Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 667: Không sai anh còn biết sai ai
Con đường nước vòng vèo bảy tám ngã rẽ, tòa thành cổ âm u, không biết đã chìm lắng mấy ngàn năm và sau này không biết còn ở đó mấy ngàn năm nữa.
Lục Đông Thâm chưa bao giờ nghĩ rằng ở tận đáy hồ, xuyên qua tòa thành cổ chỉ còn lại tàn tích được bao phủ bởi rêu xanh và rong biển dày đặc ấy, ở nơi không một chút sánh sáng lại nuôi rất nhiều xác chết.
Còn chưa tiến lại gần đã nhìn thấy những tia sáng màu xanh lục nhạt, tồn tại ở đó lúc có lúc không, tạo thành từng khoảng sáng, tụ lại giống như những con đom đóm yếu ớt. Nếu không phải vì đã chìm dưới nước quá lâu, quen dần với bóng tối sẽ rất khó nhìn thấy những tia sáng như những linh hồn dưới đáy nước sâu ấy.
Tưởng Ly cũng không chưa từng nghĩ khả năng lặn của Lục Đông Thâm lại tốt như vậy. Phủ Tiên là một cái gai được giấu trong trái tim cô. Trước kia, lúc bình thường, cô không dám tùy tiện chạm vào cái gai này. Những khi cần thiết phải xuống hồ Phủ Tiên, cô đều đi lại một mình. Không ai biết bí mật ở nơi này, bao gồm cả Đàm Chiến.
Nhưng, chỉ cần bước vào Phủ Tiên, cái gai trong trái tim cô lại đau nhức, tựa hồ như làn nước ở đáy hồ sâu có thể làm lạnh da thịt, làm nhức nhối xương cốt vậy, lúc nào cũng kích thích sự cô đơn và gặm nhấm nỗi đau của cô. Hôm nay Lục Đông Thâm ở ngay bên cạnh cô, cùng cô đi qua con đường âm u, tăm tối này. Cô cảm thấy lòng mình nóng rực lên, cái gọi là cô độc cũng đã biến mất không còn dấu vết.
Nhiều tiếng đồng hồ sau, hai người họ ra khỏi hồ Phủ Tiên.
Họ sắp xếp gọn gàng những dụng cụ lặn cất vào trong xe, rồi lại cất giữ cẩn thận số sứa nấm xác được mang lên từ dưới đáy hồ. Bấy giờ Tưởng Ly mới buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Cô cúi đầu, ấn lên ngón tay, một giây sau, bàn tay cô được Lục Đông Thâm kéo qua.
"Ngón tay sao rồi?" Anh nhẹ nhàng xoa ngón tay của cô, nhất là ngón bị đứt.
Tưởng Ly uể oải dựa vào ghế xe và nói: "Không có gì, có thể vì nước hơi lạnh nên đầu ngón tay hơi tê thôi." Thu thập sứa nấm xác là một công việc tỉ mỉ, không thể dùng những loại găng tay lặn quá dày. Nếu là bình thường thì cũng cô đã quen nhưng dù sao bây giờ cũng có một vết thương gân cốt, bên ngoài nhìn thì vết thương đã lành nhưng vẫn còn nội thương.
Lục Đông Thâm khẽ thở dài, không nói gì nhiều, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng mát-xa ngón tay cho cô. Anh chắc chắn là rất đau lòng, ngay cả ánh mắt cũng toát lên sự xót xa.
Tưởng Ly nghiêng mặt tựa vào ghế, nhìn góc nghiêng của Lục Đông Thâm. Ánh nắng ngoài cửa xe rất đẹp, soi rõ từng đường nét trên góc nghiêng của anh. Khi đối mặt với cô, dù anh không cười nói thân thiện thì cũng có chút dịu dàng, cô luôn cảm thấy lòng mình ấm áp, giống như được cầm một chiếc lò sưởi nhỏ trên tay giữa ngày đông vậy, càng nhìn lại càng thấy anh đẹp trai, không kìm nổi lòng mình, ghé sát tới, hôn anh một cái.
Lục Đông Thâm bị hôn trộm, khóe môi khẽ rướn lên. Anh ngước mắt nhìn cô, trong ánh mắt cũng có nụ cười, tình cảm vô cùng. Đối với những hành vi "nữ lưu manh" đột xuất của cô, anh không còn lạ lẫm nữa, đằng nào thì anh cũng thích.
