Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-110
Chương 110: Nghi ngờ
Bảy quấn tám ngoặt, biệt thự vốn đơn giản giờ lại như mê cung. Nếu không phải là Tô Kiến Định đuổi theo rất chặt chẽ thì sợ rằng không bao lâu sẽ mấy dấu.
“Anh Định, anh nói xem tên cáo già Trần Tuấn Tú này biến nhà mình như thế này thì đến cùng là muốn làm gì?” Lê Quốc Nam đi tới bên cạnh Tô Kiến Định rồi nói nhỏ.
“Đừng nói chuyện, tự chú ý an toàn đi” Trần Tuấn Tú có thể cải tạo nhà mình thành như thế này thì chắc chắn việc mà ông ta mưu tính cũng không nhỏ, cộng thêm việc nhiều năm như thế bọn họ không hề để ý tới người này nên cũng không ai biết rằng đến cùng ông ta sẽ làm ra chuyện gì.
Đi được một lúc thì có lẽ đã tới nơi.
Tô Kiến Định trơ mắt nhìn Trân Tuấn Tú mở một loạt khóa rồi đi vào một gian phòng giống như tầng ngầm, khoảng cách quá xa nên không đợi hai bọn họ đi vào thì cửa đã đóng. Tô Kiến Định đợi thêm năm phút nữa nhưng vẫn không chờ được ông ta ra, lại sợ bị phát hiện nên đành mím môi dẫn theo Lê Quốc Nam đi về.
Con đường này anh ấy đã đi một lần rồi nên có thể dẫn Lê Quốc Nam đi ra một cách dễ dàng, hai người đi vào đám người rồi đi về phía chỗ cũ. ho cũng đã chờ ở đó, anh đang nhàn nhã lung lay chén rượu, xem ra rất là hài lòng. Chủ nhân của bữa tiệc, Trân Hiền cũng đang ngồi bên cạnh cười cười nói nói với Hoắc Hải Phong.
“Thời gian cũng không còn sớm, Quỳnh Thy đang ở nhà một mình, tôi về trước đây.’ Cũng xem như là có chút thu hoạch, Tô Kiến Định không tham lam, anh ấy chỉ cần biết có một chỗ như thế thì luôn có thể tìm được cơ hội đi thăm dò. Tô Kiến Định nói với Hoắc Hải Phong một câu rồi quay sang gật nhẹ đầu với Trần Hiền như chào hỏi chủ nhà một tiếng rồi dẫn theo Lê Quốc Nam đi về.
“Đã như thế thì tôi cũng đi về với chủ tịch Định đi, đúng lúc tôi có chuyện muốn thương lượng với anh. Cậu Hiền sẽ không để ý đâu nhỉ”
Hoắc Hải Phong gọi Tô Kiến Định lại rồi giống như cười mà không phải cười nhìn Trần Hiền, anh bỏ hay tay vào túi với vẻ cao ngạo.
“Đương nhiên là chuyện của chủ tịch Phong quan trọng hơn, hôm nay là do nhà họ Trần chúng tôi chiêu đãi không chiêu đãi không chu đáo. Lần sau sẽ tới nhà xin lỗi”
Mặc dù bên ngoài luôn đồn Hoắc Hải Phong là một người lạnh lùng ngang ngược nhưng cuối cùng cũng chỉ là ngồi đường mà thôi, Trần Hiên cũng không có để trong lòng. Lần này anh ta đã hiểu rõ, quả nhiên Hoắc Hải Phong không phải là người làm việc theo lẽ thường, rất khó dây dưa.
“Được” Hoắc Hải Phong gật đầu rồi trực tiếp đi theo Tô Kiến Định ra ngoài.
Trần Hiền đưa mắt nhìn ba người rời đi, lúc này đây cảm xúc dưới đáy mắt của anh ta mới không khống chế nổi mà trào ra một chút, nhưng rất nhanh sau đó đã bị thu lại, chẳng khác gì lúc trước. Anh ta quay người trở lại đám đông.
Đi ra khỏi cửa, Tô Kiến Định nhíu mày mở cửa xe đi lên, Hoắc Hải Phong đẩy Lê Quốc Nam đang muốn đi lên cùng ra rồi mở một cửa khác. Anh nhìn cũng chẳng nhìn mà ngồi vào.
