Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 68
Thật ra anh hiểu rõ mà, những ngày tháng sau này của em chắc chắn phải nhuốm màu máu…
Đàm Diệu Minh giật mình, không nói câu nào lập tức bế bổng Tưởng Ly lên, cả khuôn mặt trầm lạnh đến rợn người. Tề Cương cũng nhìn thấy máu trên tay Đàm Diệu Minh, bèn quát lên với đám vệ sỹ: “Mẹ kiếp, chúng mày còn đứng đực ra đó làm gì? Tới bệnh viện!”.
Cổ áo của anh bị kéo xuống, Đàm Diệu Minh cúi đầu nhìn người con gái trong lòng, Tưởng Ly thì thầm: “Đưa em vào trong xe thay quần áo trước đã”.
Quần áo Tưởng Ly mặc khi đến đây đều để cả trong xe của Tề Cương. Đàm Diệu Minh sau khi bế cô lên xe thì tìm quần áo đưa cho cô, dự định đích thân lái xe đưa cô tới bệnh viện. Anh đang định nâng tấm vách ngăn lên, Tưởng Ly bèn giữ tay anh lại và cất giọng yếu ớt: “Em không sao đâu, không cần tới bệnh viện”.
Đàm Diệu Minh vẫn đang định khuyên nhủ, Tưởng Ly bèn giơ tay cởi cổ áo đồ lặn ra, rồi nhìn anh: “Em phải thay quần áo…”.
Anh hơi sững người, nét mặt nhanh chóng lướt qua một tia ngượng ngập, ăn nói cũng không tự nhiên: “Tự em thay được không?”.
“Vậy anh định giúp em chắc?” Tưởng Ly cãi lại.
Đàm Diệu Minh cuộn tay lại thành nắm đấm đặt lên môi ho khẽ một tiếng, mượn cớ để che giấu đi sự thiếu tự nhiên của mình. Anh nói một câu: “Thay xong thì gọi anh”.
Chút tăm tối cuối cùng phía chân trời cũng đã biến mất, bị ánh bình minh của ngày mới thay thế trọn vẹn. Bầu không khí mỏng manh lành lạnh, còn chút sương sớm vẫn chưa tan hết, hít hà một ngụm khí là có thể hóa thành cả đám sương mù trắng xóa.
Tề Cương thấy Đàm Diệu Minh bước xuống xe bèn vội vàng tiến lên hỏi: “Tưởng gia thế nào rồi ạ?”, nói rồi anh ta ngó vào bên trong quan sát.
Đàm Diệu Minh giơ tay xoay mặt anh ta lại: “Không cần hai con mắt nữa phải không?”.
Bấy giờ Tề Cương mới hiểu ra vấn đề, cười hì hì. Đàm Diệu Minh đứng dựa vào cửa xe, rút một điếu thuốc ra, ngậm lên miệng, vừa định châm thuốc bèn quát to với đám vệ sỹ đứng bên cạnh: “Mẹ kiếp, quay hết người lại cho anh!”.
Đám vệ sỹ lần lượt quay người lại, quay lưng về phía xe.
Tề Cương thấy Đàm Diệu Minh cũng không vội đưa Tưởng Ly tới bệnh viện, trong bụng cũng hiểu tám, chín phần đã không còn vấn đề gì nữa, cũng dám đùa giỡn hơn: “Đàm gia, cửa sổ xe dán giấy cả mà, bên ngoài vốn dĩ không nhìn được bên trong đâu ạ”.
“Cút.” Đàm Diệu Minh miệng ngậm thuốc, hờ hững buông một tiếng.
Tề Cương mỉm cười đón lấy chiếc bật lửa trong tay anh, chủ động châm lửa cho anh. Lửa vừa bật lên, Đàm Diệu Minh liền nghiêng đầu, rít một hơi khói, ánh sáng nơi đầu điếu thuốc soi sáng từng đường nét cương nghị của anh.
