Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Nhận được thông tin bọn tội phạm lại ra tay một lần nữa, Lâm Kỳ lập tức vội đến chi đội. Dọc đường, Lý Chấn Uy đã nói rõ tình hình với anh ta qua điện thoại.
Sáng sớm nay, Thẩm Nghiêm anh rể của Hạ Minh đến gặp bố vợ để vay tiền, sau khi đến biệt thự thì phát hiện thấy không có ai ở nhà, không thấy ô tô của bố vợ ở nhà, nhưng kính của ông vẫn để ở trong nhà. Thẩm Nghiêm gọi điện thoại cho bố vợ thì điện thoại tắt máy, anh ta cảm thấy có điều gì đó không bình thường, liền lên tầng trên kiểm tra xem thế nào, phát hiện thấy phòng ngủ lộn xộn, lại nhìn thấy mảnh giấy để lại tin nhắn ở trên bàn, Thẩm Nghiêm lập tức gọi điện báo cảnh sát.
Cảnh sát có quy trình xử lý riêng đối với tình hình các vụ bắt cóc, để đề phòng tội phạm bắt cóc cử người đến gần căn biệt thự canh chừng nghe ngóng thông tin, đầu tiên cảnh sát cử người mặc thường phục ẩn nấp xung quanh căn biệt thự, sau khi xác nhận không có người canh chừng, mới lặng lẽ vào điều tra. Sau khi cảnh sát mặc thường phục vào trong nhà, thấy mảnh giấy tin nhắn, liền biết ngay tính chất nghiêm trọng của vụ án lập tức báo tin về chi đội trinh sát hình sự, tiếp đó, cảnh sát mặc thường phục lại thận trọng đưa Thẩm Nghiêm về chi đội, đồng thời, gọi điện thoại liên lạc với Hạ Minh và Hà Mộng Phi, cho cảnh sát đưa người nhà, bao gồm cả con của Hà Mộng Phi về chi đội, đợi xử lý sau.
Sau khi Lâm Kỳ đến cơ quan, theo chỉ đạo của anh ta, một gian phòng ở đó đã được bố trí làm phòng chỉ huy. Điện thoại di động của ba người thân trong gia đình nạn nhân đều được nộp cho cảnh sát hình sự sau khi đã hỏi ý kiến của họ, đã chọn ra người trong đội cảnh sát có giọng nói giống với người thân của nạn nhân, hễ tội phạm bắt cóc gọi điện đến, cảnh sát hình sự sẽ giả làm người thân của nạn nhân nghe điện thoại.
Ba người thân của nạn nhân đều ngồi ở một góc trong phòng chỉ huy, con trai của vợ chồng Thẩm Nghiêm được giao cho một nữ cảnh sát đưa sang một phòng làm việc khác trông giữ.
Gương mặt cả ba người đều lộ rõ vẻ sốt ruột lo lắng, họ khe khẽ tranh cãi điều gì đó, Lâm Kỳ bước tới hỏi, Hạ Minh lập tức ngậm miệng lại, không nói câu nào.
Còn Thẩm Nghiêm vội kêu ca với Lâm Kỳ, Hạ Minh đang trách anh ta thấy mảnh giấy để lại tin nhắn, chưa bàn bạc gì đã báo cảnh sát luôn, vì không phải là bố mẹ mình, nên anh ta không hề quan tâm đến hậu quả có khả năng xảy ra khi báo cảnh sát. Hạ Mộng Phi sống trong gia đình có điều kiện từ nhỏ, sau khi lấy chồng, lại được chồng vô cùng chiều chuộng, chưa bao giờ phải trải qua việc gì lớn, lần đầu tiên gặp chuyện như thế này, sợ rúm ró không biết phải làm gì, nghe em trai nói thế, cũng đứng về phía em trai, trách chồng hồ đồ, suy cho cùng bởi vì đó không phải là bố mẹ của anh ta, nên mới báo cảnh sát một cách thiếu suy nghĩ như vậy.
Hai chị em cùng trách móc, Thẩm Nghiêm không biết phải thanh minh thế nào, chỉ nói là lúc đó thấy bố mẹ bị bắt cóc, hoàn toàn không nghĩ được nhiều như vậy, nếu chẳng may có chuyện gì, anh ta thật sự không còn mặt mũi nào để nhìn vợ. Nói đến đây, Hạ Mộng Phi cũng không kìm được bật khóc.
