Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Trương Phong Hòa rõ ràng có thể cảm nhận được người đàn ông trước mặt thân thể cứng đờ, cậu vội bước lên phía trước, muốn nhìn rõ dáng vẻ của người nọ, thế nhưng vừa đến gần, người đàn ông lại như chim sợ cành cong, lập tức quay đầu chạy đi như trốn.
Trương Phong Hòa nhìn bóng dáng người nọ hốt hoảng chạy trốn, vội la to: "Phùng Dã! Anh đứng lại cho tôi!"
Cậu định đuổi theo, lại vấp phải Mạnh Bạch Trúc.
Mạnh Bạch Trúc không biết bò dậy từ lúc nào, một tay bưng mặt, một tay túm lấy cánh tay Trương Phong Hòa không cho cậu đi. Mắt thấy bóng Phùng Dã dần biến mất trong bóng tối, Trương Phong Hòa cuống lên, đá một đá vào người phía sau, nghe thấy tiếng gào đau đớn từ sau lưng truyền tới, cậu cũng không chú ý.
Cậu muốn đuổi kịp Phùng Dã, muốn hỏi cho rõ ràng. Mặc dù không nhìn thấy mặt, cậu vẫn biết đó là Phùng Dã! Cậu không thể sai được, cho dù Phùng Dã có hóa thành tro cậu cũng có thể nhận ra.
Thế nhưng chuyện khiến cậu nghĩ mãi không ra là, Phùng Dã vì sao lại phải lẩn tránh mình như vậy?
Đáng tiếc trời quá tối, đường cũng tối, cậu lại không quen thuộc chỗ này, miễn cưỡng ra khỏi công viên, đến được chỗ đèn sáng thì đã không thấy Phùng Dã đâu nữa.
Trên đường về, cậu nghĩ đến rất nhiều chuyện. Nghĩ đến chiếc taxi đột nhiên dừng trước mặt mình đêm mưa nọ, nghĩ đến bóng người trầm mặc kia, từ lúc đó, Phùng Dã đã dùng cách thức như vậy để canh giữ bên cạnh mình sao?
Còn có đêm hôm ấy, bóng dáng mơ hồ cậu nhìn thấy trước khi ngất đi, chắc hẳn cũng là Phùng Dã.
Nếu đúng như vậy, người hàng xóm thần bí sát vách phải chăng cũng là Phùng Dã? Vì vậy mà người đó trước giờ vẫn né tránh chính mình? Càng nghĩ càng thấy hợp lý, đồng thời cũng khiến Trương Phong Hòa không dám tin, một người kích động như Phùng Dã từ khi nào lại trở nên kiên nhẫn như vậy?
Đi mãi đi mãi, đã đến cửa nhà. Nhìn cửa nhà bên cạnh đóng chặt, Trương Phong Hòa lặng lẽ đi tới cửa, đưa tay gõ gõ, vẫn không có ai đáp lại. Cậu cúi đầu nhìn xuống khe cửa, thấy tối om, Trương Phong Hòa không biết là trong nhà không có ai hay là người kia đã ngủ rồi.
Cậu thu tay lại, về nhà mình.
Giờ khắc này, Phùng Dã thật sự không có ở nhà. Sợ bị Trương Phong Hòa phát hiện, hắn dứt khoát đi ngủ khách sạn.
Cả đêm nay, đối với Phùng Dã mà nói đều là giày vò.
Vốn hắn vẫn như thường lệ, giờ tan tầm canh giữ tại bên kia đường đối diện công ty Trương Phong Hòa, chờ cậu tan làm. Lúc Trương Phong Hòa đi ra ngoài, hắn tiếp tục bám theo, kết quả lại thấy Trương Phong Hòa hẹn hò cùng người đàn ông khác. Thằng đàn ông đó lại là kẻ lần trước đưa Trương Phong Hòa về nhà rồi nắm tay cậu.
Phùng Dã nhìn đến đỏ mắt, hắn ngồi trong xe, trơ mắt nhìn Trương Phong Hòa cùng tên đàn ông đó đi ăn cơm. Hai người trong tiệm cơm ăn uống nói cười, còn mình đói bụng canh giữ bên ngoài, muốn đến gần lại không dám, chỉ có thể mỏi mắt chờ đợi.
Phùng Dã xưa nay chưa từng chịu uất ức đến vậy.
Cảm giác đố kỵ sắp nhấn chìm lý trí hắn rồi.
