Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-24
Chương 24: Giả vờ giả vịt
“Cô Mộc Châu.
Tô Quỳnh Thy không tự làm khổ mình, cúi đầu xuống, giảm nhẹ giọng nghe có vẻ hiền lành.
Hai người cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, Tô Quỳnh Thy không biết rằng Trần Mộc Châu cao cao tại thượng như vậy thế nhưng lại có mặt này.
Cách nhau một khoảng, Tô Quỳnh Thy vẫn không hiểu Trần Mộc Châu hiện tại muốn làm gì, hai tay bị trói sau lưng bắt đầu run lên ê ẩm căng cứng khó chịu. Vốn định đêm nay sẽ rời khỏi nơi này, bây giờ xem chừng không có khả năng rồi.
Giống như nhìn ra Trân Mộc Châu không có ý định thả mình ra, Tô Quỳnh Thy ngước lên, sắc mặt tái nhợt, lạnh nhạt nói: “Sáng mai tôi định ngôi máy bay rời khỏi đây, xem ra bây giờ không kịp rồi, nếu cô Mộc Châu không muốn tôi đi thì nói là được, đâu cần phải làm việc này.’
Cô theo thói quen ngẩng đầu lên, nhìn người cách đó không xa, hai người bắt đầu đã chẳng vui vẻ gì, ánh mắt giao nhau, mỗi người đều mang theo cảm xúc riêng.
“Tô Quỳnh Thy, cô biết tại sao tôi lại ghét cô không?” Trân Mộc Châu chậm rãi bước tới, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt mịn màng của cô, ánh mắt quét xuống chiếc bụng dưới bằng phẳng.
Cô ta lại đưa mắt lên, không có chút ý cười, nhìn khuôn mặt mềm mại của cô, lạnh giọng nói: “Tôi ghét nhất dáng vẻ này của cô, sắp chết đến nơi vẫn còn giả vờ giả vịt, cô càng như vậy, tôi lại càng muốn hành hạ cô. Tô Quỳnh Thy, hay bây giờ cô quỳ xuống cầu xin tôi đi, không chừng tôi cảm thấy vui vẻ thì cô không phải chết ở đây.’
Cô ta nhếch môi mỏng, giọng điệu ôn nhu nhưng lại dùng những câu từ đầy uy hiếp và mỉa mai, lộ ra ác ý nặng nề.
Tô Quỳnh Thy cố gắng điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười thân thiện, ánh mắt và khí chất vẫn luôn mạnh mẽ giảm đi rất nhiều: “Cô Mộc Châu, tôi không biết vì sao cô lại bắt tôi đến đây, nhưng tôi nhớ gần đây tôi không xuất hiện trước mặt cô, mấy ngày nay cô lại chuẩn bị cho hôn lễ. Tôi đã làm gì mà để cô phải tìm tôi nói chuyện?”
Nhiều năm như vậy, Trân Mộc Châu vẫn không ưa nổi Tô Quỳnh Thy, nhưng ngại thế lực nhà họ Tô nên không thể làm gì, những đêm khi gãy xương muốn Hoắc Hải Phong đến thăm, chỉ có thể tưởng tượng anh ngược đãi Tô Quỳnh Thy, đến chăm sóc mình.
Cứ chờ một ngày lại một ngày, cuối cùng cũng không chịu được nữa, cô ta mạo hiểm một lần dẫu có thể sẽ bị Hoắc Hải Phong chán ghét, quyết định thuê người bắt cóc Tô Quỳnh Thy.
“Tô Quỳnh Thy, lấy cái thứ trong bụng cô ra, làm gì thì làm cũng phải lấy ra đưa cho tôi, còn bây giờ mau cầu xin tôi, cầu xin tôi, hiểu không?” Cô ta trở nên điên cuồng, âm thanh lớn đến mức ngay cả Đinh Tiến Đạt đang đứng ngoài cửa cũng có thể nghe rõ.
Tô Quỳnh Thy ngừng tìm cách tháo bỏ dây trói tay sau lưng, không hiểu sao cô có cảm giác, nếu cô không nghe theo lời Trân Mộc Châu thì cái chết sẽ cách mình không xa.
