Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Lâm Kỳ lại dẫn theo ba thành viên trong đội trinh sát kỹ thuật, ba người mặc thường phục, lên một chiếc xe thông thường. Hạ Minh thì lái ô tô của mình đến căn biệt thự trước, Lâm Kỳ cho xe đỗ ở gần biệt thự, sau đó cũng vào biệt thự dưới sự bọc lót của cảnh sát mặc thường phục ngầm canh chừng phía ngoài.
Bên trong căn biệt thự đã có năm cảnh sát túc trực ở đó, hai người canh chừng ở phía trước và sau vườn hoa, ba người lục soát trong nhà để lấy chứng cứ, bao gồm kiểm tra xem tội phạm bắt cóc có để lại thiết bị nghe trộm hay không...
Đợi mọi người đều đã vào trong nhà, cảnh sát hình Sự có mặt trước ở đó liền đưa họ lên phòng ngủ chính ở tầng 3, mang bao giày vào rồi vào phòng, cảnh sát hình sự giới thiệu với họ: "Vụ bắt cóc lần này không giống với những lần trước, căn cứ vào tình hình hiện trường để phán đoán, tội phạm bắt cóc đã ra tay ở căn phòng này, nhưng toàn bộ cửa trong căn biệt thự đều nguyên vẹn không sao, cửa chính ở tầng 1 và thang máy vào nhà từ tầng hầm để xe đều phải quẹt thẻ mới vào được, tội phạm bắt cóc dường như chỉ còn một cách để xâm nhập vào nhà, là leo cửa sổ. Khi chúng tôi vào nhà, thấy cửa sổ ở đây đang mở, bậu cửa sổ phía dưới cũng có vết giẫm, nhưng nếu leo ra từ đây, ừm... theo tôi, khá phiền."
Lâm Kỳ đến bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn một cái liền biết ngay cái gọi là "phiền" nghĩa là gì.
Đây là tầng 3 phòng khách lớn ở tầng 1 cao 4,5 mét, phía dưới còn một tầng lửng, cũng có nghĩa là, cửa sổ này cách mặt đất khoảng 10 mét, mặt ngoài tường căn biệt thự được ốp gạch trơn, không có đường ống bên ngoài, cũng không lắp đặt cửa sổ chống trộm, hoàn hoàn không có chỗ để đặt chân, tội phạm bắt cóc không phải là thạch sùng, làm sao mà trèo lên được?
"Cũng có khả năng bọn chúng đã sử dụng một số công cụ" cảnh sát hình sự phỏng đoán, "Có điều vẫn rất khó tưởng tượng."
Công cụ mà anh ta nói, tất nhiên là những thứ như móc vượt tường, nhưng nếu tội phạm bắt cóc buộc móc vượt tường vào dây thừng, rồi tay không ném lên cao 10 mét, treo chính xác vào cửa sổ, đạt đến độ chuẩn đó, sao hắn không đi biểu diễn tiết mục bắn xuyên lá liễu ở khoảng cách 100 bước cơ chứ?
Tất nhiên rồi, còn một loại súng hơi chuyên nghiệp dùng để leo vách, có thể vượt tường một cách dễ dàng, nhưng chuyện này chỉ mới được xem trên tivi, trong lịch sử phạm tội của thành phố Hàng Châu chưa từng thấy mãnh tướng nào như vậy.
Lâm Kỳ nghĩ ngợi giây lát, rồi quay về phía Hạ Minh: "Có biện pháp kỹ thuật nào mở được khóa điện tử nhà cậu không?"
Hạ Minh lắc đầu: "Đều là sản phẩm mới nhất của công ty chúng tôi, mật mã dài 32 đơn vị, tôi không nghĩ là có người trực tiếp mở được."
"Cổng chính của biệt thự thì sao?" Anh ta muốn nói đến cổng vào biệt thự, phía trên có lắp thiết bị cảm ứng bluetooth.
"Thiết bị có mật mã cùng cấp."
Lâm Kỳ gãi đầu, căn cứ vào tình hình đó để phán đoán khóa cửa biệt thự vẫn nguyên vẹn, tội phạm muốn vào trong, đầu tiên phải leo được qua bức tường bao ngoài biệt thự, sau đó lại leo lên cái cửa sổ cao đến 10 mét không có chỗ để chân này.