Hắn đè nén kích động muốn xông vào quán cơm, không biết đợi bên ngoài bao lâu, rốt cuộc cũng đợi được Trương Phong Hòa đi ra. Hắn chưa kịp thở phào, đã thấy Trương Phong Hòa và tên đàn ông nọ rất thân thiết, hình như muốn đi tản bộ. Phùng Dã vội xuống xe, cũng đi về phía trước.
Hắn hòa vào đám người qua lại, vì sợ bị phát hiện, phải trốn thật cẩn thận.
Thấy Trương Phong Hòa và tên đàn ông đó vừa nói vừa cười, Phùng Dã giận run lên, hai tay nắm thành đấm, thầm lặp lại không biết bao nhiêu lần, phải nhẫn nại.
Mãi đến lúc hắn tận mắt nhìn thấy tên ngốc Trương Phong Hòa ấy vậy mà lại theo người đàn ông kia vào sâu trong công viên. Con đường đó hỏng đèn, càng đi càng tối, Phùng Dã nhanh chóng nhận ra có vấn đề, hắn nhẹ nhàng bám theo sau, lúc đó người đi đường càng lúc càng ít, hắn chỉ có thể cố gắng cẩn thận hơn.
Càng đi về phía trước, lòng lại càng nặng nề. Thế nhưng Trương Phong Hòa cũng không nhận ra ý đồ của tên đàn ông đó, đợi đến khi tên kia lộ nguyên hình, Trương Phong Hòa đã bị ép lui đến góc tường, muốn tránh cũng không được. Thấy thằng đàn ông đó sắp sửa ra tay với Trương Phong Hòa, tim Phùng Dã hẫng một nhịp, trong đầu dường như có sợi dây nào đó đứt phựt, hắn không chút nghĩ ngợi xông lên phía trước, tóm chặt cổ áo thằng đàn ông nọ mạnh mẽ kéo về phía sau, sau đó nắm đấm như mưa trút xuống mặt tên đó.
Nghĩ tới thằng khốn này muốn ra tay với Trương Phong Hòa, hắn liền tức giận đến thở không nổi. Tất cả đố kỵ phẫn nộ, hắn trút hết lên người kẻ nọ, thế nhưng vẫn không thấy hả giận, mãi đến tận lúc Trương Phong Hòa gọi tên, hắn mới cứng đờ thu tay về.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân Trương Phong Hòa đuổi theo, tay run lên, lại càng không có dũng khí xoay người lại. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hắn sợ bị Trương Phong Hòa nhận ra, vì vậy lúc Trương Phong Hòa sắp tới gần, hắn liền vội vàng xoay người đào tẩu.
Nói là chạy trối chết cũng không ngoa.
Hắn lảo đảo đi trên đường, dáng vẻ chật vật. Hắn có nghe Trương Phong Hòa bảo hắn đứng lại, thế nhưng Phùng Dã sao có thể đứng lại, mặc kệ Trương Phong Hòa nhận ra hắn được?
Nghĩ đến chuyện Trương Phong Hòa phát hiện mình giống như một tên biến thái mỗi ngày đi theo cậu, rình mò cuộc sống của cậu, nhất định cậu sẽ tức giận dọn đi lần nữa, đến lúc đó Phùng Dã có muốn tìm cũng không còn dễ dàng như vậy.
Phùng Dã cực kỳ sợ Trương Phong Hòa tiếp tục không từ mà biệt.
Vì vậy trước lúc bị Trương Phong Hòa nhận ra, hắn chỉ có thể liều mạng chạy trốn.
Quay đầu lại nhìn, thấy Trương Phong Hòa không còn đuổi theo nữa, Phùng Dã rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, nỗi lo lắng dần dần lắng xuống.
*
Cả đêm, Trương Phong Hòa ngồi trên sô pha.
Hết lần này tới lần khác, hễ cậu sắp ngủ, lại gắng gượng tỉnh táo lắng nghe động tĩnh nhà bên cạnh.
Cậu đang chờ đợi, chờ cửa nhà bên cạnh mở ra. Bất kể người bên ấy là ra ngoài hay là vừa về, cậu đều có thể lập tức xông tới, tóm gọn người nọ.
Đến lúc đi làm, tinh thần cậu uể oải, mắt thâm quầng đến mức không ai không chú ý. Từ Ảnh thấy cậu đến, vội hỏi tối hôm qua trò chuyện thế nào. Trương Phong Hòa nghĩ đến Mạnh Bạch Trúc, không khỏi cảm thấy bực bội, liền kể hết cho Từ Ảnh tình huống hôm qua, cuối cùng cậu nói: "Từ Ảnh, sau này cậu đừng giới thiệu ai cho tôi nữa, hiện tại tôi không muốn hẹn hò."