Cả người cô căng cứng, dưới chân không tự chủ được đẩy một cái, không ngờ chiếc xe lăn lại di chuyển, dù rất ít.
Cô theo bản năng thu chân lại, hai mắt sáng lên nhưng biểu cảm trên khuôn mặt không thay đổi tí gì.
Tô Quỳnh Thy nhanh chóng đóng giả yếu đuối, hơi mỉm cười với Trần Mộc Châu, nhẹ nhàng mở miệng: “Trần Mộc Châu, đã nhiều năm như vậy, tôi với cô cũng coi như lớn lên cùng nhau, hay ít nhiều đều hiểu đối phương một chút, tôi là người thế nào, tôi nói tôi không quấy rầy cô với Hoắc Hải Phong, chắc chắn tôi sẽ làm vậy, Tô Quỳnh Thy tôi đây làm người cũng có giới hạn của bản thân”
Trần Mộc Châu lên tiếng cười nhạo: “Từ nhỏ giả vờ giả vịt không nói, năm chín tuổi, rõ ràng người giúp Hoắc Hải Phong là tôi, là tôi mất công đi tìm cây bút máy cả buổi chiều mới tìm được, vậy mà không ai biết, còn bị cô lừa lấy, tự nhận về mình, rõ ràng người có thể sánh đôi với anh Phong từ nhỏ là tôi, tất cả đều tại cô, đồ phụ nữ ác độc.”
Cô ta nói ra tất cả phẫn uất trong lòng, không nương tay tát lên mặt Tô Quỳnh Thy.
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, khuôn mặt Tô Quỳnh Thy cũng theo đó mà bắt đầu sưng đỏ. “Hít…’ Tô Quỳnh Thy cau mày, cắn môi dưới để không kêu ra tiếng vì đau, cơ thể đang bị trói, không thể xem vết thương được.
Tát xong một cái, cả thể xác lẫn tinh thần của Trần Mộc Châu thoải mái hơn không ít, đôi môi đỏ mọng cong lên, cô ta lấy ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau sạch xong tiện tay ném xuống đất, giọng điệu đầy đắc ý: “Da mặt cô Quỳnh Thy đúng là dày như cái tường thành, đánh xong tay tôi cũng bị đau. Cô nói xem, ngày mai tôi kể cho anh Phong, anh ấy có đau lòng ôm tay tôi không?”
Một mình Trần Mộc Châu tự nói tự cười, lúc này, trong đầu Tô Quỳnh Thy nghĩ tới tình huống xấu nhất, dù sao cũng đã hoàn thanh nguyện vọng, cũng đã ăn đánh ăn mắng, bị đối xử lạnh nhạt đủ cả rồi, có Lê Quốc Nam rồi bệnh của anh trai cũng không phải lo nữa, chỉ có duy nhất đứa bé trong bụng, ngay cả thế giới bên ngoài cũng chưa nhìn thấy lại phải ở cùng người mẹ vô dụng này trong cảnh nguy nan.
“Trân Mộc Châu, cô muốn thế nào thì mới tha cho tôi? Tôi nhớ không lâm thì hôn lễ bắt đầu từ tám giờ sáng, chẳng lẽ bây giờ cô định mang gương mặt khó coi này đến sao?”
Nghĩ đến đứa trẻ trong bụng, bất kể thế nào, Tô Quỳnh Thy đều phải thử, cho dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhất.
Trần Mộc Châu thu lại nụ cười, quay đầu lại, nhàn nhạt liếc nhìn cô.
Cô ta lấy quần áo, ngồi đối diện Tô Quỳnh Thy, giương mắt nhìn.
Hai ánh mắt nhanh chóng va chạm, một cái trong trẻo nhưng lạnh lùng, một cái lại ngoan độc, có người không có ta, như có thể lóe lên tia lửa.
