Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-13
Chương 13: Con nhà giàu ăn cơm muốn đóng gói
Cùng lúc đó, trong phòng bao 888 đã đầy người ngồi, một người đàn ông trung niên có vóc người cân xứng đứng ở cửa phòng bao, trò chuyện với Tổng giám đốc của khách sạn Kim Mậu: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
Tổng giám đốc hơi khom người, cung kính cười nói: “Đều đã sắp xếp theo lời ngài Khổng rồi, nguyên liệu nấu ăn lần này ngài Khổng mang đến khiến khách sạn chúng tôi được mở rộng tầm mắt, có thể thu thập nhiều nguyên liệu nấu ăn quý giá như vậy, chỉ sợ ở Kim Lăng cũng chỉ có ngài Khổng đây.”
Khổng Qúy Quân không để ý đến lời nịnh bợ của Tổng giám đốc: “Khách của tôi sắp đến rồi, ông mau đi đi.”
Tổng giám đốc vừa mới đi ra, vị mỹ nữ tóc dài kia chạy vào, nhìn thấy Khổng Qúy Quân, bày ra dáng vẻ đã mắc sai lần đi đến trước mặt Khổng Qúy Quân: “Ngài Khổng, tôi đến muộn, rất xin lỗi.”
“Ngồi đi.” Khổng Qúy Quân không hề liếc nhìn mỹ nữ tóc dài, thở dài: “May là cậu cả còn chưa đến, bằng không mặt mũi của tôi đều bị cô ném sạch rồi!”
Mỹ nữ tóc dài cười làm lành, lặng lẽ ngồi xuống bàn tiệc đã đầy người ngồi.
Khổng Qúy Quân đứng ở cửa phòng bao, lo lắng chờ đợi, một lát sau, Tần Hằng thản nhiên xuất hiện trong hành lang, Khổng Qúy Quân chấn động trong lòng, vội vàng nghênh đón.
“Cậu cả, ngài đến rồi, mời vào, mời vào!”
Tần Hằng được Khổng Qúy Quân cung kính mời, đi vào phòng bao số 888, người trong phòng đều đứng dậy, mỗi người bọn họ đều mặc âu phục đi giày da, đại đa số chừng bốn năm mươi tuổi, đều là tầng lớp thượng lưu của Kim Lăng và mấy tỉnh xung quanh.
“Đây đều là người làm việc cho gia tộc ở khu Hoa Đông.” Khổng Qúy Quân giới thiệu cho Tần Hằng, lại vui vẻ nói với những người khác: “Đây là cậu cả!”
“Chào cậu cả!” Người đang ở đây đồng thanh chào.
“Là anh ta!” Mỹ nữ tóc dài nhìn Tần Hằng, hai mắt trợn tròn, trong ánh mắt toát ra vẻ không thể tin nổi, bất chợt, cảm giác bất an và lo lắng thấp thỏm chạy loạn khắp người, cô ta vừa đánh cậu cả của gia tộc ở trong thang máy!?
Tần Hằng cũng nhìn thấy mỹ nữ tóc dài, anh cũng không ngờ, mỹ nữ tóc dài quyến rũ này sẽ là người bên dưới của gia tộc.
Ánh mắt Tần Hằng dừng lại trên mặt mỹ nữ tóc dài một giây rồi lập tức khôi phục như thường: “Mọi người ngồi đi!”
“Cậu cả, ngài ngồi xuống trước!” Khổng Qúy Quân bày ra động tác mời, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mỹ nữ tóc dài.
“Ừm.” Tần Hằng hiểu ra, nhẹ nhàng đi đến chỗ ngồi, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn mỹ nữ tóc dài, lại cũng không nhìn Khổng Qúy Quân.
Nhìn thấy trong mắt Tần Hằng có biểu cảm muốn hỏi thăm, Khổng Qúy Quân nói với Tần Hằng: “Cô ấy là La Tiêm, trưởng phòng phòng tình báo của khu Hoa Đông.”
La Tiêm mỉm cười với Tần Hằng, nụ cười kia quả thật không có can đảm lấy lòng, cười rất đắng chát, rất bất lực, rất uể oải.
Cũng khó trách, đánh cậu cả của gia tộc, dù cô ta lạc quan hơn nữa, có thể cười được mới là lạ!
“Cậu cả, mời nếm thử, đây là tôi đặc biệt chuẩn bị vì ngài.” Khổng Qúy Quân giới thiệu với Tần Hằng.
“Ừm.” Tần Hằng động đũa gắp đồ ăn đưa vào trong miệng, chỉ cảm thấy đặc biệt ngon, vô cùng ngon.
Hơn bảy năm không ăn trong khách sạn cao cấp như vậy, lần đầu tiên ăn lại nên mới cảm thấy ăn ngon như vậy sao? Trong lòng Tần Hằng thầm nghĩ.
Nhưng mà Tần Hằng lại không biết, khi những người khác trên bàn cơm nếm thử bàn thức ăn này, cũng thèm nhỏ dãi, trong lòng thầm than ngon quá.
