Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2934: Ngân Xà Chân Nhân
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tiền Đức Trọng, Trần Bình rời khỏi quán trà.
Nhưng không bao lâu sau anh lại bị một người đàn ông trung niên chặn lại, muốn cướp những bảo bối mà anh được thưởng.
Sau đó người đàn ông này nể tình anh là người mới, không muốn cướp nữa, chỉ cần Trần Bình dập đầu với ông ta năm cái, nhưng lại bị Trần Bình gọi là ông già.
Sau khi nghe thấy những lời Trần Bình nói, toàn thân người đàn ông bị gọi là ông già trước mặt run lên vì tức giận.
Ông ta tên là Ngân Thiên Dã, biệt danh là Ngân Xà Chân Nhân.
Khi ông ta mười mấy tuổi, lần đầu tiên ông ta tiếp xúc công pháp, bởi vì không hiểu cái gì hết. cho nên ông ta đã tự mình luyện tập.
Kết quả không ngờ loại công pháp này lại có vấn đề, không chỉ khiến cho chiều cao của ông ta mãi mãi dừng lại lúc mười mấy tuổi, thậm chí ngay cả diện mạo của ông ta cũng trở nên cực kỳ già nua.
Vốn dĩ ông ta cho rằng bản thân sẽ luôn duy trì dáng vẻ của một thiếu niên, thế nhưng không ngờ ông ta lại càng ngày càng già đi, trông vô cùng đáng sợ.
Sau này, cho dù đi đến chỗ nào cũng đều có người đối xử với ông ta như một ông già, nhưng rõ ràng là ông ta chỉ mới hơn bốn mươi tuổi mà thôi.
Nghĩ đến điều này, trong lòng ông ta cảm thấy cực kỳ đau khổ, sự căm ghét của ông ta đối với Trần Bình càng sâu hơn.
Không chỉ ngoại hình của ông ta thay đổi, mà ngay cả trình độ tu vị của ông ta cũng tụt dốc không ngừng, chỉ trong nháy mắt đã rơi xuống đáy vực.
Chính vì điều này, nội tâm của ông ta trở nên càng ngày càng méo mó.
Nhờ có cơ duyên may mắn, ông ta vô tình rơi vào trong một hang động, sau đó có được truyền thừa, mặc dù loại truyền thừa này cực kỳ xấu xa, nhưng nó lại có thể giúp ông ta nâng cao tu vị của bản thân.
Thậm chí ông ta còn có được một con yêu thú trong hang động này, ngờ được huấn luyện cẩn thận, ông ta đã có được một trợ thủ đắc lực kể từ đó.
Chính vì sự tồn tại của quả trứng rắn nhỏ này mà cảnh giới tu luyện của ông ta thoáng cái đã được khôi phục, hơn nữa dựa vào những truyền thừa tà ác này, thực lực của ông ta đã được nâng lên một cảnh giới vô cùng cường đại.
Hơn nữa gia tộc cũng bởi vì quả trứng yêu thú quý hiếm này mà càng coi trọng ông ta hơn.
Mặc dù cho đến hôm nay Ngân Thiên Dã chưa vạch mặt với đám người trong gia tộc, nhưng
trong lòng của ông ta vẫn luôn cực kỳ căm ghét gia tộc.
Lúc trước bởi vì thực lực đột ngột hạ xuống cho nên ông ta đã bị gia tộc bỏ rơi, nếu không phải vì như vậy thì ông ta cũng không thể vô tình rơi vào hang động.
Mặc dù bây giờ ông ta đã trở về gia tộc, thế nhưng trong lòng của ông ta vẫn còn ghi hận đối phương như trước.
Nhờ có sự giúp đỡ của thú cưng, ông ta đã thành công lọt vào bảng tiến giai, thậm chí còn nhận được những phần thưởng vô cùng hậu hĩnh.
Tuy nhiên, phần thưởng mà ông ta nhận được lại hoàn toàn không bằng Trần Bình.
Làm sao ông ta có thể chịu được tình huống như vậy chứ?
Vì vậy làm một người có lòng đố kỵ cực kỳ lớn, tất nhiên ông ta không thể tha thứ cho hành động này của Trần Bình.
Theo ông ta thấy thi tài năng của ông ta còn cao hơn Trần Bình rất nhiều, thậm chí thâm niên. của ông ta cũng cao hơn Trần Bình rất nhiều, cho nên không thể nào như thế này được.