Hoắc Hải Phong vừa bước chân vào, còn chưa đưa người vào thì đột nhiên cảm giác được có người đang ngồi trong đó, lại vội vàng lui ra. Đúng lúc này nhìn thấy một đôi mắt to tròn đang phát lóe lên ánh sáng, trong đôi mắt đó có chút thẹn thùng và giận dữ.
“Quỳnh Thy.’ Mặc dù ngoài kia đen kịt nhưng chỉ dựa vào đôi mắt đó thì Hoắc Hải Phong cũng có thể nhận ra người tới là ai. Lần này anh lại càng không khách sáo, anh ngồi xuống rồi đặt cô lên đùi mình.
“Hoắc Hải Phong, sao anh càng ngày càng không biết xấu hổ thế hả? Đi xuống cho tôi!” Tô Quỳnh Thy chưa kịp phản ứng lại thì phát hiện mình đang ngồi trên đùi Hoắc Hải Phong, cô vừa thẹn vừa giận, hận không thể đạp anh xuống dưới.
“Ở trước mặt Quỳnh Thy còn nói mặt mũi làm gì chứ, anh có em là đủ rồi.” Bàn tay to lớn của Hoắc Hải Phong thừa cơ đặt lên eo cô, anh ôm lấy cơ thể của cô để cô nằm sấp trong ngực mình, khắp mặt đều là ý cười.
“Hoắc Hải Phong, nếu như cậu muốn đến để trêu đùa em gái tôi thì đừng trách tôi đạp cậu ra ngoài!” Tô Kiến Định đau đầu, chỉ mới không gặp một thời gian mà cũng không biết là đến cùng Hoắc Hải Phong bị cái gì kích thích, cậu ta càng ngày càng không thể đoán theo lẽ thường.
“Hoắc Hải Phong, tôi thấy anh ngứa mông rồi đúng không, mau buông Quỳnh Thy của tôi ra!” Lê Quốc Nam vừa dọn chỗ đằng trước xong thì quay đầu lại thấy cảnh này. Anh ta mở cửa xe rồi nổi giận đùng đùng muốn chạy qua cướp người.
Hoắc Hải Phong thấy Lê Quốc Nam đuổi tới thì vội vàng nhấn chốt khóa cửa, anh không hề để ý tới Lê Quốc Nam đang kêu gào rồi quay người lại nói với Tô Kiến Định: “Đây chính là địa bàn của Trần Tuấn Tú, chúng ta không nên ở lại quá lâu!” Anh nói rồi đặt Tô Quỳnh Thy xuống ghế, lùi lại về phía sau tỏ vẻ ngoan ngoãn.
“Về trước đi, Quốc Nam, em lên đây.’ Tô Kiến Định biết chỗ này không phải là nơi để xử lý mấy chuyện này thì nhìn thoáng Tô Quỳnh Thy từ đầu tới chân một lần, sau khi không phát hiện có cái gì không đúng thì mới nói.
Tô Kiến Định nói thế rồi thì cho dù trong lòng Lê Quốc Nam vẫn còn có chút không thoải mái nhưng vẫn lên đằng trước ngồi một cách ngoan ngoãn.
Đợi đến khi về tới biệt thự, Hoắc Hải Phong còn chưa kịp nói gì thì Tô Kiến Định đã đuổi Tô Quỳnh Thy lên lầu, sau đó mới dẫn hai người tới phòng khách.
Tô Kiến Định nhíu mày rồi nói: “Có phát hiện ra gì không?” Trần Tuấn Tú đột nhiên xuất hiện khiến cho mọi người có chút không kịp trở tay. Đến cùng là người đã che giấu vài chục năm có thủ đoạn gì, tâm tư thâm trầm bao nhiêu thì bọn họ đều không biết, bị động bị đánh cũng không phải chuyện gì tốt.
“Tạm thời đừng quan tâm tới chuyện này, đến cùng là Trần Mộc Châu còn về được không cũng chưa biết.” Cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, cho dù có ghê dớm hơn nữa cũng chỉ là một người phụ nữ bị dòng họ vứt bỏ. Lê Quốc Nam dựa vào ghế rồi nói với vẻ không thèm để ý.
