Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2832
Chương 2832: Chấn động tông môn
Cô bị bắt phải mặc một bộ trang phục kì quái, mặc dù bộ trang phục này mặc lên cơ thể có kì lạ nhưng mơ mơ hồ hồ lại thấy đẹp. Quan trọng hơn là bộ đồ này vừa đẹp nhưng đồng thời một chút cũng không bị lộ, thậm chí còn có thể đủ để tự do hoạt động. "Chẳng lẽ tên đó là một nhà thiết kế quần áo? Hay là một thợ may?" Tư Mã Nam Chiêu vừa đi vừa nghĩ, rất nhanh đã đến phòng của tông chủ. Tông chủ cũng không nghĩ rằng Tư Mã Nam Chiếu lại đến nhanh như vậy. Ban đầu còn nghĩ Tư Mã Nam Chiêu sẽ bị giam giữ, nhưng sự thật rõ ràng không phải thế.
"Không ngờ cô đột ngột quay lại nhanh như vậy, thế nào? Tôi muốn biết tin tức đã điều tra ra rồi chứ?" Tông chủ cẩn thận hỏi, trên mặt ông ta hiện rõ lên vẻ căng thẳng.
Tính cách của người này Tư Mã Nam Chiêu rất rõ, vậy nên tiếp theo đối phương chắc chắn sẽ nói về lợi ích của bản thân.
"Kẻ đó xem ra không ổn" Tư Mã Nam Chiêu không khỏi lắc đầu.
"Trừ khi thực lực của kẻ đó cao đến cảnh giới khủng khiếp, để tôi xem, nếu không với tôi mà nói đó chỉ là một kẻ bình thường" Nghe thấy câu này, tông chủ cũng nghĩ có chút khó tin, mọi chuyện thật sự không thể đơn giản như vậy.
"Làm sao có thể là một người bình thường? Cô nghĩ rằng Kiếm Vân Tông sẽ hứng thú với một người bình thường sao?" Tông chủ không muốn tin điều này, dù gì ông cũng là một người thông minh, rất rõ ràng, không thể sử dụng người không có giá trị. Hơn nữa Trần Bình có được sự chú ý rất lớn từ đối phương, như vậy nhất định phải có thực lực.
"Phải rồi, tôi hỏi anh ta cái gì, anh ta đều thành thật trả lời tôi cái đó. Tư Mã Nam Chiêu mang ra từ trong tay áo một mảnh giấy rách, đặt trước mặt tông chủ, trình bày chi tiết cách sử dụng.
"Anh ta nói đem thứ này tùy tiện gắn vào một vũ khí sẽ làm cho vũ khí đó trở nên rất lợi hại". Nói dứt lời, Tư Mã Nam Chiêu nhìn xung quanh, trực tiếp lấy ra một cung tên từ bên cạnh.
"Đây là một vật trang trí bình thường, cùng lắm chỉ có thể làm đồ vật của người bình thường". Thấy đối phương hành động, tông chủ đương nhiên không từ chối, ông cũng muốn xem một chút về thật giả của chuyện này. Tư Mã Nam Chiêu trực tiếp dẫn mảnh giấy đó lên cung tên, một lát liền thấy hào quang xung quanh, chiếc cung tên tích tắc tràn đầy nguyên khí. Ngay sau đó diện mạo của chiếc cung tên đều từ từ biển hoá. Chiếc cung tên vừa đẹp vừa thích hợp để trang trí đã trở thành một chiếc cung uy mãnh vô địch. Do chiếc cung đã được Tư Mã Nam Chiêu biến hoá nên cũng rất phù hợp cho nữ nhân sử dụng. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !
"Rốt cuộc là chuyện gì? Đây chính là thứ cô nói với tôi là không có khả năng. Tổng chủ bây giờ cả người đều ngốc rồi. Ông đột nhiên cảm thấy bản thân dường như đã bỏ lỡ một nhân vật quý báu nào vậy.
"Đây chắc chắn là một loại thủ thuật che mắt, trên nhân gian không thể có loại bảo bối lợi hại như thế"
Tư Mã Nam Chiêu cũng có chút hoảng sợ, rất khó để giải thích, bản thân đã nhận thấy Trần Bình từ đầu đường đường là kẻ dối trá.
