Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24: Quả phụ trong trắng
Trước đây tôi tình cờ nghe bà con trong xóm nhắc tới, thường ngày chị ấy không hề tới nhà người khác, cũng hiếm có người tới nhà chị ấy, tính cách chị ấy hơi lầm lì nhưng nhân duyên thì không tệ.
Có lẽ chị ấy đóng cửa là vì không muốn đàn ông rảnh rỗi trong thôn tới quấy rầy.
Nghĩ vậy thì tôi lùi hai bước từ cổng trước rồi nhìn quanh tường vây nhà chị ấy.
Tường không cao, dưới chân còn có một gò đá cao tầm một mét, vừa hay có thể giẫm lên đó leo tường vào.
Xem xét tình hình xong, trong lòng tôi đã có tính toán rồi nên quay về nhà.
Mãi cho đến tối, mặt trời mới khuất dạng thì Thất Thất tới nhà tôi đúng như đã hẹn.
Tôi kể chuyện ban ngày cho Thất Thất nghe. Cô ấy gật đầu, nhìn sắc trời bên ngoài còn chút nữa là tối hẳn thì cùng tôi ra ngoài.
Trong thôn, trời vừa tối thì dường như chẳng ai ra ngoài, chúng tôi thuận lợi đi thẳng một mạch tới hẻm nhà quả phụ Vương chẳng bị ai bắt gặp.
Cửa nhà quả phụ Vương vẫn đóng chặt, Thất Thất vừa đi tới trước cửa thì liền nhíu mày.
“Sao vậy?”, tôi khẽ hỏi.
“Anh chắc chắn chị ấy ở đây một mình chứ?”
Tôi gật đầu, khẽ nói với cô ấy: “Đương nhiên rồi, chị ấy cũng không có con cái gì, bình thường cũng rất xa cách với người khác, đừng nói là đàn ông, đến phụ nữ cũng không tới nhà chị ấy nữa. Sao thế?”
“Em người thấy một mùi lạ, dường như không chỉ có mình chị ấy ở nhà”.
Thất Thất nhìn thấy trên cửa dán hình thần giữ cửa nói bây giờ hồn phách của mình yếu, không dám xông vào, hơn nữa âm khí trong căn nhà này rất mạnh, cô ấy hơi sợ.
“Âm khí? Bên trong có ma sao?”, dây thần kinh tôi chợt căng lên.
Thất Thất hoang mang lắc đầu: “Không giống ma. Kỳ lạ thật, em chưa gặp tình huống này bao giờ”.
“Vậy em ở ngoài đợi, anh trèo tường vào trong đó”.
Thất Thất nói hay là xé thần giữ cửa xuống, nếu vậy thì cô ấy có thể đi xuyên qua cửa vào luôn, sau đó mở cửa giúp tôi.
Tôi không động đậy gì. Chú hai từng nói chúng tôi làm nghề này thì không được đắc tội cả quỷ lẫn thần, tuyệt đối không thể xé thần giữ cửa được.
“Chúng ta đừng kinh động thần giữ cửa, em đợi anh chút, anh trèo vào rồi sẽ mở cửa cho em, như vậy thì em vào được nhỉ?”
Thất Thất gật đầu, tôi bước hai bước tới chân tường giẫm lên gò đá, bấu lên thành tường rồi cố gắng dựng thẳng người bò lên đó, sau đó lật người nhảy vào trong sân.
Bên trong sân im lìm, hơn nữa gió lạnh thổi hiu hiu giống như lời Thất Thất nói.
Tôi sởn cả da gà, lại nhìn gian nhà chính, điện vẫn còn sáng, bên trong cửa sổ hắt ra hai bóng người, một nam một nữ đang ôm lấy nhau.
Tôi tập trung nhìn kỹ, thấy mặt bên của người đàn ông kia thì không khỏi nín thở.
Mũi của anh ta rất cao, nhìn sườn mặt thôi đã biết anh ta rất khôi ngô, trong thôn của tôi không có được bao nhiêu người đẹp trai thế này.
Trong lòng tôi đã biết là ai, sợ mình nhìn nhầm nên tôi vội dụi mắt.
Nhìn lại lần nữa thì chàng trai đã bắt đầu cởi đồ chị quả phụ rồi…
Tôi thật sự không hiểu được tình hình trước mắt. Nhớ tới Thất Thất còn ở ngoài cổng, tôi ổn định tâm trạng rồi rón rén đi tới mở cổng cho cô ấy.
Có lẽ nhìn sắc mặt tôi khác thường, Thất Thất cũng không hỏi nhiều, theo tôi đi sát vách tường vào trong sân, đi tới dưới bệ cửa sổ của gian phòng chính.
Chỗ cửa sổ đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người kia nữa, trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ của chị quả phụ.
Thất Thất nghe tiếng đó thì thẹn thùng nhìn tôi rồi cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Chẳng phải anh nói danh tiếng của chị gái kia rất tốt à…”
“Đúng ra rất tốt mà. Em trả lời anh 3 câu hỏi trước đã”, tôi và Thất Thất tựa sát tường ngồi xổm xuống.
