Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2831
Chương 2831: Thế giới đằng sau Truyền Tống Trận
“Không cần đuổi tôi đi, tôi biết được những chuyện cần biết tôi sẽ tự rời đi.”
Nhìn thấy động tác đó của Trần Bình, Tư Mã Nam Chiếu chỉ khẽ nhếch môi, mặc dù Tư Mã Nam Chiêu là một người rất oanh liệt, một người phụ nữ rất thẳng thắn, nhưng nhìn thấy hành động của đối phương, cô cũng thừa biết đang muốn đuổi cô đi. Tư Mã Nam Chiêu cũng không muốn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian, cô ta lập tức quay lưng bỏ đi, nếu như đã lấy được thứ mình muốn, Tư Mã Nam Chiêu sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian vàng bạc của mình.
“Người phụ nữ đó rốt cuộc là loại gì thế? Chúng ta có nên đi xem kịch hay không?
Cổ Lạc Lạc đối với việc này cứ nhớ mãi không quên, muốn qua đó tìm hiểu rõ ràng xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Nghe tới câu này, Sư Chấn Thiên nhịn không được mà thở dài, nếu như trong lòng cậu ta đã tò mò như thế, vậy cậu ta nhất định sẽ không ngừng đoán tới đoán lui.
"Tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, lão đại của chúng ta tuyệt đối không thể nào có một chút quan hệ gì với người phụ nữ đó, cậu vẫn cứ không tin tối”. Nói tới đây Sư Chấn Thiên nhịn không nổi vỗ mạnh vào đầu Cổ Lạc Lạc, thề rằng muốn cùng với Cổ Lạc Lạc cá cược một phen. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !
Nhìn thấy bộ dạng thề thốt của Sư Chấn Thiên, Cổ Lạc Lạc cũng bó tay.
"Tôi chưa từng nói lão đại nhà chúng ta có vấn đề, tôi chỉ nói người phụ nữ đó rất kì lạ, vì vậy chuyện này chúng ta nên báo lại với lão đại”. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !
Cổ Lạc Lạc cũng cảm thấy có chút xấu hổ, hắn sợ đối phương hiểu lầm ý của mình, thật ra hắn thật cũng không muốn đắc tội với Trần Bình theo cách này. Hai người hi hi ha ha với nhau rồi đi thẳng đến phòng của Trần Bình. Rất nhanh họ liền ngửi thấy mùi thơm. Sư Chẩn Thiên chau mày lại, anh rõ ràng cảm thấy được mùi hương này giống hệt với mùi hương trên người phụ nữ kia. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !
Sư Chấn Thiên lập tức đẩy của hốt hoảng nói.
"Lão đại, vừa mới có một người phụ nữ đứng trước của tìm anh, có điều bị em đuổi đi mất rồi.”
Trần Bình chầm chậm ngẩng đầu nhìn bọn họ, không ngờ rằng hai tên chết tiệt này chậm chạp như thế.
"Nếu như mày tới sớm một chút thì đã có thể gặp được người phụ nữ đó rồi, tao còn tưởng chúng mày ở nhà sẽ đề phòng một chút, người ta đã qua đây được một lúc rồi 2 đứa mày mới đến.
Nói xong Trần Bình nhịn không được mà thở dài, tính cảnh giác hai tên ngốc này thật sự là quá thấp, xem ra vẫn chưa từng trải qua khổ ải khó khăn. Nhìn bộ dạng để cho chúng nó từ từ cảm nhận một chút, thế nào gọi là nâng cao cảnh giác. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !
Sau khi nghe Trần Bình nói, trên mặt 2 người có chút xấu hổ, không ngờ người phụ nữ đó lại không cần mặt mũi như vậy, còn dám lén lén lút lút xông vào.
"Cô ta là con ruột của Nhạc Đấu, lần này đến đây là muốn tìm cho ra bí mật của Kiếm Vân Tông mà thôi”.
Trần Bình cũng chẳng giấu gì hai người bọn họ, đem toàn bộ sự tình đều nói ra hết, trong lòng anh biết rõ chuyện này sẽ chẳng giấu được bao lâu. Với lại nó cũng chẳng phải là bí mật gì quá to lớn, bây giờ thái độ của anh đối với Kiếm Vân Tông cũng rất không tốt. Trần Bình vừa hay lợi dụng cơ hội lần này, có thể trừ khử Kiếm Vân Tông.
