- Tác giả
- Thanh Vân
- Thể loại
- Truyện ngắn
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 792
- Cập nhật
Người học trò nhỏ khó khăn nhất của cha Nguyễn
Vào một buổi chiều mùa Đông, cha Nguyễn, giám đốc trại "Thành phố của những đứa trẻ phạm pháp" nổi tiếng khắp thế giới ở Nebraska nhận được một cú điện thoại:
- Allô! Thưa có phải cha Nguyễn không ạ? Tôi là cảnh sát trưởng Lâm ở Virginia. Cha còn chỗ cho một nội trú không ạ? Vâng, ngay lúc này!
- Bây giờ nó đang ở đâu?
- Ở trong tù. Đây là một trường hợp tuyệt vọng, tôi xin báo cho cha hay trước : Ăn trộm ngân hàng, đánh cướp có vủ trang ba cửa tiệm.
- Nó bao nhiêu tuổi ?
- Tám tuổi rưỡi.
Người trả lời điện thoại là một linh mục gầy ốm với đôi mắt đen sáng quắc. Người hơi giật mình khi nghe ông cảnh sát trưởng nói như vậy.
- Ông nói sao ?
- Thưa cha đừng mềm lòng vì tuổi tác của tên này. Nó như tôi đã nói với cha và còn tệ hại hơn nữa. Cha có nhận nó hay không ?
Đã lâu lắm rồi, linh mục Nguyễn Huy Phượng nhận coi sóc những đứa trẻ bị xã hội ruồng bỏ, không chấp nhận vì chúng là những đứa trẻ phạm pháp, bất trị. Đó là những đứa bé trai trong tất cả mọi lứa tuổi, mọi quốc tịch, mọi màu da và tôn giáo.
Cha Nguyễn trả lời ông cảnh sát trưởng :
- Nếu tôi không dạy dỗ được một đứa trẻ tám tuổi rưỡi thì tôi nên về hưu cho rồi. Ông cứ đem nó đến đây.
Ba ngày sau, cha Nguyễn tiếp ở văn phòng vợ chồng cảnh sát trưởng Phạm Lâm. Đi cùng với họ là một bé trai với nước da xanh mét bất thường, đứa bé ôm trong tay một cái xách nhỏ. Nó cao không đến mặt bàn giấy, đầu tóc bù xù dơ bẩn. Một cọng tóc rơi xuống khuôn mặt gầy yếu với đôi mắt đen không được mở lớn làm cho khuôn mặt của nó trở nên gian xảo và tội lổi vô cùng. Miệng nó ngậm một điếu thuốc với nụ cười cố tình làm cho khuôn mặt của nó trở thành thật hèn hạ.
- Cha đừng để ý ! Chúng tôi phải hối lộ thuốc lá cho nó mới đem nó đến đây được.
Vợ ông cảnh sát trưởng để xuống bàn giấy một chiếc phong bì thật lớn,
Bà gằn giọng nói với cha Nguyễn :
- Đây là một bản báo cáo đầy đủ nhất. Nhưng nó cũng chưa phản ảnh được nữa phần sự thật. Đứa bé này chỉ là một tên du côn, một tên sát nhân không đáng được săn sóc, chửa trị. Theo ý riêng của tôi, nó không còn phải là con người nửa. Xin chào cha và chúc cha nhiều may mắn ! vâng, cha rất cần sự đó !
Nhưng trong tim của cha Nguyễn đang bừng lên ngọn lửa yêu thương không thể nào tàn lụi :Tình yêu của Chúa dành cho nhân loại mà Chúa xem như ruột thịt, nhất là Tình thương cho những đứa trẻ thiếu may mắn.
Cha Nguyễn nhìn khuôn mặt bé nhỏ đang đứng trước mặt cha và cha nghĩ rằng chưa bao giờ cha trông thấy một sự trộn lẫn thảm thương như vậy. Nó là hiện thân cho tội lổi và đau thương. Cha đưa tay chỉ cái ghế trước bàn làm việcvà bảo đứa bé ngồi xuống. Xong cha chậm rải mở chiếc phong bì lớn đặt trên bàn và bắt đầu đọc lý lịch của đứa bé.
