Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2936-2941
“Ai da, không nghĩ đến lần này các người lại ra tay hào phóng như vậy, có thể đưa một thứ quý giá như vậy cho tôi. Nói ra nghe thử xem ông muốn thảo luận hợp tác việc gì với tôi. Nếu như là những việc mà tôi mong đợi, thể thì tất nhiên chúng ta có thể cân nhắc một chút.”
Dường như tâm trạng của Ngân Thiên Dã bỗng nhiên trở nên tốt hơn, trên khuôn mặt của ông ta xuất hiện một nụ cười vô cùng rạng rỡ, cũng không tiếp tục suy nghĩ những chuyện khác.
Mâu thuẫn giữa Trần Bình và ông ta giống như bỗng nhiên được hóa giải, ông ta cũng đã quên mất trước đó ông ta đã căm hận Trần Bình như thế nào.
“Tôi biết được lần này tại sàn đấu sinh tử đã xuất hiện một nhân vật trẻ tuổi được xem như là anh hùng, chúng tôi cảm thấy vô cùng hứng thú, quyết định muốn để cậu ta trở thành người của mình. Tôi nghe nói ông đã từng ra tay với cậu ta, không biết liệu bản lĩnh của ông có lợi hại giống như trong tưởng tượng của tôi hay không?”
Đối phương vẫn không tự giới thiệu về bản thân, mà lại cười híp mắt nhìn ông ta.
Vẻ mặt của Ngân Thiên Dã lại trở nên khó coi khi ông ta nghe thấy câu này, vốn dĩ còn cho rằng chuyện. này sẽ trôi qua như thế, nhưng không ngờ đối phương lại nhắc đến chuyện này một lần nữa, rõ ràng làm như vậy chính là vì muốn khiến ông ta khó chịu đúng không?
“Ha ha, chuyện này cũng không có cái gì đáng để nhắc đến. Thực ra tôi cũng không có nhiều ý kiến về tên nhóc Trần Bình kia lắm, thực lực của cậu ta chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi, không có cái gì hay đáng để chú ý.”
Ngân Thiên Dã chỉ sợ chuyện xấu của mình bị sẽ bị bại lộ, cho nên nói chuyện rất lúng túng, muốn làm cho danh tiếng của Trần Bình trở nên tồi tệ hơn.
Thế nhưng lúc này, đối phương lại không muốn buông tha chút nào. “Có thật là như vậy không?”
“Tôi nghe nói lần này cậu ta là người nhận được ban thưởng nhiều nhất trong bảng tiến giai, hơn nữa từ thực lực của cậu ta có thể thấy, cậu ta không phải là một người bình thường, rất đáng để đào tạo”
Đối phương nửa tin nửa ngờ mở miệng nói, nói như vậy rõ ràng là không tin những lời ông ta vừa nói.
Ngân Thiên Dã nghe nói như vậy thì có chút thẹn quá thành giận, ông ta cau mày, liếc nhìn đối phương một chút, không muốn tiếp tục nói chuyện.
“Ông muốn nói cái gì thì mau nói đi, đừng có ở chỗ này lãng phí thời gian, tôi không muốn hao tổn tâm. tư của mình trên người ông”
Ông ta rất muốn nhục mạ đối phương một trận, thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện bản thân vô cùng lưu luyến bảo vật trong tay đối phương, ông ta lại cưỡng ép bản thân đè nén sự tức giận trong lòng xuống.
“Muốn biến Trần Bình trở thành người của mình cũng không phải là một chuyện dễ dàng, tiếp theo tôi cần có sự giúp đỡ của ông”
"Ông hãy nghĩ cách giúp tôi dẫn Trần Bình đến, mà bên phía tôi đương nhiên cũng sẽ nghĩ ra một vài biện pháp mang lại cho ông những lợi ích nhất định”.
Sau khi nghe thấy những điều này, biểu cảm nghi ngờ thoáng qua trên khuôn mặt của Ngân Thiên Dã, ông ta thực sự không hiểu rốt cuộc lời nói này của đối phương có ý nghĩa gì.
Thế nhưng ông ta luôn cảm thấy hình như nhóm người này không có ý tốt, nếu đã như vậy, ông ta cũng không muốn để cho Trần Bình được tốt hơn.
“Không có vấn đề gì. Nhưng ông có cảm thấy những thứ mà ông đã đưa cho tôi vẫn còn chưa đủ không?”
Ông ta vung vẩy thanh đao thần khí trên tay mình, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Từ trước đến nay ông ta luôn là một người cực kỳ tham lam, cho nên chỉ có một chút đồ vật như thế này. khiến ông ta cảm thấy hơi chướng mắt.
Nghe thấy câu này, trên khuôn mặt của người thần bí thoáng qua vẻ cực kỳ không vui, không ngờ tên này lại là một người có lòng làm không đáy như vậy.
“Ha ha, đương nhiên tôi sẽ không bạc đãi ông. Thanh đạo thần khí này chẳng qua chỉ mới là phần mở đầu mà thôi, nếu như ông vui vẻ đồng ý hợp tác với chúng tôi, sau này sẽ tặng càng nhiều bảo vật cho ông”
Nói xong câu này, đối phương cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, chỉ mỉm cười nhìn ông ta.
Ngân Thiên Dã biết hiện tại bản thân nhất định không có cách nào tiếp tục đòi hỏi đồ vật từ đối phương, nếu như đã nói đến nước này rồi, vậy thì chuyện quan trọng nhất cần phải làm là gì?
“Tôi có thể cho ông địa chỉ chỗ ở hiện tại của Trần Bình, sáng mai chúng ta cùng nhau đến thu thập Trần Bình. Chỉ cần ông có thể đánh cho cậu ta trở nên ngoan ngoãn, vậy thì sau này cậu ta chắc chắn sẽ là người của ông”
Nói đến đây, đáy mắt của ông ta lóe lên sự tự mãn, thật ra mục đích của ông ta rất đơn giản, chính là muốn mượn danh nghĩa của đối phương để đi thu thập Trần Bình.
Trước đó Trần Bình hoàn toàn đắc tội với ông ta, hơn nữa cánh tay phải của ông ta cũng cứ thế bị Trần Bình phể bỏ, nếu như không phải ông ta cầm máu kịp thời, có lẽ lần này bản thân ông ta cũng đã không thể giữ được.
Cho nên hận thù giữa ông ta và Trần Bình không thể nào dùng câu từ để diễn tả được nữa, thậm chí ông ta còn có ý định chém Trần Bình thành nhiều mảnh.
Ngân Thiên Dã nhanh chóng hoàn thành thỏa thuận với người thần bí không muốn nói ra tên của mình.
“Nếu đã như vậy, sáng mai tôi sẽ tới tìm ông, hi vọng ông sẽ không để cho tôi phải thất vọng”
Nói xong câu này ông ta nhanh chóng bỏ chạy về phía phương xa, không bao lâu sau đã biến mất không thấy đầu nữa.
Nhìn thấy đối phương rời đi với tốc độ ánh sáng, trên khuôn mặt của Ngân Thiên Dã thoáng qua vẻ khinh thường.
“Ha ha, thật đúng là tự coi mình thành nhân vật gì không biết. Thật ra tôi đã sớm coi ông là hòn đá kê chân cho tôi, nếu như không phải vì coi trọng thực lực cường đại của ông, tôi tuyệt đối không thể nào để ý tới ông”
Thái độ này của đối phương khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí còn có chút phách lối quá mức. Làm gì có người nào lúc nói chuyện hợp tác, ngay cả một chút thông tin về thân phận của bản thân cũng không nguyện ý nói ra chứ.
Đối với loại người không có một chút thành ý nào này, ông ta cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng cuối cùng ông ta vẫn cưỡng ép bản thân giấu sự khó chịu này trong lòng.
“Thôi quan tâm ông ta làm cái gì, chờ đến lúc đó mượn đao giết người, mượn tay của ông ta thu thập Trần Bình rồi lại nói”
Trên khuôn mặt của ông ta mang theo vẻ cực kỳ khó chịu, ông ta nhanh chóng trở về phòng, bắt đầu chữa trị cho bàn tay phải của mình, ông ta đã từng có được một loại bí thuật có thể nhanh chóng giúp bản thân trở lại bình thường.
Chỉ là cái giá mà loại bí thư này phải trả hơi cao cho nên trong lòng ông ta vẫn cảm thấy có chút rối rắm.
Vừa nhìn thấy ống tay áo bên phải trống rỗng của mình, sắc mặt của Ngân Thiên Dã lập tức trở nên rất khó coi.
Thậm chí khi nhớ lại những gì người đàn ông thần bí kia đã nói, ông ta luôn cảm thấy dường như đối phương đang dự định biển Trần Bình trở thành người của ông ta. Điều này chẳng phải chứng minh rằng sau này Trần Bình sẽ có một tương lại vô cùng tươi sáng sao?
Nếu như ngày thường ông ta dùng khuôn mặt này để gặp mặt người khác, nhất định sẽ khiến cho rất nhiều người bị dọa sợ hãi.
Ông ta hung tợn lấy ra một bức ảnh từ trong ngực, cứ thế cầm tấm hình trong tay mình, trong ánh mắt hiện lên một tia tức giận.
“Ngân Thiên Dã ơi Ngân Thiên Dã, tôi để cho ông đắc ý lâu như vậy, sau này tôi cũng nên công kích trả thù ông cho thật tốt.”
Khóe miệng của người đàn ông thần bí này nhếch lên nở một nụ cười tàn nhẫn, rõ ràng là giữa ông ta và đối phương có mối thù rất lớn.
Thật ra chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì đến chuyện của Trần Bình, chẳng qua Trần Bình đúng lúc trở thành công cụ hình người đáng thương trong tay bọn họ mà thôi.
Trần Bình có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ ra chẳng hiểu tại sao bỗng dưng bản thân lại bị loại người này để mắt đến.
Anh chỉ đơn thuần muốn nâng cao thực lực của mình thôi, làm gì đến mức đám người này phải đối xử với anh như thế, nhưng anh cũng hoàn toàn không thèm quan tâm đến việc này.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến lúc, ngày hôm sau Trần Bình không ngờ đám người này lại tới tìm mình nhanh như vậy.
Thật ra anh chỉ đơn thuần muốn nghỉ ngơi thật tốt, đồng thời tìm một chỗ ở thích hợp, thế mà những người này lại cứ giống như âm hồn không tan, quả thực có chút phiền chán.
“Trần Bình cậu mau đi ra đây cho tôi, ngược lại tôi muốn nhìn xem rốt cuộc cậu có thực lực mạnh đến mức nào, lại có thể dám hô to với tôi như thế”
Ngân Thiên Dã nhanh chóng đi đến trước cửa phòng Trần Bình, đứng ở bên ngoài không ngừng la hét, trên khuôn mặt của ông ta cũng mang theo vẻ cực kỳ khinh thường.
Hơn nữa cánh tay phải của ông ta vẫn còn bị quấn băng, xem ra cũng không thể khôi phục bình thường được.
Sau khi nhìn thấy bộ dạng của đối phương, Trần Bình không nhịn được thở dài bất lực, không ngờ tên này lại còn dám đến gây chuyện với mình, thật đúng là to gan.
"Ông già này, chẳng lẽ ông cho rằng cánh tay của ông có thể trở lại bình thường như trước được sao? Lại còn dám đến gây chuyện với tôi. Tôi thấy chắc là ông thực sự ăn gan hùm mật gấu rồi đấy.”
Trần Bình duỗi tấm lưng mệt mỏi, trên khuôn mặt thoáng qua vẻ cực kỳ khó chịu. Anh vừa nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của ông già này là lại không nhịn được cảm thấy buồn nôn khó chịu.
“Ha ha, thật không ngờ, thế mà ở trước mặt Trần Bình ông lại hèn mọn như vậy, có thể thấy được ông đúng là quá mất mặt”.
Người đàn ông thần bí không nhịn được ở bên cạnh châm chọc một câu, ánh mắt của ông ta thoáng qua vẻ buồn cười, có nằm mơ không bao giờ được vậy mà đối phương lại mất mặt như thế này.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt Ngân Thiên Dã lập tức lộ ra vẻ vô cùng không vui, ông ta luôn cảm thấy mình đã bị Trần Bình làm nhục.
Mà lúc này, toàn bộ sự chú ý của Trần Bình đều đổ dồn vào người thần bí kia, anh muốn biết rốt cuộc thì người đàn ông này là ai, tại sao lại ở chung một chỗ với một tên cặn bã bại hoại như Ngân Thiên Dã.
