-
Chương 253-254
Chương 253: Anh ta hình như rất yêu cô
Quý Tư Hàn nghĩ tới đây, sắc mặt lại trầm xuống.
Hắn nói với Tô Thanh: “Đi điều tra Trì Nghiễn Châu và Sơ Nghi.”
Tô Thanh lập tức cung kính đáp: “Vâng.”
Lúc Tô Thanh quay người định trở về xe, Quý Tư Hàn lại gọi anh ta lại.
“Còn nữa...”
“Quý tổng, anh cứ căn dặn.”
Quý Tư Hàn hơi mím môi: “Đi điều tra xem có phải là Trì Nghiễn Châu đã cứu Thư Vãn, bắt đầu điều tra từ nhà hỏa táng."
George đã từng nói, cơ thể còn, não chưa chết, đổi tim là có cơ hội sống lại.
Cơ thể của Thư Vãn không hề có khiếm khuyết, chứng tỏ lúc đưa cô vào hỏa thiêu đã bị người ta lén lút mang ra ngoài.
Người mang cô ấy đi, còn đổi tim cho cô ấy, khiến cô ấy sống lại.
Hắn đoán là Trì Nghiễn Châu, lại không biết mục đích của anh ta là gì...
Quý Tư Hàn vừa nghịch điếu thuốc trong tay, vừa căn dặn Tô Thanh: “Đừng tin những tin tức từ bên Anh gửi tới, tự mình đi điều tra đi.”
Nhà họ Trì là quý tộc của Anh, Trì Nghiễn Châu đương nhiên là có quyền lực cực lớn, muốn hắn tra được cái gì thì là cái đó.
Tô Thanh nghe Quý tổng dặn dò, lập tức nhận ra những tài liệu mình tra được trước đó đều là giả, liền vội vàng nói: “Tôi sẽ tự mình đi điều tra.”
....
Thư Vãn bước vào trong biệt thự, thì thấy Trì Nghiễn Châu đang ngồi trên sofa ở trong vườn, một tay chống cằm đánh giá cô.
“Nói chuyện xong rồi à?”
Thư Vãn khẽ gật đầu, dường như không muốn nói nhiều với anh ta, nhấc bước đi vào trong phòng khách.
“Qua đây.”
Trì Nghiễn Châu hất cằm với cô, tỏ ý bảo cô ngồi xuống.
“Tôi rất mệt, muốn đi ngủ.”
Ý trên mặt chữ là có thể tha cho cô không?
“Đi ngủ đi.”
Thư Vãn nghe được lời này thì cất bước đi, nhưng chưa đi được hai bước, thanh âm không nhanh không chậm của Trì Nghiễn Châu từ phía sau vang lên.
“Sau này cấm không được ra ngoài.”
Biết ngay là anh ta chẳng tốt bụng gì rồi mà, Thư Vãn nghiến răng, quay người, ngồi xuống ghế sofa phía đối diện anh ta.
Động tác ít nhiều mang theo sự tức giận, Trì Nghiễn Châu cũng không tỏ thái độ, cầm chai rượu vang trên bàn rót cho cô một chút.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Tôi không thể uống...”
Trải qua cuộc phẫu thuật lớn như vậy, những thứ như rượu và thuốc lá tốt nhất là không đụng vào.
Trì Nghiễn Châu dường như nhớ ra điều gì đó, ly rượu vừa đưa ra lại từ từ thu về.
Biểu cảm của anh ta lạnh nhạt, trong mắt phảng phất bi thương, khiến cả người anh ta như bị bao phủ trong sương mù.
Thư Vãn nhìn thấy như vậy, liền biết anh ta nhất định là lại nhớ chị gái cô rồi, cũng rất tự giác đem bản thân biến thành người vô hình.
Trì Nghiễn Châu im lặng rất lâu, mới nâng ly rượu lên, uống hết rượu trong ly.
Sau khi anh ta uống xong, nâng mắt nhìn Thư Vãn: “Vừa rồi cô ở ngoài cổng nói chuyện với Quý Tư Hàn, tôi đều nghe thấy hết.”