Không ai biết được tên cha mẹ của nó. Nó được sinh ra trong một khu nghèo nàn thuộc hải cảng Newport News, cha mẹ của nó đều chết vì bị sưng phổi trong một năm giá rét tột cùng khi nó mới lên bốn tuổi. Những gia đình nghèo ở bến tàu thay phiên nhau nuôi nó khôn lớn và sự đau khổ đã biến thằng bé thành một đứa trẻ hoang dại, ít nói và không biết cách bày tỏ cảm tình của mình với người chung quanh.
Trường đời dùi mài thêm sự liều lỉnh và can đảm của nó. Vừa mới tám tuổi nó đã trở thành thủ lảnh của một đám bụi đời tý hon chuyên nghề cướp giật. Những tên du đảng lớn tuổi muốn » giệt thằng’ nhóc » liền đến gặp nó và bày ra những mưu mẹo cướp của , tuy không lớn lao nhưng nguy hiểm, vậy mà nó hoàn thành một cách vẻ vang.
Sáu tháng trước khi bị cảnh sát bắt nhốt, chức thủ lảnh của nó bị lung lay vì một thằng mới nhập đảng.
- Mày chẳng làm gì được một mình. Mày không đáng chức thủ lảnh !
- Mày nói vậy được sao ? thằng Quế, tên đứa nhỏ trả lời. Tao sẽ làm một vụ động trời cho mày biết tay và run sợ chơi : Tau sẽ một mình đi cướp nhà băng !
Ngân hàng này nằm trong một chung cư củ kỹ. Vào giờ ăn trưa, khi mọi người đều đi vắng, Quế lẻn vào ngân hàng mà không bị để ý vì nó chui qua kẻ rách nhỏ xíu của hàng rào sắt bọc quanh. Nó phải nhón người lên mới thấy được ngăn đựng tiền, nó bốc một nắm bạc một trăm đô và đi ra thoát. Sau đó nó chia đều số tiền cướp được với bạn bè. Số tiền quá nhỏ nên ngân hàng không báo động, chuyện không được đăng lên trang nhất của các nhật báo như nó đã dự trù.
Những đứa bạn của nó lại đua nhau phê bình và chê trách.
- Chuyện này chỉ giúp mày có tiền xài chứ đâu có chi anh hùng. Mày làm chuyện gì nổi tiếng chúng tao mới phục chứ !
Quế không trả lời nhưng biến mất trong nhiều ngày. Nó mượn được một khẩu súngvà đi tập bắn ở ngoại ô. Nó muốn nó sẽ thành thạo khi xữ dụng đến nó.
Lần này thì chuyện nó làm được đăng tràn ngập lên trang nhất của tất cả các nhật báo của thành phố. Một đứa con nít bước vào một tiệm ăn vào lúc vắng khách, chỉ súng vào ngực người ngồi két và ông này đã kinh hoàng đưa hết tiền thu trong ngày cho nó. Sau đó ít lâu, cũng tên nhóc con đó đã thò tay vào túi một ông chủ tiệm may lấy cả xấp tiền của ông ta trong khi ông này run như cầy sấy trước họng súng của nó. Nạn nhân thứ ba của nó là một bà già chủ một tiệm bánh ngọt. Khi nó chỉa súng vào người bà thì bà la lớn :
- Mày có vất cây súng đi không ? Coi chừng mất mạng đó nghe con.
Bà già hất cây súng khỏi tay nó và túm lấy tóc nó giữ chặt. Nó vùng vẩy, chống cự mảnh liệt và suýt giết chết bà nếu như cảnh sát không nghe tiếng kêu cứu của bà cụ già và chạy ngay đến.
Sau đó thì Quế bị gởi đến « Thành phố của những đứa trẻ phạm pháp ».
Cha Nguyễn đặt hồ sơ xuống bàn và chăm chú nhìn nhân vật chính của thảm kịch ngày hôm nay. Trong ánh sáng mờ nhạt của hoàng hôn đang xuống dần, Quế ngồi thật im lìm trên ghế, đầu cúi xuống nên khó nhìn được khuôn mặt của nó. Khi nó cảm nhận được tia nhìn của cha Nguyễn, nó liền đưa tay vào túi quần rút ra một tờ giấy vấn thuốc cùng với hộp thuốc lá. Nó vấn thuốc thật thành thạo, chỉ với một tay theo kiểu mấy tên cao bồi trong phim ảnh. Đặt điếu thuốc lên môi, nó bật một que diêm và hít khói vào xong nhả ra cho nó trôi về phía bàn giấy của cha Nguyễn.
