Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Điện thoại của người đầu kia trầm mặc giây lát, sau mới chậm rãi nói: “Anh tiếp tục coi chừng, nếu cô ấy đi ra ngoài hãy báo cho tôi biết, bây giờ tôi đi đến trường cô ấy.”
“Dạ, thiếu gia.”
Tắt điện thoại, Thân Tống Hạo cúi đầu, bắt đầu chăm chú theo dõi CD cầm trong tay, lông mi rũ xuống đôi mắt thâm thúy nhìn không thấu anh nghĩ gì, sóng mũi cao nhìn rất đẹp mắt, môi mỏng khẽ mím lại cho thấy sự quyết đoán của anh, cẩn thận lấy đĩa CD ra khỏi hộp, anh nhìn đĩa CD trong tay gần như còn mới nguyên, rất cuộc thở dài nhẹ nhõm…Đem đĩa CD bỏ vào máy, nhấn nút phát, âm thanh vang lên, cũng không phải giọng ca tuyệt vời, âm thanh rè rè không ngừng tuôn ra, nó đã hoàn toàn bị hư.
Thân Tống Hạo giống như mất hồn, ngồi bệt xuống sàn nhà, đôi mắt đen nhánh dần không có tiêu cự, ánh mắt nhìn xa xa, qua vách tường bên kia, cô gái mặc quần trắng nhảy lên dập dờn giữa biển hoa, trong lòng anh lại hé ra một cảnh khác: “Ngồi yên nào, anh ngoan ngoãn ngồi yên, không được nhúc nhích, kiên nhẫn khoảng nữa giờ nửa thôi
“Hoàn hảo! Vợ bé nhỏ của anh dáng dấp thật đẹp mắt!”
Sarah Brightman ở Thế vận hội sẽ biểu diễn, khi đó chúng mình cùng đi nhé, anh thích nghe cô ta hát.
…” Anh bận nhiều việc như vậy, làm sao đi được? Anh rỏ ràng đồng ý rồi, anh biết em rất thích hoa hướng dương mà…”
“Thân Tống Hạo tiên sinh, anh yêu công việc nhiều hơn em sao?”
“Dennis Lâm đang ở trang viên, anh ấy vì em trồng rất nhiều hoa Hướng dương, em muốn vẽ bao lâu tùy thích, mãi mãi không chán, tại sao anh không thể đối xử với em giống như anh ta?”
Đôi mắt cô dần tràn ngập nước mắt, Thân Tống Hạo hốc mắt đau xót, ngón tay run rẩy bấm nút ngừng lại, lấy đĩa CD ra, anh bình tỉnh nhìn nó, trước đây giữa họ có nhiều kỷ niệm đẹp, nhưng mà, Tô Lai, anh quyết định không nghĩ đến nữa…Anh có thể tưởng tượng thấy, cô mặc quần trắng tay cầm bản vẻ, ngồi an tỉnh giữa biển hoa Hướng dương rực rở vàng óng, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.
Anh có thể tưởng tượng cảnh cô và Dennis Lâm yêu nhau, rồi đính hôn, kết hôn, sau lại sinh con…Hạnh phúc đó thật ngọt ngào biết báo
Cô tại thời điểm hạnh phúc đó, có lúc nào chợt nghĩ tới anh không?Nếu như lúc nào đó, đêm khuya vắng vẻ cô chợt nghĩ tới anh, như vậy anh cũng mãn nguyện rồi.
Ngón tay mở ra, anh đem vất đĩa CD vào thùng rác, Tô Lai, chuyện chúng ta đã trở thành dĩ vảng rồi.
Anh đóng cửa lại đi ra ngoài, màn đêm dần buông xuống, anh yên lặng lái xe chạy từ từ về trước.
Lúc chiếc xe thể thao hiệu Bentley dừng ở dưới lầu khu nhà trọ cô, gây chú ý đến rất nhiều nữ sinh, mà anh sau khi xuống xe, càng thu hút nhiều ánh mắt hoặc là kinh ngạc hoặc là ái mộ, anh ung dung thản nhiên, thậm chí không giống như ngày trước, đối với các cô gái mặc đồng phục học sinh nhưng váy ngắn ngủn cũng không huýt sáo một tiếng.
Trông coi khu nhà trọ là một cô gái trẻ tuổi, thấy Thân Tống Hạo tiến vào, mặt đã đỏ bừng.
“Ngài…. Anh không thể vào, đây là nhà trọ nữ sinh.”
Cô gái cúi đầu, rồi nhịn không được lại ngẩng lên quan sát anh chàng đẹp trai trước mắt mình, anh ta quả thật đẹp trai hết sức.