Sắc mặt Thư Vãn hơi khựng lại: “Vậy thì sao?”
Nghe thấy thì nghe thấy thôi, tại sao còn phải nói với cô.
Trì Nghiễn Châu mặt không đổi sắc, nhướng mày: “Anh ta dường như rất yêu cô.”
Thư Vãn cong khóe miệng cười lạnh: “Loại người như anh ta không thể nào yêu tôi đâu.”
Câu nói này dường như đã đụng tới dây thần kinh nhạy cảm nào đó của Trì Nghiễn Châu, sắc mặt anh ta lại lần nữa trầm xuống.
“Chị cô....trước đây cũng từng nói lời tương tự như vậy.”
Thư Vãn ngẩn ra, nhìn Trì Nghiễn Châu, thấy trong mắt anh ta đầy sự hối hận, cô hơi có chút ngạc nhiên.
“Giữa anh và chị của tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Anh ta trước đây rất ít khi nói về chuyện của Sơ Nghi, bây giờ anh ta chủ động nói rồi, Thư Vãn mới dám nói ra nghi vấn trong lòng mình.
Đôi mắt tràn đầy cảm giác tội lỗi của Trì Nghiễn Châu từ khuôn mặt cô rời đến vị trí trái tim của cô.
Sau khi nhìn chằm chằm trái tim ấy một lúc lâu, anh ta mới chậm rãi nói: “Chuyện mà Quý Tư Hàn đã từng làm với cô, chẳng qua chỉ bằng một phần mười so với những chuyện mà tôi đã làm với chị cô mà thôi.”
Anh ta buông ly rượu trong tay, đứng dậy đi vào phòng khách trong biệt thự, chỉ để lại Thư Vãn sững sờ tại chỗ.
Chương 254: Xóa toàn bộ
Chuyện mà Quý Tư Hàn làm với cô, chẳng qua chỉ bằng một phần mười những chuyện mà anh ta đã làm với chị cô.
Cho nên đây chính là nguyên do mà chị cô vì để trốn tránh anh ta mà vội vã kết liễu tính mạng của chính mình sao?
Trì Nghiễn Châu...anh ta rốt cuộc là người như thế nào vậy?
Khi Thư Vãn nhìn bóng lưng cô độc kia biến mất phía phòng khách, tay chạm lên trái tim mình.
Đời này kiếp này của chị, có phải là còn khổ sở hơn cả cô không?
Thư Vãn khẽ thở dài, Sơ Nghi đã rời khỏi thế gian này rồi, sẽ không thể tìm được đáp án nữa.
Cô ngồi thẫn thờ trên sofa một hồi lâu sau mới đứng dậy đi về phòng, lúc cô mở cửa sổ ra, thấy chiếc Koenigsegg kia vẫn chưa rời đi.
Ánh mắt cô hơi run rẩy, sau khi khâu lại vết thương cũ trong lòng, đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa sổ lại, mới hoàn toàn chặt đứt được tầm mắt tới chiếc xe đó.
Không biết có phải bị hắn làm ảnh hưởng hay không mà cả đêm cô đều mơ thấy ác mộng.
Hết lần này đến lần khác bị anh ta làm cho thất vọng, đổ gục trong sự tuyệt vọng, và cảm giác nuối tiếc trước khi chết....
Vô số lần rơi vào giấc mộng, bị dày vò cả đêm, gần như không ngủ được, khi cô mơ mơ màng màng tỉnh lại thì trời đã sáng...
Việc đầu tiên sau khi thức dậy, là mở rèm cửa sổ như một thói quen, liếc mắt nhìn, chiếc xe kia đã không còn ở đó.
Khẽ thở phào một hơi, sau đó xoay người vào phòng tắm, tắm gội một lượt rồi xuống lầu dùng bữa.
Người giúp việc làm một bàn đồ ăn theo phong cách Tây, Trì Nghiễn Châu đang ngồi ở bàn ăn, từ tốn phết phô mai lên bánh mì.
