Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Tòa nhà văn phòng này là công trình kiến trúc cao nhất khu vực gần đó, đứng trên tầng cao nhất nhìn xuống, có thể thu vào tầm mắt toàn cảnh khu vực từ Hoa Viên Cầu Vồng đến đường Văn Thao, phía chếch đối diện của tòa nhà là bãi đỗ xe hôm kia có chiếc xe du lịch phát nổ, lúc này chiếc xe du lịch đã không còn ở đó, trên mặt đất chỗ bên cạnh còn để lại một bãi tro đen sì.
Lâm Kỳ, Hạ Minh và Trương Cường, ba người đứng ở chỗ lan can trên nóc tòa nhà, phóng tầm mắt nhìn ra phía xa, đó là sông Tiền Đường, trên con đường Văn Thao men theo bờ sông, thấp thoáng có thể nhìn thấy một vài chiếc xe cảnh sát đỗ ở đó, hôm nay là ngày truy bắt tội phạm cuối cùng, nhưng mọi người đều không ôm hy vọng.
"Chiếc xe du lịch nhỏ đó quả nhiên rất có vấn đề, tôi cực kỳ nghi ngờ, không phải là nó tự bốc cháy, mà là bị nổ!" Lâm Kỳ đấm mạnh tay vào lan can, kết luận chắc như đinh đóng cột.
Hạ Minh ở bên cạnh khẽ lẩm bẩm: "Điều này hình như không cần nghi ngờ, không phải camera giám sát toàn cảnh đã ghi lại toàn bộ rồi đấy thôi."
Hôm kia anh nhìn thấy có một đầu camera giám sát toàn cảnh treo ở nút giao đầu đường phía ngoài bãi đỗ xe, lập tức liên hệ với Thẩm Nghiêm, sau khi về đến trung tâm bèn lập tức lấy đoạn băng ghi hình.
Camera giám sát toàn cảnh quay được rất rõ, chiếc xe đột ngột phát nổ, không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, hình ảnh trong camera giám sát cũng rung lắc mãi, may mà nhân viên quản lý đô thị và mấy tài xế ở bãi đỗ xe đều cách đó khá xa, nhưng vẫn có hai người bị hất văng xuống đất ngay tại chỗ, bị xây xước nhẹ, những người còn lại vội tháo chạy theo bản năng, sau khi chạy được một đoạn, quay đầu lại nhìn, thì thấy toàn bộ chiếc xe đều bốc lửa ngùn ngụt, khói đen sì bốc cao mười mấy mét.
Người mù ở bên cạnh cũng có thể nhận ra đó là một vụ nổ, không phải là tự cháy, không cần một đại đội trưởng hình sự phải "nghi ngờ."
Lâm Kỳ liếc anh một cái vẻ khinh miệt, thờ ơ hỏi: "Thế hôm kia lúc sự việc vừa xảy ra, chưa người nào xem băng ghi hình của camera giám sát, thì ai đã dứt khoát đưa ra quyết định, cho rằng vụ nổ xe du lịch rất đáng ngờ, cử người chuyên trách tiến hành điều tra hả?"
Thực ra, tình hình thực tế là hôm kia đồn cảnh sát ở địa phương nhận được tin báo chiếc xe bị cháy, cảnh sát khu vực vội đến hiện trường, căn cứ vào tình hình hiện trường và lời miêu tả của nhân chứng, cảm thấy ô tô tự cháy không có sức công phá lớn như vậy, nghi ngờ có uẩn khúc nào đó, nên gọi cảnh sát hình sự đến xem. Nhưng toàn bộ cảnh sát hình sự trong khu vực đều được cử ra ven sông bắt tội phạm, nhân viên cấp dưới báo cáo tình hình với Lâm Kỳ, Lâm Kỳ kiên quyết không đồng ý cử cảnh sát hình sự đi, nói việc bắt tội phạm quan trọng hay là cái xe chết tiệt đó quan trọng? Có người bên cạnh tiện mồm nói một câu là thời gian, địa điểm xảy ra vụ nổ xe du lịch sát như vậy, biết đâu lại liên quan đến vụ án. Lúc đó anh ta mới vỡ ra, liền cử Lý Chấn Uy dẫn quân qua xem thế nào.
