-
Chương 121-122
Chương 121: Giao cô cho tôi
“Không.”
Thư Vãn lắc đầu, so với vết thương còn chảy máu sau gáy của anh ta thì vết thương sau lưng cô cũng không tính là gì.
“Vết thương của anh khá nặng, chúng ta đi bệnh viện trước đi.”
Trên tay Thư Vãn đều là máu của Cô Cảnh Thâm. Vết máu đỏ tươi chói mắt khiến cô không kìm lòng được mà hồi tưởng lại cái đêm vào năm năm trước anh ta bị xe đụng.
Điều này làm cho cô càng thêm áy náy, hai lần anh ta bị thương nặng đều là vì cứu cô. Cô cũng không biết vì sao Cố Cảnh Thâm phải bảo vệ cô như vậy?
“Được.”
Cố Cảnh Thâm gật đầu đáp ứng, lúc ôm cô đi qua phòng tiệc có mấy vệ sĩ nhìn thấy bọn họ vội vàng vây quanh.
Bọn họ thấy Cố Cảnh Thâm bị thương nặng như vậy, vô cùng tự trách mình không bảo vệ tốt anh ta, ai nấy đều lên tiếng xin lỗi.
Cố Cảnh Thâm lại không thèm để ý, phân phó bọn họ bắt Lâm Trạch Thần đến cục cảnh sát, rồi bước nhanh bước về phía đại sảnh khách sạn.
Thư Vãn không mặc áo khoác, cũng may áo khoác của Cố Cảnh Thâm khá lớn có thể che chắn gần như toàn bộ thân thể nhỏ nhắn của cô.
Nhưng cô vẫn có chút không được thỏa mái, sợ người ra vào khách sạn nhìn thấy, liền vùi đầu vào trong ngực Cố Cảnh Thâm.
Lúc cô nằm trong lòng anh ta, trước cửa khách sạn bỗng nhiên có một đám vệ sĩ đi vào, khoảng chừng hai mươi mấy người chặn đường bọn họ.
Cố Cảnh Thâm chợt dừng bước, nhìn về phía cửa khách sạn, người đàn ông bước xuống từ chiếc xe Lincoln.
Người đàn ông mặc bộ vest màu đen, khoác áo khoác màu đen, cả người ẩn hiện trong ánh đèn mờ ảo.
Giống như pho tượng đứng sừng sững, dùng đôi mắt lạnh lẽo nham hiểm nhìn hai người.
“Cố tổng”.
Nghe được giọng nói quen thuộc kia, sắc mặt Thư Vãn chợt trắng bệch.
Cô không kịp suy nghĩ tại sao Quý Tư Hàn lại ở đây, chỉ lo vùi đầu vào lòng Cố Cảnh Thâm.
Cô cho rằng như vậy hắn sẽ không nhìn thấy cô. Nhưng cô không biết cặp mắt lạnh như băng kia đang gắt gao dán chặt trên người cô.
Cố Cảnh Thâm tất nhiên không nhận ra sự khác thường của Quý Tư Hàn, lại càng không biết tia bất thiện kia của hắn xuất phát từ đâu.
“Quý tổng, anh có ý gì?”
Anh ta dường như không có đắc tội Quý Tư Hàn, vì sao phải phái nhiều vệ sĩ như vậy vây quanh bọn họ.
Đôi chân dài của Quý Tư Hàn bước tới, từng bước một đi tới trước mặt hai người, trong nháy mắt cúi đầu liếc mắt một cái đã thấy Thư Vãn không hề nhúc nhích.
Khuôn mặt lập thể tinh xảo của hắn nhưng nham hiểm, ngay cả đôi mắt hoa đào kia đều lạnh lùng như một thanh kiếm sắc bén.
“Giao cô ấy cho tôi.”
Ánh mắt hắn, vẫn nhìn chằm chằm Thư Vãn đang nằm trong lòng Cố Cảnh Thâm không hề động đậy chút nào.
Ánh mắt này, Cố Cảnh Thâm thân là đàn ông tất nhiên biết là có ý gì.
