Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 444
Thiên Tình ăn bữa sáng qua loa xong, lúc này An Gia Khải mới vừa lòng, đồng ý cho cô kéo chiếc va li ra ngoài. Lúc trước Thiên Tình cũng đã vài lần mơ tưởng đến chuyện tranh đấu với anh, nhưng mà không lần nào thắng được nên đành phải bỏ qua.
Lên máy bay, đương nhiên là ở khoang hạng nhất, trong cabin chỉ có cô và An Gia Khải. Bay được một lúc, Thiên Tình bắt đầu cảm thấy hơi mệt mỏi, cô ghé vào cửa sổ bên cạnh máy bay nhìn mây trời, nhìn chán cô liền ngủ thiếp đi.
Vốn đang xem tài liệu, An Gia Khải quay đầu lại, nhìn thấy thân thể nhỏ bé của cô đang cuộn mình ở nơi đó. Hàng lông mi dài buông rủ che đi đôi mắt xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô kề ở ô cửa sổ, dù bị biến đổi bởi sự đè ép, nhưng vẫn giữ được vẻ đáng yêu như cũ.
Bất giác, anh liền mỉm cười, nhờ tiếp viên hàng không mang tới một chiếc chăn mỏng. Anh ôm cô ra, đặt cô nằm gối đầu lên lên đùi của mình, sau đó đắp chiếc chăn mỏng có kẻ ô vuông lên người cô.
Khi lật xem tài liệu, động tác của anh cũng theo bản năng trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng lúc này suy nghĩ của anh không còn chuyên tâm vào tài liệu như lúc bình thường được nữa. Anh hơi cúi đầu nhìn cô, trên chiếc trán mềm mại của cô lộ ra một vết hơi đỏ nằm kề ngay phía trên gương mặt trắng nõn. Cô ngủ rất say, có lẽ là do buổi sáng anh gọi cô dậy quá sớm.
Thân thể nhỏ nhắn của cô xoay vặn ở trong lòng anh như muốn tìm một tư thế thoải mái nhất. Cô cuộn lại trong lòng anh, áp mặt vào nơi bụng dưới ấm áp, cánh tay nhỏ ôm chặt vào eo của anh.
Đúng là một tư thế ngủ kiểu rất tin cậy.
Anh dứt khoát đóng bút lại, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô. Anh đã suy nghĩ kỹ rồi, sau đợt công tác này anh sẽ đến nhà cô để cầu hôn. Cho dù tình cảm của cô đối với anh chưa thân thiết lắm anh cũng không sợ... trong lòng cô vẫn còn nghĩ đến Mộ Cẩn Hiên, anh cũng không sợ... thời gian còn dài, anh không tin không có cách xoay chuyển tình cảm của cô.
Tựa hồ nụ hôn của anhl àm cho cô bị cảm giác ngứa, bàn tay nhỏ quơ quơ lung tung như muốn gạt vào mặt anh. Nhưng An Gia Khải lại nổi lên ý định muốn trêu chọc cô, anh tránh ra, rồi nhẹ nhàng mổ từng phát từng phát vào ngón tay của cô.
Rốt cục Thiên Tình bị anh làm tỉnh giấc, một đôi mắt to còn đang ngái ngủ, hơi mơ mơ màng màng quan sát anh.
Ánh mắt thuần khiết nhìn anh đầy vô tội, quả thực đã làm cho trái tim của anh dường như tan chảy ra.
"Thiên Tình, anh thích em!" Lời tuyên bố thẳng thắn một lần nữa lại được anh thốt ra. Chính An Gia Khải cũng giật mình kinh ngạc, ánh mắt Thiên Tình lại càng mở lớn hơn. Bàn tay nhỏ bé của cô chống vào lồng ngực của anh, dự định muốn ngăn cản nụ hôn của anh... ai ngờ anh hoàn toàn không thèm để ý đến sự kháng cự ấy, cứ hung hăng tiếp tục hôn cô...
Kỳ thật anh đang muốn che giấu sự xấu hổ của mình... Một người đàn ông đã hai mươi tám hai mươi chín tuổi, hết lần này tới lần khác, không khống chế nổi với một cô nhóc, vừa rồi lại một lần nữa anh bị kích động, không kìm được mà thổ lộ tình cảm của mình, anh thật vô cùng xấu hổ.
