Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 33
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày thứ hai sau khi Tưởng Ly đi, Đàm Diệu Minh không thể ngồi yên được nữa. Từ sáng sớm anh đã dặn dò thuộc hạ chuẩn bị đầy đủ những dụng cụ, đồ đạc dùng để lên núi. Trong khoảng thời gian ấy, anh cũng nhận không ít cuộc gọi của thuộc hạ, đại khái họ đều hỏi xem thứ gì nên mua, thứ gì không nên mua.
Thương Lăng là một thành phố du lịch rất phát triển, nhất là địa điểm tham quan thành cổ và cảnh đẹp tự nhiên non nước hữu tình hấp dẫn không ít khách đi phượt, thế nên trong thành phố có không ít cửa hàng bán những dụng cụ phục vụ cho hành trình dã ngoại.
Đàm Diệu Minh tuy sinh ra và lớn lên tại đây, mang danh là người Thương Lăng nhưng bản thân lại không có quá nhiều kinh nghiệm trong chuyện du lịch dã ngoại. Chút kiến thức ít ỏi anh có được đều nhờ Tưởng Ly dạy cho. Thế nên, sau nhiều cuộc điện thoại liên hồi của đám thuộc hạ, Đàm Diệu Minh ra lệnh: “Mua hết những thứ có thể mua được về đây cho tôi, không rõ chuyện gì thì hỏi chủ cửa hàng, trang bị gì cần thiết cho việc đi bộ ấy!”.
Không ai biết chuyện Tưởng Ly đã leo lên núi Kỳ Thần, đây là thói quen của Đàm Diệu Minh. Họ hành tẩu trên giang hồ kỵ nhất chính là nói cho người khác tình hình nguy hiểm, tránh để bản thân rơi vào vòng khốn đốn. Thế nên, đối với người ngoài, anh vẫn nói rằng Tưởng Ly hiện đang ở khách sạn, còn anh chẳng qua chỉ lên núi Thiên Chu một chuyến để khảo sát tình hình tổ chức lễ tế đông mà thôi.
Cứ như vậy, tới gần trưa, mọi trang thiết bị đều đã được chuẩn bị đầy đủ, Đàm Diệu Minh đã sẵn sàng để xuất phát.
Bên dưới, có người anh em quả thực nhịn không nổi nữa bèn lên tiếng hỏi: “Đàm gia, mấy chuyện này trước kia đều do Tưởng gia thực hiện. Hay là anh đợi Tưởng gia quay về rồi hẵng đi. Đeo mấy thứ nặng như vậy, lỡ như anh bị va chạm, cọ quẹt vào đâu…”.
“Lo lắng vớ vẩn làm gì chứ? Cậu cứ làm như tôi là hoa trong nhà kính vậy. Đừng có đứa nào đứa nấy mặt mày đều như đi đưa đám thế, phải làm gì thì làm đi!” Đàm Diệu Minh hào sảng nói.
Mặc dù anh không có kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này nhưng bao năm qua tung hoành giang hồ cũng gặp không ít chuyện hiểm ác, thế nên anh hoàn toàn không quan tâm núi Kỳ Thần mạo hiểm nhường nào. Chỉ cần có thể tìm được Tưởng Ly là anh có thể bảo vệ an toàn cho cô.
Muốn tìm được Tưởng Ly cũng không khó lắm, anh nắm được một số thói quen của cô mỗi lần đi ra ngoài.
Nhưng đúng vào lúc Đàm Diệu Minh chuẩn bị xuất phát thì Tề Cương từ ngoài trở về vội vã chạy vào. Cậu ta đẩy cửa ra, không ngờ là lại nhìn thấy ngay Đàm Diệu Minh. Cậu ta sững người giây lát rồi nói ngay: “Đàm gia, xảy ra chuyện rồi!”.
Núi Kỳ Thần nằm ở mé Bắc núi Thiên Chu, từ xa đối diện thẳng với ngọn núi chính của dãy Thiên Chu. Mỗi năm, người dân Thương Lăng lại trèo lên đỉnh núi Thiên Chu, quay mặt về phía hồ mà vái, một trong những hướng cần vái chính là Kỳ Thần.
