Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-117
Chương 117: Thương lượng
Gương mặt Trần Hiền cứng đờ lại, anh ta liếc nhìn bố mình một cái rồi xoay người đi.
Vào lúc này tại văn phòng chủ tịch ở tập đoàn Sunrise. Khi trời vừa sáng Lê Quốc Nam và Tô Kiến Định đã chạy đến, lúc này cả ba người đang ngồi trên ghế salon, vừa uống trà vừa bàn bạc mọi chuyện.
“Anh Kiến Định, anh nghĩ lần này Trần Tuấn Tú có thể lật ngược sóng gió không?” Lê Quốc Nam uống một hớp trà, thuận thế nheo mắt lại, nhớ đến chuyện hôm nay đã cảm thấy hả hê trong lòng. Anh ta đã nói từ lâu rồi, ba nhà bắt tay với nhau thì làm gì còn nhà họ Trần nữal “Con rết trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa. Chúng ta vẫn nên cẩn thận, sau lưng Trần Tuấn Tú có thể vẫn còn người khác” Đã ồn ào đến nước này rồi mà kẻ sau lưng Trần Tuấn Tú vẫn còn chưa xuất hiện, Tô Kiến Định có hơi không yên tâm, sợ rằng chuyện này tập đoàn Phước Sơn sẽ giải quyết được.
“Tôi cũng có lo lắng này, thế nhưng.. Nếu chuyện kẻ sau lưng Trần Tuấn Tú có thể giải quyết được chuyện trốn thuế này, sợ rằng thân phận của kẻ đó…’ Hoắc Hải Phong nhíu mày, mọi chuyện thế này càng khiến người khác không thể yên lòng được, anh vẫn luôn cảm thấy mình đã quên việc gì đó. Anh liếc mắt nhìn Tô Kiến Định, trên mặt hiện lên sự lo lắng.
“Nhà họ Lê và nhà họ Hoắc đã ở Hải Phòng nhiều năm, nếu có thể giải quyết được cả hai nhà chúng ta, sợ là…
Nghe hai người bạn nói thế, Lê Quốc Nam cũng có chút lo lắng. Nếu kẻ đứng sau thật sự là người trong chính phủ, sợ rằng bọn họ sẽ không chiếm được bao nhiêu lợi ích, còn có thể bị phản đòn ngược lại.
“Tạm thời đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, nên nghĩ xem kế tiếp phải làm gì đã” Chuyện khắc phục hậu quả cần phải suy nghĩ kỹ càng, dù rằng nhà họ Trần không thể so được với nhà họ Hoắc, thế nhưng nếu thật sự phá sản thì số lượng tài sản kia không hề ít.
Cuộc nói chuyện kéo dài suốt một ngày, lúc Tô Kiến Định rời đi thì trời đã tối đen, Lê Quốc Nam cũng dày mặt lái xe theo Tô Kiến Định về biệt thự. Vừa hay hôm nay là ngày nghỉ của Hướng Minh, ở nhà còn có cô em gái Tô Quỳnh Thy đang chờ cũng không cảm thấy cô đơn.
Lúc Lê Quốc Nam vừa đến cửa đã thấy Tô Hướng Minh đang nằm trong lòng Tô Quỳnh Thy, hai người đang nói chuyện cùng nhau, vui vẻ cười híp mắt.
“Hướng Minh, chú Nam của cháu đến chơi với cháu này, cháu gặp chú có vui không!” Dường như đã lâu rồi anh ta không nhìn thấy mẹ con hai người, ánh mắt anh ta hiện lên ý cười bước nhanh đến ôm lấy nhóc con từ trong lòng Tô Quỳnh Thy.
“Chú Nam đến nhà của cháu làm gì thế, không lẽ nhớ mẹ cháu?” Cậu bé dựa vào lồng ngực Lê Quốc Nam, đôi mắt to tròn long lanh, trên gương mặt nhỏ bé là nụ cười thật tươi, nghiêng đầu hỏi lại.