Leo qua tường bao thì không có gì lạ, trước đó họ đã từng chứng kiến thân thủ của tội phạm, nhưng làm thế nào để leo được lên cái cửa sổ này, thì vẫn không thể nghĩ được ra.
Cảnh sát hình sự lại nói: "Nhìn từ tình hình hiện trường, bọn tội phạm có hai người, đều mang bao giày, không lấy được dấu chân thật sự của chúng..."
"Đợi đã!" Lâm Kỳ ngắt lời anh ta, "Cậu nói lần này khi phạm tội bọn chúng đều mang bao giày?"
"Đúng vậy."
Lâm Kỳ gật đầu, bảo anh ta nói tiếp.
"Trong phòng không có dấu vết bị lục lọi rõ rệt, có phải là bọn tội phạm đã uy hiếp con tin để tìm lấy những đồ vật giá trị trong nhà hay không, chúng ta không thể nào biết được, cần phải có sự xác nhận của người nhà. Nhưng có một điểm tương đối kỳ quặc, tội phạm bắt cóc mang cả chăn, ga của chiếc giường này đi, những vụ bắt cóc như thế này rất ít thấy."
Lâm Kỳ nhìn về phía chiếc giường, ở đó chỉ còn lại gối, ga và chăn đều không còn. Anh ta càng không hiểu ra làm sao, như vậy bọn tội phạm định làm gì, bắt cóc con tin nhân tiện cướp tài sản cũng là chuyện bình thường, nhưng dù thế nào cũng không cần mang cả mấy món đồ trên giường đi chứ?
Trong những vụ trộm cướp vào thập niên tám mươi, chín mươi, bọn trộm thường vác cả tivi của chủ nhà đi, giờ cũng không làm chuyện này nữa, thế mà hai tên này vượt tường, leo cửa sổ, vô cùng hao tâm tổn sức mới vào nhà được, cuối cùng chỉ lấy đi mấy món đồ trên giường?
Bây giờ đột nhập nhà riêng trộm cướp tài sản, lại còn có kiểu hành động này nữa sao?
Cảnh sát hình sự tiếp tục nói: "Sau khi tội phạm bắt cóc khống chế con tin trong căn phòng ngủ này, chúng tôi đoán chúng đi luôn bằng thang máy ở tầng này xuống nhà để xe dưới tầng hầm thứ hai, sau đó lái xe ô tô của chủ nhà rời đi, trên ô tô của chủ nhà có thẻ bluetooth của biệt thự và thẻ bluetooth của khu đô thị, đi ra ngoài không khó khăn gì. Trong phòng không có dấu vết ẩu đả, đánh lộn, cũng chưa phát hiện thấy những chứng cứ định hướng như dấu vân tay khả nghi."
Lâm Kỳ gật đầu, trong đầu đã nắm được cơ bản về tình tiết vụ án lần này.
Vụ bắt cóc lần này có rất nhiều điểm khác với mấy vụ án trước, trước đây tội phạm đều trói con tin lại rồi rời đi, sau đó thông báo cho cảnh sát cứu người, đeo găng tay khi phạm tội, không để lại vân tay, ngoài ra không bao giờ mang bao giày, hẳn là bọn chúng rất hiểu cảnh sát không thể xác định được mục tiêu qua dấu chân, nhưng lần này bọn chúng lại vô cùng thận trọng, không để lại cả dấu chân, điều kỳ quặc nhất là tại sao chúng lại lấy cả chăn và ga giường.
Sau khi xem hiện trường một lượt, Lâm Kỳ tập trung cảnh sát trong biệt thự lại, bảo họ đi tìm một chiếc điện thoại di động đang mở máy, trong lúc nói, anh ta liếc Hạ Minh một cái, nhận thấy nét mặt anh có vẻ khác lạ, liền tìm cớ bảo mọi người đi ra chỗ khác, để một mình Hạ Minh ở lại, lạnh lùng hỏi: "Bây giờ, cậu có thể nói về chuyện điện thoại rồi chứ?"
