Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 75
Cậu làm việc cho Lục Đông Thâm?
Sự tàn nhẫn của Đàm Diệu Minh mấy năm qua Tưởng Ly đều được chứng kiến cả, dù là lộ liễu hay ngấm ngầm. Bây giờ, Long Quỷ đã trở thành kẻ hy sinh điển hình.
Trở lại phòng VIP, gần như đã không còn ngửi được mùi máu tanh nữa. Có lẽ Đàm Diệu Minh lo cho cái mũi nhạy cảm của cô đã sai người dọn dẹp cẩn thận một lượt. Chưa đợi Tưởng Ly lên tiếng hỏi, Tưởng Tiểu Thiên đã ghé tới chủ động thông báo những chuyện vừa xảy ra.
“Trước kia Long Quỷ đã đứng sau lưng giật không ít hàng vận chuyển, lại còn sai người đi tới các ngõ hẻm mật báo tin tức, làm hỏng không ít giao dịch làm ăn của Thương hội. Mỡ béo vớt lên đều chui hết vào bụng hắn. Đàm gia đã âm thầm tìm kiếm đầy đủ các chứng cứ. Những tiền bối trong Thương hội nhất định sẽ không dung nạp hắn nữa đâu, Long Quỷ chỉ còn cách chấp nhận bất kỳ điều kiện nào của Đàm gia, nếu không chưa chắc đã bảo toàn được tính mạng mà rời khỏi Thương Lăng.”
Tưởng Ly sửng sốt trong lòng: “Bất kỳ một điều kiện nào ư?”
“Nghe nói trước đó Đàm gia chỉ yêu cầu lấy lại bốn địa bàn của Long Quỷ thôi, cùng lắm thì Thương Lăng vẫn có đất cho Long Quỷ dung thân. Nhưng bây giờ tất cả các địa bàn của Long Quỷ đều thuộc quyền quản lý của Đàm gia rồi, việc Đàm gia đang làm chính là giữ cho hắn một mạng.” Tưởng Tiểu Thiên ghé sát vào tai Tưởng Ly mà nói: “Đàm gia bị các cơ quan chính quyền điều tra, tất cả là nhờ “công lao” của Long Quỷ, cộng thêm việc hắn không ít lần hãm hại các anh em trong giang hồ, Đàm gia ra mặt bảo vệ mạng cho hắn đã là nể mặt hắn lắm rồi.”
Ban nãy Tưởng Ly suy đoán không sai. Nếu Long Quỷ chỉ mất đi một chút lợi ích, sẽ hắn sẽ chẳng phát điên phát rồ như vậy.
Bên kia, Thai Nghiệp Phàm vẫn ngồi đó. Có lẽ sau khi trải qua chuyện của Long Quỷ, anh ta đã sợ đến ngây người, chỉ ngồi im bất động. Cho tới khi Đàm Diệu Minh vào nhà vệ sinh rửa tay đi ra, ngồi xuống sofa, Thai Nghiệp Phàm mới có phản ứng.
Anh ta cũng hiểu, xử lý xong Thiên Dư, diệt trừ xong Long Quỷ, bước tiếp theo chính là giải quyết anh ta.
Tề Cương vừa rót cho Đàm Diệu Minh một cốc rượu, lại tiếp tục đổ thêm cho Tưởng Ly, nhưng bị cô giơ tay ngăn lại. Thai Nghiệp Phàm chưa đợi Đàm Diệu Minh lên tiếng đã cứng cổ tỏ rõ thái độ trước: “Lần này tôi chấp nhận số phận rồi. Đàm Diệu Minh, tôi mặc kệ anh xử lý tôi thế nào, nhưng anh muốn lợi dụng tôi để lấy được chút lợi ích nào từ nhà họ Thai thì đừng nằm mơ nữa!”
Câu nói này ngược lại đã dấy lên hứng thú của Đàm Diệu Minh: “Cậu chủ Thai cũng rắn thật đấy.”
“Muốn chém muốn giết tùy anh, mẹ kiếp, đừng có phí lời!” Tuy rằng cả người Thai Nghiệp Phàm đang run lên bần bật, nhưng thái độ khá cứng rắn.
