Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-387
Chương 387: Kết quả điều tra
Cô cũng không để ý chuyện này lắm, tự mình đứng dậy vươn vai rồi kéo cửa sổ ra, bên ngoài trời đã sáng rõ. Lúc cô đang chuẩn bị xuống lầu, thì Hoắc Hải Phong mở cửa bước vào, nhìn dáng vẻ này hình như anh đang muốn gọi cô dậy.
Tô Quỳnh Thy nhíu mày, nhón chân bước đến, tay vịn bờ vai anh, cả người dựa trên người Hoắc Hải Phong. Cơ thể mềm mại của cô giống như không xương bám chặt lấy anh, khuôn mặt còn đang ửng đỏ vì vừa mới ngủ dậy, nhìn vừa ngây thơ lại vừa hấp dẫn.
Nhìn thấy cảnh này Hoắc Hải Phong nóng cả người, đang tiếc bây giờ không phải cơ hội tốt, anh khẽ véo mũi cô gái nhỏ của mình một cái, rồi bế cô vào trong phòng tắm: "Chuyện ngày hôm qua đã đồng ý với anh có phải đã quên mất rồi hay không? Quỳnh Thy, rửa mặt mũi nhanh lên, rồi anh đưa em đến công ty làm việc."
Dù sao cũng là ngày đầu tiên, phải thể hiện tốt một chút, Hoắc Hải Phong khoanh tay đứng trước cửa phòng tắm, nụ cười vẫn luôn nở trên môi chưa từng biến mất. "Vội như vậy làm gì, lỡ như hôm nay em ngủ quên mất, thì anh định làm thế nào?" Tô Quỳnh Thy có chút tò mò không biết anh sẽ làm thế nào, cô vừa rửa mặt vừa hỏi, thậm chí ngay cả nước dính trên mặt cũng chưa kịp lau hết, đôi mắt sáng long lanh nhìn thẳng vào anh. "Anh không ngại bể em đi làm đầu, Quỳnh Thy, nếu không muốn để người khác trông thấy cảnh đó, lần sau em nên dậy sớm một chút nhé!"
Nói xong Hoắc Hải Phong nở nụ cười rồi quay về phòng, đứng trước tủ quần áo, một tay chống hồng một tay đỡ cắm, đang suy nghĩ rốt cuộc để cô gái nhỏ của anh mặc như thể có được hay không, quá nhiều quần áo cũng có không ít phiền não. "Anh nhìn gì đấy, toàn là đồ của con gái, phối hợp đồ thế nào anh có thể hiểu được sao?" Vẻ coi thường không hề che giấu chút nào, Tô Quỳnh Thy chọc tức anh một câu, trả thù lại lời đùa anh vừa nói trong phòng tắm.
Sau khi kéo lưng quần đẩy anh ra ngoài, cô mới ngâm nga hát rồi mở tủ quần áo khéo léo chọn một chiếc váy ngắn màu đen, bên ngoài phối với một chiếc áo khoác mỏng nữa, vừa khéo che đi được phần lưng hở ra phía sau, tiếp đó cô lấy đồ trang điểm ra, trang điểm nhẹ nhàng cho mình, cuối cùng cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, thấy không có vấn đề gì nữa, mới ngâm nga cất tiếng hát đi ra ngoài.
Lúc này Hoắc Hải Phong đang ngồi trên ghế sô pha, xem hết vài quyển tạp chí rồi mới thấy cô gái nhỏ của mình ra ngoài.
Anh híp mắt quan sát, váy dài quá gối, không lộ chút nào, trang điểm nhẹ nhàng, giày cũng không cao, sau khi kiểm tra phát hiện không có vấn đề gì, anh mới bước đến năm tay cô đi ra khỏi nhà. "Hôm nay chủ yếu là phải làm gì? Em đến công ty anh thật sự không có vấn đề gì chứ?" Tuy rằng trước đây cô cũng từng nghĩ đến việc muốn đến công ty Hoắc Hải
Phong làm việc, nhưng mà lúc đó cô chỉ nghĩ đến chuyện đi làm thôi, chứ chưa nghĩ đến chuyện sẽ đi cùng anh.
Lỡ như để người khác trông thấy, có thể sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt không? Sẽ cảm thấy Hải Phong có vấn đề. Một loạt vấn đề nhanh chóng xuất hiện trong đầu, Tô Quỳnh Thy càng nghĩ sắc mặt lại càng khó coi, cuối cùng tự cô làm mình tức giận đến mức bữa sáng cũng không ăn het.