“Hướng Minh! Con nói bậy cái gì đó, mau lại đây với mẹ nào!” Vẻ mặt Tô Quỳnh Thy như cứng lại, cô vội vàng ôm lấy Tô Hướng Minh từ tay Lê Quốc Nam, cô vô cùng khó xử nhìn anh ta: “Anh Nam, gần đây không biết tên nhóc này nhìn thấy chuyện không nên thấy gì nữa, lúc nào cũng ăn nói lung tung, em xin lỗi anh thay nó”
“Trẻ con không biết gì thôi, Quỳnh Thy không cần khách sáo với anh đâu.”
Lòng Lê Quốc Nam chua xót khi thấy phản ứng của Tô Quỳnh Thy, anh ta miễn cưỡng mỉm cười, vươn tay xoa đầu Hướng Minh, tâm tình vừa vui vẻ đã bị thiêu đốt sạch.
“Anh Nam nói chuyện với anh trai em đi nhé, em dẫn Hướng Minh lên lầu trước.” Tô Quỳnh Thy vỗ cái mông nhỏ của Tô Hướng Minh một cái, cô lúng túng mỉm cười một cái rồi ôm con trai lên lầu.
“Nhiều năm rồi mà vẫn chưa buông bỏ được à?” Sau khi Tô Quỳnh Thy khuất khỏi tầm mắt, Tô Kiến Định đang ngồi trên salon mới nhàn nhạt hỏi một tiếng.
“Một chữ tình sao có thể buông bỏ dễ dàng như vậy được, anh Kiến Định, em không sao.” Trong lòng càng nặng nề hơn, Lê Quốc Nam hít sâu một hơi rồi ngồi xuống trước mặt Tô Kiến Định, anh ta cố gắng điều chỉnh lại trạng thái của mình.
Từ khi yêu Quỳnh Thy thì anh đã biết mình không thể, đã nhiều năm như vậy anh ta cũng đã quen rồi, ngược lại cũng không cảm thấy có gì không tốt, cho dù cả đời này chỉ có thể nhìn theo cô, thế nhưng anh ta vẫn không hối hận.
“Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa. Anh Kiến Định, lần trước thứ chúng ta nhìn thấy ở nhà họ Trần hình như là mật thất thì phải, không thì hôm nào chúng ta tìm cơ hội đi thăm dò thử?” Chuyện lần trước nhìn thấy anh ta vẫn luôn giữ trong lòng, bảo vệ nghiêm ngặt đến vậy, chắc chắn bên trong có thứ gì đó không thể để người khác biết. Cái con hồ ly già Trân Tuấn Tú này giấu giếm nhiều năm vậy, chắc chắn còn con bài chưa lật.
“Ừ, chúng ta sẽ tìm cơ hội thăm dò, thế nhưng không phải bây giờ. Chờ cơn sóng gió này qua đi, nếu nhà họ Trần đã ngã ngựa thì chúng ta cũng không cần làm ra chuyện thừa thãi, nhưng nếu nhà họ Trần vẫn không bị lung lay thì thật sự phải vào xem chỗ đó một chút!” Không dễ gì vào được nhà họ Trần, chỉ sợ vào rồi không thể ra được, chuyện này phải bàn bạc thật kỹ.
“Anh Kiến Định cứ suy nghĩ kế hoạch trước đi, em lên lầu nghỉ ngơi một chút, nếu anh muốn đi thì phải gọi em đấy! Dù sao thì em cũng là bác sĩ, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì vẫn có thể cứu mạng người được!” Tô Kiến Định nhíu mày nhìn Lê Quốc Nam đang không sợ chết, Lê Quốc Nam nhanh chóng chạy lên lâu nhanh như một làn khói.
Hy vọng mọi chuyện tiến triển thuận lợi, có thể nhanh chóng đẩy Trần Tuấn Tú ra ánh sáng! Tô Kiến Định nhìn màn đêm đen đặc bên ngoài, anh ta cảm thấy dường như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra, trong lòng anh ta có một linh cảm không rõ.