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Anh khẽ hỏi.
Tưởng Ly gật đầu nhẹ nhàng. Những ngày tháng có người thương có người yêu thật tuyệt vời. Thì ra mọi sự nhẫn nhịn và khổ đau trong quá khứ đều chỉ để đổi lấy năm tháng bình yên, cho dù chỉ trong khoảnh khắc cũng được.
Lục Đông Thâm không vội đánh xe đi.
Không phải mùa du lịch nên xung quanh không quá đông du khách. Nơi đây vốn cũng không phải điểm nóng du lịch, thế nên khu vực này cũng yên ắng, phóng tầm mắt ra xa chỉ có thể nhìn thấy một hai người đang câu cá. Chắc họ cũng chỉ là những người rảnh rỗi muốn giết thời gian, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện bên bờ hồ có hai con người vừa mới chui ra từ một cổ thành dưới nước, nói chi tới việc lấy đi thứ gì từ những cái xác trong truyền thuyết.
"Sau này đừng xuống đó nữa. Nếu đã chắc chắn nó là nguyên liệu thay thế thì công việc thu thập cứ giao lại cho một ekip làm." Lục Đông Thâm nói.
Tưởng Ly ngẫm nghĩ: "Nguyên liệu phân cấp bậc, giống như Huyền thạch là nguyên liệu cấp một của Vong ưu tán. Nguyên liệu cấp một không thể tái sinh hơn nữa rất khó khăn trong việc thu thập, thế nên chỉ còn cách dùng nguyên liệu cấp hai. Trước đó em từng dùng qua sứa nấm xác một cách đơn giản, giống như lúc chữa trị cho Thai Quốc Cường. Thuộc tính mùi hương của sứa nấm xác sau khi lấy ra thật ra rất gần với Huyền thạch, đến tận khi em thật sự biết được cách lấy Huyền thạch mới hiểu ra vấn đề nằm ở đâu. Sứa nấm xác có thể là nguyên liệu cấp hai, nhưng em vẫn còn dã tâm, hy vọng có thể phân tích từ nó ra được nguyên liệu cấp ba. Nói cách khác là tìm ra đặc điểm cấu thành và thuộc tính mùi hương của hỗn hợp sứa nấm xác và huyết thanh, tạo ra một nguyên liệu hoàn toàn mới, đây thật ra là một chuyện rất dễ rồi."
Huyền thạch tốt thật nhưng không thể sử dụng. Một loại dịch thạch lấy xương nuôi côn trùng để tiết ra, cách thức thu thập cực kỳ tàn độc. Nếu không phải vì lúc đó cô cảm thấy sứa nấm xác và Huyền thạch có những điểm tương đồng trong mùi hương, không chặt tay để thử lấy dịch Huyền thạch tươi mới thì sẽ vĩnh viễn không thể phát hiện ra một tác dụng khác của sứa nấm xác.
Cách thu thập Huyền thạch đã nhắc cho cô biết tới cách trộn lẫn sứa nấm xác và huyết thanh. Đương nhiên, bên trong còn liên quan tới không ít phân đoạn chiết tách, chuyển hóa kết cấu phân tử. Nói một cách khác, cách tổ hợp mùi hương là rất quan trọng, bằng không, công việc này đã không khó với Quý Phi như vậy.
Cách xây dựng lại phân tử mùi hương bằng việc kết hợp sứa nấm xác và huyết thanh quả thật có thể thay thế Huyền thạch, nhưng có một điểm, Vong ưu tán tạo ra có mùi hương nặng một chút. Vốn dĩ là một bí kíp mùi hương, mùi hương giữ vai trò rất quan trọng trong việc bảo đảm hiệu quả công việc. Đây là kết quả mà mọi người thống nhất tìm ra khi Nhiêu Tôn sai người lén lút quay về hồ Phủ Tiên lấy sứa nấm xác giao cho cô, cô mang nguyên liệu về Tần Xuyên tiến hành nghiên cứu.
Nhưng không thể nói là công thức của Vong ưu tán không thể chế tạo ra, kết cấu mùi hương của bí kíp chắc chắn không có vấn đề, đây mới nguyên nhân cô dám bảo đảm với mọi người mình có thể nghiên cứu và sản xuất.
