Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2862
Chương 2862: Dò xét bí mật
Trần Bình cứ yên lặng như vậy nhìn bọn họ, đáy mắt loé lên tia bất đắc dĩ.
“Tôi đồng ý cho các người đi rồi sao?” Trần Bình vươn tay kéo bọn họ một cái, sau đó nhanh chóng bắt hai vị trưởng lão về.
Bọn họ hoàn toàn chưa kịp phản ứng rốt cuộc có chuyện gì xảy ta đã té lăn quay trước mặt Trần Bình. Trần Bình từ trên cao nhìn xuống hai kẻ nằm trên đất, lộ ra vẻ khinh thường.
“Thì ra các người cũng chỉ có chút năng lực ấy. Tôi còn tưởng người của tông môn chính phái phải có thực lực mạnh mẽ mới đúng”
“Nếu thực lực của các người đã yếu thế, vậy còn tìm tới tôi gây phiền phức làm gì, trực tiếp chui vào bụng mẹ đầu thai tu luyện lại lần nữa đi”
Nói đến đây, Trần Bình không nhịn được cười mỉa mai một tiếng, tiện tay tóm lấy tứ trưởng lão kéo lên. Tứ trưởng lão bị Trần Bình nằm trong tay thì run lên.
Nói thật, ông ta chưa từng bị người ta tóm như tóm gà thế này, huống chi kẻ này còn vừa mới bị ông ta nhục mạ là người của ma đạo.
Làm trưởng lão trong tông môn, bình thường ông ta không am hiểu tu hành, nhưng xử lý vấn đề rất thuận buồm xuôi gió.
Cộng thêm ông ta và tông chủ có quan hệ họ hàng, cho nên mới thành công ngồi lên được vị trí cao.
Hiện tại ông ta chỉ đặc biệt đến trợ uy cho đại trưởng lão thôi, không ngờ mình lại rơi vào cảnh này. Nghĩ vậy, tâm trạng ông ta liền cực kỳ thống khổ, chỉ hận không có cái lỗ mà chui vào.
“Nếu ông đã nói tôi là người của ma đạo, vậy ông cho bằng chứng tội giết người đi, hoặc là lấy công pháp của tôi ra cho mọi người xem, nếu không ông dựa vào cái gì mà nói tôi là người của ma đạo?”
“Cũng vì thực lực của tôi quá mạnh, khiến cho các người không nhìn ra bất kỳ nguyên khí ba động nào, cho nên mới phách lối khiêu khích tôi như vậy à?”
“Đừng có vì bản thân thiếu kiến thức mà đi vu oan nói xấu một kẻ có thực lực mạnh hơn các người rất nhiều, chẳng lẽ ông không biết chỗ giao giới của thiên đạo à?”
Trần Bình cố ý nói ra những lời này muốn lừa gạt đám người này một chút, dù sao bình thường cũng không nghe ngóng được bất cứ tin tức gì của đám người này, nếu như có thể trồng ra được vẻ khác thường trên gương mặt bọn họ thì dĩ nhiên là tốt nhất.
“Cái gì.” Bây giờ cả người tứ trưởng lão đều thấy hoang mang. Ông ta không ngờ Trần Bình lại nói tới chỗ giao giới của thiên đạo.
Là một kẻ có kiến thức rộng rãi, tứ trưởng lão đương nhiên biết cái gì gọi là chỗ giao giới của thiên đạo. Đây là một truyền thuyết chứ trên thực tế là chưa có bất kỳ ai nhìn thấy.
Nơi này là hư vô mờ mịt, rất có thể sẽ xuất hiện ở bất kỳ vị trí nào trên thế giới. Mà những người có duyên có thể diệt hết lịch luyện, nhưng người cuối cùng đi vào đều bị nằm đưa ra. Lúc đi ra, bọn họ không có bất cứ chứng bệnh nào, cảm giác như bị thứ gì cướp đi sinh mệnh.
Với cả cái chết của bọn họ đều vô cùng kinh khủng, dường như trước khi chết đã gặp được thứ gì đó rất đáng sợ vậy.
Là một người theo đuổi thiên đạo, tứ trưởng lão vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú với chỗ giao giới của thiên đạo này, ông ta vẫn muốn đi xem một chút.