"Điện thoại gì?" Hạ Minh lộ vẻ luống cuống căng thẳng.
"Sáng nay có một số 170 gọi điện thoại cho cậu, nói chuyện với cậu tận những 4 phút, bạn của cậu à?"
Hạ Minh cúi đầu im lặng.
"Sáng sớm ngày ra cậu đã xuất hiện ở trung tâm thông tin, có phải là để điều tra số điện thoại đó không? Cậu đã biết định vị số điện thoại này ở ngay trong nhà cậu đúng từ trước không?"
Hạ Minh ngớ người, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, một lúc sau mới chậm rãi gật đầu.
"Tội phạm bắt cóc nói gì với cậu qua điện thoại?"
"Ồ... cũng chỉ bảo tôi đem tiền đi chuộc người."
"Bọn chúng đòi bao nhiêu tiền?"
"Năm trăm nghìn."
"Đô la Mĩ?"
"Nhân dân tệ"
"Năm trăm nghìn Nhân dân tệ?" Lâm Kỳ ngạc nhiên hỏi, anh ta càng tin chắc, không còn nghi ngờ gì nữa, "Bắt cóc bố mẹ cậu mà chỉ đòi năm trăm nghìn tệ? Chắc chắn có gì đó kỳ quặc trong chuyện này!"
"Tôi cũng không biết."
"Đừng có vờ vịt với tôi, hắn còn nói gì với cậu, thành thật khai hết ra cho tôi."
"Hết rồi, chỉ thế thôi."
"Vậy sao?" Lâm Kỳ nghi ngờ chằm chằm nhìn anh mấy giây, "Cậu định đưa tiền cho chúng như thế nào?"
"Còn chưa nói."
"Nếu sáng nay Thẩm Nghiêm không báo cảnh sát, cậu định thế nào, tự rút tiền rồi đến gặp bọn chúng để chuộc người?"
"Tôi không biết."
"Không biết cái cục cứt! Đúng là cậu nghĩ như vậy!"
Lâm Kỳ nói toạc móng heo, "Cậu có nghĩ không hả, tội phạm bắt cóc tìm đến nhà cậu, bắt cóc bố mẹ cậu mang đi, mà chỉ đòi năm trăm nghìn tệ, cậu không thấy rất kỳ quặc à? Tôi dám khẳng định, mục đích của chúng không phải là để bắt cóc, mà chính là cậu, nếu cậu làm theo, không chỉ bản thân cậu, mà cả bố mẹ cậu đều sẽ vô cùng nguy hiểm!"
Hạ Minh ậm ừ nói một câu: "Có thể bọn chúng sẽ giữ chữ tín."
"Giữ chữ tín" Lâm Kỳ cười nhạt, nụ cười trên mặt anh ta đột nhiên đanh lại, nghiêm giọng nói: "Có phải cậu đã biết tội phạm bất cóc là ai rồi không?"
Hạ Minh vội lắc đầu: "Tôi không biết."
"Cậu đã nắm được một số manh mối mà chúng tôi không biết đúng không?" Lâm Kỳ hỏi dồn.
"Không, nếu có, tôi chắc chắn sẽ nói với anh."
Lâm Kỳ khinh khỉnh hứ một tiếng, hoàn toàn không hề tin lời anh, liên tiếp truy hỏi mấy lần, Hạ Minh vẫn kiên quyết nói anh không biết gì cả, Lâm Kỳ muốn trực tiếp sử dụng nhục hình để ép cung đối với Hạ Minh, nhưng lại nghĩ chưa cứu được nạn nhân mà trưởng ban chuyên án lại đánh người nhà thì có phần hơi quá đáng, đành thôi.
Cuộc đối thoại giữa hai người rơi vào bế tắc, một lúc sau, Hạ Minh nói: "Tôi cũng đi tìm điện thoại di động xem thế nào nhé, tôi biết rõ tình hình trong nhà."
Lâm Kỳ gật đầu đồng ý, đi theo sau anh, mắt dán chặt vào người anh.