Dù Hoắc Hải Phong là người kỹ tính thế nào cũng khó có thể nghĩ đến, chỉ trong thời gian ngắn như vậy thôi, cô gái nhỏ của anh đã tưởng tượng ra được nhiều chuyện như thế.
Thấy cô ăn không ngon miệng, Hoắc Hải Phong cũng không ép, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh thu dọn đơn giản một lượt, rồi xuất phát.
Trên đường đến công ty, Tô Quỳnh Thy càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng không có cách nào cả, cô khoanh tay ôm ngực quay đầu sang một bên hờn dỗi. Hoắc Hải Phong cũng có chút buồn bực, anh không hiểu nổi vừa rồi rõ ràng vẫn đang êm đẹp, hiện giờ sao lại tức giận như vậy rôi?
Đang lúc anh muốn dỗ dành, đột nhiên điện thoại lại vang lên, tiếng chuông kêu reng reng vô cùng lớn, dù anh có muốn ngó lơ cũng không có cách nào cả, bất đắc dĩ Hoắc Hải Phong chỉ có thể nghe điện thoại trước, thoáng cái giọng nói đã trở nên lạnh như băng: "Nói" "Chủ tịch, trước đó anh yêu cầu điều tra về Gia tộc Húc Nhật, hiện giờ đã có chút manh mối, nhưng mà tình hình không được tốt lắm." Người gọi điện thoại tới là Trần Bắc, tuy rằng nghe giọng điệu có vẻ như không có vấn đề gì, nhưng mà Hoắc Hải Phong hiểu rất rõ về anh ta, có vẻ như chuyện lần này thật sự không được tốt "Chuyện cụ thể đợi tôi đến công ty rồi nói, mười lăm phút nữa tôi sẽ đến đó, chuẩn bị tốt tài liệu đi, tôi muốn xem thử." "Anh yên tâm, đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, vẫn đang tiếp tục điều tra. khả năng cần phải mất một khoảng thời gian nữa." Trần Bắc vừa lật xem tài liệu trong tay vừa đáp lời, giọng nói có chút khẩn trương và lo lắng không yên.
Nghe xong Hoắc Hải Phong lập tức cúp điện thoại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, tay nắm chặt điện thoại, sắc mặt không dễ nhìn lắm.
Lúc này Tô Quỳnh Thy cũng đã nhận ra được tâm trạng của anh không đúng lắm, chút lửa giận trong lòng cô thoáng cái đã bị dập tắt, cô quay người lại, mím mỗi cản thận tựa vào người anh, đầu hơi ngẩng lên, nhìn anh hỏi: "Có chuyện gì khiến anh không vui sao?"
Hoắc Hải Phong lập tức lắc đầu, nhưng nụ cười trên mặt lại có chút khó coi: "Không có việc gì, em nghỉ ngơi một chút đi, sắp đến công ty rồi, đợi lát nữa anh bảo Lâm Tiến Quân dẫn em đi tham quan một vòng xung quanh làm quen một chút, để lần sau em đến đỡ bị đi lạc đường"
Có một số việc bây giờ anh chưa thể nói cho cô biết được, Hoắc Hải Phong vừa xoa tóc cô vừa nhìn về phía trước nói. "Em không sao đâu, anh có chuyện gì thì đi xử lý trước đi, đợi em đi dạo xong rồi quay về tìm anh có được không?"
Mặc dù Tô Quỳnh Thy không thông minh lắm, nhưng thật ra cô cũng biết nhưng chuyện này, cô khẽ xoa tay vào nhau, ngẩng mặt lên cười vui vẻ.
Cô gái nhỏ vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu, Hoắc Hải Phong hôn lên mặt cô một cái để trấn an cô. Suốt quãng đường còn lại hai người đều không nói chuyện, lái xe ngồi phía trước khả năng cũng nhận ra có chuyện gì đó không ổn, nên lái xe cũng nhanh hơn bình thường một chút, chưa đến mười lăm phút, xe đã đến trước cửa công ty, Hoắc Hải Phong xuống xe dẫn người đi lên trên.
Lúc này Trần Bắc vẫn chưa tới, anh bảo Lâm Tiến Quân dẫn Tô Quỳnh Thy đi trước, sau đó mới gọi điện thoại bảo Trần Bắc mang tài liệu đến đây.
