Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Thầy chủ nhiệm vừa nói xong, trong phòng vệ sinh liền truyền đến động tĩnh.
Chỉ thấy bảy nữ lưu manh đang đỡ lấy nhau, thống khổ bước đi, từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Mặt mũi từng người đều bầm dập, lại bị vẽ lên mặt, càng giống như mới mở xưởng nhuộm. Vừa mới đi ra, bảy đôi mắt bị đánh sưng húp mắt nhìn thấy thầy chủ nhiệm.
Lúc nhìn thấy thầy chủ nhiệm, vành mắt bảy người đỏ lên, thiếu chút nữa ‘lệ nóng doanh tròng’ rồi.
Được cứu rồi! Bọn họ được cứu rồi! Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy thầy chủ nhiệm thân thiết như thế.
Thầy chủ nhiệm trợn mắt há mồm, ông ta nhìn về phía Thẩm Vu Quy, hỏi vấn đề trong lòng mọi người: “Đây là do em đánh?”
Thẩm Vu Quy vẫn cúi đầu như cũ, tóc che khuất nửa gương mặt cô, khóe môi cô hơi giương lên, ôn hòa nói: “Dĩ nhiên…”
“A!” Mọi người hít vào một hơi, sau đó giống như nghe thấy cô thở dốc, nói: “Không phải.”
Mọi người…
Thẩm Chỉ Lan vẫn luôn ở đó xem náo nhiệt cũng sợ ngây người, cô ta không thể tin chuyện trước mặt, tại sao lại có thể như thế?
Nhưng rất nhanh cô ta liền lấy lại tinh thần, lập tức nói: “Chị, tuy quả thật đám người này dùng từ ngữ có chút không hay với chị, nhưng chị cũng không nên ra tay mạnh như thế! Đây chính là tụ tập đánh nhau!”
Đánh nhau trong trường học, bản thân liền sai! Tụ tập đánh nhau cũng có thể bị đuổi học.
Thẩm Chỉ Lan thừa cơ cắn cô: “Chị lại không biết hối cải, sai càng thêm sai, thầy chủ nhiệm hỏi chị, chị còn nói láo! Không phải chị đánh thì chẳng lẽ họ tự đánh sao? Thầy chủ nhiệm, chị em phạm sai lầm, nhưng chị ấy cũng không cố ý, mong thầy xử nhẹ!”
Lời nói cầu tình cho cô, nhưng trên thực tế là định tội cô.
Thẩm Vu Quy cười gằn.
Dùng từ có chút không hay? Nhớ đến những bức hình trên di động kia, cô liền hận không thể quay đầu vào phòng vệ sinh, đem mấy người kia giáo huấn lần nữa!
Muốn đuổi học cô?
Giọng điệu Thẩm Vu Quy vẫn nhu nhược: “Cô nói đúng.”
Sau đó cô nghiêm túc nói: “Trước kia họ có hành động bắt nạt tôi, bởi vì áy náy cho nên hôm nay đến tìm tôi để xin lỗi, tôi tha thứ cho họ, để cho họ tự đánh chính mình…”
Mọi người….
Thẩm Vu Quy nói xong, lại lạnh lùng nhìn mấy nữ lưu manh một chút: “Các cô nói xem, tôi nói có đúng không?”
Trong nháy mắt, bảy người sợ run cả người, sau đó đồng loạt gật đầu.
“Đúng, đúng, đúng!”
“Vâng, vâng, vâng!”
“Chúng tôi sai, chúng tôi không nên bắt nạt cô ở trong trường….”
“Các người đừng cản chúng tôi, chúng tôi nên bị phạt!”
“Thật ra các người nhìn thấy chúng tôi bị thương nặng, nhưng tuyệt đối không đau, thật…”
Mọi người…
Người nói không đau kia, nếu như hai chân cô ta không run lên, có lẽ còn có sức thuyết phục.
Cho dù mọi người không tin, nhưng lúc này bảy người lại khẳng định tự mình đánh mình, lại nhìn thân hình mảnh mai của Thẩm Vu Quy, thấy thế nào cũng không giống cô đánh được bảy người.
Cuối cùng chuyện này cũng chỉ có thể không giải quyết được gì.
Sau khi bảy nữ lưu manh run rẩy rời đi, mọi người nhao nhao về lớp.
Thẩm Vu Quy cũng đi theo Trương Thiên Thiên về phía phòng học, Trương Thiên Thiên nghi ngờ nói: “Kỳ lạ, mình không thấy có ai gọi điện thoại, sao thầy chủ nhiệm lại tới đây?”