Anh ta càng ôm chặt Thư Vãn, lùi về sau một bước, đáy mắt cũng toát ra ham muốn chiếm hữu.
“Quý tổng, anh và cô ấy có quan hệ gì, tại sao muốn tôi giao cô ấy cho anh?”
Quý Tư Hàn cười lạnh một tiếng, đôi mắt hoa đào đạm mạc nhẹ nhàng quét mắt nhìn Thư Vãn.
“Cô muốn đi theo anh ta, hay là đi theo tôi.”
Hắn thậm chí khinh thường câu hỏi của Cố Cảnh Thâm, chỉ đưa cho Thư Vãn sự lựa chọn.
Thư Vãn bị đôi mắt hoa đào kia nhìn chằm chằm, trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô cho rằng Quý Tư Hàn tới khách sạn có việc, lại không nghĩ tới tìm cô.
Điều này làm cho Thư Vãn không biết làm sao, ngay cả ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên khó hiểu.
Cho tới bây giờ Quý Tư Hàn chưa từng tiết lộ quan hệ giữa cô và hắn trước mặt bất cứ ai. Đây là lần đầu tiên.
Hơn nữa lúc trước hắn còn nói sau này sẽ không bao giờ tới tìm cô nữa, giờ lại quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt cô như vậy.
Có chuyện gì đã xảy ra với hắn?
“Quý tổng, cô ấy không quen anh, đương nhiên sẽ không đi theo anh.”
Tay Cố Cảnh Thâm, dùng sức ôm chặt cô, giống như muốn đem cô cất vào trong người anh ta.
Trên thực tế, anh ta đã mơ hồ đoán được quan hệ giữa hai người, nhưng anh ta không muốn suy nghĩ sâu xa.
Anh ta sợ sau khi suy nghĩ sâu xa, mình sẽ không chịu nổi, liền đơn giản giả ngu.
Thư Vãn nhận ra Cố Cảnh Thâm bất an, lúc này mới lấy lại tinh thần.
“Quý tổng, thật xin lỗi, tôi không thể đi theo anh.”
Cố Cảnh Thâm vừa bị thương vì cô, cô còn muốn cùng anh ta đi bệnh viện kiểm tra, nên giờ cô chỉ đành đánh bạo cự tuyệt Quý Tư Hàn.
Chương 122: Không liên quan đến anh
Người đàn ông trước mặt nghe được những lời này, đáy mắt hắn càng thêm thâm thúy, ngay cả mặt mày cũng trở nên lạnh lẽo.
Thư Vãn không dám nhìn Quý Tư Hàn, cô vội vàng quay đầu, nói với Cố Cảnh Thâm: "Chúng ta đi thôi.”
Cố Cảnh Thâm nghe vậy, sắc mặt dịu đi không ít.
Bất luận bọn họ có quan hệ gì, giờ phút này Thư Vãn vẫn chọn anh ta. Đây chính là kết quả tốt nhất anh ta mong đợi.
Anh ta thu hồi tâm tư nặng nề, ôm chặt Thư Vãn không nói một lời, lướt qua vai Quý Tư Hàn.
Quý Tư Hàn quay đầu nhìn Thư Vãn, trong con ngươi u ám dường như muốn xuyên thủng cô.
Thư Vãn nhanh chóng rũ mắt xuống, muốn tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, hắn lại bỗng nhiên túm lấy cánh tay cô.
Bàn tay có khớp xương rõ ràng kia, dùng mười phần sức lực, hung hăng kéo cô từ trong lòng Cố Cảnh Thâm xuống.
Thư Vãn bị kéo cả người bất ngờ không kịp đề phòng, té ngã trên mặt đất.
Phía sau lưng bị thương, ma sát xuống mặt đất, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
Cô lại không để ý cơn đau, vội vàng vươn tay nhặt áo khoác vừa mới từ trên người rơi xuống.
Đáng tiếc tay cô còn chưa chạm vào góc áo khoác, đã bị Quý Tư Hàn một cước đá văng.