Có điều, cô đang suy nghĩ về sau này.
Một là, dù sao cũng là sứa nấm xác, về tình chất, nó không khác gì một Huyền thạch hút máu. Một khi nguyên liệu bị lộ ra ngoài, nghe đã không thấy hay ho;
Hai là, sứa nấm xác tuy nhiều nhưng chỉ có thể dựa vào xác chết để tồn tại, không phải là tài nguyên có thể tự sinh ra. Thêm nữa, giai đoạn lâm sàng cần vài năm, sau này hồ Phủ Tiên ra sao không ai dám chắc chắn;
Ba là, mùi hương quả thật không dễ ngửi, đây mới là vấn đề mấu chốt của mọi vấn đề.
Còn một nguyên nhân nữa cô không muốn nhắc đến.
Cô không muốn những linh hồn dưới nước không được yên nghỉ.
Thi thể của Tả Thời được Quý Phi an táng ổn thỏa, anh ấy thoát khỏi nhà tù một tay cô ta xây dựng cho anh ấy. Hôm nay lúc xuống nước, cô nhìn những thi thể đứng thẳng giữa dòng nước và nghĩ, vì sao lúc trước cô nhất định muốn chôn thi thể của Tả Thời ở dưới này?
Bây giờ nghĩ lại thì đó là tâm lý chuộc tội.
Tả Thời không thể thoát ra khỏi Gobi, nhưng cô lại mượn máu thịt của anh, né tránh khỏi lưỡi liềm của thần Chết. Cô không muốn thấy anh mục nát, cũng không muốn quên đi tội nghiệt mình phạm phải, thế nên mới để anh dưới đáy hồ Phủ Tiên, để linh hồn của anh sống trong lạnh lẽo và tối tăm.
Lúc đó Quý Phi mắng cô rất đúng. Cô quá ích kỷ, ích kỷ tới mức chỉ lo cho nỗi đau của mình, chỉ vì muốn chuộc tội của mình mà khiến linh hồn của người khác chịu tội.
Đến tận bây giờ, cô mới có thể bình tĩnh tới trước mộ Tả Thời, thắp cho anh ba nén nhang và dâng một tách trà, hoặc có thể là mang theo một bó hoa tươi, mời anh ấy nửa cốc rượu, nhìn vào bức ảnh của anh ấy trên bia mà từ từ mỉm cười, nói một lời "Cảm ơn".
Lục Đông Thâm xưa nay không phản đối những ý kiến hay quyết định chuyên ngành của cô. Nhưng lần này anh lại hơi đăm chiêu và nói: "Nếu em nói có thể tìm được vật thay thế của nguyên liệu cấp hai thì cứ làm đi. Chỉ có một điểm, không được phép một mình đi tìm nguyên liệu, muốn gì cứ nói với anh, khó mấy anh cũng có thể sai người tìm về cho em."
Lần xa cách này là giới hạn của anh, không cần biết kế hoạch ra sao, việc cô gặp nạn nơi sa mạc vẫn là sự thật. Đến tận bây giờ, anh nhắm mắt lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Cũng vì cô mạng lớn, lỡ như thật sự không thoát được ra ngoài thì phải làm sao? Nói chi tới việc quay về ngón tay lại bị chặt.
Tưởng Ly nhìn thấu nỗi lo trong lòng anh, cười khéo léo: "Đâu có phiền phức đến vậy. Em đã tìm ra tỷ lệ thành phần và cách tổ hợp mùi hương rồi, việc tìm nguyên liệu thay thế cho nguyên liệu cấp hai quá dễ dàng." Nói tới đây, cô nhìn thấy Lục Đông Thâm hơi nhướng mày, lại lập tức ôm chặt cánh tay anh, đổi giọng: "Được rồi, anh là chồng của em, không sai anh đi làm thì còn sai ai? Đằng nào thì những người xung quanh anh hầu như đều là của em rồi."
Không nói câu cuối cùng nghe còn bùi tai, sau khi câu cuối lọt vào tai, Lục Đông Thâm quả thực vừa tức vừa buồn cười, không nhịn được giơ tay xoa mạnh đầu cô.
