Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2622
Chương 2622: Hang động quỷ dị
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
May mắn nơi này không có đối tượng mà Sư Chấn Thiên thầm thích, nếu không cái mặt mo này đúng là mất hết thể diện.
“Anh chính là một con sư tử theo chủ nghĩa đàn ông, nếu như bị đám hậu cung giai lệ của anh nhìn thấy cảnh này, đoán chừng sẽ bị mất hết mặt mũi."
Trần Bình cũng không kìm lòng được mà nói đối phương một câu, dáng vẻ cao lớn thô kệch của anh, phối hợp với động tác này, nhìn qua quả thật có chút buồn cười.
Sư Chấn Thiên cũng cảm thấy rất xấu hồ, không nghĩ đến chính mình lại mất mặt như thế.
Ngày thường chính mình rất chú ý đến hình tượng, từ trước đến nay sẽ không để cho mình chật vật như thế xuất hiện trước mặt bất kỳ ai.
Nhìn thoáng qua dáng vẻ đứng bên cạnh xem náo nhiệt của Trần Bình, Sư Chấn Thiên cũng nhanh chóng bình thường trở lại.
Dù sao cũng là bị lão đại của mình nhìn thấy, điều đó có gì ghê gớm đâu chứ, chỉ cần không phải bị đám em gái xinh đẹp nhìn thấy là được.
Nghĩ đến đây, trong nháy mắt Sư Chấn Thiên đã cảm thấy dễ chịu hơn.
Trần Bình nhìn thấy đối phương đột nhiên khôi phục lại vẻ mặt nhẹ nhõm, anh không khỏi cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, anh còn đang muốn nhân cơ hội này chế giễu thêm Sư Chấn Thiên vài câu.
Không nghĩ đến thằng cha Sư Chấn Thiên này lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh như thế, đây quả thật có chút không phù hợp với bản tính của anh ta.
Chẳng qua Trần Bình cũng không lãng phí quá nhiều thời gian vào trong chuyện này, sau khi Sư Chấn Thiên đứng lên, hai người bọn họ bắt đầu quan sát hang động này.
Theo lý thuyết mà nói, dạng hang động thần bị và quỷ dị này, nhất định có cất giấu bảo vật mới đúng.
“Nhìn hai bên thử xem, nhất định phải chú ý cần thận, tôi hoài nghỉ nơi này có bảo bối.
Trần Bình nhắc nhờ một câu, anh cũng không sợ Sư Chấn Thiên bị thương, chủ yếu là anh sợ Sư Chấn Thiên sẽ không cần thận mang đến rắc rối càng lớn.
Nghe thấy Trần Bình nói như thế, Sư Chấn Thiên khẽ gật đầu, rất rõ ràng bản thân anh ta cũng cảm thấy không thích hợp.
Ngay tại lúc bọn họ vừa mới hướng về phía trước đi được mấy bước, đột nhiên một quỷ ảnh xuất hiện ð ngay trước mặt mọi người.
Quỷ ảnh này có chút khủng bố, thậm chí còn mang theo từng đợt hôi thối.
Ngoại trừ điều đó thì còn kèm theo những tiếng hét thê thảm, xem ra giống như muốn dọa lui Trần Bình.
Nhìn thấy quỷ ảnh này, Trần Bình trực tiếp cách không đánh một bàn tay.
Một giây sau, quỷ ảnh lập tức bị một đám lửa điên cuồng thiêu đốt, kêu lên thảm thiết.
“Con chó con mèo gì cũng dám đến giả thần giả quỷ rồi hả?”
Trần Bình có chút khinh thường.
Vốn dĩ anh cho rằng đây là yêu thú tọa trấn nơi này gì đó, lại không nghĩ đến là thứ đồ chơi dở dở ương ương.
“A Cường!" Một tiếng hét thảm từ sâu trong hang động truyền đến.
Một người chống nạng, lưng hơi còng chậm rãi từ trong chỗ sâu của hang động đi tới.
Tóc của đối phương rất dài, tóc bạc phơ, trong lúc nhất thời khiến cho người ta khó mà phân biệt được giới tính.
“Các người thế mà giết chết A Cường của tôi!" Giọng nói của đối phương vô cùng khàn, đúng là không phân biệt được trống mái.
Trần Bình nghe thấy mấy lời này, không nhịn được nhíu mày.
“Là thứ quỷ ảnh này vô duyên vô cớ tiến hành công kích chúng tôi, bị người ta giết ngược lại không phải rất bình thường à?”
Những lời này vô cùng bình tĩnh, căn bản không có một xíu bị hù dọa nào.
Vốn dĩ Trần Bình chính là một người luyện chế đan dược, hỏa diễm mà anh có, đương nhiên là hỏa diềm đỉnh cấp nhất trong trời đất này.
Mà ngọn lửa đó đối với quỳ ảnh mà nói, đơn giản chính là trí mạng.
Chỉ cần hơi dính vào hỏa diễm của Trần Bình, trong nháy mắt sẽ tan thành mây khói.