Hơn nữa Tư Mã Nam Chiều có ý kiến rất lớn về những thứ này, nếu Trần Bình thực sự lợi hại như trong tưởng tượng, vậy Tư Mã Nam Chiêu không dám tưởng tượng bản thân tiếp theo nên đối phó với Trần Bình như thế nào.
Mặc dù Tư Mã Nam Chiêu thẳng thắn, và cũng có sự kiêu ngạo nhưng trong lòng Tư Mã Nam Chiêu vô cùng sùng bái kẻ mạnh. Chỉ cần đối phương là một kẻ mạnh, vậy Tư Mã Nam Chiêu tính là liếm mặt cũng phải đến xin lỗi Trần Bình.
Nhìn thấy chiếc cung tên bên cạnh đang long lanh phát ra ánh sáng, tông chủ không khỏi lộ ra vẻ mặt mong chờ.
"Đưa cung tên cho tôi." Nói xong, ông trước tiếp bước về phía trước, hướng tới chiếc cung, thứ vũ khí đã lập tức rơi lên tay ông. Ban đầu ông là muốn để Tư Mã Nam Chiêu lấy chiếc cung đưa cho mình, nhưng đổi ý hay là tự mình lấy cho nhanh.
Sau khi lấy được chiếc cung, tông chủ đứng ngoài cửa sổ, tùy tiện kéo mũi tên trong khoảng không. Chỉ kéo một chút nhưng giây tiếp theo xuất hiện một trận mưa tên màu vàng, trực tiếp bắn ra. Nhìn thấy màn này cả đám người đều ngây ngốc. Tư Mã Nam Chiều nhất thời không biết nói thế nào, chỉ có thể đứng chết lặng nhìn tông chủ. Tông chủ cũng hoảng loạn nhìn Tư Mã Nam Chiêu, bọn họ hoàn toàn có thể phán đoán ra sức mạnh thực sự của thứ vũ khí này.
"Đơn giản đây chính là thứ thần thánh, nếu có bảo bối như thế này, tôi muốn giết kẻ cầm đầu Kiểm Vận tông không phải chỉ là việc trong phút chốc sao" Tông chủ không khỏi thở dài, trong lòng ông vô cùng kích động, sớm đã muốn chém giết rồi.
"Ông chớ vội, chúng tôi có đủ khả năng dùng thứ này, nói không chừng đối phương cũng dùng được, trong trường hợp thực lực chênh lệch không lớn, tham chiến với vũ khí này chỉ khiến mọi người thêm mệt".
Nếu vũ khí của bọn họ đều lợi hại giống nhau, đôi bên đều sẽ kiệt sức, còn không phân rõ thắng bại. Tư Mã Nam Chiêu rất rõ bản thân tông chủ và Kiếm Vân Tông rốt cuộc có mâu thuẫn gì. Giữa hai người tông chủ bọn họ đã đấu đá nhiều năm, Tư Mã Nam Chiêu cũng không muốn chú ý nhiều. Nhưng với tư cách là người đứng đầu môn phái, trong lòng Tư Mã Nam Chiều càng thêm rõ ràng, bất luận mọi chuyện nhất định phải bảo vệ danh dự của môn phái.
"Thứ vũ khí này có hạn, vậy những mảnh giấy đó còn chứ? Bất luận thế nào nhất định phải giữ đối phương lại" Tông chủ tùy tiện. nói, gương mặt hắn hiện lên một nụ cười tươi rói.
Sau khi nghe thấy lời này, Tư Mã Nam Chiêu không khỏi lắc đầu, đối phương chủ cho bản thân một mảnh: "Anh ta chỉ đưa cho tôi một mảnh, nói là để tôi lấy về đưa ông xem, tôi cũng không ngờ rằng lại có sức mạnh lớn như vậy, nếu sớm biết thì tôi đã hỏi hắn ta nhiều một chút."
Thậm chí là mua tôi cũng phải mua về thật nhiều.
Mặc dù Tư Mã Nam Chiêu thẳng thắn, và cũng có sự kiêu ngạo nhưng trong lòng Tư Mã Nam Chiêu vô cùng sùng bái kẻ mạnh. Chỉ cần đối phương là một kẻ mạnh, vậy Tư Mã Nam Chiêu tính là liếm mặt cũng phải đến xin lỗi Trần Bình.