Ngay sau đó trên người ấm áp, một cái áo khoác màu đen gắt gao bao lấy cô.
Cái áo khoác này rất lớn, ngay cả hai chân trần trụi bên ngoài, cũng được che phủ.
Mùi thơm thoang thoảng tỏa ra khiến Thư Vãn đứng chôn chân tại chỗ.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Quý Tư Hàn đang đứng trước mặt mình.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy hắn điên rồi......
Không ngờ ở trước mặt mọi người, hắn lại đoạt cô từ trong tay Cố Cảnh Thâm.
Chẳng lẽ hắn không sợ người khác biết quan hệ giữa bọn họ sao?
“Quý Tư Hàn!”
Cố Cảnh Thâm thấy hắn đối xử với Thư Vãn như vậy, tức giận đến xanh mặt, cũng không quan tâm Quý Tư Hàn có thân phận gì, anh ta xông lên muốn cho hắn một quyền.
Vừa rồi khi quần áo Thư Vãn bị tuột xuống, một đám vệ sĩ do Quý Tư Hàn mang theo, đã nhao nhao xoay người tránh đi.
Bây giờ nhận ra sự thù địch của Cố Cảnh Thâm, bọn họ lập tức quay người lại, tiến lên ngăn anh ta.
Cố Cảnh Thâm có lợi hại đến mấy cũng đánh không lại hai mươi mấy tên vệ sĩ. Rất nhanh anh ta bị đè xuống đất không thể nhúc nhích.
Tô Thanh tiến lên vỗ vỗ vai anh ta, cười nói: "Cố tổng, Nhị thiếu gia nhà tôi xử lý chút ân oán cá nhân, kính xin anh qua một bên chờ.”
Giọng điệu của Tô Thanh rất khách khí nhưng động tác cũng rất thô bạo, mặc kệ anh ta có đồng ý hay không, mấy vệ sĩ đã trực tiếp đem anh ta kéo đi.
Thư Vãn thấy thế, vội vàng nói với Quý Tư Hàn: "Quý tổng, tôi đi với anh, anh đừng làm tổn thương anh ấy.”
Vết thương trên gáy Cố Cảnh Thâm vẫn còn chảy máu, nhưng anh ta vẫn không chịu khuất phục trước một đám vệ sĩ chuyên nghiệp.
Quý Tư Hàn lại làm như không nghe thấy, giơ ngón tay thon dài lên, giữ chặt cằm cô.
“Cô lo lắng cho hắn như vậy, là vì ngủ với hắn rất sảng khoái sao?”
Lời nói của hắn thật thẳng thừng và đáng xấu hổ.
Thư Vãn mím chặt môi, nhưng không biết nên nói gì.
Người đàn ông buông cằm cô ra, vén áo khoác ra, nhìn xương quai xanh dày đặc vết hôn, thần sắc chợt lạnh xuống.
“Thật khó cưỡng lại sao. Ngay cả đến kì kinh nguyệt cũng phải làm......”
Thư Vãn kinh ngạc một chút, cô chỉ nói với mỗi Dạ tiên sinh là mình đến kỳ kinh nguyệt nên không tiện, làm sao Quý Tư Hàn biết được?
Vẻ mặt cô khiếp sợ nhìn về phía Quý Tư Hàn, đã thấy tầm mắt của hắn rơi vào đôi tay dính đầy máu tươi của cô.
"Ha ha, cô cũng thật mạnh bạo, trên tay dính đầy máu thế kia..."
Thì ra là do hắn nhìn thấy máu trên tay cô, mới cho rằng cô đến kỳ kinh nguyệt vẫn còn muốn ngủ với Cố Cảnh Thâm.
Đối mặt với sự sỉ nhục và ngờ vực của hắn, Thư Vãn hiển nhiên bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
Cô lạnh nhạt nói: "Tổng giám đốc Quý, tôi và anh đã chia tay rồi, tôi làm với ai, làm thế nào, làm mạnh bạo đến đâu, đều không liên quan đến anh chứ?"
