Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Theo chân Thất Thất
“Cái gì thế?”
“Vừa nãy lão quỷ bắt em chạy, lúc em trộm mấy cái đồ kia thì tiện tay móc luôn ở túi quần ông ta đấy, chắc là món đồ quý gì đó!”
Thất Thất đặt chiếc lọ nhỏ lên bàn, tôi sờ thử thì thấy nó lạnh teo, hệt như lấy từ hầm băng ra vậy.
“Bản lĩnh tiện tay móc túi của em cũng giỏi quá rồi đấy nhỉ? Nhỡ đâu lão quỷ mà biết…”, tôi không kìm được nói.
Thất Thất hơi ngượng.
“Anh đừng hiểu lầm nhé, em không có giỏi trộm đồ đâu. Chỉ là lúc đó lão quỷ không để ý tới em, em nghĩ không chừng sau này dùng được nên mới trộm về…”, Thất Thất giải thích.
Tôi cầm cái lọ lên lắc lắc, cảm giác trong đó chẳng có gì, vô cùng tò mò.
Trong cái lọ nhỏ này của lão quỷ sẽ có gì đây?
Thất Thất cũng nhìn nó rồi kích động nói: “Đầu Kim, đồ vật lão quỷ luôn mang theo bên người chắc chắn là rất quan trọng đối với ông ta. Nếu sau này ông ta còn uy hiếp anh thì anh lấy cái này…”
Thất Thất chưa nói xong thì tôi đã không nhịn được mở luôn cái nắp lọ ra rồi.
“Uy hiếp ông ta…”, Thất Thất nói nốt nửa câu cuối rồi nín thở.
Tôi xòe bàn tay trái ra, muốn đổ thứ trong lọ nhỏ ra lòng bàn tay của mình.
Nhưng trong lọ sứ này chẳng có viên thuốc hay nước thuốc gì cả, chẳng có cái gì hết, chỉ có một đốm khói trắng bay ra, phát ra một mùi gay mũi, sau đó thì chẳng còn gì nữa.
“Gì thế này…”, tôi ngửi lòng bàn tay mình thì thấy vừa thơm vừa thối, không có từ nào để diễn tả được mùi vị đó.
Tôi đặt lọ sứ nhỏ lên bàn, vừa đặt xuống thì nó liền phát ra tiếng kêu “răng rắc” giòn tan, trên thân lọ hiện lên vết nứt.
Thất Thất khẽ chạm vào thì chiếc lọ sứ thì nó vỡ vụn ra bàn.
Hai chúng tôi nhìn nhau, Thất Thất cũng không biết là chuyện gì.
Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, cảm thấy mình gây họa rồi.
Cô ấy đảo mắt một vòng rồi nói với tôi: “Đầu Kim, anh nhanh vứt mấy mảnh vỡ này vào trong lu nước đi!”
“Hả?”
Thất Thất nói vứt mảnh vỡ vào lu nước thì có thể che giấu được mùi của lọ nhỏ này. Chuyện này có thể giấu được đến đâu hay đến đó, lão quỷ mà phát hiện thì sẽ không tha cho hai chúng tôi mất.
Tôi vội thu hết những mảnh vỡ của lọ sứ vào tay, bước tới vứt chúng vào lu nước trong phòng, vang lên những tiếng lõm bõm.
Thấy những mảnh sứ kia chìm xuống cả rồi, không biết sao tôi cảm thấy xung quanh cực kỳ yên lặng, hệt như cả thế giới đều yên lặng lại vậy. Ngay lúc tôi ngơ ngẩn thì Thất Thất đi tới trước mặt tôi rồi huơ huơ tay trước mắt tôi.
Tôi giật mình: “Hả? Sao vậy?”
Dường như giọng nói của Thất Thất vọng lại từ nơi rất xa, hệt như đang từ trong lu nước nói chuyện vậy. Cô ấy nói: “Vừa nãy em gọi anh hai lần, anh không nghe thấy à?”
Tôi ngơ ngác lắc đầu: “Em có gọi anh đâu”.
Tôi thật sự không nghe thấy Thất Thất gọi tôi, cô ấy nhíu mày.
Lúc này, cô ấy đột nhiên nhìn ra ngoài cửa, vội vàng nói: “Đầu Kim, em phải đi rồi”.
Giọng của cô ấy nghe vẫn rất xa xăm, tôi cảm giác giống như lỗ tai của mình bị ngâm trong nước vậy.
Tôi lắc lắc đầu, nhìn đồng hồ, trời gần sáng rồi nên tôi hỏi Thất Thất: “Gà trống gáy rồi à?”
“Gáy rồi, anh cũng không nghe thấy à?”
“Không…”, tôi trả lời.