Dãy Kỳ Thần được hợp thành từ chín ngọn núi riêng biệt, cao nhất là ngọn núi chính phía Đông rồi thấp dần xuống. Độ cao của ngọn núi chính có thể đạt đến hơn 5000 mét so với mặt nước biển. Chín ngọn núi nối liền nhau thoạt nhìn sẽ có cảm giác giống như một nữ thần đang nghiêng người nằm nghỉ, đang yên lặng quan sát cả thành phố Thương Lăng với một biểu cảm vừa cao cả vừa nhàn nhã. Thế nên, người Thương Lăng vừa kính nể lại vừa sợ hãi núi Kỳ Thần.
Các hang động trong núi đan xen ngang dọc, lại có vô số những con đường nhánh chi chít như sao trên trời. Hiện tượng phong hóa Karst* suốt từ điểm cao lớn tới điểm cao nhỏ khiến người ta như lạc vào rừng mưa nhiệt đới nguyên thủy, đá cuội lởm chởm, vách núi hiểm trở. Nếu Tưởng Ly không phải người đã có kinh nghiệm phong phú trong việc đi đường rừng thì nhất định đã chết ở đây rồi.
*Hiện tượng phong hóa đặc trưng của những miền núi đá vôi bị nước chảy xói mòn. Sản phẩm tự nhiên của quá trình này là các hang động với các nhũ đá, măng đá, sông suối ngầm…
Đây đã là ngày thứ ba cô vào trong núi, không dám đi sâu vào bên trong, chỉ nhìn chằm chằm đỉnh núi mà tiến. Một là, nguyên liệu cô muốn tìm nghe đồn nằm trên đỉnh núi. Hai là, nếu thật sự không tìm được, cô cũng tiện quay ngược trở về.
Buổi sáng, nắng mai vừa đẹp, nhưng cũng đã bị những tầng lá cây rậm rạp trong rừng che khuất. Trong núi có nhiều khí độc, nhất là tới tối khi không còn nhìn rõ mười đầu ngón tay nữa. Khí độc nồng nặc này chỉ có thể đợi tới trước sau buổi trưa mới hoàn toàn tan đi được.
Cô dựa vào một gốc cây nghỉ ngơi, bên cạnh là một chiếc ba lô lớn đựng đủ các loại trang bị. Cô lấy nước và lương khô từ trong ba lô ra. Ở mấy chỗ này, đó là hai loại thức ăn tuyệt vời nhất.
Đây là một khung cảnh không người khác hẳn phong cách du lịch bụi trong mắt nhiều người. Tưởng Ly nhớ lại những nguy hiểm gặp phải hai ngày qua mà sống lưng vẫn còn lạnh toát.
Vừa vào núi đã có cây ăn thịt người đợi sẵn, nhưng nó lại là loài cây mọc sát mặt đất, các nhánh, các cành đâm đi khắp nơi, ẩn nấp sau các vạt cỏ cực kỳ khó quan sát, lại không có những bông hoa kiều diễm dễ nhận biết như hoa ăn thịt người, chính vì vậy nó càng trở thành một “tên sát thủ” nguy hiểm.
Cũng may cô có một chiếc mũi nhạy bén, chưa nhìn thấy cây nhưng đã ngửi thấy mùi. Phàm là những loài thực vật có thể tiêu hóa con mồi bằng chính chất dịch cho mình tạo ra thì bản thân nó sẽ tỏa ra mùi xác rữa cực thối. Không nhìn thấy xương cốt sinh vật nhưng lại ngửi thấy mùi thối dữ dội, khiến Tưởng Ly may mắn thoát nạn.
Liền sau đó là những con đường nhỏ với những cây dây leo mọc khắp đường. Nếu không quan sát thật kỹ, cô chắc chắn sẽ bước nhầm vào sào huyệt của thú dữ. Cô ngửi thấy mùi máu tanh, một mùi máu còn mới nguyên, chứng tỏ cách đó không lâu nơi đây vừa trải qua một cuộc tàn sát đẫm máu.
Sau khi thoát được loài thực vật có độc và né được dã thú hung tàn, không ngờ cô lại bị kiến độc đuổi bắt để cắn suốt dọc đường. Kiến độc không phải “đặc sản” của núi Kỳ Thần. Ở tận sâu trong Thiên Chu cũng tồn tại, nhưng độc tính của chúng không cao, người bị cắn chỉ bị sốt hai ba ngày, sau khi độc tính được tiết hết ra là sẽ bình an vô sự.