“Nhưng mà tôi và anh Định phát hiện ra căn phòng mà anh nói là căn phòng thần bí. Nhưng còn chưa biết bên trong có gì, hay hình dạng như thế nào. Nếu không thì tìm một thời cơ thích hợp chúng ta liên thủ hợp tác với nhau hạ bệ Trần Tuấn Tú”
“Chuyện này có thể đưa vào danh sách quan trọng, nhưng chỉ tiết cụ thể cần phải bàn bạc lại. Hôm nay cũng không còn sớm nữa rồi, về đi.” Tô Kiến Định nhìn Hoắc Hải Phong thì nhớ tới chuyện vừa xảy ra trên xe, anh ấy trở nên vô cùng bực bội, phất phất tay rồi chuẩn bị đuổi hai người.
“Vậy thì em về trước đây, nhà họ Lê em sẽ giải quyết, chắc chắn là chặt đứt tất cả hợp đồng với Phước Sơn” Lê Quốc Nam gật gật đầu rồi liếc Hoắc Hải Phong một cái, sau đó quay người rời đi.
Hoắc Hải Phong thấy Lê Quốc Nam rời đi mà không nói muốn ở lại thì ý nghĩ trong lòng anh lại càng thêm mạnh mẽ. Mặc dù thời buổi rối loạn nhưng vẫn nên biết kết quả sớm một chút mới yên tâm được.
Tô Kiến Định thấy Hoắc Hải Phong hơi khác thường thì liếc anh một cái rồi cúi đầu uống nước, anh ấy không muốn nhúng tay quá nhiều.
Hoắc Hải Phong ngôi vào xe, anh nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ suy ngẫm. Thời gian không đợi người, xem ra có một số việc anh phải quyết định nhanh thôi. Anh suy nghĩ rất nhiều thứ, nhưng trong đầu chỉ còn mỗi bóng hình Tô Quỳnh Thy.
Thời gian chờ đợi rất dài, sau khi quyết định xong thì dường như là Hoắc Hải Phong đã không ngủ cả một đêm.
Bảy quấn tám ngoặt, biệt thự vốn đơn giản giờ lại như mê cung. Nếu không phải là Tô Kiến Định đuổi theo rất chặt chẽ thì sợ rằng không bao lâu sẽ mấy dấu.
“Anh Định, anh nói xem tên cáo già Trần Tuấn Tú này biến nhà mình như thế này thì đến cùng là muốn làm gì?” Lê Quốc Nam đi tới bên cạnh Tô Kiến Định rồi nói nhỏ.
“Đừng nói chuyện, tự chú ý an toàn đi” Trần Tuấn Tú có thể cải tạo nhà mình thành như thế này thì chắc chắn việc mà ông ta mưu tính cũng không nhỏ, cộng thêm việc nhiều năm như thế bọn họ không hề để ý tới người này nên cũng không ai biết rằng đến cùng ông ta sẽ làm ra chuyện gì.
Đi được một lúc thì có lẽ đã tới nơi.
Tô Kiến Định trơ mắt nhìn Trân Tuấn Tú mở một loạt khóa rồi đi vào một gian phòng giống như tầng ngầm, khoảng cách quá xa nên không đợi hai bọn họ đi vào thì cửa đã đóng. Tô Kiến Định đợi thêm năm phút nữa nhưng vẫn không chờ được ông ta ra, lại sợ bị phát hiện nên đành mím môi dẫn theo Lê Quốc Nam đi về.
Con đường này anh ấy đã đi một lần rồi nên có thể dẫn Lê Quốc Nam đi ra một cách dễ dàng, hai người đi vào đám người rồi đi về phía chỗ cũ. ho cũng đã chờ ở đó, anh đang nhàn nhã lung lay chén rượu, xem ra rất là hài lòng. Chủ nhân của bữa tiệc, Trân Hiền cũng đang ngồi bên cạnh cười cười nói nói với Hoắc Hải Phong.