“Ông là ai? Tôi thấy dáng vẻ này của ông trông cũng không giống loại người xấu xa gì, tại sao lại phải ở cùng với một tên cặn bã như Ngân Thiên Dã? Chẳng lẽ ông cho rằng danh tiếng của mình đã rất tốt rồi sao?”
Trần Bình có cảm giác nói không nên lời, dường như cảm thấy bất lực trước suy nghĩ của đối phương.
Nghe thấy câu nói này, người thần bí không thể nhịn được, phá lên cười ra tiếng.
“Người như cậu thật sự rất thú vị. Chẳng qua tôi chỉ nhờ Ngân Thiên Dã dẫn tôi đến gặp cậu mà thôi, lần này tôi muốn cùng cậu nói chuyện vui vẻ, không biết cậu có muốn gia nhập đội ngũ của tôi, trở thành người dưới trướng của tôi không?”
Ngân Thiên Dã vô cùng mong chờ nhìn về phía Trần Bình, ông ta hy vọng có thể nhìn thấy dáng vẻ Trần Bình từ chối đối phương.
Dù sao trong mắt ông ta, Trần Bình là một người có tính khí cực kỳ kiêu ngạo, chắc chắn cậu ta sẽ không thể chịu đựng được việc không hiểu tại sao đối phương lại nói những chuyện như vậy với mình.
“Đương nhiên cậu có quyền từ chối, hiện tại chẳng qua tôi chỉ đến chào hỏi cậu một chút thôi.”
Người thần bí mỉm cười nhìn Trần Bình, trên gương mặt của ông ta mang theo một nụ cười vô cùng rạng rỡ, giống như không để tâm đến việc Trần Bình từ chối mình.
Nhìn thấy thái độ này của người thần bí, Ngân Thiên Dã cũng có chút bối rối, ông ta sợ rằng tính toán của mình sẽ thất bại.
Trần Bình cũng không phải là một người ngu ngốc, đương nhiên anh có thể nhìn ra hai người trước mặt hoàn toàn không cùng một nhóm, rõ ràng là mọi người đang tính kế lẫn nhau.
“Nếu như đã có thể từ chối ông, thế thì đương nhiên tôi muốn từ chối rồi. Thật sự xin lỗi, con người của tôi đã quen tự do bay nhảy, hơn nữa dưới tay tôi cũng đã có thể lực của riêng mình, cho nên tôi nhất định sẽ không gia nhập đội ngũ của người khác.”
Trần Bình vừa nói xong câu này, ánh mắt của đối phương cũng thoáng qua vẻ tiếc nuối, có vẻ như không ngờ được Trần Bình đã có năng lực mạnh mẽ như thế này, lại còn có khả năng thành lập một đội thuộc về riêng mình.
“Thật đúng là làm cho tôi ngạc nhiên. Tuổi còn nhỏ mà đã có thể mạnh như vậy, nếu đã như vậy tôi cũng không làm cậu khó xử nữa, sau này có lẽ chúng ta có thể làm bạn với nhau.”
Người thần bí nhanh chóng đứng trò chuyện cùng với Trần Bình, rõ ràng là ông ta đã có suy nghĩ riêng về vấn đề này.
Ngân Thiên Dã đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, hiện tại có thể nói là ông ta rất lo lắng, rất muốn làm cho Trần Bình và đối phương đánh nhau, thế nhưng hai người này lại vô cùng hòa hợp, giống như đã nhìn ra được suy nghĩ của ông ta.
Ngân Thiên Dã nhìn khung cảnh trước mặt, trong lòng cực kỳ sốt ruột, ông ta tức giận trừng mắt nhìn người thần bí, lại không nhịn được bí mật lén chọc đối phương một cái.
Sau khi người thần bí cảm nhận được động tác nhỏ của đối phương, lập tức quay đầu lại liếc mắt nhìn ông ta một cái, không biết trong hồ lô của tên này bán loại thuốc gì.
“Ông còn có việc gì sao? Hiện tại nhiệm vụ mà tôi giao cho ông gần như đã hoàn thành rồi, ông cũng không cần phải ở lại đây lãng phí thời gian với tôi làm gì.”
Ngân Thiên Dã không ngờ thái độ của người thần bí này lại lạnh lùng như vậy, bỗng nhiên lại có cảm giác giống như qua cầu rút ván là như thế nào. Ông ta vất vả lắm mới có thể dẫn đối phương đến nơi này, thế mà tên này lại quá đáng như vậy.
“Không phải chúng ta vẫn còn muốn nói chuyện hợp tác sao? Tại sao ông lại giống như bỗng nhiên quên mất thế. Tên nhóc Trần Bình này không đơn giản chút nào đâu, nếu như ông muốn kéo cậu ta về đội của mình thì sau này ông sẽ gặp rất nhiều phiền phức”
Ông ta cho rằng mình ở đây lăn qua lăn lại, đã có thể xem như là thiết kế ra một cái kế hoạch thật tốt cho Trần Bình, thế nhưng thật ra chính ông ta mới là đứa ngốc từ đầu đến cuối vẫn luôn mơ màng.
Trần Bình nhìn thấy đối phương tức giận rời đi thì khẽ mỉm cười, trực tiếp mời người thần bí này đi vào phòng riêng của mình.
Tuy chỉ cùng đối phương trao đổi ngắn gọn vài câu, thế nhưng đến bây giờ Trần Bình vẫn chưa thể hiểu rõ được người này.
Hơn nữa anh còn có thể nhìn ra khuôn mặt của đối phương đã được che đi, vì vậy đây không phải là dáng vẻ ban đầu của ông ta.
Trần Bình cũng nảy sinh sự tò mò mạnh mẽ về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Người thần bí này nhìn thấy Trần Bình không nhịn được lộ ra vẻ mặt mong đợi, nhưng ông ta chỉ im lặng. cùng đối phương nhìn chằm chằm lẫn nhau, không ai chịu lên tiếng nói ra câu đầu tiên trước.
Trên khuôn mặt của Trần Bình mang theo vẻ tò mò, anh muốn biết thân phận của người này và cũng muốn biết mục đích của đối phương.
“Thật ra đúng là tôi vô cùng coi trọng cậu, nếu như cậu có thể đi theo tôi, dĩ nhiên đó là điều tốt nhất.”
Ông ta biết Trần Bình sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với mình, cho nên bởi vì quá lí trí, ông ta cũng sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa.
“Đi theo ông tất nhiên là chuyện không thể nào, nhưng tôi rất tò mò về hoàn cảnh của ông. Hẳn là tên kia có thù oán gì đó với ông, nếu không thì ông cũng đã không có hận ý lớn như vậy đối với ông ta”
Trần Bình cười híp mắt nhìn về phía đối phương, anh biết thù hận giữa hai người họ cực kỳ nhiều.
Sau khi nghe thấy những lời Trần Bình nói, trên khuôn mặt của người thần bí lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ Trần Bình lại có thể nhìn ra cảm xúc của ông ta.
“Đúng vậy. Quả thật giữa cái tên này và tôi có mối thù rất sâu đậm, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến chuyện tôi muốn chiêu mộ cậu"
Nghe thấy như vậy, Trần Bình không nhịn được lắc đầu cười, cái tên này vẫn còn chưa chịu từ bỏ ý định.
“Ông yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận lời chiêu mộ của bất kỳ ai. Ngược lại ông có thể đi vào bên trong sàn đấu sinh tử tìm kiếm những người khác thử xem, biết đâu được bọn họ lại nguyện ý tiếp nhận ông”.
Đúng lúc cả hai đang nói chuyện thì đột nhiên chuông báo động trong sàn đấu sinh tử vang lên.
Động tĩnh này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, ngay cả Trần Bình cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao báo động lại kêu lên liên tục như vậy?”
Trên khuôn mặt của Trần Bình mang theo vẻ nghi hoặc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh luôn cảm thấy hình như có gì đó kỳ quái.
Nghe anh hỏi như vậy, người thần bí lắc đầu bất lực, như thể ông ta đã quá quen với tất cả những điều này.
“Rõ ràng là lại có yêu thú tới tấn công thành phố. Vị trí địa lý của sàn đấu sinh tử vô cùng tốt, hơn nữa còn là một nơi dễ phòng thủ nhưng lại khó tấn công. Điều đáng tiếc duy nhất chính là nó quá gần rừng yêu thú, sẽ luôn có đủ loại yêu thú nảy sinh uy hiếp đối với nơi này” .
Người thần bí và Trần Bình đã vượt qua tất cả những điều này, trên khuôn mặt của ông ta nở một nụ cười bất lực, như thể ông ta đã tập thành thói quen với những điều này từ lâu rồi.
Nhưng vào lúc này, âm thanh báo động đã chuyển từ một âm thanh ngắn sang một âm thanh cực kỳ sắc bén, hơn nữa vẫn còn vang lên một cách điên cuồng xung quanh toàn bộ khu vực.
Cảm nhận được động tĩnh này, một tia nghi ngờ thoáng qua trên khuôn mặt của Trần Bình, anh cau mày. nhìn về phía người thần bí, phát hiện ra lúc này biểu hiện của người thần bí cũng trở nên có gì đó không đúng.
“Có vẻ như lần này đã xảy ra chuyện lớn rồi, vậy mà lại có một âm thanh báo động mà tôi chưa từng nghe thấy trước đây.”
Nói xong câu này, ông ta lập tức mời Trần Bình nhanh chóng chạy tới sàn đấu sinh tử với mình, ông ta muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Khi bọn họ vừa mới chạy đến sàn đấu sinh tử thì đã nhìn thấy một đám người mặt mày tràn đầy lo lắng nhìn chằm chằm về phía trước, dường như đang chờ ai đó nói chuyện.
Lúc này, người trong tông môn của Trần Bình cũng đã nhìn thấy anh nhanh chóng trở lại, trong lòng bọn họ đều có chút hồi hộp.
Sư Chấn Thiên trực tiếp chạy thẳng đến bên cạnh Trần Bình, trong lòng anh ta mang theo vẻ rối bời.
“Lão đại, tôi vừa mới đi tới bên cạnh hỏi thăm, phát hiện chuyện này có chút không thích hợp. Sàn đấu sinh tử này cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa bình thường còn ở sát biên giới rừng yêu thú”.
“Trước kia thỉnh thoảng sẽ xảy ra tình trạng như thế này, chỉ là mọi người đều không cảm thấy sợ hãi, thậm chí bọn họ còn tổ chức giết chết yêu thú một cách tự phát, đối với việc này sàn đấu sinh tử sẽ trao phần thưởng tương ứng”
Sau khi nghe đối phương giải thích, Trần Bình cũng đại khái hiểu được tình hình là như thế nào, bởi vì nơi này đã bị sàn đấu sinh tử khống chế từ lâu cho nên vấn đề an toàn đương nhiên cũng trở thành trách nhiệm của sàn đấu sinh tử.
Bình thường một khi yêu thú xuất hiện, bọn họ sẽ tự động móc tiền túi của bản thân ra để duy trì sự an toàn của nơi này.
Tuy nhiên, những con yêu thú bình thường xuất hiện cũng không phải là những con yêu thú thực sự lợi hại, nhưng lần này lại không giống như vậy.
"Thực lực của đám yêu thú tấn công thành phố lần này rất mạnh, tuyệt đối không được coi thường bọn chúng. Con nào cũng đều là yêu thị cấp cao, chính là loại có thực lực lợi hại mà chúng ta nghĩ.”
Trên sân khấu có một người liên tục nói với mọi người về sự nguy hiểm của trận chiến lần này, tương tự anh ta cũng đưa ra hứa hẹn có rất nhiều lợi ích, mà những lợi ích này đủ để khiến cho mọi người liều mạng vì nó.
“Vẫn là quy tắc cũ, bên phía chúng tôi dựa theo thành tích ban thưởng. Nếu như có người có thể giết chết nhiều yêu thú, vậy thì phía chúng tôi nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh”
“Tính theo đầu yêu thú. Các vị dũng sĩ, hiện tại có thể xuất phát rồi, tôi tin rằng nhất định các người có thể thể hiện thật tốt.”
Người đàn ông trên sân khấu liên tục kích động cảm xúc của mọi người, chính là vì muốn làm cho nhóm người này nhanh chóng hành động.
Ngay sau đó đám người đang chờ đợi bắt đầu di chuyển, trên khuôn mặt của bọn họ đều mang theo nụ cười rạng rỡ, rõ ràng đang nghĩ tiếp theo bọn họ nên làm như thế nào mới tốt.
“Xông lên. Xông lên. Tôi tin rằng nhóm yêu thú này không thể làm gì được tôi, bình thường tôi thích đi giết vài con yêu thủ để kiếm tiền.”
