Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2483
Chương 2483: Hối hận cũng không kịp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy Trần Bình nói vậy, trong lòng Lưu Vĩ Kiệt răng rắc một tiếng, sắc mặt của anh ta trở nên tái nhợt, không nghĩ tới bí mật của mình lại bị Trần Bình biết được.
“Anh, anh đang nói gì đấy, thuật Khôi Lỗi gì chứ? Tôi nghe không hiểu gì cả”
Lưu Vĩ Kiệt rất lúng túng giải thích, cho dù thế nào anh ta cũng không muốn thừa nhận.
Thuật Khôi Lỗi là con át chủ bài bảo vệ mạng sống của anh ta, chưa đến lúc quan trọng, anh ta sẽ không dễ dàng nói cho bất kì kẻ nào.
“Anh Trần, mặc dù bình thường tôi vô cùng ngang ngược hống hách, nhưng tôi vẫn không phải người xấu, anh hãy xem đánh giá của những bạn học kia về tôi đi, ai nấy đều nói tôi cực kì tốt”
Anh ta cũng đã sớm bị dọa đến mức cả người run rầy, nhìn thấy dáng vẻ hung thần ác sát của Sư Chấn Thiên, trong lòng của anh ta vô cùng khiếp đảm.
Giờ phút này Lưu Vĩ Kiệt chỉ hận mình đã từ bỏ hết toàn bộ những con rối kia.
Nếu như bây giờ trên tay mình còn có một đống con rỗi có thể khống chế, vậy anh ta có thể trực tiếp tìm người bao vây căn biệt thự này lại! Nếu như mấy người Trần Bình tới chậm một chút, mình có thể hoàn toàn luyện chế ra con rối mới, đến lúc đó bọn họ sẽ đi chém giết khắp nơi với mình, muốn làm gì thì làm.
Nghĩ tới đây, anh ta vô cùng hối hận.
Trần Bình yên lặng nhìn dáng vẻ giãy dụa của anh ta, cảm thấy không còn gì để nói.
"Sự Chấn Thiên, anh đi tìm theo mùi của anh ta một chút đi."
Trần Bình cũng không muốn nói nhảm nữa, anh chỉ muốn nhanh chóng tìm ra được chứng cứ, giao Lưu Vĩ Kiệt cho ông cụ Hầu xử lý.
Nghe thấy Trần Bình nói vậy, Sư Chấn Thiên không nhịn được trợn trắng mắt.
Xem ra Trần Bình đúng là coi mình thành chó! Nhưng mà Sư Chấn Thiên vẫn ngoan ngoãn đi làm, khứu giác của anh ta cũng không phải thứ mà người bình thường có thể so sánh được.
Sư Chấn Thiên túm lấy Lưu Vĩ Kiệt, rất ghét bỏ ngửi một cái trên người đối phương, ngay sau đó áp giải Lưu Vĩ Kiệt, dẫn theo mấy người Trần Bình nhanh chóng đi về phía trước.
Diệp Phàm trực tiếp đuồi theo, anh ta không hề có chút ấn tượng tốt nào với tên xem mạng người như cỏ rác này.
Nếu như có thể, anh ta chỉ muốn tự tay giết chết tên này.
Lưu Vĩ Kiệt nhìn Sư Chấn Thiên dẫn theo mình ra khỏi biệt thự, trong lòng bỗng nhiên nhảy lên một cái, anh ta đã có chút khẩn trương.
Chẳng lẽ tên này thật sự có thề tìm tới cứ điểm ẩn nấp của mình sao? Lần này Lưu Vĩ Kiệt cũng có chút không tự tin.
Anh ta tự nhận là đã giấu cứ điểm rất kĩ rồi, cho dù ông cụ Hầu có tới, cũng chưa chắc có thể tìm được.
Nhưng sau khi suy nghĩ cần thận, rất nhanh Lưu Vĩ Kiệt đã đè sự khẩn trương trong lòng mình xuống.