Có điều sau khi sự việc xảy ra, nhắc lại chuyện đó, anh ta đã quên béng mất là lúc đầu mình phản đối điều tra, câu chuyện dường như biến thành mọi người đều không đồng ý điều tra, chỉ mình anh ta mạnh mẽ đi ngược lại ý kiến của số đông, kiên quyết cho điều tra chiếc xe du lịch.
Hạ Minh và Trương Cường không biết nội tình, đành bày tỏ qua quýt rằng ngay hôm xảy ra vụ nổ xe du lịch đã kết nối được hai sự việc với nhau, điều này thực sự thể hiện được phản ứng nhanh nhạy mang tính bản năng của một cảnh sát hình sự đối với vụ án, chuyên nghiệp có khác, những người cắm mặt vào máy tính làm công việc kỹ thuật như họ, không bao giờ đạt được đến tầm cao đó.
Lâm Kỳ thản nhiên nhận lời khen của họ, lại nói: "Hôm qua kỹ thuật viên đã làm giám định, phát hiện ra mấy tình hình. Thứ nhất, chiếc xe du lịch bị nổ vì xăng, nhìn từ một số đồ vật còn sót lại, có mấy lon xăng giấu ở hàng ghế sau của chiếc xe du lịch, có người đã dùng điều khiển điện tử từ xa, làm xăng phát nổ. Thứ hai, chiếc xe du lịch tương đối cũ, mang biển số giả, số hiệu khắc trên động cơ đã bị dùng công cụ mài mòn, không thể điều tra ra nguồn gốc của chiếc xe. Thứ ba, hai bên cửa xe đều có để một thứ gì đó, vì đã bị biến dạng sau khi cháy, nên không thể xác định được chắc chắn, mẹ kiếp, trông giống như một cái khóa, đúng là chuyện lạ. Các anh thử nói xem, con xe nát nhà nào mà cửa cũng không thể đóng chặt được, phải thêm một cái khóa ở phía ngoài?"
Hạ Minh nảy ra một ý, liền hỏi: "Anh có ảnh không?"
Lâm Kỳ mở điện thoại di động, lôi ra mấy tấm ảnh, một tấm chụp hình cánh cửa xe, cái khóa nằm ở vị trí phía dưới cửa xe, một nửa đã bị bung ra, chất liệu kim loại ở nửa còn lại cũng bị biến dạng méo mó nghiêm trọng, cả cái khóa bị cháy đen sì. Một tấm ảnh khác là nhân viên kỹ thuật hình sự tháo khóa ra, bỏ hết vào chiếc túi đựng vật chứng.
Hạ Minh và Trương Cường xem kỹ hồi lâu, Hạ Minh nói: "Hình như là khóa điện tử điều khiển từ xa."
"Chắc thế." Trương Cường cũng phán đoán như vậy.
Hạ Minh nói: "Như vậy thì cách giải thích về chiếc xe du lịch là hợp lý rồi."
Trương Cường gật đầu: "Gϊếŧ người diệt khẩu."
Lâm Kỳ không hài lòng, hà cớ gì mà mọi kết luận đều do họ suy luận ra trước, anh ta hơi cau mày: "Gϊếŧ người diệt khẩu?"
Hạ Minh chỉ về phía Hoa Viên Cầu Vồng, vẽ ra trong không trung toàn bộ lộ trình chạy trốn của tội phạm, nói: "Kế hoạch ban đầu của bọn tội phạm là đi đến bãi đỗ xe, nhưng khi sắp đến bãi đỗ xe, bọn chúng đột ngột thay đổi kế hoạch, chuyển sang hướng bắc, đi đến đường Văn Thao bắt taxi."
"Sao cậu lại biết được?" Lâm Kỳ cao giọng hỏi.