“Anh nói đúng, có người đứng phía sau điều khiển đám yêu thú này, mặc dù không biết rốt cuộc là một con yêu thú cỡ lớn khống chế đối phương hay là một tông môn, nhưng nói tóm lại bọn họ cũng không hề dễ đổi phó”.
Nhưng Trần Bình cũng không giấu diếm, trực tiếp bảo những người dưới trướng hành động.
Dù sao hiện tại bọn họ đều ở chung một chỗ, đương nhiên phải đảm bảo an toàn nơi này mới được. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, cũng không thể chỉ lo lắng cho bản thân được.
“Tiếp theo các cậu có thể chiến đấu thỏa thích, nhưng không cần dùng quá nhiều sức, chỉ cần tùy tiện giết một chút là được rồi. Chờ đến khi tôi tìm hiểu rõ toàn bộ sự việc rồi lại nói”
Trần Bình dặn dò những người dưới trướng mình một cách rất tùy ý, anh sợ người của mình sẽ làm việc quá sức, cuối cùng dẫn đến chuyện không may.
Sau khi nghe xong những lời này, tất cả mọi người nghiêm túc gật đầu, bọn họ nhanh chóng gia nhập chiến trường, tùy ý vụng vũ khí của mình, giết chết đảm yêu thú kiêu ngạo kia.
Bởi vì thực lực của bản thân bọn họ thực sự quá lợi hại, cho dù không tốn nhiều sức, thế nhưng bọn họ cũng đã giết đến mức khiến cho những con yêu thú này ngoan ngoãn.
Mắt thấy trận chiến này đã đi vào trạng thái gay cấn, Trần Bình cũng không nhịn được đứng ở một bên bắt đầu quan sát nơi xuất hiện của yêu thú.
“Có nhìn thấy chưa? Xem ra bọn chúng đều cùng đến từ chỗ này, rõ ràng là có tổ chức, có kỷ luật. Tiếp theo chúng ta không cần phải quá xoắn xuýt, trực tiếp nhanh chóng chạy theo phương hướng của bọn chúng là có thể tìm thấy vị trí của đối phương rồi”
Trần Bình để đám người Sư Chẩn Thiên ở lại quan sát, cho dù tình hình ở đây như thế nào, anh nhất định. không thể để cho những người dưới trướng của mình bị thương chịu thiệt được.
Trần Bình nhân lúc không ai để ý đến mình nhanh chóng hành động, với tốc độ của anh, muốn đi tới nơi phát ra đám yêu thú này là chuyện vô cùng đơn giản.
Với thân pháp ẩn thân tàng hình cực kỳ lợi hại, Trần Bình hoàn toàn không cần phải ngụy trang bản thân quá khoa trương.
Không bao lâu sau anh đã đến được điểm đích, anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy một người phụ nữ đang thổi sáo.
Người phụ nữ này trông hơi kỳ lạ, nhìn dáng vẻ này của cô ta xem ra cô ta chính là kẻ thao túng sự việc lần này.
“Một đám nhân loại đáng chết, tiếp theo tôi sẽ để cho các người chết hết trong miệng yêu thú của tôi”
Người phụ nữ đang thổi sáo không kìm được mà chửi rủa thậm tệ, xem ra cô ta thực sự cảm thấy khó chịu với đám người kia.
Lúc này Trần Bình cũng nhận thấy sự khác biệt giữa đối phương và người bình thường, không ngờ người phụ nữ này còn có một đôi tại động vật, thoạt nhìn trông giống như một con hồ ly, hoặc là một loại động vật thuộc họ mèo.
Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, Trần Bình lặng lẽ bước tới, anh đi vòng ra phía sau con yêu thú này, nhẹ nhàng vỗ lên vai của đối phương.
“Con nhóc này, cô đang làm cái gì vậy hả? Rốt cuộc thì trong lòng có bao nhiêu hận thù không thể phát tiết hết ra ngoài vậy?”
Khoảnh khắc giọng nói của Trần Bình vang lên, người phụ nữ này trực tiếp nhảy dựng lên tại chỗ, trên khuôn mặt của cô ta hiện lên vẻ vô cùng sợ hãi, hoảng sợ nhìn chằm chằm Trần Bình.
“Anh là ai? Tại sao bỗng nhiên lại tìm tới nơi này, làm sao anh có thể làm được như vậy?”
Nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ này bị dọa đến mức vô cùng sợ hãi, Trần Bình không nhịn được gãi đầu. xấu hổ. Anh thật sự không ngờ phản ứng của con nhóc này lại mãnh liệt như vậy.
“Cô không cần lo lắng, tôi cũng không phải là người tốt lành gì”.
Nói xong câu này Trần Bình trực tiếp đặt mông ngồi xuống, trên khuôn mặt của anh lộ ra vẻ hài lòng, tựa hồ không để người phụ nữ có thực lực mạnh này vào mắt.
Nhìn thấy Trần Bình không tôn trọng mình như vậy, người phụ nữ tức giận đến mức có chút không dám nói chuyện.
“Đúng như cô đang nghĩ, tôi đến từ bên trong đám người đó.”
Trần Bình trực tiếp giới thiệu ngắn gọn về thân phận của mình, ngược lại cũng không có cái gì phải che giấu, dù sao thì thân phận của anh không phải là điều không thể để lộ ra bên ngoài.
“Không nghĩ tới vậy mà anh cũng là một thành viên trong đám người ghê tởm đó, xem ra thực lực của anh không tính là quá tệ, lại còn có thể tìm được đến đây. Nếu như đã bị anh tìm được, vậy thì tôi cũng chấp nhận số mệnh, anh muốn giết tôi thì cứ trực tiếp ra tay, không cần phải cố ý nói nhiều lời nhục mạ tôi làm gì.”
Xem ra người phụ nữ này rất có cá tính, trực tiếp ngẩng đầu lên, tựa như đã rửa sạch cổ, sẵn sàng để cho đối phương giết chết mình.
Nhìn thấy bộ dạng của đối phương, Trần Bình không nhịn được thở dài, tại sao bây giờ con nhóc này cứ động một chút là muốn chết không muốn sống nữa vậy?
"Tôi cũng không có ý định giết chết cô, chỉ là tôi đang tò mò không biết cô có thân phận như thế nào mà thôi. Dù sao tôi cũng là người mới, vừa mới đến sàn đấu sinh tử này thôi”
Trần Bình nói chuyện với đối phương một cách rất chân thành, trên khuôn mặt của anh lộ ra vẻ tò mò, tựa như anh thực sự không biết rõ về tình hình ở nơi đây.
Sau khi người phụ nữ này liếc nhìn Trần Bình một chút, đáy mắt của cô ta thoáng qua vẻ lo lắng, dường như cô ta không ngờ đối phương lại là một người vừa mới đến nơi này.
“Tôi thấy dáng vẻ của anh cũng không giống như loại người xấu xa, nếu là như vậy, thế thì tôi sẽ kể cho anh nghe những chuyện tốt ở trong này.”
Rõ ràng người phụ nữ này có chút ngây thơ quá mức, hoặc cũng có lẽ là bị vẻ mặt ngây thơ vô tội này của Trần Bình lừa gạt, nói tóm lại, hiện tại cô ta đã hoàn toàn tin tưởng Trần Bình.
Sau khi nhìn Trần Bình một lúc, cô ta lập tức kể cho đối phương nghe một vài câu chuyện về bản thân một cách chi tiết.
“Nếu như anh vừa mới đến sàn đấu sinh tử này, vậy thì chứng minh giữa anh và sàn đấu sinh tử không có quá nhiều liên hệ. Tôi khuyên anh sau khi chuyện này kết thúc, lập tức trực tiếp rời khỏi nơi này, đừng tiếp tục ở lại đây lãng phí thời gian nữa”
“Những người ở đây cũng không phải thứ gì tốt, bọn họ luôn lấy việc giết người để làm thú vui, hơn nữa luôn thích lấy tính mạng của đám yêu thú chúng tôi ra làm trò đùa”.
Đây là điều mà Trần Bình hoàn toàn không hề nghĩ tới, anh còn tưởng rằng sàn đấu sinh tử chính là nơi để người với người chiến đấu với nhau, bây giờ nhìn lại hình như còn liên lụy đến một số yêu thú ở trong đó.
Nếu là như vậy, vậy thì toàn bộ chuyện này cũng không hề đơn giản chút nào.
Chính vì như vậy nên cô gái nhỏ này mới có thể đứng lên bảo vệ tất cả yêu thú.
“Hận thù giữa tôi và đám người đó chính là mối hận không đội trời chung, cho nên đừng bao giờ nghĩ đến chuyện muốn tôi tha thứ cho đám người này. Cả đời này tôi cũng không thể nào tha thứ cho bọn họ”
“Tôi thấy người như anh cũng được coi là người tốt, nếu đã như vậy, tôi cũng sẽ không nói nhiều với anh nữa. Nhanh chóng rời khỏi nơi đây, rời khỏi mảnh đất đầy thị phi này”.
Sau khi nghe thấy những lời này, Trần Bình không nhịn được nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Cô cứ yên tâm đi, tôi cũng không thích những người ở sàn đấu sinh tử này, hơn nữa giữa tôi và bọn họ cũng có rất nhiều hận thù. Tất cả những chuyện này thực ra đều là do sàn đấu sinh tử, đám người phụ trách gây ra rắc rối, cho nên cô hoàn toàn không cần phải để ý nhiều như vậy”.
“Nếu như cô đã muốn khôi phục hòn đảo bí ẩn này trở lại dáng vẻ bình thường, trở thành nơi những yêu thú như cô sinh sống, nếu là như vậy, cô nên vui vẻ hợp tác với tôi mới phải”
Những kẻ này cũng không phải là người dễ đối phó, tuy với thực lực của Trần Bình có thể đối phó với bọn họ, nhưng cuối cùng cũng sẽ tổn thương gân cốt.
Nếu như có thể hợp tác với đối phương, vậy thì tất nhiên là tốt nhất, Trần Bình cũng có rất nhiều suy nghĩ.
“Thật không ngờ vậy mà anh lại có thù với bọn họ. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, hai chúng ta cũng có thể trò chuyện với nhau một chút”
Sau đó trên khuôn mặt của cô ta lộ ra vẻ phấn khích. “Tôi tên là Hồ Tiểu Linh, rất vui được làm quen với anh.”
Nhìn thấy đối phương trực tiếp nói ra thân phận của mình, Trần Bình cũng không giấu diếm, nói ra tên. tuổi và thân phận của mình cho đối phương biết.
“Tiếp theo tôi nên làm như thế nào? Chẳng lẽ để tôi trực tiếp ngừng trận chiến này lại sao?”
Hiển nhiên là vẻ mặt của Hồ Tiểu Linh có chút không cam tâm, cô ta hoàn toàn không muốn từ bỏ trận chiến này một chút nào.
“Lần này tôi vất vả lắm mới có thể để cho tất cả yêu thủ chuẩn bị kỹ càng, hơn nữa còn có đủ loại bảo vật liên tục bổ sung, tôi không muốn tùy tiện từ bỏ cơ hội tấn công lần này một chút nào”
Nói đến đây, trên khuôn mặt của Hồ Tiểu Linh lộ ra một chút rối rắm, xem ra cô ta vô cùng tin tưởng Trần Bình.
“Lần này đệ tử của tôi cũng ở trong số đó, cho nên có thể nói cô ngốc nghếch chờ đợi ở nơi này hoàn toàn không có tác dụng gì, ngược lại sẽ chỉ khiến cho toàn bộ anh em của cô đi chịu chết một cách vô ích mà thôi.”
“Nếu như muốn tôi nói thì trước tiên cô nên để cho bọn họ tạm thời rút về hết đi, khi thời điểm đến tôi sẽ thông báo, bên phía tôi chắc chắn sẽ nói cho cô biết phải như thế nào?
Cả hai nhanh chóng bàn bạc thảo luận xong mọi việc, đối với chuyện xảy ra sau đó cũng có những ý kiến riêng của bản thân.
Cuối cùng Hồ Tiểu Linh vẫn quyết định tin tưởng Trần Bình một lần, dù sao bất luận như thế nào, giữa cô ta và Trần Bình đã hoàn toàn bị ràng buộc với nhau.
“Nếu đã như vậy, trước tiên tôi sẽ gọi hết đám người dưới trướng của tôi trở về, chờ một lát nữa tôi sẽ sắp xếp để bọn họ làm những thành nhiệm vụ khác”
Sau khi nói xong câu này, Hồ Tiểu Linh trực tiếp cầm cây sáo lên thổi, làm cho toàn bộ người dưới trướng cô ta trở lại.