“Em nghĩ là vào lúc này đáng nhẽ anh phải ở trong đó giúp đỡ người ta. Con người anh ấy à có lúc quá là…”
“Quá là làm sao?”
“Đàn ông mà quân tử với phụ nữ quá cũng không hay đâu, thích cô ấy thì cứ chiếm đoạt được rồi tính. Anh chỉ cần giành được cơ thể của cô ấy là dù cô ấy có hoang dã đến đâu cũng sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh thôi.”
Đàm Diệu Minh giơ chân đá anh ta một cái: “Mày cút ngay!”.
“Gia à, sự thật mất lòng mà.”
Trong lúc hai người họ đang nói chuyện thì Tưởng Ly mở cửa xe bước xuống. Cô đã thay quần áo của mình, bộ tóc dài ướt rượt được buộc đơn giản ở sau gáy. Trông sắc mặt cô tuy có phần nhợt nhạt nhưng thể lực dường như đã khôi phục được một chút. Cô ném bộ quần áo lặn trong tay về phía Tề Cương rồi nói: “Cậu có tin tôi thiến mấy cậu rồi mang thứ của quý đó cho chó ăn không?”.
Tề Cương vững vàng đỡ lấy bộ quần áo cô quăng qua, cười hì hì. Đàm Diệu Minh với một chai nước từ trong xe ra, mở nắp chai đưa cho cô: “Em thấy sao rồi?”.
Tưởng Ly đón lấy nước, ngửa cổ uống vài hớp, dựa vào cửa xe một lúc mới lấy lại được nhịp thở và nói: “Em không bị thương đâu, máu là của người khác thôi”.
Đàm Diệu Minh nghiêm mặt lại.
“Đối phương có sáu người, kinh nghiệm lặn rất phong phú, thân thủ vừa nhìn là biết từng luyện võ. Họ định bắt sống em, chứ không có ý làm tổn thương đến tính mạng.” Tưởng Ly giơ ngón tay cái quẹt một cái lên khóe miệng, ánh mắt tỏa ra một tia sáng căm phẫn: “Em đâm bị thương hai người, bẻ gân tay của một người. Vết thương của hai người còn lại có lẽ nằm trên chân, người cuối cùng là đầu. Vì hắn đội mũ lặn nên không nhìn rõ dáng vẻ trông thế nào. Lúc gần lên bờ em đã cứa rách quần áo của hắn. Ở gần ngực trái của hắn có một vết sẹo, là vết thương cũ, khá lớn”.
Việc bị gặp đột kích dưới hồ Phủ Tiên là điều cô không hề ngờ tới, nhưng cũng may cô đã có thói quen dắt giao bên người. Đối phương đã ở đó đợi cô sẵn. Sau khi cô lấy được nguyên liệu, từ thành cổ bơi ra giữa hồ thì bọn họ lao về phía cô.
Cử sáu tên thủy quái tới công kích cô, thật là coi trọng cô quá.
Đàm Diệu Minh nghe xong, sắc mặt càng sa sầm tợn. Anh đánh mắt nhìn Tề Cương, Tề Cương hiểu ý: “Chỉ cần có điểm đặc biệt thì sẽ không khó tìm ra. Anh yên tâm, em sẽ lập tức bảo anh em đi điều tra, lật cả Thương Lăng lên, em không tin sẽ không tìm thấy!”. Nói xong, anh ta bèn quay đi gọi điện thoại sắp xếp.
Một người vệ sỹ tiến lên, trong tay cầm một con dao: “Tưởng gia, đã tìm được con dao của chị rồi”.
Tưởng Ly đón lấy, là con dao Phần Lan cũng cô băng qua cả dãy Kỳ Thần rồi lại cùng cô xuống nước. Con dao này rất sắc bén, cô dùng rất thuận tay. Chỉ tại sau một trận chiến với đám người kia ở giữa hồ, khi lên được đến bờ cô đã sức cùng lực kiệt. Mấy người kia sợ bại lộ thân phận vội vàng chuồn lẹ, con dao của cô cũng rơi bên bờ sông.