Mặc dù biết Từ Ảnh có lòng, thế nhưng hết lần này đến lần khác gặp phải cặn bã, trái tim Trương Phong Hòa mệt mỏi rồi.
Cậu không muốn tiếp tục lãng phí cuộc sống của mình vào ái tình vô vị nữa.
Thế là tỏ thái độ cương quyết từ chối việc Từ Ảnh giới thiệu đối tượng cho mình.
Từ Ảnh thấy cậu kiên quyết, cũng không làm khó nữa. Chỉ là bị cự tuyệt như vậy, tâm trạng cũng không vui, ánh mắt có một chút bất mãn, có điều y che giấu rất tốt. Miệng vẫn cười bảo: "Được, cậu không muốn tôi cũng không ép. Chuyện như vậy cũng tùy duyên, rồi sẽ đến lúc cậu gặp được người mình thích thôi."
"Hy vọng sẽ được như cậu chúc."
Từ Ảnh miệng cười nhưng mắt không cười. Người này từ nhỏ thuận buồm xuôi gió quen rồi, những người xung quanh đều nuông chiều y, ít ai từ chối thẳng thừng như Trương Phong Hòa. Tính tình kiêu ngạo như thế, lại bị Trương Phong Hòa từ chối không nể mặt nên cảm thấy không bỏ qua được, nhưng y lại không thể nói gì, chỉ có thể cho rằng Trương Phong Hòa không biết ơn không thức thời, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Giải quyết đại họa ngầm xong, Trương Phong Hòa thoải mái hơn nhiều, nhanh chóng tập trung làm việc. Sắp đến giờ tan làm, giám đốc gọi cậu vào phòng một lúc, bảo cậu chuẩn bị tuần sau đi công tác.
Trương Phong Hòa vội hỏi đi công tác ở đâu.
Giám đốc nói: "Thành phố A, chỗ quen thuộc của cậu."
Trương Phong Hòa sửng sốt.
Thành phố A.
Cậu còn nhớ lần trước đến đó là để thăm bệnh Trương Kiến Minh. Kết quả không gặp được người, sau đó nghe tin Trương Kiến Minh qua đời. Mặc dù Trương Kiến Minh chết rồi, cậu cũng không về thành phố A lần nào nữa. Đếm đếm thời gian thì đã hơn nửa năm, thời gian trôi nhanh quá, thấm thoát cậu đã rời xa nơi mình sinh ra và lớn lên lâu như vậy rồi.
Trương Phong Hòa nhìn bóng dáng người nọ hốt hoảng chạy trốn, vội la to: "Phùng Dã! Anh đứng lại cho tôi!"
Cậu định đuổi theo, lại vấp phải Mạnh Bạch Trúc.
Mạnh Bạch Trúc không biết bò dậy từ lúc nào, một tay bưng mặt, một tay túm lấy cánh tay Trương Phong Hòa không cho cậu đi. Mắt thấy bóng Phùng Dã dần biến mất trong bóng tối, Trương Phong Hòa cuống lên, đá một đá vào người phía sau, nghe thấy tiếng gào đau đớn từ sau lưng truyền tới, cậu cũng không chú ý.
Cậu muốn đuổi kịp Phùng Dã, muốn hỏi cho rõ ràng. Mặc dù không nhìn thấy mặt, cậu vẫn biết đó là Phùng Dã! Cậu không thể sai được, cho dù Phùng Dã có hóa thành tro cậu cũng có thể nhận ra.
Thế nhưng chuyện khiến cậu nghĩ mãi không ra là, Phùng Dã vì sao lại phải lẩn tránh mình như vậy?
Đáng tiếc trời quá tối, đường cũng tối, cậu lại không quen thuộc chỗ này, miễn cưỡng ra khỏi công viên, đến được chỗ đèn sáng thì đã không thấy Phùng Dã đâu nữa.
Trên đường về, cậu nghĩ đến rất nhiều chuyện. Nghĩ đến chiếc taxi đột nhiên dừng trước mặt mình đêm mưa nọ, nghĩ đến bóng người trầm mặc kia, từ lúc đó, Phùng Dã đã dùng cách thức như vậy để canh giữ bên cạnh mình sao?
Còn có đêm hôm ấy, bóng dáng mơ hồ cậu nhìn thấy trước khi ngất đi, chắc hẳn cũng là Phùng Dã.
Nếu đúng như vậy, người hàng xóm thần bí sát vách phải chăng cũng là Phùng Dã? Vì vậy mà người đó trước giờ vẫn né tránh chính mình? Càng nghĩ càng thấy hợp lý, đồng thời cũng khiến Trương Phong Hòa không dám tin, một người kích động như Phùng Dã từ khi nào lại trở nên kiên nhẫn như vậy?
