Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-373
Chương 373
Chương 373: Chuẩn bị công tác
“Lần sau không cần chờ anh , anh không trở lại , thì tự đi ngủ trước biết chưa.” Anh từng nhịp từng nhịp vỗ về lưng cô.
Rất nhanh Tô Quỳnh Thy đã mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ , trên mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn , cả người đều tỏa ra mùi sữa ngọt ngào. Có lẽ là bởi vì chuyện sinh con mà gần đây Hoắc Hải Phong luôn cảm thấy trên người Tô Quỳnh Thy tỏa ra mùi sữa ngọt của Hướng Minh , quả thật rất dễ ngửi , ôm cô ngủ đến tận hừng đông , những mệt mỏi cả ngày nay đều tan biến.
Đêm nay ngủ thật ngon. Trong quán rượu cách đó không xa , mi tâm Dương Minh Hạo nhíu lại thật sâu , ngồi ở trong phòng nhìn căn nhà cách đó không xa đèn đuốc sáng trưng , lòng loáng thoáng có chút nặng nề , luôn cảm thấy lựa chọn lần này của anh ta thật giống như đã lựa chọn sai.
Giang Húc Đông cách một bức tường mặt không biểu cảm ngồi trên ghế sô pha , một cánh tay chống đầu , trong đầu đều là hình dáng Vũ Nguyên Hải đang chạy bộ , càng nghĩ môi lại càng khô , cuối cùng dứt khoát cầm chai nước bên cạnh uống vài ngụm mới giảm bớt cảm giác khô nóng trong người. Vừa nghĩ đến đó , ông ta liền cầm lấy điện thoại gọi cho một người. Người ở đầu bên kia rất nhanh đã nhận điện thoại , điện thoại còn chưa vang lên hai hồi đã có người nghe máy.
“Tôi cần anh giúp tôi chuẩn bị một vài thứ , sau đó phái vài người đưa tới đây , thuận tiện gây chút rắc rối cho gia tộc Otto.” Giang Húc Đông vừa nói vừa lau sạch chút nước đọng bên mép , hai mắt đỏ bừng tựa như hai ngọn lửa nóng rực , quỷ dị đến dọa người.
Bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông hơi chói tai , gân giọng nói mấy câu , tựa như là đang nói những chuyện mà ông ta không thích nghe , Giang Húc Đông hừ lạnh một tiếng: “Nếu không làm được thì tôi còn cần anh làm gì , không làm được liền cút cho tôi! Phải khiến cho gia tộc Otto gặp chút rắc rối , tốt nhất là có thể khiến cho Tô Kiến Định cùng công tước Otto cũng rời khỏi nơi này!”
Loại người như Hoắc Hải Phong mặc dù cũng có chút phiền toái , nhưng so với hai người của gia tộc Otto cũng không khó giải quyết. Muốn đoạt người lại , nhất định phải để cho Tô Kiến Định rời đi , lão già Otto kia thân thể đã bị trọng thương thành bộ dạng yếu ớt như vậy , có rời đi hay không cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.
“Nhưng mà tổng giám đốc , bọn tôi còn chưa nhận được tin Tô Kiến Định rời đi , các đường dây tin tình báo khác cũng báo lại là Tô Kiến Định vẫn còn đợi ở châu u!” Giọng nói gã đàn ông trong điện thoại có chút chói tai , lúc cao giọng lên hét tựa như là dùng hết toàn bộ sức lực lúc từ thuở ấu thơ mà hét.
“A , bất kể dùng biện pháp gì , tôi chỉ cho anh một ngày , nếu như Tô Kiến Định còn chưa quay về , anh có thể cút ngay lập tức!” Nói xong cũng không để ý đối phương rốt cuộc còn muốn nói gì liền cúp điện thoại thở hổn hển ngã ngồi ghế sô pha.
Xem như những chuyện sau này đã sắp xếp ổn thỏa , Giang Húc Đông mới mặc nguyên quần áo leo lên giường. Mặc dù lúc trước đã ngủ một lần , nhưng việc chênh lệch múi giờ cùng mệt mỏi cũng khiến ông ta nhanh chóng ngủ thiếp đi , ngay cả khi Dương Minh Hạo đến gõ cửa anh ta cũng không nghe thấy.