Một Thai Nghiệp Phàm như vậy quả thật đã khiến Tưởng Ly mới nhìn anh ta bằng con mắt khác. Ở trong suy nghĩ của cô, anh ta chính là kiểu cậu chủ ăn chơi trác táng, tối ngay không lo cho sự nghiệp, chỉ ngồi hưởng thụ đợi chết, một khi gặp phải cơn sóng gió nào dù là rất nhỏ cũng lập tức trốn ra sau lưng ông Thai nhà họ để lánh nạn. Thật không ngờ, anh ta cũng có chút khí khái này.
Rồi cô lại vô thức nhớ tới câu nói của Phù Dung. Thai Nghiệp Phàm này cũng biết mình sẽ chết trong tay đối phương, xem ra cũng là một người biết bình tĩnh cân nhắc, suy tính.
Tề Cương nghe xong bật cười, xoay xoay cổ tay, quay đầu nhìn Đàm Diệu Minh: “Gia, sao đây ạ? Hay để các anh em luyện võ chút?”
Tưởng Ly đứng bên cạnh giật thót. Nói thật, Đàm Diệu Minh không cần phải đích thân ra tay đối phó với Thai Nghiệp Phàm, bình thường ngay cả Tề Cương cũng sẽ không ra mặt, chỉ cần gọi một tên đàn em ở dưới có lẽ cũng đủ giải quyết gọn ghẽ. Người tinh ý đều biết Đàm Diệu Minh nhắm vào nhà họ Thai. Nhưng nếu thật sự động vào Thai Nghiệp Phàm, thì Đàm Diệu Minh sẽ dính vào những người bên ngoài giới xã hội đen, cô có phần lo lắng.
Nhưng việc anh làm xưa nay cô không bao giờ xen vào, dẫu sao thì đây cũng là địa bàn của anh.
Đàm Diệu Minh nhấp một ngụm rượu, vừa định hạ lệnh thì nhìn thấy có người gõ cửa đi vào. Là tay vệ sỹ nãy giờ đứng canh ở ngoài, nói với Đàm Diệu Minh rằng: “Đàm gia, tới rồi.”
Thai Tử Tân tới rồi, vội vã bụi bặm. Lúc được mời vào phòng VIP, cô ấy không ngờ Tưởng Ly cũng có mặt, sắc mặt có phần ngượng ngập.
Tưởng Ly cũng có thể thông cảm. Thai Quốc Cường từ lúc hôn mê tới bây giờ đã tỉnh lại, Thai Tử Tân vẫn còn nợ cô một lời xin lỗi hoặc cảm ơn, bây giờ lại mắc vào chuyện của Thai Nghiệp Phàm, nên gặp mặt cô ở đây trở thành việc khó xử.
Thai Nghiệp Phàm nhìn thấy Thai Tử Tân sắc mặt lại càng khó coi hơn. Anh ta quát lên ầm ĩ: “Mày tới đây làm gì? Ai kêu mày tới? Đi ngay đi!”
Thai Tử Tân cố kìm nén một bụng tức, rất muốn đập ngay vào mặt anh ta một câu: Anh tưởng em muốn quan tâm tới anh à? Nhưng dù sao đây cũng là một buổi đàm phán làm ăn nên cô ấy phải nhịn xuống, không đoái hoài tới Thai Nghiệp Phàm nữa. Cô ấy ngồi xuống sofa, ánh mắt bình thản: “Đàm gia, chuyện làm ăn thương trường tôi nghĩ anh vẫn không nên quá dồn ép người khác vào đường cùng. Dẫu sao thì cũng có duyên gặp gỡ, thương trường có nguyên tắc của thương trường, không liên quan gì tới những quy tắc của giang hồ cả.”
Đàm Diệu Minh xoay tròn ly rượu trong tay, nở một nụ cười kín đáo: “Thai cô nương lại tới cò kè mặc cả đấy à. Có lẽ cô không hiểu tôi cho lắm, con người tôi không thích bớt một thêm hai với người khác.”
Thai Tử Tân nói: “Thứ Đàm gia muốn chẳng qua chỉ là lợi ích. Việc hợp tác đã có lần một sẽ có lần hai, anh hà tất phải ép nhà họ Thai vào đường chết?”
“Tôi không hợp tác với các người.” Đàm Diệu Minh rất không nể mặt: “Cô chung quy vẫn không hiểu một điểm, cậu chủ Thai đã làm hỏng quy định của sòng bạc, chính nhà họ Thai các người phải lấy 5% lợi nhuận để đổi lại sự bình yên cho cậu chủ Thai”.
