Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-338
Chương 338
Chương 338: Giáng sinh đến rồi
Mọi thứ đều rất ấm áp , Hoắc Hải Phong mỉm cười bước vào , lại gần bàn ăn chơi đùa với Tô Quỳnh Thy.
Tô Kiến Định lắc đầu đi vào phòng khách , ngồi xuống sắc mặt nghiêm túc thảo luận phương hướng tiếp theo của năm sau với Công tước Otto.
Khi mọi người ở cùng nhau , sự việc giống như nước chảy vậy , không để ý một chút đã đến đêm , Tô Quỳnh Thy đưa Tô Hướng Minh lên tầng tắm rửa , Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định đi theo Công tước Otto vào phòng làm việc.
“Đã xác định được việc này là do Ôn Hàng Dương làm , có điều bây giờ cậu ta không tiện để đến đây. Vũ Nguyên Hải là một quả bom hẹn giờ rất dễ phát nổ , có lẽ bây giờ bố cậu ta đã chuẩn bị việc loại bỏ rồi.”
Co chân ngồi xuống , khóe miệng Công tước Otto khẽ nhếch lên.
Khi ông ta đến đã biết chuyện này rồicũng chỉ thuận tay giúp đỡ giải quyết mà thôi , đối phó với một , đối phó với một con gà chưa đủ lông đủ cánh , đối với ông ta mà nói quá là đơn giản.
“Một ngày còn không diệt trừ Ôn Hàng Dương thì sau này dẫn đến họa. Cháu và Phong đều nghĩ rằng nên diệt trừ người này trước , bọn cháu bây giờ vẫn chưa hiểu biết rõ về gia tộc của anh ta. Ông ngoại có thể cho bọn cháu biết một số thông tin chi tiết được không?”
Tô Kiến Định ngẩng đầu nhìn Hoắc Hải Phong , gật đầu nói với Công tước Otto , có trợ giúp mà không dùng , anh ta không phải là tên ngốc.
“Gia tộc Hàng Dương không phải là gia tộc bây giờ cháu có thể chọc vào , Ôn Hàng Dương tên thật là Giang Húc Đông , bố cậu ta không có nhiều con như ông , chỉ có một đứa con trai là Giang Húc Đông. Cho nên cho dù ông có muốn động đến cậu ta , cũng không dễ dàng đâu.”
Công tước Otto vuốt cằm suy nghĩ một chút , sau đó nhướng mày nhẹ giọng nói.
“Ông ngoại , trong một gia tộc không thể không có điểm sai , sẽ luôn có một vài người muốn chia rẽ , muốn nhận được nhiều hơn. Mặc dù bây giờ cháu không thể đối mặt chính diện , nhưng có thể nghĩ ra biện pháp khác , còn nhất định có thể thành công.”
Lời nói này của Tô Kiến Định chính anh ta cũng không tin lắm , hai tay anh ta nắm chặt lại trong túi quần , nhìn Hoắc Hải Phong đang ngồi một bên.
“Hoặc là có thể ra tay thông qua Vũ Nguyên Hải , Giang Húc Đông rất quan tâm đến người này.” Muốn công phá một gia tộc , cách tốt nhất chính là bắt đầu phá vỡ từ bên trong , đạo lý này đã có từ rất lâu , ông cụ Hoắc cũng từng dạy anh.
“Là một cách khả thi , hai cháu có cách nghĩ gì đều có thể làm , có điều ông sẽ không giúp các cháu bất cứ chuyện gì. Muốn đánh gia tộc Hàng Dương chỉ có thể dựa vào các cháu thôi , gia tộc Otto tạm thời không thể chịu được bất kỳ xáo trộn nào nữa.”
Vừa mới quét dọn một lượt , nên gia tộc Otto đã bị tổn thương rất nhiều , mặc dù mấy con sói non kia gần như đã bị ông giải quyết hết , nhưng rắn chết vẫn còn nọc độc , trâu yếu còn khỏe hơn bò , trước khi có thể hoàn toàn hạ gục một người , ông cũng đều không thể xem nhẹ. Nếu không lúc nào bị giết cũng không biết mất.