Cô ấy nghiêng đầu: “Anh hỏi đi”.
“Thứ nhất, người bị bệnh chết từ 3 năm trước có phải là đã đi đầu thai từ lâu rồi không?”
Vẻ mặt Thất Thất khó hiểu nhưng vẫn gật đầu với tôi: “Thường nếu không phải chết bất đắc kỳ tử thì 3 năm chắc chắn đã đi đầu thai rồi. Sao thế?”
Tôi lại hỏi cô ấy: “Thế ma có bóng không? Có phải ma sợ ánh đèn không?”
Thất Thất cười nói: “Đương nhiên là ma không có bóng rồi, còn về ánh đèn thì vì đèn điện quá sáng nên ma sợ, nhưng có những con ma cực kỳ ghê gớm thì em không chắc”.
Nghe Thất Thất nói, lòng tôi càng bất an.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn vào trong qua cửa sổ: “Bên trong sáng đèn, em không vào được, anh vào đi, bọn họ cởi sạch đồ rồi, chắc anh sẽ dễ trộm…”
Thấy tôi ngơ ngẩn thì Thất Thất huơ huơ tay trước mắt tôi: “Anh ngơ ngác gì thế? Nhân lúc bọn họ không để ý đến anh thì vào nhanh đi chứ!”
Tôi chầm chậm đứng lên, nhìn qua khe cửa sổ tôi thấy áo quần của chị gái kia vứt loạn xạ dưới đất bao gồm cả chiếc quần lót màu trắng viền hoa.
Lúc này, chàng trai kia đang đè phía trên người chị gái, hai cơ thể trẻ trung quấn lấy nhau.
Từ góc nhìn của tôi chỉ có thể thấy đôi mắt phượng của chị quả phụ Vương hơi hé, hai má đỏ lựng, không ngừng thở gấp.
Tim tôi đập nhanh, vội vàng dời mắt ngồi xổm xuống đất lại.
“Sao thế? Nhìn thấy đồ chưa?”, Thất Thất hỏi.
Cả người tôi nóng hầm hập, nhìn Thất Thất rồi nuốt nước bọt, tôi vội quay đầu đi chỗ khác, gật đầu: “Thấy thì thấy rồi đó… nhưng mà…”
“Vậy anh đi mau đi!”, Thất Thất giục tôi.
Tôi lau mồ hôi trên trán rồi nói với Thất Thất: “Người đàn ông bên trong tên là Vương Xuân Sinh. Là người chồng đã mất của quá phụ Vương, anh ta chết 3 năm rồi, bị bệnh chết!”
Thất Thất chợt trợn tròn mắt: “Không thể nào! Không phải anh ta chưa chết đấy chứ?”
Có lẽ chị ấy đóng cửa là vì không muốn đàn ông rảnh rỗi trong thôn tới quấy rầy.
Nghĩ vậy thì tôi lùi hai bước từ cổng trước rồi nhìn quanh tường vây nhà chị ấy.
Tường không cao, dưới chân còn có một gò đá cao tầm một mét, vừa hay có thể giẫm lên đó leo tường vào.
Xem xét tình hình xong, trong lòng tôi đã có tính toán rồi nên quay về nhà.
Mãi cho đến tối, mặt trời mới khuất dạng thì Thất Thất tới nhà tôi đúng như đã hẹn.
Tôi kể chuyện ban ngày cho Thất Thất nghe. Cô ấy gật đầu, nhìn sắc trời bên ngoài còn chút nữa là tối hẳn thì cùng tôi ra ngoài.
Trong thôn, trời vừa tối thì dường như chẳng ai ra ngoài, chúng tôi thuận lợi đi thẳng một mạch tới hẻm nhà quả phụ Vương chẳng bị ai bắt gặp.
Cửa nhà quả phụ Vương vẫn đóng chặt, Thất Thất vừa đi tới trước cửa thì liền nhíu mày.
“Sao vậy?”, tôi khẽ hỏi.
“Anh chắc chắn chị ấy ở đây một mình chứ?”
Tôi gật đầu, khẽ nói với cô ấy: “Đương nhiên rồi, chị ấy cũng không có con cái gì, bình thường cũng rất xa cách với người khác, đừng nói là đàn ông, đến phụ nữ cũng không tới nhà chị ấy nữa. Sao thế?”
“Em người thấy một mùi lạ, dường như không chỉ có mình chị ấy ở nhà”.
Thất Thất nhìn thấy trên cửa dán hình thần giữ cửa nói bây giờ hồn phách của mình yếu, không dám xông vào, hơn nữa âm khí trong căn nhà này rất mạnh, cô ấy hơi sợ.
“Âm khí? Bên trong có ma sao?”, dây thần kinh tôi chợt căng lên.
Thất Thất hoang mang lắc đầu: “Không giống ma. Kỳ lạ thật, em chưa gặp tình huống này bao giờ”.
“Vậy em ở ngoài đợi, anh trèo tường vào trong đó”.
Thất Thất nói hay là xé thần giữ cửa xuống, nếu vậy thì cô ấy có thể đi xuyên qua cửa vào luôn, sau đó mở cửa giúp tôi.