Nhưng kiến độc ở núi Kỳ Thần con nào con nấy phải to bằng con châu chấu, trông cực kỳ hãi hùng, sức tấn công cũng mạnh không tưởng. Tưởng Ly biết một khi bị chúng cắn thì không đơn thuần chỉ là bị sốt nữa mà chắc chắn là tiêu đời. Cũng may cô biết được quy luật, nơi nào có độc, nơi đó có thuốc giải. Cô đi dọc đường với một cơ thể thơm lừng mùi thuốc cỏ.
Rồi thì, ban ngày phải cực kỳ đề phòng hiện tượng lạc phương hướng, ban đêm đốt lửa liên tục không dám để tắt, chỉ sợ bị lang sói cắp đi mất. Tóm lại là suốt dọc đường, cô đã phải nếm trải đủ nỗi khổ của mấy năm lăn lộn đường rừng. Ai cũng nói Kỳ Thần là một cái hố sinh tử, trước khi đi thì sống, sau khi vào thì chết. Nếu là một người dân bình thường, e là đã sớm bị ngọn núi này nuốt chửng từ lâu.
Tưởng Ly cũng không biết mình còn chống chọi được bao lâu. Đấy là còn chưa tính những hiểm nguy đang ẩn mình. Có trời mới biết trong ngọn núi này cô còn phải trải nghiệm bao nhiêu thứ. Ví dụ như, gặp dòng nước ngầm có khi lại bắt gặp loài yêu quái ăn thịt người nào đó.
Đây là một khu rừng rậm nguyên sinh, trên cạn có nỗi sợ của trên cạn mà dưới nước lại càng không thể coi thường.
Cô ăn qua loa để cho bụng no khoảng bảy phần. Cô không dám ăn nhiều, ăn nhiều sẽ dễ buồn ngủ dọc đường. Cô bắt buộc phải tìm được điểm dừng chân tiếp theo trước khi trời tối.
CÔ đeo ba lô lên, bả vai đau rần rần. Ba lô đã vượt qua trọng lượng rất nhiều rồi. Cô gần như không thể đứng thẳng lên được, cứ thế vừa đi vừa chửi: Lục Đông Thâm, mẹ nhà anh…
Cô phát hiện ra một điều, chỉ cần khi nào mệt không cựa nổi mình nữa, chửi vài câu như thế bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Thế nên, hai ngày qua, câu cô lẩm bẩm nhiều nhất chính là câu này.
Lúc đang mắng hăng say thì bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì giật giật mình. Cô cúi đầu nhìn bỗng thấy một con khỉ. Loài khỉ bẩm sinh đã là loài tinh ranh láu cá, mắt to tròn đảo như bi ve, cứ thế lấy vuốt túm chặt lấy chiếc quần su của cô.
Tưởng Ly đã có kinh nghiệm, cô trừng mắt với nó: “Tao cảnh cáo mày nha, mày dám động vào đồ của Tưởng gia này thì tao không tha cho mày đâu! Gia tao mấy ngày nay chưa được ăn thịt rồi đấy, tao mà bắt được mày, tao nướng đầu mày lên ăn!”.
Con khỉ hoảng sợ chạy lẹ như một cơn gió.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Mấy loài động vật núi này đừng tưởng chúng trông ngây thơ vô tội, thật ra rất hung hãn. Cô đã từng bị lừa rồi. Lần trước là một con gấu mèo. Cô còn tưởng nó nhỏ bé vô hại, không ngờ lại bị nó ăn vụng mất thức ăn, hại cô suýt nữa đói chết.
Tưởng Ly quay người định đi tiếp, chỗ này không nên ở lại lâu.
Nhưng cô quên mất rằng, khỉ là loài động vật thù dai. Cô còn chưa đi được chục bước, bỗng thấy các tán cây trên đỉnh đầu kêu lên rào rào, rung lắc dữ dội. Cô vừa hoảng hốt nghĩ đến chuyện không lành thì lập tức thấy bảy, tám con khỉ lao xuống bằng một tốc độ rất nhanh. Cô giơ tay lên chặn, nhưng ngay sau đó đã bị chúng đẩy ngã. Sau đó xuất hiện một con tinh tinh đen cỡ lớn cao hơn một người bình thường, giật lấy ba lô của cô và chạy mất…
Ngày thứ hai sau khi Tưởng Ly đi, Đàm Diệu Minh không thể ngồi yên được nữa. Từ sáng sớm anh đã dặn dò thuộc hạ chuẩn bị đầy đủ những dụng cụ, đồ đạc dùng để lên núi. Trong khoảng thời gian ấy, anh cũng nhận không ít cuộc gọi của thuộc hạ, đại khái họ đều hỏi xem thứ gì nên mua, thứ gì không nên mua.