Cô rút nó ra khỏi bao, lưỡi dao vẫn còn dính máu. Cô đổ nốt chỗ nước còn lại chưa uống lên dao, rửa sạch dấu máu, động tác vừa ung dung lại vừa gọn ghẽ. Đàm Diệu Minh nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô, một dung nhan vốn dĩ như hoa như ngọc, vì có thêm nét tàn nhẫn mà trở nên tuấn tú vô cùng.
Anh khẽ thở dài một tiếng, vòng cành tay qua nắm chặt lấy tay cô, sau đó từ từ cắm dao vào trong bao dưới ánh nhìn của cô.
“Anh hay nghĩ, đáng nhẽ phải để em được sống một cuộc sống tốt hơn mới phải.”
Chứ không phải như bây giờ, vốn dĩ đang ở độ tuổi xinh đẹp như hoa lại phải cùng đàn ông liều sống liều chết, cho dù máu me đầm đìa cũng không nhíu mày lấy một cái. Cuộc sống của cô đáng lẽ phải được yên tĩnh êm đềm, không nên là giang hồ hỗn tạp.
Tưởng Ly lại giắt con dao vào lưng, rồi hướng ánh mắt về phía chạc cây gần đó. Ở đó có một con chim đang kêu ran từng tiếng nhưng mãi vẫn không thấy đồng loại của mình đâu, trông nó mới cô độc làm sao. Cô nói: “Thế nào là cuộc sống tốt đẹp hơn đây? Giống như trước kia hưởng đủ mọi vinh hoa phú quý ư? Hay là bình yên nhẹ nhàng giống như những người bình thường? Cuộc sống đầu tiên thì em sống đủ rồi, cuộc sống phía sau thì không thuộc về em. Thật ra anh hiểu rõ mà, những ngày tháng sau này của em chắc chắn phải nhuốm màu máu”.
Câu nói những lời này hết sức nhẹ nhàng, thản nhiên, nhưng đã nói cạn không biết bao nhiêu bi thương lạnh lẽo. Đàm Diệu Minh nghe mà xót xa. Lát sao anh tiến lên, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô và nói: “Yên tâm, đi theo anh, anh sẽ bảo vệ em suốt đời”.
Người Tưởng Ly khẽ run lên, cổ họng chợt tắc nghẹn, bầu không khí lạnh giá xung quanh cứ thế bị cái ôm của anh xua tan từng chút một.
Rất lâu sau, cô mới lên tiếng: “Nếu đúng nguyên nhân như em suy đoán thì Thai Quốc Cường sắp tỉnh lại rồi, có làm hỏng việc của anh không?”.
Đàm Diệu Minh hiểu ý cô muốn nói gì. Anh nghĩ bụng, cô chỉ cần bước chân vào Hoàng Thiên là chuyện gì cần biết sẽ biết cả. Anh nói: “Hắn không cản nổi anh đâu”.
“Ừm.”
…
Cách đó một quãng xa, giữa bóng cây, một chiếc xe thương vụ màu đen đang đỗ.
Cửa xe chưa được hạ xuống, qua lớp cửa kính màu đen, bóng đôi trai gái đứng ôm nhau lọt vào mắt người đàn ông. Ánh mắt anh đen tối, thâm trầm, bờ môi mỏng hơi mím lại. Anh gác tay lên tay vịn ghế ngồi, ngón tay gõ từng nhịp từng nhịp không theo quy luật.
Cảnh Ninh ngồi trên ghế lái phụ cũng đã nhìn thấy cảnh ấy. Cô ngẩng lên nhìn qua gương chiếu hậu, chỉ thấy được từng đường nét trên một nửa gương mặt cương nghị của anh cùng khuôn cằm vuông vức, nhưng cô cũng cảm nhận được bầu không khí u ám, lạnh lẽo xung quanh.
“Lục tổng?” Cô lên tiếng.