Lâm Kỳ khẽ nhíu mày, vừa nhìn Hạ Minh, vừa khách quan nói đỡ cho Thẩm Nghiêm một câu: "Anh rể cậu nói đúng, xảy ra sự việc như vậy, người nhà lo lắng sốt ruột là lẽ đương nhiên, nhưng cậu đã làm việc với cảnh sát một thời gian dài như vậy, cậu phải biết rõ chứ, đối với các vụ bắt cóc, nhanh chóng báo cảnh sát là lựa chọn tốt nhất, người nhà cứ làm bừa theo chỉ thị của tội phạm bắt cóc, mới là vô trách nhiệm đối với con tin!"
Hạ Minh bực bội quay đầu đi, không nói tiếng nào.
Lâm Kỳ lại hỏi: "Thế nào, tội phạm bắt cóc đã liên hệ với mọi người chưa?"
Cả ba người đều lắc đầu, một cảnh sát ở bên cạnh nói điện thoại di động của cả ba người đều đã cài đặt theo dõi tuyệt đối, nếu tội phạm bắt cóc gọi điện thoại hoặc nhắn tin, sẽ lập tức tiến hành truy tìm dấu vết.
Lâm Kỳ gật đầu, nhìn Hạ Minh ra hiệu, bảo anh đi ra ngoài một mình, ra đến chỗ không có người ở ngoài. lang, Lâm Kỳ hỏi khẽ: "Tại sao bọn tội phạm lại bài bố mẹ cậu?"
Ánh mắt Hạ Minh lảng ra chỗ khác: "Tôi làm sao mà biết được?"
Lâm Kỳ nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Có phải thời gian này cậu đã tìm được manh mối gì, hoặc điều tra ra người nào?"
"Không có."
"Đúng là không có?"
Hạ Minh lắc đầu: "Đúng là không có."
Lâm Kỳ cau mày, nghiêm mặt nói: "Tôi dám khẳng định, cậu đang lừa tôi." Thực ra anh ta không khẳng định được điều gì, đây chẳng qua là kỹ thuật cảnh sát hình sự thường dùng khi thẩm vấn.
"Không thể nào, anh thông tuệ như thế tôi làm sao mà lừa được anh."
Điều này cũng đúng, Lâm Kỳ cười nhạt, gật đầu, thôi thì tin cậu ta vậy, liền bảo Hạ Minh vào trong ngồi đợi thông tin.
Hạ Minh đi được mấy bước, bỗng dừng chân, vòng lại, nói: "Tôi muốn đến biệt thự xem thế nào."
"Xem cái gì?"
"Tôi là chuyên gia về mặt này, xảy ra chuyện, tôi không thể cứ ngồi không như vậy."
Lâm Kỳ hơi nhíu mày: "Cậu có nghĩ, bọn tội phạm ra tay lần nữa, đối tượng là bố mẹ cậu, lần này lại không trói con tin giữ trong nhà, mà đưa đi nơi khác. Làm gì có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, cậu điều tra vụ án, bố mẹ cậu bị bắt cóc, tôi dám khẳng định, mục tiêu của bọn tội phạm thực ra là cậu."
"Anh lại dám khẳng định rồi." Hạ Minh phàn nàn, "Thôi cứ cho là anh nói đúng một lần đi, thế thì sao?"
"Cậu càng nên ở đây, không thể trúng kế của bọn chúng được."
"Trúng kế gì được? Bây giờ toàn bộ chi đội của các anh đều đã tham gia, tên chủ mưu là người trong nội bộ, hắn lại không biết chắc? Đằng nào thì điện thoại di động của tôi cũng nộp lên rồi, nếu hắn gọi điện thoại cho tôi. cũng là các anh nghe máy, tôi còn thể nào được?" Hạ Minh sôi tiết nói.
"Thế cậu muốn thế nào?"
"Tôi muốn tìm ra người, tôi muốn cứu người thân của tôi!"
Lâm Kỳ nhắm chặt mắt suy nghĩ, tên chủ mưu là người trong nội bộ, tên chủ mưu chắc cũng đã biết cảnh sát đã vào cuộc vụ bố mẹ Hạ Minh bị bắt cóc, trực tiếp để Hạ Minh tìm người, hình như cũng không trúng kế mẹ gì.