Lúc điều tra, thật ra tài liệu vô cùng nhiều, một chồng tài liệu rất dày, nhưng sau khi chỉnh lý lại đưa đến trong tay Hoắc Hải Phong chỉ còn lại ba tờ giấy mỏng, trong đó bao gồm một phần tài liệu về mẹ anh và một phần tài liệu về Gia tộc Húc Nhật.
Bên trên ghi chép rất đơn giản, sau khi xem xong toàn bộ, Hoắc Hải Phong hoàn toàn không cười được nữa, nếu như những gì ghi chép tên này là thật, vậy thì anh và Giang Húc Đông có quan hệ anh em họ với nhau, người chính anh tự tay bắt được lại là em trai có quan hệ máu mủ với mình.
Vận mệnh có đôi khi chính là buồn cười như vậy đó, tỷ lệ này thấp đến đáng thương, nhưng lại là sự thật, mẹ của anh là người của Gia tộc Húc Nhật, lần này nếu như không phải ông ngoại phát hiện ra thái độ của Gia tộc Húc Nhật có vấn đề, chỉ sợ cả đời anh cũng không biết được chuyện này... "Hiện giờ còn ai biết chuyện này nữa hy không? Đi tra một chút xem rốt cuộc là người nào trong Gia tộc Húc Nhật đã biết được tin này, người nào năm đó đã giúp mẹ tôi chạy trốn, bây giờ đang ở đâu, tìm người liên hệ với Gia tộc Húc Nhật, tôi muốn gặp mặt chủ gia tộc bọn họ một lần, nhớ kỹ chuyện này phải bí mật một chút, đừng để cho người của gia tộc Otto phát hiện ra."
Có một số việc dù sao vẫn phải giải quyết, trước kia mẹ anh đã lựa chọn trốn khỏi chỗ đó, vậy thì căn bản anh cũng không phải là người của Gia tộc Húc Nhật, nếu muốn thông qua chút máu mủ nhỏ nhoi ấy để bắt anh cúi đầu, thì đúng là mơ hão. "Ngài yên tâm, tôi lập tức đi làm ngay, đảm bảo không có người thứ hai biết được chuyện này" Trần Bắc lập tức cúi đầu đáp lời, khi biết được chuyện này, thật ra anh ta cũng kinh ngạc không kém gì chủ tịch, thậm chí còn mất ngủ cả đêm.
Cô cũng không để ý chuyện này lắm, tự mình đứng dậy vươn vai rồi kéo cửa sổ ra, bên ngoài trời đã sáng rõ. Lúc cô đang chuẩn bị xuống lầu, thì Hoắc Hải Phong mở cửa bước vào, nhìn dáng vẻ này hình như anh đang muốn gọi cô dậy.
Tô Quỳnh Thy nhíu mày, nhón chân bước đến, tay vịn bờ vai anh, cả người dựa trên người Hoắc Hải Phong. Cơ thể mềm mại của cô giống như không xương bám chặt lấy anh, khuôn mặt còn đang ửng đỏ vì vừa mới ngủ dậy, nhìn vừa ngây thơ lại vừa hấp dẫn.
Nhìn thấy cảnh này Hoắc Hải Phong nóng cả người, đang tiếc bây giờ không phải cơ hội tốt, anh khẽ véo mũi cô gái nhỏ của mình một cái, rồi bế cô vào trong phòng tắm: "Chuyện ngày hôm qua đã đồng ý với anh có phải đã quên mất rồi hay không? Quỳnh Thy, rửa mặt mũi nhanh lên, rồi anh đưa em đến công ty làm việc."
Dù sao cũng là ngày đầu tiên, phải thể hiện tốt một chút, Hoắc Hải Phong khoanh tay đứng trước cửa phòng tắm, nụ cười vẫn luôn nở trên môi chưa từng biến mất. "Vội như vậy làm gì, lỡ như hôm nay em ngủ quên mất, thì anh định làm thế nào?" Tô Quỳnh Thy có chút tò mò không biết anh sẽ làm thế nào, cô vừa rửa mặt vừa hỏi, thậm chí ngay cả nước dính trên mặt cũng chưa kịp lau hết, đôi mắt sáng long lanh nhìn thẳng vào anh. "Anh không ngại bể em đi làm đầu, Quỳnh Thy, nếu không muốn để người khác trông thấy cảnh đó, lần sau em nên dậy sớm một chút nhé!"