Thất Thất im lặng gật đầu, mắt nhìn chằm chằm xuống đất. Sau thời gian suy nghĩ ngắn ngủi thì cô ấy nói với tôi: “Đầu Kim, thế anh tự cẩn thận nhé, em về trước đã, tối em lại tới gặp anh”.
Tôi gật đầu, nhìn Thất Thất rời khỏi nhà.
Mỗi ngày cô ấy đều đi đâu thế? Trở về chỗ thi thể của mình hay là trốn ở nơi nào khác?
Càng nghĩ càng tò mò, tôi kìm không được đi theo Thất Thất.
Thất Thất rời khỏi con hẻm thì rẽ trái, tôi theo sát thì thấy cô ấy đi rất cực khổ, cũng rất vội, dường như vội đi đến điểm hẹn nào đó vậy.
Bầu trời trước bình minh khoác một màu xám xanh kì lạ, trông chẳng chân thật chút nào.
Cả thế giới đều tĩnh lặng vô bờ.
Tôi nhớ sáng sớm sẽ có tiếng gà gáy, nhưng hôm nay dường như gà trống của cả thế giới này đều đang ngủ quên vậy.
Tôi đi theo Thất Thất tới đường lớn trước thôn, Thất Thất vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước là đồng ruộng, ngược hướng với phần mộ của lão quỷ kia, trời cũng đã sáng rồi nên tôi không sợ gặp phải lão quỷ.
Cô ấy men theo con đường ruộng nhỏ, đi một lúc lâu rồi rẽ phải vào một con đường nhỏ.
Vì Thất Thất đi chậm, vừa rẽ vào đường nhỏ, tôi sợ bị cô ấy phát hiện nên trốn phía sau đám hoa màu, định đợi cô ấy đi xa xa chút rồi tiếp tục bám theo.
Nhìn theo hướng đi của cô ấy, phía xa có một tòa nhà bỏ hoang, trong đó có một căn nhà ngói nhỏ, bốn bề là tường vây cao hơn đầu người.
Tường vây và mái nhà đều có màu chì lạnh ngắt, xung quanh có một màn sương mờ vấn vít.
Thoạt nhìn giống một ngôi miếu nhỏ, nhưng nhìn kỹ thì thấy kiểu cách giống một tòa nhà cũ.
Thất Thất cất bước khó nhọc đi tới bên ngoài cửa nhà, tôi cúi lưng lén lút tới gần, mắt vẫn luôn quan sát cánh cửa.
Cửa được mở ra, một bà lão mặc áo khoác vải bố màu xanh, búi tóc xuất hiện ở trước cửa.
“Vừa nãy lão quỷ bắt em chạy, lúc em trộm mấy cái đồ kia thì tiện tay móc luôn ở túi quần ông ta đấy, chắc là món đồ quý gì đó!”
Thất Thất đặt chiếc lọ nhỏ lên bàn, tôi sờ thử thì thấy nó lạnh teo, hệt như lấy từ hầm băng ra vậy.
“Bản lĩnh tiện tay móc túi của em cũng giỏi quá rồi đấy nhỉ? Nhỡ đâu lão quỷ mà biết…”, tôi không kìm được nói.
Thất Thất hơi ngượng.
“Anh đừng hiểu lầm nhé, em không có giỏi trộm đồ đâu. Chỉ là lúc đó lão quỷ không để ý tới em, em nghĩ không chừng sau này dùng được nên mới trộm về…”, Thất Thất giải thích.
Tôi cầm cái lọ lên lắc lắc, cảm giác trong đó chẳng có gì, vô cùng tò mò.
Trong cái lọ nhỏ này của lão quỷ sẽ có gì đây?
Thất Thất cũng nhìn nó rồi kích động nói: “Đầu Kim, đồ vật lão quỷ luôn mang theo bên người chắc chắn là rất quan trọng đối với ông ta. Nếu sau này ông ta còn uy hiếp anh thì anh lấy cái này…”
Thất Thất chưa nói xong thì tôi đã không nhịn được mở luôn cái nắp lọ ra rồi.
“Uy hiếp ông ta…”, Thất Thất nói nốt nửa câu cuối rồi nín thở.
Tôi xòe bàn tay trái ra, muốn đổ thứ trong lọ nhỏ ra lòng bàn tay của mình.
Nhưng trong lọ sứ này chẳng có viên thuốc hay nước thuốc gì cả, chẳng có cái gì hết, chỉ có một đốm khói trắng bay ra, phát ra một mùi gay mũi, sau đó thì chẳng còn gì nữa.
“Gì thế này…”, tôi ngửi lòng bàn tay mình thì thấy vừa thơm vừa thối, không có từ nào để diễn tả được mùi vị đó.
Tôi đặt lọ sứ nhỏ lên bàn, vừa đặt xuống thì nó liền phát ra tiếng kêu “răng rắc” giòn tan, trên thân lọ hiện lên vết nứt.
Thất Thất khẽ chạm vào thì chiếc lọ sứ thì nó vỡ vụn ra bàn.