Kiểu tóc mất bao nhiêu công sức mới buộc được lại rối bù rồi...
~Hết chương 667~
Lục Đông Thâm chưa bao giờ nghĩ rằng ở tận đáy hồ, xuyên qua tòa thành cổ chỉ còn lại tàn tích được bao phủ bởi rêu xanh và rong biển dày đặc ấy, ở nơi không một chút sánh sáng lại nuôi rất nhiều xác chết.
Còn chưa tiến lại gần đã nhìn thấy những tia sáng màu xanh lục nhạt, tồn tại ở đó lúc có lúc không, tạo thành từng khoảng sáng, tụ lại giống như những con đom đóm yếu ớt. Nếu không phải vì đã chìm dưới nước quá lâu, quen dần với bóng tối sẽ rất khó nhìn thấy những tia sáng như những linh hồn dưới đáy nước sâu ấy.
Tưởng Ly cũng không chưa từng nghĩ khả năng lặn của Lục Đông Thâm lại tốt như vậy. Phủ Tiên là một cái gai được giấu trong trái tim cô. Trước kia, lúc bình thường, cô không dám tùy tiện chạm vào cái gai này. Những khi cần thiết phải xuống hồ Phủ Tiên, cô đều đi lại một mình. Không ai biết bí mật ở nơi này, bao gồm cả Đàm Chiến.
Nhưng, chỉ cần bước vào Phủ Tiên, cái gai trong trái tim cô lại đau nhức, tựa hồ như làn nước ở đáy hồ sâu có thể làm lạnh da thịt, làm nhức nhối xương cốt vậy, lúc nào cũng kích thích sự cô đơn và gặm nhấm nỗi đau của cô. Hôm nay Lục Đông Thâm ở ngay bên cạnh cô, cùng cô đi qua con đường âm u, tăm tối này. Cô cảm thấy lòng mình nóng rực lên, cái gọi là cô độc cũng đã biến mất không còn dấu vết.
Nhiều tiếng đồng hồ sau, hai người họ ra khỏi hồ Phủ Tiên.
Họ sắp xếp gọn gàng những dụng cụ lặn cất vào trong xe, rồi lại cất giữ cẩn thận số sứa nấm xác được mang lên từ dưới đáy hồ. Bấy giờ Tưởng Ly mới buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Cô cúi đầu, ấn lên ngón tay, một giây sau, bàn tay cô được Lục Đông Thâm kéo qua.
"Ngón tay sao rồi?" Anh nhẹ nhàng xoa ngón tay của cô, nhất là ngón bị đứt.
Tưởng Ly uể oải dựa vào ghế xe và nói: "Không có gì, có thể vì nước hơi lạnh nên đầu ngón tay hơi tê thôi." Thu thập sứa nấm xác là một công việc tỉ mỉ, không thể dùng những loại găng tay lặn quá dày. Nếu là bình thường thì cũng cô đã quen nhưng dù sao bây giờ cũng có một vết thương gân cốt, bên ngoài nhìn thì vết thương đã lành nhưng vẫn còn nội thương.
Lục Đông Thâm khẽ thở dài, không nói gì nhiều, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng mát-xa ngón tay cho cô. Anh chắc chắn là rất đau lòng, ngay cả ánh mắt cũng toát lên sự xót xa.
Tưởng Ly nghiêng mặt tựa vào ghế, nhìn góc nghiêng của Lục Đông Thâm. Ánh nắng ngoài cửa xe rất đẹp, soi rõ từng đường nét trên góc nghiêng của anh. Khi đối mặt với cô, dù anh không cười nói thân thiện thì cũng có chút dịu dàng, cô luôn cảm thấy lòng mình ấm áp, giống như được cầm một chiếc lò sưởi nhỏ trên tay giữa ngày đông vậy, càng nhìn lại càng thấy anh đẹp trai, không kìm nổi lòng mình, ghé sát tới, hôn anh một cái.
Lục Đông Thâm bị hôn trộm, khóe môi khẽ rướn lên. Anh ngước mắt nhìn cô, trong ánh mắt cũng có nụ cười, tình cảm vô cùng. Đối với những hành vi "nữ lưu manh" đột xuất của cô, anh không còn lạ lẫm nữa, đằng nào thì anh cũng thích.