Thiên Tình ngủ mơ mơ màng màng, không dự đoán được sự tình lại phát triển đến tình cảnh thế này. Nụ hôn của anh và nụ hôn của anh Cảnh Hiên không hề giống nhau.
Cô không biết là mình bị choáng váng hay là bị đầu độc nữa, nhưng mà cô vẫn cảm thấy có chút hưởng thụ.
Cảm thấy sự ngăn cản của cô yếu đi, An Gia Khải dứt khoát ôm chặt lấy cô, một tay đỡ dưới gáy, tiếp tục hôn cô sâu hơn. Tựa hồ anh muốn cắn đứt lưỡi của cô... Một loại cảm giác tê dại trong nháy mắt đã chạy dọc theo mạch máu, lan ra khắp cơ thể cô.
"Ưm..." Cô có cảm giác như mình sắp nghẹt thở đến nơi, vốn dĩ cô đi máy bay trong người đã có chút không thoải mái, giờ phút này cảm thấy hình như dưỡng khí trong cơ thể mình như bị anh rút sạch, càng nổi lên cảm giác đầu váng mắt hoa.
"Thiên Tình..." Khi anh hôn cô, từ khoảng cách giữa môi với răng đã bật ra lời thì thầm mơ hồ thật nhẹ nhàng. Hương vị của cô thật sự quá ngọt ngào, làm cho anh mỗi một lần hôn cô đều thấy không thỏa mãn, không muốn dừng lại.
Nếu lúc này không phải ở trên máy bay, anh thật không biết chính mình sẽ làm ra cái chuyện gì nữa...
Anh buông cô ra mà vẫn lưu luyến không muốn rời nhìn cái miệng nhỏ của cô hơi bị sưng đỏ lên vì nụ hôn vừa rồi, anh cảm thấy khắp cơ thể, các bắp thịt đều như bị căng cứng lại, tựa hồ máu trong người đều đã đồng loạt dồn tới cái vị trí kia, căng trướng đến khó chịu.
Cô cúi đầu ngồi trên người anh, hơi thở hổn hển, nụ hôn này khiến cô thấy mình bị "đầu đau não choáng" .
"Thiên Tình..." Anh cuống quít đặt cô xuống bên cạnh, rót một ly rượu đỏ, anh uống hết ly rượu được ướp lạnh ấy dường như muốn lặng lẽ đè nén lại sự xao động đang cuộn sóng ở trong tim mình.
Thiên Tình nghĩ đến bộ dáng hưởng thụ vừa rồi của mình, không khỏi đỏ mặt, ngồi lui ra một bên, cũng không quay đầu nhìn lại anh một lần.
Biết cô đang cực kỳ xấu hổ, anh cũng không trêu đùa cô nữa. Mãi đến lúc xuống máy bay, cô giống như cô vợ nhỏ đi sau lưng anh, đôi tay nhỏ trống không, còn anh đang giúp cô kéo một đống hành lý, thân phận của hai người đã hoàn toàn đổi ngược lại. Chẳng qua lúc này anh không muốn cô bin mệt mỏi. Bởi vậy anh cũng cảm thấy cực kỳ thoải mái khi đảm đương nhiệm vụ giúp đỡ cô.
Xe tới đón bọn họ đã đỗ ở bên ngoài sân bay. Lúc lên xe, An Gia Khải bảo lái xe đi đến khách sạn trước, anh thấy vẻ mặt uể oải kia biết ngay là cô có chút mệt mỏi, do đó đã sắp xếp chuyển buổi hội đàm với công ty kia sang buổi tối ngày hôm sau.
Phòng của cô ở ngay cạnh phòng của anh.
Thiên Tình vào phòng tắm, tắm rửa xong, cô vội bổ nhào lên giường, nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ. Mãi cho đến tận buổi tối, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lúc nhấc điện thoại cô vẫn còn mơ mơ màng màng, "A lô."
"Thiên Tình, em ngủ ngon không? Anh đưa em ra chơi ngoài bờ biển." Giọng của An Gia Khải dịu dàng vang lên trong điện thoại. Lúc này Thiên Tình vẫn còn buồn ngủ, cô ngồi xuống nhìn thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, mới nhớ ra đây là nơi đã ghi dấu ngày ba mẹ cô quay lại sống bên nhau: Tam Á, Hải Nam.
Ở nơi này cô có thể tìm được tình yêu mà cô hằng mơ ước sao? Cô có thể triệt để quên được Mộ Cẩn Hiên, bắt đầu cuộc sống mới sao?
