-
Chương 119-120
Chương 119: Người tới cứu cô
Đau......
Đau đến nghẹt thở...
Đau đến mức cô thậm chí không thể thở được...
Nhưng Lâm Trạch Thần cũng không có ý định buông tha cô như vậy.
Anh ta ra lệnh cho hai vệ sĩ, đem cô đặt ở trên bồn rửa tay, vẻ mặt cười nhìn bọn họ.
"Điều hối tiếc duy nhất của tôi là tôi đã không làm tình với cô. Nhưng tôi xem hiện trường truyền hình trực tiếp, cũng rất cảm động. Cô nói có phải không?"
Những lời này của anh ta so với đau đớn cô khi đứng dậy còn có lực sát thương hơn.
Cô bất chấp vết thương trên lưng, liều mạng lắc đầu với Lâm Trạch Thần.
"Lâm tổng, tôi thật sự không biết người đàn ông đeo mặt nạ kia là ai, cũng không biết hắn với Triệu phó tổng có quan hệ gì..."
Cô cắn chặt hàm răng để không nói ra Dạ tiên sinh, là vì cô biết một khi mình nói ra là ai Lâm Trạch Thần sẽ thật sự để cho vệ sĩ đè lên người cô.
Bây giờ anh ta chỉ muốn dùng cách này để ép cô nói ra Dạ tiên sinh là ai thôi, chỉ cần cô không nói thì cô còn có đường sống.
Lâm Trạch Thần vẫn luôn biết Thư Vãn rất thông minh, nếu không làm thật sẽ không cạy được miệng cô.
Anh ta hất cằm về phía hai vệ sĩ, lạnh lùng hạ lệnh: "Đè cô ta ra!”
Vệ sĩ nghe được mệnh lệnh, lập tức đi cởi quần áo Thư Vãn.
Thư Vãn sợ tới mức liều mạng chống cự, nhưng không chống nổi sức lực của hai người đàn ông.
Bọn họ một trái một phải đè cánh tay cô, đè cô lên bồn rửa tay.
Một người cởi áo, người kia cởi quần, cả hai nhanh chóng lột sạch quần áo của cô...
Bọn họ đè cô xuống và hôn cô, bên tai truyền đến tiếng cười hưng phấn của Lâm Trạch Thần.
Thanh âm kia, cùng với sự đụng chạm trên người khiến Thư Vãn chỉ cảm thấy như rơi xuống hầm băng.
“Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!”
Cô như phát điên, liều mạng giãy dụa. Nhưng cô càng giãy dụa, càng kích thích cảm giác hưng phấn của Lâm Trạch Thần.
“Nhanh, nhanh xử lý cô ta!”
“Lâm Trạch Thần, tôi nói cho anh biết người đàn ông đeo mặt nạ kia là ai, anh buông tôi ra!”
Cô nắm trong tay lợi thế duy nhất, nghiến răng nghiến lợi rống lên với Lâm Trạch Thần.
Khi hai vệ sĩ nghe thấy cô muốn nói ra người đàn ông đeo mặt nạ là ai, lập tức ngừng động tác.
Lâm Trạch Thần lại không thèm để ý chút nào: "Xử lý cô ta trước, cho cô ta một bài học!”
Trước kia anh ta cũng như vậy, vừa lúc muốn xử lý cô đã bị cô dùng ngôn từ khuyên can, hại anh ta nhiều lần đều không chạm được vào cô.
Hôm nay, dù cho Thiên Vương lão tử đến, anh ta cũng muốn xử cô trước. Nếu không làm sao anh ta có thể nuốt xuống cơn giận này chứ!
Hai người đàn ông tuân lệnh, lại lấn người xuống, sờ loạn trên người Thư Vãn.
Ngay khi hai người đàn ông sắp cưỡng bức được cô, cửa toilet bị người từ ngoài cửa đá văng.
Người tới, chính là Cố Cảnh Thâm trong bộ vest màu đen...
Thời khắc nhìn thấy anh ta, Thư Vãn giống như nhìn thấy Tống Tư Việt trước kia.
Khi đó cô bị bạn học bắt nạt nhốt trong toilet, cũng là anh ta chạy vào cứu cô.
“Tống Tư Việt......”
Cô kìm lòng không đậu gọi ra một tiếng này, làm cho trái tim Cố Cảnh Thâm chợt đau đớn, ngay cả tứ chi cũng đau lên.