Nói xong Hoắc Hải Phong nở nụ cười rồi quay về phòng, đứng trước tủ quần áo, một tay chống hồng một tay đỡ cắm, đang suy nghĩ rốt cuộc để cô gái nhỏ của anh mặc như thể có được hay không, quá nhiều quần áo cũng có không ít phiền não. "Anh nhìn gì đấy, toàn là đồ của con gái, phối hợp đồ thế nào anh có thể hiểu được sao?" Vẻ coi thường không hề che giấu chút nào, Tô Quỳnh Thy chọc tức anh một câu, trả thù lại lời đùa anh vừa nói trong phòng tắm.
Sau khi kéo lưng quần đẩy anh ra ngoài, cô mới ngâm nga hát rồi mở tủ quần áo khéo léo chọn một chiếc váy ngắn màu đen, bên ngoài phối với một chiếc áo khoác mỏng nữa, vừa khéo che đi được phần lưng hở ra phía sau, tiếp đó cô lấy đồ trang điểm ra, trang điểm nhẹ nhàng cho mình, cuối cùng cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, thấy không có vấn đề gì nữa, mới ngâm nga cất tiếng hát đi ra ngoài.
Lúc này Hoắc Hải Phong đang ngồi trên ghế sô pha, xem hết vài quyển tạp chí rồi mới thấy cô gái nhỏ của mình ra ngoài.
Anh híp mắt quan sát, váy dài quá gối, không lộ chút nào, trang điểm nhẹ nhàng, giày cũng không cao, sau khi kiểm tra phát hiện không có vấn đề gì, anh mới bước đến năm tay cô đi ra khỏi nhà. "Hôm nay chủ yếu là phải làm gì? Em đến công ty anh thật sự không có vấn đề gì chứ?" Tuy rằng trước đây cô cũng từng nghĩ đến việc muốn đến công ty Hoắc Hải
Phong làm việc, nhưng mà lúc đó cô chỉ nghĩ đến chuyện đi làm thôi, chứ chưa nghĩ đến chuyện sẽ đi cùng anh.
Lỡ như để người khác trông thấy, có thể sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt không? Sẽ cảm thấy Hải Phong có vấn đề. Một loạt vấn đề nhanh chóng xuất hiện trong đầu, Tô Quỳnh Thy càng nghĩ sắc mặt lại càng khó coi, cuối cùng tự cô làm mình tức giận đến mức bữa sáng cũng không ăn het.
Dù Hoắc Hải Phong là người kỹ tính thế nào cũng khó có thể nghĩ đến, chỉ trong thời gian ngắn như vậy thôi, cô gái nhỏ của anh đã tưởng tượng ra được nhiều chuyện như thế.
Thấy cô ăn không ngon miệng, Hoắc Hải Phong cũng không ép, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh thu dọn đơn giản một lượt, rồi xuất phát.
Trên đường đến công ty, Tô Quỳnh Thy càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng không có cách nào cả, cô khoanh tay ôm ngực quay đầu sang một bên hờn dỗi. Hoắc Hải Phong cũng có chút buồn bực, anh không hiểu nổi vừa rồi rõ ràng vẫn đang êm đẹp, hiện giờ sao lại tức giận như vậy rôi?
Đang lúc anh muốn dỗ dành, đột nhiên điện thoại lại vang lên, tiếng chuông kêu reng reng vô cùng lớn, dù anh có muốn ngó lơ cũng không có cách nào cả, bất đắc dĩ Hoắc Hải Phong chỉ có thể nghe điện thoại trước, thoáng cái giọng nói đã trở nên lạnh như băng: "Nói" "Chủ tịch, trước đó anh yêu cầu điều tra về Gia tộc Húc Nhật, hiện giờ đã có chút manh mối, nhưng mà tình hình không được tốt lắm." Người gọi điện thoại tới là Trần Bắc, tuy rằng nghe giọng điệu có vẻ như không có vấn đề gì, nhưng mà Hoắc Hải Phong hiểu rất rõ về anh ta, có vẻ như chuyện lần này thật sự không được tốt "Chuyện cụ thể đợi tôi đến công ty rồi nói, mười lăm phút nữa tôi sẽ đến đó, chuẩn bị tốt tài liệu đi, tôi muốn xem thử." "Anh yên tâm, đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, vẫn đang tiếp tục điều tra. khả năng cần phải mất một khoảng thời gian nữa." Trần Bắc vừa lật xem tài liệu trong tay vừa đáp lời, giọng nói có chút khẩn trương và lo lắng không yên.
Nghe xong Hoắc Hải Phong lập tức cúp điện thoại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, tay nắm chặt điện thoại, sắc mặt không dễ nhìn lắm.
