Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-401
Chương 401: Cãi nhau với mấy lão già
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chắc là do đột ngột chuyển đến một nơi xa lạ, không quen nắm với môi trường ở đây nên có chút mẫn cảm, chính vì thế mới hay vui buồn thất thường!
Sau khi khóc xong, đầu có chút đau, cả người đều phản ứng một cách chậm chạp, Hoắc Hải Phong cảm thấy vô cùng buồn cười, ôm cô bước về phía phòng, thay vì phân tâm nghĩ về chuyện khác, không bằng làm chút chuyện có ý nghĩa hơn, mệt mỏi một chút cũng sẽ không nghĩ đến chuyện linh tinh nữa!
Đột nhiên bị ôm lấy, Tô Quỳnh Thy hét lên, ngửa đầu nhìn, hai chân cọp chặt vào thắt lưng anh...
Hai người trở về phòng, rèm cửa được thả xuống khiến căn phòng tối om, ánh đèn cũng được tắt.
Vào thời điểm Abel đến, vừa vặn gặp Hoắc Hải Phong chuẩn bị đến công ty khảo sát, nhân tiện họp ban giám đốc để đổi tên công ty.
Phòng họp im lặng rất lâu, Hoắc Hải Phong thả bút xuống, dựa đầu vào ghế, hai bên cạnh anh đều là những gương mặt già nua khó đối phó nhất của dòng họ mà trước kia bọn họ được coi như mặt trời mọc của công ty, trên mặt những người đó đều là nếp nhăn, còn có những người chống gậy đến, đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ, một đám người mắt đã mờ lại còn muốn ngồi trên ghế cao.
Hoắc Hải Phong không nói một lời nào, bọn họ cũng không ai dám lên tiếng, một số người tinh anh ngồi phía dưới xét về vai về đều thua kém anh, chỉ cần liếc mắt một cái là khiến họ sợ đến ngậm chặt miệng.
Mặc dù người trong công ty đã bị Giang Mạc Viễn thanh lọc một lần, nhưng những người đi theo Giang Húc Đông vẫn không ít, còn có vài người bát nhão giữ nguyên thái độ chống đối, vài người không phản đối cũng không ủng hộ, xem ra đang đứng ở trung lập.
Hoắc Hải Phong sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh, ngón tay đặt lên bàn gõ ba tiếng nhẹ: "Là cổ đông lớn nhất của công ty, nếu ngay cả quyền đổi tên công ty cũng không có, vậy chẳng phải quyền lợi của tôi bằng không sao, mọi người lên tiếng đi chứ?"
"Tổng giám đốc Hoắc Hải Phong tiếng tăm lẫy lừng! Dù sao đi nữa tập đoàn này cũng do một tay ông ngoại cậu gây dựng lên, cứ như vậy mà hủy bỏ tên nó, thật sự là không tốt! Huống hồ mấy lão già chúng tôi cũng không còn sống được bao lâu, cho dù cậu có muốn đổi tên thì cũng phải đợi những lớp già như chúng tôi chết hết đi hãng, lúc đó mới tính đến chuyện đổi tên!" Cuối cùng có người không nhịn được lên tiếng, người đó ngồi ở vị trí thứ hai của dãy ghế bên phải, ông ta mặc một bộ quần áo màu trắng, đầu đã nửa trắng nửa đen, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, ánh mắt sắc lạnh như con dao găm nhìn về phía Hoắc Hải Phong.
"Ông cũng nói đấy, nếu như tập đoàn này do ông ngoại tôi gây dựng lên, tôi nghĩ phải nghĩ mọi biện pháp để nó phát triển, hiện tại cũng chỉ đổi một cái tên, tôi nghĩ chuyện này tôi có quyền quyết định!" Điều đầu tiên khi tiếp nhận tập đoàn chính là đổi tên, tên cũ phải bỏ, nếu không sẽ không có một ai thừa nhận anh là người đứng đầu tập đoàn Sunrise!"
"Chính xác, hiện tại trên tay cậu có nhiều cổ phần công ty nhất, nhưng trong đó có một số thuộc về mấy lão già chúng tôi, nếu như bây giờ cậu nhất quyết muốn thay đổi tên công ty đã gắn bó với chúng tôi cả đời, không sợ những người lớn tuổi như chúng tôi sẽ rời khỏi công ty sao?"
Một người ngồi ở vị trí đầu dãy ghế bên trái mặc một bộ quần áo tây trang, tóc được vuốt chải tỉ mỉ, hai chân hơi khuỳnh ra, tay chống gậy, khuôn mặt nghiêm túc, nhìn qua là có thể thấy ông ta là người chú trọng đến diện mạo bên ngoài.
"Được, nếu như mấy người cảm thấy buồn bực và muốn rời đi thì tôi cũng không có ý định giữ lại." Hoắc Hải Phong chống khủy tay lên bàn, hai tay đan vào nhau, cằm để ở giữa hai bàn tay, vẻ mặt tươi cười, hiển nhiên là không sợ sự uy hiếp từ những người đó.