Thấy cô ngồi xuống, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn cô: “Tối qua cái tên ôn thần kia hình như uống thuốc quá liều, ngất đi rồi, tầm hai ba giờ sáng được một chiếc xe cứu thương đưa đi...”
Bàn tay đang lấy bánh mì của Thư Vãn khựng lại, sắc mặt nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, cắn nhẹ một miếng bánh mì, không hề đáp lại lời của Trì Nghiễn Châu.
Trì Nghiễn Châu cũng không nhìn cô nữa, phết xong bánh mì, đưa cho Thư Vãn: “Chị cô thích ăn phô mai.”
Thư Vãn nhìn miếng bánh mì phết phô mai, lại nhìn Trì Nghiễn Châu, lạnh nhạt nói: “Tôi không phải chị ấy.”
Trì Nghiễn Châu cong môi, bình tĩnh cười: “Trong mắt tôi, cô chính là cô ấy.”
Anh ta lại dùng dao chỉ vào chiếc bánh mì phô mai, sắc mặt thâm trầm nói: “Ăn nó đi.”
Đôi mắt của anh ta sắc bén như mắt chim ưng, giống như là nếu cô không ăn, chiếc dao trong tay anh ta sẽ cắm thẳng vào ngực cô.
Thư Vãn buông miếng bánh mì trong tay mình, cầm miếng bánh mì phô mai lên, đưa lên miệng cắn một miếng.
Trì Nghiễn Châu lúc này mới thu lại ánh mắt sắc bén của mình, khôi phục nụ cười nhã nhặn: “Vậy mới ngoan.”
Thư Vãn sau khi ăn một miếng thì bỏ bánh mì xuống, lạnh nhạt nói với anh ta: “Không ngon, tôi không thích.”
Sắc mặt của Trì Nghiễn Châu lại lần nữa trở nên lạnh lùng, sắc bén: “Cô nói cái gì?”
Thư Vãn ngồi thẳng người, hơi nâng cằm, bình tĩnh nói: “Trì tiên sinh, tôi biết mất đi chị gái khiến anh hết sức đau lòng, nhưng đó không phải là lí do để anh biến tôi thành thế thân của chị ấy được, tôi rất cảm kích chị ấy đã cho tôi trái tim này, cũng rất cảm kích anh đã tuân thủ di nguyện của chị ấy, gắng sức cứu sống tôi, nhưng bây giờ tôi đã sống lại rồi, vẫn mong anh dành cho tôi một sự tôn trọng nhất định.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cô nói xong câu này, lấy một tờ khăn giấy lau tay, sau đó ánh mắt đặt trên chiếc chìa khóa xe trên bàn ăn.
“Đồ của tôi hôm qua làm rơi trên xe anh, tôi đi lấy nó rồi sẽ trả chìa khóa lại cho anh.”
Hôm qua lúc cô ở nhà Sam Sam, đã lấy chiếc túi tài liệu về, đặt trên xe Trì Nghiễn Châu, nhưng lúc xuống xe quên lấy.
Cô nói xong câu đó, mặc kệ Trì Nghiễn Châu có vẻ mặt gì, lấy chìa khóa xe đi ra ngoài biệt thự.
Lúc cô mở xe, lấy túi tài liệu, không cẩn thận ấn vào nút nguồn của chiếc điện thoại cũ.
Lúc màn hình sáng lên, bên trên hiển thị mười mấy tin nhắn, là tin nhắn được gửi vào tối qua.
Thư Vãn chau mày, lấy điện thoại ra, sau khi mở khóa, nhấn vào xem tin nhắn.
Vẫn là của Dạ tiên sinh kia gửi tới, vẫn là những lời đại loại như nhớ cô, yêu cô.
Thư Vãn sau khi xem xong, nghĩ một lúc, rồi bỏ số điện thoại của anh ta vào danh sách chặn, sau đó xóa sạch toàn bộ mấy nghìn tin nhắn chưa đọc.