Hạ Minh mở một căn phòng đang đóng ở tầng 2, ngay gần cửa là hai giá sách, xếp đầy sách, hầu hết là sách về máy tính, một chiếc bàn làm việc lớn kê ở phía trong, mấy chiếc máy vi tính và các loại thiết bị điện tử chất đống xung quanh, thậm chí còn có một chiếc máy chủ dựng ở đó, trên mặt sàn là mấy dãy ổ cắm, dây điện chằng chịt xung quanh bốn góc bàn, trông vô cùng bừa bộn
Đây tất nhiên là phòng của Hạ Minh, trước khi tự mua nhà, anh vẫn ở cùng bố mẹ, căn phòng này có thể coi là phòng làm việc ở nhà của anh, các thiết bị đều là để anh thử nghiệm các loại sản phẩm.
Lâm Kỳ bước đến phía trước bàn nhìn một vòng, đồ đạc bày bừa loạn xạ như vậy, e là ngoài Hạ Minh ra, không ai có thể phân biệt được dây cắm nào là của cái máy nào.
Hạ Minh chắn trước mặt Lâm Kỳ, nhìn xung quanh một vòng, nói: "Ở đây không có điện thoại di động, đều là đồ của tôi, chúng ta sang phòng khác."
Lâm Kỳ vừa bước ra đến cửa, nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng, quay đầu lại nhìn thì thấy Hạ Minh xông đến phía sau cái bàn, nhặt một chiếc điện thoại di động từ trong đám ổ cắm lộn xộn lên, nói với anh: "Cái điện thoại di động này không phải là của tôi."
Lâm Kỳ ngớ người, rồi đột ngột kêu lên: "Đừng có tùy tiện động vào, cậu không biết là cậu sẽ làm hỏng dấu vân tay trên đó à!" Anh ta quát Hạ Minh giữ yên chiếc điện thoại, rồi lấy một chiếc túi đựng vật chứng trong suốt trong túi áo ra, cẩn thận bỏ chiếc điện thoại di động vào.
Lâm Kỳ xót ruột đay đi đay lại về chiếc điện thoại di động android trông cũ kĩ này, anh ta nhấn mở màn hình từ bên ngoài chiếc túi đựng vật chứng, có rất ít ứng dụng trên màn hình chính, trông như loại điện thoại di động mình mang đi để cài đặt, một biểu tượng đơn giản phía dưới khiến anh ta chú ý, tên của ứng dụng này là "Giường nhi đồng."
"Giường nhi đồng, đây là phần mềm gì?" Lâm Kỳ lại không hiểu ra làm sao, nếu phần mềm tên là "Giường mài nước." theo kinh nghiệm của anh ta, tám chín mươi phần trăm là một phần mềm sεメ. Giường nhi đồng thì chịu rồi.
Anh ta mở phần mềm, một hộp thoại viết đầy mã hiệu chương trình hiện ra, anh làm ra bộ chăm chú nhìn những mã hiệu mà anh ta đọc cả đời cũng không hiểu.
"Đưa tôi xem nào." Hạ Minh đưa tay ra, Lâm Kỳ khinh khỉnh hứ một tiếng, đưa điện thoại di động cho anh, Hạ Minh kéo hộp thoại xuống xem mã hiệu một lúc rồi nói: "Đây là một phần mềm Troijan trong điện thoại di động, đối phương kết nối với chương trình Troijan qua mạng, điều khiển chiếc máy điện thoại di động gọi điện thoại cho tôi, để cảnh sát không điều tra ra điện thoại di động thực sự của hắn."
"Nếu thế thì điều tra ngược lại qua mạng, có thể điều tra ra điện thoại di động thực của hắn được không?"
Hạ Minh lắc đầu: "Nếu điều tra ra được, thì cần gì phải thêm một chiêu trung gian như vậy nữa?"
Lâm Kỳ lại hỏi: "Con Giường nhi đồng thì sao?"
"Chỉ là cái tên phần mềm thôi, chắc là ngẫu nhiên đặt tên như vậy."
Lâm Kỳ đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lúc, lần này, anh ta thực sự dám khẳng định chắc chắn là Hạ Minh đang nắm được một số thông tin mà họ không biết, không biết chừng còn biết người nào là thủ phạm, xem ra vì bố mẹ đang bị đe dọa, nên Hạ Minh không dám nói.