Anh không biết có bao nhiêu người trong tập đoàn Sunrise sẽ đi cùng ông ta, nhưng anh biết rõ những ai sẽ ở lại, những người này tuy không quá trung thành nhưng họ sẽ vì ông ngoại mà ở lại, tạm thời có thể tin tưởng được, ngoài những người này ra, cho dù tất cả những người còn lại có rời đi, chỉ cần còn anh ở lại, công ty nhất định có thể hoạt động một cách bình ổn.
"Tổng giám đốc Hoắc Hải Phong nói chuyện nên có chút lễ độ, chúng tôi cũng không phải là những người không biết nói đạo lý, hơn nữa cũng cần danh dự, dù sao công ty này cũng đã gắn bó với chúng tôi nhiều năm như vậy, đột nhiên nói thay tên là thay tên, như vậy chúng tôi rất khó để thích nghi, mong tổng giám đốc Hoắc Hải Phong hiểu cho, hoãn cho chút thời gian, để chúng tôi có thời gian thích ứng tốt một chút."
Tuy nhiên thái độ của Hoắc Hải Phong vô cùng cương quyết, bốn ông lão ngồi ở phía dưới cùng nhìn nhau, chỉ có thể cười ngượng.
"Chờ thêm vài ngày nữa cũng được, tôi cũng không phải là người thích ép người khác, nhưng tôi hy vọng mọi người không kéo dài thời gian, dù sao tôi cũng còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành." Hoắc Hải Phong cười lạnh một tiếng, đứng dậy trực tiếp bước đi, ở cùng chỗ với một đám người này đúng là lãng phí thời gian, không bằng anh trở về văn phòng xem lại các văn kiện vận chuyển của công ty.
Sáng sớm Tô Quỳnh Thy đã bị Hoắc Hải Phong đưa đến văn phòng, lúc này cô cùng Hướng Minh đang ghé sát vào nhau thì thầm to nhỏ gì đó. Bé Tinh Hòa được gửi đến phòng chăm sóc trẻ, hiện tại chắc vẫn còn đang ngủ ngon.
"Chơi mệt, trong phòng có phòng ngủ, có thể vào đó ngủ một lát." Hoắc Hải Phong trở về thấy hai người đang cười nói vui vẻ, anh đi đến đưa cho Tô Hướng Minh một túi hạt dưa, thuận tay nhéo má Tô Quỳnh Thy một cái rồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chắc là do đột ngột chuyển đến một nơi xa lạ, không quen nắm với môi trường ở đây nên có chút mẫn cảm, chính vì thế mới hay vui buồn thất thường!
Sau khi khóc xong, đầu có chút đau, cả người đều phản ứng một cách chậm chạp, Hoắc Hải Phong cảm thấy vô cùng buồn cười, ôm cô bước về phía phòng, thay vì phân tâm nghĩ về chuyện khác, không bằng làm chút chuyện có ý nghĩa hơn, mệt mỏi một chút cũng sẽ không nghĩ đến chuyện linh tinh nữa!
Đột nhiên bị ôm lấy, Tô Quỳnh Thy hét lên, ngửa đầu nhìn, hai chân cọp chặt vào thắt lưng anh...
Hai người trở về phòng, rèm cửa được thả xuống khiến căn phòng tối om, ánh đèn cũng được tắt.
Vào thời điểm Abel đến, vừa vặn gặp Hoắc Hải Phong chuẩn bị đến công ty khảo sát, nhân tiện họp ban giám đốc để đổi tên công ty.
Phòng họp im lặng rất lâu, Hoắc Hải Phong thả bút xuống, dựa đầu vào ghế, hai bên cạnh anh đều là những gương mặt già nua khó đối phó nhất của dòng họ mà trước kia bọn họ được coi như mặt trời mọc của công ty, trên mặt những người đó đều là nếp nhăn, còn có những người chống gậy đến, đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ, một đám người mắt đã mờ lại còn muốn ngồi trên ghế cao.
Hoắc Hải Phong không nói một lời nào, bọn họ cũng không ai dám lên tiếng, một số người tinh anh ngồi phía dưới xét về vai về đều thua kém anh, chỉ cần liếc mắt một cái là khiến họ sợ đến ngậm chặt miệng.
Mặc dù người trong công ty đã bị Giang Mạc Viễn thanh lọc một lần, nhưng những người đi theo Giang Húc Đông vẫn không ít, còn có vài người bát nhão giữ nguyên thái độ chống đối, vài người không phản đối cũng không ủng hộ, xem ra đang đứng ở trung lập.
Hoắc Hải Phong sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh, ngón tay đặt lên bàn gõ ba tiếng nhẹ: "Là cổ đông lớn nhất của công ty, nếu ngay cả quyền đổi tên công ty cũng không có, vậy chẳng phải quyền lợi của tôi bằng không sao, mọi người lên tiếng đi chứ?"
