Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Thù xưa hận cũ
Vì là người già nên tóc không nhiều, tôi lấy được có một nhúm chút xíu.
Tôi cẩn thận bọc tóc lại rồi đặt thi thể lại ngay ngắn, sau đó mới rời khỏi phòng.
Sau đó, tôi về nhà sắc thuốc cho Thất Thất, vừa sắc thuốc vừa suy nghĩ chuyện trước đây.
Rõ ràng tiếng kèn xô-na và tiếng trống kia là ảo giác của tôi, kì lạ là tiếng động ấy dẫn tôi đến nhà có người mới vừa chết.
Lẽ nào có quỷ thần nào đó đang lén báo tin cho tôi sao?
Nếu tất cả những chuyện này đều nhờ chiếc lọ sứ nhỏ kia thì tôi lời to rồi!
Sắc trời dần tối, tôi châm nến ngồi trong phòng đợi Thất Thất.
Cứ đợi như vậy tới 2 giờ sáng, Thất Thất mới đến.
Cô ấy vừa vào phòng thì tôi đã vui vẻ đứng bật dậy.
“Thất Thất! Anh lại nghe được rồi!”, cô ấy cũng rất vui mừng cười với tôi. Tôi để ý thấy có vẻ như cô ấy rất mệt mỏi. Tôi tưởng rằng do hồn phách của cô ấy quá yếu nên bảo cô ấy nhanh chóng uống nước thuốc.
Thất Thất ngoan ngoãn uống xong thì lau miệng, nói với tôi: “Cảm ơn anh Đầu Kim, em đỡ nhiều rồi”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Đúng rồi Thất Thất, là quỷ bà kia đã chữa khỏi tai cho anh à?”
Thất Thất lại lắc đầu nói: “Không phải, anh tự hồi phục đó”.
Tôi chớp chớp mắt: “Tối qua anh thấy em có vẻ rất cảm kích quỷ bà nên còn tưởng bà ấy đã chữa trị cho anh chứ”.
“Hôm qua, sau khi em nói tình hình của anh cho quỷ bà biết thì bà ấy đã nói với em rằng anh chỉ tạm thời bị điếc thôi, ngủ một giấc là sẽ ổn. Em không yên tâm để anh đi một mình về nhà nên em bảo anh ngủ với em ở lều cỏ”.
Tôi chợt hiểu ra, rồi lại hỏi cô ấy quỷ bà đó là ai, cô ấy có quan hệ gì với quỷ bà.
Hỏi ra mới biết, quỷ bà bị một đám hồng vệ binh ép chết trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa. Bà ấy treo cổ chết trong nhà, vì chết oan nên hồn phách không tan, cứ canh giữ mãi ở căn nhà đó.
Thất Thất không nói chuyện quỷ bà giết người, tôi thử hỏi cô ấy thì mới phát hiện ra rằng cô ấy không hề biết.
“Thế sao em quen được quỷ bà?”, tôi lại hỏi.
“Trước đây em bị đám ác quỷ ức hiếp thì quỷ bà đã cứu em, còn giữ em ở nhà bà ấy. Để báo đáp, em đã giúp bà ấy làm một số chuyện”.
Tôi càng tò mò hơn, hỏi Thất Thất thử cô ấy đã làm gì giúp quỷ bà.
“Anh có nhìn thấy hai con dê kia không? Em đưa chúng đi giúp quỷ bà đó. Hôm nay bà ấy lại bảo em đi tìm ngựa, em tìm suốt cả buổi tối mới xem như miễn cưỡng tìm được một con”.
Thất Thất nhìn ngọn nến, thời gian chúng tôi nói chuyện với nhau, ngọn nến cũng đã cháy nhỏ xuống bàn một mảng lớn.
Cô ấy đột nhiên vỗ đùi đánh đét: “Ôi, em đãng trí ghê! Nói dông nói dài, quên mất chuyện chính rồi! Quỷ bà bảo em dẫn anh tới gặp bà ấy! Mau đi với em!”
“Quỷ bà muốn gặp anh? Để làm gì?”, tôi khó hiểu hỏi.
“Em cũng không biết, dù sao thì chút nữa cũng sẽ biết mà!”, Thất Thất giục tôi.
Nói ra thì Thất Thất mới quen được quỷ bà mấy ngày nhỉ? Hơn nữa bà ấy thu nhận và giúp đỡ Thất Thất cũng đâu phải là vô điều kiện.
“Em quá hiền, quá dễ tin người”, tôi nói.
“Quỷ bà là ân nhân của em, em không cho phép anh nói bà ấy như vậy!”, Thất Thất cực kỳ tức giận.
“Em hoàn toàn không hiểu bà ấy. Bà ấy đã giết rất nhiều người, em có biết không?”