Lúc này, Sư Chẩn Thiên đang trong trận chiến bỗng nhiên lộ ra vẻ nghi hoặc, không hiểu tại sao đám yêu thú này vậy mà lại chủ động rút lui khỏi trận chiến.
“Xem ra vẫn là do chúng ta quả lợi hại, trong lòng đám yêu thú này đã sớm sợ hãi đến mức không chịu được, thể là bản thân lựa chọn chủ động rời đi.”
“Đúng vậy, các người không nhìn thấy dáng vẻ lúc tội giết chết mấy con yêu thú cùng một lúc đấy, dáng vẻ đó quả thực quá đẹp trai”.
“Nhưng tôi luôn cảm thấy dường như thực lực của những con yêu thú năm nay mạnh hơn rất nhiều, thực lực của bọn chúng nhất định không hề yếu”
Mọi người tôi một câu, anh một cầu, bàn luận sôi nổi với nhau, mà những người đã giết được rất nhiều yêu thú đã trở về phục mệnh từ lâu.
Không ai là không quan tâm đến những món bảo vật này, bọn họ đều hận không thể lấy hết toàn bộ bảo vật của sàn đấu sinh tử bỏ vào trong túi của mình.
“Xem ra cô có thể điều khiển nhóm yêu thú này từ xa nhỉ?” Trần Bình tò mò mở miệng hỏi, trên khuôn mặt của anh mang theo vẻ nghi ngờ. Nghe anh nói như vậy, Hồ Tiểu Linh ở bên cạnh khẽ gật đầu.
“Cho dù tôi ở nơi nào cũng đều có thể khống chế nhóm yêu thú này, đây chính là thiên phú của cá nhân tôi.”
Xem ra mọi chuyện hoàn toàn giống như những gì anh nghĩ, Trần Bình cũng không quan tâm nữa, anh chỉ đơn giản nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào mới tốt.
“Đúng rồi, cô đi cùng với tôi đi, tiếp theo tôi muốn nói chuyện chi tiết với cô về việc của tôi” Trần Bình quyết định đưa đối phương đi vào trong sàn đấu sinh tử.
Hồ Tiểu Linh ở bên cạnh khẽ gật đầu một cách nghiêm túc, rõ ràng cực kỳ tin tưởng Trần Bình, hơn nữa cũng chưa từng nghi ngờ Trần Bình dù chỉ một chút.
Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng ngây thơ và hiền lành của đối phương, trong lòng Trần Bình cũng cảm thấy không được tốt lắm, anh luôn cảm thấy cô gái nhỏ này thật sự rất dễ lừa gạt.
“Cô cứ trực tiếp đi theo tôi như vậy sao? Chẳng lẽ cô không sợ rằng tôi là một người xấu xa, đến lúc nào. đó lỡ như ra tôi tay với cô thì sao ?”
Trần Bình tò mò mở miệng nói, anh cũng đang tự hỏi rốt cuộc thì đối phương tin tưởng anh đến mức nào.
Sau khi nhìn Trần Bình, Hồ Tiểu Linh không nhịn được nở một nụ cười rạng rỡ, rõ ràng là không có ý định trả lời câu hỏi của Trần Bình.
“Anh không cần quan tâm đến chuyện đó, tiếp theo anh muốn dẫn tôi đi vào sàn đấu sinh tử có phải không? Vậy thì mau tranh thủ thời gian đi thôi, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình”
Sau khi nói xong cầu này, cô ta nhanh chóng thúc giục Trần Bình dẫn cô ta đi.
“Nếu như bây giờ cô đi cùng với tôi đến xem xét nơi đó, vậy thì cô nhất định phải đội cái mũ nhỏ này lên, nếu không thì người khác có thể nhận ra thân phận của cô ngay lập tức, như vậy thì không tốt”
“Tuy tôi sẽ dẫn cô đi vào sàn đấu sinh tử, nhưng thân phận này của cô nhất định phải giữ bí mật, bất luận như thế nào cũng không được bại lộ”
Nói xong câu này, Trần Bình trực tiếp dẫn đối phương đi vào sàn đấu sinh tử, tốc độ này của anh tuyệt đối không thể coi thường.
Đám thuộc hạ của người này bỗng dưng trở thành những kẻ đáng thương không có ai quản lý, cho nên giờ phút này bọn họ nhất định phải tìm người của sàn đấu sinh tử sắp xếp lại một lần nữa.
Nếu như đám thuộc hạ này không có lão đại để đi theo, vậy thì bọn họ sẽ cực kỳ thê thảm, người nào cũng sẽ bị người khác ức hiếp.
Trước đây khó khăn lắm bọn họ mới có thể đi theo một lão đại cường thế, thế nhưng bây giờ lão đại đã bị người khác trực tiếp giải quyết, điều này khiến cho bọn họ có chút không biết phải làm sao.
“Cái gì? Vậy mà lại dám giết người dưới trướng của tôi, tên này thật sự quá to gan. Nếu đã như vậy, cậu mau điều tra thân phận của toàn bộ đám người này cho tôi, tôi không quan tâm cậu ta thuộc thế lực nào, người đứng sau là hạng người gì, tiếp theo nhất định phải một lưới bắt hết tất cả bọn họ”.
Người này chính là Nhị Bả Thủ của sàn đấu sinh tử, trong lòng ông ta biết rõ bản thân nên làm gì khi đối mặt với sự khiêu khích này.
“Dám ra tay với người thân của tôi, xem ra đúng là đã ăn gan hùm mật gấu rồi. Ai mà không biết con trai của tôi có thực lực vô cùng mạnh, là cao thủ bất khả chiến bại trên chiến trường này.”
Trên khuôn mặt của Nhị Bả Thủ lộ rõ vẻ bực bội, lúc này ông ta hoàn toàn không còn tâm trạng để ý đến. chuyện này nữa.
Mặc dù ông ta cảm thấy rất tức giận với chuyện này nhưng nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng vô cùng nóng nảy của ông ta.
Người dưới trướng của ông ta cũng có chút kinh ngạc đối với chuyện này, không ngờ ngày hôm nay cảm xúc của Nhị Bả Thủ lại nóng nảy như vậy.
“Nhị Bả Thủ, đã xảy ra chuyện gì vậy mà có thể khiến cho ông bực bội như thế? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì với đám yêu thú kia sao?”
Là thuộc hạ thân tín của Nhị Bả Thủ, đối phương vừa mới đến đã nắm được điểm mấu chốt của vấn đề. Mặc dù là người đứng thứ hai, nhưng ông ta vô cùng coi trọng chuyện của sàn đấu sinh tử.
“Gần đây không biết đám yêu thú kia đã xảy ta chuyện gì, hình như thực lực của chúng càng ngày càng mạnh, hơn nữa nhìn dáng vẻ của bọn chúng hình như có gì đó không thích hợp, giống như bọn chúng thật sự bị người ta khống chế”
Trước đây rất lâu bọn họ đã có suy nghĩ như vậy, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, chỉ là vì bọn họ luôn bận rộn trong suốt khoảng thời gian qua cho nên chưa có thời gian rảnh để ý đến chuyện này.
Đến khi càng ngày càng có nhiều yêu thủ có thực lực cường đại xuất hiện trong khoảng thời gian gần đây, bọn họ cũng càng ngày càng khổ sở.
“Ngay cả phần thưởng được trao đi cũng càng ngày càng nhiều, nếu cứ tiếp tục như thế này, sàn đấu sinh tử của chúng ta sẽ lỗ vốn mất”
Trên khuôn mặt của Nhị Bả Thủ lộ ra vẻ bực bội, rõ ràng là không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành như thế này. Sắc mặt của ông ta trở nên càng ngày càng khó coi, không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa.
“Đúng rồi, cậu trực tiếp giúp tôi giải quyết chuyện của tên nhóc kia đi, tìm người xóa sạch toàn bộ tin tức của cậu ta trong sàn đấu sinh tử, đồng thời để những người xung quanh cậu ta chết cùng với cậu ta luôn”
Cái tên Nhị Bả Thủ này là một người cực kỳ hung ác, chuyện mà ông ta thích làm nhất chính là trực tiếp trụ sát cửu tộc của đối phương.
Sau khi nghe thấy những lời này, đám thuộc hạ lập tức tiếp nhận mệnh lệnh, trên khuôn mặt của bọn họ tràn đầy sự hưng phấn, vừa nghĩ tới việc sau đó lại có thể giết người mà không cần phải kiêng kỵ gì là tâm trạng của bọn họ cực kỳ tốt.
“Không có vấn đề gì, cử giao chuyện này cho chúng tôi giải quyết, về phần đám yêu thú bên kia, nếu như cần chúng tôi ra tay, bên phía chúng tôi cũng sẽ hành động”
Sau khi đối phương bày tỏ lòng trung thành của mình, bọn họ nhanh chóng xông ra ngoài. Lúc này Trần Bình cũng đã dẫn người về đến bên trong sàn đấu sinh tử.
Sư Chấn Thiên không ngờ chẳng biết từ đầu Trần Bình lại dẫn theo một cô gái trở về, mà cô gái này trông rất nhỏ nhắn, xinh xắn, thật sự rất xinh đẹp.
“Ôi Trời ơi, lão đại, anh tìm đầu ra một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, tôi thực sự rất hâm mộ đấy.”
“Đúng vậy, lão đại không ngờ diễm phúc của anh cũng rất tốt nha, tùy tiện đi ra ngoài một chuyến là đã có thể nhặt được một cô nhóc mang về. Chuyện này thật sự khiến cho người khác vô cùng hâm mộ đó. Nếu như tôi cũng có vận khí tốt như thế, vậy thì tốt quá rồi”
Hai người Sự Chẩn Thiên và Cổ Nhạc Nhạc không nói hai lời bắt đầu lại gần trêu chọc Trần Bình, hai người này khiến cho Trần Bình tức giận đến mức suýt chút nữa trực tiếp đánh ngất hai người bọn họ.
“Đừng có đứng đây huyên thuyên với tôi nữa. Cô gái này tên là Hồ Tiểu Linh, là đồng đội mới của chúng ta. Mọi người đi theo tôi trước đã, chúng ta đi đến một nơi an toàn trước rồi hẵng thảo luận những chuyện này”.
Trần Bình nhanh chóng dẫn tất cả mọi người rời đi, trên khuôn mặt của anh lộ ra vẻ phấn khích, xem ra anh vô cùng hứng thú với kế hoạch sau đó.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Trần Bình, tất cả mọi người đều không nhịn được gật đầu một cách phân khích, trên khuôn mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ tò mò, không biết rốt cuộc Trần Bình định làm chuyện gì.
Dù sao đám yêu thú ở nơi này cũng đã rút lui hết rồi, mọi người không muốn lãng phí thời gian.
Bọn họ trở về khu nghỉ ngơi riêng của mình, mà sàn đấu sinh tử cũng muốn nghỉ ngơi một chút, đến. ngày hôm sau sẽ mở cửa kinh doanh trở lại.
Có thể nói là nhà trọ nơi đám người Trần Bình ở cực kỳ sang trọng, tạm thời mọi người sẽ sống ở đây trong khoảng thời gian tới.
“Không ngờ chỗ ở của nhân loại các người thật sự khá tốt nha, ít nhất là tốt hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ.”
Sau khi nhìn thấy hoàn cảnh nơi đám người Trần Bình sống, Hồ Tiểu Linh không nhịn được phát ra tiếng cảm thán từ đáy lòng, dường như cảm thấy rất thích thú đối với nơi này.
Sau khi nghe những lời này, những người khác có mặt tại đây lộ ra ánh mắt ngạc nhiên ngay lập tức, bởi vì bọn họ tinh ý nghe được điểm không thích hợp trong lời nói của đối phương.
“Chờ một chút, cô gái nhỏ này vừa mới nói cái gì? Nhân loại các người? Chẳng lẽ cô ấy không phải là con người hay sao?”.
Lần này Sư Chấn Thiên là người kích động nhất, vẻ mặt của anh ta vô cùng phấn khích, không ngờ vậy mà lại tìm được người nhà của mình.
Hồ Tiểu Linh khẽ gật đầu, trực tiếp cởi mũ của mình ra, trên khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ.
“Tôi thực sự không phải là người, tôi chỉ là một con yêu thú nhỏ rất bình thường không có gì kỳ lạ. Thế nào? Có phải cảm thấy cực kỳ thất vọng không?”
