Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-360
Chương 360: Người đến không có ý tốt
Ăn uống xong, kéo thân thể còn yếu ớt đi tới, Hoắc Hải Phong cau mày, đây là lần đầu tiên anh cùng người ngoài bước vào lịnh đường. Linh đường được sắp xếp khá tốt, nơi này rộng lớn, có nhiều người đến nhưng không thấy chen chúc, chỉ là nhìn thoáng qua đều là người không quen biết, cuối cùng làm cho anh có chút buồn bực.
Có thêm người tới, càng thêm hương trầm, cắm chen chúc trong lư hương đồng.
May mà bên trong thông gió tương đối tốt, không đến mức bị ám khói. Sau khi anh bước vào, ánh mắt của hầu hết mọi người đều đổ dồn vào anh. Ánh mắt như đang băn khoăn không biết lấy gì từ anh, ghê tởm khiến anh buồn nôn.
Thấy Hoắc Hải Phong đến rồi, quản gia nhà họ Hoắc lặng lẽ lau đi giọt nước mắt trên mặt, cúi đầu cung kính nói với anh. "Ngày mai tiến hành nhập... "Anh Phong đúng là một chút tình nghĩa cũng không nói. Ông cụ Hoắc qua đời, chuyện lớn như vậy mà không cho tôi biết. Nếu không có phải Abel nghe Công tước Otto nhắc tới thì chúng tôi đều bị giấu. Nói thế nào cũng quen biết lâu, ông chủ chúng tôi phải người qua đây xem vậy, nếu không sợ là sẽ không yên lòng.
Quản gia còn chưa kịp nói xong liền bị người đột nhiên xuất hiện ở phía sau cắt ngang, dáng vẻ không coi ai ra gì, tỏ vẻ mình ở đây là cho các người mặt mũi. Nhưng Hoắc Diệc Phong căn bản không nghĩ ra mình đã gặp người này ở đâu.
Có trò hay để xem, vẻ mặt của những người đến phúng viếng đang sững sờ đột nhiên thay đổi, còn thoáng cười xem kịch vui.
Tất cả đều dừng lại, mọi người không dấu vết vây quanh, linh đường nhanh chóng chen chúc nhốn nháo đứng không ít người.
Nơi này động tĩnh quá lớn, quản gia thấy có chuyện không ổn, lập tức nháy mắt với người hầu phía sau, còn mình thì chắp tay sau lưng đứng phía sau Hoắc Hải Phong, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện. "Tôi còn không biết Abel quan tâm đến ông nội tôi từ khi nào? Hơn nữa, Công tước không phải loại người khua môi múa mép, anh thực sự chắc chắn rằng ông ấy đã tự mình nói chuyện đó với Abel của anh à?” Trong mắt Hoắc Hải Phong hiện lên một tia tàn nhẫn, anh hừ lạnh một tiếng, dùng Abel áp chế anh, anh căn bản không để vào mắt.
Càng hợp tác với gia tộc Otto nhiều, Hoắc Hải Phong càng hiểu rõ. Lúc đầu là vì đau đầu, không phản ứng kịp, đến khi người đàn ông bình tĩnh đứng tại chỗ liền nhớ tới cái tên Abel này sao mà quen quá.
Đó không phải là con trai thứ hai của ông ngoại Quỳnh Thy sao, một người luôn muốn làm chuyện phiền phức. "Vì anh là chồng của con gái cô Yelis nên ông chủ chúng tôi đương nhiên quan tâm nhiều hơn. Tuy là cùng bố khác mẹ nhưng quan hệ huyết thống là không thể thay đổi. Ông chủ chúng tôi rất coi trọng tình cảm gia đình. Lần này, tôi đến đây để tỏ lòng kính trọng ông cụ Hoắc. Tiếp theo, tôi muốn mời cháu trai và cháu gái của tôi vào trong nhà ngồi một chút, thuận tiện để mọi người nhận nhau. Dù sao cũng không thể mãi không gặp, mọi người nói có đúng không?"
Nói đến vấn đề này, người đến không cao cao tại thượng như vậy, cười híp mắt nhìn anh thăm dò, mỡ trên mặt đều chen vào nhau, mắt cười chỉ còn có một cái khe nhỏ, trông khá là buồn cười. "Chuyện này anh nên đến nói cho tôi biết. Abel nói thế nào cũng là cậu của tôi. Về tình về lý nên là tôi nên chủ động đến thăm, nào có chuyện để ông ấy cho người đến chứ. Nhưng anh cũng đã thấy đấy, tôi bên này tạm thời không thể đi được, chỉ có thể làm phiền anh chờ mấy ngày nữa.” Hoắc Hải Phong chưa kịp nói gì, liền bị Tô Kiến Định ở phía sau đoạt mất.
