Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2517
Chương 2517: Muốn chết à?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đám người của Đan Tông vô cùng ngang ngược, bọn họ không thể nào cúi đầu trước đám người này được! "Các người cứng đầu vừa vừa thôi, vậy mà tới bây giờ còn chưa đầu hàng à!" Một người đàn ông mặc áo bào màu xanh trong đó diễu võ giương oai mà nói.
Anh ta nói tới đây thì không nhịn được mà nhìn trái nhìn phải, như đang muốn tìm một số người hơi nghe lời một chút.
Đáng tiếc đám đệ tử này vô cùng cứng rắn và kiến quyết, không ai thèm đề ý tới anh ta.
"Không ngờ rằng đám người các người lại cứng đầu như thế, tôi ngược lại muốn xem các người có thể chống cự tới bao giờ."
Anh ta tiện tay tóm lấy một người đệ tử rồi giẫm ở dưới chân.
Mấy ngày nay anh ta tiếp xúc với giới thu hành hiện thế, tiếp xúc với nhiều vật dụng hiện đại thì cảm thấy rất thần kỳ.
Tóm lại thì cho dù như thế nào, anh ta vẫn thích sống ở hiện đại như thể này hơn.
Người này là một Đại sư huynh của giới đệ từ ngoại môn Đan Tông, anh ta vốn là đệ tử nội môn nhưng vì phạm phải sai lầm nên chỉ có thể ra ngoại môn mà làm Đại sư huynh.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới tu vi và thực lực của anh ta.
Anh ta đã chịu đủ cái quãng thời gian bị ngưỡi sai bảo ở Đan Tông từ lâu rồi.
Cho nên bây giờ anh ta nhất định phải vùng lên.
Đúng lúc nhân cơ hội này vớ vét một đám đàn em cũng là một lựa chọn không tệ.
Anh ta giẫãm đệ tự đáng thương này dưới chân rồi dày vò một cách không thương tiếc.
Anh ta biết rằng nếu như mình muốn mượn cơ hội này để thu thập danh tiếng thì phải dạy dỗ đám người này cho cần thận.
Đệ tử nội môn tới đây chẳng được mấy người, bọn họ kết hợp với trường lão đã đủ đối phó với đám người kia.
Chờ tới khi bọn họ chiếm đóng Luyện Khí Tông một cách triệt để thì đám người này sẽ bị đuổi ra khỏi đây.
Đến lúc đó thì những ngày tháng sung sướng của anh ta cũng sẽ biến mất.
Điều quan trọng hơn là những người này đều vô cùng ngang ngược, khỏ tránh khỏi sẽ làm hỏng chuyện tốt của mình.
Anh ta phải nhân cơ hội này mà tranh thủ dạy dỗ bọn họ.
"Tôi nói cho cậu biết, giờ hôm nay các người nhất định phải thỏa hiệp với tôi, nhận tôi làm đại ca thì tôi mới có thể giữ cái mạng chó này của mấy người lại!" "Bằng không thì từ nay về sau các người cũng chỉ có thể thất tha thất thểu trong thiên địa, chỉ có thể mong chờ cơ hội đi đầu thai mà thôi."
Những lời anh ta nói rõ ràng là đang uy hiếp tất cả mọi người.
Nếu như không thỏa hiệp thì cũng chỉ có một con đường chết.
Tất cả mọi người không ai muốn thỏa hiệp, nhưng làm gì còn cách nào khác chứ? Bọn họ quay đầu nhìn nhau, trái tim của mọi
- ------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đám người của Đan Tông vô cùng ngang ngược, bọn họ không thể nào cúi đầu trước đám người này được! "Các người cứng đầu vừa vừa thôi, vậy mà tới bây giờ còn chưa đầu hàng à!" Một người đàn ông mặc áo bào màu xanh trong đó diễu võ giương oai mà nói.
Anh ta nói tới đây thì không nhịn được mà nhìn trái nhìn phải, như đang muốn tìm một số người hơi nghe lời một chút.
Đáng tiếc đám đệ tử này vô cùng cứng rắn và kiến quyết, không ai thèm đề ý tới anh ta.
"Không ngờ rằng đám người các người lại cứng đầu như thế, tôi ngược lại muốn xem các người có thể chống cự tới bao giờ."
Anh ta tiện tay tóm lấy một người đệ tử rồi giẫm ở dưới chân.
Mấy ngày nay anh ta tiếp xúc với giới thu hành hiện thế, tiếp xúc với nhiều vật dụng hiện đại thì cảm thấy rất thần kỳ.
Tóm lại thì cho dù như thế nào, anh ta vẫn thích sống ở hiện đại như thể này hơn.
Người này là một Đại sư huynh của giới đệ từ ngoại môn Đan Tông, anh ta vốn là đệ tử nội môn nhưng vì phạm phải sai lầm nên chỉ có thể ra ngoại môn mà làm Đại sư huynh.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới tu vi và thực lực của anh ta.
Anh ta đã chịu đủ cái quãng thời gian bị ngưỡi sai bảo ở Đan Tông từ lâu rồi.
Cho nên bây giờ anh ta nhất định phải vùng lên.
Đúng lúc nhân cơ hội này vớ vét một đám đàn em cũng là một lựa chọn không tệ.
Anh ta giẫãm đệ tự đáng thương này dưới chân rồi dày vò một cách không thương tiếc.
Anh ta biết rằng nếu như mình muốn mượn cơ hội này để thu thập danh tiếng thì phải dạy dỗ đám người này cho cần thận.
Đệ tử nội môn tới đây chẳng được mấy người, bọn họ kết hợp với trường lão đã đủ đối phó với đám người kia.
Chờ tới khi bọn họ chiếm đóng Luyện Khí Tông một cách triệt để thì đám người này sẽ bị đuổi ra khỏi đây.
Đến lúc đó thì những ngày tháng sung sướng của anh ta cũng sẽ biến mất.
Điều quan trọng hơn là những người này đều vô cùng ngang ngược, khỏ tránh khỏi sẽ làm hỏng chuyện tốt của mình.
Anh ta phải nhân cơ hội này mà tranh thủ dạy dỗ bọn họ.
"Tôi nói cho cậu biết, giờ hôm nay các người nhất định phải thỏa hiệp với tôi, nhận tôi làm đại ca thì tôi mới có thể giữ cái mạng chó này của mấy người lại!" "Bằng không thì từ nay về sau các người cũng chỉ có thể thất tha thất thểu trong thiên địa, chỉ có thể mong chờ cơ hội đi đầu thai mà thôi."
Những lời anh ta nói rõ ràng là đang uy hiếp tất cả mọi người.
Nếu như không thỏa hiệp thì cũng chỉ có một con đường chết.
Tất cả mọi người không ai muốn thỏa hiệp, nhưng làm gì còn cách nào khác chứ? Bọn họ quay đầu nhìn nhau, trái tim của mọi
- ------------------