Con mắt của nó mở lớn thật nhanh, chỉ một giây thôi để xem phản ứng « của ông thầy tu ».
- Quế, chúc mừng con đã đến đây. Con nên biết rằng ở chốn này mọi việc đều do »nhóm con trai » lo liệu hết. Ngay cả chức chủ tịch Hội đồng tư vấn và trưởng ty cảnh sát cũng vậy.
-Vậy nhà tù ở đâu ? Quế dấm dẳng hỏi lại.
- Không có nhà tù con ạ.Bây giờ thì con đi tắm xong đi ăn cơm tối. Ngày mai con sẽ đi học. Nếu con muốn chúng mình trở thành một đôi bạn, thì chuyện đó chỉ từ con. Một ngày kia, cha mong ước cha sẽ thương con với tất cả trái tim của cha vì cha biết rằng con là một đứa trẻ ngoan. Quế lầm bầm một câu không được êm tai lắm.
Ngày hôm sau vào lúc mười giờ sáng cửa văn phòng của cha Nguyễn bật mở và người công dân mới của thành phố dành cho trẻ con phạm pháp bước vào một cách ồn ào...Tóc của nó đã được cắt ngắn, đầu được chải tươm tất và nó ăn mặc sạch sẽ. Làm ra vẻ thản nhiên, nó liệng lên bàn của ông linh mục cái thư của một thầy giáo. » Thưa cha, chúng con nghe cha nhắc nhở đến cả ngàn lần là không một đứa trẻ nào xấu trên cuộc đời này cả, vậy xin cha cho con biết con sẽ gọi đứa trẻ này ra làm sao ? »
Trong các lớp học cha Nguyễn nhận thấy không khí thật căn thẳng. Người thầy giáo cho biết Quế ngồi im trong chừng một tiếng đồng hồ. Bổng nhiên nó đứng bật dậy và đi quanh lớp, chửi thề và la hét như một tên giử ngựa, đưa tay chụp hết những đồ đạc mà nó vớ được xong liệng hết xuống sàn lớp. Nó vớ được một bình mực và liệng ngay vào bức tường trước mặt làm hoen ố cả bức tranh sơn dầu của một họa sĩ tên tuổi tặng cho trường.
Cha Nguyễn nói Quế ngồi vào bàn của nó xong cha tự trách mình trước mặt cả lớp học :
- Đây chính là lổi của cha ! Chưa bao giờ cha nói cho trò Quế hay là không được đổ mực xuống sàn nhà, và vì Quế nên luật lệ của’Thành phố trẽ em phạm pháp’ bị sửa lại cho đúng, cho Quế cũng như cho tất cả mọi người. Nhưng trước hết trò Quế phải thuộc hết luật lệ ở đây đã. Các con đừng quên rằng trò Quế là một đứa trẽ rất ngoan.
- Tôi không ngoan chút nào cả- Quế hét lớn- Tôi là hiện thân của quỷ !
Thời gian trôi nhanh, người học trò mới không có bạn giữa những đứa trẻ khác cũng như giữa các thầy giáo. Còn đối với cha Nguyễn, Quế dành cho cha một câu chửi rủa tục tằng’ Đồ cha thầy tu già dơ dáy » ! Nó dùng thì giờ rảnh rổi của nó để đi quanh thành phố nhỏ để tìm đường đi trốn. Nó rất giỏi về môn thể thao và đá bóng » Đồ trò chơi con nít », nó thường lẩm bẩm như vậy. hát nhà thờ hay hoà nhạc không phải môn mà nó ưa thích. Nó chán trồng trọt hay chăm nom thú vật. Trong sáu tháng ở « Thành phố dành cho trẻ em phạm pháp’ không ai trông thấy nụ cười hay giọt nước mắt của nó. Sau cùng mọi người đều tự hỏi rằng phải chăng lần này cha Nguyễn đã gặp được đối thủ.
Cha hỏi những nữ tu dạy lớp ba :
-Thằng bé có học được chút gì không ?