Nhìn thấy chiếc cung tên bên cạnh đang long lanh phát ra ánh sáng, tông chủ không khỏi lộ ra vẻ mặt mong chờ.
"Đưa cung tên cho tôi." Nói xong, ông trước tiếp bước về phía trước, hướng tới chiếc cung, thứ vũ khí đã lập tức rơi lên tay ông. Ban đầu ông là muốn để Tư Mã Nam Chiêu lấy chiếc cung đưa cho mình, nhưng đổi ý hay là tự mình lấy cho nhanh.
Sau khi lấy được chiếc cung, tông chủ đứng ngoài cửa sổ, tùy tiện kéo mũi tên trong khoảng không. Chỉ kéo một chút nhưng giây tiếp theo xuất hiện một trận mưa tên màu vàng, trực tiếp bắn ra. Nhìn thấy màn này cả đám người đều ngây ngốc. Tư Mã Nam Chiều nhất thời không biết nói thế nào, chỉ có thể đứng chết lặng nhìn tông chủ. Tông chủ cũng hoảng loạn nhìn Tư Mã Nam Chiêu, bọn họ hoàn toàn có thể phán đoán ra sức mạnh thực sự của thứ vũ khí này.
"Đơn giản đây chính là thứ thần thánh, nếu có bảo bối như thế này, tôi muốn giết kẻ cầm đầu Kiểm Vận tông không phải chỉ là việc trong phút chốc sao" Tông chủ không khỏi thở dài, trong lòng ông vô cùng kích động, sớm đã muốn chém giết rồi.
"Ông chớ vội, chúng tôi có đủ khả năng dùng thứ này, nói không chừng đối phương cũng dùng được, trong trường hợp thực lực chênh lệch không lớn, tham chiến với vũ khí này chỉ khiến mọi người thêm mệt".
Nếu vũ khí của bọn họ đều lợi hại giống nhau, đôi bên đều sẽ kiệt sức, còn không phân rõ thắng bại. Tư Mã Nam Chiêu rất rõ bản thân tông chủ và Kiếm Vân Tông rốt cuộc có mâu thuẫn gì. Giữa hai người tông chủ bọn họ đã đấu đá nhiều năm, Tư Mã Nam Chiêu cũng không muốn chú ý nhiều. Nhưng với tư cách là người đứng đầu môn phái, trong lòng Tư Mã Nam Chiều càng thêm rõ ràng, bất luận mọi chuyện nhất định phải bảo vệ danh dự của môn phái.
"Thứ vũ khí này có hạn, vậy những mảnh giấy đó còn chứ? Bất luận thế nào nhất định phải giữ đối phương lại" Tông chủ tùy tiện. nói, gương mặt hắn hiện lên một nụ cười tươi rói.
Sau khi nghe thấy lời này, Tư Mã Nam Chiêu không khỏi lắc đầu, đối phương chủ cho bản thân một mảnh: "Anh ta chỉ đưa cho tôi một mảnh, nói là để tôi lấy về đưa ông xem, tôi cũng không ngờ rằng lại có sức mạnh lớn như vậy, nếu sớm biết thì tôi đã hỏi hắn ta nhiều một chút."
Thậm chí là mua tôi cũng phải mua về thật nhiều.
"Bây giờ tôi phải đi tìm hẳn, mua về nhiều thứ đó một chút." Tư Mã Nam Chiêu đang rất hối hận, hận không thể quay lại nhà Trần Bình, tìm anh mua một xấp.
"Đừng lo lắng, có chuyện gì bình tĩnh nói, nhớ là không được xúc phạm Trần Bình, người này hiện tại là vị khách quý nhất của chúng ta" Tông chủ cũng có chút lo lắng, ông đương nhiên biết tính khí của Tư Mã Nam Chiêu, vậy nên rất rõ Tư Mã Nam Chiêu tiếp theo muốn làm gì. Không phải ai cũng thích một người thẳng thắn. Bởi vì người này rất thẳng thắn, hơn nữa rất công bằng chính nghĩa, vì vậy trong lòng của tông chủ mới yêu quý cô.