“Ông ngoại yên tâm đi , cháu đã hiểu tình hình bây giờ của gia tộc Otto rồi , ông tự mình cẩn thận là được.” Tô Kiến Định gật đầu đồng ý.
Thật ra từ hơn tháng trước anh ta đã bị một chút ảnh hưởng , mặc dù không phải rất lớn , nhưng vẫn khiến anh ta mất một thời gian dài mới có thể cưỡng ép ổn định lại được. Bây giờ anh ta chỉ hy vọng mấy người chú của mình đừng có làm loạn vào lúc này là được.
Nếu không bị tấn công từ mọi mặt , thì những ngày tháng sau này e rằng không tốt.
“Cốc cốc cốc.”
Đang nói đến chỗ quan trọng , thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa , giọng nói nhẹ nhàng của Tô Quỳnh Thy vang lên bên ngoài: “Ông ngoại , cháu có chuẩn bị chút hoa quả , ông ăn một chút rồi đi ngủ sớm đi , vừa mới xuống máy bay , không thể để bị mệt đâu.”
Vốn dĩ cô không định đến quấy rầy , nhưng ngồi ở dưới tầng nửa tiếng mà vẫn không thấy người đi ra , Tô Quỳnh Thy có chút không thể ngồi yên , một mặt lo lắng sức khỏe của Công tước Otto , một mặt lại lo lắng cho Hoắc Hải Phong.
Mặc dù cô không biết rõ chuyện của công ty , sau khi đến đây cô cũng không có nhiều thời gian lên mạng , nhưng sự việc náo loạn lên như vậy , ít nhiều gì cũng truyền đến tai cô , có chút lời nói không dễ nghe.
“Biết rồi , chuyện ở đây đã xong rồi , cháu đưa ông xã ngoan ngoãn của cháu về ngủ đi , ông ngoại cũng ngủ đây.” Nhìn thấy cô đặt đĩa hoa quả trong tay xuống , Công tước Otto bóp gương mặt nhỏ của cô , vẫy tay chào đôi vợ chồng nhỏ.
“Vậy bọn cháu về trước đây , ông ngoại và anh trai cũng nghỉ ngơi sớm một chút , sắp đến Giáng sinh rồi , mọi người năm mới vui vẻ nhé.”
Sau khi đến nơi này , không có chuyện gì áp lực , Hoắc Hải Phong lại chăm sóc ân cần , cậu bé Tô Hướng Minh cũng hết sức để tâm.
Bây giờ cậu bé là đã học sinh cấp một rồi , có một lần còn dẫn một người bạn về , khiến Tô Quỳnh Thy vui vẻ rất lâu.
“Sao hôm nay lại đến tìm anh , bình thường cũng không thấy em quan tâm anh như vậy?”
Cô gái nhỏ nhiều đêm bị bắt nạt rất ác , vừa đến tối liền không nể mặt Hoắc Hải Phong , càng đứng nói đến nhắc anh trở về phòng nghỉ ngơi sớm , hôm nay hiếm khi mới chủ động như vậy.
“Em còn lâu mới nghĩ cho anh nghỉ ngơi sớm ấy , em là đang quan tâm đến ông ngoại và anh trai em. Hướng Minh đã ngủ rồi , ngày mai là Giáng sinh , anh và anh trai có được nghỉ ở nhà không? Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo nhé.” Ở trong nước thường đón tết , nếu không phải Công tước Otto có thói quen đón Giáng sinh , nên Tô Quỳnh Thy cũng đặc biệt có mẫn cảm với ngày này.
“Em muốn đi chỗ nào chơi , ông ngoại hiếm khi mới trở về một chuyến , bên ngoài trời lạnh như vậy , lẽ nào em còn muốn đưa ông cụ ra ngoài quét tuyết sao? Hay là em chuẩn bị đưa bọn anh cũng ra ngoài trượt tuyết? Giáng sinh nên đón trong nhà mới đúng.”
Hoắc Hải Phong gõ lên đầu cô , anh có chút tò mì , trong đầu nhỏ này của cô chứa cái gì , mà cả ngày đều hồ đồ , không phải là suy nghĩ lung tung thì là đi trên đường suy nghĩ lung tung , thật sự khiến người khác lo lắng mà.