Sau khi nghe những lời của Hồ Tiểu Linh nói, tất cả mọi người có mặt ở đó đều lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó bọn họ lập tức hò reo hoan hô, tất nhiên, người hưng phấn nhất vẫn là Sư Chẩn Thiên.
Dường như tâm trạng của Ngân Thiên Dã bỗng nhiên trở nên tốt hơn, trên khuôn mặt của ông ta xuất hiện một nụ cười vô cùng rạng rỡ, cũng không tiếp tục suy nghĩ những chuyện khác.
Mâu thuẫn giữa Trần Bình và ông ta giống như bỗng nhiên được hóa giải, ông ta cũng đã quên mất trước đó ông ta đã căm hận Trần Bình như thế nào.
“Tôi biết được lần này tại sàn đấu sinh tử đã xuất hiện một nhân vật trẻ tuổi được xem như là anh hùng, chúng tôi cảm thấy vô cùng hứng thú, quyết định muốn để cậu ta trở thành người của mình. Tôi nghe nói ông đã từng ra tay với cậu ta, không biết liệu bản lĩnh của ông có lợi hại giống như trong tưởng tượng của tôi hay không?”
Đối phương vẫn không tự giới thiệu về bản thân, mà lại cười híp mắt nhìn ông ta.
Vẻ mặt của Ngân Thiên Dã lại trở nên khó coi khi ông ta nghe thấy câu này, vốn dĩ còn cho rằng chuyện. này sẽ trôi qua như thế, nhưng không ngờ đối phương lại nhắc đến chuyện này một lần nữa, rõ ràng làm như vậy chính là vì muốn khiến ông ta khó chịu đúng không?
“Ha ha, chuyện này cũng không có cái gì đáng để nhắc đến. Thực ra tôi cũng không có nhiều ý kiến về tên nhóc Trần Bình kia lắm, thực lực của cậu ta chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi, không có cái gì hay đáng để chú ý.”
Ngân Thiên Dã chỉ sợ chuyện xấu của mình bị sẽ bị bại lộ, cho nên nói chuyện rất lúng túng, muốn làm cho danh tiếng của Trần Bình trở nên tồi tệ hơn.
Thế nhưng lúc này, đối phương lại không muốn buông tha chút nào. “Có thật là như vậy không?”
“Tôi nghe nói lần này cậu ta là người nhận được ban thưởng nhiều nhất trong bảng tiến giai, hơn nữa từ thực lực của cậu ta có thể thấy, cậu ta không phải là một người bình thường, rất đáng để đào tạo”
Đối phương nửa tin nửa ngờ mở miệng nói, nói như vậy rõ ràng là không tin những lời ông ta vừa nói.
Ngân Thiên Dã nghe nói như vậy thì có chút thẹn quá thành giận, ông ta cau mày, liếc nhìn đối phương một chút, không muốn tiếp tục nói chuyện.
“Ông muốn nói cái gì thì mau nói đi, đừng có ở chỗ này lãng phí thời gian, tôi không muốn hao tổn tâm. tư của mình trên người ông”
Ông ta rất muốn nhục mạ đối phương một trận, thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện bản thân vô cùng lưu luyến bảo vật trong tay đối phương, ông ta lại cưỡng ép bản thân đè nén sự tức giận trong lòng xuống.
“Muốn biến Trần Bình trở thành người của mình cũng không phải là một chuyện dễ dàng, tiếp theo tôi cần có sự giúp đỡ của ông”
"Ông hãy nghĩ cách giúp tôi dẫn Trần Bình đến, mà bên phía tôi đương nhiên cũng sẽ nghĩ ra một vài biện pháp mang lại cho ông những lợi ích nhất định”.
Sau khi nghe thấy những điều này, biểu cảm nghi ngờ thoáng qua trên khuôn mặt của Ngân Thiên Dã, ông ta thực sự không hiểu rốt cuộc lời nói này của đối phương có ý nghĩa gì.
Thế nhưng ông ta luôn cảm thấy hình như nhóm người này không có ý tốt, nếu đã như vậy, ông ta cũng không muốn để cho Trần Bình được tốt hơn.
“Không có vấn đề gì. Nhưng ông có cảm thấy những thứ mà ông đã đưa cho tôi vẫn còn chưa đủ không?”
Ông ta vung vẩy thanh đao thần khí trên tay mình, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Từ trước đến nay ông ta luôn là một người cực kỳ tham lam, cho nên chỉ có một chút đồ vật như thế này. khiến ông ta cảm thấy hơi chướng mắt.
Nghe thấy câu này, trên khuôn mặt của người thần bí thoáng qua vẻ cực kỳ không vui, không ngờ tên này lại là một người có lòng làm không đáy như vậy.
“Ha ha, đương nhiên tôi sẽ không bạc đãi ông. Thanh đạo thần khí này chẳng qua chỉ mới là phần mở đầu mà thôi, nếu như ông vui vẻ đồng ý hợp tác với chúng tôi, sau này sẽ tặng càng nhiều bảo vật cho ông”
Nói xong câu này, đối phương cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, chỉ mỉm cười nhìn ông ta.
Ngân Thiên Dã biết hiện tại bản thân nhất định không có cách nào tiếp tục đòi hỏi đồ vật từ đối phương, nếu như đã nói đến nước này rồi, vậy thì chuyện quan trọng nhất cần phải làm là gì?
“Tôi có thể cho ông địa chỉ chỗ ở hiện tại của Trần Bình, sáng mai chúng ta cùng nhau đến thu thập Trần Bình. Chỉ cần ông có thể đánh cho cậu ta trở nên ngoan ngoãn, vậy thì sau này cậu ta chắc chắn sẽ là người của ông”
Nói đến đây, đáy mắt của ông ta lóe lên sự tự mãn, thật ra mục đích của ông ta rất đơn giản, chính là muốn mượn danh nghĩa của đối phương để đi thu thập Trần Bình.
Trước đó Trần Bình hoàn toàn đắc tội với ông ta, hơn nữa cánh tay phải của ông ta cũng cứ thế bị Trần Bình phể bỏ, nếu như không phải ông ta cầm máu kịp thời, có lẽ lần này bản thân ông ta cũng đã không thể giữ được.
Cho nên hận thù giữa ông ta và Trần Bình không thể nào dùng câu từ để diễn tả được nữa, thậm chí ông ta còn có ý định chém Trần Bình thành nhiều mảnh.
Ngân Thiên Dã nhanh chóng hoàn thành thỏa thuận với người thần bí không muốn nói ra tên của mình.
“Nếu đã như vậy, sáng mai tôi sẽ tới tìm ông, hi vọng ông sẽ không để cho tôi phải thất vọng”
Nói xong câu này ông ta nhanh chóng bỏ chạy về phía phương xa, không bao lâu sau đã biến mất không thấy đầu nữa.
Nhìn thấy đối phương rời đi với tốc độ ánh sáng, trên khuôn mặt của Ngân Thiên Dã thoáng qua vẻ khinh thường.
“Ha ha, thật đúng là tự coi mình thành nhân vật gì không biết. Thật ra tôi đã sớm coi ông là hòn đá kê chân cho tôi, nếu như không phải vì coi trọng thực lực cường đại của ông, tôi tuyệt đối không thể nào để ý tới ông”
Thái độ này của đối phương khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí còn có chút phách lối quá mức. Làm gì có người nào lúc nói chuyện hợp tác, ngay cả một chút thông tin về thân phận của bản thân cũng không nguyện ý nói ra chứ.
Đối với loại người không có một chút thành ý nào này, ông ta cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng cuối cùng ông ta vẫn cưỡng ép bản thân giấu sự khó chịu này trong lòng.
“Thôi quan tâm ông ta làm cái gì, chờ đến lúc đó mượn đao giết người, mượn tay của ông ta thu thập Trần Bình rồi lại nói”
Trên khuôn mặt của ông ta mang theo vẻ cực kỳ khó chịu, ông ta nhanh chóng trở về phòng, bắt đầu chữa trị cho bàn tay phải của mình, ông ta đã từng có được một loại bí thuật có thể nhanh chóng giúp bản thân trở lại bình thường.
Chỉ là cái giá mà loại bí thư này phải trả hơi cao cho nên trong lòng ông ta vẫn cảm thấy có chút rối rắm.
Vừa nhìn thấy ống tay áo bên phải trống rỗng của mình, sắc mặt của Ngân Thiên Dã lập tức trở nên rất khó coi.
Thậm chí khi nhớ lại những gì người đàn ông thần bí kia đã nói, ông ta luôn cảm thấy dường như đối phương đang dự định biển Trần Bình trở thành người của ông ta. Điều này chẳng phải chứng minh rằng sau này Trần Bình sẽ có một tương lại vô cùng tươi sáng sao?
Nếu như ngày thường ông ta dùng khuôn mặt này để gặp mặt người khác, nhất định sẽ khiến cho rất nhiều người bị dọa sợ hãi.
Ông ta hung tợn lấy ra một bức ảnh từ trong ngực, cứ thế cầm tấm hình trong tay mình, trong ánh mắt hiện lên một tia tức giận.
“Ngân Thiên Dã ơi Ngân Thiên Dã, tôi để cho ông đắc ý lâu như vậy, sau này tôi cũng nên công kích trả thù ông cho thật tốt.”
Khóe miệng của người đàn ông thần bí này nhếch lên nở một nụ cười tàn nhẫn, rõ ràng là giữa ông ta và đối phương có mối thù rất lớn.
Thật ra chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì đến chuyện của Trần Bình, chẳng qua Trần Bình đúng lúc trở thành công cụ hình người đáng thương trong tay bọn họ mà thôi.
Trần Bình có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ ra chẳng hiểu tại sao bỗng dưng bản thân lại bị loại người này để mắt đến.
Anh chỉ đơn thuần muốn nâng cao thực lực của mình thôi, làm gì đến mức đám người này phải đối xử với anh như thế, nhưng anh cũng hoàn toàn không thèm quan tâm đến việc này.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến lúc, ngày hôm sau Trần Bình không ngờ đám người này lại tới tìm mình nhanh như vậy.
Thật ra anh chỉ đơn thuần muốn nghỉ ngơi thật tốt, đồng thời tìm một chỗ ở thích hợp, thế mà những người này lại cứ giống như âm hồn không tan, quả thực có chút phiền chán.
“Trần Bình cậu mau đi ra đây cho tôi, ngược lại tôi muốn nhìn xem rốt cuộc cậu có thực lực mạnh đến mức nào, lại có thể dám hô to với tôi như thế”
Ngân Thiên Dã nhanh chóng đi đến trước cửa phòng Trần Bình, đứng ở bên ngoài không ngừng la hét, trên khuôn mặt của ông ta cũng mang theo vẻ cực kỳ khinh thường.
Hơn nữa cánh tay phải của ông ta vẫn còn bị quấn băng, xem ra cũng không thể khôi phục bình thường được.
Sau khi nhìn thấy bộ dạng của đối phương, Trần Bình không nhịn được thở dài bất lực, không ngờ tên này lại còn dám đến gây chuyện với mình, thật đúng là to gan.
"Ông già này, chẳng lẽ ông cho rằng cánh tay của ông có thể trở lại bình thường như trước được sao? Lại còn dám đến gây chuyện với tôi. Tôi thấy chắc là ông thực sự ăn gan hùm mật gấu rồi đấy.”
Trần Bình duỗi tấm lưng mệt mỏi, trên khuôn mặt thoáng qua vẻ cực kỳ khó chịu. Anh vừa nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của ông già này là lại không nhịn được cảm thấy buồn nôn khó chịu.
“Ha ha, thật không ngờ, thế mà ở trước mặt Trần Bình ông lại hèn mọn như vậy, có thể thấy được ông đúng là quá mất mặt”.
Người đàn ông thần bí không nhịn được ở bên cạnh châm chọc một câu, ánh mắt của ông ta thoáng qua vẻ buồn cười, có nằm mơ không bao giờ được vậy mà đối phương lại mất mặt như thế này.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt Ngân Thiên Dã lập tức lộ ra vẻ vô cùng không vui, ông ta luôn cảm thấy mình đã bị Trần Bình làm nhục.
Mà lúc này, toàn bộ sự chú ý của Trần Bình đều đổ dồn vào người thần bí kia, anh muốn biết rốt cuộc thì người đàn ông này là ai, tại sao lại ở chung một chỗ với một tên cặn bã bại hoại như Ngân Thiên Dã.
“Ông là ai? Tôi thấy dáng vẻ này của ông trông cũng không giống loại người xấu xa gì, tại sao lại phải ở cùng với một tên cặn bã như Ngân Thiên Dã? Chẳng lẽ ông cho rằng danh tiếng của mình đã rất tốt rồi sao?”