Ở nước Mỹ lúc này là một đêm yên tĩnh , Trần Mộc Châu ngồi ở mép giường , không thể che giấu được ý cười trên mặt.
Dương Minh Hạo không có ở đây , chỉ có mấy người giúp việc Dương Thừa Húc cùng Abel tìm tới chỗ này , nếu có cơ hội của cô ta sẽ đến!
“Mộc Châu , em đang suy nghĩ gì đấy? Chúng ta đi ra ngoài tản bộ đi!” Đang suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao thì Dương Thừa Húc mới có thể buông lỏng phòng bị , cửa đột nhiên mở ra , trên mặt anh ta mang theo nét cười , từng bước từng bước đi tới.
Cô ta sửng sốt một chút mới hoàn hồn lại , Trần Mộc Châu rất nhanh nở một nụ cười , đứng lên bước nhanh đi về phía trước nắm lấy tay anh ta: “Không có , chỉ là em đang suy nghĩ sao hôm nay anh còn chưa tới tìm em , em cũng nhớ anh.”
Từ sau chuyện lần trước bị anh ta phát hiện , cô ta có chút bi thảm. Mấy ngày qua , phạm vị hoạt động của cô ta chỉ có quanh đi quẩn lại trong căn phòng này.
Trần Mộc Châu cắn môi , kéo kéo cánh tay anh ta , nhẹ nhàng tựa lên bả vai anh ta đi ra ngoài.
Có lẽ trong lòng này của cô ta cũng đã thông suốt , hai ngày gần đây tinh thần của cô ta cũng ổn định hơn trước , sắc mặt hồng hào lại còn nhiều hơn chút thịt , nhìn qua so với bộ dạng gầy yếu lúc trước tốt hơn rất nhiều.
“Hôm nay muốn đi đâu mà nhìn tươi tắn vậy vậy? Có muốn tới công viên hôm qua xem lại không?” Híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời bên ngoài , Dương Thừa Húc dắt tay cô ta , tâm tình quả nhiên vô cùng tốt , hiếm khi mở miệng hỏi một câu.
Trong mắt Trần Mộc Châu thoáng hiện lên chút ánh sáng , nắm lấy vạt áo anh ta kéo lại nhẹ nhàng đặt lên mặt anh ta một nụ hôn , mới nhẹ nhàng nói: “Em muốn đi ra ngoài đi dạo , anh Thừa Húc , đã rất lâu rồi bọn mình không đi dạo phố cùng nhau.”
Muốn rời khỏi nơi này , muốn rời khỏi nơi này , rất muốn được tự do , cô ta muốn đến phát điên rồi , Trần Mộc Châu cúi đầu che giấu hết toàn bộ điên cuồng trong đáy mắt , lộ ra cần cổ yếu ớt , nhìn giống như con mèo nhỏ vô hại vậy.
Dương Thừa Húc híp mắt quan sát cô ta thật lâu , mới khẽ gật đầu đáp ứng: “Đi ra ngoài cũng được , có điều em phải nắm tay anh thật chặt có biết không? Chỉ cần em buông lỏng dù chỉ một chút thôi , thì lần sau sẽ không còn cơ hội này nữa đâu , biết chưa Mộc Châu!”
Nhấc cằm cô ta để cô ta ngẩng đầu lên , Dương Thừa Húc tươi cười dắt cô ta từ từ đi ra cửa , hình như nghĩ ra điều gì thú vị liền bẹo má cô ta một cái rồi mới dắt người ra ngoài.
Trong lòng hai người đều có suy nghĩ của riêng mình , mặc dù trên mặt đều treo lên nụ cười nhưng một chút ý cười bên trong cũng không có.
