Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36: Chiêng trống báo tang
Trời đã sáng, tôi không nhìn thấy cô ấy nữa rồi, trong lòng hơi hụt hẫng.
Tôi chống tay chuẩn bị ngồi dậy thì đột nhiên sờ được một thứ gì đó cưng cứng.
Tôi vạch đám cỏ dại ra xem thì thấy một ống trúc dưới đất, chỉ lộ ra một chút mặt bên.
Tôi cào hết đất ra thì ống trúc hoàn toàn hiện rõ trước mặt tôi. Nó dài một mét, to bằng miệng chén, sờ vào thì thấy lạnh như băng.
Cái cảm giác lạnh thấu xương đó khiến tôi nhớ lại cảm giác lúc lão quỷ bảo tôi đút tay vào trong hốc rắn.
Tôi bất giác cảm thấy mình không nên đụng vào thứ này.
Hơn nữa chắc là thứ này thuộc về quỷ bà bà, đồ của bà ấy, tôi không dám động chạm lung tung.
Tôi lại chôn ống trúc xuống đất, quyết định để lần sau hỏi Thất Thất rồi mới tính.
Tiếng trống tiếng kèn vẫn tiếp tục truyền tới, tôi thật sự rất tò mò nên chạy ra khỏi căn nhà, men theo tiếng trống với kèn thẳng tới thôn bên cạnh.
Tôi có thể nghe được tiếng động ở cách xa như vậy sao? Đây là chuyện lần đầu xảy ra trong đời tôi!
Có khi nào tai của tôi bị kích thích nên trước thì điếc, sau thì đột nhiên có được thính lực cực tốt hay không?
Hệt như trong tiểu thuyết võ hiệp, muốn học được một bí tịch võ công cực kỳ lợi hại thì phải quên hết công phu trước đây có được.
Nghĩ vậy tôi liền thấy hơi hứng khởi.
Kỳ lạ là, tôi men theo tiếng động đó tới một con hẻm thì không thấy người nhà nào đang đưa tang cả.
Đột nhiên, tiếng kèn xô-na im bặt, tiếng khóc thảm thiết vọng ra từ căn nhà bên phía tay trái của tôi.
Trong nhà không chỉ có một người khóc, có người khóc bố, có người khóc ông.
Tôi liền hiểu ra, như thế này là có người vừa mới mất, người nhà đang khóc tang!
Chẳng bao lâu sau, linh đường trong nhà này đã được dựng xong, người phúng viếng cũng lục tục kéo đến.
Tôi nghe ngóng được người vừa mất là một ông cụ, 84 tuổi rồi, tối qua đi vệ sinh thì bất cẩn bị té, sáng sớm nay đã trút hơi thở rồi.
Tóm lại, đây là người có thể cho tóc thích hợp.
Tôi bắt đầu tính toán chuyện trộm tóc.
Tôi nghĩ được hai cách.
Một là đứng ra nói với họ rằng tôi là cháu trai Đầu Kim của chú hai, cũng là người nối nghiệp khâu tử thi, tôi có thể giúp ông cụ cầu siêu.
Hai là giả làm người tới phúng viếng, nhân lúc mọi người không chú ý thì trộm tóc.
Nhưng hai cách này đều có vấn đề.
Vấn đề của cách thứ nhất là người nhà nhìn tôi trẻ tuổi thì khó mà tin tưởng tôi, sẽ không để tôi làm công việc quan trọng như vậy.
Cách thứ hai thì càng khó thực hiện, vì luôn có người túc trực bên cạnh thi thể, khó mà tiếp cận được. Cho dù tôi có tiếp cận được thì cũng không có cơ hội ra tay.
Đang lúc tôi rầu vì không tìm ra cách thì đột nhiên có người hét lên với tôi:
“Ôi chao, Đầu Kim đây mà! Cháu trai của người vá xác thôn bên cạnh này!”
Tôi nhìn qua thì thấy đó là một người đàn ông trung niên, da ngăm đen, vừa gầy vừa cao.
Nhìn ông ấy rất quen mặt, tôi nghĩ chắc là trước đây đã từng tới nhà ông ấy giúp đỡ thế nên tôi gật đầu với ông ấy.
Ông ấy vui vẻ lắm, bước mấy bước tới trước mặt tôi.
“Cháu có học tay nghề của chú hai cháu không?”
Tôi lại gật đầu.
“Ôi chao, tốt quá rồi! Thật sự tốt quá rồi!”, ông ấy vỗ tay rồi quay người hét với người trong nhà: “Chủ nhà ơi, ông đừng sầu nữa, có người vá xác rồi đây này!”