Camera giám sát toàn cảnh ở chỗ xa nhất có ghi được hình hai tên tội phạm xuất hiện, bọn chúng đứng yên tại chỗ một lúc, rồi quay người đi chỗ khác, nguyên nhân khiến bọn chúng rời đi, tôi nghĩ là vì đúng lúc đó nhân viên quản lý trật tự đô thị có mặt ở bãi đỗ xe. Nếu như cuối cùng bọn chúng lên chiếc xe du lịch nhỏ, kẻ chủ mưu sẽ khóa chết cửa chiếc xe du lịch bằng khóa điện tử điều khiển từ xa, sau đó làm xăng phát nổ phá hủy chiếc xe, gϊếŧ người diệt khẩu."
Lâm Kỳ hỏi: "Nhưng cuối cùng bọn tội phạm không lên xe, tại sao tên chủ mưu vẫn cho nổ chiếc xe du lịch?"
"Bởi vì tên chủ mưu không có mặt ở hiện trường, hắn không ngờ rằng cuối cùng hai tên đó lại không lên xe. Mười mấy phút sau khi hai tên tội phạm rời đi, chiếc xe đã bị nổ, theo dự tính ban đầu của tên chủ mưu, lúc đó hai tên tội phạm đã lái xe đi trên đường, nếu như vậy, cả người và xe đều sẽ bị nổ tung, không còn gì, e là sẽ không bao giờ điều tra ra được danh tính của tên chủ mưu."
"Nói như vậy cũng tương đối có lý đấy."
Lâm Kỳ nghĩ ngợi giây lát rồi lại hỏi, "Điều khiển từ xa cho nổ tung chiếc xe du lịch, việc này liệu có quá khó không?
Trương Cường lắc đầu, đáp: "Đối với người biết thì không khó, chỉ là châm lửa cho xăng phát nổ, chứ có thể là chế tạo bom đâu. Những người hiểu cả về phần cứng lẫn phần mềm như Hạ Minh, cho cậu ấy hai cái điện di động, một thiết bị châm thuốc lá, một cục pin trữ điện và một thiết bị điều khiển nhỏ, là cậu ấy làm được. chẳng qua là thiết kế một chương trình trong điện thoại di động, sau đó sử dụng thiết bị điều khiển kích nổ chứ có gì."
Hạ Minh gật đầu, thừa nhận chút kỹ thuật đó đối với anh rất đơn giản, đồng thời lại nói: "Nhưng bây giờ vẫn còn một điểm nghi ngờ, tại sao tên chủ mưu muốn làm như vậy. Đầu tiên hẳn để lại mảnh giấy nhắn tin báo trước lần phạm tội thứ năm, ra tay ngay sau hôm cảnh sát dừng việc tuần tra toàn bộ khu vực, biết rõ rằng hễ hai tên tội phạm bật điện thoại di động là sẽ bị chúng ta phát hiện và truy tìm dấu vết, sử dụng định vị ảo để chống lại trinh sát điện tử, cuối cùng lại thiết kế để gϊếŧ người diệt khẩu. Chuyện này thực sự không thể nào hiểu nổi."
Lâm Kỳ không tán thành, nói: "Việc phân tích động cơ phạm tội, một kĩ sư điện tử như cậu không hiểu nổi, cũng rất bình thường. Bây giờ, điều quan trọng là bọn tội phạm đã chạy thoát, cậu còn cách nào tìm ra bọn chúng không?"
Trương Cường hít một hơi thở sâu: "Đội trưởng Lâm, bây giờ cách tốt nhất là điều tra từ trong nội bộ."