Thay đồ xong xuôi, cô đi ra ngoài, An Gia Khải đã chờ cô bên ngoài phòng. Anh cũng đã thay đổi quần áo thoải mái. Anh đứng ở nơi đó, áo T- shirt, quần jeans, cao lớn tuấn tú, vẻ anh tuấn làm cho người qua đường mở mang tầm mắt.
An Gia Khải nhìn cách ăn mặc của cô, không khỏi buồn cười: "Cô bé ngốc nghếch, em muốn đi giày cao gót để dạo chơi ở bờ biển sao?"
Anh đưa tay giữ cô lại: "Thôi được, anh sẽ xách giày giúp em." Anh nắm tay cô đi về phía thang máy. Không biết có phải là vì Thiên Tình còn đang mơ mơ màng màng vì buồn ngủ hay là đầu óc cô thực sự có vấn đề, mà cô cứ để mặc cho anh kéo đi từng bước một tiến về phía trước.
Bọn họ đi ra bờ biển, gió biển thổi tới thật mát mẻ dễ chịu, nhưng Thiên Tình lại cảm thấy hơi lạnh. Đi đến bờ cát, An Gia Khải nửa ngồi xổm xuống tháo giày cho cô, Thiên Tình muốn tránh ra nhưng anh đã cầm mắt cá chân của cô, sự ấm áp của ngón tay khi đụng chạm, khiến cả hai người dường như thấy run rẩy một hồi...
Thiên Tình cúi đầu, nhìn vẻ mặt bình thản của anh đang cúi xuống tháo giày cho mình, trong ngực không khỏi cảm thấy đau xót, nỗi đau xót bởi sự rung động, anh không nên đối xử tốt với cô như vậy, mà cô, cũng không có cách nào tiếp nhận lòng tốt của anh như thế.
"Ông chủ... anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy." Bàn chân trần nhỏ nhắn của Thiên Tình dẫm trên bờ cát mềm mại, những hạt cát mịn màng chui qua kẽ ngón chân, tạo cảm giác ngưa ngứa dễ chịu.
Nhưng An Gia Khải đã xách đôi giày của cô, đứng lên cười dịu dàng: "Anh lại thích đối xử với em thật tốt."
Chỉ một câu nói ấy của anh, đã làm cho toàn bộ những lý do thoái thác mà cô chuẩn bị sẵn chạy ngược trở lại vào trong. Cô cắn môi dưới, vụng trộm liếc anh một cái, quả thật anh đã thích cô rồi sao?
Cứ như vậy, anh nắm tay cô suốt dọc con đường thật dài ven biển mà đi về phía trước. Gió biển thổi tới, có cảm giác ẩm ướt, mằn mặn, hơi lạnh, nhưng lại thật tươi mát... Thiên Tình tựa hồ cảm thấy những áp lực nặng nề trong lòng lúc trước cũng dần dần tiêu tan.
Cảm giác bàn tay nhỏ đang ở trong lòng bàn tay mình dần dần trở nên lạnh hơn, An Gia Khải dứt khoát ôm cô vào trong ngực: "Lạnh không, bây giờ chúng ta trở về nhé?"
"Tôi vẫn còn muốn đi một lúc nữa." Thiên Tình cảm thấy cái ôm của anh thật sự rất ấm áp, hơn nữa, cũng rất hiếm khi cô lại không hề bài xích những chuyện như vậy. Cô còn nhớ, ngày trước khi còn đi học, cũng từng có những bạn trai theo đuổi cô, thậm chí cô đã từng bị cưỡng hôn, cưỡng ôm... khi ấy cô có một loại cảm giác khó chịu không nói nên lời, giống như bọ con sâu bò qua trên mặt, thật ghê tởm.
Nhưng khi anh hôn cô, thậm chí cô còn có chút ngây ngất, lúc anh ôm cô, cô cảm thấy mình thật an tâm.
Nhớ lại nụ hôn ban ngày ở trên máy bay, trái tim Thiên Tình không kìm chế nổi, chợt đập loạn lên một hồi đến nóng bừng cả người, may mắn, màn đem tối đen đã che không cho anh thấy biểu tình của cô trong giờ phút này.
"Đây là nơi ba mẹ em đã quay về sống bên nhau." Thiên Tình hít sâu một ngụm không khí ẩm ướt: "Thực hâm mộ ba mẹ..."