““Reng reng reng… Khi trời vừa sáng, Hoắc Hải Phong còn đang ngủ bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức, anh nhíu mày, âm thanh có chút cáu kỉnh khi vừa thức dậy vang lên: “Nói!”
“Chủ tịch, chuyện ông cụ nhảy lầu lần trước lại nổi lên nữa rồi, có tin tức nói rằng người kia nhảy lầu là do nhà họ Hoắc đồn ép nhằm trả thù chuyện tập đoàn Sunrise bị ông cụ uy hiếp. Đột nhiên có rất nhiều người xuất hiện trên internet, nói rằng tập đoàn Sunrise khắt khe với ông nhân, tiền lương được nhận khác xa với tiền lương trong hợp đồng, nói tập đoàn Sunrise nợ tiền lương. Còn có một người tự xưng là kế toán cũ của tập đoàn Sunrise đưa ra những giấy tờ, nói rằng tập đoàn Sunrise mới thật sự là kẻ trốn thuế, nói tập đoàn Phước Sơn bị tập đoàn Sunrise hãm hại. Nói chung là, bây giờ rất nhiều tin tức trên mạng internet, chủ tịch, công ty….
“Không cần hoảng loạn, tôi đến ngay, mau chóng điều tra tình trạng hiện tại của tập đoàn Phước Sơn cho tôi!” Cắt đút lời nói bên đầu dây, trong nháy mắt Hoắc Hải Phong đã tỉnh táo lại, anh cúp điện thoại, nhanh chóng chạy đến tập đoàn Sunrise.
Trần Tuấn Tú còn chưa lo xong thân mình mà vẫn thời gian đến tập đoàn Sunrise tìm phiền phức, chắc chắn trong chuyện này đã xảy ra chút việc mà anh không biết, hoặc là nói, kẻ đứng sau Trần Tuấn Tú đã bắt đầu ra tay.
Anh chạy nhanh đến công ty, Lâm Tiến Quân đã chờ ở cửa phòng làm việc từ lâu, Hoắc Hải Phong vừa xuất hiện anh ta đã lập tức bước lên đón: “Thật sự không ngoài dự đoán của chủ †ịch, chứng cứ tập đoàn Phước Sơn trốn thuế đã được chứng miinh là giả, hiện tại đã công bố rộng rãi khắp mạng xã hội, những công ty cùng hợp tác và nhà cung cấp cũng đều đã quay trở lại.
Thậm chí, tối hôm nay tập đoàn Phước Sơn còn thông báo rằng đã lấy được hạng mục lớn nhất năm nay của chính phủ, đã bắt tay vào khởi công xây dựng, nếu thật sự đúng như thế, e rằng tập đoàn Phước Sơn sẽ bước chân vào được tầng lớp cao hơn”
“Tạm thời không cần quan tâm đến những việc này, đến nói một tiếng với Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam. Đầu tiên tìm đoàn đội quan hệ công chúng đè chuyện của công ty xuống, sau đó đến phòng tài chính cẩn thận kiểm tra lại toàn bộ độ chính xác của giấy tờ, còn nữa, đi điều tra xem người phát tán tin tức ra là ai rồi gửi thư cho luật sư.
Tung tất cả thông tin điều tra về chuyện ông cụ nhảy lầu chết lần trước và chứng minh chuyện đó không hề liên quan gì đến chúng ta, tôi muốn tất cả tin tức đều được đè xuống trước tối ngày hôm nay!”
“Vâng, thưa chủ tịch!” Lâm Tiến Quân ghi nhớ lại từng chuyện một, sau đó quay đầu đi ra ngoài.
Bị chụp mũ trốn thuế, chuyện này không thể để lâu được, anh phải giải quyết xong tất cả mọi thứ trong thời gian nhanh nhất, nếu không sợ là…
Gương mặt Trần Hiền cứng đờ lại, anh ta liếc nhìn bố mình một cái rồi xoay người đi.