Nhưng những năm gần đây, cho dù ông ta có sưu tầm những tin tức kia như thế nào cũng không kiếm được vết tích của nơi đó.
Đến mức bây giờ ông ta còn có ý nghĩ bỏ cuộc.
Nhưng không ngờ, khoảnh khắc này lại nghe được từ này trong miệng Trần Bình, điều này làm cho ông ta cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
“Cậu nói cậu đến từ chỗ giao giới của thiên đạo... Cậu là cường giả bí ẩn tới từ nơi đó sao?”
Tứ trưởng lão cũng không đoái hoài tới mình đang bị người ta tóm trong tay, ông ta cực kỳ hưng phấn lên tiếng hỏi, đáy mắt loé lên vẻ mong đợi.
Nếu như đối phương thực sự là cường giả đến từ chỗ đó, vậy cho dù bây giờ ông ta bị Trần Bình đập đầu cũng không có vấn đề gì.
Dù sao có thể được người thế này chỉ điểm, đó chính là chuyện lớn được nhờ cả đời.
“Nếu như cậu thực sự là người ở chỗ giao giới của thiên đạo thì tốt quá rồi. Tôi có rất nhiều vấn đề muốn lĩnh giáo cậu một phen!”.
Thấy thái độ này của tứ trưởng lão, Trần Bình không nhịn được lộ ra nụ cười xán lạn. “Mấy người cũng không biết sao?” Anh ngẩng đầu nhìn đám người chung quanh. Ngay cả đại trưởng lão cũng một vẻ mờ mịt. Mặc dù đại trưởng lão cũng nghe đến chỗ giao giới của thiên đạo, nhưng ông ta cũng không hiểu đó là gì. Ông ta còn tưởng rằng đó là nơi lịch luyện thông thường thôi, cho nên cũng không để trong lòng.
Người không để ý chuyện bên ngoài giống ông ta, chỉ biết là người tu hành thông thường không thể biết quá nhiều bí mật.
Thấy dáng vẻ không biết gì của họ, Trần Bình phất tay, trực tiếp bảo bọn họ xéo đi. Một trận gió nhanh chóng thổi qua, lập tức khiến những kẻ đang nằm rạp trên đất đều bị quét bay đi.
Trần Bình để lại một mình tứ trưởng lão, anh muốn trò chuyện với cái tên này.
Rõ ràng tứ trưởng lão biết không ít bí mật, một khi có thể moi được từ miệng đối phương, vậy thì đúng là cực. kỳ đáng giá.
Thấy cái tên bị tóm trong tay còn làm ra vẻ mặt cực kỳ sùng bái nhìn mình, đột nhiên cảm thấy thì ra đây chính là đi mòn gót sắt không tìm thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu.
“Đi theo tôi, tôi rất muốn nói chuyện với ông”
Trần Bình lập tức ném tứ trưởng lão vào một gian phòng, sau đó chuyển một cái ghế ra, tự mình ngồi xem ông ta.
Tứ trưởng lão ngửi được mùi hương linh trà, trong nháy mắt lộ ra vẻ hưng phấn, ông ta có thể đoán ra lá trà này tuyệt đối không kém, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với lá trà mà các tông môn lớn như bọn họ dùng.
Với cả chỉ cần ngửi mùi trà, ông ta đã cảm thấy cả người thoải mái, nếu như có thể uống một ngụm, vậy đi nhiên không cần nói nhiều.
Trần Bình không nói thêm gì, chỉ tự mình thưởng trà, vốn không có ý nói chuyện với đối phương.
Mà lúc này đây, tứ trưởng lão lúng túng đứng bên cạnh, ông ta lo lắng nhìn Trần Bình một chút, không biết mình có nên mở lời không.
"Chuyện kia... xin lỗi vị tiền bối này, hành động của tôi đã mạo phạm cậu”
“Trước đó tôi không biết cậu là người từ chỗ giao giới của thiên đạo tới! Đã vậy, bây giờ tôi cúi mình thỉnh tội với cậu.”
Con người tứ trưởng lão rất có quyết đoán, cũng không để ý nhục nhã mà trực tiếp đứng lên, khom người bái thật sâu, dáng vẻ là thật lòng biết sai.
Trần Bình có hơi kinh ngạc khi thấy đối phương vì muốn tăng thực lực mà không biết xấu hổ thế. Vậy mà ông ta lại khúm núm làm một con chó nịnh chủ.