- Thưa cha cũng được chút ít. Nó đang học đánh vần. Thật ra nó học được nhiều hơn là người ngoài tưởng nhưng tâm nó đầy hận thù.
Đây không phải là trường hợp khó khăn đầu tiên của cha Nguyễn. Một học trò của thành phố này đã giết chết cha ruột của nó bằng một viên đạn ngay tim- nhưng chỉ vì nó muốn bảo vệ người Mẹ mà nó yêu kính đã bị đánh đập dã man trước mặt nó. Khi người linh mục hiểu rỏ câu chuyện, ông đã giải quyết được mọi sự thật tốt đẹp. Cha Nguyễn nghĩ rằng trong trường hợp của Quế cũng vậy, cha sẽ tìm ra được phần tốt đẹp, nhậy cảm ở tâm hồn nó.Chỉ cần làm sao tìm được khía cạnh đó mà thôi.
- Chắc là phải bỏ hết mọi luật lệ đi- một ngày kia cha đã nhủ thầm- Mình phải làm cho thằng bé này mềm lòng…..với tình thương yêu !
Học sinh và thầy giáo của ‘thành phố trẻ em phạm pháp » chờ đợi kết quả của phương cách mới như chờ đợi kết quả của một cuộc tranh tài thể thao. Một mình cha Nguyễn đảm trách bảo vệ danh dự của trường. Đến ngày hôm nay, khi nghĩ lại cha còn rùng mình khi nhớ lại những tuần, những tháng dễ dàng buông thả một cách cố ý đó.Những cuốn phim hạng nhì mà tất cả đều cùng xem, những núi xúc xích, kẹo, cà rem, nước ngọt mà Quế đã nhét vào bụng.
Nhưng đứa bé làm như không thích thú chuyện gì cả, nó lấy một con thuyền nhỏ và bơi ồn ào trên mặt hồ nhưng nếu câu được một con cá nhỏ nó lặng im, câm nín như không hề biết đến. Một sự lặng lờ như phủ kín thân hình nó và Quế càng trở nên ít nói hơn.
Có một lần,vào khoảng thời gian thử thách, một tai nạn nhỏ xảy ra giúp cho sự thân mật của cha Nguyễn và cậu bé tội lổi gia tăng thật nhiều. Khi băng qua đường ở một ngả tư, Quế chỉ nhìn vào một phía nên không trông thấy một chiếc xe vận tải từ phía sau lưng chạy hết tốc lực đến gần nó. Cha Nguyễn chỉ còn đủ thời giờ để túm ngay lấy cậu bé và kéo lên lại lề đường. Trong một giây, ánh mắt của cậu bé ánh lên sự biết ơn và sự kinh ngạc….Rồi mắt nó chớp nhanh. Nó không nói một lời nào.
Mặc dù rất tự tin nhưng đôi khi cha Nguyễn cũng tự hỏi phải chăng sự xấu xa, hư đốn của cậu bé này có tính cách gia truyền và cha sẽ không làm sao đánh bại được nó. Sự tuyệt vọng thật cùng cực khi vào một sáng mùa Xuân ấm áp, Quế đi vào phòng của cha Nguyễn tuyên bố rằng nó muốn cha giải thích cho nó một câu chuyện. Lần này đôi mắt đen của nó như đang bừng bừng lửa giận.
- Cha đã muốn thắng tôi, nhưng lần này tôi biết được mưu mẹo của cha. Nếu cha tài giỏi cha đã thành công rồi và tôi đã đầu hàng cha. Nhưng thật là may, tôi đã đoán ra. Tôi đã suy nghĩ mổi đêm và vaò lúc gần sáng tôi đã hiểu hết mọi chuyện.Tất cả chỉ là một âm mưu mà thôi.
Khi nói những câu trên, khuôn mặt của Quế thật là nghiêm trang, đau khổ và chín chắn. Không phải sự hỗn hào đã xúi nó nói lên những lời đó mà là sự tuyệt vọng. Cha Nguyễn cảm thấy thật xúc động và cha nhận thấy đây là lần đầu tiên từ khi thằng bé đến trại này, cha thấy đôi môi nó run run và cảm xúc.
- Cha Nguyễn, cha chỉ là một người giả dối.
- Con hãy chứng tỏ cho ta thấy sự đó, không làm được thì câm miệng lại !