Lúc này Tô Quỳnh Thy cũng đã nhận ra được tâm trạng của anh không đúng lắm, chút lửa giận trong lòng cô thoáng cái đã bị dập tắt, cô quay người lại, mím mỗi cản thận tựa vào người anh, đầu hơi ngẩng lên, nhìn anh hỏi: "Có chuyện gì khiến anh không vui sao?"
Hoắc Hải Phong lập tức lắc đầu, nhưng nụ cười trên mặt lại có chút khó coi: "Không có việc gì, em nghỉ ngơi một chút đi, sắp đến công ty rồi, đợi lát nữa anh bảo Lâm Tiến Quân dẫn em đi tham quan một vòng xung quanh làm quen một chút, để lần sau em đến đỡ bị đi lạc đường"
Có một số việc bây giờ anh chưa thể nói cho cô biết được, Hoắc Hải Phong vừa xoa tóc cô vừa nhìn về phía trước nói. "Em không sao đâu, anh có chuyện gì thì đi xử lý trước đi, đợi em đi dạo xong rồi quay về tìm anh có được không?"
Mặc dù Tô Quỳnh Thy không thông minh lắm, nhưng thật ra cô cũng biết nhưng chuyện này, cô khẽ xoa tay vào nhau, ngẩng mặt lên cười vui vẻ.
Cô gái nhỏ vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu, Hoắc Hải Phong hôn lên mặt cô một cái để trấn an cô. Suốt quãng đường còn lại hai người đều không nói chuyện, lái xe ngồi phía trước khả năng cũng nhận ra có chuyện gì đó không ổn, nên lái xe cũng nhanh hơn bình thường một chút, chưa đến mười lăm phút, xe đã đến trước cửa công ty, Hoắc Hải Phong xuống xe dẫn người đi lên trên.
Lúc này Trần Bắc vẫn chưa tới, anh bảo Lâm Tiến Quân dẫn Tô Quỳnh Thy đi trước, sau đó mới gọi điện thoại bảo Trần Bắc mang tài liệu đến đây.
Lúc điều tra, thật ra tài liệu vô cùng nhiều, một chồng tài liệu rất dày, nhưng sau khi chỉnh lý lại đưa đến trong tay Hoắc Hải Phong chỉ còn lại ba tờ giấy mỏng, trong đó bao gồm một phần tài liệu về mẹ anh và một phần tài liệu về Gia tộc Húc Nhật.
Bên trên ghi chép rất đơn giản, sau khi xem xong toàn bộ, Hoắc Hải Phong hoàn toàn không cười được nữa, nếu như những gì ghi chép tên này là thật, vậy thì anh và Giang Húc Đông có quan hệ anh em họ với nhau, người chính anh tự tay bắt được lại là em trai có quan hệ máu mủ với mình.
Vận mệnh có đôi khi chính là buồn cười như vậy đó, tỷ lệ này thấp đến đáng thương, nhưng lại là sự thật, mẹ của anh là người của Gia tộc Húc Nhật, lần này nếu như không phải ông ngoại phát hiện ra thái độ của Gia tộc Húc Nhật có vấn đề, chỉ sợ cả đời anh cũng không biết được chuyện này... "Hiện giờ còn ai biết chuyện này nữa hy không? Đi tra một chút xem rốt cuộc là người nào trong Gia tộc Húc Nhật đã biết được tin này, người nào năm đó đã giúp mẹ tôi chạy trốn, bây giờ đang ở đâu, tìm người liên hệ với Gia tộc Húc Nhật, tôi muốn gặp mặt chủ gia tộc bọn họ một lần, nhớ kỹ chuyện này phải bí mật một chút, đừng để cho người của gia tộc Otto phát hiện ra."
Có một số việc dù sao vẫn phải giải quyết, trước kia mẹ anh đã lựa chọn trốn khỏi chỗ đó, vậy thì căn bản anh cũng không phải là người của Gia tộc Húc Nhật, nếu muốn thông qua chút máu mủ nhỏ nhoi ấy để bắt anh cúi đầu, thì đúng là mơ hão. "Ngài yên tâm, tôi lập tức đi làm ngay, đảm bảo không có người thứ hai biết được chuyện này" Trần Bắc lập tức cúi đầu đáp lời, khi biết được chuyện này, thật ra anh ta cũng kinh ngạc không kém gì chủ tịch, thậm chí còn mất ngủ cả đêm.