩ mở quan tài, rồi lấp ngôi mộ này lại.
Hai ngày sau, chỉ cần tôi rảnh rỗi một chút, trong đầu tôi sẽ hiện lên chiếc quan tài màu đen đó.
Tôi quyết định đi tìm trưởng thôn để hỏi cho rõ.
Đến nhà trưởng thôn, tôi hỏi ông ấy, ngôi mộ đó là của nhà ai, ông ấy có còn nhớ người trong ngôi mộ đó là ai không.
Trưởng thôn chớp mắt, nhìn tôi với dáng vẻ dở khóc dở cười: “Đầu Kim, chẳng lẽ cháu thật sự không biết à?”
Tôi sửng sốt: “Biết cái gì ạ?”
“Ngôi mộ đó là của nhà cháu đấy! Chú hai của cháu không nói gì với cháu à?”
Câu nói của trưởng thôn đã làm tôi mơ màng không hiểu gì, chú hai chưa từng nói với tôi rằng ngôi mộ đó là của nhà chúng tôi, tôi cũng chưa từng nhìn thấy ông ấy đi tới làm đồng ở nơi này.
Sau khi hỏi kỹ càng tôi mới biết, hai mẫu đất đó thật sự thuộc về quyền sở hữu của chú hai, trưởng thôn nói nếu tôi không tin thì có thể về nhà tìm khế đất để kiểm tra.
Trưởng thôn còn nói, chú hai tôi không đi làm đồng là bởi vì ông ấy luôn thuê người khác giúp ông ấy quán xuyến.
Quả thật trong mẫu đất đó có một ngôi mộ, nhưng trưởng thôn không biết đó là của ai, ông ấy cảm thấy có lẽ là người có liên quan đến chú hai, bằng không sẽ không chôn trong đất nhà chúng tôi.
Tôi rời khỏi nhà trưởng thôn, càng nghĩ càng tò mò, không biết người trong ngôi mộ đó là ai?
Đến tối hôm đó, tôi bảo Thất Thất dẫn tôi đi gặp quỷ bà.
Tôi nghĩ, nếu quỷ bà là bạn của chú hai, chắc chắn bà ấy sẽ biết chuyện này.
Tôi kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho quỷ bà nghe, bà ấy cứ thế lắng nghe, đến khi tôi nói xong, quỷ bà vẫn không nói một câu.
Tôi đứng trước mặt quỷ bà, nhìn dáng vẻ dọa người của bà ấy thì căng thẳng liếm môi dưới hỏi: “Quỷ bà?”
“Cháu muốn hỏi gì?”, quỷ bà hỏi xa xăm.
“Ồ, cháu muốn hỏi, lão quỷ đã đi đâu rồi, còn nữa ngôi mộ trong mẫu đất nhà cháu là của ai thế?”“Ta không biết lão quỷ đã đi đâu, còn chuyện liên quan đến ngôi mộ đó…”, quỷ bà ngừng một lát rồi nói tiếp: “Ta có thể nói cho cháu một vài chuyện”.