“Hừ, thành thật một chút, mau chóng giao hết toàn bộ đồ vật của cậu ra đây, làm như vậy ngược lại tôi có thể cân nhắc chuyện để cậu được chết toàn thây. Nếu không đến lúc đó cậu phải chịu giày vò, coi như không có liên quan gì đến tôi, tôi cũng không biết cuối cùng bản thân sẽ giải quyết tên nhóc cậu như thế nào đâu”
Ông ta nói một cách hung ác, một tia khinh thường xẹt qua ánh mắt của ông ta, như thể ông ta hoàn toàn không hề để Trần Bình vào mắt.
Sau khi nghe thấy những câu này, Trần Bình không nhịn được nở nụ cười bất lực.
Sự thật chứng minh cho dù anh đi đến chỗ nào thì cũng sẽ có những người cực kỳ tự tin như thế này.
Rõ ràng trông ông ta bình thường như vậy thế nhưng lại sở hữu tự tin như thế, thậm chí ngay cả Trần Bình cũng cảm thấy bản thân mình không thể có được sự tự tin mạnh mẽ như vậy.
“Đồ vật nằm trong tay tôi, nếu như ông thật sự muốn, vậy thì ông có thể cân nhắc đến chuyện đánh bại tôi sau đó mang đồ đi, nếu không tin rằng với trình độ thực lực của ông sẽ khó mà lấy được bọn chúng.”
Trần Bình cười híp mắt nhìn đối phương, trong nháy mắt đương nhiên anh có thể nhìn ra được, tuy thực lực của ông già này không tính là quá tệ, thế nhưng nếu như so với mình thì hoàn toàn chính là chênh lệch một trời một vực.
“Khi tôi lớn cỡ như cậu, tôi đã sớm nằm trong một trăm vị trí đầu tiên của bảng tiến giai, chẳng qua cậu chỉ là một tên tôm tép nhãi nhép mà thôi, cần gì phải kêu gào trước mặt tôi làm gì.”
Nói đến đây, một tia khinh thường thoáng qua trên khuôn mặt của ông ta, cho thấy rõ ràng ông ta cực kỳ coi thường Trần Bình.
Sau khi nghe đối phương nói xong, Trần Bình không nhịn được âm thầm khẽ gật đầu, có thể nhìn ra ông già này thật sự là một người vô cùng ngông cuồng.
Không thể phủ nhận chắc chắn ông ta có đủ thực lực, thế nhưng so với trong tưởng tượng
của anh thì vẫn có sự chênh lệch rất lớn.
“Nghe nói cho đến bây giờ ông vẫn là một tên không có môn phái, chẳng lẽ ông không cảm thấy xấu hổ sao? Một người như ông vậy mà lại không có người nào nguyện ý thu nhận, chuyện này thật sự khiến cho người ta cảm thấy đáng tiếc đấy”
Trần Bình không nhịn được nở một nụ cười rạng rỡ, thật ra anh nói như vậy là có chủ đích, chính là vì muốn làm cho ông già này cảm thấy khó chịu.
Sau khi nghe thấy những lời này của Trần Bình, trên khuôn mặt của Ngân Thiên Dã hiện lên một tia tức giận.
Không ngờ đối phương lại dám dùng loại chuyện này để trêu chọc mình.
Vẻ khó chịu thoáng qua trên khuôn mặt của ông ta, ông ta cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Trần Bình.
“Được lắm tên nhóc thối này, cậu đã hoàn toàn đắc tội tôi rồi đấy, tiếp theo chắc chắn cậu sẽ không có kết cục tốt đẹp”
Nói xong câu này ông ta lấy từ bên cạnh ra một thứ, nhìn qua là một hộp phấn trông cực kỳ khủng bố, vụng tới trước mặt Trần Bình.
Bột phần này có màu xanh đậm, ẩn chứa trong đó một loại sức mạnh kỳ dị, khiến cho Trần Bình không nhịn được khẽ cau mày.
Đương nhiên anh biết ông già trước mặt này không phải là loại người lương thiện, hơn nữa những chiêu thức của ông ta cũng rất kỳ lạ cổ quái, cho nên anh nhất định phải cẩn thận mới được.
Ngay khoảnh khắc phần chạm vào cơ thể Trần Bình, bỗng nhiên nó bắt đầu ăn mòn da thịt của anh, cảm giác giống như nó muốn nuốt chửng anh hoàn toàn.