“Đó không phải là em lâu rồi không được ra ngoài sao. Hay là đón ông nội qua đấy đi , lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt rồi , lẽ nào anh không nhớ ông nội sao?” Từ sau khi hai người bọn họ kết hôn , Tô Quỳnh Thy hoàn toàn coi ông nội của Hoắc Hải Phong là ông nội của mình.
Gọi điện thoại còn gọi nhanh hơn Hoắc Hải Phong , nếu không phải Hướng Minh còn phải đi học , e rằng cô đã dẫn theo cậu bé trở về thăm vài lần mới có thể yên tâm rồi.
Mặc dù không có thời gian , nhưng bình thường gọi điện thoại hỏi thăm không hề ít.
“Ông nội không muốn qua đây đâu , đợi đến tết chúng ta trở về thăm ông được không?” Làm khó cho cô đến bây giờ vẫn có thể nghĩ đến những chuyện này.
Hoắc Hải Phong thở dài , vuốt đầu cô , bất động thanh sắc đè cô xuống giường.
Bất tri bất giác mới cảm thấy có gì đó không đúng thì đã muộn rồi , cô chỉ có thể nằm trên giường ngửa đầu ra sau để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Đêm trôi qua rất nhanh , khi trời vừa sáng , Tô Quỳnh Thy còn đang ngủ , tám giờ ba mươi sáng , ngoài trừ Tô Quỳnh Thy còn đang ngủ thì cả nhà đều đã ngồi trên bàn ăn.
Hướng Minh ngồi bên cạnh Công tước Otto đang thảo luận về việc đi chặt một cây thông Noel , hai người thảo luận rất đàng hoàng , Hoắc Hải Phong cũng không muốn làm bọn họ mất hứng , ngồi bên cạnh cẩn thận lắng nghe.
Phía sau biệt thự có cây thông Noel , trong một khu rừng nhỏ , hai ông cháu mất nửa tiếng mới cưỡng ép chọn ra một cây thông vừa ý , kích thước cây thông vừa phải , chuyện còn lại đều sẽ do người làm đảm nhiệm.’
Chương 338: Giáng sinh đến rồi
Mọi thứ đều rất ấm áp , Hoắc Hải Phong mỉm cười bước vào , lại gần bàn ăn chơi đùa với Tô Quỳnh Thy.
Tô Kiến Định lắc đầu đi vào phòng khách , ngồi xuống sắc mặt nghiêm túc thảo luận phương hướng tiếp theo của năm sau với Công tước Otto.
Khi mọi người ở cùng nhau , sự việc giống như nước chảy vậy , không để ý một chút đã đến đêm , Tô Quỳnh Thy đưa Tô Hướng Minh lên tầng tắm rửa , Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định đi theo Công tước Otto vào phòng làm việc.
“Đã xác định được việc này là do Ôn Hàng Dương làm , có điều bây giờ cậu ta không tiện để đến đây. Vũ Nguyên Hải là một quả bom hẹn giờ rất dễ phát nổ , có lẽ bây giờ bố cậu ta đã chuẩn bị việc loại bỏ rồi.”
Co chân ngồi xuống , khóe miệng Công tước Otto khẽ nhếch lên.
Khi ông ta đến đã biết chuyện này rồicũng chỉ thuận tay giúp đỡ giải quyết mà thôi , đối phó với một , đối phó với một con gà chưa đủ lông đủ cánh , đối với ông ta mà nói quá là đơn giản.
“Một ngày còn không diệt trừ Ôn Hàng Dương thì sau này dẫn đến họa. Cháu và Phong đều nghĩ rằng nên diệt trừ người này trước , bọn cháu bây giờ vẫn chưa hiểu biết rõ về gia tộc của anh ta. Ông ngoại có thể cho bọn cháu biết một số thông tin chi tiết được không?”
Tô Kiến Định ngẩng đầu nhìn Hoắc Hải Phong , gật đầu nói với Công tước Otto , có trợ giúp mà không dùng , anh ta không phải là tên ngốc.