"Tổng giám đốc Hoắc Hải Phong tiếng tăm lẫy lừng! Dù sao đi nữa tập đoàn này cũng do một tay ông ngoại cậu gây dựng lên, cứ như vậy mà hủy bỏ tên nó, thật sự là không tốt! Huống hồ mấy lão già chúng tôi cũng không còn sống được bao lâu, cho dù cậu có muốn đổi tên thì cũng phải đợi những lớp già như chúng tôi chết hết đi hãng, lúc đó mới tính đến chuyện đổi tên!" Cuối cùng có người không nhịn được lên tiếng, người đó ngồi ở vị trí thứ hai của dãy ghế bên phải, ông ta mặc một bộ quần áo màu trắng, đầu đã nửa trắng nửa đen, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, ánh mắt sắc lạnh như con dao găm nhìn về phía Hoắc Hải Phong.
"Ông cũng nói đấy, nếu như tập đoàn này do ông ngoại tôi gây dựng lên, tôi nghĩ phải nghĩ mọi biện pháp để nó phát triển, hiện tại cũng chỉ đổi một cái tên, tôi nghĩ chuyện này tôi có quyền quyết định!" Điều đầu tiên khi tiếp nhận tập đoàn chính là đổi tên, tên cũ phải bỏ, nếu không sẽ không có một ai thừa nhận anh là người đứng đầu tập đoàn Sunrise!"
"Chính xác, hiện tại trên tay cậu có nhiều cổ phần công ty nhất, nhưng trong đó có một số thuộc về mấy lão già chúng tôi, nếu như bây giờ cậu nhất quyết muốn thay đổi tên công ty đã gắn bó với chúng tôi cả đời, không sợ những người lớn tuổi như chúng tôi sẽ rời khỏi công ty sao?"
Một người ngồi ở vị trí đầu dãy ghế bên trái mặc một bộ quần áo tây trang, tóc được vuốt chải tỉ mỉ, hai chân hơi khuỳnh ra, tay chống gậy, khuôn mặt nghiêm túc, nhìn qua là có thể thấy ông ta là người chú trọng đến diện mạo bên ngoài.
"Được, nếu như mấy người cảm thấy buồn bực và muốn rời đi thì tôi cũng không có ý định giữ lại." Hoắc Hải Phong chống khủy tay lên bàn, hai tay đan vào nhau, cằm để ở giữa hai bàn tay, vẻ mặt tươi cười, hiển nhiên là không sợ sự uy hiếp từ những người đó.
Anh không biết có bao nhiêu người trong tập đoàn Sunrise sẽ đi cùng ông ta, nhưng anh biết rõ những ai sẽ ở lại, những người này tuy không quá trung thành nhưng họ sẽ vì ông ngoại mà ở lại, tạm thời có thể tin tưởng được, ngoài những người này ra, cho dù tất cả những người còn lại có rời đi, chỉ cần còn anh ở lại, công ty nhất định có thể hoạt động một cách bình ổn.
"Tổng giám đốc Hoắc Hải Phong nói chuyện nên có chút lễ độ, chúng tôi cũng không phải là những người không biết nói đạo lý, hơn nữa cũng cần danh dự, dù sao công ty này cũng đã gắn bó với chúng tôi nhiều năm như vậy, đột nhiên nói thay tên là thay tên, như vậy chúng tôi rất khó để thích nghi, mong tổng giám đốc Hoắc Hải Phong hiểu cho, hoãn cho chút thời gian, để chúng tôi có thời gian thích ứng tốt một chút."
Tuy nhiên thái độ của Hoắc Hải Phong vô cùng cương quyết, bốn ông lão ngồi ở phía dưới cùng nhìn nhau, chỉ có thể cười ngượng.
"Chờ thêm vài ngày nữa cũng được, tôi cũng không phải là người thích ép người khác, nhưng tôi hy vọng mọi người không kéo dài thời gian, dù sao tôi cũng còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành." Hoắc Hải Phong cười lạnh một tiếng, đứng dậy trực tiếp bước đi, ở cùng chỗ với một đám người này đúng là lãng phí thời gian, không bằng anh trở về văn phòng xem lại các văn kiện vận chuyển của công ty.
Sáng sớm Tô Quỳnh Thy đã bị Hoắc Hải Phong đưa đến văn phòng, lúc này cô cùng Hướng Minh đang ghé sát vào nhau thì thầm to nhỏ gì đó. Bé Tinh Hòa được gửi đến phòng chăm sóc trẻ, hiện tại chắc vẫn còn đang ngủ ngon.
"Chơi mệt, trong phòng có phòng ngủ, có thể vào đó ngủ một lát." Hoắc Hải Phong trở về thấy hai người đang cười nói vui vẻ, anh đi đến đưa cho Tô Hướng Minh một túi hạt dưa, thuận tay nhéo má Tô Quỳnh Thy một cái rồi