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Anh khẽ hỏi.
Tưởng Ly gật đầu nhẹ nhàng. Những ngày tháng có người thương có người yêu thật tuyệt vời. Thì ra mọi sự nhẫn nhịn và khổ đau trong quá khứ đều chỉ để đổi lấy năm tháng bình yên, cho dù chỉ trong khoảnh khắc cũng được.
Lục Đông Thâm không vội đánh xe đi.
Không phải mùa du lịch nên xung quanh không quá đông du khách. Nơi đây vốn cũng không phải điểm nóng du lịch, thế nên khu vực này cũng yên ắng, phóng tầm mắt ra xa chỉ có thể nhìn thấy một hai người đang câu cá. Chắc họ cũng chỉ là những người rảnh rỗi muốn giết thời gian, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện bên bờ hồ có hai con người vừa mới chui ra từ một cổ thành dưới nước, nói chi tới việc lấy đi thứ gì từ những cái xác trong truyền thuyết.
"Sau này đừng xuống đó nữa. Nếu đã chắc chắn nó là nguyên liệu thay thế thì công việc thu thập cứ giao lại cho một ekip làm." Lục Đông Thâm nói.
Tưởng Ly ngẫm nghĩ: "Nguyên liệu phân cấp bậc, giống như Huyền thạch là nguyên liệu cấp một của Vong ưu tán. Nguyên liệu cấp một không thể tái sinh hơn nữa rất khó khăn trong việc thu thập, thế nên chỉ còn cách dùng nguyên liệu cấp hai. Trước đó em từng dùng qua sứa nấm xác một cách đơn giản, giống như lúc chữa trị cho Thai Quốc Cường. Thuộc tính mùi hương của sứa nấm xác sau khi lấy ra thật ra rất gần với Huyền thạch, đến tận khi em thật sự biết được cách lấy Huyền thạch mới hiểu ra vấn đề nằm ở đâu. Sứa nấm xác có thể là nguyên liệu cấp hai, nhưng em vẫn còn dã tâm, hy vọng có thể phân tích từ nó ra được nguyên liệu cấp ba. Nói cách khác là tìm ra đặc điểm cấu thành và thuộc tính mùi hương của hỗn hợp sứa nấm xác và huyết thanh, tạo ra một nguyên liệu hoàn toàn mới, đây thật ra là một chuyện rất dễ rồi."
Huyền thạch tốt thật nhưng không thể sử dụng. Một loại dịch thạch lấy xương nuôi côn trùng để tiết ra, cách thức thu thập cực kỳ tàn độc. Nếu không phải vì lúc đó cô cảm thấy sứa nấm xác và Huyền thạch có những điểm tương đồng trong mùi hương, không chặt tay để thử lấy dịch Huyền thạch tươi mới thì sẽ vĩnh viễn không thể phát hiện ra một tác dụng khác của sứa nấm xác.
Cách thu thập Huyền thạch đã nhắc cho cô biết tới cách trộn lẫn sứa nấm xác và huyết thanh. Đương nhiên, bên trong còn liên quan tới không ít phân đoạn chiết tách, chuyển hóa kết cấu phân tử. Nói một cách khác, cách tổ hợp mùi hương là rất quan trọng, bằng không, công việc này đã không khó với Quý Phi như vậy.
Cách xây dựng lại phân tử mùi hương bằng việc kết hợp sứa nấm xác và huyết thanh quả thật có thể thay thế Huyền thạch, nhưng có một điểm, Vong ưu tán tạo ra có mùi hương nặng một chút. Vốn dĩ là một bí kíp mùi hương, mùi hương giữ vai trò rất quan trọng trong việc bảo đảm hiệu quả công việc. Đây là kết quả mà mọi người thống nhất tìm ra khi Nhiêu Tôn sai người lén lút quay về hồ Phủ Tiên lấy sứa nấm xác giao cho cô, cô mang nguyên liệu về Tần Xuyên tiến hành nghiên cứu.
Nhưng không thể nói là công thức của Vong ưu tán không thể chế tạo ra, kết cấu mùi hương của bí kíp chắc chắn không có vấn đề, đây mới nguyên nhân cô dám bảo đảm với mọi người mình có thể nghiên cứu và sản xuất.