"Vậy sao, chuyện tình của Thân tiên sinh và Thân phu nhân quả thực đúng là truyền kỳ, bấy giờ không biết bao nhiêu người vẫn còn nhớ mãi không quên tình sử của hai người."
Lên máy bay, đương nhiên là ở khoang hạng nhất, trong cabin chỉ có cô và An Gia Khải. Bay được một lúc, Thiên Tình bắt đầu cảm thấy hơi mệt mỏi, cô ghé vào cửa sổ bên cạnh máy bay nhìn mây trời, nhìn chán cô liền ngủ thiếp đi.
Vốn đang xem tài liệu, An Gia Khải quay đầu lại, nhìn thấy thân thể nhỏ bé của cô đang cuộn mình ở nơi đó. Hàng lông mi dài buông rủ che đi đôi mắt xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô kề ở ô cửa sổ, dù bị biến đổi bởi sự đè ép, nhưng vẫn giữ được vẻ đáng yêu như cũ.
Bất giác, anh liền mỉm cười, nhờ tiếp viên hàng không mang tới một chiếc chăn mỏng. Anh ôm cô ra, đặt cô nằm gối đầu lên lên đùi của mình, sau đó đắp chiếc chăn mỏng có kẻ ô vuông lên người cô.
Khi lật xem tài liệu, động tác của anh cũng theo bản năng trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng lúc này suy nghĩ của anh không còn chuyên tâm vào tài liệu như lúc bình thường được nữa. Anh hơi cúi đầu nhìn cô, trên chiếc trán mềm mại của cô lộ ra một vết hơi đỏ nằm kề ngay phía trên gương mặt trắng nõn. Cô ngủ rất say, có lẽ là do buổi sáng anh gọi cô dậy quá sớm.
Thân thể nhỏ nhắn của cô xoay vặn ở trong lòng anh như muốn tìm một tư thế thoải mái nhất. Cô cuộn lại trong lòng anh, áp mặt vào nơi bụng dưới ấm áp, cánh tay nhỏ ôm chặt vào eo của anh.
Đúng là một tư thế ngủ kiểu rất tin cậy.
Anh dứt khoát đóng bút lại, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô. Anh đã suy nghĩ kỹ rồi, sau đợt công tác này anh sẽ đến nhà cô để cầu hôn. Cho dù tình cảm của cô đối với anh chưa thân thiết lắm anh cũng không sợ... trong lòng cô vẫn còn nghĩ đến Mộ Cẩn Hiên, anh cũng không sợ... thời gian còn dài, anh không tin không có cách xoay chuyển tình cảm của cô.
Tựa hồ nụ hôn của anhl àm cho cô bị cảm giác ngứa, bàn tay nhỏ quơ quơ lung tung như muốn gạt vào mặt anh. Nhưng An Gia Khải lại nổi lên ý định muốn trêu chọc cô, anh tránh ra, rồi nhẹ nhàng mổ từng phát từng phát vào ngón tay của cô.
Rốt cục Thiên Tình bị anh làm tỉnh giấc, một đôi mắt to còn đang ngái ngủ, hơi mơ mơ màng màng quan sát anh.
Ánh mắt thuần khiết nhìn anh đầy vô tội, quả thực đã làm cho trái tim của anh dường như tan chảy ra.
"Thiên Tình, anh thích em!" Lời tuyên bố thẳng thắn một lần nữa lại được anh thốt ra. Chính An Gia Khải cũng giật mình kinh ngạc, ánh mắt Thiên Tình lại càng mở lớn hơn. Bàn tay nhỏ bé của cô chống vào lồng ngực của anh, dự định muốn ngăn cản nụ hôn của anh... ai ngờ anh hoàn toàn không thèm để ý đến sự kháng cự ấy, cứ hung hăng tiếp tục hôn cô...
Kỳ thật anh đang muốn che giấu sự xấu hổ của mình... Một người đàn ông đã hai mươi tám hai mươi chín tuổi, hết lần này tới lần khác, không khống chế nổi với một cô nhóc, vừa rồi lại một lần nữa anh bị kích động, không kìm được mà thổ lộ tình cảm của mình, anh thật vô cùng xấu hổ.
Thiên Tình ngủ mơ mơ màng màng, không dự đoán được sự tình lại phát triển đến tình cảnh thế này. Nụ hôn của anh và nụ hôn của anh Cảnh Hiên không hề giống nhau.