Thương Lăng là một thành phố du lịch rất phát triển, nhất là địa điểm tham quan thành cổ và cảnh đẹp tự nhiên non nước hữu tình hấp dẫn không ít khách đi phượt, thế nên trong thành phố có không ít cửa hàng bán những dụng cụ phục vụ cho hành trình dã ngoại.
Đàm Diệu Minh tuy sinh ra và lớn lên tại đây, mang danh là người Thương Lăng nhưng bản thân lại không có quá nhiều kinh nghiệm trong chuyện du lịch dã ngoại. Chút kiến thức ít ỏi anh có được đều nhờ Tưởng Ly dạy cho. Thế nên, sau nhiều cuộc điện thoại liên hồi của đám thuộc hạ, Đàm Diệu Minh ra lệnh: “Mua hết những thứ có thể mua được về đây cho tôi, không rõ chuyện gì thì hỏi chủ cửa hàng, trang bị gì cần thiết cho việc đi bộ ấy!”.
Không ai biết chuyện Tưởng Ly đã leo lên núi Kỳ Thần, đây là thói quen của Đàm Diệu Minh. Họ hành tẩu trên giang hồ kỵ nhất chính là nói cho người khác tình hình nguy hiểm, tránh để bản thân rơi vào vòng khốn đốn. Thế nên, đối với người ngoài, anh vẫn nói rằng Tưởng Ly hiện đang ở khách sạn, còn anh chẳng qua chỉ lên núi Thiên Chu một chuyến để khảo sát tình hình tổ chức lễ tế đông mà thôi.
Cứ như vậy, tới gần trưa, mọi trang thiết bị đều đã được chuẩn bị đầy đủ, Đàm Diệu Minh đã sẵn sàng để xuất phát.
Bên dưới, có người anh em quả thực nhịn không nổi nữa bèn lên tiếng hỏi: “Đàm gia, mấy chuyện này trước kia đều do Tưởng gia thực hiện. Hay là anh đợi Tưởng gia quay về rồi hẵng đi. Đeo mấy thứ nặng như vậy, lỡ như anh bị va chạm, cọ quẹt vào đâu…”.
“Lo lắng vớ vẩn làm gì chứ? Cậu cứ làm như tôi là hoa trong nhà kính vậy. Đừng có đứa nào đứa nấy mặt mày đều như đi đưa đám thế, phải làm gì thì làm đi!” Đàm Diệu Minh hào sảng nói.
Mặc dù anh không có kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này nhưng bao năm qua tung hoành giang hồ cũng gặp không ít chuyện hiểm ác, thế nên anh hoàn toàn không quan tâm núi Kỳ Thần mạo hiểm nhường nào. Chỉ cần có thể tìm được Tưởng Ly là anh có thể bảo vệ an toàn cho cô.
Muốn tìm được Tưởng Ly cũng không khó lắm, anh nắm được một số thói quen của cô mỗi lần đi ra ngoài.
Nhưng đúng vào lúc Đàm Diệu Minh chuẩn bị xuất phát thì Tề Cương từ ngoài trở về vội vã chạy vào. Cậu ta đẩy cửa ra, không ngờ là lại nhìn thấy ngay Đàm Diệu Minh. Cậu ta sững người giây lát rồi nói ngay: “Đàm gia, xảy ra chuyện rồi!”.
Núi Kỳ Thần nằm ở mé Bắc núi Thiên Chu, từ xa đối diện thẳng với ngọn núi chính của dãy Thiên Chu. Mỗi năm, người dân Thương Lăng lại trèo lên đỉnh núi Thiên Chu, quay mặt về phía hồ mà vái, một trong những hướng cần vái chính là Kỳ Thần.