Cô bị bắt phải mặc một bộ trang phục kì quái, mặc dù bộ trang phục này mặc lên cơ thể có kì lạ nhưng mơ mơ hồ hồ lại thấy đẹp. Quan trọng hơn là bộ đồ này vừa đẹp nhưng đồng thời một chút cũng không bị lộ, thậm chí còn có thể đủ để tự do hoạt động. "Chẳng lẽ tên đó là một nhà thiết kế quần áo? Hay là một thợ may?" Tư Mã Nam Chiêu vừa đi vừa nghĩ, rất nhanh đã đến phòng của tông chủ. Tông chủ cũng không nghĩ rằng Tư Mã Nam Chiếu lại đến nhanh như vậy. Ban đầu còn nghĩ Tư Mã Nam Chiêu sẽ bị giam giữ, nhưng sự thật rõ ràng không phải thế.
"Không ngờ cô đột ngột quay lại nhanh như vậy, thế nào? Tôi muốn biết tin tức đã điều tra ra rồi chứ?" Tông chủ cẩn thận hỏi, trên mặt ông ta hiện rõ lên vẻ căng thẳng.
Tính cách của người này Tư Mã Nam Chiêu rất rõ, vậy nên tiếp theo đối phương chắc chắn sẽ nói về lợi ích của bản thân.
"Kẻ đó xem ra không ổn" Tư Mã Nam Chiêu không khỏi lắc đầu.
"Trừ khi thực lực của kẻ đó cao đến cảnh giới khủng khiếp, để tôi xem, nếu không với tôi mà nói đó chỉ là một kẻ bình thường" Nghe thấy câu này, tông chủ cũng nghĩ có chút khó tin, mọi chuyện thật sự không thể đơn giản như vậy.
"Làm sao có thể là một người bình thường? Cô nghĩ rằng Kiếm Vân Tông sẽ hứng thú với một người bình thường sao?" Tông chủ không muốn tin điều này, dù gì ông cũng là một người thông minh, rất rõ ràng, không thể sử dụng người không có giá trị. Hơn nữa Trần Bình có được sự chú ý rất lớn từ đối phương, như vậy nhất định phải có thực lực.
"Phải rồi, tôi hỏi anh ta cái gì, anh ta đều thành thật trả lời tôi cái đó. Tư Mã Nam Chiêu mang ra từ trong tay áo một mảnh giấy rách, đặt trước mặt tông chủ, trình bày chi tiết cách sử dụng.
"Anh ta nói đem thứ này tùy tiện gắn vào một vũ khí sẽ làm cho vũ khí đó trở nên rất lợi hại". Nói dứt lời, Tư Mã Nam Chiêu nhìn xung quanh, trực tiếp lấy ra một cung tên từ bên cạnh.
"Đây là một vật trang trí bình thường, cùng lắm chỉ có thể làm đồ vật của người bình thường". Thấy đối phương hành động, tông chủ đương nhiên không từ chối, ông cũng muốn xem một chút về thật giả của chuyện này. Tư Mã Nam Chiêu trực tiếp dẫn mảnh giấy đó lên cung tên, một lát liền thấy hào quang xung quanh, chiếc cung tên tích tắc tràn đầy nguyên khí. Ngay sau đó diện mạo của chiếc cung tên đều từ từ biển hoá. Chiếc cung tên vừa đẹp vừa thích hợp để trang trí đã trở thành một chiếc cung uy mãnh vô địch. Do chiếc cung đã được Tư Mã Nam Chiêu biến hoá nên cũng rất phù hợp cho nữ nhân sử dụng. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !
"Rốt cuộc là chuyện gì? Đây chính là thứ cô nói với tôi là không có khả năng. Tổng chủ bây giờ cả người đều ngốc rồi. Ông đột nhiên cảm thấy bản thân dường như đã bỏ lỡ một nhân vật quý báu nào vậy.
"Đây chắc chắn là một loại thủ thuật che mắt, trên nhân gian không thể có loại bảo bối lợi hại như thế"
Tư Mã Nam Chiêu cũng có chút hoảng sợ, rất khó để giải thích, bản thân đã nhận thấy Trần Bình từ đầu đường đường là kẻ dối trá.