“Gọi đội cứu hộ quay lại, chúng ta đi thôi.” Lục Đông Thâm hạ giọng ra lệnh một câu…
~Hết chương 68~
Đàm Diệu Minh giật mình, không nói câu nào lập tức bế bổng Tưởng Ly lên, cả khuôn mặt trầm lạnh đến rợn người. Tề Cương cũng nhìn thấy máu trên tay Đàm Diệu Minh, bèn quát lên với đám vệ sỹ: “Mẹ kiếp, chúng mày còn đứng đực ra đó làm gì? Tới bệnh viện!”.
Cổ áo của anh bị kéo xuống, Đàm Diệu Minh cúi đầu nhìn người con gái trong lòng, Tưởng Ly thì thầm: “Đưa em vào trong xe thay quần áo trước đã”.
Quần áo Tưởng Ly mặc khi đến đây đều để cả trong xe của Tề Cương. Đàm Diệu Minh sau khi bế cô lên xe thì tìm quần áo đưa cho cô, dự định đích thân lái xe đưa cô tới bệnh viện. Anh đang định nâng tấm vách ngăn lên, Tưởng Ly bèn giữ tay anh lại và cất giọng yếu ớt: “Em không sao đâu, không cần tới bệnh viện”.
Đàm Diệu Minh vẫn đang định khuyên nhủ, Tưởng Ly bèn giơ tay cởi cổ áo đồ lặn ra, rồi nhìn anh: “Em phải thay quần áo…”.
Anh hơi sững người, nét mặt nhanh chóng lướt qua một tia ngượng ngập, ăn nói cũng không tự nhiên: “Tự em thay được không?”.
“Vậy anh định giúp em chắc?” Tưởng Ly cãi lại.
Đàm Diệu Minh cuộn tay lại thành nắm đấm đặt lên môi ho khẽ một tiếng, mượn cớ để che giấu đi sự thiếu tự nhiên của mình. Anh nói một câu: “Thay xong thì gọi anh”.
Chút tăm tối cuối cùng phía chân trời cũng đã biến mất, bị ánh bình minh của ngày mới thay thế trọn vẹn. Bầu không khí mỏng manh lành lạnh, còn chút sương sớm vẫn chưa tan hết, hít hà một ngụm khí là có thể hóa thành cả đám sương mù trắng xóa.
Tề Cương thấy Đàm Diệu Minh bước xuống xe bèn vội vàng tiến lên hỏi: “Tưởng gia thế nào rồi ạ?”, nói rồi anh ta ngó vào bên trong quan sát.
Đàm Diệu Minh giơ tay xoay mặt anh ta lại: “Không cần hai con mắt nữa phải không?”.
Bấy giờ Tề Cương mới hiểu ra vấn đề, cười hì hì. Đàm Diệu Minh đứng dựa vào cửa xe, rút một điếu thuốc ra, ngậm lên miệng, vừa định châm thuốc bèn quát to với đám vệ sỹ đứng bên cạnh: “Mẹ kiếp, quay hết người lại cho anh!”.
Đám vệ sỹ lần lượt quay người lại, quay lưng về phía xe.
Tề Cương thấy Đàm Diệu Minh cũng không vội đưa Tưởng Ly tới bệnh viện, trong bụng cũng hiểu tám, chín phần đã không còn vấn đề gì nữa, cũng dám đùa giỡn hơn: “Đàm gia, cửa sổ xe dán giấy cả mà, bên ngoài vốn dĩ không nhìn được bên trong đâu ạ”.
“Cút.” Đàm Diệu Minh miệng ngậm thuốc, hờ hững buông một tiếng.
Tề Cương mỉm cười đón lấy chiếc bật lửa trong tay anh, chủ động châm lửa cho anh. Lửa vừa bật lên, Đàm Diệu Minh liền nghiêng đầu, rít một hơi khói, ánh sáng nơi đầu điếu thuốc soi sáng từng đường nét cương nghị của anh.
“Em nghĩ là vào lúc này đáng nhẽ anh phải ở trong đó giúp đỡ người ta. Con người anh ấy à có lúc quá là…”
“Quá là làm sao?”