Dãy Kỳ Thần được hợp thành từ chín ngọn núi riêng biệt, cao nhất là ngọn núi chính phía Đông rồi thấp dần xuống. Độ cao của ngọn núi chính có thể đạt đến hơn 5000 mét so với mặt nước biển. Chín ngọn núi nối liền nhau thoạt nhìn sẽ có cảm giác giống như một nữ thần đang nghiêng người nằm nghỉ, đang yên lặng quan sát cả thành phố Thương Lăng với một biểu cảm vừa cao cả vừa nhàn nhã. Thế nên, người Thương Lăng vừa kính nể lại vừa sợ hãi núi Kỳ Thần.
Các hang động trong núi đan xen ngang dọc, lại có vô số những con đường nhánh chi chít như sao trên trời. Hiện tượng phong hóa Karst* suốt từ điểm cao lớn tới điểm cao nhỏ khiến người ta như lạc vào rừng mưa nhiệt đới nguyên thủy, đá cuội lởm chởm, vách núi hiểm trở. Nếu Tưởng Ly không phải người đã có kinh nghiệm phong phú trong việc đi đường rừng thì nhất định đã chết ở đây rồi.
*Hiện tượng phong hóa đặc trưng của những miền núi đá vôi bị nước chảy xói mòn. Sản phẩm tự nhiên của quá trình này là các hang động với các nhũ đá, măng đá, sông suối ngầm…
Đây đã là ngày thứ ba cô vào trong núi, không dám đi sâu vào bên trong, chỉ nhìn chằm chằm đỉnh núi mà tiến. Một là, nguyên liệu cô muốn tìm nghe đồn nằm trên đỉnh núi. Hai là, nếu thật sự không tìm được, cô cũng tiện quay ngược trở về.
Buổi sáng, nắng mai vừa đẹp, nhưng cũng đã bị những tầng lá cây rậm rạp trong rừng che khuất. Trong núi có nhiều khí độc, nhất là tới tối khi không còn nhìn rõ mười đầu ngón tay nữa. Khí độc nồng nặc này chỉ có thể đợi tới trước sau buổi trưa mới hoàn toàn tan đi được.
Cô dựa vào một gốc cây nghỉ ngơi, bên cạnh là một chiếc ba lô lớn đựng đủ các loại trang bị. Cô lấy nước và lương khô từ trong ba lô ra. Ở mấy chỗ này, đó là hai loại thức ăn tuyệt vời nhất.
Đây là một khung cảnh không người khác hẳn phong cách du lịch bụi trong mắt nhiều người. Tưởng Ly nhớ lại những nguy hiểm gặp phải hai ngày qua mà sống lưng vẫn còn lạnh toát.
Vừa vào núi đã có cây ăn thịt người đợi sẵn, nhưng nó lại là loài cây mọc sát mặt đất, các nhánh, các cành đâm đi khắp nơi, ẩn nấp sau các vạt cỏ cực kỳ khó quan sát, lại không có những bông hoa kiều diễm dễ nhận biết như hoa ăn thịt người, chính vì vậy nó càng trở thành một “tên sát thủ” nguy hiểm.
Cũng may cô có một chiếc mũi nhạy bén, chưa nhìn thấy cây nhưng đã ngửi thấy mùi. Phàm là những loài thực vật có thể tiêu hóa con mồi bằng chính chất dịch cho mình tạo ra thì bản thân nó sẽ tỏa ra mùi xác rữa cực thối. Không nhìn thấy xương cốt sinh vật nhưng lại ngửi thấy mùi thối dữ dội, khiến Tưởng Ly may mắn thoát nạn.
Liền sau đó là những con đường nhỏ với những cây dây leo mọc khắp đường. Nếu không quan sát thật kỹ, cô chắc chắn sẽ bước nhầm vào sào huyệt của thú dữ. Cô ngửi thấy mùi máu tanh, một mùi máu còn mới nguyên, chứng tỏ cách đó không lâu nơi đây vừa trải qua một cuộc tàn sát đẫm máu.
Sau khi thoát được loài thực vật có độc và né được dã thú hung tàn, không ngờ cô lại bị kiến độc đuổi bắt để cắn suốt dọc đường. Kiến độc không phải “đặc sản” của núi Kỳ Thần. Ở tận sâu trong Thiên Chu cũng tồn tại, nhưng độc tính của chúng không cao, người bị cắn chỉ bị sốt hai ba ngày, sau khi độc tính được tiết hết ra là sẽ bình an vô sự.