"Điều tra thế nào?" Cách ly riêng từng người ra để thẩm vấn? Ai đảm bảo có thể thẩm vấn ra được? Những chuyện này bây giờ vẫn chỉ là nghi ngờ, các anh không có chứng cứ, riêng về mặt trình tự đã không qua được. Nếu nghi ngờ sai, sau này chi đội chúng tôi còn hợp tác với trung tâm các anh thế nào được?" Lâm Kỳ hiểu tính chất sự việc, việc này anh ta không có quyền quyết định, chi đội trưởng của họ cũng không có quyền quyết định, lãnh đạo thành phố cũng không có ai dám quyết. Nghi ngờ nội bộ ngành công an có người dính líu đến vụ án, không có chứng cứ, trực tiếp điều tra người luôn, chưa từng có tiền lệ như vậy.
Trương Cường nói khẽ: "Thực ra cũng không cần làm theo trình tự."
"Thế thì điều tra thế nào?"
Trương Cường quay đầu nhìn về phía Hạ Minh, nở một nụ cười tinh quái.
Hạ Minh hỏi vẻ căng thẳng: "Anh định làm gì?"
Trương Cường nheo mắt lại: "Tên chủ mưu khả năng lớn là người của trung tâm, đội trưởng Lâm không tiện tham gia điều tra. Khi quay được cảnh bọn tội phạm nói chuyện điện thoại với tên chủ mưu, tôi không có mặt ở phòng chỉ huy, tôi cũng là đối tượng khả nghi, phải tránh. Cho nên Hạ Minh là người phù hợp nhất."
Hạ Minh lập tức muốn văng tục, trung tâm của các ông, ông nào cũng là lãnh đạo, tôi là người của đơn vị cung cấp thiết bị, đi điều tra các ông?
Lâm Kỳ cũng gật đầu theo, tức thì đứng cùng một chiến tuyến với Trương Cường, anh ta nói: "Cả hai chúng ta đều không biết việc này, là Hạ Minh tự điều tra riêng."
"Đợi đã, tôi... sao tôi lại tự điều tra riêng được?"
Trương Cường đáp: "Tài khoản của cậu có toàn bộ quyền hạn của hệ thống trong trung tâm, bao gồm cả theo dõi qua kênh nghe và theo dõi qua mạng, đúng không?
"Đúng vậy, nhưng thế thì sao?"
"Cậu cứ dựa vào phán đoán của mình, theo dõi điện thoại di động, tin nhắn của toàn bộ những người không đến phòng chỉ huy ngay lúc đó."
"Các anh bảo tôi nghe lén cuộc gọi của người khác?"
Lâm Kỳ nói: "Không phải chúng tôi, mà là cậu tự làm."
"Tôi... mẹ kiếp!"
Lâm Kỳ quay đầu nói với Trương Cường: "Hạ Minh từng nhiều lần lợi dụng camera giám sát trong hệ thống mạng bên công an các anh để theo dõi nhất cử nhất động của người yêu cậu ấy."
Như thể đã bàn bạc từ trước, Trương Cường trợn mắt: "Ăn cắp bí mật quốc gia là phải ngồi tù chứ chẳng chơi."
Lâm Kỳ nói giọng đại lượng khoan hồng: "Không được xử lý quá rắn, cần phải vừa nghiêm khắc, vừa bao dung, chuyện này có thể coi như chưa xảy ra, cũng có thể phải bắt giữ, còn phải xem thái độ thế nào."
Hạ Minh bị hai người dồn ép như vậy, đành lắp bắp nói: "Tôi làm như thế, sẽ bị người khác phát hiện."
Trương Cường lắc đầu, nói để anh yên tâm: "Không bị phát hiện đâu, hai hệ thống này, chủ yếu là bên viện kiểm sát sử dụng, bên công an rất ít sử dụng, cài đặt phần mềm được bảo mật rất tốt, người khác không kiểm tra nhật ký thao tác của tài khoản của cậu, sẽ không thể phát hiện được, quyền kiểm tra nhật ký nằm trong tay tôi."
Hạ Minh hít sâu một hơi, lại đôi co hồi lâu, Lâm Kỳ và Trương Cường đem chuyện anh lấy cắp số liệu trong hệ thống mạng của công an để gây áp lực, anh không còn cách nào khác đành phải nhận lời.