Việc này phải về chi đội trước đã, sau đó tập hợp mọi người làm công tác tư tưởng đối với Hạ Minh.
Bên trong căn biệt thự đã có năm cảnh sát túc trực ở đó, hai người canh chừng ở phía trước và sau vườn hoa, ba người lục soát trong nhà để lấy chứng cứ, bao gồm kiểm tra xem tội phạm bắt cóc có để lại thiết bị nghe trộm hay không...
Đợi mọi người đều đã vào trong nhà, cảnh sát hình Sự có mặt trước ở đó liền đưa họ lên phòng ngủ chính ở tầng 3, mang bao giày vào rồi vào phòng, cảnh sát hình sự giới thiệu với họ: "Vụ bắt cóc lần này không giống với những lần trước, căn cứ vào tình hình hiện trường để phán đoán, tội phạm bắt cóc đã ra tay ở căn phòng này, nhưng toàn bộ cửa trong căn biệt thự đều nguyên vẹn không sao, cửa chính ở tầng 1 và thang máy vào nhà từ tầng hầm để xe đều phải quẹt thẻ mới vào được, tội phạm bắt cóc dường như chỉ còn một cách để xâm nhập vào nhà, là leo cửa sổ. Khi chúng tôi vào nhà, thấy cửa sổ ở đây đang mở, bậu cửa sổ phía dưới cũng có vết giẫm, nhưng nếu leo ra từ đây, ừm... theo tôi, khá phiền."
Lâm Kỳ đến bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn một cái liền biết ngay cái gọi là "phiền" nghĩa là gì.
Đây là tầng 3 phòng khách lớn ở tầng 1 cao 4,5 mét, phía dưới còn một tầng lửng, cũng có nghĩa là, cửa sổ này cách mặt đất khoảng 10 mét, mặt ngoài tường căn biệt thự được ốp gạch trơn, không có đường ống bên ngoài, cũng không lắp đặt cửa sổ chống trộm, hoàn hoàn không có chỗ để đặt chân, tội phạm bắt cóc không phải là thạch sùng, làm sao mà trèo lên được?
"Cũng có khả năng bọn chúng đã sử dụng một số công cụ" cảnh sát hình sự phỏng đoán, "Có điều vẫn rất khó tưởng tượng."
Công cụ mà anh ta nói, tất nhiên là những thứ như móc vượt tường, nhưng nếu tội phạm bắt cóc buộc móc vượt tường vào dây thừng, rồi tay không ném lên cao 10 mét, treo chính xác vào cửa sổ, đạt đến độ chuẩn đó, sao hắn không đi biểu diễn tiết mục bắn xuyên lá liễu ở khoảng cách 100 bước cơ chứ?
Tất nhiên rồi, còn một loại súng hơi chuyên nghiệp dùng để leo vách, có thể vượt tường một cách dễ dàng, nhưng chuyện này chỉ mới được xem trên tivi, trong lịch sử phạm tội của thành phố Hàng Châu chưa từng thấy mãnh tướng nào như vậy.
Lâm Kỳ nghĩ ngợi giây lát, rồi quay về phía Hạ Minh: "Có biện pháp kỹ thuật nào mở được khóa điện tử nhà cậu không?"
Hạ Minh lắc đầu: "Đều là sản phẩm mới nhất của công ty chúng tôi, mật mã dài 32 đơn vị, tôi không nghĩ là có người trực tiếp mở được."
"Cổng chính của biệt thự thì sao?" Anh ta muốn nói đến cổng vào biệt thự, phía trên có lắp thiết bị cảm ứng bluetooth.
"Thiết bị có mật mã cùng cấp."
Lâm Kỳ gãi đầu, căn cứ vào tình hình đó để phán đoán khóa cửa biệt thự vẫn nguyên vẹn, tội phạm muốn vào trong, đầu tiên phải leo được qua bức tường bao ngoài biệt thự, sau đó lại leo lên cái cửa sổ cao đến 10 mét không có chỗ để chân này.
