Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 130
Em muốn phân biệt thật hay giả, không thể dựa vào đôi tay hay đôi mắt, phải dựa vào chính trái tim của mình…
Trái tim như bị một bàn tay móc ra vậy, chẹt nơi cổ họng rồi nhảy nhót loạn xạ. Tưởng Ly bất ngờ như ngừng thở, sau đó nhịp thở trở nên gấp gáp.
Anh đè quá sát, trong hơi thở của cô toàn là mùi hương của anh, ngay cả môi lưỡi cũng sinh ra ảo giác, tựa hồ thấm đẫm dư vị của anh vậy. Bởi vì cách nhau quá gần nên giọng nói của anh rơi xuống cũng cực kỳ trầm, hệt như một chiếc móc câu, móc trái tim kẹt giữa cổ họng của cô lên rồi cứ thế đung đưa nó.
Nhưng, thứ giống móc câu nhất là đôi mắt của anh.
Giữa quầng sáng mờ mịt, dường như cô lại nhìn thấy chính mình, bóng cô phản chiếu trong con ngươi sâu thẳm của anh. Có những ký ức từng chút từng chút thấm ra khỏi khe hẹp. Đêm say rượu đó, cô đã nhìn thấy mình trong đôi mắt anh. Sau đó, cô nhớ lại nụ hôn mông lung men rượu đó, còn cả lần anh nửa đùa nửa thật nói với cô: Mắng một lần hôn một lần.
Cô nhất thời không rời mắt đi đâu được, tuy rằng, ánh mắt anh nóng rực đến kinh người.
Dáng môi anh gợi cảm, đủ khiến phái nữ cam tâm tình nguyện đắm chìm vào một chuyện tình quên đi bản thân. Rõ ràng là một người đàn ông nguy hiểm, rõ ràng là một người đàn ông không thể chạm vào. Nhưng sự phong tình trong ánh mắt anh, mùi hương trên cơ thể anh đều trở thành một chất động dụ hoặc, khiến cô quên đi hết thảy, nhấp nháp một chút, chấp nhận mất mạng cũng phải ôm giấc mộng say sưa này mà chết.
Một chút lý trí còn sót lại không ngừng níu kéo, Tưởng Ly lên tiếng, hơi thở gấp gáp tưởng chết: “Anh đừng làm bừa.”
Giống như những sợi tơ mảnh quấn lấy sự dịu dàng của người đàn ông.
Lục Đông Thâm vốn dĩ chỉ định trêu chọc cô một chút, nhưng càng lại gần càng khó kiểm soát bản thân. Khuôn mặt cô ngây thơ, dịu dàng, ánh mắt như chứa những vì sao, trên người lại có mùi hương, thanh thanh thoang thoảng. Chính là mùi hương đêm đó có thể ru anh vào giấc ngủ, nhưng đêm nay mùi hương này lại trở thành bùa mê. Nói thật lòng, anh chưa từng trải qua chuyện này. Ở Lục Môn, sự giáo dục anh nhận được từ nhỏ tới lớn chính là phải bình tĩnh, vững chãi, lịch thiệp, chu đáo, ân cần. Là con trưởng, anh có quá nhiều gánh nặng đè lên vai, không có thời gian để bình thản nhấm nháp một đoạn tình cảm nam nữ như mọi người bình thường.
Anh vẫn có những lúc cần quan hệ tình dục. Trong thế giới của người trưởng thành, anh có thể giữ cho tâm hồn thanh tịnh, tiến lùi nhẹ nhàng, không chút vướng bận. Nguyên nhân là vì anh thích giao thiệp với những người “hiểu ý” hơn. Cái gọi là hiểu ý ở đây, chính là sau chuyện quan hệ hoàn toàn vạch rõ ranh giới, không níu kéo, không dây dưa. Tình dục là tình dục, không liên quan chút nào tới tình yêu.