Trần Bình cứ yên lặng như vậy nhìn bọn họ, đáy mắt loé lên tia bất đắc dĩ.
“Tôi đồng ý cho các người đi rồi sao?” Trần Bình vươn tay kéo bọn họ một cái, sau đó nhanh chóng bắt hai vị trưởng lão về.
Bọn họ hoàn toàn chưa kịp phản ứng rốt cuộc có chuyện gì xảy ta đã té lăn quay trước mặt Trần Bình. Trần Bình từ trên cao nhìn xuống hai kẻ nằm trên đất, lộ ra vẻ khinh thường.
“Thì ra các người cũng chỉ có chút năng lực ấy. Tôi còn tưởng người của tông môn chính phái phải có thực lực mạnh mẽ mới đúng”
“Nếu thực lực của các người đã yếu thế, vậy còn tìm tới tôi gây phiền phức làm gì, trực tiếp chui vào bụng mẹ đầu thai tu luyện lại lần nữa đi”
Nói đến đây, Trần Bình không nhịn được cười mỉa mai một tiếng, tiện tay tóm lấy tứ trưởng lão kéo lên. Tứ trưởng lão bị Trần Bình nằm trong tay thì run lên.
Nói thật, ông ta chưa từng bị người ta tóm như tóm gà thế này, huống chi kẻ này còn vừa mới bị ông ta nhục mạ là người của ma đạo.
Làm trưởng lão trong tông môn, bình thường ông ta không am hiểu tu hành, nhưng xử lý vấn đề rất thuận buồm xuôi gió.
Cộng thêm ông ta và tông chủ có quan hệ họ hàng, cho nên mới thành công ngồi lên được vị trí cao.
Hiện tại ông ta chỉ đặc biệt đến trợ uy cho đại trưởng lão thôi, không ngờ mình lại rơi vào cảnh này. Nghĩ vậy, tâm trạng ông ta liền cực kỳ thống khổ, chỉ hận không có cái lỗ mà chui vào.
“Nếu ông đã nói tôi là người của ma đạo, vậy ông cho bằng chứng tội giết người đi, hoặc là lấy công pháp của tôi ra cho mọi người xem, nếu không ông dựa vào cái gì mà nói tôi là người của ma đạo?”
“Cũng vì thực lực của tôi quá mạnh, khiến cho các người không nhìn ra bất kỳ nguyên khí ba động nào, cho nên mới phách lối khiêu khích tôi như vậy à?”
“Đừng có vì bản thân thiếu kiến thức mà đi vu oan nói xấu một kẻ có thực lực mạnh hơn các người rất nhiều, chẳng lẽ ông không biết chỗ giao giới của thiên đạo à?”
Trần Bình cố ý nói ra những lời này muốn lừa gạt đám người này một chút, dù sao bình thường cũng không nghe ngóng được bất cứ tin tức gì của đám người này, nếu như có thể trồng ra được vẻ khác thường trên gương mặt bọn họ thì dĩ nhiên là tốt nhất.
“Cái gì.” Bây giờ cả người tứ trưởng lão đều thấy hoang mang. Ông ta không ngờ Trần Bình lại nói tới chỗ giao giới của thiên đạo.
Là một kẻ có kiến thức rộng rãi, tứ trưởng lão đương nhiên biết cái gì gọi là chỗ giao giới của thiên đạo. Đây là một truyền thuyết chứ trên thực tế là chưa có bất kỳ ai nhìn thấy.
Nơi này là hư vô mờ mịt, rất có thể sẽ xuất hiện ở bất kỳ vị trí nào trên thế giới. Mà những người có duyên có thể diệt hết lịch luyện, nhưng người cuối cùng đi vào đều bị nằm đưa ra. Lúc đi ra, bọn họ không có bất cứ chứng bệnh nào, cảm giác như bị thứ gì cướp đi sinh mệnh.
Với cả cái chết của bọn họ đều vô cùng kinh khủng, dường như trước khi chết đã gặp được thứ gì đó rất đáng sợ vậy.
Là một người theo đuổi thiên đạo, tứ trưởng lão vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú với chỗ giao giới của thiên đạo này, ông ta vẫn muốn đi xem một chút.
Nhưng những năm gần đây, cho dù ông ta có sưu tầm những tin tức kia như thế nào cũng không kiếm được vết tích của nơi đó.
