Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-351
Chương 351: Sắp sinh rồi
Thằng bé đang ngủ say, nửa đêm đột nhiên bị bố gọi dậy thì hoảng hốt một chút còn tưởng rằng mẹ sắp sinh. Kết quả đi đến nhìn một chút, mới biết được, chỉ là mẹ thèm ăn, bố muốn đi mua đồ ăn cho mẹ nhưng không yên tâm nên mới tạm thời kéo cậu qua đây cho đủ số.
Chờ người đi được một khoảng thời gian không bao lâu, lúc Tô Hướng Minh ngủ gục tự giật mình dậy, Tô Quỳnh Thy ở trên giường cũng đã sớm hít thở đều đều.
Cậu bé nhìn mẹ đang ngủ ngon lành, trong lúc mơ màng, bản thân cũng leo lên nằm úp xuống một bên giường mà ngủ thiếp đi.
Đợi đến lúc Hoắc Hải Phong xách theo tào phớ thơm ngào ngạt trở về thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, anh buồn cười cong cong môi, trong lòng lại tràn ngập sự ngọt ngào.
Người một nhà trải qua sự ngọt ngào hạnh phúc trong bệnh viện gần nửa tháng, mắt thấy đã qua ngày dự sinh một khoảng thời gian rất dài, nhưng đứa bé vẫn không có chút dấu hiệu muốn ra ngoài nào.
Chính chủ không vội, Hoắc Hải Phong lại gấp đến mức tối nào cũng ngủ không yên.
Vốn còn định rút chút thời gian đến công ty xem một ngày, bây giờ dứt khoát giao phó hết tất cả lại cho Tô Kiến
Định, bản thân thì phủi tay canh giữ ở bên cạnh cô gái nhỏ.
Chỉ trong thời gian nửa tháng rõ ràng đã khiến cho bản thân mình gầy đi vài ký, nhìn sắc mặt cũng thấy kém hơn trước kia rất nhiều.
Vào lúc anh đang thương lượng với bác sĩ nếu qua mấy ngày nữa vẫn chưa sinh thì sẽ châm cứu trợ sinh.
Ngay tối hôm đó, vừa hơn bảy giờ một chút, Tô Quỳnh Thy vừa ăn cơm tối xong đang tản bộ về phòng, theo thói quen lấy điện thoại di động ra chuẩn bị xem tin tức. Trong khoảng thời gian này Hoắc Hải Phong xem chừng cô rất kỹ, không cho phép làm cái này không cho phép làm cái kia, hiếm khi hôm nay được đụng đến điện thoại, nói thế nào cô cũng nhất định phải chơi một hồi.
Cô còn chưa kịp bật điện thoại lên thì Hoắc Hải Phong đã đi từ ngoài cửa vào, cưng chiều tận tim gan dỗ dành cô giao điện thoại ra, giúp cô rửa mặt cẩn thận xong thì ôm lấy cô gái nhỏ dỗ cô đi ngủ.
Một lát sau, Tô Quỳnh Thy nhưởng mày, tay nhỏ đột nhiên bắt lấy cánh tay của anh rồi siết chặt, răng cắn chặt vào môi, trong chớp mắt cả người đều căng cứng: “Ông xã, đau quá Thường ngày lúc cô chưa muốn ngủ mà còn muốn chơi thì đều sẽ thường xuyên dùng chiêu này để buộc anh nghe theo.
Hoắc Hải Phong đang thu dọn đồ đạc không có nhìn thấy nét mặt của cô, khẽ cười một cái, dịu dàng như mây an ủi: “Ngoan chút đi, hôm nay Quỳnh Thy không thể chơi được, đi ngủ sớm một chút có được hay không”
Anh cho là cô đang lặp lại chiêu cũ như lúc trước, mặc dù trong lòng bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhẹ giọng dịu dàng dỗ dành.