Thế nên, anh chưa bao giờ ngắm một cô gái tỉ mỉ đến thế dưới bầu trời đêm mơ màng này. Trái tim anh chưa từng hoảng hốt như thế, tư duy trong đầu chưa khi nào hỗn loạn đến vậy. Biết rõ hành động này là cợt nhả, là vô lễ nhưng lại không kìm được muốn trêu chọc cô, rồi lại không kìm lòng được muốn hôn cô. Anh biết rõ bờ môi của cô mềm mại đến mức nào, ấm áp đến mức nào. Trong lòng gào thét anh nuốt chửng cô vào bụng đi, thế là anh đã làm theo những suy nghĩ trong lòng mình.
“Làm bừa?” Lục Đông Thâm nói nhỏ: “Là thế này sao?” Dứt lời, anh cúi đầu hôn xuống môi cô.
Lần này không liên quan đến hơi men.
Cũng không liên quan đến việc trừng phạt cô nói sai.
Chỉ đơn thuần vì cảnh đêm nay quá đẹp, chỉ đơn giản là sự hấp dẫn thuần túy nhất giữa nam và nữ.
Xuất phát từ suy nghĩ tận đáy sâu lòng mình.
Tưởng Ly cũng vòng tay níu lấy cổ anh.
Có một thứ tình cảm bộc phát.
Đối với Tưởng Ly mà nói, thứ tình cảm chung quy vẫn bị cô ấn chặt trong lòng này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cô cũng từng trải qua một phần tình cảm như thế này, đến từ Tả Thời. Anh ấy đã từ từ tan vào trong cuộc sống của cô, trở thành suối nguồn cho cô sinh tồn. Tình cảm ấy giống lúc này biết bao, nhưng lại có chút không giống. Lục Đông Thâm là đường hoàng, ngang nhiên xông vào thế giới của cô, không cho cô cơ hội để thở, nhưng lại hoàn toàn tự nhiên như một lẽ đương nhiên.
Như lửa hừng hực, thiêu cháy tất cả.
Loại tình cảm này đến bất ngờ khiến Tưởng Ly vừa thấy lạ lẫm vừa sợ hãi.
Thế nên khi từng ngón tay gầy của Lục Đông Thâm thiêu đốt sống lưng cô, khi cô cảm nhận được rõ ràng cơ thể của người đàn ông đã có biến đổi, cô đột ngột đẩy anh ra.
Kết thúc một lần tình cảm hoang đường, bừa bãi.
Trong giây lát, cả hai kỳ thực đều có phần ngượng ngập.
Lục Đông Thâm nhìn cô, lồng ngực rắn chắc vẫn còn phập phồng lên xuống. Cô nhích người ra phía sau, cách anh một khoảng bằng chỗ của một người, rồi hắng giọng: “À… Thôi được rồi. Chẳng phải là tôi nợ anh ba khoản sao? Trả cho anh là được chứ gì. Nhưng tôi phải nói trước, anh không được viện cớ được nước lấn tới, đề xuất những yêu cầu không hợp lý. Tôi chịu trách nhiệm đối với môi trường nơi anh làm việc và sinh hoạt chứ không phải bảo mẫu của anh.”
Cô co ro ngồi trên sofa, thu lu lại một góc rất nhỏ, nói năng lại logic tới chặt chẽ. Điều này khiến Lục Đông Thâm ít nhiều có cảm giác thất bại, anh nhận ra được cô có ý trốn tránh anh. Anh đè nén dục vọng như đang phi nước đại trong người xuống, nhìn cô một lúc lâu rồi nói: “Được.”
“Trước khi chịu trách nhiệm cho anh, anh phải nói rõ cho tôi biết một chuyện.” Tưởng Ly gập hai chân lên, hai tay vòng qua đầu gối: “Rốt cuộc có bao nhiêu em gái tốt của anh được phép tự do ra vào phòng làm việc của anh vậy?”
Lục Đông Thâm sững người: “Em gái tốt?”
Tưởng Ly lườm nguýt: “Ý của tôi là, ngoại trừ cô người yêu Trần Du của anh ra, còn ai được bước qua cửa phòng làm việc của anh như bước qua cửa thành nữa?”
“Cảnh Ninh và thư ký trợ lý.” Lục Đông Thâm điều chỉnh lại tư thế ngồi, uể oải dựa vào sofa, cánh tay gác lên lưng ghế: “Ngoài những người đó ra, bất kỳ ai đi vào cũng cần thông báo.”