Một ngày náo nhiệt cứ như vậy mà trôi qua. Còn không chờ một ngày trôi qua , buổi tối hôm đó Tô Kiến Định liền nhận được tin tức bên châu u xảy ra chuyện. Công tước Otto mặt không cảm xúc ngồi ở trong thư phòng , sắc mặt Hoắc Hải Phong cùng Tô Kiến Định đều cực kỳ khó coi.
“Đã tra ra được ai phát tán tin tức chưa? Hoặc là trong nhà có nội gián , hoặc là do mấy vệ sĩ tôi mang đến có vấn đề , đã tra ra được hiện tại Giang Húc Đông ở đâu chưa?” Bên châu u đã thuật lại một cách tường tận , gia tộc Húc Nhật mạo hiểm hao tổn mà đoạt hết toàn bộ các đường dây thương nghiệp cùng các công ty hợp tác , tựa như không muốn sống nữa nên muốn kéo cả bảy gia tộc dùng mạng đổi mạng vậy.
Những công ty hợp tác nhỏ lẻ kia không có ảnh hưởng gì nhiều , mấu chốt là trong đó còn có đến hai ba đường dây tương đối quan trọng. Chuyện này vừa lộ ra , công tước Otto cùng Tô Kiến Định không dám ở đây mà chờ đợi tin tức , nhất định phải nhanh chóng cứu vãn , hoặc là tìm người hợp tác mới. Nếu không thì tổn thất quá lớn , cho dù có là gia tộc hùng hậu cũng không đấu lại gia tộc Húc Nhật đang dùng phương thức cá chết lưới rách.
Tô Kiến Định mím môi , anh ấy cũng mới vừa mới nhận được tin tức. “Ông ngoại , con cảm thấy chuyện nội gián này có thể giao cho Hoắc Hải Phong đi điều tra trước , chuyện quan trọng nhất hiện nay là nắm chắc thời gian tìm nơi giao hàng. Hiện tại đã sắp không kịp rồi. Bây giờ chúng ta còn sót lại một lô hàng kỳ hạn hai tháng , nếu như không giao kịp lúc theo lời đã hứa , chúng ta phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng…”
“Bảo Vũ Nguyên Hải tới đây cùng nhau dẫn hàng là chuyện không thể nào , tìm người đưa anh ta quay về châu Âu , ông sẽ để cho anh ta trú ở trong nhà của ông , sắp xếp người hai mươi bốn giờ bảo vệ sự an toàn của anh ta , anh ta có thể trốn qua một kiếp này hay không còn phải dựa vào chính bản thân của anh ta.” Suy nghĩ một hồi công tước Otto thở dài có chút bất đắc dĩ nói , ông ta cũng không ngờ đối với Giang Húc Đông , Vũ Nguyên Hải lại quan trọng đến vậy.
“Được , vậy con chuẩn bị một chút rồi lập tức lên đường , ông ngoại thân thể của ông có chịu nổi không? Nếu cảm thấy không thoải mái thì hay là đợi ở chỗ này đi! Từ lúc tới nơi này còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu , lại phải bôn ba khắp nơi như vậy con không yên tâm.”
Công tước Otto lắc đầu quơ quơ tay: “Ông không sao , chờ xử lý xong chuyện này rồi hãy nói , chuyện nội gián ông giao cho con , chăm sóc kỹ Quỳnh Thy cùng bọn nhỏ , chú ý an toàn xung quanh nhà , ông sẽ lại phái thêm vài vệ sĩ khác tới.” Nói xong ông ta liền chống gậy đứng lên , vỗ vai Hoắc Hải Phong một cái , thở dài một hơi , động tác có chút chậm rãi rời khỏi phòng.
Chờ đến khi ông ta rời khỏi , Tô Kiến Định bắt đầu vừa nhanh chóng thu dọn đồ đạc , sửa lại các tài liệu trên bàn , vừa giúp Hoắc Hải Phong nói: “Lần này sau khi tôi rời đi , ngắn thì nửa tháng dài thì cũng một tháng , tôi nhất định sẽ trở lại. Hiện tại còn chưa tra ra được chỗ ở của Giang Húc Đông. Chuyện sau này tôi sẽ bảo Chu Thanh nói với cậu.”