Leo qua tường bao thì không có gì lạ, trước đó họ đã từng chứng kiến thân thủ của tội phạm, nhưng làm thế nào để leo được lên cái cửa sổ này, thì vẫn không thể nghĩ được ra.
Cảnh sát hình sự lại nói: "Nhìn từ tình hình hiện trường, bọn tội phạm có hai người, đều mang bao giày, không lấy được dấu chân thật sự của chúng..."
"Đợi đã!" Lâm Kỳ ngắt lời anh ta, "Cậu nói lần này khi phạm tội bọn chúng đều mang bao giày?"
"Đúng vậy."
Lâm Kỳ gật đầu, bảo anh ta nói tiếp.
"Trong phòng không có dấu vết bị lục lọi rõ rệt, có phải là bọn tội phạm đã uy hiếp con tin để tìm lấy những đồ vật giá trị trong nhà hay không, chúng ta không thể nào biết được, cần phải có sự xác nhận của người nhà. Nhưng có một điểm tương đối kỳ quặc, tội phạm bắt cóc mang cả chăn, ga của chiếc giường này đi, những vụ bắt cóc như thế này rất ít thấy."
Lâm Kỳ nhìn về phía chiếc giường, ở đó chỉ còn lại gối, ga và chăn đều không còn. Anh ta càng không hiểu ra làm sao, như vậy bọn tội phạm định làm gì, bắt cóc con tin nhân tiện cướp tài sản cũng là chuyện bình thường, nhưng dù thế nào cũng không cần mang cả mấy món đồ trên giường đi chứ?
Trong những vụ trộm cướp vào thập niên tám mươi, chín mươi, bọn trộm thường vác cả tivi của chủ nhà đi, giờ cũng không làm chuyện này nữa, thế mà hai tên này vượt tường, leo cửa sổ, vô cùng hao tâm tổn sức mới vào nhà được, cuối cùng chỉ lấy đi mấy món đồ trên giường?
Bây giờ đột nhập nhà riêng trộm cướp tài sản, lại còn có kiểu hành động này nữa sao?
Cảnh sát hình sự tiếp tục nói: "Sau khi tội phạm bắt cóc khống chế con tin trong căn phòng ngủ này, chúng tôi đoán chúng đi luôn bằng thang máy ở tầng này xuống nhà để xe dưới tầng hầm thứ hai, sau đó lái xe ô tô của chủ nhà rời đi, trên ô tô của chủ nhà có thẻ bluetooth của biệt thự và thẻ bluetooth của khu đô thị, đi ra ngoài không khó khăn gì. Trong phòng không có dấu vết ẩu đả, đánh lộn, cũng chưa phát hiện thấy những chứng cứ định hướng như dấu vân tay khả nghi."
Lâm Kỳ gật đầu, trong đầu đã nắm được cơ bản về tình tiết vụ án lần này.
Vụ bắt cóc lần này có rất nhiều điểm khác với mấy vụ án trước, trước đây tội phạm đều trói con tin lại rồi rời đi, sau đó thông báo cho cảnh sát cứu người, đeo găng tay khi phạm tội, không để lại vân tay, ngoài ra không bao giờ mang bao giày, hẳn là bọn chúng rất hiểu cảnh sát không thể xác định được mục tiêu qua dấu chân, nhưng lần này bọn chúng lại vô cùng thận trọng, không để lại cả dấu chân, điều kỳ quặc nhất là tại sao chúng lại lấy cả chăn và ga giường.
Sau khi xem hiện trường một lượt, Lâm Kỳ tập trung cảnh sát trong biệt thự lại, bảo họ đi tìm một chiếc điện thoại di động đang mở máy, trong lúc nói, anh ta liếc Hạ Minh một cái, nhận thấy nét mặt anh có vẻ khác lạ, liền tìm cớ bảo mọi người đi ra chỗ khác, để một mình Hạ Minh ở lại, lạnh lùng hỏi: "Bây giờ, cậu có thể nói về chuyện điện thoại rồi chứ?"
"Điện thoại gì?" Hạ Minh lộ vẻ luống cuống căng thẳng.
"Sáng nay có một số 170 gọi điện thoại cho cậu, nói chuyện với cậu tận những 4 phút, bạn của cậu à?"