Cho dù như thế nào đối phương cũng không
- ------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy Trần Bình nói vậy, trong lòng Lưu Vĩ Kiệt răng rắc một tiếng, sắc mặt của anh ta trở nên tái nhợt, không nghĩ tới bí mật của mình lại bị Trần Bình biết được.
“Anh, anh đang nói gì đấy, thuật Khôi Lỗi gì chứ? Tôi nghe không hiểu gì cả”
Lưu Vĩ Kiệt rất lúng túng giải thích, cho dù thế nào anh ta cũng không muốn thừa nhận.
Thuật Khôi Lỗi là con át chủ bài bảo vệ mạng sống của anh ta, chưa đến lúc quan trọng, anh ta sẽ không dễ dàng nói cho bất kì kẻ nào.
“Anh Trần, mặc dù bình thường tôi vô cùng ngang ngược hống hách, nhưng tôi vẫn không phải người xấu, anh hãy xem đánh giá của những bạn học kia về tôi đi, ai nấy đều nói tôi cực kì tốt”
Anh ta cũng đã sớm bị dọa đến mức cả người run rầy, nhìn thấy dáng vẻ hung thần ác sát của Sư Chấn Thiên, trong lòng của anh ta vô cùng khiếp đảm.
Giờ phút này Lưu Vĩ Kiệt chỉ hận mình đã từ bỏ hết toàn bộ những con rối kia.
Nếu như bây giờ trên tay mình còn có một đống con rỗi có thể khống chế, vậy anh ta có thể trực tiếp tìm người bao vây căn biệt thự này lại! Nếu như mấy người Trần Bình tới chậm một chút, mình có thể hoàn toàn luyện chế ra con rối mới, đến lúc đó bọn họ sẽ đi chém giết khắp nơi với mình, muốn làm gì thì làm.
Nghĩ tới đây, anh ta vô cùng hối hận.
Trần Bình yên lặng nhìn dáng vẻ giãy dụa của anh ta, cảm thấy không còn gì để nói.
"Sự Chấn Thiên, anh đi tìm theo mùi của anh ta một chút đi."
Trần Bình cũng không muốn nói nhảm nữa, anh chỉ muốn nhanh chóng tìm ra được chứng cứ, giao Lưu Vĩ Kiệt cho ông cụ Hầu xử lý.
Nghe thấy Trần Bình nói vậy, Sư Chấn Thiên không nhịn được trợn trắng mắt.
Xem ra Trần Bình đúng là coi mình thành chó! Nhưng mà Sư Chấn Thiên vẫn ngoan ngoãn đi làm, khứu giác của anh ta cũng không phải thứ mà người bình thường có thể so sánh được.
Sư Chấn Thiên túm lấy Lưu Vĩ Kiệt, rất ghét bỏ ngửi một cái trên người đối phương, ngay sau đó áp giải Lưu Vĩ Kiệt, dẫn theo mấy người Trần Bình nhanh chóng đi về phía trước.
Diệp Phàm trực tiếp đuồi theo, anh ta không hề có chút ấn tượng tốt nào với tên xem mạng người như cỏ rác này.
Nếu như có thể, anh ta chỉ muốn tự tay giết chết tên này.
Lưu Vĩ Kiệt nhìn Sư Chấn Thiên dẫn theo mình ra khỏi biệt thự, trong lòng bỗng nhiên nhảy lên một cái, anh ta đã có chút khẩn trương.
Chẳng lẽ tên này thật sự có thề tìm tới cứ điểm ẩn nấp của mình sao? Lần này Lưu Vĩ Kiệt cũng có chút không tự tin.
Anh ta tự nhận là đã giấu cứ điểm rất kĩ rồi, cho dù ông cụ Hầu có tới, cũng chưa chắc có thể tìm được.
Nhưng sau khi suy nghĩ cần thận, rất nhanh Lưu Vĩ Kiệt đã đè sự khẩn trương trong lòng mình xuống.
Cho dù như thế nào đối phương cũng không
- ------------------