Quý Tư Hàn nghĩ tới đây, sắc mặt lại trầm xuống.
Hắn nói với Tô Thanh: “Đi điều tra Trì Nghiễn Châu và Sơ Nghi.”
Tô Thanh lập tức cung kính đáp: “Vâng.”
Lúc Tô Thanh quay người định trở về xe, Quý Tư Hàn lại gọi anh ta lại.
“Còn nữa...”
“Quý tổng, anh cứ căn dặn.”
Quý Tư Hàn hơi mím môi: “Đi điều tra xem có phải là Trì Nghiễn Châu đã cứu Thư Vãn, bắt đầu điều tra từ nhà hỏa táng."
George đã từng nói, cơ thể còn, não chưa chết, đổi tim là có cơ hội sống lại.
Cơ thể của Thư Vãn không hề có khiếm khuyết, chứng tỏ lúc đưa cô vào hỏa thiêu đã bị người ta lén lút mang ra ngoài.
Người mang cô ấy đi, còn đổi tim cho cô ấy, khiến cô ấy sống lại.
Hắn đoán là Trì Nghiễn Châu, lại không biết mục đích của anh ta là gì...
Quý Tư Hàn vừa nghịch điếu thuốc trong tay, vừa căn dặn Tô Thanh: “Đừng tin những tin tức từ bên Anh gửi tới, tự mình đi điều tra đi.”
Nhà họ Trì là quý tộc của Anh, Trì Nghiễn Châu đương nhiên là có quyền lực cực lớn, muốn hắn tra được cái gì thì là cái đó.
Tô Thanh nghe Quý tổng dặn dò, lập tức nhận ra những tài liệu mình tra được trước đó đều là giả, liền vội vàng nói: “Tôi sẽ tự mình đi điều tra.”
....
Thư Vãn bước vào trong biệt thự, thì thấy Trì Nghiễn Châu đang ngồi trên sofa ở trong vườn, một tay chống cằm đánh giá cô.
“Nói chuyện xong rồi à?”
Thư Vãn khẽ gật đầu, dường như không muốn nói nhiều với anh ta, nhấc bước đi vào trong phòng khách.
“Qua đây.”
Trì Nghiễn Châu hất cằm với cô, tỏ ý bảo cô ngồi xuống.
“Tôi rất mệt, muốn đi ngủ.”
Ý trên mặt chữ là có thể tha cho cô không?
“Đi ngủ đi.”
Thư Vãn nghe được lời này thì cất bước đi, nhưng chưa đi được hai bước, thanh âm không nhanh không chậm của Trì Nghiễn Châu từ phía sau vang lên.
“Sau này cấm không được ra ngoài.”
Biết ngay là anh ta chẳng tốt bụng gì rồi mà, Thư Vãn nghiến răng, quay người, ngồi xuống ghế sofa phía đối diện anh ta.
Động tác ít nhiều mang theo sự tức giận, Trì Nghiễn Châu cũng không tỏ thái độ, cầm chai rượu vang trên bàn rót cho cô một chút.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Tôi không thể uống...”
Trải qua cuộc phẫu thuật lớn như vậy, những thứ như rượu và thuốc lá tốt nhất là không đụng vào.
Trì Nghiễn Châu dường như nhớ ra điều gì đó, ly rượu vừa đưa ra lại từ từ thu về.
Biểu cảm của anh ta lạnh nhạt, trong mắt phảng phất bi thương, khiến cả người anh ta như bị bao phủ trong sương mù.
Thư Vãn nhìn thấy như vậy, liền biết anh ta nhất định là lại nhớ chị gái cô rồi, cũng rất tự giác đem bản thân biến thành người vô hình.
Trì Nghiễn Châu im lặng rất lâu, mới nâng ly rượu lên, uống hết rượu trong ly.
Sau khi anh ta uống xong, nâng mắt nhìn Thư Vãn: “Vừa rồi cô ở ngoài cổng nói chuyện với Quý Tư Hàn, tôi đều nghe thấy hết.”
