Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Đường Khả Hinh như vậy, hỏi: "Thế nào? Biết tôi à?"
"Không biết!" Đường Khả Hinh lập tức ôm chặt chai rượu đỏ trong ngực, cúi đầu, rồi lại đột nhiên quay đầu nhìn anh nói: "Anh có cha và ông nội chứ?"
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, chậm rãi quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, lông mày nhướng lên, nói: "Cô không có mẹ và bà ngoại sao?"
Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, cảm thấy vấn đề này có chút nhàm chán nói: "Có!"
Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục ôm vai không để ý tới cô!
"Anh. . . . . . Có phải cha của anh được gọi là Tưởng lão Tổng Tài hay không?" Con ngươi của Đường Khả Hinh trừng lớn nhìn Tưởng Thiên Lỗi, rất sốt ruột hỏi! Giống như bọn họ là bạn thân!
"Không phải! !" Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh, sắc mặt lạnh lẽo nói!
Đường Khả Hinh không lên tiếng, cúi đầu, suy nghĩ chuyện này có chút kì quái!
Cảnh quan nhìn hai người bọn họ, cô hỏi tôi trả lời rốt cuộc đã ngừng lại, liền cầm bút máy muốn hỏi tiếp. . . . . .
"Vậy ai là Tưởng lão Tổng Tài?" Đường Khả Hinh lại quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, kỳ quái hỏi!
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên có chút khó hiểu quay đầu nhìn cô, nghi ngờ nói: "Thế nào? Chẳng lẽ cô có thân thế mờ mịt? Là con gái ruột của cha tôi, hay là cháu gái ruột của ông nội tôi? Sau đó, có phải cô muốn trích máu nhận người thân hay không?"
"Không có" Đường Khả Hinh tiếp tục cúi đầu!
Lúc đầu Tưởng Thiên Lỗi còn có chút tỉnh táo, nhưng nhắc tới ông nội, anh có chút không vui.
"Anh vẫn chưa nói cho tôi biết, ai là Tưởng lão Tổng Tài? Cha của anh sao? Vậy ông nội anh thì sao?" Đường Khả Hinh quay đầu lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi!
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, đôi tay nắm chặt tay vịn chiếc ghế, quay đầu lại nhìn cô nói: "Không thể trả lời!"
"Thì thôi!" Đường Khả Hinh không dám vặn hỏi, chỉ tiếp tục ôm chai rượu đỏ, suy nghĩ một số chuyện.
Cảnh quan cũng có chút kỳ quái nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Cô còn có lời muốn hỏi nữa không? Nếu không có, vậy tôi hỏi đây! ?"
Viên cảnh sát có chút không vui!
"Được!" Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, chớp mắt không dám lên tiếng.
"Ai kiện ai vô lễ?" Cảnh quan cầm bút lên, tiếp tục giải quyết công việc!
Đường Khả Hinh cẩn thận sửa sang lại tây trang của Tưởng Thiên Lỗi, rất cẩn thận gói kỹ chai rượu đỏ chỉ sợ nó rơi ra ngoài bị vỡ tan.
Trưởng cục cảnh sát và cảnh quan cùng Tưởng Thiên Lỗi cùng nhau quay đầu nhìn cô.
Đường Khả Hinh vẫn giống như người không có liên can, nắm hai ống tay áo tây trang, cẩn thận quấn chặt chai rượu đỏ, đánh một cái kết, như vậy dễ dàng bảo quản hơn, cô có chút yên lòng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn mọi người đang nhìn cô, cô sững sờ, "Hả?"
Tưởng Thiên Lỗi rất không nhịn được nhắc đồng hồ đeo tay, nhìn thời gian đã điểm 2 giờ sáng, anh ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, nhanh chóng nói: "Cảnh quan hỏi cô, ai vô lễ với cô?"
"Anh đó!" Đường Khả Hinh lập tức nói!
"Mau nói cho cảnh quan đi!" Tưởng Thiên Lỗi lập tức cao giọng nói!