Cô không biết là mình bị choáng váng hay là bị đầu độc nữa, nhưng mà cô vẫn cảm thấy có chút hưởng thụ.
Cảm thấy sự ngăn cản của cô yếu đi, An Gia Khải dứt khoát ôm chặt lấy cô, một tay đỡ dưới gáy, tiếp tục hôn cô sâu hơn. Tựa hồ anh muốn cắn đứt lưỡi của cô... Một loại cảm giác tê dại trong nháy mắt đã chạy dọc theo mạch máu, lan ra khắp cơ thể cô.
"Ưm..." Cô có cảm giác như mình sắp nghẹt thở đến nơi, vốn dĩ cô đi máy bay trong người đã có chút không thoải mái, giờ phút này cảm thấy hình như dưỡng khí trong cơ thể mình như bị anh rút sạch, càng nổi lên cảm giác đầu váng mắt hoa.
"Thiên Tình..." Khi anh hôn cô, từ khoảng cách giữa môi với răng đã bật ra lời thì thầm mơ hồ thật nhẹ nhàng. Hương vị của cô thật sự quá ngọt ngào, làm cho anh mỗi một lần hôn cô đều thấy không thỏa mãn, không muốn dừng lại.
Nếu lúc này không phải ở trên máy bay, anh thật không biết chính mình sẽ làm ra cái chuyện gì nữa...
Anh buông cô ra mà vẫn lưu luyến không muốn rời nhìn cái miệng nhỏ của cô hơi bị sưng đỏ lên vì nụ hôn vừa rồi, anh cảm thấy khắp cơ thể, các bắp thịt đều như bị căng cứng lại, tựa hồ máu trong người đều đã đồng loạt dồn tới cái vị trí kia, căng trướng đến khó chịu.
Cô cúi đầu ngồi trên người anh, hơi thở hổn hển, nụ hôn này khiến cô thấy mình bị "đầu đau não choáng" .
"Thiên Tình..." Anh cuống quít đặt cô xuống bên cạnh, rót một ly rượu đỏ, anh uống hết ly rượu được ướp lạnh ấy dường như muốn lặng lẽ đè nén lại sự xao động đang cuộn sóng ở trong tim mình.
Thiên Tình nghĩ đến bộ dáng hưởng thụ vừa rồi của mình, không khỏi đỏ mặt, ngồi lui ra một bên, cũng không quay đầu nhìn lại anh một lần.
Biết cô đang cực kỳ xấu hổ, anh cũng không trêu đùa cô nữa. Mãi đến lúc xuống máy bay, cô giống như cô vợ nhỏ đi sau lưng anh, đôi tay nhỏ trống không, còn anh đang giúp cô kéo một đống hành lý, thân phận của hai người đã hoàn toàn đổi ngược lại. Chẳng qua lúc này anh không muốn cô bin mệt mỏi. Bởi vậy anh cũng cảm thấy cực kỳ thoải mái khi đảm đương nhiệm vụ giúp đỡ cô.
Xe tới đón bọn họ đã đỗ ở bên ngoài sân bay. Lúc lên xe, An Gia Khải bảo lái xe đi đến khách sạn trước, anh thấy vẻ mặt uể oải kia biết ngay là cô có chút mệt mỏi, do đó đã sắp xếp chuyển buổi hội đàm với công ty kia sang buổi tối ngày hôm sau.
Phòng của cô ở ngay cạnh phòng của anh.
Thiên Tình vào phòng tắm, tắm rửa xong, cô vội bổ nhào lên giường, nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ. Mãi cho đến tận buổi tối, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lúc nhấc điện thoại cô vẫn còn mơ mơ màng màng, "A lô."
"Thiên Tình, em ngủ ngon không? Anh đưa em ra chơi ngoài bờ biển." Giọng của An Gia Khải dịu dàng vang lên trong điện thoại. Lúc này Thiên Tình vẫn còn buồn ngủ, cô ngồi xuống nhìn thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, mới nhớ ra đây là nơi đã ghi dấu ngày ba mẹ cô quay lại sống bên nhau: Tam Á, Hải Nam.
Ở nơi này cô có thể tìm được tình yêu mà cô hằng mơ ước sao? Cô có thể triệt để quên được Mộ Cẩn Hiên, bắt đầu cuộc sống mới sao?
