Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 411
Chương 411
Trong phòng chỉ còn lại hai người Bạc Minh Thành và ông cụ Bạc, ông cụ Bạc đưa phong thư bên cạnh cho anh: “Cháu xem trước đi.”
Bạc Minh Thành không biết tại sao, nhận phong thư rồi mở ra, vừa mở ra, thì thấy bức ảnh bên trong.
Bạc Minh Thành nhìn ông cụ Bạc, lập tức lấy bức ảnh ra.
Trên ảnh đều là ảnh của hai người Phó Ngọc Hải và Thẩm ‘Thanh Ngọc, sắc mặt của Bạc Minh Thành hơi trâm xuống: “Ông tìm người theo dõi Thẩm Thanh Ngọc à?”
“Cháu nói gì vậy?
Đây mà gọi là theo dõi gì?
Ta là sợ em gái con tra ra được, vì thế mấy hôm nay mới †ìm người để ý, không ngờ là chụp được những bức ảnh này: Bạc Minh Thành đương nhiên không tin lời của ông cụ Bạc, nhưng ông là trưởng bối của mình, Bạc Minh Thành cũng không nói gì nữa: “Ý của ông là gì?”
Ông cụ Bạc trừng mắt nhìn Bạc Minh Thành một cái: “Ta có ýg)? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Minh Thành, con có phải thật sự thích Thẩm Thanh Ngọc rồi không?
Con nhìn xem Phó Ngọc Hải người ta tích cực thế nào! Con còn bị động như vậy nữa, thì chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc gả cho Phó Ngọc Hải thôi!”
Ông cụ Bạc hận sắt không thể thành thép: “Lần này ta nhập viện, đã lót sẵn được cho con rồi, mấy hôm nữa ta sẽ đi Nam Thành một chuyến, gặp mặt bố mẹ của Thẩm Thanh Ngọc, rồi chính thức xin lỗi, tiện thể kết thông gia giúp cháu.
Trước đây chúng ta không biết Thẩm Thanh Ngọc là con gái của Thẩm Quốc Vinh, mấy lễ tiết này cũng bỏ qua, lần này đương nhiên không thể làm chuyện bất lịch sự được!”
“Cháu đó, cũng nắm bắt cơ hội cầu hôn với Thẩm Thanh Ngọc đi, nếu như Thẩm Thanh Ngọc thực sự không đồng ý thì hai đứa cử hành hôn lễ trước, lý do thì ta cũng giúp cháu nghĩ xong rồi, lần này ta bệnh nặng, muốn làm chút việc vui, xung hỉ”1 Bạc Minh Thành nghe những lời này của ông cụ Bạc, thần sắc trong đôi mắt đen dần dần lạnh đi: “Ông nội, con không muốn tái hôn với Thẩm Thanh Ngọc nữa.”
Bạc Minh Thành vừa dứt lời, ông cụ Bạc đã đưa tay giáng cho anh một cái tát: “Cháu tưởng chuyện bây giờ là cháu có muốn hay không à?
Bắt đầu từ lúc cháu với Thẩm Thanh Ngọc ly hôn thì nhà họ Bạc chúng ta đã bị nói thành cái gì rồi?
Nhà họ Phó với nhà chúng ta trước giờ không hợp nhau, lẽ nào cháu muốn trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc kết hôn với Phó Ngọc Hải, bước chân vào nhà họ Phó, sau đó bảo nhà họ Phó đè đầu cưỡi cổ nhà họ Bạc chúng ta?”
Không thể không nói, ông cụ Bạc nói nhiều như vậy, đây mới là suy nghĩ thật sự của ông ta.
Tại sao muốn anh với Thẩm Thanh Ngọc thành vợ thành chồng.
Ha, đúng là nực cười.
Bạc Minh Thành nhếch khóe miệng: “Thẩm Thanh Ngọc không muốn quay lại với con.”
“Sao cháu biết nó không muốn?
Một gậy cũng nhịn không thốt ra ba câu như cháu, cháu từng nói với Thẩm Thanh Ngọc là cháu thích nó chưa?”
Ông cụ Bạc tức đến nỗi mặt mày tái nhớt, ông ta không ngờ người không đáng tin lúc này lại là Bạc Minh Thành.
Mặc kệ thế nào, chuyện đã đến nước này, ông ta tuyệt đối không để Bạc Minh Thành chùn chân.
Ông cụ Bạc nén cảm xúc lại, thay đổi thái độ: “Minh Thành à, vừa rồi ông nội kích động.
Nhưng cháu nghĩ nghĩ những lời ta nói mà xem, lẽ nào ta nói sai sao?