Anh ta liều lĩnh, chạy tới, sau khi đạp ngã vệ sĩ, cởi áo khoác trên người, đắp lên người Thư Vãn.
“Vãn Vãn, đừng sợ......”
Anh ta ôm lấy Thư Vãn, ôm chặt cô vào lòng thấp giọng trấn an một câu.
Đây là lời theo bản năng anh ta nói ra, lại làm cho Thư Vãn sửng sốt.
Bây giờ cô bỗng nhiên không phân biệt được người tới là Cố Cảnh Thâm, hay là Tống Tư Việt.
“Cố tổng......”
Lâm Trạch Thần ngồi trên xe lăn nghiêng đầu nhìn về phía Cố Cảnh Thâm.
“Vẫn khỏe chứ?”
Anh ta nhẹ nhàng chào hỏi, như thể anh ta không sợ Cố Cảnh Thâm.
Hoặc là nói Lâm Trạch Thần đã chuẩn bị sẵn sàng "Anh chết tôi sống".
Chương 120: Cố Cảnh Thâm bị thương
Khi Cố Cảnh Thâm ngước mắt nhìn Lâm Trạch Thần, đáy mắt chợt đỏ tươi.
“Lâm Trạch Thần, anh dám động vào người phụ nữ của tôi, Anh muốn chết rồi!”
Anh ta ôm Thư Vãn, bước tới trước mặt Lâm Trạch Thần, đạp ngã xe lăn của Lâm Trạch Thần ra.
Tay chân Lâm Trạch Thần còn đang trị liệu, căn bản không có lực, anh ta bị đạp như vậy, tựa như tôm mềm, quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy.
Lâm Trạch Thần lại không thèm để ý quay đầu lại, cái miệng bị khâu hơn mười mũi nứt ra, nhìn Thư Vãn một cách nham hiểm cười to.
“Thư Vãn, Thư Vãn, cô thật lợi hại. Ngay cả Cố Cảnh Thâm cũng bị cô thu phục, khó trách cô không muốn bị tôi đè lên…”
Lời anh ta nói ra khiến Cố Cảnh Thâm cực kỳ phản cảm.
Tựa như có người làm ô uế bảo vật trong tay anh ta, làm cho anh ta đột nhiên trở nên cố chấp đáng sợ.
Cố Cảnh Thâm bỗng nhiên giống như một người điên, một chân giẫm lên miệng Lâm Trạch Thần.
Anh ta dùng hết sức bóp nát nó, như thể chỉ muốn bóp nát cái miệng của Lâm Trạch Thần vậy.
Đáy mắt anh ta bắn ra ác ý, khiến Lâm Trạch Thần cảm thấy sợ hãi.
Lâm Trạch Thần liều mạng cầu xin tha, Cố Cảnh Thâm lại như không nghe thấy, nghiền nát cho đến chết.
Thư Vãn thấy Cố Cảnh Thâm như vậy, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Người tới, không phải Tống Tư Việt mà là Cố Cảnh Thâm.
Năm đó anh ta cũng nghiền nát trái tim cô như vậy......
Thư Vãn đang thất thần, Cố Cảnh Thâm đang đối phó với Lâm Trạch Thần, không ai chú ý tới vệ sĩ đứng lên phía sau.
Gần như không có bất kỳ phòng bị nào, Cố Cảnh Thâm bị gậy sắt trong tay vệ sĩ đập mạnh một gậy.
Cú va chạm lớn như vậy khiến mắt Cố Cảnh Thâm tối sầm, cả người gần như ngã xuống đất.
Cố Cảnh Thâm sợ Thư Vãn cũng bị ngã xuống, anh ta cắn răng chống đỡ thân thể, quỳ gối trên mặt đất, thấy người trong ngực không nhúc nhích, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cố Cảnh Thâm, anh không sao chứ?”
Thư Vãn ôm lấy tay anh, đều ướt sũng, cô buông tay ra nhìn đều là máu.
Sắc mặt cô trắng bệch, nắm lấy cánh tay anh ta, đáy mắt tràn đầy lo lắng.
"Anh bị thương, chúng ta mau rời khỏi nơi này, đi bệnh viện!"