Cơ thể của Trần Bình chắc chắn có khả năng chống chọi với những nguy cơ này, vì vậy anh hoàn toàn không hề sợ hãi, mà ngược lại anh còn tò mò nắm lấy một năm phấn.
Vốn dĩ Ngân Thiên Dã nghĩ rằng Trần Bình chắc chắn sẽ phải chết, thế nhưng không ngờ Trần Bình lại có biểu hiện khiến cho người khác vô cùng ngạc nhiên như thế này, thậm chí anh còn không hề có một chút sợ hãi nào với loại phấn này.
Phải biết rằng thứ này chính là tuyệt chiêu giết người lớn nhất của ông ta.
Vốn dĩ ông ta có thể nhân cơ hội này tấn công Trần Bình một phen, thế nhưng bây giờ có vẻ như mọi thứ không còn khả thi nữa.
“Không nghĩ tới tên nhóc cậu lại thực sự lợi hại như vậy, nếu như cậu không sợ người đứng sau tôi ra tay với cậu, tất nhiên cậu có thể tiếp tục đối đầu với tôi”
Trần Bình biết rất rõ phía sau ông ta tồn tại một gia tộc cỡ lớn.
Thế nhưng là một người vừa mới đến, ngược lại anh thực sự muốn gây chuyện thị phi.
“Nếu như ông cũng đã nói đến những lời này rồi, đương nhiên tôi phải chuẩn bị một chút quà cho ông mới được, nếu không chẳng phải sẽ rất lãng phí lòng tốt của ông hay sao?”
Trần Bình khẽ mỉm cười, trực tiếp vươn tay túm lấy lồng ngực của đối phương, ngược lại giống như có ý định lấy trái tim của ông ta ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngân Thiên Dã né tránh hết lần này đến lần khác, mặc dù không biết tại sao bản thân lại cảm thấy sợ hãi như vậy, thế nhưng từ đầu đến cuối ông ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Rõ ràng Trần Bình này chẳng qua chỉ là một người trẻ tuổi, một tên nhóc còn có chút quá đáng, theo lý mà nói không thể tạo thành uy hiếp như thế này cho ông ta mới đúng.
Thế nhưng không biết tại sao khi đứng trước mặt Trần Bình, ông ta luôn cảm thấy bản thân giống như có chút nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng không bao lâu sau anh lại bị một người đàn ông trung niên chặn lại, muốn cướp những bảo bối mà anh được thưởng.
Sau đó người đàn ông này nể tình anh là người mới, không muốn cướp nữa, chỉ cần Trần Bình dập đầu với ông ta năm cái, nhưng lại bị Trần Bình gọi là ông già.
Sau khi nghe thấy những lời Trần Bình nói, toàn thân người đàn ông bị gọi là ông già trước mặt run lên vì tức giận.
Ông ta tên là Ngân Thiên Dã, biệt danh là Ngân Xà Chân Nhân.
Khi ông ta mười mấy tuổi, lần đầu tiên ông ta tiếp xúc công pháp, bởi vì không hiểu cái gì hết. cho nên ông ta đã tự mình luyện tập.
Kết quả không ngờ loại công pháp này lại có vấn đề, không chỉ khiến cho chiều cao của ông ta mãi mãi dừng lại lúc mười mấy tuổi, thậm chí ngay cả diện mạo của ông ta cũng trở nên cực kỳ già nua.
Vốn dĩ ông ta cho rằng bản thân sẽ luôn duy trì dáng vẻ của một thiếu niên, thế nhưng không ngờ ông ta lại càng ngày càng già đi, trông vô cùng đáng sợ.
Sau này, cho dù đi đến chỗ nào cũng đều có người đối xử với ông ta như một ông già, nhưng rõ ràng là ông ta chỉ mới hơn bốn mươi tuổi mà thôi.
Nghĩ đến điều này, trong lòng ông ta cảm thấy cực kỳ đau khổ, sự căm ghét của ông ta đối với Trần Bình càng sâu hơn.
Không chỉ ngoại hình của ông ta thay đổi, mà ngay cả trình độ tu vị của ông ta cũng tụt dốc không ngừng, chỉ trong nháy mắt đã rơi xuống đáy vực.
Chính vì điều này, nội tâm của ông ta trở nên càng ngày càng méo mó.
Nhờ có cơ duyên may mắn, ông ta vô tình rơi vào trong một hang động, sau đó có được truyền thừa, mặc dù loại truyền thừa này cực kỳ xấu xa, nhưng nó lại có thể giúp ông ta nâng cao tu vị của bản thân.