Tưởng Ly vừa nghe anh nói xong, một ngọn lửa nhỏ bùng lên trong lòng. Cô nhìn cánh tay đó của anh kiểu gì cũng thấy ngứa mắt. Cô giơ tay lên bấu anh một cái. Lục Đông Thâm làm sao ngờ được cô bỗng nhiên lại tấn công cơ thể như vậy. Anh đau đớn, cánh tay bật ra: “Tổ tông, tôi lại đắc tội gì với em rồi?”
“Từ nay về sau, anh đã để tôi chịu trách nhiệm rồi, quyền lợi được tự do ra vào phòng anh của Trần Du phải bị thu lại.” Nói tới đây, Tưởng Ly lại giải thích một câu: “Những người khác tôi quản không nổi, dù sao thì Trần Du cũng là nhà điều chế hương.”
Lục Đông Thâm cười khanh khách: “Được.”
Tưởng Ly cảm thấy anh quá dễ thương lượng, không nhịn được hỏi: “Tôi hạn chế quyền của người tình Trần Du nhà anh, anh không trả thù tôi sau lưng đấy chứ?”
Lục Đông Thâm nhìn cô một lúc rồi ngoắc ngoắc ngón tay: “Em qua đây.”
“Có gì thì nói luôn.” Tưởng Ly nghẹn lời nuốt nửa câu sau xuống*.
*Câu nói đầy đủ trong tiếng Trung là: Có gì thì nói luôn, có rắm thì đánh luôn.
“Ban nãy em bấu tôi đau quá, xoa cho tôi đi.”
Xoa cụ nhà anh ấy… Trong lòng Tưởng Ly như có ngàn vạn con tuấn mã chạy qua, rồi lại sợ buông câu này ra sẽ bị anh ghi thù. Cô mím môi: “Lục Đông Thâm, hai chúng ta không thể nói chuyện nghiêm túc một chút ư? Nếu thật sự anh không kiếm được lời nào tử tế để nói thì tôi tiễn khách đó. Đã mấy giờ rồi? Anh mắc chứng mất ngủ nhưng tôi thì không đâu.”
Lục Đông Thâm cố nhịn cười: “Được rồi.”
Mắt cô sáng lên, vậy là anh quyết định ra về rồi sao.
Ngay sau đó, anh chuyển chủ đề: “Vậy chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc một chút.”
Tưởng Ly hận nghiến răng nghiến lợi, có ai nói chuyện ngắt nghỉ dài hơi như anh không?
“Đầu tiên, tôi không phải là người tâm địa hẹp hòi, thù nhỏ cũng báo. Nếu người khác có đắc tội với tôi, tôi sẽ thẳng thừng chặn đường sống trước mặt đối phương, chứ giở trò sau lưng người ta tôi không làm được.” Dưới màn đêm, Lục Đông Thâm gợi cảm một cách lười biếng. Nhưng câu này anh nói ra ngắn gọn dứt khoát, khiến người ta phải lạnh sống lưng. “Thứ hai, ai nói với em Trần Du là người yêu của tôi?”
Đầu óc Tưởng Ly ngây ra trong giây lát nhưng cô cũng tiếp lời rất nhanh: “Từ trên xuống dưới trong tập đoàn có ai không biết chuyện này? Hơn nữa mắt tôi sáng lắm đấy.” Không phải quan hệ tình yêu, liệu ở Thương Lăng anh có bảo vệ Trần Du như vậy không?
“Nào, để tôi ngắm thử mắt em nào.” Lục Đông Thâm lại nổi tính nghịch ngợm. Một chiếc sofa có to cách mấy cũng to được đến đâu? Anh vươn cánh tay dài, kéo cô lại. Cô muốn giãy giụa, anh liền đưa tay giữ chặt khuôn mặt cô, cười nói: “Còn ngọ ngoạy là tôi hôn em đó.”
Tưởng Ly lập tức ngồi yên.
Anh hài lòng mỉm cười. Lát sau, ngón tay anh cọ lên xương mày của cô. Lần này, ngữ khí hoàn toàn nghiêm túc: “Có những lúc nghe vào tai cũng có thể là giả, mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là thật. Em muốn phân biệt thật hay giả, không thể dựa vào đôi tay hay đôi mắt, phải dựa vào chính trái tim của mình…”
~ Hết chương 130~
Trái tim như bị một bàn tay móc ra vậy, chẹt nơi cổ họng rồi nhảy nhót loạn xạ. Tưởng Ly bất ngờ như ngừng thở, sau đó nhịp thở trở nên gấp gáp.