“Tôi chỉ muốn đi tìm bạn gái tôi thôi, hôm nay tôi làm cô ấy giận.” Tiếng nói nhẹ nhàng, dễ nghe làm cho cô gái đứng trước mặt, càng lúc nét mặt càng đỏ hơn. Trời ạ…anh chàng đẹp trai này, vậy mà lại dịu dàng quan tâm, thật dễ khiến người ta hư người!
“Anh, anh…vào nhanh ra mau nhé, tôi để anh vào là không tuân theo nội quy trường học rồi đấy!”
Cô gái nói lắp ba lắp bắp, lui một bước nhường anh đi vào.
Thân Tống Hạo câu môi cười nhẹ: “Dĩ nhiên, tôi sẽ không gây phiền phức cho cô gái xinh đẹp như cô đây.”
Anh hơi nghiêng người chào cô gái, sau đó xoay người đi lên lầu, trước đây đã từng nghe Lâm Thiến nói qua, cô và Hứa Hoan Nhan ở cùng tầng ba, vì thế không chút đắn đo anh đi thẳng lên tầng ba.
“Hạo…” Vừa mới lên tới tầng ba, Thân Tống Hạo nghe thấy âm thanh quen thuộc tràn đầy ngạc nhiên, mừng rở.
Ngẩng đầu lên, Lâm Thiến mặc váy ngủ tay cầm chậu nước đứng trước mặt anh.
“Anh, sao anh lại tới đây? Hạo…Trời ạ, anh tìm em sao? Em chưa trang điểm gì cả, anh chờ chút nhé, nhanh lắm ba phút thôi…”
Lâm Thiến khẩn trương, xúc động nhìn anh, lời nói bắt đầu không lưu loát như mọi ngày, cô vứt cái chậu, che khuôn mặt trắng bệch vì không trang điểm, lắp bắp nói…” Em từ từ trang điểm, tôi không gấp đâu.” Thân Tống Hạo nhíu mày, trong mắt thoáng nét bởn cợt.
“Hạo, anh thật quan tâm em.” Lâm Thiến che mặt, ngọt ngào nói…” Không phải vậy, tôi tới tìm Hứa Hoan Nhan.” Anh ngắt lời, cười nhạt nhìn lại cô: “Tiểu thư Lâm, có thể chỉ cho tôi Hứa Hoan Nhan ở phòng nào không?”
“Anh…. Anh tới tìm Hứa Hoan Nhan sao?” Lâm Thiến giật mình, há to mồm, hừm, Hứa Hoan Nhan dâm phụ này, chẳng lẽ bắt đầu từ buổi tối đó, đã quyến rũ Thân Tống Hạo rồi?
“Hạo, anh đang nói đùa, phải không?” Lâm Thiến ôm hy vọng cuối cùng nhìn người đàn ông trước mặt, đêm đó cô xui xẻo, không câu dẩn anh được, không nghĩ đến lại bị Hứa Hoan Nhan can thiệp! Hôm nay, Thân Tống Hạo đến đây tìm Hứa Hoan Nhan, cục tức này cô nuốt sao trôi.
Thân Tống Hạo lắc đầu, trên mặt vẫn là nụ cười mê hồn: “Tiểu thư Lâm, xin nói cho tôi biết Hứa Hoan Nhan ở phòng nào?”
Lâm Thiến nhất thời bực mình vô cùng, nhưng vẫn cố giữ phong độ trước mặt Thân Tống Hạo, “306.”
Cô nhặt chậu lên, đi vào phòng tắm, nhìn Thân Tống Hạo không chút do dự đi tới cửa phòng 306.
“Hứa Hoan Nhan, anh biết em ở đây, có thể mở cửa cho anh vô được không?” Anh gõ nhẹ cửa, âm thanh hết sức dịu dàng.
Lâm Thiến cắn chặt răng, tràn ngập ghen tức nguýt nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa phòng.
Trong phòng im ắng như tờ, không có ai trả lời.
Thân Tống Hạo không nản chí, cũng không tức giận, nhẹ nhàng nói tiếp: Hứa Hoan Nhan, đừng giận anh mà, mở cửa ra được không em?”
Hứa Hoan cuộn người trong chăn giống như tổ kén, trong lòng đầy phiền muộn.
“Nếu em không mở cửa, anh sẽ đứng mãi ở đây.” Giọng nói không to không nhỏ vang lên, dần dần phòng trọ chung quanh, bắt đầu có vài nữ sinh nhìn dáo dác ra phía ngoài, ánh mắt tràn đầy hâm mộ, nếu người đàn ông này tìm chính là các cô, tuyệt đối không được một giây, các cô sẽ mở rộng cửa….