Thậm chí ông ta còn có được một con yêu thú trong hang động này, ngờ được huấn luyện cẩn thận, ông ta đã có được một trợ thủ đắc lực kể từ đó.
Chính vì sự tồn tại của quả trứng rắn nhỏ này mà cảnh giới tu luyện của ông ta thoáng cái đã được khôi phục, hơn nữa dựa vào những truyền thừa tà ác này, thực lực của ông ta đã được nâng lên một cảnh giới vô cùng cường đại.
Hơn nữa gia tộc cũng bởi vì quả trứng yêu thú quý hiếm này mà càng coi trọng ông ta hơn.
Mặc dù cho đến hôm nay Ngân Thiên Dã chưa vạch mặt với đám người trong gia tộc, nhưng
trong lòng của ông ta vẫn luôn cực kỳ căm ghét gia tộc.
Lúc trước bởi vì thực lực đột ngột hạ xuống cho nên ông ta đã bị gia tộc bỏ rơi, nếu không phải vì như vậy thì ông ta cũng không thể vô tình rơi vào hang động.
Mặc dù bây giờ ông ta đã trở về gia tộc, thế nhưng trong lòng của ông ta vẫn còn ghi hận đối phương như trước.
Nhờ có sự giúp đỡ của thú cưng, ông ta đã thành công lọt vào bảng tiến giai, thậm chí còn nhận được những phần thưởng vô cùng hậu hĩnh.
Tuy nhiên, phần thưởng mà ông ta nhận được lại hoàn toàn không bằng Trần Bình.
Làm sao ông ta có thể chịu được tình huống như vậy chứ?
Vì vậy làm một người có lòng đố kỵ cực kỳ lớn, tất nhiên ông ta không thể tha thứ cho hành động này của Trần Bình.
Theo ông ta thấy thi tài năng của ông ta còn cao hơn Trần Bình rất nhiều, thậm chí thâm niên. của ông ta cũng cao hơn Trần Bình rất nhiều, cho nên không thể nào như thế này được.
“Hừ, thành thật một chút, mau chóng giao hết toàn bộ đồ vật của cậu ra đây, làm như vậy ngược lại tôi có thể cân nhắc chuyện để cậu được chết toàn thây. Nếu không đến lúc đó cậu phải chịu giày vò, coi như không có liên quan gì đến tôi, tôi cũng không biết cuối cùng bản thân sẽ giải quyết tên nhóc cậu như thế nào đâu”
Ông ta nói một cách hung ác, một tia khinh thường xẹt qua ánh mắt của ông ta, như thể ông ta hoàn toàn không hề để Trần Bình vào mắt.
Sau khi nghe thấy những câu này, Trần Bình không nhịn được nở nụ cười bất lực.
Sự thật chứng minh cho dù anh đi đến chỗ nào thì cũng sẽ có những người cực kỳ tự tin như thế này.
Rõ ràng trông ông ta bình thường như vậy thế nhưng lại sở hữu tự tin như thế, thậm chí ngay cả Trần Bình cũng cảm thấy bản thân mình không thể có được sự tự tin mạnh mẽ như vậy.
“Đồ vật nằm trong tay tôi, nếu như ông thật sự muốn, vậy thì ông có thể cân nhắc đến chuyện đánh bại tôi sau đó mang đồ đi, nếu không tin rằng với trình độ thực lực của ông sẽ khó mà lấy được bọn chúng.”
Trần Bình cười híp mắt nhìn đối phương, trong nháy mắt đương nhiên anh có thể nhìn ra được, tuy thực lực của ông già này không tính là quá tệ, thế nhưng nếu như so với mình thì hoàn toàn chính là chênh lệch một trời một vực.
“Khi tôi lớn cỡ như cậu, tôi đã sớm nằm trong một trăm vị trí đầu tiên của bảng tiến giai, chẳng qua cậu chỉ là một tên tôm tép nhãi nhép mà thôi, cần gì phải kêu gào trước mặt tôi làm gì.”
Nói đến đây, một tia khinh thường thoáng qua trên khuôn mặt của ông ta, cho thấy rõ ràng ông ta cực kỳ coi thường Trần Bình.
Sau khi nghe đối phương nói xong, Trần Bình không nhịn được âm thầm khẽ gật đầu, có thể nhìn ra ông già này thật sự là một người vô cùng ngông cuồng.