Cho nên quỷ anh tên A Cường kia, trên cơ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
May mắn nơi này không có đối tượng mà Sư Chấn Thiên thầm thích, nếu không cái mặt mo này đúng là mất hết thể diện.
“Anh chính là một con sư tử theo chủ nghĩa đàn ông, nếu như bị đám hậu cung giai lệ của anh nhìn thấy cảnh này, đoán chừng sẽ bị mất hết mặt mũi."
Trần Bình cũng không kìm lòng được mà nói đối phương một câu, dáng vẻ cao lớn thô kệch của anh, phối hợp với động tác này, nhìn qua quả thật có chút buồn cười.
Sư Chấn Thiên cũng cảm thấy rất xấu hồ, không nghĩ đến chính mình lại mất mặt như thế.
Ngày thường chính mình rất chú ý đến hình tượng, từ trước đến nay sẽ không để cho mình chật vật như thế xuất hiện trước mặt bất kỳ ai.
Nhìn thoáng qua dáng vẻ đứng bên cạnh xem náo nhiệt của Trần Bình, Sư Chấn Thiên cũng nhanh chóng bình thường trở lại.
Dù sao cũng là bị lão đại của mình nhìn thấy, điều đó có gì ghê gớm đâu chứ, chỉ cần không phải bị đám em gái xinh đẹp nhìn thấy là được.
Nghĩ đến đây, trong nháy mắt Sư Chấn Thiên đã cảm thấy dễ chịu hơn.
Trần Bình nhìn thấy đối phương đột nhiên khôi phục lại vẻ mặt nhẹ nhõm, anh không khỏi cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, anh còn đang muốn nhân cơ hội này chế giễu thêm Sư Chấn Thiên vài câu.
Không nghĩ đến thằng cha Sư Chấn Thiên này lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh như thế, đây quả thật có chút không phù hợp với bản tính của anh ta.
Chẳng qua Trần Bình cũng không lãng phí quá nhiều thời gian vào trong chuyện này, sau khi Sư Chấn Thiên đứng lên, hai người bọn họ bắt đầu quan sát hang động này.
Theo lý thuyết mà nói, dạng hang động thần bị và quỷ dị này, nhất định có cất giấu bảo vật mới đúng.
“Nhìn hai bên thử xem, nhất định phải chú ý cần thận, tôi hoài nghỉ nơi này có bảo bối.
Trần Bình nhắc nhờ một câu, anh cũng không sợ Sư Chấn Thiên bị thương, chủ yếu là anh sợ Sư Chấn Thiên sẽ không cần thận mang đến rắc rối càng lớn.
Nghe thấy Trần Bình nói như thế, Sư Chấn Thiên khẽ gật đầu, rất rõ ràng bản thân anh ta cũng cảm thấy không thích hợp.
Ngay tại lúc bọn họ vừa mới hướng về phía trước đi được mấy bước, đột nhiên một quỷ ảnh xuất hiện ð ngay trước mặt mọi người.
Quỷ ảnh này có chút khủng bố, thậm chí còn mang theo từng đợt hôi thối.
Ngoại trừ điều đó thì còn kèm theo những tiếng hét thê thảm, xem ra giống như muốn dọa lui Trần Bình.
Nhìn thấy quỷ ảnh này, Trần Bình trực tiếp cách không đánh một bàn tay.
Một giây sau, quỷ ảnh lập tức bị một đám lửa điên cuồng thiêu đốt, kêu lên thảm thiết.
“Con chó con mèo gì cũng dám đến giả thần giả quỷ rồi hả?”
Trần Bình có chút khinh thường.
Vốn dĩ anh cho rằng đây là yêu thú tọa trấn nơi này gì đó, lại không nghĩ đến là thứ đồ chơi dở dở ương ương.
“A Cường!" Một tiếng hét thảm từ sâu trong hang động truyền đến.
Một người chống nạng, lưng hơi còng chậm rãi từ trong chỗ sâu của hang động đi tới.
Tóc của đối phương rất dài, tóc bạc phơ, trong lúc nhất thời khiến cho người ta khó mà phân biệt được giới tính.
“Các người thế mà giết chết A Cường của tôi!" Giọng nói của đối phương vô cùng khàn, đúng là không phân biệt được trống mái.
Trần Bình nghe thấy mấy lời này, không nhịn được nhíu mày.
“Là thứ quỷ ảnh này vô duyên vô cớ tiến hành công kích chúng tôi, bị người ta giết ngược lại không phải rất bình thường à?”
Những lời này vô cùng bình tĩnh, căn bản không có một xíu bị hù dọa nào.
Vốn dĩ Trần Bình chính là một người luyện chế đan dược, hỏa diễm mà anh có, đương nhiên là hỏa diềm đỉnh cấp nhất trong trời đất này.
Mà ngọn lửa đó đối với quỳ ảnh mà nói, đơn giản chính là trí mạng.
Chỉ cần hơi dính vào hỏa diễm của Trần Bình, trong nháy mắt sẽ tan thành mây khói.
Cho nên quỷ anh tên A Cường kia, trên cơ