Anh ta nói một mạch khiến anh em nhà họ Tô im lặng, người đàn ông tức giận không chịu nổi, tay run run cổ gắng nhịn xuống.
Thật lâu sau, anh ta mới miễn cưỡng nặn ra một câu: “Đúng vậy, đúng là chúng tôi đã không nghĩ kỹ, vậy chờ khi mọi chuyện xong xuôi, phiền anh Phong và cô Thy đi theo chúng tôi.”.
truyện tiên hiệp hay
Người đàn ông nói như rít từ kẽ rằng, nói xong liền dẫn đầu rời đi.
Tô Kiến Định chậm rãi bước tới, vỗ vai Hoắc Hải Phong, nhìn người nọ đi xa, vẻ mặt dần không tốt. “Anh thật sự muốn đưa Quỳnh Thy đến nơi đó sao?”
Anh ta có thể gạt tai mắt của ông ngoại đến đây, còn công khai uy hiếp bọn họ, như vậy Abel cũng khá chắc chắn.
Nhưng ông ngoại ở đó, tự tin của ông ta là từ đâu ra? "Tạm thời trước tiên đừng hành động, cậu an tâm xử lý hậu sự của ông cụ Hoắc. Nếu thực sự muốn biết thì tám giờ tối đến thư phòng gặp tôi." Sau khi đám người kéo đến, Tô Kiến Định bước đến gần anh, hơi nghiêng người nói nhỏ.
Hoắc Hải Phong kinh ngạc liếc anh ta một cái, nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Ở đây không thể giúp gì được nữa, Tô Kiến Định nhìn quanh liếc mắt một cái, sau khi thắp hương cho ông cụ Hoắc, liền xoay người bước vào trong, xách Tô Quỳnh Thy đang ghé ở cửa trở lại.
Giải quyết mọi chuyện xong cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, Hoắc Hải Phong nhìn người cuối cùng rời đi, đã sáu giờ tối, cơm tối còn chưa ăn cũng không cảm thấy đói.
Người giúp việc đến gọi nhiều lần, cơm lạnh rồi lại nóng nhưng anh một miếng cũng không động. Cả người Hoắc Hải Phong mệt mỏi và khó thở, đầy cửa bước vào, liếc mắt nhìn qua, giữa giường nhô lên một bọc nhỏ, anh buồn cười đỡ trán, chậm rãi đi tới.
Anh vừa đi vừa giả vờ gọi, chờ bước đến bên cửa sổ liền nhẹ nhàng nhấc chăn bông trên giường xuống, nhiệt độ trong phòng rất cao, cho dù không đắp chăn cũng không vấn đề gì.
Quả nhiên, khi vén chăn lên, ba bảo bối bên trong liền hiện ra, có điều anh vốn tưởng rằng ba người cùng anh đùa giỡn nhưng đều đã ngủ, ba người chen chúc cùng một chỗ cũng không ngại chật.
Hoắc Hải Phong cười tủm tỉm, cẩn thận đưa Tô Hướng
Minh và Hoặc Tỉnh Hòa đi sang phòng khác.
Anh lặng lẽ nhìn hai anh em ngọt ngào ngủ ngon rồi mỉm cười rời khỏi phòng.
Lúc này anh hoàn toàn không muốn ăn gì nữa, đơn giản rửa mặt, thay bộ đồ ngủ, cẩn thận tránh tóc và cánh tay của cô gái nhỏ, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng thở dài, nhếch khỏe miệng.
Từ khi Tinh Hòa sinh ra, anh bận rộn hơn một tháng, hai người căn bản không gặp mặt nhau mấy lần. Có lẽ là quá nóng, Tô Quỳnh Thy cau mày, mi mắt run rầy, cuối cùng cô mê man mở mắt ra: "Hải Phong"
Dụi dụi mắt nhẹ nhàng gọi tên anh, ngáp một cái mới từ từ tỉnh lại. “Còn chưa tới bảy giờ, ngủ tiếp một lát nhé, chờ em ngủ rồi, anh sẽ đi gặp anh cả.” Cô gái nhỏ vừa tỉnh ngủ, tóc tại bù xù, hai má ửng hồng tựa vào tay anh mà phúng phính, nhìn thật dễ thương.
Anh vỗ tay mình, Tô Quỳnh Thy nheo mắt dụi vào cổ anh: "Hướng Minh và Tinh Hòa đâu? Anh tới đây khi nào?" Cảm giác mở mắt ra là có thể nhìn thấy người mình yêu thật tốt, tốt đến mức Tô Quỳnh Thy không muốn buông ra.
Hai người cứ như vậy dính vào nhau hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cô gái nhỏ vẫn không thể cưỡng lại được giọng nói của người đàn ông, ngoan ngoãn bị anh dỗ dành chìm vào giấc ngủ.