Trong phòng chỉ còn lại hai người Bạc Minh Thành và ông cụ Bạc, ông cụ Bạc đưa phong thư bên cạnh cho anh: “Cháu xem trước đi.”
Bạc Minh Thành không biết tại sao, nhận phong thư rồi mở ra, vừa mở ra, thì thấy bức ảnh bên trong.
Bạc Minh Thành nhìn ông cụ Bạc, lập tức lấy bức ảnh ra.
Trên ảnh đều là ảnh của hai người Phó Ngọc Hải và Thẩm ‘Thanh Ngọc, sắc mặt của Bạc Minh Thành hơi trâm xuống: “Ông tìm người theo dõi Thẩm Thanh Ngọc à?”
“Cháu nói gì vậy?
Đây mà gọi là theo dõi gì?
Ta là sợ em gái con tra ra được, vì thế mấy hôm nay mới †ìm người để ý, không ngờ là chụp được những bức ảnh này: Bạc Minh Thành đương nhiên không tin lời của ông cụ Bạc, nhưng ông là trưởng bối của mình, Bạc Minh Thành cũng không nói gì nữa: “Ý của ông là gì?”
Ông cụ Bạc trừng mắt nhìn Bạc Minh Thành một cái: “Ta có ýg)? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Minh Thành, con có phải thật sự thích Thẩm Thanh Ngọc rồi không?
Con nhìn xem Phó Ngọc Hải người ta tích cực thế nào! Con còn bị động như vậy nữa, thì chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc gả cho Phó Ngọc Hải thôi!”
Ông cụ Bạc hận sắt không thể thành thép: “Lần này ta nhập viện, đã lót sẵn được cho con rồi, mấy hôm nữa ta sẽ đi Nam Thành một chuyến, gặp mặt bố mẹ của Thẩm Thanh Ngọc, rồi chính thức xin lỗi, tiện thể kết thông gia giúp cháu.
Trước đây chúng ta không biết Thẩm Thanh Ngọc là con gái của Thẩm Quốc Vinh, mấy lễ tiết này cũng bỏ qua, lần này đương nhiên không thể làm chuyện bất lịch sự được!”
“Cháu đó, cũng nắm bắt cơ hội cầu hôn với Thẩm Thanh Ngọc đi, nếu như Thẩm Thanh Ngọc thực sự không đồng ý thì hai đứa cử hành hôn lễ trước, lý do thì ta cũng giúp cháu nghĩ xong rồi, lần này ta bệnh nặng, muốn làm chút việc vui, xung hỉ”1 Bạc Minh Thành nghe những lời này của ông cụ Bạc, thần sắc trong đôi mắt đen dần dần lạnh đi: “Ông nội, con không muốn tái hôn với Thẩm Thanh Ngọc nữa.”
Bạc Minh Thành vừa dứt lời, ông cụ Bạc đã đưa tay giáng cho anh một cái tát: “Cháu tưởng chuyện bây giờ là cháu có muốn hay không à?
Bắt đầu từ lúc cháu với Thẩm Thanh Ngọc ly hôn thì nhà họ Bạc chúng ta đã bị nói thành cái gì rồi?
Nhà họ Phó với nhà chúng ta trước giờ không hợp nhau, lẽ nào cháu muốn trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc kết hôn với Phó Ngọc Hải, bước chân vào nhà họ Phó, sau đó bảo nhà họ Phó đè đầu cưỡi cổ nhà họ Bạc chúng ta?”
Không thể không nói, ông cụ Bạc nói nhiều như vậy, đây mới là suy nghĩ thật sự của ông ta.
Tại sao muốn anh với Thẩm Thanh Ngọc thành vợ thành chồng.
Ha, đúng là nực cười.
Bạc Minh Thành nhếch khóe miệng: “Thẩm Thanh Ngọc không muốn quay lại với con.”
“Sao cháu biết nó không muốn?
Một gậy cũng nhịn không thốt ra ba câu như cháu, cháu từng nói với Thẩm Thanh Ngọc là cháu thích nó chưa?”
Ông cụ Bạc tức đến nỗi mặt mày tái nhớt, ông ta không ngờ người không đáng tin lúc này lại là Bạc Minh Thành.
Mặc kệ thế nào, chuyện đã đến nước này, ông ta tuyệt đối không để Bạc Minh Thành chùn chân.
Ông cụ Bạc nén cảm xúc lại, thay đổi thái độ: “Minh Thành à, vừa rồi ông nội kích động.
Nhưng cháu nghĩ nghĩ những lời ta nói mà xem, lẽ nào ta nói sai sao?