Ánh mắt cô ấy cực kỳ kiên định: “Em chỉ biết, nếu không được quỷ bà bảo vệ thì em đã bị đám ác quỷ kia ức hiếp đến hồn bay phách tán rồi”.
Cô ấy khựng lại rồi hỏi ngược lại tôi: “Hơn nữa nếu quỷ bà giết người thì chắc chắn có nguyên nhân, lẽ nào kẻ giết người đều là ác quỷ à?”
Tôi không có lời nào để đáp lại nên đành quyết định đi cùng Thất Thất tới gặp quỷ bà.
“Được, anh đi với em”.
Thất Thất nghe vậy thì chẳng giận gì nữa, vui vẻ dẫn tôi tới căn nhà ma ngoài đồng.
Vừa bước vào cửa chúng tôi đã thấy quỷ bà nhón trên mũi chân đứng dưới cây liễu lớn.
Cả căn nhà âm u đáng sợ, tôi không khỏi rùng mình một cái.
“Bà bà, Đầu Kim đến rồi ạ”, Thất Thất cung kính nói.
Quỷ bà phát ra một tiếng “ừm” từ cổ họng, hệt như giọng hình thành từ trong lồng ngực của bà ấy vậy.
“Cháu sợ ta à?”
Quỷ bà nhìn tôi rồi buồn bã nói.
Tôi vội quệt mồ hôi lạnh trên trán rồi gật đầu.
“Thế thì chắc chắn cháu đã nghe nói về câu chuyện của ta rồi”.
Tôi sợ hãi, không dám nói gì cả. Khí thế của bà ấy rất mạnh mẽ, là một loại oán khí có thể xuyên thấu linh hồn người khác ấy.
“Haiz…”, giọng của bà ấy đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, dường như theo dòng hồi ức trở về với mấy chục năm trước.
“Ta ấy à… cả một đời chưa từng làm chuyện gì hại ai… Nhưng đột nhiên đến một ngày, có một đám trẻ con chạy tới nhà ta, nói ta đã đầu độc nhân dân, nên phải bài trừ phong tục lề lối cũ, tịch thu nhà của ta”.
Bấy giờ, một cơn gió lạnh thổi qua, tuy không quá rét giá nhưng khiến tôi lạnh đến nỗi run lẩy bẩy.
“Vì báo thù nên sau khi chết bà đã tới đòi mạng bọn họ à?”
Tôi cẩn thận bọc tóc lại rồi đặt thi thể lại ngay ngắn, sau đó mới rời khỏi phòng.
Sau đó, tôi về nhà sắc thuốc cho Thất Thất, vừa sắc thuốc vừa suy nghĩ chuyện trước đây.
Rõ ràng tiếng kèn xô-na và tiếng trống kia là ảo giác của tôi, kì lạ là tiếng động ấy dẫn tôi đến nhà có người mới vừa chết.
Lẽ nào có quỷ thần nào đó đang lén báo tin cho tôi sao?
Nếu tất cả những chuyện này đều nhờ chiếc lọ sứ nhỏ kia thì tôi lời to rồi!
Sắc trời dần tối, tôi châm nến ngồi trong phòng đợi Thất Thất.
Cứ đợi như vậy tới 2 giờ sáng, Thất Thất mới đến.
Cô ấy vừa vào phòng thì tôi đã vui vẻ đứng bật dậy.
“Thất Thất! Anh lại nghe được rồi!”, cô ấy cũng rất vui mừng cười với tôi. Tôi để ý thấy có vẻ như cô ấy rất mệt mỏi. Tôi tưởng rằng do hồn phách của cô ấy quá yếu nên bảo cô ấy nhanh chóng uống nước thuốc.
Thất Thất ngoan ngoãn uống xong thì lau miệng, nói với tôi: “Cảm ơn anh Đầu Kim, em đỡ nhiều rồi”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Đúng rồi Thất Thất, là quỷ bà kia đã chữa khỏi tai cho anh à?”
Thất Thất lại lắc đầu nói: “Không phải, anh tự hồi phục đó”.
Tôi chớp chớp mắt: “Tối qua anh thấy em có vẻ rất cảm kích quỷ bà nên còn tưởng bà ấy đã chữa trị cho anh chứ”.
“Hôm qua, sau khi em nói tình hình của anh cho quỷ bà biết thì bà ấy đã nói với em rằng anh chỉ tạm thời bị điếc thôi, ngủ một giấc là sẽ ổn. Em không yên tâm để anh đi một mình về nhà nên em bảo anh ngủ với em ở lều cỏ”.
Tôi chợt hiểu ra, rồi lại hỏi cô ấy quỷ bà đó là ai, cô ấy có quan hệ gì với quỷ bà.