Trần Bình có cảm giác nói không nên lời, dường như cảm thấy bất lực trước suy nghĩ của đối phương.
Nghe thấy câu nói này, người thần bí không thể nhịn được, phá lên cười ra tiếng.
“Người như cậu thật sự rất thú vị. Chẳng qua tôi chỉ nhờ Ngân Thiên Dã dẫn tôi đến gặp cậu mà thôi, lần này tôi muốn cùng cậu nói chuyện vui vẻ, không biết cậu có muốn gia nhập đội ngũ của tôi, trở thành người dưới trướng của tôi không?”
Ngân Thiên Dã vô cùng mong chờ nhìn về phía Trần Bình, ông ta hy vọng có thể nhìn thấy dáng vẻ Trần Bình từ chối đối phương.
Dù sao trong mắt ông ta, Trần Bình là một người có tính khí cực kỳ kiêu ngạo, chắc chắn cậu ta sẽ không thể chịu đựng được việc không hiểu tại sao đối phương lại nói những chuyện như vậy với mình.
“Đương nhiên cậu có quyền từ chối, hiện tại chẳng qua tôi chỉ đến chào hỏi cậu một chút thôi.”
Người thần bí mỉm cười nhìn Trần Bình, trên gương mặt của ông ta mang theo một nụ cười vô cùng rạng rỡ, giống như không để tâm đến việc Trần Bình từ chối mình.
Nhìn thấy thái độ này của người thần bí, Ngân Thiên Dã cũng có chút bối rối, ông ta sợ rằng tính toán của mình sẽ thất bại.
Trần Bình cũng không phải là một người ngu ngốc, đương nhiên anh có thể nhìn ra hai người trước mặt hoàn toàn không cùng một nhóm, rõ ràng là mọi người đang tính kế lẫn nhau.
“Nếu như đã có thể từ chối ông, thế thì đương nhiên tôi muốn từ chối rồi. Thật sự xin lỗi, con người của tôi đã quen tự do bay nhảy, hơn nữa dưới tay tôi cũng đã có thể lực của riêng mình, cho nên tôi nhất định sẽ không gia nhập đội ngũ của người khác.”
Trần Bình vừa nói xong câu này, ánh mắt của đối phương cũng thoáng qua vẻ tiếc nuối, có vẻ như không ngờ được Trần Bình đã có năng lực mạnh mẽ như thế này, lại còn có khả năng thành lập một đội thuộc về riêng mình.
“Thật đúng là làm cho tôi ngạc nhiên. Tuổi còn nhỏ mà đã có thể mạnh như vậy, nếu đã như vậy tôi cũng không làm cậu khó xử nữa, sau này có lẽ chúng ta có thể làm bạn với nhau.”
Người thần bí nhanh chóng đứng trò chuyện cùng với Trần Bình, rõ ràng là ông ta đã có suy nghĩ riêng về vấn đề này.
Ngân Thiên Dã đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, hiện tại có thể nói là ông ta rất lo lắng, rất muốn làm cho Trần Bình và đối phương đánh nhau, thế nhưng hai người này lại vô cùng hòa hợp, giống như đã nhìn ra được suy nghĩ của ông ta.
Ngân Thiên Dã nhìn khung cảnh trước mặt, trong lòng cực kỳ sốt ruột, ông ta tức giận trừng mắt nhìn người thần bí, lại không nhịn được bí mật lén chọc đối phương một cái.
Sau khi người thần bí cảm nhận được động tác nhỏ của đối phương, lập tức quay đầu lại liếc mắt nhìn ông ta một cái, không biết trong hồ lô của tên này bán loại thuốc gì.
“Ông còn có việc gì sao? Hiện tại nhiệm vụ mà tôi giao cho ông gần như đã hoàn thành rồi, ông cũng không cần phải ở lại đây lãng phí thời gian với tôi làm gì.”
Ngân Thiên Dã không ngờ thái độ của người thần bí này lại lạnh lùng như vậy, bỗng nhiên lại có cảm giác giống như qua cầu rút ván là như thế nào. Ông ta vất vả lắm mới có thể dẫn đối phương đến nơi này, thế mà tên này lại quá đáng như vậy.
“Không phải chúng ta vẫn còn muốn nói chuyện hợp tác sao? Tại sao ông lại giống như bỗng nhiên quên mất thế. Tên nhóc Trần Bình này không đơn giản chút nào đâu, nếu như ông muốn kéo cậu ta về đội của mình thì sau này ông sẽ gặp rất nhiều phiền phức”
Ông ta cho rằng mình ở đây lăn qua lăn lại, đã có thể xem như là thiết kế ra một cái kế hoạch thật tốt cho Trần Bình, thế nhưng thật ra chính ông ta mới là đứa ngốc từ đầu đến cuối vẫn luôn mơ màng.
Trần Bình nhìn thấy đối phương tức giận rời đi thì khẽ mỉm cười, trực tiếp mời người thần bí này đi vào phòng riêng của mình.
Tuy chỉ cùng đối phương trao đổi ngắn gọn vài câu, thế nhưng đến bây giờ Trần Bình vẫn chưa thể hiểu rõ được người này.
Hơn nữa anh còn có thể nhìn ra khuôn mặt của đối phương đã được che đi, vì vậy đây không phải là dáng vẻ ban đầu của ông ta.
Trần Bình cũng nảy sinh sự tò mò mạnh mẽ về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Người thần bí này nhìn thấy Trần Bình không nhịn được lộ ra vẻ mặt mong đợi, nhưng ông ta chỉ im lặng. cùng đối phương nhìn chằm chằm lẫn nhau, không ai chịu lên tiếng nói ra câu đầu tiên trước.
Trên khuôn mặt của Trần Bình mang theo vẻ tò mò, anh muốn biết thân phận của người này và cũng muốn biết mục đích của đối phương.
“Thật ra đúng là tôi vô cùng coi trọng cậu, nếu như cậu có thể đi theo tôi, dĩ nhiên đó là điều tốt nhất.”
Ông ta biết Trần Bình sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với mình, cho nên bởi vì quá lí trí, ông ta cũng sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa.
“Đi theo ông tất nhiên là chuyện không thể nào, nhưng tôi rất tò mò về hoàn cảnh của ông. Hẳn là tên kia có thù oán gì đó với ông, nếu không thì ông cũng đã không có hận ý lớn như vậy đối với ông ta”
Trần Bình cười híp mắt nhìn về phía đối phương, anh biết thù hận giữa hai người họ cực kỳ nhiều.
Sau khi nghe thấy những lời Trần Bình nói, trên khuôn mặt của người thần bí lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ Trần Bình lại có thể nhìn ra cảm xúc của ông ta.
“Đúng vậy. Quả thật giữa cái tên này và tôi có mối thù rất sâu đậm, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến chuyện tôi muốn chiêu mộ cậu"
Nghe thấy như vậy, Trần Bình không nhịn được lắc đầu cười, cái tên này vẫn còn chưa chịu từ bỏ ý định.
“Ông yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận lời chiêu mộ của bất kỳ ai. Ngược lại ông có thể đi vào bên trong sàn đấu sinh tử tìm kiếm những người khác thử xem, biết đâu được bọn họ lại nguyện ý tiếp nhận ông”.
Đúng lúc cả hai đang nói chuyện thì đột nhiên chuông báo động trong sàn đấu sinh tử vang lên.
Động tĩnh này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, ngay cả Trần Bình cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao báo động lại kêu lên liên tục như vậy?”
Trên khuôn mặt của Trần Bình mang theo vẻ nghi hoặc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh luôn cảm thấy hình như có gì đó kỳ quái.
Nghe anh hỏi như vậy, người thần bí lắc đầu bất lực, như thể ông ta đã quá quen với tất cả những điều này.
“Rõ ràng là lại có yêu thú tới tấn công thành phố. Vị trí địa lý của sàn đấu sinh tử vô cùng tốt, hơn nữa còn là một nơi dễ phòng thủ nhưng lại khó tấn công. Điều đáng tiếc duy nhất chính là nó quá gần rừng yêu thú, sẽ luôn có đủ loại yêu thú nảy sinh uy hiếp đối với nơi này” .
Người thần bí và Trần Bình đã vượt qua tất cả những điều này, trên khuôn mặt của ông ta nở một nụ cười bất lực, như thể ông ta đã tập thành thói quen với những điều này từ lâu rồi.
Nhưng vào lúc này, âm thanh báo động đã chuyển từ một âm thanh ngắn sang một âm thanh cực kỳ sắc bén, hơn nữa vẫn còn vang lên một cách điên cuồng xung quanh toàn bộ khu vực.
Cảm nhận được động tĩnh này, một tia nghi ngờ thoáng qua trên khuôn mặt của Trần Bình, anh cau mày. nhìn về phía người thần bí, phát hiện ra lúc này biểu hiện của người thần bí cũng trở nên có gì đó không đúng.
“Có vẻ như lần này đã xảy ra chuyện lớn rồi, vậy mà lại có một âm thanh báo động mà tôi chưa từng nghe thấy trước đây.”
Nói xong câu này, ông ta lập tức mời Trần Bình nhanh chóng chạy tới sàn đấu sinh tử với mình, ông ta muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Khi bọn họ vừa mới chạy đến sàn đấu sinh tử thì đã nhìn thấy một đám người mặt mày tràn đầy lo lắng nhìn chằm chằm về phía trước, dường như đang chờ ai đó nói chuyện.
Lúc này, người trong tông môn của Trần Bình cũng đã nhìn thấy anh nhanh chóng trở lại, trong lòng bọn họ đều có chút hồi hộp.
Sư Chấn Thiên trực tiếp chạy thẳng đến bên cạnh Trần Bình, trong lòng anh ta mang theo vẻ rối bời.
“Lão đại, tôi vừa mới đi tới bên cạnh hỏi thăm, phát hiện chuyện này có chút không thích hợp. Sàn đấu sinh tử này cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa bình thường còn ở sát biên giới rừng yêu thú”.
“Trước kia thỉnh thoảng sẽ xảy ra tình trạng như thế này, chỉ là mọi người đều không cảm thấy sợ hãi, thậm chí bọn họ còn tổ chức giết chết yêu thú một cách tự phát, đối với việc này sàn đấu sinh tử sẽ trao phần thưởng tương ứng”
Sau khi nghe đối phương giải thích, Trần Bình cũng đại khái hiểu được tình hình là như thế nào, bởi vì nơi này đã bị sàn đấu sinh tử khống chế từ lâu cho nên vấn đề an toàn đương nhiên cũng trở thành trách nhiệm của sàn đấu sinh tử.
Bình thường một khi yêu thú xuất hiện, bọn họ sẽ tự động móc tiền túi của bản thân ra để duy trì sự an toàn của nơi này.
Tuy nhiên, những con yêu thú bình thường xuất hiện cũng không phải là những con yêu thú thực sự lợi hại, nhưng lần này lại không giống như vậy.
"Thực lực của đám yêu thú tấn công thành phố lần này rất mạnh, tuyệt đối không được coi thường bọn chúng. Con nào cũng đều là yêu thị cấp cao, chính là loại có thực lực lợi hại mà chúng ta nghĩ.”
Trên sân khấu có một người liên tục nói với mọi người về sự nguy hiểm của trận chiến lần này, tương tự anh ta cũng đưa ra hứa hẹn có rất nhiều lợi ích, mà những lợi ích này đủ để khiến cho mọi người liều mạng vì nó.
“Vẫn là quy tắc cũ, bên phía chúng tôi dựa theo thành tích ban thưởng. Nếu như có người có thể giết chết nhiều yêu thú, vậy thì phía chúng tôi nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh”
“Tính theo đầu yêu thú. Các vị dũng sĩ, hiện tại có thể xuất phát rồi, tôi tin rằng nhất định các người có thể thể hiện thật tốt.”
Người đàn ông trên sân khấu liên tục kích động cảm xúc của mọi người, chính là vì muốn làm cho nhóm người này nhanh chóng hành động.
Ngay sau đó đám người đang chờ đợi bắt đầu di chuyển, trên khuôn mặt của bọn họ đều mang theo nụ cười rạng rỡ, rõ ràng đang nghĩ tiếp theo bọn họ nên làm như thế nào mới tốt.
“Xông lên. Xông lên. Tôi tin rằng nhóm yêu thú này không thể làm gì được tôi, bình thường tôi thích đi giết vài con yêu thủ để kiếm tiền.”