Thay đồ xong xuôi, cô đi ra ngoài, An Gia Khải đã chờ cô bên ngoài phòng. Anh cũng đã thay đổi quần áo thoải mái. Anh đứng ở nơi đó, áo T- shirt, quần jeans, cao lớn tuấn tú, vẻ anh tuấn làm cho người qua đường mở mang tầm mắt.
An Gia Khải nhìn cách ăn mặc của cô, không khỏi buồn cười: "Cô bé ngốc nghếch, em muốn đi giày cao gót để dạo chơi ở bờ biển sao?"
Anh đưa tay giữ cô lại: "Thôi được, anh sẽ xách giày giúp em." Anh nắm tay cô đi về phía thang máy. Không biết có phải là vì Thiên Tình còn đang mơ mơ màng màng vì buồn ngủ hay là đầu óc cô thực sự có vấn đề, mà cô cứ để mặc cho anh kéo đi từng bước một tiến về phía trước.
Bọn họ đi ra bờ biển, gió biển thổi tới thật mát mẻ dễ chịu, nhưng Thiên Tình lại cảm thấy hơi lạnh. Đi đến bờ cát, An Gia Khải nửa ngồi xổm xuống tháo giày cho cô, Thiên Tình muốn tránh ra nhưng anh đã cầm mắt cá chân của cô, sự ấm áp của ngón tay khi đụng chạm, khiến cả hai người dường như thấy run rẩy một hồi...
Thiên Tình cúi đầu, nhìn vẻ mặt bình thản của anh đang cúi xuống tháo giày cho mình, trong ngực không khỏi cảm thấy đau xót, nỗi đau xót bởi sự rung động, anh không nên đối xử tốt với cô như vậy, mà cô, cũng không có cách nào tiếp nhận lòng tốt của anh như thế.
"Ông chủ... anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy." Bàn chân trần nhỏ nhắn của Thiên Tình dẫm trên bờ cát mềm mại, những hạt cát mịn màng chui qua kẽ ngón chân, tạo cảm giác ngưa ngứa dễ chịu.
Nhưng An Gia Khải đã xách đôi giày của cô, đứng lên cười dịu dàng: "Anh lại thích đối xử với em thật tốt."
Chỉ một câu nói ấy của anh, đã làm cho toàn bộ những lý do thoái thác mà cô chuẩn bị sẵn chạy ngược trở lại vào trong. Cô cắn môi dưới, vụng trộm liếc anh một cái, quả thật anh đã thích cô rồi sao?
Cứ như vậy, anh nắm tay cô suốt dọc con đường thật dài ven biển mà đi về phía trước. Gió biển thổi tới, có cảm giác ẩm ướt, mằn mặn, hơi lạnh, nhưng lại thật tươi mát... Thiên Tình tựa hồ cảm thấy những áp lực nặng nề trong lòng lúc trước cũng dần dần tiêu tan.
Cảm giác bàn tay nhỏ đang ở trong lòng bàn tay mình dần dần trở nên lạnh hơn, An Gia Khải dứt khoát ôm cô vào trong ngực: "Lạnh không, bây giờ chúng ta trở về nhé?"
"Tôi vẫn còn muốn đi một lúc nữa." Thiên Tình cảm thấy cái ôm của anh thật sự rất ấm áp, hơn nữa, cũng rất hiếm khi cô lại không hề bài xích những chuyện như vậy. Cô còn nhớ, ngày trước khi còn đi học, cũng từng có những bạn trai theo đuổi cô, thậm chí cô đã từng bị cưỡng hôn, cưỡng ôm... khi ấy cô có một loại cảm giác khó chịu không nói nên lời, giống như bọ con sâu bò qua trên mặt, thật ghê tởm.
Nhưng khi anh hôn cô, thậm chí cô còn có chút ngây ngất, lúc anh ôm cô, cô cảm thấy mình thật an tâm.
Nhớ lại nụ hôn ban ngày ở trên máy bay, trái tim Thiên Tình không kìm chế nổi, chợt đập loạn lên một hồi đến nóng bừng cả người, may mắn, màn đem tối đen đã che không cho anh thấy biểu tình của cô trong giờ phút này.
"Đây là nơi ba mẹ em đã quay về sống bên nhau." Thiên Tình hít sâu một ngụm không khí ẩm ướt: "Thực hâm mộ ba mẹ..."
"Vậy sao, chuyện tình của Thân tiên sinh và Thân phu nhân quả thực đúng là truyền kỳ, bấy giờ không biết bao nhiêu người vẫn còn nhớ mãi không quên tình sử của hai người."