Đến mức bây giờ ông ta còn có ý nghĩ bỏ cuộc.
Nhưng không ngờ, khoảnh khắc này lại nghe được từ này trong miệng Trần Bình, điều này làm cho ông ta cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
“Cậu nói cậu đến từ chỗ giao giới của thiên đạo... Cậu là cường giả bí ẩn tới từ nơi đó sao?”
Tứ trưởng lão cũng không đoái hoài tới mình đang bị người ta tóm trong tay, ông ta cực kỳ hưng phấn lên tiếng hỏi, đáy mắt loé lên vẻ mong đợi.
Nếu như đối phương thực sự là cường giả đến từ chỗ đó, vậy cho dù bây giờ ông ta bị Trần Bình đập đầu cũng không có vấn đề gì.
Dù sao có thể được người thế này chỉ điểm, đó chính là chuyện lớn được nhờ cả đời.
“Nếu như cậu thực sự là người ở chỗ giao giới của thiên đạo thì tốt quá rồi. Tôi có rất nhiều vấn đề muốn lĩnh giáo cậu một phen!”.
Thấy thái độ này của tứ trưởng lão, Trần Bình không nhịn được lộ ra nụ cười xán lạn. “Mấy người cũng không biết sao?” Anh ngẩng đầu nhìn đám người chung quanh. Ngay cả đại trưởng lão cũng một vẻ mờ mịt. Mặc dù đại trưởng lão cũng nghe đến chỗ giao giới của thiên đạo, nhưng ông ta cũng không hiểu đó là gì. Ông ta còn tưởng rằng đó là nơi lịch luyện thông thường thôi, cho nên cũng không để trong lòng.
Người không để ý chuyện bên ngoài giống ông ta, chỉ biết là người tu hành thông thường không thể biết quá nhiều bí mật.
Thấy dáng vẻ không biết gì của họ, Trần Bình phất tay, trực tiếp bảo bọn họ xéo đi. Một trận gió nhanh chóng thổi qua, lập tức khiến những kẻ đang nằm rạp trên đất đều bị quét bay đi.
Trần Bình để lại một mình tứ trưởng lão, anh muốn trò chuyện với cái tên này.
Rõ ràng tứ trưởng lão biết không ít bí mật, một khi có thể moi được từ miệng đối phương, vậy thì đúng là cực. kỳ đáng giá.
Thấy cái tên bị tóm trong tay còn làm ra vẻ mặt cực kỳ sùng bái nhìn mình, đột nhiên cảm thấy thì ra đây chính là đi mòn gót sắt không tìm thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu.
“Đi theo tôi, tôi rất muốn nói chuyện với ông”
Trần Bình lập tức ném tứ trưởng lão vào một gian phòng, sau đó chuyển một cái ghế ra, tự mình ngồi xem ông ta.
Tứ trưởng lão ngửi được mùi hương linh trà, trong nháy mắt lộ ra vẻ hưng phấn, ông ta có thể đoán ra lá trà này tuyệt đối không kém, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với lá trà mà các tông môn lớn như bọn họ dùng.
Với cả chỉ cần ngửi mùi trà, ông ta đã cảm thấy cả người thoải mái, nếu như có thể uống một ngụm, vậy đi nhiên không cần nói nhiều.
Trần Bình không nói thêm gì, chỉ tự mình thưởng trà, vốn không có ý nói chuyện với đối phương.
Mà lúc này đây, tứ trưởng lão lúng túng đứng bên cạnh, ông ta lo lắng nhìn Trần Bình một chút, không biết mình có nên mở lời không.
"Chuyện kia... xin lỗi vị tiền bối này, hành động của tôi đã mạo phạm cậu”
“Trước đó tôi không biết cậu là người từ chỗ giao giới của thiên đạo tới! Đã vậy, bây giờ tôi cúi mình thỉnh tội với cậu.”
Con người tứ trưởng lão rất có quyết đoán, cũng không để ý nhục nhã mà trực tiếp đứng lên, khom người bái thật sâu, dáng vẻ là thật lòng biết sai.
Trần Bình có hơi kinh ngạc khi thấy đối phương vì muốn tăng thực lực mà không biết xấu hổ thế. Vậy mà ông ta lại khúm núm làm một con chó nịnh chủ.