“Gia tộc Hàng Dương không phải là gia tộc bây giờ cháu có thể chọc vào , Ôn Hàng Dương tên thật là Giang Húc Đông , bố cậu ta không có nhiều con như ông , chỉ có một đứa con trai là Giang Húc Đông. Cho nên cho dù ông có muốn động đến cậu ta , cũng không dễ dàng đâu.”
Công tước Otto vuốt cằm suy nghĩ một chút , sau đó nhướng mày nhẹ giọng nói.
“Ông ngoại , trong một gia tộc không thể không có điểm sai , sẽ luôn có một vài người muốn chia rẽ , muốn nhận được nhiều hơn. Mặc dù bây giờ cháu không thể đối mặt chính diện , nhưng có thể nghĩ ra biện pháp khác , còn nhất định có thể thành công.”
Lời nói này của Tô Kiến Định chính anh ta cũng không tin lắm , hai tay anh ta nắm chặt lại trong túi quần , nhìn Hoắc Hải Phong đang ngồi một bên.
“Hoặc là có thể ra tay thông qua Vũ Nguyên Hải , Giang Húc Đông rất quan tâm đến người này.” Muốn công phá một gia tộc , cách tốt nhất chính là bắt đầu phá vỡ từ bên trong , đạo lý này đã có từ rất lâu , ông cụ Hoắc cũng từng dạy anh.
“Là một cách khả thi , hai cháu có cách nghĩ gì đều có thể làm , có điều ông sẽ không giúp các cháu bất cứ chuyện gì. Muốn đánh gia tộc Hàng Dương chỉ có thể dựa vào các cháu thôi , gia tộc Otto tạm thời không thể chịu được bất kỳ xáo trộn nào nữa.”
Vừa mới quét dọn một lượt , nên gia tộc Otto đã bị tổn thương rất nhiều , mặc dù mấy con sói non kia gần như đã bị ông giải quyết hết , nhưng rắn chết vẫn còn nọc độc , trâu yếu còn khỏe hơn bò , trước khi có thể hoàn toàn hạ gục một người , ông cũng đều không thể xem nhẹ. Nếu không lúc nào bị giết cũng không biết mất.
“Ông ngoại yên tâm đi , cháu đã hiểu tình hình bây giờ của gia tộc Otto rồi , ông tự mình cẩn thận là được.” Tô Kiến Định gật đầu đồng ý.
Thật ra từ hơn tháng trước anh ta đã bị một chút ảnh hưởng , mặc dù không phải rất lớn , nhưng vẫn khiến anh ta mất một thời gian dài mới có thể cưỡng ép ổn định lại được. Bây giờ anh ta chỉ hy vọng mấy người chú của mình đừng có làm loạn vào lúc này là được.
Nếu không bị tấn công từ mọi mặt , thì những ngày tháng sau này e rằng không tốt.
“Cốc cốc cốc.”
Đang nói đến chỗ quan trọng , thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa , giọng nói nhẹ nhàng của Tô Quỳnh Thy vang lên bên ngoài: “Ông ngoại , cháu có chuẩn bị chút hoa quả , ông ăn một chút rồi đi ngủ sớm đi , vừa mới xuống máy bay , không thể để bị mệt đâu.”
Vốn dĩ cô không định đến quấy rầy , nhưng ngồi ở dưới tầng nửa tiếng mà vẫn không thấy người đi ra , Tô Quỳnh Thy có chút không thể ngồi yên , một mặt lo lắng sức khỏe của Công tước Otto , một mặt lại lo lắng cho Hoắc Hải Phong.
Mặc dù cô không biết rõ chuyện của công ty , sau khi đến đây cô cũng không có nhiều thời gian lên mạng , nhưng sự việc náo loạn lên như vậy , ít nhiều gì cũng truyền đến tai cô , có chút lời nói không dễ nghe.
“Biết rồi , chuyện ở đây đã xong rồi , cháu đưa ông xã ngoan ngoãn của cháu về ngủ đi , ông ngoại cũng ngủ đây.” Nhìn thấy cô đặt đĩa hoa quả trong tay xuống , Công tước Otto bóp gương mặt nhỏ của cô , vẫy tay chào đôi vợ chồng nhỏ.