Rất nhanh tiệc rượu đã kết thúc.
Tần Hằng cũng ăn đến mức hơi căng bụng.
“Cậu cả, ăn xong rồi sao? Ăn xong tôi dẫn ngài đến câu lạc bộ Bách Lạc nghỉ ngơi.” Khổng Qúy Quân ở bên cạnh cung kính hỏi, hiếm khi được cậu chủ nể mặt, nhất định phải phục vụ cậu chủ thật tốt.
Câu lạc bộ?
Muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi ở khách sạn là được rồi, đặc biệt đến câu lạc bộ, chỉ sợ không thể thiếu các hạng mục đặc thù.
“Không cần.” Mặt Tần Hằng đỏ lên, nói ra.
La Tiêm ngồi ở bên cạnh, trải qua bữa tiệc, tâm trạng thấp thỏm cũng đã bình tĩnh lại từ lâu, nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Tần Hằng, bất giác che miệng khẽ cười, cậu cả này cũng thật đáng yêu.
Khổng Qúy Quân gật đầu, những người khác đều nhìn Tần Hằng, không ai nói gì.
Tần Hằng nhìn bàn đầy thức ăn, dường như đang lặng yên suy nghĩ cái gì, lại lấy điện thoại di động ra xem giờ, một rưỡi chiều.
“Cậu cả? Có vấn đề gì không?” Khổng Qúy Quân bất an hỏi. Khó khăn lắm mới được chiêu đãi cậu cả một bữa, nếu ông ta chiêu đãi không chu đáo, vậy thật sự không còn gì để nói rồi, nếu truyền đến người bên trên, chức vụ người phụ trách khu vực lớn này của ông ta còn có thể làm được nữa hay không?
Trong lòng những người khác cũng lo lắng không yên nhìn Tần Hằng, chuyện nhỏ như mời cậu cả ăn một bữa cơm cũng làm không xong, đám tinh anh khu Hoa Đông của gia tộc cũng chỉ có chút năng lực đó thôi sao?
“Không phải.” Tần Hằng chậm rãi lắc đầu.
“Vậy ngài...” Trong lòng Khổng Qúy Quân rất nghi ngờ.
Tần Hằng chép miệng, nhìn về phía Khổng Qúy Quân nói: “Những đồ ăn này đều rất ngon, vì vậy tôi muốn mang về cho bạn cùng phòng của tôi nếm thử.”
“...”
Nghe thấy lời Tần Hằng nói, Khổng Qúy Quân và những người khác đưa mắt nhìn nhau, nhất thời còn chưa phản ứng kịp!
Thì ra là cậu cả muốn đóng gói đồ ăn cho bạn cùng phòng! Điều này cũng thật bất ngờ quá đi?
Một cậu ấm con nhà giàu đỉnh cấp, vậy mà mà còn tri kỷ suy nghĩ cho bạn cùng phòng như vậy!
Những người khác đều ngạc nhiên, lại vô cùng khâm phục Tần Hằng, trong nhà có tiền như vậy mà không kiêu căng ngạo mạn, tương lai chắc chắn cậu cả sẽ làm lên chuyện lớn!
Tần Hằng cũng không hiểu sao những người khác cứ sững sờ nhìn mình, anh chỉ vào mấy món ăn mình cảm thấy ngon trên bàn cơm: “Ngài Khổng, ngài đóng gói cái này, cái này, còn cả cái này giúp tôi là được rồi.”
“Vâng vâng, bây giờ tôi đi làm ngay.” Khổng Qúy Quân lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu, nói xong thì đi sang một bên, gọi điện thoại cho Tổng giám đốc khách sạn Kim Mậu đi sắp xếp.
Tất nhiên Tổng giám đốc không dám chậm trễ, lập tức phân phó nhà bếp làm, dùng nguyên liệu nấu ăn Khổng Qúy Quân mang đến, làm lại thức ăn một lần nữa, chờ chuẩn bị đầy đủ tất cả đồ ăn, Tổng giám đốc còn rất biết suy nghĩ mà đặt một chai rượu ngon vào trong đó.
Nửa tiếng sau, Tổng giám đốc dẫn theo hai nhân viên phục vụ đi vào phòng bao 888, trong tay mỗi nhân viên còn cầm một hộp cơm màu trắng xanh: “Ngài Khổng, đã chuẩn bị xong rồi!”
“Cậu chủ, ngài xem, hài lòng không ạ?” Khổng Qúy Quân mở một hộp thức ăn ra, bên trong đặt ngăn nắp các loại thức ăn, đương nhiên đều được đóng gói.
“Nhiều quá, tôi chỉ có ba bạn cùng phòng thôi, lấy một hộp là được rồi, hộp này không cần lãng phí, khách sạn các ông có thể bán thì bán, không thể bán thì để người nhà ăn hết là được rồi!” Tần Hằng bất đắc dĩ cười khổ, anh chỉ bảo làm ba món ăn, vậy mà Khổng Qúy Quân lại làm lại cả một bàn đồ ăn.