Nhưng một giây sau đã lập tức phát hiện không bình thường, cô gái nhỏ túm lấy ống tay áo của anh càng ngày càng chặt, tay nhỏ lạnh buốt, thậm chí lúc này cũng không phản bác lại, chỉ có một chút tiếng gào đau đớn không hoàn chỉnh truyền đến từ trong cổ họng.
Người đàn ông gần như thay đổi giọng nói trong chớp mắt, nhấn cái chuông bên giường, tay chân luống cuống đứng bên cạnh giường bệnh, giờ phút này anh khẩn trương đến mức tay chân run lẩy bẩy. Đã hơn chín tháng, trễ hơn ngày dự sinh một khoảng thời gian gần nửa tháng mới muốn sinh. Theo lý thuyết thì lúc này hẳn là anh nên vui mừng, nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ đau đớn đến sắc mặt tái nhợt, cả người có chút run ray.
Bất kể như thế nào thì trong lòng của anh cũng không vui mừng nổi, chỉ còn lại tràn ngập sự đau lòng và không biết nên làm sao.
Chủ tịch Phong vẫn luôn lý trí từ trước đến nay, giờ phút này lại căng thẳng đến mức thiếu chút nữa đã không nói nên lời.
Công tước Otto và Tô Kiến Định vừa nhận được tin tức đã lập tức chạy đến, bạn học nhỏ Tô Hướng Minh cũng bị đánh thức, canh giữ ở bên ngoài cửa phòng phẫu thuật. “Tôi đi theo cô ấy vào trong, mọi người ở bên ngoài tiếp ứng" Anh vỗ vai Tô Kiến Định, nói đến giống như sắp phóng khoảng đi hy sinh.
Tô Kiến Định nhẹ gật đầu, biết rõ tính tình của anh.
Trước kia Quỳnh Thy sinh con, người anh trai như anh ta ở ngoài cửa cũng đau lòng đến không chịu nổi, huống chi Hoắc Hải Phong này là người xem em gái của anh ta như tính mạng, muốn anh chờ ở bên ngoài vốn là chuyện không thực tế.
Lúc sinh đứa con đầu tiên Hướng Minh, Tô Kiến Định lựa chọn cho Tô Quỳnh Thy sinh mổ, mặc dù sau đó cũng sẽ đau, nhưng so với nỗi đau khi sinh con, thì như vậy cũng đỡ hơn không ít, sau khi thuốc tế từ từ có tác dụng, cô cũng không còn cảm thấy đau đớn.
Năm năm trước đã từng trải qua một lần, đợi sau khi chút đau đớn này hoàn toàn biến mất, thậm chí Tô Quỳnh Thy còn có tâm trạng đùa cợt với anh. Người đàn ông mặc bộ đồ vô khuẩn, đứng bên cạnh bàn phẫu thuật như giẫm lên băng mỏng, bàn tay to nằm chặt lấy tay của cô.
Lúc dao thứ nhất vạch xuống, thật ra bản thân cô cũng vẫn có chút cảm giác, chỉ là không thấy đau mà thôi, nhưng hốc mắt của Hoắc Hải Phong thì đỏ bừng. Đứa bé được sinh ra nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng, bác sĩ và y tá đã được tìm từ sớm, tất cả đều là người có kinh nghiệm và năng lực tốt nhất trong khu vực.
Tô Quỳnh Thy gần như không phải chịu khổ chút nào, đứa bé đã được y tá ôm đi tắm rửa, cuối cùng Tô Quỳnh Thy ngủ say được đẩy từ trong phòng phẫu thuật ra ngoài, những người vốn trông coi ở ngoài cửa cũng đã sớm đi xem đứa bé, chỉ có mình Hoắc Hải Phong vẫn luôn trông coi không rời một tấc.