Hỏi ra mới biết, quỷ bà bị một đám hồng vệ binh ép chết trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa. Bà ấy treo cổ chết trong nhà, vì chết oan nên hồn phách không tan, cứ canh giữ mãi ở căn nhà đó.
Thất Thất không nói chuyện quỷ bà giết người, tôi thử hỏi cô ấy thì mới phát hiện ra rằng cô ấy không hề biết.
“Thế sao em quen được quỷ bà?”, tôi lại hỏi.
“Trước đây em bị đám ác quỷ ức hiếp thì quỷ bà đã cứu em, còn giữ em ở nhà bà ấy. Để báo đáp, em đã giúp bà ấy làm một số chuyện”.
Tôi càng tò mò hơn, hỏi Thất Thất thử cô ấy đã làm gì giúp quỷ bà.
“Anh có nhìn thấy hai con dê kia không? Em đưa chúng đi giúp quỷ bà đó. Hôm nay bà ấy lại bảo em đi tìm ngựa, em tìm suốt cả buổi tối mới xem như miễn cưỡng tìm được một con”.
Thất Thất nhìn ngọn nến, thời gian chúng tôi nói chuyện với nhau, ngọn nến cũng đã cháy nhỏ xuống bàn một mảng lớn.
Cô ấy đột nhiên vỗ đùi đánh đét: “Ôi, em đãng trí ghê! Nói dông nói dài, quên mất chuyện chính rồi! Quỷ bà bảo em dẫn anh tới gặp bà ấy! Mau đi với em!”
“Quỷ bà muốn gặp anh? Để làm gì?”, tôi khó hiểu hỏi.
“Em cũng không biết, dù sao thì chút nữa cũng sẽ biết mà!”, Thất Thất giục tôi.
Nói ra thì Thất Thất mới quen được quỷ bà mấy ngày nhỉ? Hơn nữa bà ấy thu nhận và giúp đỡ Thất Thất cũng đâu phải là vô điều kiện.
“Em quá hiền, quá dễ tin người”, tôi nói.
“Quỷ bà là ân nhân của em, em không cho phép anh nói bà ấy như vậy!”, Thất Thất cực kỳ tức giận.
“Em hoàn toàn không hiểu bà ấy. Bà ấy đã giết rất nhiều người, em có biết không?”
Ánh mắt cô ấy cực kỳ kiên định: “Em chỉ biết, nếu không được quỷ bà bảo vệ thì em đã bị đám ác quỷ kia ức hiếp đến hồn bay phách tán rồi”.
Cô ấy khựng lại rồi hỏi ngược lại tôi: “Hơn nữa nếu quỷ bà giết người thì chắc chắn có nguyên nhân, lẽ nào kẻ giết người đều là ác quỷ à?”
Tôi không có lời nào để đáp lại nên đành quyết định đi cùng Thất Thất tới gặp quỷ bà.
“Được, anh đi với em”.
Thất Thất nghe vậy thì chẳng giận gì nữa, vui vẻ dẫn tôi tới căn nhà ma ngoài đồng.
Vừa bước vào cửa chúng tôi đã thấy quỷ bà nhón trên mũi chân đứng dưới cây liễu lớn.
Cả căn nhà âm u đáng sợ, tôi không khỏi rùng mình một cái.
“Bà bà, Đầu Kim đến rồi ạ”, Thất Thất cung kính nói.
Quỷ bà phát ra một tiếng “ừm” từ cổ họng, hệt như giọng hình thành từ trong lồng ngực của bà ấy vậy.
“Cháu sợ ta à?”
Quỷ bà nhìn tôi rồi buồn bã nói.
Tôi vội quệt mồ hôi lạnh trên trán rồi gật đầu.
“Thế thì chắc chắn cháu đã nghe nói về câu chuyện của ta rồi”.
Tôi sợ hãi, không dám nói gì cả. Khí thế của bà ấy rất mạnh mẽ, là một loại oán khí có thể xuyên thấu linh hồn người khác ấy.
“Haiz…”, giọng của bà ấy đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, dường như theo dòng hồi ức trở về với mấy chục năm trước.
“Ta ấy à… cả một đời chưa từng làm chuyện gì hại ai… Nhưng đột nhiên đến một ngày, có một đám trẻ con chạy tới nhà ta, nói ta đã đầu độc nhân dân, nên phải bài trừ phong tục lề lối cũ, tịch thu nhà của ta”.
Bấy giờ, một cơn gió lạnh thổi qua, tuy không quá rét giá nhưng khiến tôi lạnh đến nỗi run lẩy bẩy.
“Vì báo thù nên sau khi chết bà đã tới đòi mạng bọn họ à?”