Anh đè quá sát, trong hơi thở của cô toàn là mùi hương của anh, ngay cả môi lưỡi cũng sinh ra ảo giác, tựa hồ thấm đẫm dư vị của anh vậy. Bởi vì cách nhau quá gần nên giọng nói của anh rơi xuống cũng cực kỳ trầm, hệt như một chiếc móc câu, móc trái tim kẹt giữa cổ họng của cô lên rồi cứ thế đung đưa nó.
Nhưng, thứ giống móc câu nhất là đôi mắt của anh.
Giữa quầng sáng mờ mịt, dường như cô lại nhìn thấy chính mình, bóng cô phản chiếu trong con ngươi sâu thẳm của anh. Có những ký ức từng chút từng chút thấm ra khỏi khe hẹp. Đêm say rượu đó, cô đã nhìn thấy mình trong đôi mắt anh. Sau đó, cô nhớ lại nụ hôn mông lung men rượu đó, còn cả lần anh nửa đùa nửa thật nói với cô: Mắng một lần hôn một lần.
Cô nhất thời không rời mắt đi đâu được, tuy rằng, ánh mắt anh nóng rực đến kinh người.
Dáng môi anh gợi cảm, đủ khiến phái nữ cam tâm tình nguyện đắm chìm vào một chuyện tình quên đi bản thân. Rõ ràng là một người đàn ông nguy hiểm, rõ ràng là một người đàn ông không thể chạm vào. Nhưng sự phong tình trong ánh mắt anh, mùi hương trên cơ thể anh đều trở thành một chất động dụ hoặc, khiến cô quên đi hết thảy, nhấp nháp một chút, chấp nhận mất mạng cũng phải ôm giấc mộng say sưa này mà chết.
Một chút lý trí còn sót lại không ngừng níu kéo, Tưởng Ly lên tiếng, hơi thở gấp gáp tưởng chết: “Anh đừng làm bừa.”
Giống như những sợi tơ mảnh quấn lấy sự dịu dàng của người đàn ông.
Lục Đông Thâm vốn dĩ chỉ định trêu chọc cô một chút, nhưng càng lại gần càng khó kiểm soát bản thân. Khuôn mặt cô ngây thơ, dịu dàng, ánh mắt như chứa những vì sao, trên người lại có mùi hương, thanh thanh thoang thoảng. Chính là mùi hương đêm đó có thể ru anh vào giấc ngủ, nhưng đêm nay mùi hương này lại trở thành bùa mê. Nói thật lòng, anh chưa từng trải qua chuyện này. Ở Lục Môn, sự giáo dục anh nhận được từ nhỏ tới lớn chính là phải bình tĩnh, vững chãi, lịch thiệp, chu đáo, ân cần. Là con trưởng, anh có quá nhiều gánh nặng đè lên vai, không có thời gian để bình thản nhấm nháp một đoạn tình cảm nam nữ như mọi người bình thường.
Anh vẫn có những lúc cần quan hệ tình dục. Trong thế giới của người trưởng thành, anh có thể giữ cho tâm hồn thanh tịnh, tiến lùi nhẹ nhàng, không chút vướng bận. Nguyên nhân là vì anh thích giao thiệp với những người “hiểu ý” hơn. Cái gọi là hiểu ý ở đây, chính là sau chuyện quan hệ hoàn toàn vạch rõ ranh giới, không níu kéo, không dây dưa. Tình dục là tình dục, không liên quan chút nào tới tình yêu.
Thế nên, anh chưa bao giờ ngắm một cô gái tỉ mỉ đến thế dưới bầu trời đêm mơ màng này. Trái tim anh chưa từng hoảng hốt như thế, tư duy trong đầu chưa khi nào hỗn loạn đến vậy. Biết rõ hành động này là cợt nhả, là vô lễ nhưng lại không kìm được muốn trêu chọc cô, rồi lại không kìm lòng được muốn hôn cô. Anh biết rõ bờ môi của cô mềm mại đến mức nào, ấm áp đến mức nào. Trong lòng gào thét anh nuốt chửng cô vào bụng đi, thế là anh đã làm theo những suy nghĩ trong lòng mình.