Sau khi đưa cô gái nhỏ trở về phòng bệnh, hốc mắt của anh vẫn còn đỏ, người phụ nữ anh yêu nhất, vì thay anh dựng dục đời sau, mà nằm trên bàn phẫu thuật. Lúc sinh Hướng Minh thì bên cạnh cũng chỉ có hai người là anh trai và Lê Quốc Nam, trong khoảng thời gian đó anh không có mặt, rốt cuộc cô gái nhỏ như cô đã phải chịu bao nhiêu cực khổ mới có thể thành công sinh được
Hướng Minh, còn nuôi đến lớn như vậy?
Chỉ ngẫm lại thôi anh cũng đau lòng đến muốn tự đâm mình hai đạo.
Có lẽ là ở trong bụng của mẹ rất thoải mái, lúc bác sĩ và y tá ôm đứa bé ra nó vẫn còn cuộn mình lại, yên ổn nhằm cả hai mắt, như có như không chẹp chẹp miệng một chút, ngủ ngon lành, cũng không khóc một tiếng nào.
Sau khi Hoắc Hải Phong thu xếp cho Tô Quỳnh Thy xong, Tô Kiến Định và công tước Otto mới mang đứa trẻ trở lại.
Đứa trẻ vừa mới sinh ra bình thường đều sẽ đỏ rực như vậy, trông rất khó coi, trước kia lúc Hướng Minh vừa ra đời, nhìn thoáng qua cũng giống như một ông cụ non màu đỏ. Cũng vì vậy mà bị Tô Quỳnh Thy ghét bỏ một khoảng thời gian, cho đến khi đứa bé mở mắt ra, trắng nõn xinh đẹp thì cô mới bật cười híp mắt.
Nhưng bộ dạng của đứa bé này lại không hề giống như vừa mới sinh ra, trắng trẻo non nớt, vừa nhìn thấy đã khiến cho người ta vui vẻ.
Từ lúc đứa bé ra đời đến giờ vẫn chưa từng khóc, những người ở đây hiếm khi có chút không yên lòng.
Cánh tay Hoắc Hải Phong đang ôm con bé cũng đang run rẩy một chút, đây chính là đứa bé mà cô gái nhỏ đã phải chịu không ít gian khổ mới sinh ra được.
Giọng nói của người đàn ông hơi khàn, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Cục cưng nhỏ.
Dường như bé gái nhỏ có cảm ứng tâm linh, rõ ràng lúc nằm trong ngực của Tô Kiến Định vẫn luôn yên lặng không khóc không nháo, sau khi nghe thấy một tiếng gọi này thì mở cả hai mắt ra, liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Hai mắt của đứa bé vừa mở ra, vẫn không nhìn thấy rõ người trước mặt cho lắm, chỉ có thể mơ màng trông thấy một khối đồ vật ở trước mặt, có lẽ là bị giật mình nên cất tiếng khóc "Oa oa ao”.
Tên của đứa bé đã sớm được đặt từ trước rồi, nếu là bé trai thì gọi là Hoắc Hướng Khải, bé gái thì gọi là Hoắc Tinh Hòa, đã có một Hướng Minh thông minh lanh lợi rồi, Hoắc Hải Phong hi vọng con bé có thể vui vẻ sống hết cuộc đời là được rồi. Đặc biệt là bé gái, chỉ cần biết hưởng thụ vui sướng là được rồi, phía trước đã có bố và anh trai chống đỡ rồi, không cần cô bé phải có năng lực mạnh như thế nào.
Cục cứng nhỏ được đưa đến nơi tắm rửa trong bệnh viện, công tước Otto và Tô Kiến Định dẫn theo Tô Hướng Minh đến đó. Một mình Hoắc Hải Phong yên tâm ở lại bên giường của Tô Quỳnh Thy, trong lòng được hai cô gái nhỏ lấp đầy, chỉ ngẫm lại thôi cũng có thể bật cười thành tiếng.
Từ lúc đứa bé vừa ra đời đến giờ cũng không kêu tiếng nào, nhưng sau khi đến nhà tắm, vừa mới vào nước thì đã khóc một trận kinh thiên động địa, e rằng cô bé là người có cuống họng vang dội nhất trong toàn bộ nhà tắm.