“Đàn ông mà quân tử với phụ nữ quá cũng không hay đâu, thích cô ấy thì cứ chiếm đoạt được rồi tính. Anh chỉ cần giành được cơ thể của cô ấy là dù cô ấy có hoang dã đến đâu cũng sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh thôi.”
Đàm Diệu Minh giơ chân đá anh ta một cái: “Mày cút ngay!”.
“Gia à, sự thật mất lòng mà.”
Trong lúc hai người họ đang nói chuyện thì Tưởng Ly mở cửa xe bước xuống. Cô đã thay quần áo của mình, bộ tóc dài ướt rượt được buộc đơn giản ở sau gáy. Trông sắc mặt cô tuy có phần nhợt nhạt nhưng thể lực dường như đã khôi phục được một chút. Cô ném bộ quần áo lặn trong tay về phía Tề Cương rồi nói: “Cậu có tin tôi thiến mấy cậu rồi mang thứ của quý đó cho chó ăn không?”.
Tề Cương vững vàng đỡ lấy bộ quần áo cô quăng qua, cười hì hì. Đàm Diệu Minh với một chai nước từ trong xe ra, mở nắp chai đưa cho cô: “Em thấy sao rồi?”.
Tưởng Ly đón lấy nước, ngửa cổ uống vài hớp, dựa vào cửa xe một lúc mới lấy lại được nhịp thở và nói: “Em không bị thương đâu, máu là của người khác thôi”.
Đàm Diệu Minh nghiêm mặt lại.
“Đối phương có sáu người, kinh nghiệm lặn rất phong phú, thân thủ vừa nhìn là biết từng luyện võ. Họ định bắt sống em, chứ không có ý làm tổn thương đến tính mạng.” Tưởng Ly giơ ngón tay cái quẹt một cái lên khóe miệng, ánh mắt tỏa ra một tia sáng căm phẫn: “Em đâm bị thương hai người, bẻ gân tay của một người. Vết thương của hai người còn lại có lẽ nằm trên chân, người cuối cùng là đầu. Vì hắn đội mũ lặn nên không nhìn rõ dáng vẻ trông thế nào. Lúc gần lên bờ em đã cứa rách quần áo của hắn. Ở gần ngực trái của hắn có một vết sẹo, là vết thương cũ, khá lớn”.
Việc bị gặp đột kích dưới hồ Phủ Tiên là điều cô không hề ngờ tới, nhưng cũng may cô đã có thói quen dắt giao bên người. Đối phương đã ở đó đợi cô sẵn. Sau khi cô lấy được nguyên liệu, từ thành cổ bơi ra giữa hồ thì bọn họ lao về phía cô.
Cử sáu tên thủy quái tới công kích cô, thật là coi trọng cô quá.
Đàm Diệu Minh nghe xong, sắc mặt càng sa sầm tợn. Anh đánh mắt nhìn Tề Cương, Tề Cương hiểu ý: “Chỉ cần có điểm đặc biệt thì sẽ không khó tìm ra. Anh yên tâm, em sẽ lập tức bảo anh em đi điều tra, lật cả Thương Lăng lên, em không tin sẽ không tìm thấy!”. Nói xong, anh ta bèn quay đi gọi điện thoại sắp xếp.
Một người vệ sỹ tiến lên, trong tay cầm một con dao: “Tưởng gia, đã tìm được con dao của chị rồi”.
Tưởng Ly đón lấy, là con dao Phần Lan cũng cô băng qua cả dãy Kỳ Thần rồi lại cùng cô xuống nước. Con dao này rất sắc bén, cô dùng rất thuận tay. Chỉ tại sau một trận chiến với đám người kia ở giữa hồ, khi lên được đến bờ cô đã sức cùng lực kiệt. Mấy người kia sợ bại lộ thân phận vội vàng chuồn lẹ, con dao của cô cũng rơi bên bờ sông.