“Làm bừa?” Lục Đông Thâm nói nhỏ: “Là thế này sao?” Dứt lời, anh cúi đầu hôn xuống môi cô.
Lần này không liên quan đến hơi men.
Cũng không liên quan đến việc trừng phạt cô nói sai.
Chỉ đơn thuần vì cảnh đêm nay quá đẹp, chỉ đơn giản là sự hấp dẫn thuần túy nhất giữa nam và nữ.
Xuất phát từ suy nghĩ tận đáy sâu lòng mình.
Tưởng Ly cũng vòng tay níu lấy cổ anh.
Có một thứ tình cảm bộc phát.
Đối với Tưởng Ly mà nói, thứ tình cảm chung quy vẫn bị cô ấn chặt trong lòng này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cô cũng từng trải qua một phần tình cảm như thế này, đến từ Tả Thời. Anh ấy đã từ từ tan vào trong cuộc sống của cô, trở thành suối nguồn cho cô sinh tồn. Tình cảm ấy giống lúc này biết bao, nhưng lại có chút không giống. Lục Đông Thâm là đường hoàng, ngang nhiên xông vào thế giới của cô, không cho cô cơ hội để thở, nhưng lại hoàn toàn tự nhiên như một lẽ đương nhiên.
Như lửa hừng hực, thiêu cháy tất cả.
Loại tình cảm này đến bất ngờ khiến Tưởng Ly vừa thấy lạ lẫm vừa sợ hãi.
Thế nên khi từng ngón tay gầy của Lục Đông Thâm thiêu đốt sống lưng cô, khi cô cảm nhận được rõ ràng cơ thể của người đàn ông đã có biến đổi, cô đột ngột đẩy anh ra.
Kết thúc một lần tình cảm hoang đường, bừa bãi.
Trong giây lát, cả hai kỳ thực đều có phần ngượng ngập.
Lục Đông Thâm nhìn cô, lồng ngực rắn chắc vẫn còn phập phồng lên xuống. Cô nhích người ra phía sau, cách anh một khoảng bằng chỗ của một người, rồi hắng giọng: “À… Thôi được rồi. Chẳng phải là tôi nợ anh ba khoản sao? Trả cho anh là được chứ gì. Nhưng tôi phải nói trước, anh không được viện cớ được nước lấn tới, đề xuất những yêu cầu không hợp lý. Tôi chịu trách nhiệm đối với môi trường nơi anh làm việc và sinh hoạt chứ không phải bảo mẫu của anh.”
Cô co ro ngồi trên sofa, thu lu lại một góc rất nhỏ, nói năng lại logic tới chặt chẽ. Điều này khiến Lục Đông Thâm ít nhiều có cảm giác thất bại, anh nhận ra được cô có ý trốn tránh anh. Anh đè nén dục vọng như đang phi nước đại trong người xuống, nhìn cô một lúc lâu rồi nói: “Được.”
“Trước khi chịu trách nhiệm cho anh, anh phải nói rõ cho tôi biết một chuyện.” Tưởng Ly gập hai chân lên, hai tay vòng qua đầu gối: “Rốt cuộc có bao nhiêu em gái tốt của anh được phép tự do ra vào phòng làm việc của anh vậy?”
Lục Đông Thâm sững người: “Em gái tốt?”
Tưởng Ly lườm nguýt: “Ý của tôi là, ngoại trừ cô người yêu Trần Du của anh ra, còn ai được bước qua cửa phòng làm việc của anh như bước qua cửa thành nữa?”
“Cảnh Ninh và thư ký trợ lý.” Lục Đông Thâm điều chỉnh lại tư thế ngồi, uể oải dựa vào sofa, cánh tay gác lên lưng ghế: “Ngoài những người đó ra, bất kỳ ai đi vào cũng cần thông báo.”