Thằng bé đang ngủ say, nửa đêm đột nhiên bị bố gọi dậy thì hoảng hốt một chút còn tưởng rằng mẹ sắp sinh. Kết quả đi đến nhìn một chút, mới biết được, chỉ là mẹ thèm ăn, bố muốn đi mua đồ ăn cho mẹ nhưng không yên tâm nên mới tạm thời kéo cậu qua đây cho đủ số.
Chờ người đi được một khoảng thời gian không bao lâu, lúc Tô Hướng Minh ngủ gục tự giật mình dậy, Tô Quỳnh Thy ở trên giường cũng đã sớm hít thở đều đều.
Cậu bé nhìn mẹ đang ngủ ngon lành, trong lúc mơ màng, bản thân cũng leo lên nằm úp xuống một bên giường mà ngủ thiếp đi.
Đợi đến lúc Hoắc Hải Phong xách theo tào phớ thơm ngào ngạt trở về thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, anh buồn cười cong cong môi, trong lòng lại tràn ngập sự ngọt ngào.
Người một nhà trải qua sự ngọt ngào hạnh phúc trong bệnh viện gần nửa tháng, mắt thấy đã qua ngày dự sinh một khoảng thời gian rất dài, nhưng đứa bé vẫn không có chút dấu hiệu muốn ra ngoài nào.
Chính chủ không vội, Hoắc Hải Phong lại gấp đến mức tối nào cũng ngủ không yên.
Vốn còn định rút chút thời gian đến công ty xem một ngày, bây giờ dứt khoát giao phó hết tất cả lại cho Tô Kiến
Định, bản thân thì phủi tay canh giữ ở bên cạnh cô gái nhỏ.
Chỉ trong thời gian nửa tháng rõ ràng đã khiến cho bản thân mình gầy đi vài ký, nhìn sắc mặt cũng thấy kém hơn trước kia rất nhiều.
Vào lúc anh đang thương lượng với bác sĩ nếu qua mấy ngày nữa vẫn chưa sinh thì sẽ châm cứu trợ sinh.
Ngay tối hôm đó, vừa hơn bảy giờ một chút, Tô Quỳnh Thy vừa ăn cơm tối xong đang tản bộ về phòng, theo thói quen lấy điện thoại di động ra chuẩn bị xem tin tức. Trong khoảng thời gian này Hoắc Hải Phong xem chừng cô rất kỹ, không cho phép làm cái này không cho phép làm cái kia, hiếm khi hôm nay được đụng đến điện thoại, nói thế nào cô cũng nhất định phải chơi một hồi.
Cô còn chưa kịp bật điện thoại lên thì Hoắc Hải Phong đã đi từ ngoài cửa vào, cưng chiều tận tim gan dỗ dành cô giao điện thoại ra, giúp cô rửa mặt cẩn thận xong thì ôm lấy cô gái nhỏ dỗ cô đi ngủ.
Một lát sau, Tô Quỳnh Thy nhưởng mày, tay nhỏ đột nhiên bắt lấy cánh tay của anh rồi siết chặt, răng cắn chặt vào môi, trong chớp mắt cả người đều căng cứng: “Ông xã, đau quá Thường ngày lúc cô chưa muốn ngủ mà còn muốn chơi thì đều sẽ thường xuyên dùng chiêu này để buộc anh nghe theo.
Hoắc Hải Phong đang thu dọn đồ đạc không có nhìn thấy nét mặt của cô, khẽ cười một cái, dịu dàng như mây an ủi: “Ngoan chút đi, hôm nay Quỳnh Thy không thể chơi được, đi ngủ sớm một chút có được hay không”
Anh cho là cô đang lặp lại chiêu cũ như lúc trước, mặc dù trong lòng bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhẹ giọng dịu dàng dỗ dành.
