Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-397
Chương 397: Để tôi xử lý
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cũng may là động tác của vệ sĩ nhanh nhạy. Lúc anh ta vừa mới bước chân lên đã kịp thời ngăn lại, hay tay giống như một cái kiềm sắt, cố định người này đứng yên tại chỗ. Thấy anh ta hơi giãy giụa, mấy vệ sĩ này cũng không nể tình, hung hăng sút vào khuỷu chân ông ta. Giang Húc Đông không kịp trở tay đành ngã “uỳnh” xuống, quỳ trên đất đầy nặng nề. Mồi hôi lạnh lập tức tuôn ra nhưng biểu cảm trên khuôn mặt tái nhợt vẫn vô cùng dữ tợn.
“Bây giờ mới được có mấy người thôi, cho dù có dốc hết khả năng của gia tộc Otto cũng không thể tóm được gia tộc Húc Nhật nhanh như vậy được. Huống hồ, cho dù không có tôi ở đó, cậu cho rằng mấy lão già ở gia tộc Húc Nhật sẽ mặc kệ cho cậu muốn làm gì thì làm sao?”
Mặc dù chân bị thương nghiêm trọng nhưng Giang Húc Đông vẫn dùng dẳng muốn bò dậy để xông tới.
“Đúng là không dễ dàng gì, nhưng mà ai bảo Hải Phong có một người ông ngoại tốt bụng chứ. Chắc là anh cũng biết, bố của anh còn có một người con trai khác. Sống một cuộc sống bị cầm tù nhiều năm như vậy rồi, vất vả lắm cậu mới không có ở đó, gia tộc Húc Nhật như rắn không đầu, anh cho rằng ông ấy sẽ bỏ qua cơ hội này hay sao? Thật tình cờ là người đó lại chính là ông ngoại của Hải Phong. Chẳng cần tốn sức đâu, ngày mai, gia tộc Húc Nhật của anh sẽ đổi tên thành họ Hoắc thôi.”
Tô Kiến Định gác chéo chân ngồi trên ghế sa lon, cúi đầu nhìn Giang Húc Đông bằng ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường, giống như là đang nhìn một con kiến hội bé nhỏ vậy.
Lần đầu tiên bị người khác nhìn bằng ánh mắt như vậy, Giang Húc Đông khó chịu đến nỗi muốn nổi điên. Nhưng mà tay chân ông ta đều bị người khác giữ chặt, bây giờ, đừng nói là đi, ngay cả muốn đứng dậy thôi cũng là một hy vọng xa vời rồi.
“Rốt cuộc thì cậu muốn nói gì? Cứ cho là gia tộc Húc Nhật có tồn tại một người như cậu nói đi, Hoắc Hải Phong thật sự là cháu ngoại của ông ta. Nhưng một người bị cầm tù suốt ba mươi năm như vậy, sao có thể nói nắm giữ gia tộc là có thể nắm giữ. Tôi sẽ không tin cậu đâu.”
Bây giờ, anh ta phải tỉnh táo, ép buộc mình tỉnh táo lại. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi. Một người như vậy bị nhốt trong nhà mà anh ta cũng không hề hay biết chứ đừng nói là nhìn thấy. Cho đến tận bây giờ, anh ta vẫn chưa từng nghe nói đến sự tồn tại của người này. Hơn nữa, cho dù thật sự có người này, nếu như ông ta có bản lĩnh nằm giữ gia tộc trong thời gian ngắn như vậy thì nhất định trước đó phải có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn. Nhưng một người như vậy đương nhiên phải rất có tiếng vang, không thể nào anh ta lại không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào cả.
“Cho dù anh có tin hay không thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, anh đã mất hết tất cả rồi. Giang Húc Đông, anh nói tôi nên xử lý ông thế nào đây? Đưa ông về nhìn lại ngôi nhà của mình, quyền lực của mình lần lượt rơi vào tay người khác hay là nên tiễn ông đi trước?” Tô Kiến Định không nói nhảm nhí nhiều với anh ta, rút tay ra khỏi túi quần, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt.
"Cậu muốn giết tôi." Chuyện cũng đến mức này rồi, Giang Húc Đông cũng không căng thẳng nữa. Cẳng chân khi nãy bị tên vệ sĩ đạp cũng không còn chút sức lực nào, đau đớn đến nỗi muốn ngã quỵ xuống đất nhưng mà chẳng mất chốc lý trí của anh ta đã trỗi dậy.
Ý thức được Tô Kiến Định muốn làm gì, chẳng mấy chốc, anh ta đã điều chỉnh tâm trạng rồi nói tiếp: "Bây giờ tôi đang ở trong tay cậu, muốn chém muốn giết thế nào là do cậu toàn quyền quyết định. Nhưng mà nếu như chuyện cậu nói là thật, cậu cho rằng, gia tộc Húc Nhật muốn lấy là lấy được sao...