Hai chúng tôi nhìn nhau, Thất Thất cũng không biết là chuyện gì.
Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, cảm thấy mình gây họa rồi.
Cô ấy đảo mắt một vòng rồi nói với tôi: “Đầu Kim, anh nhanh vứt mấy mảnh vỡ này vào trong lu nước đi!”
“Hả?”
Thất Thất nói vứt mảnh vỡ vào lu nước thì có thể che giấu được mùi của lọ nhỏ này. Chuyện này có thể giấu được đến đâu hay đến đó, lão quỷ mà phát hiện thì sẽ không tha cho hai chúng tôi mất.
Tôi vội thu hết những mảnh vỡ của lọ sứ vào tay, bước tới vứt chúng vào lu nước trong phòng, vang lên những tiếng lõm bõm.
Thấy những mảnh sứ kia chìm xuống cả rồi, không biết sao tôi cảm thấy xung quanh cực kỳ yên lặng, hệt như cả thế giới đều yên lặng lại vậy. Ngay lúc tôi ngơ ngẩn thì Thất Thất đi tới trước mặt tôi rồi huơ huơ tay trước mắt tôi.
Tôi giật mình: “Hả? Sao vậy?”
Dường như giọng nói của Thất Thất vọng lại từ nơi rất xa, hệt như đang từ trong lu nước nói chuyện vậy. Cô ấy nói: “Vừa nãy em gọi anh hai lần, anh không nghe thấy à?”
Tôi ngơ ngác lắc đầu: “Em có gọi anh đâu”.
Tôi thật sự không nghe thấy Thất Thất gọi tôi, cô ấy nhíu mày.
Lúc này, cô ấy đột nhiên nhìn ra ngoài cửa, vội vàng nói: “Đầu Kim, em phải đi rồi”.
Giọng của cô ấy nghe vẫn rất xa xăm, tôi cảm giác giống như lỗ tai của mình bị ngâm trong nước vậy.
Tôi lắc lắc đầu, nhìn đồng hồ, trời gần sáng rồi nên tôi hỏi Thất Thất: “Gà trống gáy rồi à?”
“Gáy rồi, anh cũng không nghe thấy à?”
“Không…”, tôi trả lời.
Thất Thất im lặng gật đầu, mắt nhìn chằm chằm xuống đất. Sau thời gian suy nghĩ ngắn ngủi thì cô ấy nói với tôi: “Đầu Kim, thế anh tự cẩn thận nhé, em về trước đã, tối em lại tới gặp anh”.
Tôi gật đầu, nhìn Thất Thất rời khỏi nhà.
Mỗi ngày cô ấy đều đi đâu thế? Trở về chỗ thi thể của mình hay là trốn ở nơi nào khác?
Càng nghĩ càng tò mò, tôi kìm không được đi theo Thất Thất.
Thất Thất rời khỏi con hẻm thì rẽ trái, tôi theo sát thì thấy cô ấy đi rất cực khổ, cũng rất vội, dường như vội đi đến điểm hẹn nào đó vậy.
Bầu trời trước bình minh khoác một màu xám xanh kì lạ, trông chẳng chân thật chút nào.
Cả thế giới đều tĩnh lặng vô bờ.
Tôi nhớ sáng sớm sẽ có tiếng gà gáy, nhưng hôm nay dường như gà trống của cả thế giới này đều đang ngủ quên vậy.
Tôi đi theo Thất Thất tới đường lớn trước thôn, Thất Thất vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước là đồng ruộng, ngược hướng với phần mộ của lão quỷ kia, trời cũng đã sáng rồi nên tôi không sợ gặp phải lão quỷ.
Cô ấy men theo con đường ruộng nhỏ, đi một lúc lâu rồi rẽ phải vào một con đường nhỏ.
Vì Thất Thất đi chậm, vừa rẽ vào đường nhỏ, tôi sợ bị cô ấy phát hiện nên trốn phía sau đám hoa màu, định đợi cô ấy đi xa xa chút rồi tiếp tục bám theo.
Nhìn theo hướng đi của cô ấy, phía xa có một tòa nhà bỏ hoang, trong đó có một căn nhà ngói nhỏ, bốn bề là tường vây cao hơn đầu người.
Tường vây và mái nhà đều có màu chì lạnh ngắt, xung quanh có một màn sương mờ vấn vít.
Thoạt nhìn giống một ngôi miếu nhỏ, nhưng nhìn kỹ thì thấy kiểu cách giống một tòa nhà cũ.
Thất Thất cất bước khó nhọc đi tới bên ngoài cửa nhà, tôi cúi lưng lén lút tới gần, mắt vẫn luôn quan sát cánh cửa.
Cửa được mở ra, một bà lão mặc áo khoác vải bố màu xanh, búi tóc xuất hiện ở trước cửa.