“Tiếp theo tạo sẽ kích động mâu thuẫn trước đây của 2 môn phái, đợi đến khi bọn chúng sức cùng lực kiệt rồi mày có thể đi theo tao đến lục địa đó xem xem.
“Cứ nghĩ tới Truyền Tống Trận này, 2 hai mắt của Trần Bình liền sáng rực, anh đối với Truyền Tống Trận này vô cùng khao khát. Càng quan trọng hơn là Trần Bình rất muốn trở lại lục địa đó. Hơn nữa với thực lực hiện tại của anh hoàn toàn có thể xưng vương, đám người năm đó muốn đối phó anh trước đây giờ chỉ còn một con đường chết.
Báo thù là chuyện sớm muộn mà thôi, anh sớm đã nhìn không thuận mắt đám người đó rồi.
“Lão đại, em cũng muốn đi lục địa mới, võ công của em hiện tại đã tiến bộ nhiều rồi, tuyệt đối không kéo bất cứ ai đi sau hậu thuẫn em nữa”
Cổ Lạc Lạc sớm đã thông qua cuộc đối thoại của Sư Chấn Thiên mà lí giải được sự tình. Đối với vùng lục địa đầy thần bí này, không có ai là không khao khát nó. Cổ Lạc Lạc ngày trước chưa từng nghĩ rằng mình lại có được cơ hội như vậy. Bây giờ có Trần Bình rồi, anh đương nhiên muốn tự mình trải nghiệm thử những thứ khác nhau trong cuộc đời. Dù sao thì cũng cô đơn một mình, cứ cho là gà trống một mình thì đã sao.
Nhìn thấy ánh mắt đầy khao khát của Cổ Lạc Lạc, Trần Bình đột nhiên thấy khó xử, anh cầm chén trà trên bàn ném mạnh về phía Cổ Lạc Lạc. Anh dùng lực không hề nhẹ, nếu như ném trúng vào Cổ Lạc Lạc thì nhất định là bị thương rất nặng.
Cổ Lạc Lạc không nhanh không chạm tránh được một chưởng, thành công qua được phép thử của Trần Bình.
"Lão đại anh từng tìm cách làm khó em nhé, với thực lực hiện tại của em tránh một chương đánh lén này của anh dễ như trở bàn tay”
Tránh được một đòn đánh lén của Trần Bình, Cổ Lạc Lạc vui đến nỗi không giấu nổi có chút đắc ý trên mặt.
Chén trà khi nãy vỡ tanh bành trên sàn nhà đột nhiên tụ hợp lại lao thẳng về phía Cổ Lạc Lạc
Cổ Lạc Lạc nhất thời không chú ý, lúc này mới tán loạn tránh né.
Trần Bình nghiêm giọng: “Một khi đã vào trận đấu thì tuyệt đối không được lơ là cảnh giác, bản lĩnh thật sự của đối thủ như thế nào hồi cuối mới biết được.”
Đồng thời trong lòng anh cũng nắm được đại khái thực lực của Cổ Lạc Lạc.
Trần Bình biết trong khoảng thời gian này Cổ Lạc Lạc thông qua việc luyện tập không ngừng nghỉ cũng có một chút tiến bộ nhưng không ngờ sự tiến bộ của Cổ Lạc Lạc lại đáng kinh ngạc đến vậy.
Không hổ danh là nòi giống Thiên Chi Kiểu Tử, rất thích hợp để tu hành.
Trần Bình bây giờ đã cho Cổ Lạc Lạc nguồn lực tu luyện rất lớn, đủ để Cổ Lạc Lạc triệt để lên tới mức tiếp theo.
“Nếu như mày đã thành tâm thành ý muốn đi cùng tạo đương nhiên tạo sẽ không từ chối, mau trở về thu dọn đồ đạc đi, một lúc nữa chúng ta lên đường”
Mặc dù người của bọn Lạc Đầu Tông đến tìm anh, nhưng Trần Bình cũng không muốn để ý tới bọn họ.
Hai môn phái đều muốn đến tìm anh nhưng cuối cùng ai là người tìm được thì phải dựa và số mệnh rồi, tới lúc đó những môn phái trước đây cũng đã đại chiến một trận.
Báo thù là chuyện sớm muộn mà thôi, anh sớm đã nhìn không thuận mắt đám người đó rồi.