“Thời gian cũng không còn sớm, Quỳnh Thy đang ở nhà một mình, tôi về trước đây.’ Cũng xem như là có chút thu hoạch, Tô Kiến Định không tham lam, anh ấy chỉ cần biết có một chỗ như thế thì luôn có thể tìm được cơ hội đi thăm dò. Tô Kiến Định nói với Hoắc Hải Phong một câu rồi quay sang gật nhẹ đầu với Trần Hiền như chào hỏi chủ nhà một tiếng rồi dẫn theo Lê Quốc Nam đi về.
“Đã như thế thì tôi cũng đi về với chủ tịch Định đi, đúng lúc tôi có chuyện muốn thương lượng với anh. Cậu Hiền sẽ không để ý đâu nhỉ”
Hoắc Hải Phong gọi Tô Kiến Định lại rồi giống như cười mà không phải cười nhìn Trần Hiền, anh bỏ hay tay vào túi với vẻ cao ngạo.
“Đương nhiên là chuyện của chủ tịch Phong quan trọng hơn, hôm nay là do nhà họ Trần chúng tôi chiêu đãi không chiêu đãi không chu đáo. Lần sau sẽ tới nhà xin lỗi”
Mặc dù bên ngoài luôn đồn Hoắc Hải Phong là một người lạnh lùng ngang ngược nhưng cuối cùng cũng chỉ là ngồi đường mà thôi, Trần Hiên cũng không có để trong lòng. Lần này anh ta đã hiểu rõ, quả nhiên Hoắc Hải Phong không phải là người làm việc theo lẽ thường, rất khó dây dưa.
“Được” Hoắc Hải Phong gật đầu rồi trực tiếp đi theo Tô Kiến Định ra ngoài.
Trần Hiền đưa mắt nhìn ba người rời đi, lúc này đây cảm xúc dưới đáy mắt của anh ta mới không khống chế nổi mà trào ra một chút, nhưng rất nhanh sau đó đã bị thu lại, chẳng khác gì lúc trước. Anh ta quay người trở lại đám đông.
Đi ra khỏi cửa, Tô Kiến Định nhíu mày mở cửa xe đi lên, Hoắc Hải Phong đẩy Lê Quốc Nam đang muốn đi lên cùng ra rồi mở một cửa khác. Anh nhìn cũng chẳng nhìn mà ngồi vào.
Hoắc Hải Phong vừa bước chân vào, còn chưa đưa người vào thì đột nhiên cảm giác được có người đang ngồi trong đó, lại vội vàng lui ra. Đúng lúc này nhìn thấy một đôi mắt to tròn đang phát lóe lên ánh sáng, trong đôi mắt đó có chút thẹn thùng và giận dữ.
“Quỳnh Thy.’ Mặc dù ngoài kia đen kịt nhưng chỉ dựa vào đôi mắt đó thì Hoắc Hải Phong cũng có thể nhận ra người tới là ai. Lần này anh lại càng không khách sáo, anh ngồi xuống rồi đặt cô lên đùi mình.
“Hoắc Hải Phong, sao anh càng ngày càng không biết xấu hổ thế hả? Đi xuống cho tôi!” Tô Quỳnh Thy chưa kịp phản ứng lại thì phát hiện mình đang ngồi trên đùi Hoắc Hải Phong, cô vừa thẹn vừa giận, hận không thể đạp anh xuống dưới.
“Ở trước mặt Quỳnh Thy còn nói mặt mũi làm gì chứ, anh có em là đủ rồi.” Bàn tay to lớn của Hoắc Hải Phong thừa cơ đặt lên eo cô, anh ôm lấy cơ thể của cô để cô nằm sấp trong ngực mình, khắp mặt đều là ý cười.
“Hoắc Hải Phong, nếu như cậu muốn đến để trêu đùa em gái tôi thì đừng trách tôi đạp cậu ra ngoài!” Tô Kiến Định đau đầu, chỉ mới không gặp một thời gian mà cũng không biết là đến cùng Hoắc Hải Phong bị cái gì kích thích, cậu ta càng ngày càng không thể đoán theo lẽ thường.
“Hoắc Hải Phong, tôi thấy anh ngứa mông rồi đúng không, mau buông Quỳnh Thy của tôi ra!” Lê Quốc Nam vừa dọn chỗ đằng trước xong thì quay đầu lại thấy cảnh này. Anh ta mở cửa xe rồi nổi giận đùng đùng muốn chạy qua cướp người.