Có điều, cô đang suy nghĩ về sau này.
Một là, dù sao cũng là sứa nấm xác, về tình chất, nó không khác gì một Huyền thạch hút máu. Một khi nguyên liệu bị lộ ra ngoài, nghe đã không thấy hay ho;
Hai là, sứa nấm xác tuy nhiều nhưng chỉ có thể dựa vào xác chết để tồn tại, không phải là tài nguyên có thể tự sinh ra. Thêm nữa, giai đoạn lâm sàng cần vài năm, sau này hồ Phủ Tiên ra sao không ai dám chắc chắn;
Ba là, mùi hương quả thật không dễ ngửi, đây mới là vấn đề mấu chốt của mọi vấn đề.
Còn một nguyên nhân nữa cô không muốn nhắc đến.
Cô không muốn những linh hồn dưới nước không được yên nghỉ.
Thi thể của Tả Thời được Quý Phi an táng ổn thỏa, anh ấy thoát khỏi nhà tù một tay cô ta xây dựng cho anh ấy. Hôm nay lúc xuống nước, cô nhìn những thi thể đứng thẳng giữa dòng nước và nghĩ, vì sao lúc trước cô nhất định muốn chôn thi thể của Tả Thời ở dưới này?
Bây giờ nghĩ lại thì đó là tâm lý chuộc tội.
Tả Thời không thể thoát ra khỏi Gobi, nhưng cô lại mượn máu thịt của anh, né tránh khỏi lưỡi liềm của thần Chết. Cô không muốn thấy anh mục nát, cũng không muốn quên đi tội nghiệt mình phạm phải, thế nên mới để anh dưới đáy hồ Phủ Tiên, để linh hồn của anh sống trong lạnh lẽo và tối tăm.
Lúc đó Quý Phi mắng cô rất đúng. Cô quá ích kỷ, ích kỷ tới mức chỉ lo cho nỗi đau của mình, chỉ vì muốn chuộc tội của mình mà khiến linh hồn của người khác chịu tội.
Đến tận bây giờ, cô mới có thể bình tĩnh tới trước mộ Tả Thời, thắp cho anh ba nén nhang và dâng một tách trà, hoặc có thể là mang theo một bó hoa tươi, mời anh ấy nửa cốc rượu, nhìn vào bức ảnh của anh ấy trên bia mà từ từ mỉm cười, nói một lời "Cảm ơn".
Lục Đông Thâm xưa nay không phản đối những ý kiến hay quyết định chuyên ngành của cô. Nhưng lần này anh lại hơi đăm chiêu và nói: "Nếu em nói có thể tìm được vật thay thế của nguyên liệu cấp hai thì cứ làm đi. Chỉ có một điểm, không được phép một mình đi tìm nguyên liệu, muốn gì cứ nói với anh, khó mấy anh cũng có thể sai người tìm về cho em."
Lần xa cách này là giới hạn của anh, không cần biết kế hoạch ra sao, việc cô gặp nạn nơi sa mạc vẫn là sự thật. Đến tận bây giờ, anh nhắm mắt lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Cũng vì cô mạng lớn, lỡ như thật sự không thoát được ra ngoài thì phải làm sao? Nói chi tới việc quay về ngón tay lại bị chặt.
Tưởng Ly nhìn thấu nỗi lo trong lòng anh, cười khéo léo: "Đâu có phiền phức đến vậy. Em đã tìm ra tỷ lệ thành phần và cách tổ hợp mùi hương rồi, việc tìm nguyên liệu thay thế cho nguyên liệu cấp hai quá dễ dàng." Nói tới đây, cô nhìn thấy Lục Đông Thâm hơi nhướng mày, lại lập tức ôm chặt cánh tay anh, đổi giọng: "Được rồi, anh là chồng của em, không sai anh đi làm thì còn sai ai? Đằng nào thì những người xung quanh anh hầu như đều là của em rồi."
Không nói câu cuối cùng nghe còn bùi tai, sau khi câu cuối lọt vào tai, Lục Đông Thâm quả thực vừa tức vừa buồn cười, không nhịn được giơ tay xoa mạnh đầu cô.
Kiểu tóc mất bao nhiêu công sức mới buộc được lại rối bù rồi...
~Hết chương 667~