Tưởng Ly vừa nghe anh nói xong, một ngọn lửa nhỏ bùng lên trong lòng. Cô nhìn cánh tay đó của anh kiểu gì cũng thấy ngứa mắt. Cô giơ tay lên bấu anh một cái. Lục Đông Thâm làm sao ngờ được cô bỗng nhiên lại tấn công cơ thể như vậy. Anh đau đớn, cánh tay bật ra: “Tổ tông, tôi lại đắc tội gì với em rồi?”
“Từ nay về sau, anh đã để tôi chịu trách nhiệm rồi, quyền lợi được tự do ra vào phòng anh của Trần Du phải bị thu lại.” Nói tới đây, Tưởng Ly lại giải thích một câu: “Những người khác tôi quản không nổi, dù sao thì Trần Du cũng là nhà điều chế hương.”
Lục Đông Thâm cười khanh khách: “Được.”
Tưởng Ly cảm thấy anh quá dễ thương lượng, không nhịn được hỏi: “Tôi hạn chế quyền của người tình Trần Du nhà anh, anh không trả thù tôi sau lưng đấy chứ?”
Lục Đông Thâm nhìn cô một lúc rồi ngoắc ngoắc ngón tay: “Em qua đây.”
“Có gì thì nói luôn.” Tưởng Ly nghẹn lời nuốt nửa câu sau xuống*.
*Câu nói đầy đủ trong tiếng Trung là: Có gì thì nói luôn, có rắm thì đánh luôn.
“Ban nãy em bấu tôi đau quá, xoa cho tôi đi.”
Xoa cụ nhà anh ấy… Trong lòng Tưởng Ly như có ngàn vạn con tuấn mã chạy qua, rồi lại sợ buông câu này ra sẽ bị anh ghi thù. Cô mím môi: “Lục Đông Thâm, hai chúng ta không thể nói chuyện nghiêm túc một chút ư? Nếu thật sự anh không kiếm được lời nào tử tế để nói thì tôi tiễn khách đó. Đã mấy giờ rồi? Anh mắc chứng mất ngủ nhưng tôi thì không đâu.”
Lục Đông Thâm cố nhịn cười: “Được rồi.”
Mắt cô sáng lên, vậy là anh quyết định ra về rồi sao.
Ngay sau đó, anh chuyển chủ đề: “Vậy chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc một chút.”
Tưởng Ly hận nghiến răng nghiến lợi, có ai nói chuyện ngắt nghỉ dài hơi như anh không?
“Đầu tiên, tôi không phải là người tâm địa hẹp hòi, thù nhỏ cũng báo. Nếu người khác có đắc tội với tôi, tôi sẽ thẳng thừng chặn đường sống trước mặt đối phương, chứ giở trò sau lưng người ta tôi không làm được.” Dưới màn đêm, Lục Đông Thâm gợi cảm một cách lười biếng. Nhưng câu này anh nói ra ngắn gọn dứt khoát, khiến người ta phải lạnh sống lưng. “Thứ hai, ai nói với em Trần Du là người yêu của tôi?”
Đầu óc Tưởng Ly ngây ra trong giây lát nhưng cô cũng tiếp lời rất nhanh: “Từ trên xuống dưới trong tập đoàn có ai không biết chuyện này? Hơn nữa mắt tôi sáng lắm đấy.” Không phải quan hệ tình yêu, liệu ở Thương Lăng anh có bảo vệ Trần Du như vậy không?
“Nào, để tôi ngắm thử mắt em nào.” Lục Đông Thâm lại nổi tính nghịch ngợm. Một chiếc sofa có to cách mấy cũng to được đến đâu? Anh vươn cánh tay dài, kéo cô lại. Cô muốn giãy giụa, anh liền đưa tay giữ chặt khuôn mặt cô, cười nói: “Còn ngọ ngoạy là tôi hôn em đó.”
Tưởng Ly lập tức ngồi yên.
Anh hài lòng mỉm cười. Lát sau, ngón tay anh cọ lên xương mày của cô. Lần này, ngữ khí hoàn toàn nghiêm túc: “Có những lúc nghe vào tai cũng có thể là giả, mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là thật. Em muốn phân biệt thật hay giả, không thể dựa vào đôi tay hay đôi mắt, phải dựa vào chính trái tim của mình…”
~ Hết chương 130~