“Tô Quỳnh Thy, ở đây không có người khác, sao phải tự làm khổ mình giả vờ giả vịt nói chuyện với tôi như vậy, nhiều năm như vậy cô có mệt không? Ngày mai, à không, phải nói là tám giờ sáng nay tôi sẽ kết hôn với Hoắc Hải Phong. Nhưng trước hết tôi phải dọn dẹp mấy thứ chướng mắt đã, để nó không quấy rầy cuộc sống của tôi và anh Phong.”
Trân Mộc Châu vô cùng vui vẻ, không biết lấy đâu ra một thanh gõ, mắt không chớp tiến đến gần Tô Quỳnh Thy.
Thật ra cơ thể không bị trói quá chặt, có lẽ tại nghĩ rằng cô là con gái chân yếu tay mềm, Tô Quỳnh Thy lặng lẽ giải quyết nó, ngay khi Trân Mộc Châu vung gậy lên, cái dây cũng rơi xuống, nhưng dù có nhanh đến mấy, cố gắng hết sức tránh bụng đi thì vẫn trúng ở gần eo.
Bụng dưới có chút đau, bên ngoài trời đã bắt đầu sáng lên, thời gian của Trần Mộc Châu không còn nhiều, chỉ cần cô chịu đựng được trong khoảng thời gian này ắt sẽ có người đến cứu.
Nghĩ như vậy cô khẽ nhếch môi mỏng.
Trong kho hàng trống trải không có nơi nào để nấp, chỉ có thể dùng hết sức tránh né nhưng dù sao cơ thể cũng không thể không bị đánh cái nào. Lúc này, Tô Quỳnh Thy nhận ra năm năm chịu khổ đổi lấy thể lực cũng có chỗ tốt.
Trần Mộc Châu gần như không thể thở nổi nữa, nhưng cô thì vẫn còn sức lực, phá vòng vây trốn ra từ cửa sau.
Bên ngoài biển cả nổi sóng dữ dội, khí trời nhìn qua không tệ lắm nhưng nhìn xa kia, toàn là những đám mây đen kịt, giờ khắc này, biển cả thật sự cũng như đang báo điềm xấu cho cô.
“Cô Mộc Châu.
Tô Quỳnh Thy không tự làm khổ mình, cúi đầu xuống, giảm nhẹ giọng nghe có vẻ hiền lành.
Hai người cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, Tô Quỳnh Thy không biết rằng Trần Mộc Châu cao cao tại thượng như vậy thế nhưng lại có mặt này.
Cách nhau một khoảng, Tô Quỳnh Thy vẫn không hiểu Trần Mộc Châu hiện tại muốn làm gì, hai tay bị trói sau lưng bắt đầu run lên ê ẩm căng cứng khó chịu. Vốn định đêm nay sẽ rời khỏi nơi này, bây giờ xem chừng không có khả năng rồi.
Giống như nhìn ra Trân Mộc Châu không có ý định thả mình ra, Tô Quỳnh Thy ngước lên, sắc mặt tái nhợt, lạnh nhạt nói: “Sáng mai tôi định ngôi máy bay rời khỏi đây, xem ra bây giờ không kịp rồi, nếu cô Mộc Châu không muốn tôi đi thì nói là được, đâu cần phải làm việc này.’
Cô theo thói quen ngẩng đầu lên, nhìn người cách đó không xa, hai người bắt đầu đã chẳng vui vẻ gì, ánh mắt giao nhau, mỗi người đều mang theo cảm xúc riêng.
“Tô Quỳnh Thy, cô biết tại sao tôi lại ghét cô không?” Trân Mộc Châu chậm rãi bước tới, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt mịn màng của cô, ánh mắt quét xuống chiếc bụng dưới bằng phẳng.
Cô ta lại đưa mắt lên, không có chút ý cười, nhìn khuôn mặt mềm mại của cô, lạnh giọng nói: “Tôi ghét nhất dáng vẻ này của cô, sắp chết đến nơi vẫn còn giả vờ giả vịt, cô càng như vậy, tôi lại càng muốn hành hạ cô. Tô Quỳnh Thy, hay bây giờ cô quỳ xuống cầu xin tôi đi, không chừng tôi cảm thấy vui vẻ thì cô không phải chết ở đây.’