Trương Cường còn cẩn thận dặn dò: "Cậu phải điều tra tất cả mọi người, bao gồm cả những người không trực tiếp điều tra nhưng biết tình hình vụ án, kể cả lãnh đạo trong trung tâm."
"Ý anh là Vạn Tranh?"
"Tôi không nói thế."
"Anh giỏi thật!"
Lâm Kỳ, Hạ Minh và Trương Cường, ba người đứng ở chỗ lan can trên nóc tòa nhà, phóng tầm mắt nhìn ra phía xa, đó là sông Tiền Đường, trên con đường Văn Thao men theo bờ sông, thấp thoáng có thể nhìn thấy một vài chiếc xe cảnh sát đỗ ở đó, hôm nay là ngày truy bắt tội phạm cuối cùng, nhưng mọi người đều không ôm hy vọng.
"Chiếc xe du lịch nhỏ đó quả nhiên rất có vấn đề, tôi cực kỳ nghi ngờ, không phải là nó tự bốc cháy, mà là bị nổ!" Lâm Kỳ đấm mạnh tay vào lan can, kết luận chắc như đinh đóng cột.
Hạ Minh ở bên cạnh khẽ lẩm bẩm: "Điều này hình như không cần nghi ngờ, không phải camera giám sát toàn cảnh đã ghi lại toàn bộ rồi đấy thôi."
Hôm kia anh nhìn thấy có một đầu camera giám sát toàn cảnh treo ở nút giao đầu đường phía ngoài bãi đỗ xe, lập tức liên hệ với Thẩm Nghiêm, sau khi về đến trung tâm bèn lập tức lấy đoạn băng ghi hình.
Camera giám sát toàn cảnh quay được rất rõ, chiếc xe đột ngột phát nổ, không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, hình ảnh trong camera giám sát cũng rung lắc mãi, may mà nhân viên quản lý đô thị và mấy tài xế ở bãi đỗ xe đều cách đó khá xa, nhưng vẫn có hai người bị hất văng xuống đất ngay tại chỗ, bị xây xước nhẹ, những người còn lại vội tháo chạy theo bản năng, sau khi chạy được một đoạn, quay đầu lại nhìn, thì thấy toàn bộ chiếc xe đều bốc lửa ngùn ngụt, khói đen sì bốc cao mười mấy mét.
Người mù ở bên cạnh cũng có thể nhận ra đó là một vụ nổ, không phải là tự cháy, không cần một đại đội trưởng hình sự phải "nghi ngờ."
Lâm Kỳ liếc anh một cái vẻ khinh miệt, thờ ơ hỏi: "Thế hôm kia lúc sự việc vừa xảy ra, chưa người nào xem băng ghi hình của camera giám sát, thì ai đã dứt khoát đưa ra quyết định, cho rằng vụ nổ xe du lịch rất đáng ngờ, cử người chuyên trách tiến hành điều tra hả?"
Thực ra, tình hình thực tế là hôm kia đồn cảnh sát ở địa phương nhận được tin báo chiếc xe bị cháy, cảnh sát khu vực vội đến hiện trường, căn cứ vào tình hình hiện trường và lời miêu tả của nhân chứng, cảm thấy ô tô tự cháy không có sức công phá lớn như vậy, nghi ngờ có uẩn khúc nào đó, nên gọi cảnh sát hình sự đến xem. Nhưng toàn bộ cảnh sát hình sự trong khu vực đều được cử ra ven sông bắt tội phạm, nhân viên cấp dưới báo cáo tình hình với Lâm Kỳ, Lâm Kỳ kiên quyết không đồng ý cử cảnh sát hình sự đi, nói việc bắt tội phạm quan trọng hay là cái xe chết tiệt đó quan trọng? Có người bên cạnh tiện mồm nói một câu là thời gian, địa điểm xảy ra vụ nổ xe du lịch sát như vậy, biết đâu lại liên quan đến vụ án. Lúc đó anh ta mới vỡ ra, liền cử Lý Chấn Uy dẫn quân qua xem thế nào.