“Không.”
Thư Vãn lắc đầu, so với vết thương còn chảy máu sau gáy của anh ta thì vết thương sau lưng cô cũng không tính là gì.
“Vết thương của anh khá nặng, chúng ta đi bệnh viện trước đi.”
Trên tay Thư Vãn đều là máu của Cô Cảnh Thâm. Vết máu đỏ tươi chói mắt khiến cô không kìm lòng được mà hồi tưởng lại cái đêm vào năm năm trước anh ta bị xe đụng.
Điều này làm cho cô càng thêm áy náy, hai lần anh ta bị thương nặng đều là vì cứu cô. Cô cũng không biết vì sao Cố Cảnh Thâm phải bảo vệ cô như vậy?
“Được.”
Cố Cảnh Thâm gật đầu đáp ứng, lúc ôm cô đi qua phòng tiệc có mấy vệ sĩ nhìn thấy bọn họ vội vàng vây quanh.
Bọn họ thấy Cố Cảnh Thâm bị thương nặng như vậy, vô cùng tự trách mình không bảo vệ tốt anh ta, ai nấy đều lên tiếng xin lỗi.
Cố Cảnh Thâm lại không thèm để ý, phân phó bọn họ bắt Lâm Trạch Thần đến cục cảnh sát, rồi bước nhanh bước về phía đại sảnh khách sạn.
Thư Vãn không mặc áo khoác, cũng may áo khoác của Cố Cảnh Thâm khá lớn có thể che chắn gần như toàn bộ thân thể nhỏ nhắn của cô.
Nhưng cô vẫn có chút không được thỏa mái, sợ người ra vào khách sạn nhìn thấy, liền vùi đầu vào trong ngực Cố Cảnh Thâm.
Lúc cô nằm trong lòng anh ta, trước cửa khách sạn bỗng nhiên có một đám vệ sĩ đi vào, khoảng chừng hai mươi mấy người chặn đường bọn họ.
Cố Cảnh Thâm chợt dừng bước, nhìn về phía cửa khách sạn, người đàn ông bước xuống từ chiếc xe Lincoln.
Người đàn ông mặc bộ vest màu đen, khoác áo khoác màu đen, cả người ẩn hiện trong ánh đèn mờ ảo.
Giống như pho tượng đứng sừng sững, dùng đôi mắt lạnh lẽo nham hiểm nhìn hai người.
“Cố tổng”.
Nghe được giọng nói quen thuộc kia, sắc mặt Thư Vãn chợt trắng bệch.
Cô không kịp suy nghĩ tại sao Quý Tư Hàn lại ở đây, chỉ lo vùi đầu vào lòng Cố Cảnh Thâm.
Cô cho rằng như vậy hắn sẽ không nhìn thấy cô. Nhưng cô không biết cặp mắt lạnh như băng kia đang gắt gao dán chặt trên người cô.
Cố Cảnh Thâm tất nhiên không nhận ra sự khác thường của Quý Tư Hàn, lại càng không biết tia bất thiện kia của hắn xuất phát từ đâu.
“Quý tổng, anh có ý gì?”
Anh ta dường như không có đắc tội Quý Tư Hàn, vì sao phải phái nhiều vệ sĩ như vậy vây quanh bọn họ.
Đôi chân dài của Quý Tư Hàn bước tới, từng bước một đi tới trước mặt hai người, trong nháy mắt cúi đầu liếc mắt một cái đã thấy Thư Vãn không hề nhúc nhích.
Khuôn mặt lập thể tinh xảo của hắn nhưng nham hiểm, ngay cả đôi mắt hoa đào kia đều lạnh lùng như một thanh kiếm sắc bén.
“Giao cô ấy cho tôi.”
Ánh mắt hắn, vẫn nhìn chằm chằm Thư Vãn đang nằm trong lòng Cố Cảnh Thâm không hề động đậy chút nào.
Ánh mắt này, Cố Cảnh Thâm thân là đàn ông tất nhiên biết là có ý gì.