Chương 373: Chuẩn bị công tác
“Lần sau không cần chờ anh , anh không trở lại , thì tự đi ngủ trước biết chưa.” Anh từng nhịp từng nhịp vỗ về lưng cô.
Rất nhanh Tô Quỳnh Thy đã mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ , trên mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn , cả người đều tỏa ra mùi sữa ngọt ngào. Có lẽ là bởi vì chuyện sinh con mà gần đây Hoắc Hải Phong luôn cảm thấy trên người Tô Quỳnh Thy tỏa ra mùi sữa ngọt của Hướng Minh , quả thật rất dễ ngửi , ôm cô ngủ đến tận hừng đông , những mệt mỏi cả ngày nay đều tan biến.
Đêm nay ngủ thật ngon. Trong quán rượu cách đó không xa , mi tâm Dương Minh Hạo nhíu lại thật sâu , ngồi ở trong phòng nhìn căn nhà cách đó không xa đèn đuốc sáng trưng , lòng loáng thoáng có chút nặng nề , luôn cảm thấy lựa chọn lần này của anh ta thật giống như đã lựa chọn sai.
Giang Húc Đông cách một bức tường mặt không biểu cảm ngồi trên ghế sô pha , một cánh tay chống đầu , trong đầu đều là hình dáng Vũ Nguyên Hải đang chạy bộ , càng nghĩ môi lại càng khô , cuối cùng dứt khoát cầm chai nước bên cạnh uống vài ngụm mới giảm bớt cảm giác khô nóng trong người. Vừa nghĩ đến đó , ông ta liền cầm lấy điện thoại gọi cho một người. Người ở đầu bên kia rất nhanh đã nhận điện thoại , điện thoại còn chưa vang lên hai hồi đã có người nghe máy.
“Tôi cần anh giúp tôi chuẩn bị một vài thứ , sau đó phái vài người đưa tới đây , thuận tiện gây chút rắc rối cho gia tộc Otto.” Giang Húc Đông vừa nói vừa lau sạch chút nước đọng bên mép , hai mắt đỏ bừng tựa như hai ngọn lửa nóng rực , quỷ dị đến dọa người.
Bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông hơi chói tai , gân giọng nói mấy câu , tựa như là đang nói những chuyện mà ông ta không thích nghe , Giang Húc Đông hừ lạnh một tiếng: “Nếu không làm được thì tôi còn cần anh làm gì , không làm được liền cút cho tôi! Phải khiến cho gia tộc Otto gặp chút rắc rối , tốt nhất là có thể khiến cho Tô Kiến Định cùng công tước Otto cũng rời khỏi nơi này!”
Loại người như Hoắc Hải Phong mặc dù cũng có chút phiền toái , nhưng so với hai người của gia tộc Otto cũng không khó giải quyết. Muốn đoạt người lại , nhất định phải để cho Tô Kiến Định rời đi , lão già Otto kia thân thể đã bị trọng thương thành bộ dạng yếu ớt như vậy , có rời đi hay không cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.
“Nhưng mà tổng giám đốc , bọn tôi còn chưa nhận được tin Tô Kiến Định rời đi , các đường dây tin tình báo khác cũng báo lại là Tô Kiến Định vẫn còn đợi ở châu u!” Giọng nói gã đàn ông trong điện thoại có chút chói tai , lúc cao giọng lên hét tựa như là dùng hết toàn bộ sức lực lúc từ thuở ấu thơ mà hét.
“A , bất kể dùng biện pháp gì , tôi chỉ cho anh một ngày , nếu như Tô Kiến Định còn chưa quay về , anh có thể cút ngay lập tức!” Nói xong cũng không để ý đối phương rốt cuộc còn muốn nói gì liền cúp điện thoại thở hổn hển ngã ngồi ghế sô pha.
Xem như những chuyện sau này đã sắp xếp ổn thỏa , Giang Húc Đông mới mặc nguyên quần áo leo lên giường. Mặc dù lúc trước đã ngủ một lần , nhưng việc chênh lệch múi giờ cùng mệt mỏi cũng khiến ông ta nhanh chóng ngủ thiếp đi , ngay cả khi Dương Minh Hạo đến gõ cửa anh ta cũng không nghe thấy.