Thai Tử Tân mím chặt môi.
Thai Nghiệp Phàm thấy vậy lập tức xông lên, đặt cánh tay lên mặt bàn, nhìn chằm chằm vào Đàm Diệu Minh, mắt long lên sòng sọc, cổ cũng nổi đầy gân xanh: “Tôi đặt một cánh tay lại đây, còn lợi ích của nhà họ Thai không nhường một phần!”
Tưởng Ly sững người.
Thai Tử Tân cũng không ngờ Thai Nghiệp Phàm lại cứng rắn đến thế, đột ngột đứng dậy. Dàm Diệu Minh nhìn anh ta có phần hứng thú: “Cậu chủ Thai cứng miệng quá nhỉ.” Dứt lời, nụ cười thoáng qua trên bờ môi anh cũng tan biến sạch, anh dựa người ra sau ghế: “Tề Cương, nếu cậu chủ Thai đây miệng sắt răng đồng thì chú cho anh em nhổ hết răng của cậu ấy trước. Con về yêu cầu cá nhân của cậu chủ Thai sẽ được thỏa mãn sau.”
Tề Cương tiến lên, đang định động vào Thai Nghiệp Phàm thì Thai Tử Tân lập tức nói: “Nhà họ Thai chúng tôi đồng ý với yêu cầu của Đàm gia.”
Đàm Diệu Minh giơ tay ngăn Tề Cương lại, cười nói: “Thai cô nương quả quyết lắm.”
“Cái gì mà đồng ý chứ? Thai Tử Tân, mày điên hả? Mày…”
“Đây là quyết định của bố, mục đích là giữ lại mạng sống cho anh.” Thai Tử Tân nghiến răng nghiến lợi hạ thấp giọng: “Thế nên tốt nhất anh đừng gây thêm chuyện cho nhà họ Thai nữa.”
Thai Nghiệp Phàm như một quả bóng da bị xì hơi, ngồi phịch xuống sofa.
Chuông di động vang lên, Tề Cương bắt máy, nghe được một lúc, sắc mặt hơi thay đổi. Anh ta ngắt điện thoại, cúi xuống thì thầm gì đó bên tai Đàm Diệu Minh. Sắc mặt Đàm Diệu Minh không có quá nhiều khác biệt, nghe xong cũng chỉ khẽ gật đầu.
“Vừa nhận được tin báo, Thai cô nương liệu có muốn nghe không?”
Thai Tử Tân nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác.
Đàm Diệu Minh lại rót thêm một ít rượu: “Khu đất tại quận Quan Dương đã bị Lục Đông Thâm giật mất rồi.” Anh ngước mắt lên, cười mà như không cười: “Công lao của ông Thai cũng không hề nhỏ.”
Thai Tử Tân thảng thốt.
“Quận Quan Dương nhà họ Thai không chen chân vào được nữa. Lục Đông Thâm tuyệt đối sẽ không chia cho nhà họ Thai chút lợi ích nào đâu. Thế nên, việc mọi người liên minh với tôi là đúng đắn. Chí ít thì có thể đảm bảo bát cơm của mình không bị vét sạch.” Đàm Diệu Minh giơ ly rượu lên trước mặt Thai Tử Tân: “Nếu Thai cô nương đã nói là hợp tác, vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Đợi cho Thai Tử Tân và Thai Nghiệp Phàm đi khỏi, Tưởng Ly không nén nổi tò mò, hỏi Đàm Diệu Minh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không còn người ngoài ở đây, sắc mặt Đàm Diệu Minh mới sa sầm xuống. Anh không trả lời Tưởng Ly, ngược lại gọi Tưởng Tiểu Thiên đến: “Cậu làm việc cho Lục Đông Thâm?”
Tưởng Tiểu Thiên sững sờ, sau đó bất thình lình nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, mặt mũi tái nhợt đi: “Em… Đàm gia đừng hiểu lầm, em chỉ giúp anh ấy làm chân lon ton chuyển lời thôi. Em… em không hề làm gì cả…”
Đàm Diệu Minh bất thình lình cầm cốc rượu trong tay hắt thẳng lên mặt cậu. Khuôn mặt tuấn tú lúc này lầm lì đến đáng sợ. Anh đứng dậy giơ chân đá Tưởng Tiểu Thiên ngã lăn ra đất, không dậy nổi nữa: “Mẹ kiếp, mày là người của ai!”