- Được rồi ! Tôi vừa đá vào bàn chân của một dì phước thật mạnh, cái đó cha gọi là gì ?
- Một lần nữa, cha vẫn nói con là đứa trẻ ngoan.
- Đó ! Đúng vậy ! Cha chỉ nói đi nói lại điệp khúc đó. Cha biết rằng cha nói dối nhưng cha vẫn nói, Vậy cha hảy cho tôi biết cha có phải là người giả dối hay không ?
Cha thân yêu đang ở trên Trời, luận điệu này thật đúng ! Làm sao trã lời bây giờ ? Làm sao chứng tỏ được sự tin tưởng trong lòng con đối với nó và nó đối với cha đây ? Thời khắc quan trọng của Quế và con là ở phút này, Bây giờ hay chẳng khi nào nữa.Lạy cha, hảy giúp con tìm ra được những câu trã lời thoả đáng.
Cha Nguyễn ho lên khe khẻ rồi hắng giọng nói :
- Quế, con là một đứa trẻ thật thà đã dám công nhận sự thật khi nó hiện ra trước mặt. vậy thì con hảy trả lời cho cha hay rằng , theo con thì một đứa trẻ ngoan phải như thế naò ? Một đứa trẻ ngoan có phải là đứa trẻ biết vâng lời hay không ? Đúng như vậy không ?
- Đúng vậy !
- Có phải nó làm tất cả những gì mà thầy nó dạy nó phải làm hay không ?
- Đúng vậy !
- Vậy là điều con luôn luôn làm đấy thôi. Nhưng mà rủi thay con đã co những ông thầy xấu, những ông thầy là những kẻ gian manh ở bến tàu, những tên cướp giật trong thành phố. Nhưng mà con đã tuân theo một cách mù quáng những lời dạy dổ của họ. Con đã làm tất cả những chuyện gian ác và tội lỗi mà họ đã dạy cho con làm. Bây giờ nếu con cũng làm như vậy đối với những ông thầy tốt thì con sẽ trở thành một kẻ phi thường ngay !
Những lời nói giản dị nhưng đúng sự thật đó như một phép lạ đã xua ra khỏi căn phòng tất cả những con quỷ dữ và làm cho không khí trở nên trong lành, Mới đầu, con người bé nhỏ đó làm như phân vân không hiểu. Nhưng rồi tia nhìn của nó trở nên long lanh, thật thà, trong sáng. Đứa bé thở ra một hơi dài nhẹ nhỏm và chạy ào đến phía bàn giấy. Tim của cha Nguyễn vui như mở hội, đôi mắt của cha ngập tràn lệ hạnh phúc, làm như cha cũng chung sự giải thoát đó. Cha vội mở rộng vòng tay và đứa bé nghẹn ngào lao vào lòng cha với đôi mắt đỏ lệ vui mừng.
Câu chuyện đó xảy ra đã lâu rồi. Quế ở lại trai ‘thành phố của những trẻ em phạm pháp’ mười năm, Sau những năm dài học hành thật xuất sắc, Quế xin vào binh chủng hải quân... Nó đã được thăng cấp ba lần trong những trận đánh đẩm máu ở bờ biển.
Cha Nguyễn thật hãnh diện khi nói về Quế :
-Ngực nó mang đầy huy chương. Chuyện đó không có gì lạ vì sự can đảm của nó có thừa, nhưng Lạy Chúa ! Có cái khác còn quý hơn : Quế là một người đầy tình thương đối với nhân loại, cái tình đó như có từ trong xương tủy của nó. Quế là người... đẹp nhất mà tôi đã gặp. Nhưng .... nó cũng là đứa học trò khó khăn nhất đời tôi !
Vào một buổi chiều mùa Đông, cha Nguyễn, giám đốc trại "Thành phố của những đứa trẻ phạm pháp" nổi tiếng khắp thế giới ở Nebraska nhận được một cú điện thoại:
- Allô! Thưa có phải cha Nguyễn không ạ? Tôi là cảnh sát trưởng Lâm ở Virginia. Cha còn chỗ cho một nội trú không ạ? Vâng, ngay lúc này!
- Bây giờ nó đang ở đâu?