Thẩm Vu Quy cũng không nghĩ nhiều, dù sao thời đại này, người chính nghĩa còn rất nhiều, có nhiều bạn học vậy xem như thế, người có lòng nhiệt tình cũng không có gì lạ
Chỉ thấy bảy nữ lưu manh đang đỡ lấy nhau, thống khổ bước đi, từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Mặt mũi từng người đều bầm dập, lại bị vẽ lên mặt, càng giống như mới mở xưởng nhuộm. Vừa mới đi ra, bảy đôi mắt bị đánh sưng húp mắt nhìn thấy thầy chủ nhiệm.
Lúc nhìn thấy thầy chủ nhiệm, vành mắt bảy người đỏ lên, thiếu chút nữa ‘lệ nóng doanh tròng’ rồi.
Được cứu rồi! Bọn họ được cứu rồi! Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy thầy chủ nhiệm thân thiết như thế.
Thầy chủ nhiệm trợn mắt há mồm, ông ta nhìn về phía Thẩm Vu Quy, hỏi vấn đề trong lòng mọi người: “Đây là do em đánh?”
Thẩm Vu Quy vẫn cúi đầu như cũ, tóc che khuất nửa gương mặt cô, khóe môi cô hơi giương lên, ôn hòa nói: “Dĩ nhiên…”
“A!” Mọi người hít vào một hơi, sau đó giống như nghe thấy cô thở dốc, nói: “Không phải.”
Mọi người…
Thẩm Chỉ Lan vẫn luôn ở đó xem náo nhiệt cũng sợ ngây người, cô ta không thể tin chuyện trước mặt, tại sao lại có thể như thế?
Nhưng rất nhanh cô ta liền lấy lại tinh thần, lập tức nói: “Chị, tuy quả thật đám người này dùng từ ngữ có chút không hay với chị, nhưng chị cũng không nên ra tay mạnh như thế! Đây chính là tụ tập đánh nhau!”
Đánh nhau trong trường học, bản thân liền sai! Tụ tập đánh nhau cũng có thể bị đuổi học.
Thẩm Chỉ Lan thừa cơ cắn cô: “Chị lại không biết hối cải, sai càng thêm sai, thầy chủ nhiệm hỏi chị, chị còn nói láo! Không phải chị đánh thì chẳng lẽ họ tự đánh sao? Thầy chủ nhiệm, chị em phạm sai lầm, nhưng chị ấy cũng không cố ý, mong thầy xử nhẹ!”
Lời nói cầu tình cho cô, nhưng trên thực tế là định tội cô.
Thẩm Vu Quy cười gằn.
Dùng từ có chút không hay? Nhớ đến những bức hình trên di động kia, cô liền hận không thể quay đầu vào phòng vệ sinh, đem mấy người kia giáo huấn lần nữa!
Muốn đuổi học cô?
Giọng điệu Thẩm Vu Quy vẫn nhu nhược: “Cô nói đúng.”
Sau đó cô nghiêm túc nói: “Trước kia họ có hành động bắt nạt tôi, bởi vì áy náy cho nên hôm nay đến tìm tôi để xin lỗi, tôi tha thứ cho họ, để cho họ tự đánh chính mình…”
Mọi người….
Thẩm Vu Quy nói xong, lại lạnh lùng nhìn mấy nữ lưu manh một chút: “Các cô nói xem, tôi nói có đúng không?”
Trong nháy mắt, bảy người sợ run cả người, sau đó đồng loạt gật đầu.
“Đúng, đúng, đúng!”
“Vâng, vâng, vâng!”
“Chúng tôi sai, chúng tôi không nên bắt nạt cô ở trong trường….”
“Các người đừng cản chúng tôi, chúng tôi nên bị phạt!”
“Thật ra các người nhìn thấy chúng tôi bị thương nặng, nhưng tuyệt đối không đau, thật…”
Mọi người…
Người nói không đau kia, nếu như hai chân cô ta không run lên, có lẽ còn có sức thuyết phục.
Cho dù mọi người không tin, nhưng lúc này bảy người lại khẳng định tự mình đánh mình, lại nhìn thân hình mảnh mai của Thẩm Vu Quy, thấy thế nào cũng không giống cô đánh được bảy người.
Cuối cùng chuyện này cũng chỉ có thể không giải quyết được gì.
Sau khi bảy nữ lưu manh run rẩy rời đi, mọi người nhao nhao về lớp.
Thẩm Vu Quy cũng đi theo Trương Thiên Thiên về phía phòng học, Trương Thiên Thiên nghi ngờ nói: “Kỳ lạ, mình không thấy có ai gọi điện thoại, sao thầy chủ nhiệm lại tới đây?”
Thẩm Vu Quy cũng không nghĩ nhiều, dù sao thời đại này, người chính nghĩa còn rất nhiều, có nhiều bạn học vậy xem như thế, người có lòng nhiệt tình cũng không có gì lạ