“Lão đại, em cũng muốn đi lục địa mới, võ công của em hiện tại đã tiến bộ nhiều rồi, tuyệt đối không kéo bất cứ ai đi sau hậu thuẫn em nữa”
Cổ Lạc Lạc sớm đã thông qua cuộc đối thoại của Sư Chấn Thiên mà lí giải được sự tình. Đối với vùng lục địa đầy thần bí này, không có ai là không khao khát nó. Cổ Lạc Lạc ngày trước chưa từng nghĩ rằng mình lại có được cơ hội như vậy. Bây giờ có Trần Bình rồi, anh đương nhiên muốn tự mình trải nghiệm thử những thứ khác nhau trong cuộc đời. Dù sao thì cũng cô đơn một mình, cứ cho là gà trống một mình thì đã sao.
Nhìn thấy ánh mắt đầy khao khát của Cổ Lạc Lạc, Trần Bình đột nhiên thấy khó xử, anh cầm chén trà trên bàn ném mạnh về phía Cổ Lạc Lạc. Anh dùng lực không hề nhẹ, nếu như ném trúng vào Cổ Lạc Lạc thì nhất định là bị thương rất nặng.
Cổ Lạc Lạc không nhanh không chạm tránh được một chưởng, thành công qua được phép thử của Trần Bình.
"Lão đại anh từng tìm cách làm khó em nhé, với thực lực hiện tại của em tránh một chương đánh lén này của anh dễ như trở bàn tay”
Tránh được một đòn đánh lén của Trần Bình, Cổ Lạc Lạc vui đến nỗi không giấu nổi có chút đắc ý trên mặt.
Chén trà khi nãy vỡ tanh bành trên sàn nhà đột nhiên tụ hợp lại lao thẳng về phía Cổ Lạc Lạc
Cổ Lạc Lạc nhất thời không chú ý, lúc này mới tán loạn tránh né.
Trần Bình nghiêm giọng: “Một khi đã vào trận đấu thì tuyệt đối không được lơ là cảnh giác, bản lĩnh thật sự của đối thủ như thế nào hồi cuối mới biết được.”
Đồng thời trong lòng anh cũng nắm được đại khái thực lực của Cổ Lạc Lạc.
Trần Bình biết trong khoảng thời gian này Cổ Lạc Lạc thông qua việc luyện tập không ngừng nghỉ cũng có một chút tiến bộ nhưng không ngờ sự tiến bộ của Cổ Lạc Lạc lại đáng kinh ngạc đến vậy.
Không hổ danh là nòi giống Thiên Chi Kiểu Tử, rất thích hợp để tu hành.
Trần Bình bây giờ đã cho Cổ Lạc Lạc nguồn lực tu luyện rất lớn, đủ để Cổ Lạc Lạc triệt để lên tới mức tiếp theo.
“Nếu như mày đã thành tâm thành ý muốn đi cùng tạo đương nhiên tạo sẽ không từ chối, mau trở về thu dọn đồ đạc đi, một lúc nữa chúng ta lên đường”
Mặc dù người của bọn Lạc Đầu Tông đến tìm anh, nhưng Trần Bình cũng không muốn để ý tới bọn họ.
Hai môn phái đều muốn đến tìm anh nhưng cuối cùng ai là người tìm được thì phải dựa và số mệnh rồi, tới lúc đó những môn phái trước đây cũng đã đại chiến một trận.
Còn Trần Bình Ngư ông đắc lợi, ung dung tiêu sái rời khỏi đó.
Đúng lúc này, Tư mã Nam Chiêu cầm mảnh giấy cũ nát mà Trần Bình đưa cho trở về môn phái.
Tuy Tư Mã Nam Chiêu vô cùng xem thường mảnh giấy này, nhưng vẫn cẩn thận giữ nó lại bên mình.
Tư Mã Nam Chiêu vô cùng hiếu kì với những gì Trần Bình nói với cô ta, nhưng trong lòng cô ta vẫn có một ý tứ nghi ngờ. Trên thế giới này lấy đâu ra bảo vật lợi hại như thế, chỉ cần chạm nhẹ vào mặt vũ khí, vũ khí liền biến thành thứ đồ vô cùng lợi hại. Điều này không thể nào tồn tại được. Nghĩ tới đây Tư Mã Nam Chiêu liền thở dài, chuyển đi lần này coi như công cốc.