Anh ta còn đang chưa đưa ra được quyết định, thì Hạ Minh lại nói: "Bây giờ trong căn biệt thự chỉ có cảnh sát của các anh, không một người nào trong gia đình tôi có ở đó, như vậy là không phù hợp với quy trình đúng không?"
"Quy trình gì?"
"Nhà tôi có những đồ đạc quý giá, khi cảnh sát đến nhà điều tra, phải có người trong gia đình ở nhà."
"Cậu..." Lâm Kỳ nghẹn họng, bố mẹ cậu bị bắt cóc, cảnh sát đến điều tra, mẹ kiếp, mà cậu vẫn còn lo cảnh sát ăn trộm đồ?
Lúc này Lâm Kỳ liếc đồng hồ, đã gần 10 giờ, cả buổi sáng đã trôi qua, đến giờ tội phạm vẫn chưa gọi điện cho người nhà, chuyện này có phần kỳ quặc. Mặc dù tội phạm đã để lại hiện trường mảnh giấy có tin nhắn, nhưng chỉ có vợ chồng Hạ Chính ở trong căn biệt thự, con cái bình thường đều không ở nhà, nếu không phải là sáng sớm nay Thẩm Nghiêm đến gặp bố vợ để vay tiền, thì vẫn còn chưa biết chuyện bắt cóc. Đáng lý ra, tội phạm bắt cóc cũng phải gọi thêm một cú điện thoại cho người nhà để thông báo mới đúng.
Không lẽ tên chủ mưu biết cảnh sát đã vào cuộc, cho nên không thực hiện tiếp kế hoạch phía sau nữa, mà gϊếŧ người diệt khẩu luôn?
Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Kỳ, anh ta nhớ ra cảnh sáng sớm nay Hạ Minh xuất hiện ở trung tâm thông tin xem camera giám sát, sau đó luống cuống rời đi. Nếu Hạ Minh muốn theo dõi người yêu, có cần mất công mất sức đến từ lúc sáng sớm như vậy không?
Lâm Kỳ ngẫm nghĩ giây lát, rồi bảo Hạ Minh ra ngoài đợi, anh ta suy nghĩ một lúc.
Anh ta lập tức gặp Lý Chấn Uy, lẳng lặng bảo Lý Chấn Uy nhanh chóng kiểm tra nhật ký cuộc gọi của Hạ Minh từ tối hôm qua, mấy phút sau nhận được kết quả, vào 8 giờ 10 phút sáng, có một số điện thoại di động 170 gọi cho Hạ Minh một cú điện thoại dài đến 4 phút, thông tin của người đăng ký số điện thoại di động đó là thông tin giả mạo, cú điện thoại được gọi từ một sim điện thoại không điều tra được nguồn gốc.
Còn về định vị điện thoại di động, Lâm Kỳ không ôm hi vọng, theo tác phong của tội phạm, lúc này, chiếc điện thoại di động đã tắt máy từ lâu. Nhưng kết quả lại nằm ngoài suy đoán, điện thoại di động vẫn đang mở máy, mà vị trí lại ở trong căn biệt thự, sau khi sử dụng biện pháp kỹ thuật để loại trừ, phát hiện lần này điện thoại di động không sử dụng định vị ảo, đó chính là vị trí thực!
Không lẽ tội phạm bắt cóc vẫn ở lại trong biệt thự? Khả năng này không lớn, dẫu sao cũng đã bố trí người của đội trinh sát kỹ thuật đến điều tra tình hình trong căn biệt thự. Không lẽ tên tội phạm lại để luôn điện thoại di động trong căn biệt thự?
Anh ta nhớ đến chuyện sáng nay Hạ Minh xuất hiện trung tâm thông tin, giờ lại nhất định đòi về biệt thự, chắc là sáng sớm nay, sau khi nhận được điện thoại của tội phạm bắt cóc, Hạ Minh liền đến trung tâm để điều tra, cậu ta đương nhiên đã biết điện thoại di động của tội phạm ở ngay trong căn biệt thự từ trước.
Tên chủ mưu là nhân viên nội bộ, Hạ Minh đang theo dõi toàn bộ nhân viên nội bộ, bố mẹ cậu ta lại bắt cóc, những chuyện này hẳn phải có mối liên hệ nào đó?