Cô rút nó ra khỏi bao, lưỡi dao vẫn còn dính máu. Cô đổ nốt chỗ nước còn lại chưa uống lên dao, rửa sạch dấu máu, động tác vừa ung dung lại vừa gọn ghẽ. Đàm Diệu Minh nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô, một dung nhan vốn dĩ như hoa như ngọc, vì có thêm nét tàn nhẫn mà trở nên tuấn tú vô cùng.
Anh khẽ thở dài một tiếng, vòng cành tay qua nắm chặt lấy tay cô, sau đó từ từ cắm dao vào trong bao dưới ánh nhìn của cô.
“Anh hay nghĩ, đáng nhẽ phải để em được sống một cuộc sống tốt hơn mới phải.”
Chứ không phải như bây giờ, vốn dĩ đang ở độ tuổi xinh đẹp như hoa lại phải cùng đàn ông liều sống liều chết, cho dù máu me đầm đìa cũng không nhíu mày lấy một cái. Cuộc sống của cô đáng lẽ phải được yên tĩnh êm đềm, không nên là giang hồ hỗn tạp.
Tưởng Ly lại giắt con dao vào lưng, rồi hướng ánh mắt về phía chạc cây gần đó. Ở đó có một con chim đang kêu ran từng tiếng nhưng mãi vẫn không thấy đồng loại của mình đâu, trông nó mới cô độc làm sao. Cô nói: “Thế nào là cuộc sống tốt đẹp hơn đây? Giống như trước kia hưởng đủ mọi vinh hoa phú quý ư? Hay là bình yên nhẹ nhàng giống như những người bình thường? Cuộc sống đầu tiên thì em sống đủ rồi, cuộc sống phía sau thì không thuộc về em. Thật ra anh hiểu rõ mà, những ngày tháng sau này của em chắc chắn phải nhuốm màu máu”.
Câu nói những lời này hết sức nhẹ nhàng, thản nhiên, nhưng đã nói cạn không biết bao nhiêu bi thương lạnh lẽo. Đàm Diệu Minh nghe mà xót xa. Lát sao anh tiến lên, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô và nói: “Yên tâm, đi theo anh, anh sẽ bảo vệ em suốt đời”.
Người Tưởng Ly khẽ run lên, cổ họng chợt tắc nghẹn, bầu không khí lạnh giá xung quanh cứ thế bị cái ôm của anh xua tan từng chút một.
Rất lâu sau, cô mới lên tiếng: “Nếu đúng nguyên nhân như em suy đoán thì Thai Quốc Cường sắp tỉnh lại rồi, có làm hỏng việc của anh không?”.
Đàm Diệu Minh hiểu ý cô muốn nói gì. Anh nghĩ bụng, cô chỉ cần bước chân vào Hoàng Thiên là chuyện gì cần biết sẽ biết cả. Anh nói: “Hắn không cản nổi anh đâu”.
“Ừm.”
…
Cách đó một quãng xa, giữa bóng cây, một chiếc xe thương vụ màu đen đang đỗ.
Cửa xe chưa được hạ xuống, qua lớp cửa kính màu đen, bóng đôi trai gái đứng ôm nhau lọt vào mắt người đàn ông. Ánh mắt anh đen tối, thâm trầm, bờ môi mỏng hơi mím lại. Anh gác tay lên tay vịn ghế ngồi, ngón tay gõ từng nhịp từng nhịp không theo quy luật.
Cảnh Ninh ngồi trên ghế lái phụ cũng đã nhìn thấy cảnh ấy. Cô ngẩng lên nhìn qua gương chiếu hậu, chỉ thấy được từng đường nét trên một nửa gương mặt cương nghị của anh cùng khuôn cằm vuông vức, nhưng cô cũng cảm nhận được bầu không khí u ám, lạnh lẽo xung quanh.
“Lục tổng?” Cô lên tiếng.
“Gọi đội cứu hộ quay lại, chúng ta đi thôi.” Lục Đông Thâm hạ giọng ra lệnh một câu…
~Hết chương 68~