Đi mãi đi mãi, đã đến cửa nhà. Nhìn cửa nhà bên cạnh đóng chặt, Trương Phong Hòa lặng lẽ đi tới cửa, đưa tay gõ gõ, vẫn không có ai đáp lại. Cậu cúi đầu nhìn xuống khe cửa, thấy tối om, Trương Phong Hòa không biết là trong nhà không có ai hay là người kia đã ngủ rồi.
Cậu thu tay lại, về nhà mình.
Giờ khắc này, Phùng Dã thật sự không có ở nhà. Sợ bị Trương Phong Hòa phát hiện, hắn dứt khoát đi ngủ khách sạn.
Cả đêm nay, đối với Phùng Dã mà nói đều là giày vò.
Vốn hắn vẫn như thường lệ, giờ tan tầm canh giữ tại bên kia đường đối diện công ty Trương Phong Hòa, chờ cậu tan làm. Lúc Trương Phong Hòa đi ra ngoài, hắn tiếp tục bám theo, kết quả lại thấy Trương Phong Hòa hẹn hò cùng người đàn ông khác. Thằng đàn ông đó lại là kẻ lần trước đưa Trương Phong Hòa về nhà rồi nắm tay cậu.
Phùng Dã nhìn đến đỏ mắt, hắn ngồi trong xe, trơ mắt nhìn Trương Phong Hòa cùng tên đàn ông đó đi ăn cơm. Hai người trong tiệm cơm ăn uống nói cười, còn mình đói bụng canh giữ bên ngoài, muốn đến gần lại không dám, chỉ có thể mỏi mắt chờ đợi.
Phùng Dã xưa nay chưa từng chịu uất ức đến vậy.
Cảm giác đố kỵ sắp nhấn chìm lý trí hắn rồi.
Hắn đè nén kích động muốn xông vào quán cơm, không biết đợi bên ngoài bao lâu, rốt cuộc cũng đợi được Trương Phong Hòa đi ra. Hắn chưa kịp thở phào, đã thấy Trương Phong Hòa và tên đàn ông nọ rất thân thiết, hình như muốn đi tản bộ. Phùng Dã vội xuống xe, cũng đi về phía trước.
Hắn hòa vào đám người qua lại, vì sợ bị phát hiện, phải trốn thật cẩn thận.
Thấy Trương Phong Hòa và tên đàn ông đó vừa nói vừa cười, Phùng Dã giận run lên, hai tay nắm thành đấm, thầm lặp lại không biết bao nhiêu lần, phải nhẫn nại.
Mãi đến lúc hắn tận mắt nhìn thấy tên ngốc Trương Phong Hòa ấy vậy mà lại theo người đàn ông kia vào sâu trong công viên. Con đường đó hỏng đèn, càng đi càng tối, Phùng Dã nhanh chóng nhận ra có vấn đề, hắn nhẹ nhàng bám theo sau, lúc đó người đi đường càng lúc càng ít, hắn chỉ có thể cố gắng cẩn thận hơn.
Càng đi về phía trước, lòng lại càng nặng nề. Thế nhưng Trương Phong Hòa cũng không nhận ra ý đồ của tên đàn ông đó, đợi đến khi tên kia lộ nguyên hình, Trương Phong Hòa đã bị ép lui đến góc tường, muốn tránh cũng không được. Thấy thằng đàn ông đó sắp sửa ra tay với Trương Phong Hòa, tim Phùng Dã hẫng một nhịp, trong đầu dường như có sợi dây nào đó đứt phựt, hắn không chút nghĩ ngợi xông lên phía trước, tóm chặt cổ áo thằng đàn ông nọ mạnh mẽ kéo về phía sau, sau đó nắm đấm như mưa trút xuống mặt tên đó.
Nghĩ tới thằng khốn này muốn ra tay với Trương Phong Hòa, hắn liền tức giận đến thở không nổi. Tất cả đố kỵ phẫn nộ, hắn trút hết lên người kẻ nọ, thế nhưng vẫn không thấy hả giận, mãi đến tận lúc Trương Phong Hòa gọi tên, hắn mới cứng đờ thu tay về.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân Trương Phong Hòa đuổi theo, tay run lên, lại càng không có dũng khí xoay người lại. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hắn sợ bị Trương Phong Hòa nhận ra, vì vậy lúc Trương Phong Hòa sắp tới gần, hắn liền vội vàng xoay người đào tẩu.