~Hết chương 75~
Sự tàn nhẫn của Đàm Diệu Minh mấy năm qua Tưởng Ly đều được chứng kiến cả, dù là lộ liễu hay ngấm ngầm. Bây giờ, Long Quỷ đã trở thành kẻ hy sinh điển hình.
Trở lại phòng VIP, gần như đã không còn ngửi được mùi máu tanh nữa. Có lẽ Đàm Diệu Minh lo cho cái mũi nhạy cảm của cô đã sai người dọn dẹp cẩn thận một lượt. Chưa đợi Tưởng Ly lên tiếng hỏi, Tưởng Tiểu Thiên đã ghé tới chủ động thông báo những chuyện vừa xảy ra.
“Trước kia Long Quỷ đã đứng sau lưng giật không ít hàng vận chuyển, lại còn sai người đi tới các ngõ hẻm mật báo tin tức, làm hỏng không ít giao dịch làm ăn của Thương hội. Mỡ béo vớt lên đều chui hết vào bụng hắn. Đàm gia đã âm thầm tìm kiếm đầy đủ các chứng cứ. Những tiền bối trong Thương hội nhất định sẽ không dung nạp hắn nữa đâu, Long Quỷ chỉ còn cách chấp nhận bất kỳ điều kiện nào của Đàm gia, nếu không chưa chắc đã bảo toàn được tính mạng mà rời khỏi Thương Lăng.”
Tưởng Ly sửng sốt trong lòng: “Bất kỳ một điều kiện nào ư?”
“Nghe nói trước đó Đàm gia chỉ yêu cầu lấy lại bốn địa bàn của Long Quỷ thôi, cùng lắm thì Thương Lăng vẫn có đất cho Long Quỷ dung thân. Nhưng bây giờ tất cả các địa bàn của Long Quỷ đều thuộc quyền quản lý của Đàm gia rồi, việc Đàm gia đang làm chính là giữ cho hắn một mạng.” Tưởng Tiểu Thiên ghé sát vào tai Tưởng Ly mà nói: “Đàm gia bị các cơ quan chính quyền điều tra, tất cả là nhờ “công lao” của Long Quỷ, cộng thêm việc hắn không ít lần hãm hại các anh em trong giang hồ, Đàm gia ra mặt bảo vệ mạng cho hắn đã là nể mặt hắn lắm rồi.”
Ban nãy Tưởng Ly suy đoán không sai. Nếu Long Quỷ chỉ mất đi một chút lợi ích, sẽ hắn sẽ chẳng phát điên phát rồ như vậy.
Bên kia, Thai Nghiệp Phàm vẫn ngồi đó. Có lẽ sau khi trải qua chuyện của Long Quỷ, anh ta đã sợ đến ngây người, chỉ ngồi im bất động. Cho tới khi Đàm Diệu Minh vào nhà vệ sinh rửa tay đi ra, ngồi xuống sofa, Thai Nghiệp Phàm mới có phản ứng.
Anh ta cũng hiểu, xử lý xong Thiên Dư, diệt trừ xong Long Quỷ, bước tiếp theo chính là giải quyết anh ta.
Tề Cương vừa rót cho Đàm Diệu Minh một cốc rượu, lại tiếp tục đổ thêm cho Tưởng Ly, nhưng bị cô giơ tay ngăn lại. Thai Nghiệp Phàm chưa đợi Đàm Diệu Minh lên tiếng đã cứng cổ tỏ rõ thái độ trước: “Lần này tôi chấp nhận số phận rồi. Đàm Diệu Minh, tôi mặc kệ anh xử lý tôi thế nào, nhưng anh muốn lợi dụng tôi để lấy được chút lợi ích nào từ nhà họ Thai thì đừng nằm mơ nữa!”
Câu nói này ngược lại đã dấy lên hứng thú của Đàm Diệu Minh: “Cậu chủ Thai cũng rắn thật đấy.”
“Muốn chém muốn giết tùy anh, mẹ kiếp, đừng có phí lời!” Tuy rằng cả người Thai Nghiệp Phàm đang run lên bần bật, nhưng thái độ khá cứng rắn.