Nhưng kiến độc ở núi Kỳ Thần con nào con nấy phải to bằng con châu chấu, trông cực kỳ hãi hùng, sức tấn công cũng mạnh không tưởng. Tưởng Ly biết một khi bị chúng cắn thì không đơn thuần chỉ là bị sốt nữa mà chắc chắn là tiêu đời. Cũng may cô biết được quy luật, nơi nào có độc, nơi đó có thuốc giải. Cô đi dọc đường với một cơ thể thơm lừng mùi thuốc cỏ.
Rồi thì, ban ngày phải cực kỳ đề phòng hiện tượng lạc phương hướng, ban đêm đốt lửa liên tục không dám để tắt, chỉ sợ bị lang sói cắp đi mất. Tóm lại là suốt dọc đường, cô đã phải nếm trải đủ nỗi khổ của mấy năm lăn lộn đường rừng. Ai cũng nói Kỳ Thần là một cái hố sinh tử, trước khi đi thì sống, sau khi vào thì chết. Nếu là một người dân bình thường, e là đã sớm bị ngọn núi này nuốt chửng từ lâu.
Tưởng Ly cũng không biết mình còn chống chọi được bao lâu. Đấy là còn chưa tính những hiểm nguy đang ẩn mình. Có trời mới biết trong ngọn núi này cô còn phải trải nghiệm bao nhiêu thứ. Ví dụ như, gặp dòng nước ngầm có khi lại bắt gặp loài yêu quái ăn thịt người nào đó.
Đây là một khu rừng rậm nguyên sinh, trên cạn có nỗi sợ của trên cạn mà dưới nước lại càng không thể coi thường.
Cô ăn qua loa để cho bụng no khoảng bảy phần. Cô không dám ăn nhiều, ăn nhiều sẽ dễ buồn ngủ dọc đường. Cô bắt buộc phải tìm được điểm dừng chân tiếp theo trước khi trời tối.
CÔ đeo ba lô lên, bả vai đau rần rần. Ba lô đã vượt qua trọng lượng rất nhiều rồi. Cô gần như không thể đứng thẳng lên được, cứ thế vừa đi vừa chửi: Lục Đông Thâm, mẹ nhà anh…
Cô phát hiện ra một điều, chỉ cần khi nào mệt không cựa nổi mình nữa, chửi vài câu như thế bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Thế nên, hai ngày qua, câu cô lẩm bẩm nhiều nhất chính là câu này.
Lúc đang mắng hăng say thì bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì giật giật mình. Cô cúi đầu nhìn bỗng thấy một con khỉ. Loài khỉ bẩm sinh đã là loài tinh ranh láu cá, mắt to tròn đảo như bi ve, cứ thế lấy vuốt túm chặt lấy chiếc quần su của cô.
Tưởng Ly đã có kinh nghiệm, cô trừng mắt với nó: “Tao cảnh cáo mày nha, mày dám động vào đồ của Tưởng gia này thì tao không tha cho mày đâu! Gia tao mấy ngày nay chưa được ăn thịt rồi đấy, tao mà bắt được mày, tao nướng đầu mày lên ăn!”.
Con khỉ hoảng sợ chạy lẹ như một cơn gió.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Mấy loài động vật núi này đừng tưởng chúng trông ngây thơ vô tội, thật ra rất hung hãn. Cô đã từng bị lừa rồi. Lần trước là một con gấu mèo. Cô còn tưởng nó nhỏ bé vô hại, không ngờ lại bị nó ăn vụng mất thức ăn, hại cô suýt nữa đói chết.
Tưởng Ly quay người định đi tiếp, chỗ này không nên ở lại lâu.
Nhưng cô quên mất rằng, khỉ là loài động vật thù dai. Cô còn chưa đi được chục bước, bỗng thấy các tán cây trên đỉnh đầu kêu lên rào rào, rung lắc dữ dội. Cô vừa hoảng hốt nghĩ đến chuyện không lành thì lập tức thấy bảy, tám con khỉ lao xuống bằng một tốc độ rất nhanh. Cô giơ tay lên chặn, nhưng ngay sau đó đã bị chúng đẩy ngã. Sau đó xuất hiện một con tinh tinh đen cỡ lớn cao hơn một người bình thường, giật lấy ba lô của cô và chạy mất…