Tôi còn chưa biết là chuyện gì thì ông ấy đã đẩy lưng tôi vào trong nhà người vừa chết kia để gặp “chủ nhà”, đó cũng là một người đàn ông trung niên.
Nghe giới thiệu tôi mới biết, ông ấy là con trai lớn của ông cụ vừa mất.
Ông ấy nói với tôi là tối qua ông cụ đi vệ sinh, vì đi đứng không linh hoạt nên ngã xuống đất, đầu bị mẻ một miếng lớn, mặt mũi không toàn vẹn, bọn họ đang sầu vì không biết tìm ai tới may thi thể.
Người đàn ông hỏi tôi có thể giúp họ được không. Tôi đồng ý giúp, còn kiên nhẫn giải thích trình tự và những thứ ông ấy cần phải chuẩn bị.
Ông ấy nghe chăm chú rồi kích động nói: “Không ngờ, tuổi trẻ thế này mà đã cẩn thận hiểu chuyện như vậy, vậy nhờ cháu cả nhé”.
Ông ấy lớn hơn tôi đến mấy chục tuổi nhưng thái độ đối với tôi rất cung kính, tôi bất giác ưỡn lưng, cảm giác được tôn trọng thế này thật tuyệt.
Tôi quyết định phải làm chuyện này cho thật tốt.
Tôi về nhà lấy túi kim chỉ rồi lại tới nhà này. Bước tới bên cạnh thi thể ông cụ, thắp hương, vái lạy, xe chỉ luồn kim, may vết thương trên trán của ông cụ lại.
Vì chỉ có một chỗ bị thương nên công việc khá đơn giản, chẳng mấy chốc tôi đã làm xong rồi.
Theo trình tự bình thường thì tôi đã hết nhiệm vụ rồi, nhưng tôi vẫn còn một chuyện quan trọng hơn đó là trộm tóc.
Tôi nói với người túc trực thi thể rằng tiếp sau đây tôi cần phải tế bái thần linh, trong phòng không được có người.
Người túc trực thi thể rất phối hợp đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Đợi đến lúc cửa đóng lại, tôi chắp hai tay, nhắm mắt nói với thi thể ông cụ rằng: “Ông ơi, cháu cần phải mượn tóc của ông để dùng, cháu xin đắc tội ạ”.Nói xong thì tôi nhanh chóng nghiêng thi thể sang rồi đặt khăn tay xuống dưới đầu của ông ấy, lây dao cạo cạo một ít tóc sau gáy của ông ấy.
Tôi chống tay chuẩn bị ngồi dậy thì đột nhiên sờ được một thứ gì đó cưng cứng.
Tôi vạch đám cỏ dại ra xem thì thấy một ống trúc dưới đất, chỉ lộ ra một chút mặt bên.
Tôi cào hết đất ra thì ống trúc hoàn toàn hiện rõ trước mặt tôi. Nó dài một mét, to bằng miệng chén, sờ vào thì thấy lạnh như băng.
Cái cảm giác lạnh thấu xương đó khiến tôi nhớ lại cảm giác lúc lão quỷ bảo tôi đút tay vào trong hốc rắn.
Tôi bất giác cảm thấy mình không nên đụng vào thứ này.
Hơn nữa chắc là thứ này thuộc về quỷ bà bà, đồ của bà ấy, tôi không dám động chạm lung tung.
Tôi lại chôn ống trúc xuống đất, quyết định để lần sau hỏi Thất Thất rồi mới tính.
Tiếng trống tiếng kèn vẫn tiếp tục truyền tới, tôi thật sự rất tò mò nên chạy ra khỏi căn nhà, men theo tiếng trống với kèn thẳng tới thôn bên cạnh.
Tôi có thể nghe được tiếng động ở cách xa như vậy sao? Đây là chuyện lần đầu xảy ra trong đời tôi!
Có khi nào tai của tôi bị kích thích nên trước thì điếc, sau thì đột nhiên có được thính lực cực tốt hay không?
Hệt như trong tiểu thuyết võ hiệp, muốn học được một bí tịch võ công cực kỳ lợi hại thì phải quên hết công phu trước đây có được.
Nghĩ vậy tôi liền thấy hơi hứng khởi.
Kỳ lạ là, tôi men theo tiếng động đó tới một con hẻm thì không thấy người nhà nào đang đưa tang cả.
Đột nhiên, tiếng kèn xô-na im bặt, tiếng khóc thảm thiết vọng ra từ căn nhà bên phía tay trái của tôi.
Trong nhà không chỉ có một người khóc, có người khóc bố, có người khóc ông.
Tôi liền hiểu ra, như thế này là có người vừa mới mất, người nhà đang khóc tang!