“Anh nói đúng, có người đứng phía sau điều khiển đám yêu thú này, mặc dù không biết rốt cuộc là một con yêu thú cỡ lớn khống chế đối phương hay là một tông môn, nhưng nói tóm lại bọn họ cũng không hề dễ đổi phó”.
Nhưng Trần Bình cũng không giấu diếm, trực tiếp bảo những người dưới trướng hành động.
Dù sao hiện tại bọn họ đều ở chung một chỗ, đương nhiên phải đảm bảo an toàn nơi này mới được. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, cũng không thể chỉ lo lắng cho bản thân được.
“Tiếp theo các cậu có thể chiến đấu thỏa thích, nhưng không cần dùng quá nhiều sức, chỉ cần tùy tiện giết một chút là được rồi. Chờ đến khi tôi tìm hiểu rõ toàn bộ sự việc rồi lại nói”
Trần Bình dặn dò những người dưới trướng mình một cách rất tùy ý, anh sợ người của mình sẽ làm việc quá sức, cuối cùng dẫn đến chuyện không may.
Sau khi nghe xong những lời này, tất cả mọi người nghiêm túc gật đầu, bọn họ nhanh chóng gia nhập chiến trường, tùy ý vụng vũ khí của mình, giết chết đảm yêu thú kiêu ngạo kia.
Bởi vì thực lực của bản thân bọn họ thực sự quá lợi hại, cho dù không tốn nhiều sức, thế nhưng bọn họ cũng đã giết đến mức khiến cho những con yêu thú này ngoan ngoãn.
Mắt thấy trận chiến này đã đi vào trạng thái gay cấn, Trần Bình cũng không nhịn được đứng ở một bên bắt đầu quan sát nơi xuất hiện của yêu thú.
“Có nhìn thấy chưa? Xem ra bọn chúng đều cùng đến từ chỗ này, rõ ràng là có tổ chức, có kỷ luật. Tiếp theo chúng ta không cần phải quá xoắn xuýt, trực tiếp nhanh chóng chạy theo phương hướng của bọn chúng là có thể tìm thấy vị trí của đối phương rồi”
Trần Bình để đám người Sư Chẩn Thiên ở lại quan sát, cho dù tình hình ở đây như thế nào, anh nhất định. không thể để cho những người dưới trướng của mình bị thương chịu thiệt được.
Trần Bình nhân lúc không ai để ý đến mình nhanh chóng hành động, với tốc độ của anh, muốn đi tới nơi phát ra đám yêu thú này là chuyện vô cùng đơn giản.
Với thân pháp ẩn thân tàng hình cực kỳ lợi hại, Trần Bình hoàn toàn không cần phải ngụy trang bản thân quá khoa trương.
Không bao lâu sau anh đã đến được điểm đích, anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy một người phụ nữ đang thổi sáo.
Người phụ nữ này trông hơi kỳ lạ, nhìn dáng vẻ này của cô ta xem ra cô ta chính là kẻ thao túng sự việc lần này.
“Một đám nhân loại đáng chết, tiếp theo tôi sẽ để cho các người chết hết trong miệng yêu thú của tôi”
Người phụ nữ đang thổi sáo không kìm được mà chửi rủa thậm tệ, xem ra cô ta thực sự cảm thấy khó chịu với đám người kia.
Lúc này Trần Bình cũng nhận thấy sự khác biệt giữa đối phương và người bình thường, không ngờ người phụ nữ này còn có một đôi tại động vật, thoạt nhìn trông giống như một con hồ ly, hoặc là một loại động vật thuộc họ mèo.
Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, Trần Bình lặng lẽ bước tới, anh đi vòng ra phía sau con yêu thú này, nhẹ nhàng vỗ lên vai của đối phương.
“Con nhóc này, cô đang làm cái gì vậy hả? Rốt cuộc thì trong lòng có bao nhiêu hận thù không thể phát tiết hết ra ngoài vậy?”
Khoảnh khắc giọng nói của Trần Bình vang lên, người phụ nữ này trực tiếp nhảy dựng lên tại chỗ, trên khuôn mặt của cô ta hiện lên vẻ vô cùng sợ hãi, hoảng sợ nhìn chằm chằm Trần Bình.
“Anh là ai? Tại sao bỗng nhiên lại tìm tới nơi này, làm sao anh có thể làm được như vậy?”
Nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ này bị dọa đến mức vô cùng sợ hãi, Trần Bình không nhịn được gãi đầu. xấu hổ. Anh thật sự không ngờ phản ứng của con nhóc này lại mãnh liệt như vậy.
“Cô không cần lo lắng, tôi cũng không phải là người tốt lành gì”.
Nói xong câu này Trần Bình trực tiếp đặt mông ngồi xuống, trên khuôn mặt của anh lộ ra vẻ hài lòng, tựa hồ không để người phụ nữ có thực lực mạnh này vào mắt.
Nhìn thấy Trần Bình không tôn trọng mình như vậy, người phụ nữ tức giận đến mức có chút không dám nói chuyện.
“Đúng như cô đang nghĩ, tôi đến từ bên trong đám người đó.”
Trần Bình trực tiếp giới thiệu ngắn gọn về thân phận của mình, ngược lại cũng không có cái gì phải che giấu, dù sao thì thân phận của anh không phải là điều không thể để lộ ra bên ngoài.
“Không nghĩ tới vậy mà anh cũng là một thành viên trong đám người ghê tởm đó, xem ra thực lực của anh không tính là quá tệ, lại còn có thể tìm được đến đây. Nếu như đã bị anh tìm được, vậy thì tôi cũng chấp nhận số mệnh, anh muốn giết tôi thì cứ trực tiếp ra tay, không cần phải cố ý nói nhiều lời nhục mạ tôi làm gì.”
Xem ra người phụ nữ này rất có cá tính, trực tiếp ngẩng đầu lên, tựa như đã rửa sạch cổ, sẵn sàng để cho đối phương giết chết mình.
Nhìn thấy bộ dạng của đối phương, Trần Bình không nhịn được thở dài, tại sao bây giờ con nhóc này cứ động một chút là muốn chết không muốn sống nữa vậy?
"Tôi cũng không có ý định giết chết cô, chỉ là tôi đang tò mò không biết cô có thân phận như thế nào mà thôi. Dù sao tôi cũng là người mới, vừa mới đến sàn đấu sinh tử này thôi”
Trần Bình nói chuyện với đối phương một cách rất chân thành, trên khuôn mặt của anh lộ ra vẻ tò mò, tựa như anh thực sự không biết rõ về tình hình ở nơi đây.
Sau khi người phụ nữ này liếc nhìn Trần Bình một chút, đáy mắt của cô ta thoáng qua vẻ lo lắng, dường như cô ta không ngờ đối phương lại là một người vừa mới đến nơi này.
“Tôi thấy dáng vẻ của anh cũng không giống như loại người xấu xa, nếu là như vậy, thế thì tôi sẽ kể cho anh nghe những chuyện tốt ở trong này.”
Rõ ràng người phụ nữ này có chút ngây thơ quá mức, hoặc cũng có lẽ là bị vẻ mặt ngây thơ vô tội này của Trần Bình lừa gạt, nói tóm lại, hiện tại cô ta đã hoàn toàn tin tưởng Trần Bình.
Sau khi nhìn Trần Bình một lúc, cô ta lập tức kể cho đối phương nghe một vài câu chuyện về bản thân một cách chi tiết.
“Nếu như anh vừa mới đến sàn đấu sinh tử này, vậy thì chứng minh giữa anh và sàn đấu sinh tử không có quá nhiều liên hệ. Tôi khuyên anh sau khi chuyện này kết thúc, lập tức trực tiếp rời khỏi nơi này, đừng tiếp tục ở lại đây lãng phí thời gian nữa”
“Những người ở đây cũng không phải thứ gì tốt, bọn họ luôn lấy việc giết người để làm thú vui, hơn nữa luôn thích lấy tính mạng của đám yêu thú chúng tôi ra làm trò đùa”.
Đây là điều mà Trần Bình hoàn toàn không hề nghĩ tới, anh còn tưởng rằng sàn đấu sinh tử chính là nơi để người với người chiến đấu với nhau, bây giờ nhìn lại hình như còn liên lụy đến một số yêu thú ở trong đó.
Nếu là như vậy, vậy thì toàn bộ chuyện này cũng không hề đơn giản chút nào.
Chính vì như vậy nên cô gái nhỏ này mới có thể đứng lên bảo vệ tất cả yêu thú.
“Hận thù giữa tôi và đám người đó chính là mối hận không đội trời chung, cho nên đừng bao giờ nghĩ đến chuyện muốn tôi tha thứ cho đám người này. Cả đời này tôi cũng không thể nào tha thứ cho bọn họ”
“Tôi thấy người như anh cũng được coi là người tốt, nếu đã như vậy, tôi cũng sẽ không nói nhiều với anh nữa. Nhanh chóng rời khỏi nơi đây, rời khỏi mảnh đất đầy thị phi này”.
Sau khi nghe thấy những lời này, Trần Bình không nhịn được nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Cô cứ yên tâm đi, tôi cũng không thích những người ở sàn đấu sinh tử này, hơn nữa giữa tôi và bọn họ cũng có rất nhiều hận thù. Tất cả những chuyện này thực ra đều là do sàn đấu sinh tử, đám người phụ trách gây ra rắc rối, cho nên cô hoàn toàn không cần phải để ý nhiều như vậy”.
“Nếu như cô đã muốn khôi phục hòn đảo bí ẩn này trở lại dáng vẻ bình thường, trở thành nơi những yêu thú như cô sinh sống, nếu là như vậy, cô nên vui vẻ hợp tác với tôi mới phải”
Những kẻ này cũng không phải là người dễ đối phó, tuy với thực lực của Trần Bình có thể đối phó với bọn họ, nhưng cuối cùng cũng sẽ tổn thương gân cốt.
Nếu như có thể hợp tác với đối phương, vậy thì tất nhiên là tốt nhất, Trần Bình cũng có rất nhiều suy nghĩ.
“Thật không ngờ vậy mà anh lại có thù với bọn họ. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, hai chúng ta cũng có thể trò chuyện với nhau một chút”
Sau đó trên khuôn mặt của cô ta lộ ra vẻ phấn khích. “Tôi tên là Hồ Tiểu Linh, rất vui được làm quen với anh.”
Nhìn thấy đối phương trực tiếp nói ra thân phận của mình, Trần Bình cũng không giấu diếm, nói ra tên. tuổi và thân phận của mình cho đối phương biết.
“Tiếp theo tôi nên làm như thế nào? Chẳng lẽ để tôi trực tiếp ngừng trận chiến này lại sao?”
Hiển nhiên là vẻ mặt của Hồ Tiểu Linh có chút không cam tâm, cô ta hoàn toàn không muốn từ bỏ trận chiến này một chút nào.
“Lần này tôi vất vả lắm mới có thể để cho tất cả yêu thủ chuẩn bị kỹ càng, hơn nữa còn có đủ loại bảo vật liên tục bổ sung, tôi không muốn tùy tiện từ bỏ cơ hội tấn công lần này một chút nào”
Nói đến đây, trên khuôn mặt của Hồ Tiểu Linh lộ ra một chút rối rắm, xem ra cô ta vô cùng tin tưởng Trần Bình.
“Lần này đệ tử của tôi cũng ở trong số đó, cho nên có thể nói cô ngốc nghếch chờ đợi ở nơi này hoàn toàn không có tác dụng gì, ngược lại sẽ chỉ khiến cho toàn bộ anh em của cô đi chịu chết một cách vô ích mà thôi.”
“Nếu như muốn tôi nói thì trước tiên cô nên để cho bọn họ tạm thời rút về hết đi, khi thời điểm đến tôi sẽ thông báo, bên phía tôi chắc chắn sẽ nói cho cô biết phải như thế nào?
Cả hai nhanh chóng bàn bạc thảo luận xong mọi việc, đối với chuyện xảy ra sau đó cũng có những ý kiến riêng của bản thân.
Cuối cùng Hồ Tiểu Linh vẫn quyết định tin tưởng Trần Bình một lần, dù sao bất luận như thế nào, giữa cô ta và Trần Bình đã hoàn toàn bị ràng buộc với nhau.
“Nếu đã như vậy, trước tiên tôi sẽ gọi hết đám người dưới trướng của tôi trở về, chờ một lát nữa tôi sẽ sắp xếp để bọn họ làm những thành nhiệm vụ khác”
Sau khi nói xong câu này, Hồ Tiểu Linh trực tiếp cầm cây sáo lên thổi, làm cho toàn bộ người dưới trướng cô ta trở lại.