Ở nước Mỹ lúc này là một đêm yên tĩnh , Trần Mộc Châu ngồi ở mép giường , không thể che giấu được ý cười trên mặt.
Dương Minh Hạo không có ở đây , chỉ có mấy người giúp việc Dương Thừa Húc cùng Abel tìm tới chỗ này , nếu có cơ hội của cô ta sẽ đến!
“Mộc Châu , em đang suy nghĩ gì đấy? Chúng ta đi ra ngoài tản bộ đi!” Đang suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao thì Dương Thừa Húc mới có thể buông lỏng phòng bị , cửa đột nhiên mở ra , trên mặt anh ta mang theo nét cười , từng bước từng bước đi tới.
Cô ta sửng sốt một chút mới hoàn hồn lại , Trần Mộc Châu rất nhanh nở một nụ cười , đứng lên bước nhanh đi về phía trước nắm lấy tay anh ta: “Không có , chỉ là em đang suy nghĩ sao hôm nay anh còn chưa tới tìm em , em cũng nhớ anh.”
Từ sau chuyện lần trước bị anh ta phát hiện , cô ta có chút bi thảm. Mấy ngày qua , phạm vị hoạt động của cô ta chỉ có quanh đi quẩn lại trong căn phòng này.
Trần Mộc Châu cắn môi , kéo kéo cánh tay anh ta , nhẹ nhàng tựa lên bả vai anh ta đi ra ngoài.
Có lẽ trong lòng này của cô ta cũng đã thông suốt , hai ngày gần đây tinh thần của cô ta cũng ổn định hơn trước , sắc mặt hồng hào lại còn nhiều hơn chút thịt , nhìn qua so với bộ dạng gầy yếu lúc trước tốt hơn rất nhiều.
“Hôm nay muốn đi đâu mà nhìn tươi tắn vậy vậy? Có muốn tới công viên hôm qua xem lại không?” Híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời bên ngoài , Dương Thừa Húc dắt tay cô ta , tâm tình quả nhiên vô cùng tốt , hiếm khi mở miệng hỏi một câu.
Trong mắt Trần Mộc Châu thoáng hiện lên chút ánh sáng , nắm lấy vạt áo anh ta kéo lại nhẹ nhàng đặt lên mặt anh ta một nụ hôn , mới nhẹ nhàng nói: “Em muốn đi ra ngoài đi dạo , anh Thừa Húc , đã rất lâu rồi bọn mình không đi dạo phố cùng nhau.”
Muốn rời khỏi nơi này , muốn rời khỏi nơi này , rất muốn được tự do , cô ta muốn đến phát điên rồi , Trần Mộc Châu cúi đầu che giấu hết toàn bộ điên cuồng trong đáy mắt , lộ ra cần cổ yếu ớt , nhìn giống như con mèo nhỏ vô hại vậy.
Dương Thừa Húc híp mắt quan sát cô ta thật lâu , mới khẽ gật đầu đáp ứng: “Đi ra ngoài cũng được , có điều em phải nắm tay anh thật chặt có biết không? Chỉ cần em buông lỏng dù chỉ một chút thôi , thì lần sau sẽ không còn cơ hội này nữa đâu , biết chưa Mộc Châu!”
Nhấc cằm cô ta để cô ta ngẩng đầu lên , Dương Thừa Húc tươi cười dắt cô ta từ từ đi ra cửa , hình như nghĩ ra điều gì thú vị liền bẹo má cô ta một cái rồi mới dắt người ra ngoài.
Trong lòng hai người đều có suy nghĩ của riêng mình , mặc dù trên mặt đều treo lên nụ cười nhưng một chút ý cười bên trong cũng không có.