Hoắc Hải Phong thấy Lê Quốc Nam đuổi tới thì vội vàng nhấn chốt khóa cửa, anh không hề để ý tới Lê Quốc Nam đang kêu gào rồi quay người lại nói với Tô Kiến Định: “Đây chính là địa bàn của Trần Tuấn Tú, chúng ta không nên ở lại quá lâu!” Anh nói rồi đặt Tô Quỳnh Thy xuống ghế, lùi lại về phía sau tỏ vẻ ngoan ngoãn.
“Về trước đi, Quốc Nam, em lên đây.’ Tô Kiến Định biết chỗ này không phải là nơi để xử lý mấy chuyện này thì nhìn thoáng Tô Quỳnh Thy từ đầu tới chân một lần, sau khi không phát hiện có cái gì không đúng thì mới nói.
Tô Kiến Định nói thế rồi thì cho dù trong lòng Lê Quốc Nam vẫn còn có chút không thoải mái nhưng vẫn lên đằng trước ngồi một cách ngoan ngoãn.
Đợi đến khi về tới biệt thự, Hoắc Hải Phong còn chưa kịp nói gì thì Tô Kiến Định đã đuổi Tô Quỳnh Thy lên lầu, sau đó mới dẫn hai người tới phòng khách.
Tô Kiến Định nhíu mày rồi nói: “Có phát hiện ra gì không?” Trần Tuấn Tú đột nhiên xuất hiện khiến cho mọi người có chút không kịp trở tay. Đến cùng là người đã che giấu vài chục năm có thủ đoạn gì, tâm tư thâm trầm bao nhiêu thì bọn họ đều không biết, bị động bị đánh cũng không phải chuyện gì tốt.
“Tạm thời đừng quan tâm tới chuyện này, đến cùng là Trần Mộc Châu còn về được không cũng chưa biết.” Cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, cho dù có ghê dớm hơn nữa cũng chỉ là một người phụ nữ bị dòng họ vứt bỏ. Lê Quốc Nam dựa vào ghế rồi nói với vẻ không thèm để ý.
“Nhưng mà tôi và anh Định phát hiện ra căn phòng mà anh nói là căn phòng thần bí. Nhưng còn chưa biết bên trong có gì, hay hình dạng như thế nào. Nếu không thì tìm một thời cơ thích hợp chúng ta liên thủ hợp tác với nhau hạ bệ Trần Tuấn Tú”
“Chuyện này có thể đưa vào danh sách quan trọng, nhưng chỉ tiết cụ thể cần phải bàn bạc lại. Hôm nay cũng không còn sớm nữa rồi, về đi.” Tô Kiến Định nhìn Hoắc Hải Phong thì nhớ tới chuyện vừa xảy ra trên xe, anh ấy trở nên vô cùng bực bội, phất phất tay rồi chuẩn bị đuổi hai người.
“Vậy thì em về trước đây, nhà họ Lê em sẽ giải quyết, chắc chắn là chặt đứt tất cả hợp đồng với Phước Sơn” Lê Quốc Nam gật gật đầu rồi liếc Hoắc Hải Phong một cái, sau đó quay người rời đi.
Hoắc Hải Phong thấy Lê Quốc Nam rời đi mà không nói muốn ở lại thì ý nghĩ trong lòng anh lại càng thêm mạnh mẽ. Mặc dù thời buổi rối loạn nhưng vẫn nên biết kết quả sớm một chút mới yên tâm được.
Tô Kiến Định thấy Hoắc Hải Phong hơi khác thường thì liếc anh một cái rồi cúi đầu uống nước, anh ấy không muốn nhúng tay quá nhiều.
Hoắc Hải Phong ngôi vào xe, anh nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ suy ngẫm. Thời gian không đợi người, xem ra có một số việc anh phải quyết định nhanh thôi. Anh suy nghĩ rất nhiều thứ, nhưng trong đầu chỉ còn mỗi bóng hình Tô Quỳnh Thy.
Thời gian chờ đợi rất dài, sau khi quyết định xong thì dường như là Hoắc Hải Phong đã không ngủ cả một đêm.