Ăn uống xong, kéo thân thể còn yếu ớt đi tới, Hoắc Hải Phong cau mày, đây là lần đầu tiên anh cùng người ngoài bước vào lịnh đường. Linh đường được sắp xếp khá tốt, nơi này rộng lớn, có nhiều người đến nhưng không thấy chen chúc, chỉ là nhìn thoáng qua đều là người không quen biết, cuối cùng làm cho anh có chút buồn bực.
Có thêm người tới, càng thêm hương trầm, cắm chen chúc trong lư hương đồng.
May mà bên trong thông gió tương đối tốt, không đến mức bị ám khói. Sau khi anh bước vào, ánh mắt của hầu hết mọi người đều đổ dồn vào anh. Ánh mắt như đang băn khoăn không biết lấy gì từ anh, ghê tởm khiến anh buồn nôn.
Thấy Hoắc Hải Phong đến rồi, quản gia nhà họ Hoắc lặng lẽ lau đi giọt nước mắt trên mặt, cúi đầu cung kính nói với anh. "Ngày mai tiến hành nhập... "Anh Phong đúng là một chút tình nghĩa cũng không nói. Ông cụ Hoắc qua đời, chuyện lớn như vậy mà không cho tôi biết. Nếu không có phải Abel nghe Công tước Otto nhắc tới thì chúng tôi đều bị giấu. Nói thế nào cũng quen biết lâu, ông chủ chúng tôi phải người qua đây xem vậy, nếu không sợ là sẽ không yên lòng.
Quản gia còn chưa kịp nói xong liền bị người đột nhiên xuất hiện ở phía sau cắt ngang, dáng vẻ không coi ai ra gì, tỏ vẻ mình ở đây là cho các người mặt mũi. Nhưng Hoắc Diệc Phong căn bản không nghĩ ra mình đã gặp người này ở đâu.
Có trò hay để xem, vẻ mặt của những người đến phúng viếng đang sững sờ đột nhiên thay đổi, còn thoáng cười xem kịch vui.
Tất cả đều dừng lại, mọi người không dấu vết vây quanh, linh đường nhanh chóng chen chúc nhốn nháo đứng không ít người.
Nơi này động tĩnh quá lớn, quản gia thấy có chuyện không ổn, lập tức nháy mắt với người hầu phía sau, còn mình thì chắp tay sau lưng đứng phía sau Hoắc Hải Phong, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện. "Tôi còn không biết Abel quan tâm đến ông nội tôi từ khi nào? Hơn nữa, Công tước không phải loại người khua môi múa mép, anh thực sự chắc chắn rằng ông ấy đã tự mình nói chuyện đó với Abel của anh à?” Trong mắt Hoắc Hải Phong hiện lên một tia tàn nhẫn, anh hừ lạnh một tiếng, dùng Abel áp chế anh, anh căn bản không để vào mắt.
Càng hợp tác với gia tộc Otto nhiều, Hoắc Hải Phong càng hiểu rõ. Lúc đầu là vì đau đầu, không phản ứng kịp, đến khi người đàn ông bình tĩnh đứng tại chỗ liền nhớ tới cái tên Abel này sao mà quen quá.
Đó không phải là con trai thứ hai của ông ngoại Quỳnh Thy sao, một người luôn muốn làm chuyện phiền phức. "Vì anh là chồng của con gái cô Yelis nên ông chủ chúng tôi đương nhiên quan tâm nhiều hơn. Tuy là cùng bố khác mẹ nhưng quan hệ huyết thống là không thể thay đổi. Ông chủ chúng tôi rất coi trọng tình cảm gia đình. Lần này, tôi đến đây để tỏ lòng kính trọng ông cụ Hoắc. Tiếp theo, tôi muốn mời cháu trai và cháu gái của tôi vào trong nhà ngồi một chút, thuận tiện để mọi người nhận nhau. Dù sao cũng không thể mãi không gặp, mọi người nói có đúng không?"
Nói đến vấn đề này, người đến không cao cao tại thượng như vậy, cười híp mắt nhìn anh thăm dò, mỡ trên mặt đều chen vào nhau, mắt cười chỉ còn có một cái khe nhỏ, trông khá là buồn cười. "Chuyện này anh nên đến nói cho tôi biết. Abel nói thế nào cũng là cậu của tôi. Về tình về lý nên là tôi nên chủ động đến thăm, nào có chuyện để ông ấy cho người đến chứ. Nhưng anh cũng đã thấy đấy, tôi bên này tạm thời không thể đi được, chỉ có thể làm phiền anh chờ mấy ngày nữa.” Hoắc Hải Phong chưa kịp nói gì, liền bị Tô Kiến Định ở phía sau đoạt mất.