Hạ Minh cúi đầu im lặng.
"Sáng sớm ngày ra cậu đã xuất hiện ở trung tâm thông tin, có phải là để điều tra số điện thoại đó không? Cậu đã biết định vị số điện thoại này ở ngay trong nhà cậu đúng từ trước không?"
Hạ Minh ngớ người, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, một lúc sau mới chậm rãi gật đầu.
"Tội phạm bắt cóc nói gì với cậu qua điện thoại?"
"Ồ... cũng chỉ bảo tôi đem tiền đi chuộc người."
"Bọn chúng đòi bao nhiêu tiền?"
"Năm trăm nghìn."
"Đô la Mĩ?"
"Nhân dân tệ"
"Năm trăm nghìn Nhân dân tệ?" Lâm Kỳ ngạc nhiên hỏi, anh ta càng tin chắc, không còn nghi ngờ gì nữa, "Bắt cóc bố mẹ cậu mà chỉ đòi năm trăm nghìn tệ? Chắc chắn có gì đó kỳ quặc trong chuyện này!"
"Tôi cũng không biết."
"Đừng có vờ vịt với tôi, hắn còn nói gì với cậu, thành thật khai hết ra cho tôi."
"Hết rồi, chỉ thế thôi."
"Vậy sao?" Lâm Kỳ nghi ngờ chằm chằm nhìn anh mấy giây, "Cậu định đưa tiền cho chúng như thế nào?"
"Còn chưa nói."
"Nếu sáng nay Thẩm Nghiêm không báo cảnh sát, cậu định thế nào, tự rút tiền rồi đến gặp bọn chúng để chuộc người?"
"Tôi không biết."
"Không biết cái cục cứt! Đúng là cậu nghĩ như vậy!"
Lâm Kỳ nói toạc móng heo, "Cậu có nghĩ không hả, tội phạm bắt cóc tìm đến nhà cậu, bắt cóc bố mẹ cậu mang đi, mà chỉ đòi năm trăm nghìn tệ, cậu không thấy rất kỳ quặc à? Tôi dám khẳng định, mục đích của chúng không phải là để bắt cóc, mà chính là cậu, nếu cậu làm theo, không chỉ bản thân cậu, mà cả bố mẹ cậu đều sẽ vô cùng nguy hiểm!"
Hạ Minh ậm ừ nói một câu: "Có thể bọn chúng sẽ giữ chữ tín."
"Giữ chữ tín" Lâm Kỳ cười nhạt, nụ cười trên mặt anh ta đột nhiên đanh lại, nghiêm giọng nói: "Có phải cậu đã biết tội phạm bất cóc là ai rồi không?"
Hạ Minh vội lắc đầu: "Tôi không biết."
"Cậu đã nắm được một số manh mối mà chúng tôi không biết đúng không?" Lâm Kỳ hỏi dồn.
"Không, nếu có, tôi chắc chắn sẽ nói với anh."
Lâm Kỳ khinh khỉnh hứ một tiếng, hoàn toàn không hề tin lời anh, liên tiếp truy hỏi mấy lần, Hạ Minh vẫn kiên quyết nói anh không biết gì cả, Lâm Kỳ muốn trực tiếp sử dụng nhục hình để ép cung đối với Hạ Minh, nhưng lại nghĩ chưa cứu được nạn nhân mà trưởng ban chuyên án lại đánh người nhà thì có phần hơi quá đáng, đành thôi.
Cuộc đối thoại giữa hai người rơi vào bế tắc, một lúc sau, Hạ Minh nói: "Tôi cũng đi tìm điện thoại di động xem thế nào nhé, tôi biết rõ tình hình trong nhà."
Lâm Kỳ gật đầu đồng ý, đi theo sau anh, mắt dán chặt vào người anh.