Không thể phủ nhận chắc chắn ông ta có đủ thực lực, thế nhưng so với trong tưởng tượng
của anh thì vẫn có sự chênh lệch rất lớn.
“Nghe nói cho đến bây giờ ông vẫn là một tên không có môn phái, chẳng lẽ ông không cảm thấy xấu hổ sao? Một người như ông vậy mà lại không có người nào nguyện ý thu nhận, chuyện này thật sự khiến cho người ta cảm thấy đáng tiếc đấy”
Trần Bình không nhịn được nở một nụ cười rạng rỡ, thật ra anh nói như vậy là có chủ đích, chính là vì muốn làm cho ông già này cảm thấy khó chịu.
Sau khi nghe thấy những lời này của Trần Bình, trên khuôn mặt của Ngân Thiên Dã hiện lên một tia tức giận.
Không ngờ đối phương lại dám dùng loại chuyện này để trêu chọc mình.
Vẻ khó chịu thoáng qua trên khuôn mặt của ông ta, ông ta cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Trần Bình.
“Được lắm tên nhóc thối này, cậu đã hoàn toàn đắc tội tôi rồi đấy, tiếp theo chắc chắn cậu sẽ không có kết cục tốt đẹp”
Nói xong câu này ông ta lấy từ bên cạnh ra một thứ, nhìn qua là một hộp phấn trông cực kỳ khủng bố, vụng tới trước mặt Trần Bình.
Bột phần này có màu xanh đậm, ẩn chứa trong đó một loại sức mạnh kỳ dị, khiến cho Trần Bình không nhịn được khẽ cau mày.
Đương nhiên anh biết ông già trước mặt này không phải là loại người lương thiện, hơn nữa những chiêu thức của ông ta cũng rất kỳ lạ cổ quái, cho nên anh nhất định phải cẩn thận mới được.
Ngay khoảnh khắc phần chạm vào cơ thể Trần Bình, bỗng nhiên nó bắt đầu ăn mòn da thịt của anh, cảm giác giống như nó muốn nuốt chửng anh hoàn toàn.
Cơ thể của Trần Bình chắc chắn có khả năng chống chọi với những nguy cơ này, vì vậy anh hoàn toàn không hề sợ hãi, mà ngược lại anh còn tò mò nắm lấy một năm phấn.
Vốn dĩ Ngân Thiên Dã nghĩ rằng Trần Bình chắc chắn sẽ phải chết, thế nhưng không ngờ Trần Bình lại có biểu hiện khiến cho người khác vô cùng ngạc nhiên như thế này, thậm chí anh còn không hề có một chút sợ hãi nào với loại phấn này.
Phải biết rằng thứ này chính là tuyệt chiêu giết người lớn nhất của ông ta.
Vốn dĩ ông ta có thể nhân cơ hội này tấn công Trần Bình một phen, thế nhưng bây giờ có vẻ như mọi thứ không còn khả thi nữa.
“Không nghĩ tới tên nhóc cậu lại thực sự lợi hại như vậy, nếu như cậu không sợ người đứng sau tôi ra tay với cậu, tất nhiên cậu có thể tiếp tục đối đầu với tôi”
Trần Bình biết rất rõ phía sau ông ta tồn tại một gia tộc cỡ lớn.
Thế nhưng là một người vừa mới đến, ngược lại anh thực sự muốn gây chuyện thị phi.
“Nếu như ông cũng đã nói đến những lời này rồi, đương nhiên tôi phải chuẩn bị một chút quà cho ông mới được, nếu không chẳng phải sẽ rất lãng phí lòng tốt của ông hay sao?”
Trần Bình khẽ mỉm cười, trực tiếp vươn tay túm lấy lồng ngực của đối phương, ngược lại giống như có ý định lấy trái tim của ông ta ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngân Thiên Dã né tránh hết lần này đến lần khác, mặc dù không biết tại sao bản thân lại cảm thấy sợ hãi như vậy, thế nhưng từ đầu đến cuối ông ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Rõ ràng Trần Bình này chẳng qua chỉ là một người trẻ tuổi, một tên nhóc còn có chút quá đáng, theo lý mà nói không thể tạo thành uy hiếp như thế này cho ông ta mới đúng.
Thế nhưng không biết tại sao khi đứng trước mặt Trần Bình, ông ta luôn cảm thấy bản thân giống như có chút nhỏ bé không đáng kể.