Có điều sau khi sự việc xảy ra, nhắc lại chuyện đó, anh ta đã quên béng mất là lúc đầu mình phản đối điều tra, câu chuyện dường như biến thành mọi người đều không đồng ý điều tra, chỉ mình anh ta mạnh mẽ đi ngược lại ý kiến của số đông, kiên quyết cho điều tra chiếc xe du lịch.
Hạ Minh và Trương Cường không biết nội tình, đành bày tỏ qua quýt rằng ngay hôm xảy ra vụ nổ xe du lịch đã kết nối được hai sự việc với nhau, điều này thực sự thể hiện được phản ứng nhanh nhạy mang tính bản năng của một cảnh sát hình sự đối với vụ án, chuyên nghiệp có khác, những người cắm mặt vào máy tính làm công việc kỹ thuật như họ, không bao giờ đạt được đến tầm cao đó.
Lâm Kỳ thản nhiên nhận lời khen của họ, lại nói: "Hôm qua kỹ thuật viên đã làm giám định, phát hiện ra mấy tình hình. Thứ nhất, chiếc xe du lịch bị nổ vì xăng, nhìn từ một số đồ vật còn sót lại, có mấy lon xăng giấu ở hàng ghế sau của chiếc xe du lịch, có người đã dùng điều khiển điện tử từ xa, làm xăng phát nổ. Thứ hai, chiếc xe du lịch tương đối cũ, mang biển số giả, số hiệu khắc trên động cơ đã bị dùng công cụ mài mòn, không thể điều tra ra nguồn gốc của chiếc xe. Thứ ba, hai bên cửa xe đều có để một thứ gì đó, vì đã bị biến dạng sau khi cháy, nên không thể xác định được chắc chắn, mẹ kiếp, trông giống như một cái khóa, đúng là chuyện lạ. Các anh thử nói xem, con xe nát nhà nào mà cửa cũng không thể đóng chặt được, phải thêm một cái khóa ở phía ngoài?"
Hạ Minh nảy ra một ý, liền hỏi: "Anh có ảnh không?"
Lâm Kỳ mở điện thoại di động, lôi ra mấy tấm ảnh, một tấm chụp hình cánh cửa xe, cái khóa nằm ở vị trí phía dưới cửa xe, một nửa đã bị bung ra, chất liệu kim loại ở nửa còn lại cũng bị biến dạng méo mó nghiêm trọng, cả cái khóa bị cháy đen sì. Một tấm ảnh khác là nhân viên kỹ thuật hình sự tháo khóa ra, bỏ hết vào chiếc túi đựng vật chứng.
Hạ Minh và Trương Cường xem kỹ hồi lâu, Hạ Minh nói: "Hình như là khóa điện tử điều khiển từ xa."
"Chắc thế." Trương Cường cũng phán đoán như vậy.
Hạ Minh nói: "Như vậy thì cách giải thích về chiếc xe du lịch là hợp lý rồi."
Trương Cường gật đầu: "Gϊếŧ người diệt khẩu."
Lâm Kỳ không hài lòng, hà cớ gì mà mọi kết luận đều do họ suy luận ra trước, anh ta hơi cau mày: "Gϊếŧ người diệt khẩu?"
Hạ Minh chỉ về phía Hoa Viên Cầu Vồng, vẽ ra trong không trung toàn bộ lộ trình chạy trốn của tội phạm, nói: "Kế hoạch ban đầu của bọn tội phạm là đi đến bãi đỗ xe, nhưng khi sắp đến bãi đỗ xe, bọn chúng đột ngột thay đổi kế hoạch, chuyển sang hướng bắc, đi đến đường Văn Thao bắt taxi."
"Sao cậu lại biết được?" Lâm Kỳ cao giọng hỏi.