- Ở trong tù. Đây là một trường hợp tuyệt vọng, tôi xin báo cho cha hay trước : Ăn trộm ngân hàng, đánh cướp có vủ trang ba cửa tiệm.
- Nó bao nhiêu tuổi ?
- Tám tuổi rưỡi.
Người trả lời điện thoại là một linh mục gầy ốm với đôi mắt đen sáng quắc. Người hơi giật mình khi nghe ông cảnh sát trưởng nói như vậy.
- Ông nói sao ?
- Thưa cha đừng mềm lòng vì tuổi tác của tên này. Nó như tôi đã nói với cha và còn tệ hại hơn nữa. Cha có nhận nó hay không ?
Đã lâu lắm rồi, linh mục Nguyễn Huy Phượng nhận coi sóc những đứa trẻ bị xã hội ruồng bỏ, không chấp nhận vì chúng là những đứa trẻ phạm pháp, bất trị. Đó là những đứa bé trai trong tất cả mọi lứa tuổi, mọi quốc tịch, mọi màu da và tôn giáo.
Cha Nguyễn trả lời ông cảnh sát trưởng :
- Nếu tôi không dạy dỗ được một đứa trẻ tám tuổi rưỡi thì tôi nên về hưu cho rồi. Ông cứ đem nó đến đây.
Ba ngày sau, cha Nguyễn tiếp ở văn phòng vợ chồng cảnh sát trưởng Phạm Lâm. Đi cùng với họ là một bé trai với nước da xanh mét bất thường, đứa bé ôm trong tay một cái xách nhỏ. Nó cao không đến mặt bàn giấy, đầu tóc bù xù dơ bẩn. Một cọng tóc rơi xuống khuôn mặt gầy yếu với đôi mắt đen không được mở lớn làm cho khuôn mặt của nó trở nên gian xảo và tội lổi vô cùng. Miệng nó ngậm một điếu thuốc với nụ cười cố tình làm cho khuôn mặt của nó trở thành thật hèn hạ.
- Cha đừng để ý ! Chúng tôi phải hối lộ thuốc lá cho nó mới đem nó đến đây được.
Vợ ông cảnh sát trưởng để xuống bàn giấy một chiếc phong bì thật lớn,
Bà gằn giọng nói với cha Nguyễn :
- Đây là một bản báo cáo đầy đủ nhất. Nhưng nó cũng chưa phản ảnh được nữa phần sự thật. Đứa bé này chỉ là một tên du côn, một tên sát nhân không đáng được săn sóc, chửa trị. Theo ý riêng của tôi, nó không còn phải là con người nửa. Xin chào cha và chúc cha nhiều may mắn ! vâng, cha rất cần sự đó !
Nhưng trong tim của cha Nguyễn đang bừng lên ngọn lửa yêu thương không thể nào tàn lụi :Tình yêu của Chúa dành cho nhân loại mà Chúa xem như ruột thịt, nhất là Tình thương cho những đứa trẻ thiếu may mắn.
Cha Nguyễn nhìn khuôn mặt bé nhỏ đang đứng trước mặt cha và cha nghĩ rằng chưa bao giờ cha trông thấy một sự trộn lẫn thảm thương như vậy. Nó là hiện thân cho tội lổi và đau thương. Cha đưa tay chỉ cái ghế trước bàn làm việcvà bảo đứa bé ngồi xuống. Xong cha chậm rải mở chiếc phong bì lớn đặt trên bàn và bắt đầu đọc lý lịch của đứa bé.
Không ai biết được tên cha mẹ của nó. Nó được sinh ra trong một khu nghèo nàn thuộc hải cảng Newport News, cha mẹ của nó đều chết vì bị sưng phổi trong một năm giá rét tột cùng khi nó mới lên bốn tuổi. Những gia đình nghèo ở bến tàu thay phiên nhau nuôi nó khôn lớn và sự đau khổ đã biến thằng bé thành một đứa trẻ hoang dại, ít nói và không biết cách bày tỏ cảm tình của mình với người chung quanh.
Trường đời dùi mài thêm sự liều lỉnh và can đảm của nó. Vừa mới tám tuổi nó đã trở thành thủ lảnh của một đám bụi đời tý hon chuyên nghề cướp giật. Những tên du đảng lớn tuổi muốn » giệt thằng’ nhóc » liền đến gặp nó và bày ra những mưu mẹo cướp của , tuy không lớn lao nhưng nguy hiểm, vậy mà nó hoàn thành một cách vẻ vang.