Tôi không động đậy gì. Chú hai từng nói chúng tôi làm nghề này thì không được đắc tội cả quỷ lẫn thần, tuyệt đối không thể xé thần giữ cửa được.
“Chúng ta đừng kinh động thần giữ cửa, em đợi anh chút, anh trèo vào rồi sẽ mở cửa cho em, như vậy thì em vào được nhỉ?”
Thất Thất gật đầu, tôi bước hai bước tới chân tường giẫm lên gò đá, bấu lên thành tường rồi cố gắng dựng thẳng người bò lên đó, sau đó lật người nhảy vào trong sân.
Bên trong sân im lìm, hơn nữa gió lạnh thổi hiu hiu giống như lời Thất Thất nói.
Tôi sởn cả da gà, lại nhìn gian nhà chính, điện vẫn còn sáng, bên trong cửa sổ hắt ra hai bóng người, một nam một nữ đang ôm lấy nhau.
Tôi tập trung nhìn kỹ, thấy mặt bên của người đàn ông kia thì không khỏi nín thở.
Mũi của anh ta rất cao, nhìn sườn mặt thôi đã biết anh ta rất khôi ngô, trong thôn của tôi không có được bao nhiêu người đẹp trai thế này.
Trong lòng tôi đã biết là ai, sợ mình nhìn nhầm nên tôi vội dụi mắt.
Nhìn lại lần nữa thì chàng trai đã bắt đầu cởi đồ chị quả phụ rồi…
Tôi thật sự không hiểu được tình hình trước mắt. Nhớ tới Thất Thất còn ở ngoài cổng, tôi ổn định tâm trạng rồi rón rén đi tới mở cổng cho cô ấy.
Có lẽ nhìn sắc mặt tôi khác thường, Thất Thất cũng không hỏi nhiều, theo tôi đi sát vách tường vào trong sân, đi tới dưới bệ cửa sổ của gian phòng chính.
Chỗ cửa sổ đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người kia nữa, trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ của chị quả phụ.
Thất Thất nghe tiếng đó thì thẹn thùng nhìn tôi rồi cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Chẳng phải anh nói danh tiếng của chị gái kia rất tốt à…”
“Đúng ra rất tốt mà. Em trả lời anh 3 câu hỏi trước đã”, tôi và Thất Thất tựa sát tường ngồi xổm xuống.
Cô ấy nghiêng đầu: “Anh hỏi đi”.
“Thứ nhất, người bị bệnh chết từ 3 năm trước có phải là đã đi đầu thai từ lâu rồi không?”
Vẻ mặt Thất Thất khó hiểu nhưng vẫn gật đầu với tôi: “Thường nếu không phải chết bất đắc kỳ tử thì 3 năm chắc chắn đã đi đầu thai rồi. Sao thế?”
Tôi lại hỏi cô ấy: “Thế ma có bóng không? Có phải ma sợ ánh đèn không?”
Thất Thất cười nói: “Đương nhiên là ma không có bóng rồi, còn về ánh đèn thì vì đèn điện quá sáng nên ma sợ, nhưng có những con ma cực kỳ ghê gớm thì em không chắc”.
Nghe Thất Thất nói, lòng tôi càng bất an.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn vào trong qua cửa sổ: “Bên trong sáng đèn, em không vào được, anh vào đi, bọn họ cởi sạch đồ rồi, chắc anh sẽ dễ trộm…”
Thấy tôi ngơ ngẩn thì Thất Thất huơ huơ tay trước mắt tôi: “Anh ngơ ngác gì thế? Nhân lúc bọn họ không để ý đến anh thì vào nhanh đi chứ!”
Tôi chầm chậm đứng lên, nhìn qua khe cửa sổ tôi thấy áo quần của chị gái kia vứt loạn xạ dưới đất bao gồm cả chiếc quần lót màu trắng viền hoa.
Lúc này, chàng trai kia đang đè phía trên người chị gái, hai cơ thể trẻ trung quấn lấy nhau.
Từ góc nhìn của tôi chỉ có thể thấy đôi mắt phượng của chị quả phụ Vương hơi hé, hai má đỏ lựng, không ngừng thở gấp.
Tim tôi đập nhanh, vội vàng dời mắt ngồi xổm xuống đất lại.
“Sao thế? Nhìn thấy đồ chưa?”, Thất Thất hỏi.
Cả người tôi nóng hầm hập, nhìn Thất Thất rồi nuốt nước bọt, tôi vội quay đầu đi chỗ khác, gật đầu: “Thấy thì thấy rồi đó… nhưng mà…”
“Vậy anh đi mau đi!”, Thất Thất giục tôi.
Tôi lau mồ hôi trên trán rồi nói với Thất Thất: “Người đàn ông bên trong tên là Vương Xuân Sinh. Là người chồng đã mất của quá phụ Vương, anh ta chết 3 năm rồi, bị bệnh chết!”
Thất Thất chợt trợn tròn mắt: “Không thể nào! Không phải anh ta chưa chết đấy chứ?”