Nghĩ đến đây, Lâm Kỳ lập tức qua gặp Hạ Minh, nói với anh: "Cậu đến biệt thự cùng tôi, tôi cũng đến hiện trường xem thế nào."
Sáng sớm nay, Thẩm Nghiêm anh rể của Hạ Minh đến gặp bố vợ để vay tiền, sau khi đến biệt thự thì phát hiện thấy không có ai ở nhà, không thấy ô tô của bố vợ ở nhà, nhưng kính của ông vẫn để ở trong nhà. Thẩm Nghiêm gọi điện thoại cho bố vợ thì điện thoại tắt máy, anh ta cảm thấy có điều gì đó không bình thường, liền lên tầng trên kiểm tra xem thế nào, phát hiện thấy phòng ngủ lộn xộn, lại nhìn thấy mảnh giấy để lại tin nhắn ở trên bàn, Thẩm Nghiêm lập tức gọi điện báo cảnh sát.
Cảnh sát có quy trình xử lý riêng đối với tình hình các vụ bắt cóc, để đề phòng tội phạm bắt cóc cử người đến gần căn biệt thự canh chừng nghe ngóng thông tin, đầu tiên cảnh sát cử người mặc thường phục ẩn nấp xung quanh căn biệt thự, sau khi xác nhận không có người canh chừng, mới lặng lẽ vào điều tra. Sau khi cảnh sát mặc thường phục vào trong nhà, thấy mảnh giấy tin nhắn, liền biết ngay tính chất nghiêm trọng của vụ án lập tức báo tin về chi đội trinh sát hình sự, tiếp đó, cảnh sát mặc thường phục lại thận trọng đưa Thẩm Nghiêm về chi đội, đồng thời, gọi điện thoại liên lạc với Hạ Minh và Hà Mộng Phi, cho cảnh sát đưa người nhà, bao gồm cả con của Hà Mộng Phi về chi đội, đợi xử lý sau.
Sau khi Lâm Kỳ đến cơ quan, theo chỉ đạo của anh ta, một gian phòng ở đó đã được bố trí làm phòng chỉ huy. Điện thoại di động của ba người thân trong gia đình nạn nhân đều được nộp cho cảnh sát hình sự sau khi đã hỏi ý kiến của họ, đã chọn ra người trong đội cảnh sát có giọng nói giống với người thân của nạn nhân, hễ tội phạm bắt cóc gọi điện đến, cảnh sát hình sự sẽ giả làm người thân của nạn nhân nghe điện thoại.
Ba người thân của nạn nhân đều ngồi ở một góc trong phòng chỉ huy, con trai của vợ chồng Thẩm Nghiêm được giao cho một nữ cảnh sát đưa sang một phòng làm việc khác trông giữ.
Gương mặt cả ba người đều lộ rõ vẻ sốt ruột lo lắng, họ khe khẽ tranh cãi điều gì đó, Lâm Kỳ bước tới hỏi, Hạ Minh lập tức ngậm miệng lại, không nói câu nào.
Còn Thẩm Nghiêm vội kêu ca với Lâm Kỳ, Hạ Minh đang trách anh ta thấy mảnh giấy để lại tin nhắn, chưa bàn bạc gì đã báo cảnh sát luôn, vì không phải là bố mẹ mình, nên anh ta không hề quan tâm đến hậu quả có khả năng xảy ra khi báo cảnh sát. Hạ Mộng Phi sống trong gia đình có điều kiện từ nhỏ, sau khi lấy chồng, lại được chồng vô cùng chiều chuộng, chưa bao giờ phải trải qua việc gì lớn, lần đầu tiên gặp chuyện như thế này, sợ rúm ró không biết phải làm gì, nghe em trai nói thế, cũng đứng về phía em trai, trách chồng hồ đồ, suy cho cùng bởi vì đó không phải là bố mẹ của anh ta, nên mới báo cảnh sát một cách thiếu suy nghĩ như vậy.
Hai chị em cùng trách móc, Thẩm Nghiêm không biết phải thanh minh thế nào, chỉ nói là lúc đó thấy bố mẹ bị bắt cóc, hoàn toàn không nghĩ được nhiều như vậy, nếu chẳng may có chuyện gì, anh ta thật sự không còn mặt mũi nào để nhìn vợ. Nói đến đây, Hạ Mộng Phi cũng không kìm được bật khóc.