"Không biết!" Đường Khả Hinh lập tức ôm chặt chai rượu đỏ trong ngực, cúi đầu, rồi lại đột nhiên quay đầu nhìn anh nói: "Anh có cha và ông nội chứ?"
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, chậm rãi quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, lông mày nhướng lên, nói: "Cô không có mẹ và bà ngoại sao?"
Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, cảm thấy vấn đề này có chút nhàm chán nói: "Có!"
Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục ôm vai không để ý tới cô!
"Anh. . . . . . Có phải cha của anh được gọi là Tưởng lão Tổng Tài hay không?" Con ngươi của Đường Khả Hinh trừng lớn nhìn Tưởng Thiên Lỗi, rất sốt ruột hỏi! Giống như bọn họ là bạn thân!
"Không phải! !" Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh, sắc mặt lạnh lẽo nói!
Đường Khả Hinh không lên tiếng, cúi đầu, suy nghĩ chuyện này có chút kì quái!
Cảnh quan nhìn hai người bọn họ, cô hỏi tôi trả lời rốt cuộc đã ngừng lại, liền cầm bút máy muốn hỏi tiếp. . . . . .
"Vậy ai là Tưởng lão Tổng Tài?" Đường Khả Hinh lại quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, kỳ quái hỏi!
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên có chút khó hiểu quay đầu nhìn cô, nghi ngờ nói: "Thế nào? Chẳng lẽ cô có thân thế mờ mịt? Là con gái ruột của cha tôi, hay là cháu gái ruột của ông nội tôi? Sau đó, có phải cô muốn trích máu nhận người thân hay không?"
"Không có" Đường Khả Hinh tiếp tục cúi đầu!
Lúc đầu Tưởng Thiên Lỗi còn có chút tỉnh táo, nhưng nhắc tới ông nội, anh có chút không vui.
"Anh vẫn chưa nói cho tôi biết, ai là Tưởng lão Tổng Tài? Cha của anh sao? Vậy ông nội anh thì sao?" Đường Khả Hinh quay đầu lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi!
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, đôi tay nắm chặt tay vịn chiếc ghế, quay đầu lại nhìn cô nói: "Không thể trả lời!"
"Thì thôi!" Đường Khả Hinh không dám vặn hỏi, chỉ tiếp tục ôm chai rượu đỏ, suy nghĩ một số chuyện.
Cảnh quan cũng có chút kỳ quái nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Cô còn có lời muốn hỏi nữa không? Nếu không có, vậy tôi hỏi đây! ?"
Viên cảnh sát có chút không vui!
"Được!" Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, chớp mắt không dám lên tiếng.
"Ai kiện ai vô lễ?" Cảnh quan cầm bút lên, tiếp tục giải quyết công việc!
Đường Khả Hinh cẩn thận sửa sang lại tây trang của Tưởng Thiên Lỗi, rất cẩn thận gói kỹ chai rượu đỏ chỉ sợ nó rơi ra ngoài bị vỡ tan.
Trưởng cục cảnh sát và cảnh quan cùng Tưởng Thiên Lỗi cùng nhau quay đầu nhìn cô.
Đường Khả Hinh vẫn giống như người không có liên can, nắm hai ống tay áo tây trang, cẩn thận quấn chặt chai rượu đỏ, đánh một cái kết, như vậy dễ dàng bảo quản hơn, cô có chút yên lòng mỉm cười, ngẩng đầu nhìn mọi người đang nhìn cô, cô sững sờ, "Hả?"
Tưởng Thiên Lỗi rất không nhịn được nhắc đồng hồ đeo tay, nhìn thời gian đã điểm 2 giờ sáng, anh ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, nhanh chóng nói: "Cảnh quan hỏi cô, ai vô lễ với cô?"
"Anh đó!" Đường Khả Hinh lập tức nói!
"Mau nói cho cảnh quan đi!" Tưởng Thiên Lỗi lập tức cao giọng nói!