“Không cần đuổi tôi đi, tôi biết được những chuyện cần biết tôi sẽ tự rời đi.”
Nhìn thấy động tác đó của Trần Bình, Tư Mã Nam Chiếu chỉ khẽ nhếch môi, mặc dù Tư Mã Nam Chiêu là một người rất oanh liệt, một người phụ nữ rất thẳng thắn, nhưng nhìn thấy hành động của đối phương, cô cũng thừa biết đang muốn đuổi cô đi. Tư Mã Nam Chiêu cũng không muốn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian, cô ta lập tức quay lưng bỏ đi, nếu như đã lấy được thứ mình muốn, Tư Mã Nam Chiêu sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian vàng bạc của mình.
“Người phụ nữ đó rốt cuộc là loại gì thế? Chúng ta có nên đi xem kịch hay không?
Cổ Lạc Lạc đối với việc này cứ nhớ mãi không quên, muốn qua đó tìm hiểu rõ ràng xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Nghe tới câu này, Sư Chấn Thiên nhịn không được mà thở dài, nếu như trong lòng cậu ta đã tò mò như thế, vậy cậu ta nhất định sẽ không ngừng đoán tới đoán lui.
"Tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, lão đại của chúng ta tuyệt đối không thể nào có một chút quan hệ gì với người phụ nữ đó, cậu vẫn cứ không tin tối”. Nói tới đây Sư Chấn Thiên nhịn không nổi vỗ mạnh vào đầu Cổ Lạc Lạc, thề rằng muốn cùng với Cổ Lạc Lạc cá cược một phen. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !
Nhìn thấy bộ dạng thề thốt của Sư Chấn Thiên, Cổ Lạc Lạc cũng bó tay.
"Tôi chưa từng nói lão đại nhà chúng ta có vấn đề, tôi chỉ nói người phụ nữ đó rất kì lạ, vì vậy chuyện này chúng ta nên báo lại với lão đại”. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !
Cổ Lạc Lạc cũng cảm thấy có chút xấu hổ, hắn sợ đối phương hiểu lầm ý của mình, thật ra hắn thật cũng không muốn đắc tội với Trần Bình theo cách này. Hai người hi hi ha ha với nhau rồi đi thẳng đến phòng của Trần Bình. Rất nhanh họ liền ngửi thấy mùi thơm. Sư Chẩn Thiên chau mày lại, anh rõ ràng cảm thấy được mùi hương này giống hệt với mùi hương trên người phụ nữ kia. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !
Sư Chấn Thiên lập tức đẩy của hốt hoảng nói.
"Lão đại, vừa mới có một người phụ nữ đứng trước của tìm anh, có điều bị em đuổi đi mất rồi.”
Trần Bình chầm chậm ngẩng đầu nhìn bọn họ, không ngờ rằng hai tên chết tiệt này chậm chạp như thế.
"Nếu như mày tới sớm một chút thì đã có thể gặp được người phụ nữ đó rồi, tao còn tưởng chúng mày ở nhà sẽ đề phòng một chút, người ta đã qua đây được một lúc rồi 2 đứa mày mới đến.
Nói xong Trần Bình nhịn không được mà thở dài, tính cảnh giác hai tên ngốc này thật sự là quá thấp, xem ra vẫn chưa từng trải qua khổ ải khó khăn. Nhìn bộ dạng để cho chúng nó từ từ cảm nhận một chút, thế nào gọi là nâng cao cảnh giác. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !
Sau khi nghe Trần Bình nói, trên mặt 2 người có chút xấu hổ, không ngờ người phụ nữ đó lại không cần mặt mũi như vậy, còn dám lén lén lút lút xông vào.
"Cô ta là con ruột của Nhạc Đấu, lần này đến đây là muốn tìm cho ra bí mật của Kiếm Vân Tông mà thôi”.
Trần Bình cũng chẳng giấu gì hai người bọn họ, đem toàn bộ sự tình đều nói ra hết, trong lòng anh biết rõ chuyện này sẽ chẳng giấu được bao lâu. Với lại nó cũng chẳng phải là bí mật gì quá to lớn, bây giờ thái độ của anh đối với Kiếm Vân Tông cũng rất không tốt. Trần Bình vừa hay lợi dụng cơ hội lần này, có thể trừ khử Kiếm Vân Tông.