Vết thương của cô chỉ là phía sau lưng, mà vết thương của anh ta lại ở đầu, đó là nơi trí mạng, chảy nhiều máu như vậy khẳng định rất nghiêm trọng.
Cố Cảnh Thâm lại lắc đầu, không nói một lời, nhẹ nhàng đặt cô xuống đất, đứng thẳng người dậy.
Khi Cố Cảnh Thâm quay đầu lại, đáy mắt toát ra sát khí, khiến tên vệ sĩ cầm gậy sắt kia không nhịn được rùng mình.
Tên vệ sĩ có chút không dám tiến lên, rồi lại nóng lòng muốn thử, thậm chí còn nháy mắt với một vệ sĩ khác đang nằm trên mặt đất.
Vệ sĩ cho rằng phần thắng của hai người lớn hơn một người, ai ngờ Cố Cảnh Thâm trực tiếp nhấc chân lên, một cước đá bay vệ sĩ ra xa mấy mét.
Ngay sau đó, anh ta quay lại và hạ gục một vệ sĩ khác đang lao tới bằng một cú đấm.
Sau khi anh ta quật ngã hai người, cướp đi gậy sắt trong tay bọn họ, hung hăng đập vào đầu bọn họ.
Mỗi bên một chút, động tác gọn gàng, không hề nương tay.
Cho đến khi hai vệ sĩ ngất đi, lúc này anh ta mới quay đầu nhìn Lâm Trạch Thần đang quỳ rạp trên mặt đất.
Lâm Trạch Thần thấy Cố Cảnh Thâm nổi điên, anh ta xụi lơ trên mặt đất động cũng không dám động, ngay cả tiếng cũng không dám nói.
Cố Cảnh Thâm thấy Lâm Trạch Thần sợ như vậy, lúc này anh ta mới bế Thư Vãn lên đi ra khỏi toilet.
Thư Vãn lo lắng cho vết thương sau gáy anh ta, muốn anh ta thả mình xuống, nhưng anh ta lại gắt gao ôm cô, không chịu buông tay.
“Vãn Vãn, cô có bị thương ở đâu không?”
Giọng Cố Cảnh Thâm run rẩy. Vừa rồi nếu anh ta đến muộn một bước, cô đã bị hai tên khốn kia làm bậy!
Đau......
Đau đến nghẹt thở...
Đau đến mức cô thậm chí không thể thở được...
Nhưng Lâm Trạch Thần cũng không có ý định buông tha cô như vậy.
Anh ta ra lệnh cho hai vệ sĩ, đem cô đặt ở trên bồn rửa tay, vẻ mặt cười nhìn bọn họ.
"Điều hối tiếc duy nhất của tôi là tôi đã không làm tình với cô. Nhưng tôi xem hiện trường truyền hình trực tiếp, cũng rất cảm động. Cô nói có phải không?"
Những lời này của anh ta so với đau đớn cô khi đứng dậy còn có lực sát thương hơn.
Cô bất chấp vết thương trên lưng, liều mạng lắc đầu với Lâm Trạch Thần.
"Lâm tổng, tôi thật sự không biết người đàn ông đeo mặt nạ kia là ai, cũng không biết hắn với Triệu phó tổng có quan hệ gì..."
Cô cắn chặt hàm răng để không nói ra Dạ tiên sinh, là vì cô biết một khi mình nói ra là ai Lâm Trạch Thần sẽ thật sự để cho vệ sĩ đè lên người cô.
Bây giờ anh ta chỉ muốn dùng cách này để ép cô nói ra Dạ tiên sinh là ai thôi, chỉ cần cô không nói thì cô còn có đường sống.
Lâm Trạch Thần vẫn luôn biết Thư Vãn rất thông minh, nếu không làm thật sẽ không cạy được miệng cô.
Anh ta hất cằm về phía hai vệ sĩ, lạnh lùng hạ lệnh: "Đè cô ta ra!”
Vệ sĩ nghe được mệnh lệnh, lập tức đi cởi quần áo Thư Vãn.
Thư Vãn sợ tới mức liều mạng chống cự, nhưng không chống nổi sức lực của hai người đàn ông.
Bọn họ một trái một phải đè cánh tay cô, đè cô lên bồn rửa tay.
Một người cởi áo, người kia cởi quần, cả hai nhanh chóng lột sạch quần áo của cô...