Một Thai Nghiệp Phàm như vậy quả thật đã khiến Tưởng Ly mới nhìn anh ta bằng con mắt khác. Ở trong suy nghĩ của cô, anh ta chính là kiểu cậu chủ ăn chơi trác táng, tối ngay không lo cho sự nghiệp, chỉ ngồi hưởng thụ đợi chết, một khi gặp phải cơn sóng gió nào dù là rất nhỏ cũng lập tức trốn ra sau lưng ông Thai nhà họ để lánh nạn. Thật không ngờ, anh ta cũng có chút khí khái này.
Rồi cô lại vô thức nhớ tới câu nói của Phù Dung. Thai Nghiệp Phàm này cũng biết mình sẽ chết trong tay đối phương, xem ra cũng là một người biết bình tĩnh cân nhắc, suy tính.
Tề Cương nghe xong bật cười, xoay xoay cổ tay, quay đầu nhìn Đàm Diệu Minh: “Gia, sao đây ạ? Hay để các anh em luyện võ chút?”
Tưởng Ly đứng bên cạnh giật thót. Nói thật, Đàm Diệu Minh không cần phải đích thân ra tay đối phó với Thai Nghiệp Phàm, bình thường ngay cả Tề Cương cũng sẽ không ra mặt, chỉ cần gọi một tên đàn em ở dưới có lẽ cũng đủ giải quyết gọn ghẽ. Người tinh ý đều biết Đàm Diệu Minh nhắm vào nhà họ Thai. Nhưng nếu thật sự động vào Thai Nghiệp Phàm, thì Đàm Diệu Minh sẽ dính vào những người bên ngoài giới xã hội đen, cô có phần lo lắng.
Nhưng việc anh làm xưa nay cô không bao giờ xen vào, dẫu sao thì đây cũng là địa bàn của anh.
Đàm Diệu Minh nhấp một ngụm rượu, vừa định hạ lệnh thì nhìn thấy có người gõ cửa đi vào. Là tay vệ sỹ nãy giờ đứng canh ở ngoài, nói với Đàm Diệu Minh rằng: “Đàm gia, tới rồi.”
Thai Tử Tân tới rồi, vội vã bụi bặm. Lúc được mời vào phòng VIP, cô ấy không ngờ Tưởng Ly cũng có mặt, sắc mặt có phần ngượng ngập.
Tưởng Ly cũng có thể thông cảm. Thai Quốc Cường từ lúc hôn mê tới bây giờ đã tỉnh lại, Thai Tử Tân vẫn còn nợ cô một lời xin lỗi hoặc cảm ơn, bây giờ lại mắc vào chuyện của Thai Nghiệp Phàm, nên gặp mặt cô ở đây trở thành việc khó xử.
Thai Nghiệp Phàm nhìn thấy Thai Tử Tân sắc mặt lại càng khó coi hơn. Anh ta quát lên ầm ĩ: “Mày tới đây làm gì? Ai kêu mày tới? Đi ngay đi!”
Thai Tử Tân cố kìm nén một bụng tức, rất muốn đập ngay vào mặt anh ta một câu: Anh tưởng em muốn quan tâm tới anh à? Nhưng dù sao đây cũng là một buổi đàm phán làm ăn nên cô ấy phải nhịn xuống, không đoái hoài tới Thai Nghiệp Phàm nữa. Cô ấy ngồi xuống sofa, ánh mắt bình thản: “Đàm gia, chuyện làm ăn thương trường tôi nghĩ anh vẫn không nên quá dồn ép người khác vào đường cùng. Dẫu sao thì cũng có duyên gặp gỡ, thương trường có nguyên tắc của thương trường, không liên quan gì tới những quy tắc của giang hồ cả.”
Đàm Diệu Minh xoay tròn ly rượu trong tay, nở một nụ cười kín đáo: “Thai cô nương lại tới cò kè mặc cả đấy à. Có lẽ cô không hiểu tôi cho lắm, con người tôi không thích bớt một thêm hai với người khác.”
Thai Tử Tân nói: “Thứ Đàm gia muốn chẳng qua chỉ là lợi ích. Việc hợp tác đã có lần một sẽ có lần hai, anh hà tất phải ép nhà họ Thai vào đường chết?”
“Tôi không hợp tác với các người.” Đàm Diệu Minh rất không nể mặt: “Cô chung quy vẫn không hiểu một điểm, cậu chủ Thai đã làm hỏng quy định của sòng bạc, chính nhà họ Thai các người phải lấy 5% lợi nhuận để đổi lại sự bình yên cho cậu chủ Thai”.
Thai Tử Tân mím chặt môi.