Vào lúc này tại văn phòng chủ tịch ở tập đoàn Sunrise. Khi trời vừa sáng Lê Quốc Nam và Tô Kiến Định đã chạy đến, lúc này cả ba người đang ngồi trên ghế salon, vừa uống trà vừa bàn bạc mọi chuyện.
“Anh Kiến Định, anh nghĩ lần này Trần Tuấn Tú có thể lật ngược sóng gió không?” Lê Quốc Nam uống một hớp trà, thuận thế nheo mắt lại, nhớ đến chuyện hôm nay đã cảm thấy hả hê trong lòng. Anh ta đã nói từ lâu rồi, ba nhà bắt tay với nhau thì làm gì còn nhà họ Trần nữal “Con rết trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa. Chúng ta vẫn nên cẩn thận, sau lưng Trần Tuấn Tú có thể vẫn còn người khác” Đã ồn ào đến nước này rồi mà kẻ sau lưng Trần Tuấn Tú vẫn còn chưa xuất hiện, Tô Kiến Định có hơi không yên tâm, sợ rằng chuyện này tập đoàn Phước Sơn sẽ giải quyết được.
“Tôi cũng có lo lắng này, thế nhưng.. Nếu chuyện kẻ sau lưng Trần Tuấn Tú có thể giải quyết được chuyện trốn thuế này, sợ rằng thân phận của kẻ đó…’ Hoắc Hải Phong nhíu mày, mọi chuyện thế này càng khiến người khác không thể yên lòng được, anh vẫn luôn cảm thấy mình đã quên việc gì đó. Anh liếc mắt nhìn Tô Kiến Định, trên mặt hiện lên sự lo lắng.
“Nhà họ Lê và nhà họ Hoắc đã ở Hải Phòng nhiều năm, nếu có thể giải quyết được cả hai nhà chúng ta, sợ là…
Nghe hai người bạn nói thế, Lê Quốc Nam cũng có chút lo lắng. Nếu kẻ đứng sau thật sự là người trong chính phủ, sợ rằng bọn họ sẽ không chiếm được bao nhiêu lợi ích, còn có thể bị phản đòn ngược lại.
“Tạm thời đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, nên nghĩ xem kế tiếp phải làm gì đã” Chuyện khắc phục hậu quả cần phải suy nghĩ kỹ càng, dù rằng nhà họ Trần không thể so được với nhà họ Hoắc, thế nhưng nếu thật sự phá sản thì số lượng tài sản kia không hề ít.
Cuộc nói chuyện kéo dài suốt một ngày, lúc Tô Kiến Định rời đi thì trời đã tối đen, Lê Quốc Nam cũng dày mặt lái xe theo Tô Kiến Định về biệt thự. Vừa hay hôm nay là ngày nghỉ của Hướng Minh, ở nhà còn có cô em gái Tô Quỳnh Thy đang chờ cũng không cảm thấy cô đơn.
Lúc Lê Quốc Nam vừa đến cửa đã thấy Tô Hướng Minh đang nằm trong lòng Tô Quỳnh Thy, hai người đang nói chuyện cùng nhau, vui vẻ cười híp mắt.
“Hướng Minh, chú Nam của cháu đến chơi với cháu này, cháu gặp chú có vui không!” Dường như đã lâu rồi anh ta không nhìn thấy mẹ con hai người, ánh mắt anh ta hiện lên ý cười bước nhanh đến ôm lấy nhóc con từ trong lòng Tô Quỳnh Thy.
“Chú Nam đến nhà của cháu làm gì thế, không lẽ nhớ mẹ cháu?” Cậu bé dựa vào lồng ngực Lê Quốc Nam, đôi mắt to tròn long lanh, trên gương mặt nhỏ bé là nụ cười thật tươi, nghiêng đầu hỏi lại.