Sắc mặt Thư Vãn hơi khựng lại: “Vậy thì sao?”
Nghe thấy thì nghe thấy thôi, tại sao còn phải nói với cô.
Trì Nghiễn Châu mặt không đổi sắc, nhướng mày: “Anh ta dường như rất yêu cô.”
Thư Vãn cong khóe miệng cười lạnh: “Loại người như anh ta không thể nào yêu tôi đâu.”
Câu nói này dường như đã đụng tới dây thần kinh nhạy cảm nào đó của Trì Nghiễn Châu, sắc mặt anh ta lại lần nữa trầm xuống.
“Chị cô....trước đây cũng từng nói lời tương tự như vậy.”
Thư Vãn ngẩn ra, nhìn Trì Nghiễn Châu, thấy trong mắt anh ta đầy sự hối hận, cô hơi có chút ngạc nhiên.
“Giữa anh và chị của tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Anh ta trước đây rất ít khi nói về chuyện của Sơ Nghi, bây giờ anh ta chủ động nói rồi, Thư Vãn mới dám nói ra nghi vấn trong lòng mình.
Đôi mắt tràn đầy cảm giác tội lỗi của Trì Nghiễn Châu từ khuôn mặt cô rời đến vị trí trái tim của cô.
Sau khi nhìn chằm chằm trái tim ấy một lúc lâu, anh ta mới chậm rãi nói: “Chuyện mà Quý Tư Hàn đã từng làm với cô, chẳng qua chỉ bằng một phần mười so với những chuyện mà tôi đã làm với chị cô mà thôi.”
Anh ta buông ly rượu trong tay, đứng dậy đi vào phòng khách trong biệt thự, chỉ để lại Thư Vãn sững sờ tại chỗ.
Chương 254: Xóa toàn bộ
Chuyện mà Quý Tư Hàn làm với cô, chẳng qua chỉ bằng một phần mười những chuyện mà anh ta đã làm với chị cô.
Cho nên đây chính là nguyên do mà chị cô vì để trốn tránh anh ta mà vội vã kết liễu tính mạng của chính mình sao?
Trì Nghiễn Châu...anh ta rốt cuộc là người như thế nào vậy?
Khi Thư Vãn nhìn bóng lưng cô độc kia biến mất phía phòng khách, tay chạm lên trái tim mình.
Đời này kiếp này của chị, có phải là còn khổ sở hơn cả cô không?
Thư Vãn khẽ thở dài, Sơ Nghi đã rời khỏi thế gian này rồi, sẽ không thể tìm được đáp án nữa.
Cô ngồi thẫn thờ trên sofa một hồi lâu sau mới đứng dậy đi về phòng, lúc cô mở cửa sổ ra, thấy chiếc Koenigsegg kia vẫn chưa rời đi.
Ánh mắt cô hơi run rẩy, sau khi khâu lại vết thương cũ trong lòng, đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa sổ lại, mới hoàn toàn chặt đứt được tầm mắt tới chiếc xe đó.
Không biết có phải bị hắn làm ảnh hưởng hay không mà cả đêm cô đều mơ thấy ác mộng.
Hết lần này đến lần khác bị anh ta làm cho thất vọng, đổ gục trong sự tuyệt vọng, và cảm giác nuối tiếc trước khi chết....
Vô số lần rơi vào giấc mộng, bị dày vò cả đêm, gần như không ngủ được, khi cô mơ mơ màng màng tỉnh lại thì trời đã sáng...
Việc đầu tiên sau khi thức dậy, là mở rèm cửa sổ như một thói quen, liếc mắt nhìn, chiếc xe kia đã không còn ở đó.
Khẽ thở phào một hơi, sau đó xoay người vào phòng tắm, tắm gội một lượt rồi xuống lầu dùng bữa.
Người giúp việc làm một bàn đồ ăn theo phong cách Tây, Trì Nghiễn Châu đang ngồi ở bàn ăn, từ tốn phết phô mai lên bánh mì.