Cô ta nhếch môi mỏng, giọng điệu ôn nhu nhưng lại dùng những câu từ đầy uy hiếp và mỉa mai, lộ ra ác ý nặng nề.
Tô Quỳnh Thy cố gắng điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười thân thiện, ánh mắt và khí chất vẫn luôn mạnh mẽ giảm đi rất nhiều: “Cô Mộc Châu, tôi không biết vì sao cô lại bắt tôi đến đây, nhưng tôi nhớ gần đây tôi không xuất hiện trước mặt cô, mấy ngày nay cô lại chuẩn bị cho hôn lễ. Tôi đã làm gì mà để cô phải tìm tôi nói chuyện?”
Nhiều năm như vậy, Trân Mộc Châu vẫn không ưa nổi Tô Quỳnh Thy, nhưng ngại thế lực nhà họ Tô nên không thể làm gì, những đêm khi gãy xương muốn Hoắc Hải Phong đến thăm, chỉ có thể tưởng tượng anh ngược đãi Tô Quỳnh Thy, đến chăm sóc mình.
Cứ chờ một ngày lại một ngày, cuối cùng cũng không chịu được nữa, cô ta mạo hiểm một lần dẫu có thể sẽ bị Hoắc Hải Phong chán ghét, quyết định thuê người bắt cóc Tô Quỳnh Thy.
“Tô Quỳnh Thy, lấy cái thứ trong bụng cô ra, làm gì thì làm cũng phải lấy ra đưa cho tôi, còn bây giờ mau cầu xin tôi, cầu xin tôi, hiểu không?” Cô ta trở nên điên cuồng, âm thanh lớn đến mức ngay cả Đinh Tiến Đạt đang đứng ngoài cửa cũng có thể nghe rõ.
Tô Quỳnh Thy ngừng tìm cách tháo bỏ dây trói tay sau lưng, không hiểu sao cô có cảm giác, nếu cô không nghe theo lời Trân Mộc Châu thì cái chết sẽ cách mình không xa.
Cả người cô căng cứng, dưới chân không tự chủ được đẩy một cái, không ngờ chiếc xe lăn lại di chuyển, dù rất ít.
Cô theo bản năng thu chân lại, hai mắt sáng lên nhưng biểu cảm trên khuôn mặt không thay đổi tí gì.
Tô Quỳnh Thy nhanh chóng đóng giả yếu đuối, hơi mỉm cười với Trần Mộc Châu, nhẹ nhàng mở miệng: “Trần Mộc Châu, đã nhiều năm như vậy, tôi với cô cũng coi như lớn lên cùng nhau, hay ít nhiều đều hiểu đối phương một chút, tôi là người thế nào, tôi nói tôi không quấy rầy cô với Hoắc Hải Phong, chắc chắn tôi sẽ làm vậy, Tô Quỳnh Thy tôi đây làm người cũng có giới hạn của bản thân”
Trần Mộc Châu lên tiếng cười nhạo: “Từ nhỏ giả vờ giả vịt không nói, năm chín tuổi, rõ ràng người giúp Hoắc Hải Phong là tôi, là tôi mất công đi tìm cây bút máy cả buổi chiều mới tìm được, vậy mà không ai biết, còn bị cô lừa lấy, tự nhận về mình, rõ ràng người có thể sánh đôi với anh Phong từ nhỏ là tôi, tất cả đều tại cô, đồ phụ nữ ác độc.”
Cô ta nói ra tất cả phẫn uất trong lòng, không nương tay tát lên mặt Tô Quỳnh Thy.
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, khuôn mặt Tô Quỳnh Thy cũng theo đó mà bắt đầu sưng đỏ. “Hít…’ Tô Quỳnh Thy cau mày, cắn môi dưới để không kêu ra tiếng vì đau, cơ thể đang bị trói, không thể xem vết thương được.