“Hướng Minh! Con nói bậy cái gì đó, mau lại đây với mẹ nào!” Vẻ mặt Tô Quỳnh Thy như cứng lại, cô vội vàng ôm lấy Tô Hướng Minh từ tay Lê Quốc Nam, cô vô cùng khó xử nhìn anh ta: “Anh Nam, gần đây không biết tên nhóc này nhìn thấy chuyện không nên thấy gì nữa, lúc nào cũng ăn nói lung tung, em xin lỗi anh thay nó”
“Trẻ con không biết gì thôi, Quỳnh Thy không cần khách sáo với anh đâu.”
Lòng Lê Quốc Nam chua xót khi thấy phản ứng của Tô Quỳnh Thy, anh ta miễn cưỡng mỉm cười, vươn tay xoa đầu Hướng Minh, tâm tình vừa vui vẻ đã bị thiêu đốt sạch.
“Anh Nam nói chuyện với anh trai em đi nhé, em dẫn Hướng Minh lên lầu trước.” Tô Quỳnh Thy vỗ cái mông nhỏ của Tô Hướng Minh một cái, cô lúng túng mỉm cười một cái rồi ôm con trai lên lầu.
“Nhiều năm rồi mà vẫn chưa buông bỏ được à?” Sau khi Tô Quỳnh Thy khuất khỏi tầm mắt, Tô Kiến Định đang ngồi trên salon mới nhàn nhạt hỏi một tiếng.
“Một chữ tình sao có thể buông bỏ dễ dàng như vậy được, anh Kiến Định, em không sao.” Trong lòng càng nặng nề hơn, Lê Quốc Nam hít sâu một hơi rồi ngồi xuống trước mặt Tô Kiến Định, anh ta cố gắng điều chỉnh lại trạng thái của mình.
Từ khi yêu Quỳnh Thy thì anh đã biết mình không thể, đã nhiều năm như vậy anh ta cũng đã quen rồi, ngược lại cũng không cảm thấy có gì không tốt, cho dù cả đời này chỉ có thể nhìn theo cô, thế nhưng anh ta vẫn không hối hận.
“Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa. Anh Kiến Định, lần trước thứ chúng ta nhìn thấy ở nhà họ Trần hình như là mật thất thì phải, không thì hôm nào chúng ta tìm cơ hội đi thăm dò thử?” Chuyện lần trước nhìn thấy anh ta vẫn luôn giữ trong lòng, bảo vệ nghiêm ngặt đến vậy, chắc chắn bên trong có thứ gì đó không thể để người khác biết. Cái con hồ ly già Trân Tuấn Tú này giấu giếm nhiều năm vậy, chắc chắn còn con bài chưa lật.
“Ừ, chúng ta sẽ tìm cơ hội thăm dò, thế nhưng không phải bây giờ. Chờ cơn sóng gió này qua đi, nếu nhà họ Trần đã ngã ngựa thì chúng ta cũng không cần làm ra chuyện thừa thãi, nhưng nếu nhà họ Trần vẫn không bị lung lay thì thật sự phải vào xem chỗ đó một chút!” Không dễ gì vào được nhà họ Trần, chỉ sợ vào rồi không thể ra được, chuyện này phải bàn bạc thật kỹ.
“Anh Kiến Định cứ suy nghĩ kế hoạch trước đi, em lên lầu nghỉ ngơi một chút, nếu anh muốn đi thì phải gọi em đấy! Dù sao thì em cũng là bác sĩ, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì vẫn có thể cứu mạng người được!” Tô Kiến Định nhíu mày nhìn Lê Quốc Nam đang không sợ chết, Lê Quốc Nam nhanh chóng chạy lên lâu nhanh như một làn khói.
Hy vọng mọi chuyện tiến triển thuận lợi, có thể nhanh chóng đẩy Trần Tuấn Tú ra ánh sáng! Tô Kiến Định nhìn màn đêm đen đặc bên ngoài, anh ta cảm thấy dường như có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra, trong lòng anh ta có một linh cảm không rõ.