“Vậy bọn cháu về trước đây , ông ngoại và anh trai cũng nghỉ ngơi sớm một chút , sắp đến Giáng sinh rồi , mọi người năm mới vui vẻ nhé.”
Sau khi đến nơi này , không có chuyện gì áp lực , Hoắc Hải Phong lại chăm sóc ân cần , cậu bé Tô Hướng Minh cũng hết sức để tâm.
Bây giờ cậu bé là đã học sinh cấp một rồi , có một lần còn dẫn một người bạn về , khiến Tô Quỳnh Thy vui vẻ rất lâu.
“Sao hôm nay lại đến tìm anh , bình thường cũng không thấy em quan tâm anh như vậy?”
Cô gái nhỏ nhiều đêm bị bắt nạt rất ác , vừa đến tối liền không nể mặt Hoắc Hải Phong , càng đứng nói đến nhắc anh trở về phòng nghỉ ngơi sớm , hôm nay hiếm khi mới chủ động như vậy.
“Em còn lâu mới nghĩ cho anh nghỉ ngơi sớm ấy , em là đang quan tâm đến ông ngoại và anh trai em. Hướng Minh đã ngủ rồi , ngày mai là Giáng sinh , anh và anh trai có được nghỉ ở nhà không? Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo nhé.” Ở trong nước thường đón tết , nếu không phải Công tước Otto có thói quen đón Giáng sinh , nên Tô Quỳnh Thy cũng đặc biệt có mẫn cảm với ngày này.
“Em muốn đi chỗ nào chơi , ông ngoại hiếm khi mới trở về một chuyến , bên ngoài trời lạnh như vậy , lẽ nào em còn muốn đưa ông cụ ra ngoài quét tuyết sao? Hay là em chuẩn bị đưa bọn anh cũng ra ngoài trượt tuyết? Giáng sinh nên đón trong nhà mới đúng.”
Hoắc Hải Phong gõ lên đầu cô , anh có chút tò mì , trong đầu nhỏ này của cô chứa cái gì , mà cả ngày đều hồ đồ , không phải là suy nghĩ lung tung thì là đi trên đường suy nghĩ lung tung , thật sự khiến người khác lo lắng mà.
“Đó không phải là em lâu rồi không được ra ngoài sao. Hay là đón ông nội qua đấy đi , lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt rồi , lẽ nào anh không nhớ ông nội sao?” Từ sau khi hai người bọn họ kết hôn , Tô Quỳnh Thy hoàn toàn coi ông nội của Hoắc Hải Phong là ông nội của mình.
Gọi điện thoại còn gọi nhanh hơn Hoắc Hải Phong , nếu không phải Hướng Minh còn phải đi học , e rằng cô đã dẫn theo cậu bé trở về thăm vài lần mới có thể yên tâm rồi.
Mặc dù không có thời gian , nhưng bình thường gọi điện thoại hỏi thăm không hề ít.
“Ông nội không muốn qua đây đâu , đợi đến tết chúng ta trở về thăm ông được không?” Làm khó cho cô đến bây giờ vẫn có thể nghĩ đến những chuyện này.
Hoắc Hải Phong thở dài , vuốt đầu cô , bất động thanh sắc đè cô xuống giường.
Bất tri bất giác mới cảm thấy có gì đó không đúng thì đã muộn rồi , cô chỉ có thể nằm trên giường ngửa đầu ra sau để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Đêm trôi qua rất nhanh , khi trời vừa sáng , Tô Quỳnh Thy còn đang ngủ , tám giờ ba mươi sáng , ngoài trừ Tô Quỳnh Thy còn đang ngủ thì cả nhà đều đã ngồi trên bàn ăn.
Hướng Minh ngồi bên cạnh Công tước Otto đang thảo luận về việc đi chặt một cây thông Noel , hai người thảo luận rất đàng hoàng , Hoắc Hải Phong cũng không muốn làm bọn họ mất hứng , ngồi bên cạnh cẩn thận lắng nghe.
Phía sau biệt thự có cây thông Noel , trong một khu rừng nhỏ , hai ông cháu mất nửa tiếng mới cưỡng ép chọn ra một cây thông vừa ý , kích thước cây thông vừa phải , chuyện còn lại đều sẽ do người làm đảm nhiệm.’