Lâm Kỳ khẽ nhíu mày, vừa nhìn Hạ Minh, vừa khách quan nói đỡ cho Thẩm Nghiêm một câu: "Anh rể cậu nói đúng, xảy ra sự việc như vậy, người nhà lo lắng sốt ruột là lẽ đương nhiên, nhưng cậu đã làm việc với cảnh sát một thời gian dài như vậy, cậu phải biết rõ chứ, đối với các vụ bắt cóc, nhanh chóng báo cảnh sát là lựa chọn tốt nhất, người nhà cứ làm bừa theo chỉ thị của tội phạm bắt cóc, mới là vô trách nhiệm đối với con tin!"
Hạ Minh bực bội quay đầu đi, không nói tiếng nào.
Lâm Kỳ lại hỏi: "Thế nào, tội phạm bắt cóc đã liên hệ với mọi người chưa?"
Cả ba người đều lắc đầu, một cảnh sát ở bên cạnh nói điện thoại di động của cả ba người đều đã cài đặt theo dõi tuyệt đối, nếu tội phạm bắt cóc gọi điện thoại hoặc nhắn tin, sẽ lập tức tiến hành truy tìm dấu vết.
Lâm Kỳ gật đầu, nhìn Hạ Minh ra hiệu, bảo anh đi ra ngoài một mình, ra đến chỗ không có người ở ngoài. lang, Lâm Kỳ hỏi khẽ: "Tại sao bọn tội phạm lại bài bố mẹ cậu?"
Ánh mắt Hạ Minh lảng ra chỗ khác: "Tôi làm sao mà biết được?"
Lâm Kỳ nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Có phải thời gian này cậu đã tìm được manh mối gì, hoặc điều tra ra người nào?"
"Không có."
"Đúng là không có?"
Hạ Minh lắc đầu: "Đúng là không có."
Lâm Kỳ cau mày, nghiêm mặt nói: "Tôi dám khẳng định, cậu đang lừa tôi." Thực ra anh ta không khẳng định được điều gì, đây chẳng qua là kỹ thuật cảnh sát hình sự thường dùng khi thẩm vấn.
"Không thể nào, anh thông tuệ như thế tôi làm sao mà lừa được anh."
Điều này cũng đúng, Lâm Kỳ cười nhạt, gật đầu, thôi thì tin cậu ta vậy, liền bảo Hạ Minh vào trong ngồi đợi thông tin.
Hạ Minh đi được mấy bước, bỗng dừng chân, vòng lại, nói: "Tôi muốn đến biệt thự xem thế nào."
"Xem cái gì?"
"Tôi là chuyên gia về mặt này, xảy ra chuyện, tôi không thể cứ ngồi không như vậy."
Lâm Kỳ hơi nhíu mày: "Cậu có nghĩ, bọn tội phạm ra tay lần nữa, đối tượng là bố mẹ cậu, lần này lại không trói con tin giữ trong nhà, mà đưa đi nơi khác. Làm gì có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, cậu điều tra vụ án, bố mẹ cậu bị bắt cóc, tôi dám khẳng định, mục tiêu của bọn tội phạm thực ra là cậu."
"Anh lại dám khẳng định rồi." Hạ Minh phàn nàn, "Thôi cứ cho là anh nói đúng một lần đi, thế thì sao?"
"Cậu càng nên ở đây, không thể trúng kế của bọn chúng được."
"Trúng kế gì được? Bây giờ toàn bộ chi đội của các anh đều đã tham gia, tên chủ mưu là người trong nội bộ, hắn lại không biết chắc? Đằng nào thì điện thoại di động của tôi cũng nộp lên rồi, nếu hắn gọi điện thoại cho tôi. cũng là các anh nghe máy, tôi còn thể nào được?" Hạ Minh sôi tiết nói.
"Thế cậu muốn thế nào?"
"Tôi muốn tìm ra người, tôi muốn cứu người thân của tôi!"
Lâm Kỳ nhắm chặt mắt suy nghĩ, tên chủ mưu là người trong nội bộ, tên chủ mưu chắc cũng đã biết cảnh sát đã vào cuộc vụ bố mẹ Hạ Minh bị bắt cóc, trực tiếp để Hạ Minh tìm người, hình như cũng không trúng kế mẹ gì.