Hạ Minh mở một căn phòng đang đóng ở tầng 2, ngay gần cửa là hai giá sách, xếp đầy sách, hầu hết là sách về máy tính, một chiếc bàn làm việc lớn kê ở phía trong, mấy chiếc máy vi tính và các loại thiết bị điện tử chất đống xung quanh, thậm chí còn có một chiếc máy chủ dựng ở đó, trên mặt sàn là mấy dãy ổ cắm, dây điện chằng chịt xung quanh bốn góc bàn, trông vô cùng bừa bộn
Đây tất nhiên là phòng của Hạ Minh, trước khi tự mua nhà, anh vẫn ở cùng bố mẹ, căn phòng này có thể coi là phòng làm việc ở nhà của anh, các thiết bị đều là để anh thử nghiệm các loại sản phẩm.
Lâm Kỳ bước đến phía trước bàn nhìn một vòng, đồ đạc bày bừa loạn xạ như vậy, e là ngoài Hạ Minh ra, không ai có thể phân biệt được dây cắm nào là của cái máy nào.
Hạ Minh chắn trước mặt Lâm Kỳ, nhìn xung quanh một vòng, nói: "Ở đây không có điện thoại di động, đều là đồ của tôi, chúng ta sang phòng khác."
Lâm Kỳ vừa bước ra đến cửa, nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng, quay đầu lại nhìn thì thấy Hạ Minh xông đến phía sau cái bàn, nhặt một chiếc điện thoại di động từ trong đám ổ cắm lộn xộn lên, nói với anh: "Cái điện thoại di động này không phải là của tôi."
Lâm Kỳ ngớ người, rồi đột ngột kêu lên: "Đừng có tùy tiện động vào, cậu không biết là cậu sẽ làm hỏng dấu vân tay trên đó à!" Anh ta quát Hạ Minh giữ yên chiếc điện thoại, rồi lấy một chiếc túi đựng vật chứng trong suốt trong túi áo ra, cẩn thận bỏ chiếc điện thoại di động vào.
Lâm Kỳ xót ruột đay đi đay lại về chiếc điện thoại di động android trông cũ kĩ này, anh ta nhấn mở màn hình từ bên ngoài chiếc túi đựng vật chứng, có rất ít ứng dụng trên màn hình chính, trông như loại điện thoại di động mình mang đi để cài đặt, một biểu tượng đơn giản phía dưới khiến anh ta chú ý, tên của ứng dụng này là "Giường nhi đồng."
"Giường nhi đồng, đây là phần mềm gì?" Lâm Kỳ lại không hiểu ra làm sao, nếu phần mềm tên là "Giường mài nước." theo kinh nghiệm của anh ta, tám chín mươi phần trăm là một phần mềm sεメ. Giường nhi đồng thì chịu rồi.
Anh ta mở phần mềm, một hộp thoại viết đầy mã hiệu chương trình hiện ra, anh làm ra bộ chăm chú nhìn những mã hiệu mà anh ta đọc cả đời cũng không hiểu.
"Đưa tôi xem nào." Hạ Minh đưa tay ra, Lâm Kỳ khinh khỉnh hứ một tiếng, đưa điện thoại di động cho anh, Hạ Minh kéo hộp thoại xuống xem mã hiệu một lúc rồi nói: "Đây là một phần mềm Troijan trong điện thoại di động, đối phương kết nối với chương trình Troijan qua mạng, điều khiển chiếc máy điện thoại di động gọi điện thoại cho tôi, để cảnh sát không điều tra ra điện thoại di động thực sự của hắn."
"Nếu thế thì điều tra ngược lại qua mạng, có thể điều tra ra điện thoại di động thực của hắn được không?"
Hạ Minh lắc đầu: "Nếu điều tra ra được, thì cần gì phải thêm một chiêu trung gian như vậy nữa?"
Lâm Kỳ lại hỏi: "Con Giường nhi đồng thì sao?"
"Chỉ là cái tên phần mềm thôi, chắc là ngẫu nhiên đặt tên như vậy."
Lâm Kỳ đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lúc, lần này, anh ta thực sự dám khẳng định chắc chắn là Hạ Minh đang nắm được một số thông tin mà họ không biết, không biết chừng còn biết người nào là thủ phạm, xem ra vì bố mẹ đang bị đe dọa, nên Hạ Minh không dám nói.
Việc này phải về chi đội trước đã, sau đó tập hợp mọi người làm công tác tư tưởng đối với Hạ Minh.