Hơn nữa Tư Mã Nam Chiều có ý kiến rất lớn về những thứ này, nếu Trần Bình thực sự lợi hại như trong tưởng tượng, vậy Tư Mã Nam Chiêu không dám tưởng tượng bản thân tiếp theo nên đối phó với Trần Bình như thế nào.
Mặc dù Tư Mã Nam Chiêu thẳng thắn, và cũng có sự kiêu ngạo nhưng trong lòng Tư Mã Nam Chiêu vô cùng sùng bái kẻ mạnh. Chỉ cần đối phương là một kẻ mạnh, vậy Tư Mã Nam Chiêu tính là liếm mặt cũng phải đến xin lỗi Trần Bình.
Nhìn thấy chiếc cung tên bên cạnh đang long lanh phát ra ánh sáng, tông chủ không khỏi lộ ra vẻ mặt mong chờ.
"Đưa cung tên cho tôi." Nói xong, ông trước tiếp bước về phía trước, hướng tới chiếc cung, thứ vũ khí đã lập tức rơi lên tay ông. Ban đầu ông là muốn để Tư Mã Nam Chiêu lấy chiếc cung đưa cho mình, nhưng đổi ý hay là tự mình lấy cho nhanh.
Sau khi lấy được chiếc cung, tông chủ đứng ngoài cửa sổ, tùy tiện kéo mũi tên trong khoảng không. Chỉ kéo một chút nhưng giây tiếp theo xuất hiện một trận mưa tên màu vàng, trực tiếp bắn ra. Nhìn thấy màn này cả đám người đều ngây ngốc. Tư Mã Nam Chiều nhất thời không biết nói thế nào, chỉ có thể đứng chết lặng nhìn tông chủ. Tông chủ cũng hoảng loạn nhìn Tư Mã Nam Chiêu, bọn họ hoàn toàn có thể phán đoán ra sức mạnh thực sự của thứ vũ khí này.
"Đơn giản đây chính là thứ thần thánh, nếu có bảo bối như thế này, tôi muốn giết kẻ cầm đầu Kiểm Vận tông không phải chỉ là việc trong phút chốc sao" Tông chủ không khỏi thở dài, trong lòng ông vô cùng kích động, sớm đã muốn chém giết rồi.
"Ông chớ vội, chúng tôi có đủ khả năng dùng thứ này, nói không chừng đối phương cũng dùng được, trong trường hợp thực lực chênh lệch không lớn, tham chiến với vũ khí này chỉ khiến mọi người thêm mệt".
Nếu vũ khí của bọn họ đều lợi hại giống nhau, đôi bên đều sẽ kiệt sức, còn không phân rõ thắng bại. Tư Mã Nam Chiêu rất rõ bản thân tông chủ và Kiếm Vân Tông rốt cuộc có mâu thuẫn gì. Giữa hai người tông chủ bọn họ đã đấu đá nhiều năm, Tư Mã Nam Chiêu cũng không muốn chú ý nhiều. Nhưng với tư cách là người đứng đầu môn phái, trong lòng Tư Mã Nam Chiều càng thêm rõ ràng, bất luận mọi chuyện nhất định phải bảo vệ danh dự của môn phái.
"Thứ vũ khí này có hạn, vậy những mảnh giấy đó còn chứ? Bất luận thế nào nhất định phải giữ đối phương lại" Tông chủ tùy tiện. nói, gương mặt hắn hiện lên một nụ cười tươi rói.
Sau khi nghe thấy lời này, Tư Mã Nam Chiêu không khỏi lắc đầu, đối phương chủ cho bản thân một mảnh: "Anh ta chỉ đưa cho tôi một mảnh, nói là để tôi lấy về đưa ông xem, tôi cũng không ngờ rằng lại có sức mạnh lớn như vậy, nếu sớm biết thì tôi đã hỏi hắn ta nhiều một chút."
Thậm chí là mua tôi cũng phải mua về thật nhiều.
Mặc dù Tư Mã Nam Chiêu thẳng thắn, và cũng có sự kiêu ngạo nhưng trong lòng Tư Mã Nam Chiêu vô cùng sùng bái kẻ mạnh. Chỉ cần đối phương là một kẻ mạnh, vậy Tư Mã Nam Chiêu tính là liếm mặt cũng phải đến xin lỗi Trần Bình.