Một ngày náo nhiệt cứ như vậy mà trôi qua. Còn không chờ một ngày trôi qua , buổi tối hôm đó Tô Kiến Định liền nhận được tin tức bên châu u xảy ra chuyện. Công tước Otto mặt không cảm xúc ngồi ở trong thư phòng , sắc mặt Hoắc Hải Phong cùng Tô Kiến Định đều cực kỳ khó coi.
“Đã tra ra được ai phát tán tin tức chưa? Hoặc là trong nhà có nội gián , hoặc là do mấy vệ sĩ tôi mang đến có vấn đề , đã tra ra được hiện tại Giang Húc Đông ở đâu chưa?” Bên châu u đã thuật lại một cách tường tận , gia tộc Húc Nhật mạo hiểm hao tổn mà đoạt hết toàn bộ các đường dây thương nghiệp cùng các công ty hợp tác , tựa như không muốn sống nữa nên muốn kéo cả bảy gia tộc dùng mạng đổi mạng vậy.
Những công ty hợp tác nhỏ lẻ kia không có ảnh hưởng gì nhiều , mấu chốt là trong đó còn có đến hai ba đường dây tương đối quan trọng. Chuyện này vừa lộ ra , công tước Otto cùng Tô Kiến Định không dám ở đây mà chờ đợi tin tức , nhất định phải nhanh chóng cứu vãn , hoặc là tìm người hợp tác mới. Nếu không thì tổn thất quá lớn , cho dù có là gia tộc hùng hậu cũng không đấu lại gia tộc Húc Nhật đang dùng phương thức cá chết lưới rách.
Tô Kiến Định mím môi , anh ấy cũng mới vừa mới nhận được tin tức. “Ông ngoại , con cảm thấy chuyện nội gián này có thể giao cho Hoắc Hải Phong đi điều tra trước , chuyện quan trọng nhất hiện nay là nắm chắc thời gian tìm nơi giao hàng. Hiện tại đã sắp không kịp rồi. Bây giờ chúng ta còn sót lại một lô hàng kỳ hạn hai tháng , nếu như không giao kịp lúc theo lời đã hứa , chúng ta phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng…”
“Bảo Vũ Nguyên Hải tới đây cùng nhau dẫn hàng là chuyện không thể nào , tìm người đưa anh ta quay về châu Âu , ông sẽ để cho anh ta trú ở trong nhà của ông , sắp xếp người hai mươi bốn giờ bảo vệ sự an toàn của anh ta , anh ta có thể trốn qua một kiếp này hay không còn phải dựa vào chính bản thân của anh ta.” Suy nghĩ một hồi công tước Otto thở dài có chút bất đắc dĩ nói , ông ta cũng không ngờ đối với Giang Húc Đông , Vũ Nguyên Hải lại quan trọng đến vậy.
“Được , vậy con chuẩn bị một chút rồi lập tức lên đường , ông ngoại thân thể của ông có chịu nổi không? Nếu cảm thấy không thoải mái thì hay là đợi ở chỗ này đi! Từ lúc tới nơi này còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu , lại phải bôn ba khắp nơi như vậy con không yên tâm.”
Công tước Otto lắc đầu quơ quơ tay: “Ông không sao , chờ xử lý xong chuyện này rồi hãy nói , chuyện nội gián ông giao cho con , chăm sóc kỹ Quỳnh Thy cùng bọn nhỏ , chú ý an toàn xung quanh nhà , ông sẽ lại phái thêm vài vệ sĩ khác tới.” Nói xong ông ta liền chống gậy đứng lên , vỗ vai Hoắc Hải Phong một cái , thở dài một hơi , động tác có chút chậm rãi rời khỏi phòng.
Chờ đến khi ông ta rời khỏi , Tô Kiến Định bắt đầu vừa nhanh chóng thu dọn đồ đạc , sửa lại các tài liệu trên bàn , vừa giúp Hoắc Hải Phong nói: “Lần này sau khi tôi rời đi , ngắn thì nửa tháng dài thì cũng một tháng , tôi nhất định sẽ trở lại. Hiện tại còn chưa tra ra được chỗ ở của Giang Húc Đông. Chuyện sau này tôi sẽ bảo Chu Thanh nói với cậu.”