Anh ta nói một mạch khiến anh em nhà họ Tô im lặng, người đàn ông tức giận không chịu nổi, tay run run cổ gắng nhịn xuống.
Thật lâu sau, anh ta mới miễn cưỡng nặn ra một câu: “Đúng vậy, đúng là chúng tôi đã không nghĩ kỹ, vậy chờ khi mọi chuyện xong xuôi, phiền anh Phong và cô Thy đi theo chúng tôi.”.
truyện tiên hiệp hay
Người đàn ông nói như rít từ kẽ rằng, nói xong liền dẫn đầu rời đi.
Tô Kiến Định chậm rãi bước tới, vỗ vai Hoắc Hải Phong, nhìn người nọ đi xa, vẻ mặt dần không tốt. “Anh thật sự muốn đưa Quỳnh Thy đến nơi đó sao?”
Anh ta có thể gạt tai mắt của ông ngoại đến đây, còn công khai uy hiếp bọn họ, như vậy Abel cũng khá chắc chắn.
Nhưng ông ngoại ở đó, tự tin của ông ta là từ đâu ra? "Tạm thời trước tiên đừng hành động, cậu an tâm xử lý hậu sự của ông cụ Hoắc. Nếu thực sự muốn biết thì tám giờ tối đến thư phòng gặp tôi." Sau khi đám người kéo đến, Tô Kiến Định bước đến gần anh, hơi nghiêng người nói nhỏ.
Hoắc Hải Phong kinh ngạc liếc anh ta một cái, nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Ở đây không thể giúp gì được nữa, Tô Kiến Định nhìn quanh liếc mắt một cái, sau khi thắp hương cho ông cụ Hoắc, liền xoay người bước vào trong, xách Tô Quỳnh Thy đang ghé ở cửa trở lại.
Giải quyết mọi chuyện xong cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, Hoắc Hải Phong nhìn người cuối cùng rời đi, đã sáu giờ tối, cơm tối còn chưa ăn cũng không cảm thấy đói.
Người giúp việc đến gọi nhiều lần, cơm lạnh rồi lại nóng nhưng anh một miếng cũng không động. Cả người Hoắc Hải Phong mệt mỏi và khó thở, đầy cửa bước vào, liếc mắt nhìn qua, giữa giường nhô lên một bọc nhỏ, anh buồn cười đỡ trán, chậm rãi đi tới.
Anh vừa đi vừa giả vờ gọi, chờ bước đến bên cửa sổ liền nhẹ nhàng nhấc chăn bông trên giường xuống, nhiệt độ trong phòng rất cao, cho dù không đắp chăn cũng không vấn đề gì.
Quả nhiên, khi vén chăn lên, ba bảo bối bên trong liền hiện ra, có điều anh vốn tưởng rằng ba người cùng anh đùa giỡn nhưng đều đã ngủ, ba người chen chúc cùng một chỗ cũng không ngại chật.
Hoắc Hải Phong cười tủm tỉm, cẩn thận đưa Tô Hướng
Minh và Hoặc Tỉnh Hòa đi sang phòng khác.
Anh lặng lẽ nhìn hai anh em ngọt ngào ngủ ngon rồi mỉm cười rời khỏi phòng.
Lúc này anh hoàn toàn không muốn ăn gì nữa, đơn giản rửa mặt, thay bộ đồ ngủ, cẩn thận tránh tóc và cánh tay của cô gái nhỏ, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng thở dài, nhếch khỏe miệng.
Từ khi Tinh Hòa sinh ra, anh bận rộn hơn một tháng, hai người căn bản không gặp mặt nhau mấy lần. Có lẽ là quá nóng, Tô Quỳnh Thy cau mày, mi mắt run rầy, cuối cùng cô mê man mở mắt ra: "Hải Phong"
Dụi dụi mắt nhẹ nhàng gọi tên anh, ngáp một cái mới từ từ tỉnh lại. “Còn chưa tới bảy giờ, ngủ tiếp một lát nhé, chờ em ngủ rồi, anh sẽ đi gặp anh cả.” Cô gái nhỏ vừa tỉnh ngủ, tóc tại bù xù, hai má ửng hồng tựa vào tay anh mà phúng phính, nhìn thật dễ thương.
Anh vỗ tay mình, Tô Quỳnh Thy nheo mắt dụi vào cổ anh: "Hướng Minh và Tinh Hòa đâu? Anh tới đây khi nào?" Cảm giác mở mắt ra là có thể nhìn thấy người mình yêu thật tốt, tốt đến mức Tô Quỳnh Thy không muốn buông ra.
Hai người cứ như vậy dính vào nhau hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cô gái nhỏ vẫn không thể cưỡng lại được giọng nói của người đàn ông, ngoan ngoãn bị anh dỗ dành chìm vào giấc ngủ.