Đang nói chuyện, Giang Húc Đông đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy sự điên cuồng và khổ sở. Từng tia máu đỏ hằn lên trong mắt anh ta, mồ hôi cũng chảy lấm tấm. Cả người anh ta giống như vừa từ dưới nước chui lên vậy.
“Chuyện nằm giữ đó anh không cần phải quan tâm. Hôm nay, hiếm khi tâm trạng tôi tốt, tôi đưa anh ra ngoài hít thở không khí trong lành."
Nếu đã quyết định xong thì Tô Kiến Định cũng không phải là một người dài dòng. Anh ấy phất tay, bảo vệ sĩ đưa ông ta ra ngoài rồi dẫn đầu đi trước.
Cả đoạn đường đi qua mấy căn phòng. Lúc đi qua mấy căn phòng ấy, anh ta loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét truyền tới. Hình như là âm thanh của người nhưng cũng không giống, nghe không chân thật. Hơn nữa, người giải anh ta cũng đi rất nhanh nên cuối cùng vẫn không nghe rõ.
Bên ngoài vào lúc này là chạng vạng tối. Phía chân trời còn treo một mặt trời đỏ rực, hơn nửa bầu trời bị nhuộm thành một màu đỏ như gấc. Từng tầng mây giống như những con sóng, tầng nổi tầng, đẹp đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.
Đã quá lâu rồi anh ta chưa được nhìn lại những cảnh này, Giang Húc Đông lập tức nhìn đến ngày người.
Cho đến khi người vệ sĩ ở sau lưng lôi anh ta về phía trước, anh ta mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần. Vốn còn đang suy xét bốn phía xem rốt cuộc mình đang ở đâu thì chưa kịp nghiêng đầu, anh ta đã bị vệ sĩ nhét vào trong xe.
Anh ta xoa nắn cái eo bị đau, nhìn người vệ sĩ đang cúi đầu đóng cửa rồi ngồi xuống bên cạnh mình, cúi đầu không nói chuyện.
Xe từ từ chạy đi. Hoắc Hải Phong đứng ở trên ban công tầng hai, im lặng nhìn Tô Kiến Định đưa người đi, suy nghĩ một chút rồi dỗ dành cô gái nhỏ còn đang ngủ, giúp cô kéo chăn lên để ngủ cho thoải mái rồi nhặt quần áo ở mép giường lên.
Có một số việc, anh có thể tạm thời trốn tránh, nhưng những người và chuyện cần xử lý thì anh sẽ không trốn tránh, cũng không cần người khác làm thay.
Động tác của Hoắc Hải Phong rất
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cũng may là động tác của vệ sĩ nhanh nhạy. Lúc anh ta vừa mới bước chân lên đã kịp thời ngăn lại, hay tay giống như một cái kiềm sắt, cố định người này đứng yên tại chỗ. Thấy anh ta hơi giãy giụa, mấy vệ sĩ này cũng không nể tình, hung hăng sút vào khuỷu chân ông ta. Giang Húc Đông không kịp trở tay đành ngã “uỳnh” xuống, quỳ trên đất đầy nặng nề. Mồi hôi lạnh lập tức tuôn ra nhưng biểu cảm trên khuôn mặt tái nhợt vẫn vô cùng dữ tợn.
“Bây giờ mới được có mấy người thôi, cho dù có dốc hết khả năng của gia tộc Otto cũng không thể tóm được gia tộc Húc Nhật nhanh như vậy được. Huống hồ, cho dù không có tôi ở đó, cậu cho rằng mấy lão già ở gia tộc Húc Nhật sẽ mặc kệ cho cậu muốn làm gì thì làm sao?”
Mặc dù chân bị thương nghiêm trọng nhưng Giang Húc Đông vẫn dùng dẳng muốn bò dậy để xông tới.
“Đúng là không dễ dàng gì, nhưng mà ai bảo Hải Phong có một người ông ngoại tốt bụng chứ. Chắc là anh cũng biết, bố của anh còn có một người con trai khác. Sống một cuộc sống bị cầm tù nhiều năm như vậy rồi, vất vả lắm cậu mới không có ở đó, gia tộc Húc Nhật như rắn không đầu, anh cho rằng ông ấy sẽ bỏ qua cơ hội này hay sao? Thật tình cờ là người đó lại chính là ông ngoại của Hải Phong. Chẳng cần tốn sức đâu, ngày mai, gia tộc Húc Nhật của anh sẽ đổi tên thành họ Hoắc thôi.”
Tô Kiến Định gác chéo chân ngồi trên ghế sa lon, cúi đầu nhìn Giang Húc Đông bằng ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường, giống như là đang nhìn một con kiến hội bé nhỏ vậy.
Lần đầu tiên bị người khác nhìn bằng ánh mắt như vậy, Giang Húc Đông khó chịu đến nỗi muốn nổi điên. Nhưng mà tay chân ông ta đều bị người khác giữ chặt, bây giờ, đừng nói là đi, ngay cả muốn đứng dậy thôi cũng là một hy vọng xa vời rồi.