“Dạ, thiếu gia.”
Tắt điện thoại, Thân Tống Hạo cúi đầu, bắt đầu chăm chú theo dõi CD cầm trong tay, lông mi rũ xuống đôi mắt thâm thúy nhìn không thấu anh nghĩ gì, sóng mũi cao nhìn rất đẹp mắt, môi mỏng khẽ mím lại cho thấy sự quyết đoán của anh, cẩn thận lấy đĩa CD ra khỏi hộp, anh nhìn đĩa CD trong tay gần như còn mới nguyên, rất cuộc thở dài nhẹ nhõm…Đem đĩa CD bỏ vào máy, nhấn nút phát, âm thanh vang lên, cũng không phải giọng ca tuyệt vời, âm thanh rè rè không ngừng tuôn ra, nó đã hoàn toàn bị hư.
Thân Tống Hạo giống như mất hồn, ngồi bệt xuống sàn nhà, đôi mắt đen nhánh dần không có tiêu cự, ánh mắt nhìn xa xa, qua vách tường bên kia, cô gái mặc quần trắng nhảy lên dập dờn giữa biển hoa, trong lòng anh lại hé ra một cảnh khác: “Ngồi yên nào, anh ngoan ngoãn ngồi yên, không được nhúc nhích, kiên nhẫn khoảng nữa giờ nửa thôi
“Hoàn hảo! Vợ bé nhỏ của anh dáng dấp thật đẹp mắt!”
Sarah Brightman ở Thế vận hội sẽ biểu diễn, khi đó chúng mình cùng đi nhé, anh thích nghe cô ta hát.
…” Anh bận nhiều việc như vậy, làm sao đi được? Anh rỏ ràng đồng ý rồi, anh biết em rất thích hoa hướng dương mà…”
“Thân Tống Hạo tiên sinh, anh yêu công việc nhiều hơn em sao?”
“Dennis Lâm đang ở trang viên, anh ấy vì em trồng rất nhiều hoa Hướng dương, em muốn vẽ bao lâu tùy thích, mãi mãi không chán, tại sao anh không thể đối xử với em giống như anh ta?”
Đôi mắt cô dần tràn ngập nước mắt, Thân Tống Hạo hốc mắt đau xót, ngón tay run rẩy bấm nút ngừng lại, lấy đĩa CD ra, anh bình tỉnh nhìn nó, trước đây giữa họ có nhiều kỷ niệm đẹp, nhưng mà, Tô Lai, anh quyết định không nghĩ đến nữa…Anh có thể tưởng tượng thấy, cô mặc quần trắng tay cầm bản vẻ, ngồi an tỉnh giữa biển hoa Hướng dương rực rở vàng óng, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.
Anh có thể tưởng tượng cảnh cô và Dennis Lâm yêu nhau, rồi đính hôn, kết hôn, sau lại sinh con…Hạnh phúc đó thật ngọt ngào biết báo
Cô tại thời điểm hạnh phúc đó, có lúc nào chợt nghĩ tới anh không?Nếu như lúc nào đó, đêm khuya vắng vẻ cô chợt nghĩ tới anh, như vậy anh cũng mãn nguyện rồi.
Ngón tay mở ra, anh đem vất đĩa CD vào thùng rác, Tô Lai, chuyện chúng ta đã trở thành dĩ vảng rồi.
Anh đóng cửa lại đi ra ngoài, màn đêm dần buông xuống, anh yên lặng lái xe chạy từ từ về trước.
Lúc chiếc xe thể thao hiệu Bentley dừng ở dưới lầu khu nhà trọ cô, gây chú ý đến rất nhiều nữ sinh, mà anh sau khi xuống xe, càng thu hút nhiều ánh mắt hoặc là kinh ngạc hoặc là ái mộ, anh ung dung thản nhiên, thậm chí không giống như ngày trước, đối với các cô gái mặc đồng phục học sinh nhưng váy ngắn ngủn cũng không huýt sáo một tiếng.
Trông coi khu nhà trọ là một cô gái trẻ tuổi, thấy Thân Tống Hạo tiến vào, mặt đã đỏ bừng.
“Ngài…. Anh không thể vào, đây là nhà trọ nữ sinh.”
Cô gái cúi đầu, rồi nhịn không được lại ngẩng lên quan sát anh chàng đẹp trai trước mắt mình, anh ta quả thật đẹp trai hết sức.