Nhìn thấy chiếc cung tên bên cạnh đang long lanh phát ra ánh sáng, tông chủ không khỏi lộ ra vẻ mặt mong chờ.
"Đưa cung tên cho tôi." Nói xong, ông trước tiếp bước về phía trước, hướng tới chiếc cung, thứ vũ khí đã lập tức rơi lên tay ông. Ban đầu ông là muốn để Tư Mã Nam Chiêu lấy chiếc cung đưa cho mình, nhưng đổi ý hay là tự mình lấy cho nhanh.
Sau khi lấy được chiếc cung, tông chủ đứng ngoài cửa sổ, tùy tiện kéo mũi tên trong khoảng không. Chỉ kéo một chút nhưng giây tiếp theo xuất hiện một trận mưa tên màu vàng, trực tiếp bắn ra. Nhìn thấy màn này cả đám người đều ngây ngốc. Tư Mã Nam Chiều nhất thời không biết nói thế nào, chỉ có thể đứng chết lặng nhìn tông chủ. Tông chủ cũng hoảng loạn nhìn Tư Mã Nam Chiêu, bọn họ hoàn toàn có thể phán đoán ra sức mạnh thực sự của thứ vũ khí này.
"Đơn giản đây chính là thứ thần thánh, nếu có bảo bối như thế này, tôi muốn giết kẻ cầm đầu Kiểm Vận tông không phải chỉ là việc trong phút chốc sao" Tông chủ không khỏi thở dài, trong lòng ông vô cùng kích động, sớm đã muốn chém giết rồi.
"Ông chớ vội, chúng tôi có đủ khả năng dùng thứ này, nói không chừng đối phương cũng dùng được, trong trường hợp thực lực chênh lệch không lớn, tham chiến với vũ khí này chỉ khiến mọi người thêm mệt".
Nếu vũ khí của bọn họ đều lợi hại giống nhau, đôi bên đều sẽ kiệt sức, còn không phân rõ thắng bại. Tư Mã Nam Chiêu rất rõ bản thân tông chủ và Kiếm Vân Tông rốt cuộc có mâu thuẫn gì. Giữa hai người tông chủ bọn họ đã đấu đá nhiều năm, Tư Mã Nam Chiêu cũng không muốn chú ý nhiều. Nhưng với tư cách là người đứng đầu môn phái, trong lòng Tư Mã Nam Chiều càng thêm rõ ràng, bất luận mọi chuyện nhất định phải bảo vệ danh dự của môn phái.
"Thứ vũ khí này có hạn, vậy những mảnh giấy đó còn chứ? Bất luận thế nào nhất định phải giữ đối phương lại" Tông chủ tùy tiện. nói, gương mặt hắn hiện lên một nụ cười tươi rói.
Sau khi nghe thấy lời này, Tư Mã Nam Chiêu không khỏi lắc đầu, đối phương chủ cho bản thân một mảnh: "Anh ta chỉ đưa cho tôi một mảnh, nói là để tôi lấy về đưa ông xem, tôi cũng không ngờ rằng lại có sức mạnh lớn như vậy, nếu sớm biết thì tôi đã hỏi hắn ta nhiều một chút."
Thậm chí là mua tôi cũng phải mua về thật nhiều.
"Bây giờ tôi phải đi tìm hẳn, mua về nhiều thứ đó một chút." Tư Mã Nam Chiêu đang rất hối hận, hận không thể quay lại nhà Trần Bình, tìm anh mua một xấp.
"Đừng lo lắng, có chuyện gì bình tĩnh nói, nhớ là không được xúc phạm Trần Bình, người này hiện tại là vị khách quý nhất của chúng ta" Tông chủ cũng có chút lo lắng, ông đương nhiên biết tính khí của Tư Mã Nam Chiêu, vậy nên rất rõ Tư Mã Nam Chiêu tiếp theo muốn làm gì. Không phải ai cũng thích một người thẳng thắn. Bởi vì người này rất thẳng thắn, hơn nữa rất công bằng chính nghĩa, vì vậy trong lòng của tông chủ mới yêu quý cô.