Thấy cô ngồi xuống, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn cô: “Tối qua cái tên ôn thần kia hình như uống thuốc quá liều, ngất đi rồi, tầm hai ba giờ sáng được một chiếc xe cứu thương đưa đi...”
Bàn tay đang lấy bánh mì của Thư Vãn khựng lại, sắc mặt nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, cắn nhẹ một miếng bánh mì, không hề đáp lại lời của Trì Nghiễn Châu.
Trì Nghiễn Châu cũng không nhìn cô nữa, phết xong bánh mì, đưa cho Thư Vãn: “Chị cô thích ăn phô mai.”
Thư Vãn nhìn miếng bánh mì phết phô mai, lại nhìn Trì Nghiễn Châu, lạnh nhạt nói: “Tôi không phải chị ấy.”
Trì Nghiễn Châu cong môi, bình tĩnh cười: “Trong mắt tôi, cô chính là cô ấy.”
Anh ta lại dùng dao chỉ vào chiếc bánh mì phô mai, sắc mặt thâm trầm nói: “Ăn nó đi.”
Đôi mắt của anh ta sắc bén như mắt chim ưng, giống như là nếu cô không ăn, chiếc dao trong tay anh ta sẽ cắm thẳng vào ngực cô.
Thư Vãn buông miếng bánh mì trong tay mình, cầm miếng bánh mì phô mai lên, đưa lên miệng cắn một miếng.
Trì Nghiễn Châu lúc này mới thu lại ánh mắt sắc bén của mình, khôi phục nụ cười nhã nhặn: “Vậy mới ngoan.”
Thư Vãn sau khi ăn một miếng thì bỏ bánh mì xuống, lạnh nhạt nói với anh ta: “Không ngon, tôi không thích.”
Sắc mặt của Trì Nghiễn Châu lại lần nữa trở nên lạnh lùng, sắc bén: “Cô nói cái gì?”
Thư Vãn ngồi thẳng người, hơi nâng cằm, bình tĩnh nói: “Trì tiên sinh, tôi biết mất đi chị gái khiến anh hết sức đau lòng, nhưng đó không phải là lí do để anh biến tôi thành thế thân của chị ấy được, tôi rất cảm kích chị ấy đã cho tôi trái tim này, cũng rất cảm kích anh đã tuân thủ di nguyện của chị ấy, gắng sức cứu sống tôi, nhưng bây giờ tôi đã sống lại rồi, vẫn mong anh dành cho tôi một sự tôn trọng nhất định.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cô nói xong câu này, lấy một tờ khăn giấy lau tay, sau đó ánh mắt đặt trên chiếc chìa khóa xe trên bàn ăn.
“Đồ của tôi hôm qua làm rơi trên xe anh, tôi đi lấy nó rồi sẽ trả chìa khóa lại cho anh.”
Hôm qua lúc cô ở nhà Sam Sam, đã lấy chiếc túi tài liệu về, đặt trên xe Trì Nghiễn Châu, nhưng lúc xuống xe quên lấy.
Cô nói xong câu đó, mặc kệ Trì Nghiễn Châu có vẻ mặt gì, lấy chìa khóa xe đi ra ngoài biệt thự.
Lúc cô mở xe, lấy túi tài liệu, không cẩn thận ấn vào nút nguồn của chiếc điện thoại cũ.
Lúc màn hình sáng lên, bên trên hiển thị mười mấy tin nhắn, là tin nhắn được gửi vào tối qua.
Thư Vãn chau mày, lấy điện thoại ra, sau khi mở khóa, nhấn vào xem tin nhắn.
Vẫn là của Dạ tiên sinh kia gửi tới, vẫn là những lời đại loại như nhớ cô, yêu cô.
Thư Vãn sau khi xem xong, nghĩ một lúc, rồi bỏ số điện thoại của anh ta vào danh sách chặn, sau đó xóa sạch toàn bộ mấy nghìn tin nhắn chưa đọc.