“Tôi chỉ muốn đi tìm bạn gái tôi thôi, hôm nay tôi làm cô ấy giận.” Tiếng nói nhẹ nhàng, dễ nghe làm cho cô gái đứng trước mặt, càng lúc nét mặt càng đỏ hơn. Trời ạ…anh chàng đẹp trai này, vậy mà lại dịu dàng quan tâm, thật dễ khiến người ta hư người!
“Anh, anh…vào nhanh ra mau nhé, tôi để anh vào là không tuân theo nội quy trường học rồi đấy!”
Cô gái nói lắp ba lắp bắp, lui một bước nhường anh đi vào.
Thân Tống Hạo câu môi cười nhẹ: “Dĩ nhiên, tôi sẽ không gây phiền phức cho cô gái xinh đẹp như cô đây.”
Anh hơi nghiêng người chào cô gái, sau đó xoay người đi lên lầu, trước đây đã từng nghe Lâm Thiến nói qua, cô và Hứa Hoan Nhan ở cùng tầng ba, vì thế không chút đắn đo anh đi thẳng lên tầng ba.
“Hạo…” Vừa mới lên tới tầng ba, Thân Tống Hạo nghe thấy âm thanh quen thuộc tràn đầy ngạc nhiên, mừng rở.
Ngẩng đầu lên, Lâm Thiến mặc váy ngủ tay cầm chậu nước đứng trước mặt anh.
“Anh, sao anh lại tới đây? Hạo…Trời ạ, anh tìm em sao? Em chưa trang điểm gì cả, anh chờ chút nhé, nhanh lắm ba phút thôi…”
Lâm Thiến khẩn trương, xúc động nhìn anh, lời nói bắt đầu không lưu loát như mọi ngày, cô vứt cái chậu, che khuôn mặt trắng bệch vì không trang điểm, lắp bắp nói…” Em từ từ trang điểm, tôi không gấp đâu.” Thân Tống Hạo nhíu mày, trong mắt thoáng nét bởn cợt.
“Hạo, anh thật quan tâm em.” Lâm Thiến che mặt, ngọt ngào nói…” Không phải vậy, tôi tới tìm Hứa Hoan Nhan.” Anh ngắt lời, cười nhạt nhìn lại cô: “Tiểu thư Lâm, có thể chỉ cho tôi Hứa Hoan Nhan ở phòng nào không?”
“Anh…. Anh tới tìm Hứa Hoan Nhan sao?” Lâm Thiến giật mình, há to mồm, hừm, Hứa Hoan Nhan dâm phụ này, chẳng lẽ bắt đầu từ buổi tối đó, đã quyến rũ Thân Tống Hạo rồi?
“Hạo, anh đang nói đùa, phải không?” Lâm Thiến ôm hy vọng cuối cùng nhìn người đàn ông trước mặt, đêm đó cô xui xẻo, không câu dẩn anh được, không nghĩ đến lại bị Hứa Hoan Nhan can thiệp! Hôm nay, Thân Tống Hạo đến đây tìm Hứa Hoan Nhan, cục tức này cô nuốt sao trôi.
Thân Tống Hạo lắc đầu, trên mặt vẫn là nụ cười mê hồn: “Tiểu thư Lâm, xin nói cho tôi biết Hứa Hoan Nhan ở phòng nào?”
Lâm Thiến nhất thời bực mình vô cùng, nhưng vẫn cố giữ phong độ trước mặt Thân Tống Hạo, “306.”
Cô nhặt chậu lên, đi vào phòng tắm, nhìn Thân Tống Hạo không chút do dự đi tới cửa phòng 306.
“Hứa Hoan Nhan, anh biết em ở đây, có thể mở cửa cho anh vô được không?” Anh gõ nhẹ cửa, âm thanh hết sức dịu dàng.
Lâm Thiến cắn chặt răng, tràn ngập ghen tức nguýt nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa phòng.
Trong phòng im ắng như tờ, không có ai trả lời.
Thân Tống Hạo không nản chí, cũng không tức giận, nhẹ nhàng nói tiếp: Hứa Hoan Nhan, đừng giận anh mà, mở cửa ra được không em?”
Hứa Hoan cuộn người trong chăn giống như tổ kén, trong lòng đầy phiền muộn.
“Nếu em không mở cửa, anh sẽ đứng mãi ở đây.” Giọng nói không to không nhỏ vang lên, dần dần phòng trọ chung quanh, bắt đầu có vài nữ sinh nhìn dáo dác ra phía ngoài, ánh mắt tràn đầy hâm mộ, nếu người đàn ông này tìm chính là các cô, tuyệt đối không được một giây, các cô sẽ mở rộng cửa….