“Tiếp theo tạo sẽ kích động mâu thuẫn trước đây của 2 môn phái, đợi đến khi bọn chúng sức cùng lực kiệt rồi mày có thể đi theo tao đến lục địa đó xem xem.
“Cứ nghĩ tới Truyền Tống Trận này, 2 hai mắt của Trần Bình liền sáng rực, anh đối với Truyền Tống Trận này vô cùng khao khát. Càng quan trọng hơn là Trần Bình rất muốn trở lại lục địa đó. Hơn nữa với thực lực hiện tại của anh hoàn toàn có thể xưng vương, đám người năm đó muốn đối phó anh trước đây giờ chỉ còn một con đường chết.
Báo thù là chuyện sớm muộn mà thôi, anh sớm đã nhìn không thuận mắt đám người đó rồi.
“Lão đại, em cũng muốn đi lục địa mới, võ công của em hiện tại đã tiến bộ nhiều rồi, tuyệt đối không kéo bất cứ ai đi sau hậu thuẫn em nữa”
Cổ Lạc Lạc sớm đã thông qua cuộc đối thoại của Sư Chấn Thiên mà lí giải được sự tình. Đối với vùng lục địa đầy thần bí này, không có ai là không khao khát nó. Cổ Lạc Lạc ngày trước chưa từng nghĩ rằng mình lại có được cơ hội như vậy. Bây giờ có Trần Bình rồi, anh đương nhiên muốn tự mình trải nghiệm thử những thứ khác nhau trong cuộc đời. Dù sao thì cũng cô đơn một mình, cứ cho là gà trống một mình thì đã sao.
Nhìn thấy ánh mắt đầy khao khát của Cổ Lạc Lạc, Trần Bình đột nhiên thấy khó xử, anh cầm chén trà trên bàn ném mạnh về phía Cổ Lạc Lạc. Anh dùng lực không hề nhẹ, nếu như ném trúng vào Cổ Lạc Lạc thì nhất định là bị thương rất nặng.
Cổ Lạc Lạc không nhanh không chạm tránh được một chưởng, thành công qua được phép thử của Trần Bình.
"Lão đại anh từng tìm cách làm khó em nhé, với thực lực hiện tại của em tránh một chương đánh lén này của anh dễ như trở bàn tay”
Tránh được một đòn đánh lén của Trần Bình, Cổ Lạc Lạc vui đến nỗi không giấu nổi có chút đắc ý trên mặt.
Chén trà khi nãy vỡ tanh bành trên sàn nhà đột nhiên tụ hợp lại lao thẳng về phía Cổ Lạc Lạc
Cổ Lạc Lạc nhất thời không chú ý, lúc này mới tán loạn tránh né.
Trần Bình nghiêm giọng: “Một khi đã vào trận đấu thì tuyệt đối không được lơ là cảnh giác, bản lĩnh thật sự của đối thủ như thế nào hồi cuối mới biết được.”
Đồng thời trong lòng anh cũng nắm được đại khái thực lực của Cổ Lạc Lạc.
Trần Bình biết trong khoảng thời gian này Cổ Lạc Lạc thông qua việc luyện tập không ngừng nghỉ cũng có một chút tiến bộ nhưng không ngờ sự tiến bộ của Cổ Lạc Lạc lại đáng kinh ngạc đến vậy.
Không hổ danh là nòi giống Thiên Chi Kiểu Tử, rất thích hợp để tu hành.
Trần Bình bây giờ đã cho Cổ Lạc Lạc nguồn lực tu luyện rất lớn, đủ để Cổ Lạc Lạc triệt để lên tới mức tiếp theo.
“Nếu như mày đã thành tâm thành ý muốn đi cùng tạo đương nhiên tạo sẽ không từ chối, mau trở về thu dọn đồ đạc đi, một lúc nữa chúng ta lên đường”
Mặc dù người của bọn Lạc Đầu Tông đến tìm anh, nhưng Trần Bình cũng không muốn để ý tới bọn họ.
Hai môn phái đều muốn đến tìm anh nhưng cuối cùng ai là người tìm được thì phải dựa và số mệnh rồi, tới lúc đó những môn phái trước đây cũng đã đại chiến một trận.
Báo thù là chuyện sớm muộn mà thôi, anh sớm đã nhìn không thuận mắt đám người đó rồi.