“Tôi xách giúp ngài!” Khổng Qúy Quân tự mình xách hộp cơm đi theo sau lưng Tần Hằng, đoàn người đi ra khỏi khách sạn Kim Mậu.
“Được rồi, các ông trở về cả đi, tôi gọi xe là được rồi!” Tần Hằng nhìn mọi người nói.
“Cậu cả, tôi đưa ngài đi, xe của tôi ở đó.” La Tiêm xinh đẹp đứng ra mời.
“Ừm... cũng được.” Tần Hằng đồng ý.
Có La Tiêm đưa Tần Hằng về, đám người Khổng Qúy Quân cũng yên lòng, sau khi tạm biệt Tần Hằng, ai về nhà nấy.
“Cậu cả, rất cảm ơn ngài! Trong thang máy là tôi đáng chết, tôi còn đánh...” Chờ Khổng Qúy Quân đi rồi, La Tiêm bắt đầu xin lỗi Tần Hằng, lại nắm lấy tay Tần Hằng, đánh lên trên mặt mình: “Nếu không, ngài cũng đánh tôi hai phát đi.”
“Không cần không cần, Trưởng phòng La cô làm gì vậy?” Tần Hằng rút tay mình về: “Trong thang máy là tôi không nên nhìn lén cô, cô đánh tôi một cái, thật sự không sao cả.”
“Bị ngài nhìn lén là may mắn của La Tiêm, cậu chủ không giận tôi, tôi rất cảm ơn, cảm ơn cậu chủ!” La Tiêm cúi đầu với Tần Hằng, không ngừng nói ra.
“Được rồi, cô đi lấy xe đi!” Tần Hằng thản nhiên cười nói.
“Vâng!” La Tiêm trả lời, lập tức đi lấy xe.
Tần Hằng lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hoàng Dụ: “Đang ở đâu?”
“Còn ở bệnh viện, đang trong phòng bệnh của Tống Tư Vũ.”
Còn ở trong phòng bệnh của Tống Tư Vũ, Tần Hằng cho rằng bọn họ đã về rồi, đồ ăn trong hộp cơm vừa làm xong, nếu để đến tối nguội rồi sẽ ăn không ngon.
Tần Hằng khẽ cau mày, nói: “Số phòng bệnh của Tống Tư Vũ là bao nhiêu, bây giờ tôi đi qua.”
Hoàng Dụ nói xong, La Tiêm cũng lái xe đến, là một chiếc Mercedes G500!
“Cậu cả, lên xe!” La Tiêm ngọt ngào nói với Tần Hằng.
Tần Hằng đặt hộp cơm ra đằng sau, lúc này mới mở cửa bên ghế phụ, ngồi lên.
“Cậu chủ? Đi đại học Kim Lăng sao?” La Tiêm quay đầu hỏi Tần Hằng.
Lúc này lại trở thành tình huống chỉ có hai người ở cùng một chỗ, nhìn khuôn mặt tươi cười trông mong của La Tiêm, trong lòng Tần Hằng khẽ dâng lên cảm giác căng thẳng.
“Đi bệnh viện nhân dân đi, bạn của tôi ở nơi đó.” Vẻ mặt Tần Hằng hơi mất tự nhiên.
“Được.” La Tiêm mỉm cười, khởi động xe.
Trong xe tràn ngập mùi nước hoa trên người La Tiêm, Tần Hằng không tự chủ lại muốn nghiêng mắt nhìn lên người La Tiêm, thấy ánh mắt của La Tiêm, Tần Hằng vội quay đầu lại, mặt nóng bừng, lòng hoảng hốt, cảm thấy rất mất mặt.
“Cậu chủ, anh có thể nhìn! Tôi sẽ không nói gì anh!” La Tiêm ưỡn ngực, giọng nói mềm mại truyền đến.
“Hả?” Tần Hằng hơi ngẩn ra.
La Tiêm thản nhiên nhìn Tần Hằng: “Không phải tôi đã nói rồi sao, có thể được cậu chủ nhìn, đó là một loại may mắn.”
“Hầy...” Tần Hằng ngượng ngùng cười.
Nếu La Tiêm đã nói như thế, vậy anh cũng không cần lén lút nữa, ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, quang minh chính đại ngắm nhìn La Tiêm.
Không thể không nói, dáng người La Tiêm thật sự nóng bỏng, vành tai xinh đẹp bên dưới mái tóc bóng mượt mà, núi non căng tròn, cánh tay trắng như tuyết, mỗi một bộ phận trên người cô ta đều hấp dẫn khiến người ta mơ mộng.
Tần Hằng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lúc này đập một quả trứng gà lên mặt anh cũng có thể trực tiếp rán chín.
Bất giác đã đến bệnh viện nhân dân rồi, La Tiêm thấy ánh mắt Tần Hằng còn nhìn chăm chú vào người mình, cũng không nhịn được ngại ngùng cười.
“Cậu chủ, đến rồi!”
“Hả, đến rồi sao?” Lúc này Tần Hằng mới chậm rãi hoàn hồn: “Cảm ơn, vậy tôi xuống đây!”