Thai Nghiệp Phàm thấy vậy lập tức xông lên, đặt cánh tay lên mặt bàn, nhìn chằm chằm vào Đàm Diệu Minh, mắt long lên sòng sọc, cổ cũng nổi đầy gân xanh: “Tôi đặt một cánh tay lại đây, còn lợi ích của nhà họ Thai không nhường một phần!”
Tưởng Ly sững người.
Thai Tử Tân cũng không ngờ Thai Nghiệp Phàm lại cứng rắn đến thế, đột ngột đứng dậy. Dàm Diệu Minh nhìn anh ta có phần hứng thú: “Cậu chủ Thai cứng miệng quá nhỉ.” Dứt lời, nụ cười thoáng qua trên bờ môi anh cũng tan biến sạch, anh dựa người ra sau ghế: “Tề Cương, nếu cậu chủ Thai đây miệng sắt răng đồng thì chú cho anh em nhổ hết răng của cậu ấy trước. Con về yêu cầu cá nhân của cậu chủ Thai sẽ được thỏa mãn sau.”
Tề Cương tiến lên, đang định động vào Thai Nghiệp Phàm thì Thai Tử Tân lập tức nói: “Nhà họ Thai chúng tôi đồng ý với yêu cầu của Đàm gia.”
Đàm Diệu Minh giơ tay ngăn Tề Cương lại, cười nói: “Thai cô nương quả quyết lắm.”
“Cái gì mà đồng ý chứ? Thai Tử Tân, mày điên hả? Mày…”
“Đây là quyết định của bố, mục đích là giữ lại mạng sống cho anh.” Thai Tử Tân nghiến răng nghiến lợi hạ thấp giọng: “Thế nên tốt nhất anh đừng gây thêm chuyện cho nhà họ Thai nữa.”
Thai Nghiệp Phàm như một quả bóng da bị xì hơi, ngồi phịch xuống sofa.
Chuông di động vang lên, Tề Cương bắt máy, nghe được một lúc, sắc mặt hơi thay đổi. Anh ta ngắt điện thoại, cúi xuống thì thầm gì đó bên tai Đàm Diệu Minh. Sắc mặt Đàm Diệu Minh không có quá nhiều khác biệt, nghe xong cũng chỉ khẽ gật đầu.
“Vừa nhận được tin báo, Thai cô nương liệu có muốn nghe không?”
Thai Tử Tân nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác.
Đàm Diệu Minh lại rót thêm một ít rượu: “Khu đất tại quận Quan Dương đã bị Lục Đông Thâm giật mất rồi.” Anh ngước mắt lên, cười mà như không cười: “Công lao của ông Thai cũng không hề nhỏ.”
Thai Tử Tân thảng thốt.
“Quận Quan Dương nhà họ Thai không chen chân vào được nữa. Lục Đông Thâm tuyệt đối sẽ không chia cho nhà họ Thai chút lợi ích nào đâu. Thế nên, việc mọi người liên minh với tôi là đúng đắn. Chí ít thì có thể đảm bảo bát cơm của mình không bị vét sạch.” Đàm Diệu Minh giơ ly rượu lên trước mặt Thai Tử Tân: “Nếu Thai cô nương đã nói là hợp tác, vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Đợi cho Thai Tử Tân và Thai Nghiệp Phàm đi khỏi, Tưởng Ly không nén nổi tò mò, hỏi Đàm Diệu Minh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không còn người ngoài ở đây, sắc mặt Đàm Diệu Minh mới sa sầm xuống. Anh không trả lời Tưởng Ly, ngược lại gọi Tưởng Tiểu Thiên đến: “Cậu làm việc cho Lục Đông Thâm?”
Tưởng Tiểu Thiên sững sờ, sau đó bất thình lình nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, mặt mũi tái nhợt đi: “Em… Đàm gia đừng hiểu lầm, em chỉ giúp anh ấy làm chân lon ton chuyển lời thôi. Em… em không hề làm gì cả…”
Đàm Diệu Minh bất thình lình cầm cốc rượu trong tay hắt thẳng lên mặt cậu. Khuôn mặt tuấn tú lúc này lầm lì đến đáng sợ. Anh đứng dậy giơ chân đá Tưởng Tiểu Thiên ngã lăn ra đất, không dậy nổi nữa: “Mẹ kiếp, mày là người của ai!”
~Hết chương 75~