Bọn họ đè cô xuống và hôn cô, bên tai truyền đến tiếng cười hưng phấn của Lâm Trạch Thần.
Thanh âm kia, cùng với sự đụng chạm trên người khiến Thư Vãn chỉ cảm thấy như rơi xuống hầm băng.
“Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!”
Cô như phát điên, liều mạng giãy dụa. Nhưng cô càng giãy dụa, càng kích thích cảm giác hưng phấn của Lâm Trạch Thần.
“Nhanh, nhanh xử lý cô ta!”
“Lâm Trạch Thần, tôi nói cho anh biết người đàn ông đeo mặt nạ kia là ai, anh buông tôi ra!”
Cô nắm trong tay lợi thế duy nhất, nghiến răng nghiến lợi rống lên với Lâm Trạch Thần.
Khi hai vệ sĩ nghe thấy cô muốn nói ra người đàn ông đeo mặt nạ là ai, lập tức ngừng động tác.
Lâm Trạch Thần lại không thèm để ý chút nào: "Xử lý cô ta trước, cho cô ta một bài học!”
Trước kia anh ta cũng như vậy, vừa lúc muốn xử lý cô đã bị cô dùng ngôn từ khuyên can, hại anh ta nhiều lần đều không chạm được vào cô.
Hôm nay, dù cho Thiên Vương lão tử đến, anh ta cũng muốn xử cô trước. Nếu không làm sao anh ta có thể nuốt xuống cơn giận này chứ!
Hai người đàn ông tuân lệnh, lại lấn người xuống, sờ loạn trên người Thư Vãn.
Ngay khi hai người đàn ông sắp cưỡng bức được cô, cửa toilet bị người từ ngoài cửa đá văng.
Người tới, chính là Cố Cảnh Thâm trong bộ vest màu đen...
Thời khắc nhìn thấy anh ta, Thư Vãn giống như nhìn thấy Tống Tư Việt trước kia.
Khi đó cô bị bạn học bắt nạt nhốt trong toilet, cũng là anh ta chạy vào cứu cô.
“Tống Tư Việt......”
Cô kìm lòng không đậu gọi ra một tiếng này, làm cho trái tim Cố Cảnh Thâm chợt đau đớn, ngay cả tứ chi cũng đau lên.
Anh ta liều lĩnh, chạy tới, sau khi đạp ngã vệ sĩ, cởi áo khoác trên người, đắp lên người Thư Vãn.
“Vãn Vãn, đừng sợ......”
Anh ta ôm lấy Thư Vãn, ôm chặt cô vào lòng thấp giọng trấn an một câu.
Đây là lời theo bản năng anh ta nói ra, lại làm cho Thư Vãn sửng sốt.
Bây giờ cô bỗng nhiên không phân biệt được người tới là Cố Cảnh Thâm, hay là Tống Tư Việt.
“Cố tổng......”
Lâm Trạch Thần ngồi trên xe lăn nghiêng đầu nhìn về phía Cố Cảnh Thâm.
“Vẫn khỏe chứ?”
Anh ta nhẹ nhàng chào hỏi, như thể anh ta không sợ Cố Cảnh Thâm.
Hoặc là nói Lâm Trạch Thần đã chuẩn bị sẵn sàng "Anh chết tôi sống".
Chương 120: Cố Cảnh Thâm bị thương
Khi Cố Cảnh Thâm ngước mắt nhìn Lâm Trạch Thần, đáy mắt chợt đỏ tươi.
“Lâm Trạch Thần, anh dám động vào người phụ nữ của tôi, Anh muốn chết rồi!”
Anh ta ôm Thư Vãn, bước tới trước mặt Lâm Trạch Thần, đạp ngã xe lăn của Lâm Trạch Thần ra.
Tay chân Lâm Trạch Thần còn đang trị liệu, căn bản không có lực, anh ta bị đạp như vậy, tựa như tôm mềm, quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy.
Lâm Trạch Thần lại không thèm để ý quay đầu lại, cái miệng bị khâu hơn mười mũi nứt ra, nhìn Thư Vãn một cách nham hiểm cười to.
“Thư Vãn, Thư Vãn, cô thật lợi hại. Ngay cả Cố Cảnh Thâm cũng bị cô thu phục, khó trách cô không muốn bị tôi đè lên…”
Lời anh ta nói ra khiến Cố Cảnh Thâm cực kỳ phản cảm.