Camera giám sát toàn cảnh ở chỗ xa nhất có ghi được hình hai tên tội phạm xuất hiện, bọn chúng đứng yên tại chỗ một lúc, rồi quay người đi chỗ khác, nguyên nhân khiến bọn chúng rời đi, tôi nghĩ là vì đúng lúc đó nhân viên quản lý trật tự đô thị có mặt ở bãi đỗ xe. Nếu như cuối cùng bọn chúng lên chiếc xe du lịch nhỏ, kẻ chủ mưu sẽ khóa chết cửa chiếc xe du lịch bằng khóa điện tử điều khiển từ xa, sau đó làm xăng phát nổ phá hủy chiếc xe, gϊếŧ người diệt khẩu."
Lâm Kỳ hỏi: "Nhưng cuối cùng bọn tội phạm không lên xe, tại sao tên chủ mưu vẫn cho nổ chiếc xe du lịch?"
"Bởi vì tên chủ mưu không có mặt ở hiện trường, hắn không ngờ rằng cuối cùng hai tên đó lại không lên xe. Mười mấy phút sau khi hai tên tội phạm rời đi, chiếc xe đã bị nổ, theo dự tính ban đầu của tên chủ mưu, lúc đó hai tên tội phạm đã lái xe đi trên đường, nếu như vậy, cả người và xe đều sẽ bị nổ tung, không còn gì, e là sẽ không bao giờ điều tra ra được danh tính của tên chủ mưu."
"Nói như vậy cũng tương đối có lý đấy."
Lâm Kỳ nghĩ ngợi giây lát rồi lại hỏi, "Điều khiển từ xa cho nổ tung chiếc xe du lịch, việc này liệu có quá khó không?
Trương Cường lắc đầu, đáp: "Đối với người biết thì không khó, chỉ là châm lửa cho xăng phát nổ, chứ có thể là chế tạo bom đâu. Những người hiểu cả về phần cứng lẫn phần mềm như Hạ Minh, cho cậu ấy hai cái điện di động, một thiết bị châm thuốc lá, một cục pin trữ điện và một thiết bị điều khiển nhỏ, là cậu ấy làm được. chẳng qua là thiết kế một chương trình trong điện thoại di động, sau đó sử dụng thiết bị điều khiển kích nổ chứ có gì."
Hạ Minh gật đầu, thừa nhận chút kỹ thuật đó đối với anh rất đơn giản, đồng thời lại nói: "Nhưng bây giờ vẫn còn một điểm nghi ngờ, tại sao tên chủ mưu muốn làm như vậy. Đầu tiên hẳn để lại mảnh giấy nhắn tin báo trước lần phạm tội thứ năm, ra tay ngay sau hôm cảnh sát dừng việc tuần tra toàn bộ khu vực, biết rõ rằng hễ hai tên tội phạm bật điện thoại di động là sẽ bị chúng ta phát hiện và truy tìm dấu vết, sử dụng định vị ảo để chống lại trinh sát điện tử, cuối cùng lại thiết kế để gϊếŧ người diệt khẩu. Chuyện này thực sự không thể nào hiểu nổi."
Lâm Kỳ không tán thành, nói: "Việc phân tích động cơ phạm tội, một kĩ sư điện tử như cậu không hiểu nổi, cũng rất bình thường. Bây giờ, điều quan trọng là bọn tội phạm đã chạy thoát, cậu còn cách nào tìm ra bọn chúng không?"
Trương Cường hít một hơi thở sâu: "Đội trưởng Lâm, bây giờ cách tốt nhất là điều tra từ trong nội bộ."
"Điều tra thế nào?" Cách ly riêng từng người ra để thẩm vấn? Ai đảm bảo có thể thẩm vấn ra được? Những chuyện này bây giờ vẫn chỉ là nghi ngờ, các anh không có chứng cứ, riêng về mặt trình tự đã không qua được. Nếu nghi ngờ sai, sau này chi đội chúng tôi còn hợp tác với trung tâm các anh thế nào được?" Lâm Kỳ hiểu tính chất sự việc, việc này anh ta không có quyền quyết định, chi đội trưởng của họ cũng không có quyền quyết định, lãnh đạo thành phố cũng không có ai dám quyết. Nghi ngờ nội bộ ngành công an có người dính líu đến vụ án, không có chứng cứ, trực tiếp điều tra người luôn, chưa từng có tiền lệ như vậy.