Nhưng một giây sau đã lập tức phát hiện không bình thường, cô gái nhỏ túm lấy ống tay áo của anh càng ngày càng chặt, tay nhỏ lạnh buốt, thậm chí lúc này cũng không phản bác lại, chỉ có một chút tiếng gào đau đớn không hoàn chỉnh truyền đến từ trong cổ họng.
Người đàn ông gần như thay đổi giọng nói trong chớp mắt, nhấn cái chuông bên giường, tay chân luống cuống đứng bên cạnh giường bệnh, giờ phút này anh khẩn trương đến mức tay chân run lẩy bẩy. Đã hơn chín tháng, trễ hơn ngày dự sinh một khoảng thời gian gần nửa tháng mới muốn sinh. Theo lý thuyết thì lúc này hẳn là anh nên vui mừng, nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ đau đớn đến sắc mặt tái nhợt, cả người có chút run ray.
Bất kể như thế nào thì trong lòng của anh cũng không vui mừng nổi, chỉ còn lại tràn ngập sự đau lòng và không biết nên làm sao.
Chủ tịch Phong vẫn luôn lý trí từ trước đến nay, giờ phút này lại căng thẳng đến mức thiếu chút nữa đã không nói nên lời.
Công tước Otto và Tô Kiến Định vừa nhận được tin tức đã lập tức chạy đến, bạn học nhỏ Tô Hướng Minh cũng bị đánh thức, canh giữ ở bên ngoài cửa phòng phẫu thuật. “Tôi đi theo cô ấy vào trong, mọi người ở bên ngoài tiếp ứng" Anh vỗ vai Tô Kiến Định, nói đến giống như sắp phóng khoảng đi hy sinh.
Tô Kiến Định nhẹ gật đầu, biết rõ tính tình của anh.
Trước kia Quỳnh Thy sinh con, người anh trai như anh ta ở ngoài cửa cũng đau lòng đến không chịu nổi, huống chi Hoắc Hải Phong này là người xem em gái của anh ta như tính mạng, muốn anh chờ ở bên ngoài vốn là chuyện không thực tế.
Lúc sinh đứa con đầu tiên Hướng Minh, Tô Kiến Định lựa chọn cho Tô Quỳnh Thy sinh mổ, mặc dù sau đó cũng sẽ đau, nhưng so với nỗi đau khi sinh con, thì như vậy cũng đỡ hơn không ít, sau khi thuốc tế từ từ có tác dụng, cô cũng không còn cảm thấy đau đớn.
Năm năm trước đã từng trải qua một lần, đợi sau khi chút đau đớn này hoàn toàn biến mất, thậm chí Tô Quỳnh Thy còn có tâm trạng đùa cợt với anh. Người đàn ông mặc bộ đồ vô khuẩn, đứng bên cạnh bàn phẫu thuật như giẫm lên băng mỏng, bàn tay to nằm chặt lấy tay của cô.
Lúc dao thứ nhất vạch xuống, thật ra bản thân cô cũng vẫn có chút cảm giác, chỉ là không thấy đau mà thôi, nhưng hốc mắt của Hoắc Hải Phong thì đỏ bừng. Đứa bé được sinh ra nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng, bác sĩ và y tá đã được tìm từ sớm, tất cả đều là người có kinh nghiệm và năng lực tốt nhất trong khu vực.
Tô Quỳnh Thy gần như không phải chịu khổ chút nào, đứa bé đã được y tá ôm đi tắm rửa, cuối cùng Tô Quỳnh Thy ngủ say được đẩy từ trong phòng phẫu thuật ra ngoài, những người vốn trông coi ở ngoài cửa cũng đã sớm đi xem đứa bé, chỉ có mình Hoắc Hải Phong vẫn luôn trông coi không rời một tấc.