Lúc này, Sư Chẩn Thiên đang trong trận chiến bỗng nhiên lộ ra vẻ nghi hoặc, không hiểu tại sao đám yêu thú này vậy mà lại chủ động rút lui khỏi trận chiến.
“Xem ra vẫn là do chúng ta quả lợi hại, trong lòng đám yêu thú này đã sớm sợ hãi đến mức không chịu được, thể là bản thân lựa chọn chủ động rời đi.”
“Đúng vậy, các người không nhìn thấy dáng vẻ lúc tội giết chết mấy con yêu thú cùng một lúc đấy, dáng vẻ đó quả thực quá đẹp trai”.
“Nhưng tôi luôn cảm thấy dường như thực lực của những con yêu thú năm nay mạnh hơn rất nhiều, thực lực của bọn chúng nhất định không hề yếu”
Mọi người tôi một câu, anh một cầu, bàn luận sôi nổi với nhau, mà những người đã giết được rất nhiều yêu thú đã trở về phục mệnh từ lâu.
Không ai là không quan tâm đến những món bảo vật này, bọn họ đều hận không thể lấy hết toàn bộ bảo vật của sàn đấu sinh tử bỏ vào trong túi của mình.
“Xem ra cô có thể điều khiển nhóm yêu thú này từ xa nhỉ?” Trần Bình tò mò mở miệng hỏi, trên khuôn mặt của anh mang theo vẻ nghi ngờ. Nghe anh nói như vậy, Hồ Tiểu Linh ở bên cạnh khẽ gật đầu.
“Cho dù tôi ở nơi nào cũng đều có thể khống chế nhóm yêu thú này, đây chính là thiên phú của cá nhân tôi.”
Xem ra mọi chuyện hoàn toàn giống như những gì anh nghĩ, Trần Bình cũng không quan tâm nữa, anh chỉ đơn giản nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào mới tốt.
“Đúng rồi, cô đi cùng với tôi đi, tiếp theo tôi muốn nói chuyện chi tiết với cô về việc của tôi” Trần Bình quyết định đưa đối phương đi vào trong sàn đấu sinh tử.
Hồ Tiểu Linh ở bên cạnh khẽ gật đầu một cách nghiêm túc, rõ ràng cực kỳ tin tưởng Trần Bình, hơn nữa cũng chưa từng nghi ngờ Trần Bình dù chỉ một chút.
Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng ngây thơ và hiền lành của đối phương, trong lòng Trần Bình cũng cảm thấy không được tốt lắm, anh luôn cảm thấy cô gái nhỏ này thật sự rất dễ lừa gạt.
“Cô cứ trực tiếp đi theo tôi như vậy sao? Chẳng lẽ cô không sợ rằng tôi là một người xấu xa, đến lúc nào. đó lỡ như ra tôi tay với cô thì sao ?”
Trần Bình tò mò mở miệng nói, anh cũng đang tự hỏi rốt cuộc thì đối phương tin tưởng anh đến mức nào.
Sau khi nhìn Trần Bình, Hồ Tiểu Linh không nhịn được nở một nụ cười rạng rỡ, rõ ràng là không có ý định trả lời câu hỏi của Trần Bình.
“Anh không cần quan tâm đến chuyện đó, tiếp theo anh muốn dẫn tôi đi vào sàn đấu sinh tử có phải không? Vậy thì mau tranh thủ thời gian đi thôi, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình”
Sau khi nói xong cầu này, cô ta nhanh chóng thúc giục Trần Bình dẫn cô ta đi.
“Nếu như bây giờ cô đi cùng với tôi đến xem xét nơi đó, vậy thì cô nhất định phải đội cái mũ nhỏ này lên, nếu không thì người khác có thể nhận ra thân phận của cô ngay lập tức, như vậy thì không tốt”
“Tuy tôi sẽ dẫn cô đi vào sàn đấu sinh tử, nhưng thân phận này của cô nhất định phải giữ bí mật, bất luận như thế nào cũng không được bại lộ”
Nói xong câu này, Trần Bình trực tiếp dẫn đối phương đi vào sàn đấu sinh tử, tốc độ này của anh tuyệt đối không thể coi thường.
Đám thuộc hạ của người này bỗng dưng trở thành những kẻ đáng thương không có ai quản lý, cho nên giờ phút này bọn họ nhất định phải tìm người của sàn đấu sinh tử sắp xếp lại một lần nữa.
Nếu như đám thuộc hạ này không có lão đại để đi theo, vậy thì bọn họ sẽ cực kỳ thê thảm, người nào cũng sẽ bị người khác ức hiếp.
Trước đây khó khăn lắm bọn họ mới có thể đi theo một lão đại cường thế, thế nhưng bây giờ lão đại đã bị người khác trực tiếp giải quyết, điều này khiến cho bọn họ có chút không biết phải làm sao.
“Cái gì? Vậy mà lại dám giết người dưới trướng của tôi, tên này thật sự quá to gan. Nếu đã như vậy, cậu mau điều tra thân phận của toàn bộ đám người này cho tôi, tôi không quan tâm cậu ta thuộc thế lực nào, người đứng sau là hạng người gì, tiếp theo nhất định phải một lưới bắt hết tất cả bọn họ”.
Người này chính là Nhị Bả Thủ của sàn đấu sinh tử, trong lòng ông ta biết rõ bản thân nên làm gì khi đối mặt với sự khiêu khích này.
“Dám ra tay với người thân của tôi, xem ra đúng là đã ăn gan hùm mật gấu rồi. Ai mà không biết con trai của tôi có thực lực vô cùng mạnh, là cao thủ bất khả chiến bại trên chiến trường này.”
Trên khuôn mặt của Nhị Bả Thủ lộ rõ vẻ bực bội, lúc này ông ta hoàn toàn không còn tâm trạng để ý đến. chuyện này nữa.
Mặc dù ông ta cảm thấy rất tức giận với chuyện này nhưng nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng vô cùng nóng nảy của ông ta.
Người dưới trướng của ông ta cũng có chút kinh ngạc đối với chuyện này, không ngờ ngày hôm nay cảm xúc của Nhị Bả Thủ lại nóng nảy như vậy.
“Nhị Bả Thủ, đã xảy ra chuyện gì vậy mà có thể khiến cho ông bực bội như thế? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì với đám yêu thú kia sao?”
Là thuộc hạ thân tín của Nhị Bả Thủ, đối phương vừa mới đến đã nắm được điểm mấu chốt của vấn đề. Mặc dù là người đứng thứ hai, nhưng ông ta vô cùng coi trọng chuyện của sàn đấu sinh tử.
“Gần đây không biết đám yêu thú kia đã xảy ta chuyện gì, hình như thực lực của chúng càng ngày càng mạnh, hơn nữa nhìn dáng vẻ của bọn chúng hình như có gì đó không thích hợp, giống như bọn chúng thật sự bị người ta khống chế”
Trước đây rất lâu bọn họ đã có suy nghĩ như vậy, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, chỉ là vì bọn họ luôn bận rộn trong suốt khoảng thời gian qua cho nên chưa có thời gian rảnh để ý đến chuyện này.
Đến khi càng ngày càng có nhiều yêu thủ có thực lực cường đại xuất hiện trong khoảng thời gian gần đây, bọn họ cũng càng ngày càng khổ sở.
“Ngay cả phần thưởng được trao đi cũng càng ngày càng nhiều, nếu cứ tiếp tục như thế này, sàn đấu sinh tử của chúng ta sẽ lỗ vốn mất”
Trên khuôn mặt của Nhị Bả Thủ lộ ra vẻ bực bội, rõ ràng là không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành như thế này. Sắc mặt của ông ta trở nên càng ngày càng khó coi, không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa.
“Đúng rồi, cậu trực tiếp giúp tôi giải quyết chuyện của tên nhóc kia đi, tìm người xóa sạch toàn bộ tin tức của cậu ta trong sàn đấu sinh tử, đồng thời để những người xung quanh cậu ta chết cùng với cậu ta luôn”
Cái tên Nhị Bả Thủ này là một người cực kỳ hung ác, chuyện mà ông ta thích làm nhất chính là trực tiếp trụ sát cửu tộc của đối phương.
Sau khi nghe thấy những lời này, đám thuộc hạ lập tức tiếp nhận mệnh lệnh, trên khuôn mặt của bọn họ tràn đầy sự hưng phấn, vừa nghĩ tới việc sau đó lại có thể giết người mà không cần phải kiêng kỵ gì là tâm trạng của bọn họ cực kỳ tốt.
“Không có vấn đề gì, cử giao chuyện này cho chúng tôi giải quyết, về phần đám yêu thú bên kia, nếu như cần chúng tôi ra tay, bên phía chúng tôi cũng sẽ hành động”
Sau khi đối phương bày tỏ lòng trung thành của mình, bọn họ nhanh chóng xông ra ngoài. Lúc này Trần Bình cũng đã dẫn người về đến bên trong sàn đấu sinh tử.
Sư Chấn Thiên không ngờ chẳng biết từ đầu Trần Bình lại dẫn theo một cô gái trở về, mà cô gái này trông rất nhỏ nhắn, xinh xắn, thật sự rất xinh đẹp.
“Ôi Trời ơi, lão đại, anh tìm đầu ra một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, tôi thực sự rất hâm mộ đấy.”
“Đúng vậy, lão đại không ngờ diễm phúc của anh cũng rất tốt nha, tùy tiện đi ra ngoài một chuyến là đã có thể nhặt được một cô nhóc mang về. Chuyện này thật sự khiến cho người khác vô cùng hâm mộ đó. Nếu như tôi cũng có vận khí tốt như thế, vậy thì tốt quá rồi”
Hai người Sự Chẩn Thiên và Cổ Nhạc Nhạc không nói hai lời bắt đầu lại gần trêu chọc Trần Bình, hai người này khiến cho Trần Bình tức giận đến mức suýt chút nữa trực tiếp đánh ngất hai người bọn họ.
“Đừng có đứng đây huyên thuyên với tôi nữa. Cô gái này tên là Hồ Tiểu Linh, là đồng đội mới của chúng ta. Mọi người đi theo tôi trước đã, chúng ta đi đến một nơi an toàn trước rồi hẵng thảo luận những chuyện này”.
Trần Bình nhanh chóng dẫn tất cả mọi người rời đi, trên khuôn mặt của anh lộ ra vẻ phấn khích, xem ra anh vô cùng hứng thú với kế hoạch sau đó.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Trần Bình, tất cả mọi người đều không nhịn được gật đầu một cách phân khích, trên khuôn mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ tò mò, không biết rốt cuộc Trần Bình định làm chuyện gì.
Dù sao đám yêu thú ở nơi này cũng đã rút lui hết rồi, mọi người không muốn lãng phí thời gian.
Bọn họ trở về khu nghỉ ngơi riêng của mình, mà sàn đấu sinh tử cũng muốn nghỉ ngơi một chút, đến. ngày hôm sau sẽ mở cửa kinh doanh trở lại.
Có thể nói là nhà trọ nơi đám người Trần Bình ở cực kỳ sang trọng, tạm thời mọi người sẽ sống ở đây trong khoảng thời gian tới.
“Không ngờ chỗ ở của nhân loại các người thật sự khá tốt nha, ít nhất là tốt hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ.”
Sau khi nhìn thấy hoàn cảnh nơi đám người Trần Bình sống, Hồ Tiểu Linh không nhịn được phát ra tiếng cảm thán từ đáy lòng, dường như cảm thấy rất thích thú đối với nơi này.
Sau khi nghe những lời này, những người khác có mặt tại đây lộ ra ánh mắt ngạc nhiên ngay lập tức, bởi vì bọn họ tinh ý nghe được điểm không thích hợp trong lời nói của đối phương.
“Chờ một chút, cô gái nhỏ này vừa mới nói cái gì? Nhân loại các người? Chẳng lẽ cô ấy không phải là con người hay sao?”.
Lần này Sư Chấn Thiên là người kích động nhất, vẻ mặt của anh ta vô cùng phấn khích, không ngờ vậy mà lại tìm được người nhà của mình.
Hồ Tiểu Linh khẽ gật đầu, trực tiếp cởi mũ của mình ra, trên khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ.
“Tôi thực sự không phải là người, tôi chỉ là một con yêu thú nhỏ rất bình thường không có gì kỳ lạ. Thế nào? Có phải cảm thấy cực kỳ thất vọng không?”
Sau khi nghe những lời của Hồ Tiểu Linh nói, tất cả mọi người có mặt ở đó đều lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó bọn họ lập tức hò reo hoan hô, tất nhiên, người hưng phấn nhất vẫn là Sư Chẩn Thiên.