Trương Cường nói khẽ: "Thực ra cũng không cần làm theo trình tự."
"Thế thì điều tra thế nào?"
Trương Cường quay đầu nhìn về phía Hạ Minh, nở một nụ cười tinh quái.
Hạ Minh hỏi vẻ căng thẳng: "Anh định làm gì?"
Trương Cường nheo mắt lại: "Tên chủ mưu khả năng lớn là người của trung tâm, đội trưởng Lâm không tiện tham gia điều tra. Khi quay được cảnh bọn tội phạm nói chuyện điện thoại với tên chủ mưu, tôi không có mặt ở phòng chỉ huy, tôi cũng là đối tượng khả nghi, phải tránh. Cho nên Hạ Minh là người phù hợp nhất."
Hạ Minh lập tức muốn văng tục, trung tâm của các ông, ông nào cũng là lãnh đạo, tôi là người của đơn vị cung cấp thiết bị, đi điều tra các ông?
Lâm Kỳ cũng gật đầu theo, tức thì đứng cùng một chiến tuyến với Trương Cường, anh ta nói: "Cả hai chúng ta đều không biết việc này, là Hạ Minh tự điều tra riêng."
"Đợi đã, tôi... sao tôi lại tự điều tra riêng được?"
Trương Cường đáp: "Tài khoản của cậu có toàn bộ quyền hạn của hệ thống trong trung tâm, bao gồm cả theo dõi qua kênh nghe và theo dõi qua mạng, đúng không?
"Đúng vậy, nhưng thế thì sao?"
"Cậu cứ dựa vào phán đoán của mình, theo dõi điện thoại di động, tin nhắn của toàn bộ những người không đến phòng chỉ huy ngay lúc đó."
"Các anh bảo tôi nghe lén cuộc gọi của người khác?"
Lâm Kỳ nói: "Không phải chúng tôi, mà là cậu tự làm."
"Tôi... mẹ kiếp!"
Lâm Kỳ quay đầu nói với Trương Cường: "Hạ Minh từng nhiều lần lợi dụng camera giám sát trong hệ thống mạng bên công an các anh để theo dõi nhất cử nhất động của người yêu cậu ấy."
Như thể đã bàn bạc từ trước, Trương Cường trợn mắt: "Ăn cắp bí mật quốc gia là phải ngồi tù chứ chẳng chơi."
Lâm Kỳ nói giọng đại lượng khoan hồng: "Không được xử lý quá rắn, cần phải vừa nghiêm khắc, vừa bao dung, chuyện này có thể coi như chưa xảy ra, cũng có thể phải bắt giữ, còn phải xem thái độ thế nào."
Hạ Minh bị hai người dồn ép như vậy, đành lắp bắp nói: "Tôi làm như thế, sẽ bị người khác phát hiện."
Trương Cường lắc đầu, nói để anh yên tâm: "Không bị phát hiện đâu, hai hệ thống này, chủ yếu là bên viện kiểm sát sử dụng, bên công an rất ít sử dụng, cài đặt phần mềm được bảo mật rất tốt, người khác không kiểm tra nhật ký thao tác của tài khoản của cậu, sẽ không thể phát hiện được, quyền kiểm tra nhật ký nằm trong tay tôi."
Hạ Minh hít sâu một hơi, lại đôi co hồi lâu, Lâm Kỳ và Trương Cường đem chuyện anh lấy cắp số liệu trong hệ thống mạng của công an để gây áp lực, anh không còn cách nào khác đành phải nhận lời.
Trương Cường còn cẩn thận dặn dò: "Cậu phải điều tra tất cả mọi người, bao gồm cả những người không trực tiếp điều tra nhưng biết tình hình vụ án, kể cả lãnh đạo trong trung tâm."
"Ý anh là Vạn Tranh?"
"Tôi không nói thế."
"Anh giỏi thật!"