Tựa như có người làm ô uế bảo vật trong tay anh ta, làm cho anh ta đột nhiên trở nên cố chấp đáng sợ.
Cố Cảnh Thâm bỗng nhiên giống như một người điên, một chân giẫm lên miệng Lâm Trạch Thần.
Anh ta dùng hết sức bóp nát nó, như thể chỉ muốn bóp nát cái miệng của Lâm Trạch Thần vậy.
Đáy mắt anh ta bắn ra ác ý, khiến Lâm Trạch Thần cảm thấy sợ hãi.
Lâm Trạch Thần liều mạng cầu xin tha, Cố Cảnh Thâm lại như không nghe thấy, nghiền nát cho đến chết.
Thư Vãn thấy Cố Cảnh Thâm như vậy, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Người tới, không phải Tống Tư Việt mà là Cố Cảnh Thâm.
Năm đó anh ta cũng nghiền nát trái tim cô như vậy......
Thư Vãn đang thất thần, Cố Cảnh Thâm đang đối phó với Lâm Trạch Thần, không ai chú ý tới vệ sĩ đứng lên phía sau.
Gần như không có bất kỳ phòng bị nào, Cố Cảnh Thâm bị gậy sắt trong tay vệ sĩ đập mạnh một gậy.
Cú va chạm lớn như vậy khiến mắt Cố Cảnh Thâm tối sầm, cả người gần như ngã xuống đất.
Cố Cảnh Thâm sợ Thư Vãn cũng bị ngã xuống, anh ta cắn răng chống đỡ thân thể, quỳ gối trên mặt đất, thấy người trong ngực không nhúc nhích, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cố Cảnh Thâm, anh không sao chứ?”
Thư Vãn ôm lấy tay anh, đều ướt sũng, cô buông tay ra nhìn đều là máu.
Sắc mặt cô trắng bệch, nắm lấy cánh tay anh ta, đáy mắt tràn đầy lo lắng.
"Anh bị thương, chúng ta mau rời khỏi nơi này, đi bệnh viện!"
Vết thương của cô chỉ là phía sau lưng, mà vết thương của anh ta lại ở đầu, đó là nơi trí mạng, chảy nhiều máu như vậy khẳng định rất nghiêm trọng.
Cố Cảnh Thâm lại lắc đầu, không nói một lời, nhẹ nhàng đặt cô xuống đất, đứng thẳng người dậy.
Khi Cố Cảnh Thâm quay đầu lại, đáy mắt toát ra sát khí, khiến tên vệ sĩ cầm gậy sắt kia không nhịn được rùng mình.
Tên vệ sĩ có chút không dám tiến lên, rồi lại nóng lòng muốn thử, thậm chí còn nháy mắt với một vệ sĩ khác đang nằm trên mặt đất.
Vệ sĩ cho rằng phần thắng của hai người lớn hơn một người, ai ngờ Cố Cảnh Thâm trực tiếp nhấc chân lên, một cước đá bay vệ sĩ ra xa mấy mét.
Ngay sau đó, anh ta quay lại và hạ gục một vệ sĩ khác đang lao tới bằng một cú đấm.
Sau khi anh ta quật ngã hai người, cướp đi gậy sắt trong tay bọn họ, hung hăng đập vào đầu bọn họ.
Mỗi bên một chút, động tác gọn gàng, không hề nương tay.
Cho đến khi hai vệ sĩ ngất đi, lúc này anh ta mới quay đầu nhìn Lâm Trạch Thần đang quỳ rạp trên mặt đất.
Lâm Trạch Thần thấy Cố Cảnh Thâm nổi điên, anh ta xụi lơ trên mặt đất động cũng không dám động, ngay cả tiếng cũng không dám nói.
Cố Cảnh Thâm thấy Lâm Trạch Thần sợ như vậy, lúc này anh ta mới bế Thư Vãn lên đi ra khỏi toilet.
Thư Vãn lo lắng cho vết thương sau gáy anh ta, muốn anh ta thả mình xuống, nhưng anh ta lại gắt gao ôm cô, không chịu buông tay.
“Vãn Vãn, cô có bị thương ở đâu không?”
Giọng Cố Cảnh Thâm run rẩy. Vừa rồi nếu anh ta đến muộn một bước, cô đã bị hai tên khốn kia làm bậy!