Sau khi đưa cô gái nhỏ trở về phòng bệnh, hốc mắt của anh vẫn còn đỏ, người phụ nữ anh yêu nhất, vì thay anh dựng dục đời sau, mà nằm trên bàn phẫu thuật. Lúc sinh Hướng Minh thì bên cạnh cũng chỉ có hai người là anh trai và Lê Quốc Nam, trong khoảng thời gian đó anh không có mặt, rốt cuộc cô gái nhỏ như cô đã phải chịu bao nhiêu cực khổ mới có thể thành công sinh được
Hướng Minh, còn nuôi đến lớn như vậy?
Chỉ ngẫm lại thôi anh cũng đau lòng đến muốn tự đâm mình hai đạo.
Có lẽ là ở trong bụng của mẹ rất thoải mái, lúc bác sĩ và y tá ôm đứa bé ra nó vẫn còn cuộn mình lại, yên ổn nhằm cả hai mắt, như có như không chẹp chẹp miệng một chút, ngủ ngon lành, cũng không khóc một tiếng nào.
Sau khi Hoắc Hải Phong thu xếp cho Tô Quỳnh Thy xong, Tô Kiến Định và công tước Otto mới mang đứa trẻ trở lại.
Đứa trẻ vừa mới sinh ra bình thường đều sẽ đỏ rực như vậy, trông rất khó coi, trước kia lúc Hướng Minh vừa ra đời, nhìn thoáng qua cũng giống như một ông cụ non màu đỏ. Cũng vì vậy mà bị Tô Quỳnh Thy ghét bỏ một khoảng thời gian, cho đến khi đứa bé mở mắt ra, trắng nõn xinh đẹp thì cô mới bật cười híp mắt.
Nhưng bộ dạng của đứa bé này lại không hề giống như vừa mới sinh ra, trắng trẻo non nớt, vừa nhìn thấy đã khiến cho người ta vui vẻ.
Từ lúc đứa bé ra đời đến giờ vẫn chưa từng khóc, những người ở đây hiếm khi có chút không yên lòng.
Cánh tay Hoắc Hải Phong đang ôm con bé cũng đang run rẩy một chút, đây chính là đứa bé mà cô gái nhỏ đã phải chịu không ít gian khổ mới sinh ra được.
Giọng nói của người đàn ông hơi khàn, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Cục cưng nhỏ.
Dường như bé gái nhỏ có cảm ứng tâm linh, rõ ràng lúc nằm trong ngực của Tô Kiến Định vẫn luôn yên lặng không khóc không nháo, sau khi nghe thấy một tiếng gọi này thì mở cả hai mắt ra, liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Hai mắt của đứa bé vừa mở ra, vẫn không nhìn thấy rõ người trước mặt cho lắm, chỉ có thể mơ màng trông thấy một khối đồ vật ở trước mặt, có lẽ là bị giật mình nên cất tiếng khóc "Oa oa ao”.
Tên của đứa bé đã sớm được đặt từ trước rồi, nếu là bé trai thì gọi là Hoắc Hướng Khải, bé gái thì gọi là Hoắc Tinh Hòa, đã có một Hướng Minh thông minh lanh lợi rồi, Hoắc Hải Phong hi vọng con bé có thể vui vẻ sống hết cuộc đời là được rồi. Đặc biệt là bé gái, chỉ cần biết hưởng thụ vui sướng là được rồi, phía trước đã có bố và anh trai chống đỡ rồi, không cần cô bé phải có năng lực mạnh như thế nào.
Cục cứng nhỏ được đưa đến nơi tắm rửa trong bệnh viện, công tước Otto và Tô Kiến Định dẫn theo Tô Hướng Minh đến đó. Một mình Hoắc Hải Phong yên tâm ở lại bên giường của Tô Quỳnh Thy, trong lòng được hai cô gái nhỏ lấp đầy, chỉ ngẫm lại thôi cũng có thể bật cười thành tiếng.
Từ lúc đứa bé vừa ra đời đến giờ cũng không kêu tiếng nào, nhưng sau khi đến nhà tắm, vừa mới vào nước thì đã khóc một trận kinh thiên động địa, e rằng cô bé là người có cuống họng vang dội nhất trong toàn bộ nhà tắm.