Anh ta càng ôm chặt Thư Vãn, lùi về sau một bước, đáy mắt cũng toát ra ham muốn chiếm hữu.
“Quý tổng, anh và cô ấy có quan hệ gì, tại sao muốn tôi giao cô ấy cho anh?”
Quý Tư Hàn cười lạnh một tiếng, đôi mắt hoa đào đạm mạc nhẹ nhàng quét mắt nhìn Thư Vãn.
“Cô muốn đi theo anh ta, hay là đi theo tôi.”
Hắn thậm chí khinh thường câu hỏi của Cố Cảnh Thâm, chỉ đưa cho Thư Vãn sự lựa chọn.
Thư Vãn bị đôi mắt hoa đào kia nhìn chằm chằm, trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô cho rằng Quý Tư Hàn tới khách sạn có việc, lại không nghĩ tới tìm cô.
Điều này làm cho Thư Vãn không biết làm sao, ngay cả ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên khó hiểu.
Cho tới bây giờ Quý Tư Hàn chưa từng tiết lộ quan hệ giữa cô và hắn trước mặt bất cứ ai. Đây là lần đầu tiên.
Hơn nữa lúc trước hắn còn nói sau này sẽ không bao giờ tới tìm cô nữa, giờ lại quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt cô như vậy.
Có chuyện gì đã xảy ra với hắn?
“Quý tổng, cô ấy không quen anh, đương nhiên sẽ không đi theo anh.”
Tay Cố Cảnh Thâm, dùng sức ôm chặt cô, giống như muốn đem cô cất vào trong người anh ta.
Trên thực tế, anh ta đã mơ hồ đoán được quan hệ giữa hai người, nhưng anh ta không muốn suy nghĩ sâu xa.
Anh ta sợ sau khi suy nghĩ sâu xa, mình sẽ không chịu nổi, liền đơn giản giả ngu.
Thư Vãn nhận ra Cố Cảnh Thâm bất an, lúc này mới lấy lại tinh thần.
“Quý tổng, thật xin lỗi, tôi không thể đi theo anh.”
Cố Cảnh Thâm vừa bị thương vì cô, cô còn muốn cùng anh ta đi bệnh viện kiểm tra, nên giờ cô chỉ đành đánh bạo cự tuyệt Quý Tư Hàn.
Chương 122: Không liên quan đến anh
Người đàn ông trước mặt nghe được những lời này, đáy mắt hắn càng thêm thâm thúy, ngay cả mặt mày cũng trở nên lạnh lẽo.
Thư Vãn không dám nhìn Quý Tư Hàn, cô vội vàng quay đầu, nói với Cố Cảnh Thâm: "Chúng ta đi thôi.”
Cố Cảnh Thâm nghe vậy, sắc mặt dịu đi không ít.
Bất luận bọn họ có quan hệ gì, giờ phút này Thư Vãn vẫn chọn anh ta. Đây chính là kết quả tốt nhất anh ta mong đợi.
Anh ta thu hồi tâm tư nặng nề, ôm chặt Thư Vãn không nói một lời, lướt qua vai Quý Tư Hàn.
Quý Tư Hàn quay đầu nhìn Thư Vãn, trong con ngươi u ám dường như muốn xuyên thủng cô.
Thư Vãn nhanh chóng rũ mắt xuống, muốn tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, hắn lại bỗng nhiên túm lấy cánh tay cô.
Bàn tay có khớp xương rõ ràng kia, dùng mười phần sức lực, hung hăng kéo cô từ trong lòng Cố Cảnh Thâm xuống.
Thư Vãn bị kéo cả người bất ngờ không kịp đề phòng, té ngã trên mặt đất.
Phía sau lưng bị thương, ma sát xuống mặt đất, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
Cô lại không để ý cơn đau, vội vàng vươn tay nhặt áo khoác vừa mới từ trên người rơi xuống.
Đáng tiếc tay cô còn chưa chạm vào góc áo khoác, đã bị Quý Tư Hàn một cước đá văng.