““Reng reng reng… Khi trời vừa sáng, Hoắc Hải Phong còn đang ngủ bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức, anh nhíu mày, âm thanh có chút cáu kỉnh khi vừa thức dậy vang lên: “Nói!”
“Chủ tịch, chuyện ông cụ nhảy lầu lần trước lại nổi lên nữa rồi, có tin tức nói rằng người kia nhảy lầu là do nhà họ Hoắc đồn ép nhằm trả thù chuyện tập đoàn Sunrise bị ông cụ uy hiếp. Đột nhiên có rất nhiều người xuất hiện trên internet, nói rằng tập đoàn Sunrise khắt khe với ông nhân, tiền lương được nhận khác xa với tiền lương trong hợp đồng, nói tập đoàn Sunrise nợ tiền lương. Còn có một người tự xưng là kế toán cũ của tập đoàn Sunrise đưa ra những giấy tờ, nói rằng tập đoàn Sunrise mới thật sự là kẻ trốn thuế, nói tập đoàn Phước Sơn bị tập đoàn Sunrise hãm hại. Nói chung là, bây giờ rất nhiều tin tức trên mạng internet, chủ tịch, công ty….
“Không cần hoảng loạn, tôi đến ngay, mau chóng điều tra tình trạng hiện tại của tập đoàn Phước Sơn cho tôi!” Cắt đút lời nói bên đầu dây, trong nháy mắt Hoắc Hải Phong đã tỉnh táo lại, anh cúp điện thoại, nhanh chóng chạy đến tập đoàn Sunrise.
Trần Tuấn Tú còn chưa lo xong thân mình mà vẫn thời gian đến tập đoàn Sunrise tìm phiền phức, chắc chắn trong chuyện này đã xảy ra chút việc mà anh không biết, hoặc là nói, kẻ đứng sau Trần Tuấn Tú đã bắt đầu ra tay.
Anh chạy nhanh đến công ty, Lâm Tiến Quân đã chờ ở cửa phòng làm việc từ lâu, Hoắc Hải Phong vừa xuất hiện anh ta đã lập tức bước lên đón: “Thật sự không ngoài dự đoán của chủ †ịch, chứng cứ tập đoàn Phước Sơn trốn thuế đã được chứng miinh là giả, hiện tại đã công bố rộng rãi khắp mạng xã hội, những công ty cùng hợp tác và nhà cung cấp cũng đều đã quay trở lại.
Thậm chí, tối hôm nay tập đoàn Phước Sơn còn thông báo rằng đã lấy được hạng mục lớn nhất năm nay của chính phủ, đã bắt tay vào khởi công xây dựng, nếu thật sự đúng như thế, e rằng tập đoàn Phước Sơn sẽ bước chân vào được tầng lớp cao hơn”
“Tạm thời không cần quan tâm đến những việc này, đến nói một tiếng với Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam. Đầu tiên tìm đoàn đội quan hệ công chúng đè chuyện của công ty xuống, sau đó đến phòng tài chính cẩn thận kiểm tra lại toàn bộ độ chính xác của giấy tờ, còn nữa, đi điều tra xem người phát tán tin tức ra là ai rồi gửi thư cho luật sư.
Tung tất cả thông tin điều tra về chuyện ông cụ nhảy lầu chết lần trước và chứng minh chuyện đó không hề liên quan gì đến chúng ta, tôi muốn tất cả tin tức đều được đè xuống trước tối ngày hôm nay!”
“Vâng, thưa chủ tịch!” Lâm Tiến Quân ghi nhớ lại từng chuyện một, sau đó quay đầu đi ra ngoài.
Bị chụp mũ trốn thuế, chuyện này không thể để lâu được, anh phải giải quyết xong tất cả mọi thứ trong thời gian nhanh nhất, nếu không sợ là…