“Rốt cuộc thì cậu muốn nói gì? Cứ cho là gia tộc Húc Nhật có tồn tại một người như cậu nói đi, Hoắc Hải Phong thật sự là cháu ngoại của ông ta. Nhưng một người bị cầm tù suốt ba mươi năm như vậy, sao có thể nói nắm giữ gia tộc là có thể nắm giữ. Tôi sẽ không tin cậu đâu.”
Bây giờ, anh ta phải tỉnh táo, ép buộc mình tỉnh táo lại. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi. Một người như vậy bị nhốt trong nhà mà anh ta cũng không hề hay biết chứ đừng nói là nhìn thấy. Cho đến tận bây giờ, anh ta vẫn chưa từng nghe nói đến sự tồn tại của người này. Hơn nữa, cho dù thật sự có người này, nếu như ông ta có bản lĩnh nằm giữ gia tộc trong thời gian ngắn như vậy thì nhất định trước đó phải có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn. Nhưng một người như vậy đương nhiên phải rất có tiếng vang, không thể nào anh ta lại không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào cả.
“Cho dù anh có tin hay không thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, anh đã mất hết tất cả rồi. Giang Húc Đông, anh nói tôi nên xử lý ông thế nào đây? Đưa ông về nhìn lại ngôi nhà của mình, quyền lực của mình lần lượt rơi vào tay người khác hay là nên tiễn ông đi trước?” Tô Kiến Định không nói nhảm nhí nhiều với anh ta, rút tay ra khỏi túi quần, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt.
"Cậu muốn giết tôi." Chuyện cũng đến mức này rồi, Giang Húc Đông cũng không căng thẳng nữa. Cẳng chân khi nãy bị tên vệ sĩ đạp cũng không còn chút sức lực nào, đau đớn đến nỗi muốn ngã quỵ xuống đất nhưng mà chẳng mất chốc lý trí của anh ta đã trỗi dậy.
Ý thức được Tô Kiến Định muốn làm gì, chẳng mấy chốc, anh ta đã điều chỉnh tâm trạng rồi nói tiếp: "Bây giờ tôi đang ở trong tay cậu, muốn chém muốn giết thế nào là do cậu toàn quyền quyết định. Nhưng mà nếu như chuyện cậu nói là thật, cậu cho rằng, gia tộc Húc Nhật muốn lấy là lấy được sao...
Đang nói chuyện, Giang Húc Đông đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy sự điên cuồng và khổ sở. Từng tia máu đỏ hằn lên trong mắt anh ta, mồ hôi cũng chảy lấm tấm. Cả người anh ta giống như vừa từ dưới nước chui lên vậy.
“Chuyện nằm giữ đó anh không cần phải quan tâm. Hôm nay, hiếm khi tâm trạng tôi tốt, tôi đưa anh ra ngoài hít thở không khí trong lành."
Nếu đã quyết định xong thì Tô Kiến Định cũng không phải là một người dài dòng. Anh ấy phất tay, bảo vệ sĩ đưa ông ta ra ngoài rồi dẫn đầu đi trước.
Cả đoạn đường đi qua mấy căn phòng. Lúc đi qua mấy căn phòng ấy, anh ta loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét truyền tới. Hình như là âm thanh của người nhưng cũng không giống, nghe không chân thật. Hơn nữa, người giải anh ta cũng đi rất nhanh nên cuối cùng vẫn không nghe rõ.
Bên ngoài vào lúc này là chạng vạng tối. Phía chân trời còn treo một mặt trời đỏ rực, hơn nửa bầu trời bị nhuộm thành một màu đỏ như gấc. Từng tầng mây giống như những con sóng, tầng nổi tầng, đẹp đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.
Đã quá lâu rồi anh ta chưa được nhìn lại những cảnh này, Giang Húc Đông lập tức nhìn đến ngày người.
Cho đến khi người vệ sĩ ở sau lưng lôi anh ta về phía trước, anh ta mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần. Vốn còn đang suy xét bốn phía xem rốt cuộc mình đang ở đâu thì chưa kịp nghiêng đầu, anh ta đã bị vệ sĩ nhét vào trong xe.
Anh ta xoa nắn cái eo bị đau, nhìn người vệ sĩ đang cúi đầu đóng cửa rồi ngồi xuống bên cạnh mình, cúi đầu không nói chuyện.
Xe từ từ chạy đi. Hoắc Hải Phong đứng ở trên ban công tầng hai, im lặng nhìn Tô Kiến Định đưa người đi, suy nghĩ một chút rồi dỗ dành cô gái nhỏ còn đang ngủ, giúp cô kéo chăn lên để ngủ cho thoải mái rồi nhặt quần áo ở mép giường lên.
Có một số việc, anh có thể tạm thời trốn tránh, nhưng những người và chuyện cần xử lý thì anh sẽ không trốn tránh, cũng không cần người khác làm thay.
Động tác của Hoắc Hải Phong rất