Ngay sau đó trên người ấm áp, một cái áo khoác màu đen gắt gao bao lấy cô.
Cái áo khoác này rất lớn, ngay cả hai chân trần trụi bên ngoài, cũng được che phủ.
Mùi thơm thoang thoảng tỏa ra khiến Thư Vãn đứng chôn chân tại chỗ.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Quý Tư Hàn đang đứng trước mặt mình.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy hắn điên rồi......
Không ngờ ở trước mặt mọi người, hắn lại đoạt cô từ trong tay Cố Cảnh Thâm.
Chẳng lẽ hắn không sợ người khác biết quan hệ giữa bọn họ sao?
“Quý Tư Hàn!”
Cố Cảnh Thâm thấy hắn đối xử với Thư Vãn như vậy, tức giận đến xanh mặt, cũng không quan tâm Quý Tư Hàn có thân phận gì, anh ta xông lên muốn cho hắn một quyền.
Vừa rồi khi quần áo Thư Vãn bị tuột xuống, một đám vệ sĩ do Quý Tư Hàn mang theo, đã nhao nhao xoay người tránh đi.
Bây giờ nhận ra sự thù địch của Cố Cảnh Thâm, bọn họ lập tức quay người lại, tiến lên ngăn anh ta.
Cố Cảnh Thâm có lợi hại đến mấy cũng đánh không lại hai mươi mấy tên vệ sĩ. Rất nhanh anh ta bị đè xuống đất không thể nhúc nhích.
Tô Thanh tiến lên vỗ vỗ vai anh ta, cười nói: "Cố tổng, Nhị thiếu gia nhà tôi xử lý chút ân oán cá nhân, kính xin anh qua một bên chờ.”
Giọng điệu của Tô Thanh rất khách khí nhưng động tác cũng rất thô bạo, mặc kệ anh ta có đồng ý hay không, mấy vệ sĩ đã trực tiếp đem anh ta kéo đi.
Thư Vãn thấy thế, vội vàng nói với Quý Tư Hàn: "Quý tổng, tôi đi với anh, anh đừng làm tổn thương anh ấy.”
Vết thương trên gáy Cố Cảnh Thâm vẫn còn chảy máu, nhưng anh ta vẫn không chịu khuất phục trước một đám vệ sĩ chuyên nghiệp.
Quý Tư Hàn lại làm như không nghe thấy, giơ ngón tay thon dài lên, giữ chặt cằm cô.
“Cô lo lắng cho hắn như vậy, là vì ngủ với hắn rất sảng khoái sao?”
Lời nói của hắn thật thẳng thừng và đáng xấu hổ.
Thư Vãn mím chặt môi, nhưng không biết nên nói gì.
Người đàn ông buông cằm cô ra, vén áo khoác ra, nhìn xương quai xanh dày đặc vết hôn, thần sắc chợt lạnh xuống.
“Thật khó cưỡng lại sao. Ngay cả đến kì kinh nguyệt cũng phải làm......”
Thư Vãn kinh ngạc một chút, cô chỉ nói với mỗi Dạ tiên sinh là mình đến kỳ kinh nguyệt nên không tiện, làm sao Quý Tư Hàn biết được?
Vẻ mặt cô khiếp sợ nhìn về phía Quý Tư Hàn, đã thấy tầm mắt của hắn rơi vào đôi tay dính đầy máu tươi của cô.
"Ha ha, cô cũng thật mạnh bạo, trên tay dính đầy máu thế kia..."
Thì ra là do hắn nhìn thấy máu trên tay cô, mới cho rằng cô đến kỳ kinh nguyệt vẫn còn muốn ngủ với Cố Cảnh Thâm.
Đối mặt với sự sỉ nhục và ngờ vực của hắn, Thư Vãn hiển nhiên bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
Cô lạnh nhạt nói: "Tổng giám đốc Quý, tôi và anh đã chia tay rồi, tôi làm với ai, làm thế nào, làm mạnh bạo đến đâu, đều không liên quan đến anh chứ?"