Nói là chạy trối chết cũng không ngoa.
Hắn lảo đảo đi trên đường, dáng vẻ chật vật. Hắn có nghe Trương Phong Hòa bảo hắn đứng lại, thế nhưng Phùng Dã sao có thể đứng lại, mặc kệ Trương Phong Hòa nhận ra hắn được?
Nghĩ đến chuyện Trương Phong Hòa phát hiện mình giống như một tên biến thái mỗi ngày đi theo cậu, rình mò cuộc sống của cậu, nhất định cậu sẽ tức giận dọn đi lần nữa, đến lúc đó Phùng Dã có muốn tìm cũng không còn dễ dàng như vậy.
Phùng Dã cực kỳ sợ Trương Phong Hòa tiếp tục không từ mà biệt.
Vì vậy trước lúc bị Trương Phong Hòa nhận ra, hắn chỉ có thể liều mạng chạy trốn.
Quay đầu lại nhìn, thấy Trương Phong Hòa không còn đuổi theo nữa, Phùng Dã rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, nỗi lo lắng dần dần lắng xuống.
*
Cả đêm, Trương Phong Hòa ngồi trên sô pha.
Hết lần này tới lần khác, hễ cậu sắp ngủ, lại gắng gượng tỉnh táo lắng nghe động tĩnh nhà bên cạnh.
Cậu đang chờ đợi, chờ cửa nhà bên cạnh mở ra. Bất kể người bên ấy là ra ngoài hay là vừa về, cậu đều có thể lập tức xông tới, tóm gọn người nọ.
Đến lúc đi làm, tinh thần cậu uể oải, mắt thâm quầng đến mức không ai không chú ý. Từ Ảnh thấy cậu đến, vội hỏi tối hôm qua trò chuyện thế nào. Trương Phong Hòa nghĩ đến Mạnh Bạch Trúc, không khỏi cảm thấy bực bội, liền kể hết cho Từ Ảnh tình huống hôm qua, cuối cùng cậu nói: "Từ Ảnh, sau này cậu đừng giới thiệu ai cho tôi nữa, hiện tại tôi không muốn hẹn hò."
Mặc dù biết Từ Ảnh có lòng, thế nhưng hết lần này đến lần khác gặp phải cặn bã, trái tim Trương Phong Hòa mệt mỏi rồi.
Cậu không muốn tiếp tục lãng phí cuộc sống của mình vào ái tình vô vị nữa.
Thế là tỏ thái độ cương quyết từ chối việc Từ Ảnh giới thiệu đối tượng cho mình.
Từ Ảnh thấy cậu kiên quyết, cũng không làm khó nữa. Chỉ là bị cự tuyệt như vậy, tâm trạng cũng không vui, ánh mắt có một chút bất mãn, có điều y che giấu rất tốt. Miệng vẫn cười bảo: "Được, cậu không muốn tôi cũng không ép. Chuyện như vậy cũng tùy duyên, rồi sẽ đến lúc cậu gặp được người mình thích thôi."
"Hy vọng sẽ được như cậu chúc."
Từ Ảnh miệng cười nhưng mắt không cười. Người này từ nhỏ thuận buồm xuôi gió quen rồi, những người xung quanh đều nuông chiều y, ít ai từ chối thẳng thừng như Trương Phong Hòa. Tính tình kiêu ngạo như thế, lại bị Trương Phong Hòa từ chối không nể mặt nên cảm thấy không bỏ qua được, nhưng y lại không thể nói gì, chỉ có thể cho rằng Trương Phong Hòa không biết ơn không thức thời, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Giải quyết đại họa ngầm xong, Trương Phong Hòa thoải mái hơn nhiều, nhanh chóng tập trung làm việc. Sắp đến giờ tan làm, giám đốc gọi cậu vào phòng một lúc, bảo cậu chuẩn bị tuần sau đi công tác.
Trương Phong Hòa vội hỏi đi công tác ở đâu.
Giám đốc nói: "Thành phố A, chỗ quen thuộc của cậu."
Trương Phong Hòa sửng sốt.
Thành phố A.
Cậu còn nhớ lần trước đến đó là để thăm bệnh Trương Kiến Minh. Kết quả không gặp được người, sau đó nghe tin Trương Kiến Minh qua đời. Mặc dù Trương Kiến Minh chết rồi, cậu cũng không về thành phố A lần nào nữa. Đếm đếm thời gian thì đã hơn nửa năm, thời gian trôi nhanh quá, thấm thoát cậu đã rời xa nơi mình sinh ra và lớn lên lâu như vậy rồi.