Chẳng bao lâu sau, linh đường trong nhà này đã được dựng xong, người phúng viếng cũng lục tục kéo đến.
Tôi nghe ngóng được người vừa mất là một ông cụ, 84 tuổi rồi, tối qua đi vệ sinh thì bất cẩn bị té, sáng sớm nay đã trút hơi thở rồi.
Tóm lại, đây là người có thể cho tóc thích hợp.
Tôi bắt đầu tính toán chuyện trộm tóc.
Tôi nghĩ được hai cách.
Một là đứng ra nói với họ rằng tôi là cháu trai Đầu Kim của chú hai, cũng là người nối nghiệp khâu tử thi, tôi có thể giúp ông cụ cầu siêu.
Hai là giả làm người tới phúng viếng, nhân lúc mọi người không chú ý thì trộm tóc.
Nhưng hai cách này đều có vấn đề.
Vấn đề của cách thứ nhất là người nhà nhìn tôi trẻ tuổi thì khó mà tin tưởng tôi, sẽ không để tôi làm công việc quan trọng như vậy.
Cách thứ hai thì càng khó thực hiện, vì luôn có người túc trực bên cạnh thi thể, khó mà tiếp cận được. Cho dù tôi có tiếp cận được thì cũng không có cơ hội ra tay.
Đang lúc tôi rầu vì không tìm ra cách thì đột nhiên có người hét lên với tôi:
“Ôi chao, Đầu Kim đây mà! Cháu trai của người vá xác thôn bên cạnh này!”
Tôi nhìn qua thì thấy đó là một người đàn ông trung niên, da ngăm đen, vừa gầy vừa cao.
Nhìn ông ấy rất quen mặt, tôi nghĩ chắc là trước đây đã từng tới nhà ông ấy giúp đỡ thế nên tôi gật đầu với ông ấy.
Ông ấy vui vẻ lắm, bước mấy bước tới trước mặt tôi.
“Cháu có học tay nghề của chú hai cháu không?”
Tôi lại gật đầu.
“Ôi chao, tốt quá rồi! Thật sự tốt quá rồi!”, ông ấy vỗ tay rồi quay người hét với người trong nhà: “Chủ nhà ơi, ông đừng sầu nữa, có người vá xác rồi đây này!”
Tôi còn chưa biết là chuyện gì thì ông ấy đã đẩy lưng tôi vào trong nhà người vừa chết kia để gặp “chủ nhà”, đó cũng là một người đàn ông trung niên.
Nghe giới thiệu tôi mới biết, ông ấy là con trai lớn của ông cụ vừa mất.
Ông ấy nói với tôi là tối qua ông cụ đi vệ sinh, vì đi đứng không linh hoạt nên ngã xuống đất, đầu bị mẻ một miếng lớn, mặt mũi không toàn vẹn, bọn họ đang sầu vì không biết tìm ai tới may thi thể.
Người đàn ông hỏi tôi có thể giúp họ được không. Tôi đồng ý giúp, còn kiên nhẫn giải thích trình tự và những thứ ông ấy cần phải chuẩn bị.
Ông ấy nghe chăm chú rồi kích động nói: “Không ngờ, tuổi trẻ thế này mà đã cẩn thận hiểu chuyện như vậy, vậy nhờ cháu cả nhé”.
Ông ấy lớn hơn tôi đến mấy chục tuổi nhưng thái độ đối với tôi rất cung kính, tôi bất giác ưỡn lưng, cảm giác được tôn trọng thế này thật tuyệt.
Tôi quyết định phải làm chuyện này cho thật tốt.
Tôi về nhà lấy túi kim chỉ rồi lại tới nhà này. Bước tới bên cạnh thi thể ông cụ, thắp hương, vái lạy, xe chỉ luồn kim, may vết thương trên trán của ông cụ lại.
Vì chỉ có một chỗ bị thương nên công việc khá đơn giản, chẳng mấy chốc tôi đã làm xong rồi.
Theo trình tự bình thường thì tôi đã hết nhiệm vụ rồi, nhưng tôi vẫn còn một chuyện quan trọng hơn đó là trộm tóc.
Tôi nói với người túc trực thi thể rằng tiếp sau đây tôi cần phải tế bái thần linh, trong phòng không được có người.
Người túc trực thi thể rất phối hợp đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Đợi đến lúc cửa đóng lại, tôi chắp hai tay, nhắm mắt nói với thi thể ông cụ rằng: “Ông ơi, cháu cần phải mượn tóc của ông để dùng, cháu xin đắc tội ạ”.Nói xong thì tôi nhanh chóng nghiêng thi thể sang rồi đặt khăn tay xuống dưới đầu của ông ấy, lây dao cạo cạo một ít tóc sau gáy của ông ấy.