Anh ta còn đang chưa đưa ra được quyết định, thì Hạ Minh lại nói: "Bây giờ trong căn biệt thự chỉ có cảnh sát của các anh, không một người nào trong gia đình tôi có ở đó, như vậy là không phù hợp với quy trình đúng không?"
"Quy trình gì?"
"Nhà tôi có những đồ đạc quý giá, khi cảnh sát đến nhà điều tra, phải có người trong gia đình ở nhà."
"Cậu..." Lâm Kỳ nghẹn họng, bố mẹ cậu bị bắt cóc, cảnh sát đến điều tra, mẹ kiếp, mà cậu vẫn còn lo cảnh sát ăn trộm đồ?
Lúc này Lâm Kỳ liếc đồng hồ, đã gần 10 giờ, cả buổi sáng đã trôi qua, đến giờ tội phạm vẫn chưa gọi điện cho người nhà, chuyện này có phần kỳ quặc. Mặc dù tội phạm đã để lại hiện trường mảnh giấy có tin nhắn, nhưng chỉ có vợ chồng Hạ Chính ở trong căn biệt thự, con cái bình thường đều không ở nhà, nếu không phải là sáng sớm nay Thẩm Nghiêm đến gặp bố vợ để vay tiền, thì vẫn còn chưa biết chuyện bắt cóc. Đáng lý ra, tội phạm bắt cóc cũng phải gọi thêm một cú điện thoại cho người nhà để thông báo mới đúng.
Không lẽ tên chủ mưu biết cảnh sát đã vào cuộc, cho nên không thực hiện tiếp kế hoạch phía sau nữa, mà gϊếŧ người diệt khẩu luôn?
Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Kỳ, anh ta nhớ ra cảnh sáng sớm nay Hạ Minh xuất hiện ở trung tâm thông tin xem camera giám sát, sau đó luống cuống rời đi. Nếu Hạ Minh muốn theo dõi người yêu, có cần mất công mất sức đến từ lúc sáng sớm như vậy không?
Lâm Kỳ ngẫm nghĩ giây lát, rồi bảo Hạ Minh ra ngoài đợi, anh ta suy nghĩ một lúc.
Anh ta lập tức gặp Lý Chấn Uy, lẳng lặng bảo Lý Chấn Uy nhanh chóng kiểm tra nhật ký cuộc gọi của Hạ Minh từ tối hôm qua, mấy phút sau nhận được kết quả, vào 8 giờ 10 phút sáng, có một số điện thoại di động 170 gọi cho Hạ Minh một cú điện thoại dài đến 4 phút, thông tin của người đăng ký số điện thoại di động đó là thông tin giả mạo, cú điện thoại được gọi từ một sim điện thoại không điều tra được nguồn gốc.
Còn về định vị điện thoại di động, Lâm Kỳ không ôm hi vọng, theo tác phong của tội phạm, lúc này, chiếc điện thoại di động đã tắt máy từ lâu. Nhưng kết quả lại nằm ngoài suy đoán, điện thoại di động vẫn đang mở máy, mà vị trí lại ở trong căn biệt thự, sau khi sử dụng biện pháp kỹ thuật để loại trừ, phát hiện lần này điện thoại di động không sử dụng định vị ảo, đó chính là vị trí thực!
Không lẽ tội phạm bắt cóc vẫn ở lại trong biệt thự? Khả năng này không lớn, dẫu sao cũng đã bố trí người của đội trinh sát kỹ thuật đến điều tra tình hình trong căn biệt thự. Không lẽ tên tội phạm lại để luôn điện thoại di động trong căn biệt thự?
Anh ta nhớ đến chuyện sáng nay Hạ Minh xuất hiện trung tâm thông tin, giờ lại nhất định đòi về biệt thự, chắc là sáng sớm nay, sau khi nhận được điện thoại của tội phạm bắt cóc, Hạ Minh liền đến trung tâm để điều tra, cậu ta đương nhiên đã biết điện thoại di động của tội phạm ở ngay trong căn biệt thự từ trước.
Tên chủ mưu là nhân viên nội bộ, Hạ Minh đang theo dõi toàn bộ nhân viên nội bộ, bố mẹ cậu ta lại bắt cóc, những chuyện này hẳn phải có mối liên hệ nào đó?
Nghĩ đến đây, Lâm Kỳ lập tức qua gặp Hạ Minh, nói với anh: "Cậu đến biệt thự cùng tôi, tôi cũng đến hiện trường xem thế nào."