Tát xong một cái, cả thể xác lẫn tinh thần của Trần Mộc Châu thoải mái hơn không ít, đôi môi đỏ mọng cong lên, cô ta lấy ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau sạch xong tiện tay ném xuống đất, giọng điệu đầy đắc ý: “Da mặt cô Quỳnh Thy đúng là dày như cái tường thành, đánh xong tay tôi cũng bị đau. Cô nói xem, ngày mai tôi kể cho anh Phong, anh ấy có đau lòng ôm tay tôi không?”
Một mình Trần Mộc Châu tự nói tự cười, lúc này, trong đầu Tô Quỳnh Thy nghĩ tới tình huống xấu nhất, dù sao cũng đã hoàn thanh nguyện vọng, cũng đã ăn đánh ăn mắng, bị đối xử lạnh nhạt đủ cả rồi, có Lê Quốc Nam rồi bệnh của anh trai cũng không phải lo nữa, chỉ có duy nhất đứa bé trong bụng, ngay cả thế giới bên ngoài cũng chưa nhìn thấy lại phải ở cùng người mẹ vô dụng này trong cảnh nguy nan.
“Trân Mộc Châu, cô muốn thế nào thì mới tha cho tôi? Tôi nhớ không lâm thì hôn lễ bắt đầu từ tám giờ sáng, chẳng lẽ bây giờ cô định mang gương mặt khó coi này đến sao?”
Nghĩ đến đứa trẻ trong bụng, bất kể thế nào, Tô Quỳnh Thy đều phải thử, cho dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhất.
Trần Mộc Châu thu lại nụ cười, quay đầu lại, nhàn nhạt liếc nhìn cô.
Cô ta lấy quần áo, ngồi đối diện Tô Quỳnh Thy, giương mắt nhìn.
Hai ánh mắt nhanh chóng va chạm, một cái trong trẻo nhưng lạnh lùng, một cái lại ngoan độc, có người không có ta, như có thể lóe lên tia lửa.
“Tô Quỳnh Thy, ở đây không có người khác, sao phải tự làm khổ mình giả vờ giả vịt nói chuyện với tôi như vậy, nhiều năm như vậy cô có mệt không? Ngày mai, à không, phải nói là tám giờ sáng nay tôi sẽ kết hôn với Hoắc Hải Phong. Nhưng trước hết tôi phải dọn dẹp mấy thứ chướng mắt đã, để nó không quấy rầy cuộc sống của tôi và anh Phong.”
Trân Mộc Châu vô cùng vui vẻ, không biết lấy đâu ra một thanh gõ, mắt không chớp tiến đến gần Tô Quỳnh Thy.
Thật ra cơ thể không bị trói quá chặt, có lẽ tại nghĩ rằng cô là con gái chân yếu tay mềm, Tô Quỳnh Thy lặng lẽ giải quyết nó, ngay khi Trân Mộc Châu vung gậy lên, cái dây cũng rơi xuống, nhưng dù có nhanh đến mấy, cố gắng hết sức tránh bụng đi thì vẫn trúng ở gần eo.
Bụng dưới có chút đau, bên ngoài trời đã bắt đầu sáng lên, thời gian của Trần Mộc Châu không còn nhiều, chỉ cần cô chịu đựng được trong khoảng thời gian này ắt sẽ có người đến cứu.
Nghĩ như vậy cô khẽ nhếch môi mỏng.
Trong kho hàng trống trải không có nơi nào để nấp, chỉ có thể dùng hết sức tránh né nhưng dù sao cơ thể cũng không thể không bị đánh cái nào. Lúc này, Tô Quỳnh Thy nhận ra năm năm chịu khổ đổi lấy thể lực cũng có chỗ tốt.
Trần Mộc Châu gần như không thể thở nổi nữa, nhưng cô thì vẫn còn sức lực, phá vòng vây trốn ra từ cửa sau.
Bên ngoài biển cả nổi sóng dữ dội, khí trời nhìn qua không tệ lắm nhưng nhìn xa kia, toàn là những đám mây đen kịt, giờ khắc này, biển cả thật sự cũng như đang báo điềm xấu cho cô.