“Lão đại, em cũng muốn đi lục địa mới, võ công của em hiện tại đã tiến bộ nhiều rồi, tuyệt đối không kéo bất cứ ai đi sau hậu thuẫn em nữa”
Cổ Lạc Lạc sớm đã thông qua cuộc đối thoại của Sư Chấn Thiên mà lí giải được sự tình. Đối với vùng lục địa đầy thần bí này, không có ai là không khao khát nó. Cổ Lạc Lạc ngày trước chưa từng nghĩ rằng mình lại có được cơ hội như vậy. Bây giờ có Trần Bình rồi, anh đương nhiên muốn tự mình trải nghiệm thử những thứ khác nhau trong cuộc đời. Dù sao thì cũng cô đơn một mình, cứ cho là gà trống một mình thì đã sao.
Nhìn thấy ánh mắt đầy khao khát của Cổ Lạc Lạc, Trần Bình đột nhiên thấy khó xử, anh cầm chén trà trên bàn ném mạnh về phía Cổ Lạc Lạc. Anh dùng lực không hề nhẹ, nếu như ném trúng vào Cổ Lạc Lạc thì nhất định là bị thương rất nặng.
Cổ Lạc Lạc không nhanh không chạm tránh được một chưởng, thành công qua được phép thử của Trần Bình.
"Lão đại anh từng tìm cách làm khó em nhé, với thực lực hiện tại của em tránh một chương đánh lén này của anh dễ như trở bàn tay”
Tránh được một đòn đánh lén của Trần Bình, Cổ Lạc Lạc vui đến nỗi không giấu nổi có chút đắc ý trên mặt.
Chén trà khi nãy vỡ tanh bành trên sàn nhà đột nhiên tụ hợp lại lao thẳng về phía Cổ Lạc Lạc
Cổ Lạc Lạc nhất thời không chú ý, lúc này mới tán loạn tránh né.
Trần Bình nghiêm giọng: “Một khi đã vào trận đấu thì tuyệt đối không được lơ là cảnh giác, bản lĩnh thật sự của đối thủ như thế nào hồi cuối mới biết được.”
Đồng thời trong lòng anh cũng nắm được đại khái thực lực của Cổ Lạc Lạc.
Trần Bình biết trong khoảng thời gian này Cổ Lạc Lạc thông qua việc luyện tập không ngừng nghỉ cũng có một chút tiến bộ nhưng không ngờ sự tiến bộ của Cổ Lạc Lạc lại đáng kinh ngạc đến vậy.
Không hổ danh là nòi giống Thiên Chi Kiểu Tử, rất thích hợp để tu hành.
Trần Bình bây giờ đã cho Cổ Lạc Lạc nguồn lực tu luyện rất lớn, đủ để Cổ Lạc Lạc triệt để lên tới mức tiếp theo.
“Nếu như mày đã thành tâm thành ý muốn đi cùng tạo đương nhiên tạo sẽ không từ chối, mau trở về thu dọn đồ đạc đi, một lúc nữa chúng ta lên đường”
Mặc dù người của bọn Lạc Đầu Tông đến tìm anh, nhưng Trần Bình cũng không muốn để ý tới bọn họ.
Hai môn phái đều muốn đến tìm anh nhưng cuối cùng ai là người tìm được thì phải dựa và số mệnh rồi, tới lúc đó những môn phái trước đây cũng đã đại chiến một trận.
Còn Trần Bình Ngư ông đắc lợi, ung dung tiêu sái rời khỏi đó.
Đúng lúc này, Tư mã Nam Chiêu cầm mảnh giấy cũ nát mà Trần Bình đưa cho trở về môn phái.
Tuy Tư Mã Nam Chiêu vô cùng xem thường mảnh giấy này, nhưng vẫn cẩn thận giữ nó lại bên mình.
Tư Mã Nam Chiêu vô cùng hiếu kì với những gì Trần Bình nói với cô ta, nhưng trong lòng cô ta vẫn có một ý tứ nghi ngờ. Trên thế giới này lấy đâu ra bảo vật lợi hại như thế, chỉ cần chạm nhẹ vào mặt vũ khí, vũ khí liền biến thành thứ đồ vô cùng lợi hại. Điều này không thể nào tồn tại được. Nghĩ tới đây Tư Mã Nam Chiêu liền thở dài, chuyển đi lần này coi như công cốc.