Sáu tháng trước khi bị cảnh sát bắt nhốt, chức thủ lảnh của nó bị lung lay vì một thằng mới nhập đảng.
- Mày chẳng làm gì được một mình. Mày không đáng chức thủ lảnh !
- Mày nói vậy được sao ? thằng Quế, tên đứa nhỏ trả lời. Tao sẽ làm một vụ động trời cho mày biết tay và run sợ chơi : Tau sẽ một mình đi cướp nhà băng !
Ngân hàng này nằm trong một chung cư củ kỹ. Vào giờ ăn trưa, khi mọi người đều đi vắng, Quế lẻn vào ngân hàng mà không bị để ý vì nó chui qua kẻ rách nhỏ xíu của hàng rào sắt bọc quanh. Nó phải nhón người lên mới thấy được ngăn đựng tiền, nó bốc một nắm bạc một trăm đô và đi ra thoát. Sau đó nó chia đều số tiền cướp được với bạn bè. Số tiền quá nhỏ nên ngân hàng không báo động, chuyện không được đăng lên trang nhất của các nhật báo như nó đã dự trù.
Những đứa bạn của nó lại đua nhau phê bình và chê trách.
- Chuyện này chỉ giúp mày có tiền xài chứ đâu có chi anh hùng. Mày làm chuyện gì nổi tiếng chúng tao mới phục chứ !
Quế không trả lời nhưng biến mất trong nhiều ngày. Nó mượn được một khẩu súngvà đi tập bắn ở ngoại ô. Nó muốn nó sẽ thành thạo khi xữ dụng đến nó.
Lần này thì chuyện nó làm được đăng tràn ngập lên trang nhất của tất cả các nhật báo của thành phố. Một đứa con nít bước vào một tiệm ăn vào lúc vắng khách, chỉ súng vào ngực người ngồi két và ông này đã kinh hoàng đưa hết tiền thu trong ngày cho nó. Sau đó ít lâu, cũng tên nhóc con đó đã thò tay vào túi một ông chủ tiệm may lấy cả xấp tiền của ông ta trong khi ông này run như cầy sấy trước họng súng của nó. Nạn nhân thứ ba của nó là một bà già chủ một tiệm bánh ngọt. Khi nó chỉa súng vào người bà thì bà la lớn :
- Mày có vất cây súng đi không ? Coi chừng mất mạng đó nghe con.
Bà già hất cây súng khỏi tay nó và túm lấy tóc nó giữ chặt. Nó vùng vẩy, chống cự mảnh liệt và suýt giết chết bà nếu như cảnh sát không nghe tiếng kêu cứu của bà cụ già và chạy ngay đến.
Sau đó thì Quế bị gởi đến « Thành phố của những đứa trẻ phạm pháp ».
Cha Nguyễn đặt hồ sơ xuống bàn và chăm chú nhìn nhân vật chính của thảm kịch ngày hôm nay. Trong ánh sáng mờ nhạt của hoàng hôn đang xuống dần, Quế ngồi thật im lìm trên ghế, đầu cúi xuống nên khó nhìn được khuôn mặt của nó. Khi nó cảm nhận được tia nhìn của cha Nguyễn, nó liền đưa tay vào túi quần rút ra một tờ giấy vấn thuốc cùng với hộp thuốc lá. Nó vấn thuốc thật thành thạo, chỉ với một tay theo kiểu mấy tên cao bồi trong phim ảnh. Đặt điếu thuốc lên môi, nó bật một que diêm và hít khói vào xong nhả ra cho nó trôi về phía bàn giấy của cha Nguyễn.
Con mắt của nó mở lớn thật nhanh, chỉ một giây thôi để xem phản ứng « của ông thầy tu ».
- Quế, chúc mừng con đã đến đây. Con nên biết rằng ở chốn này mọi việc đều do »nhóm con trai » lo liệu hết. Ngay cả chức chủ tịch Hội đồng tư vấn và trưởng ty cảnh sát cũng vậy.
-Vậy nhà tù ở đâu ? Quế dấm dẳng hỏi lại.
- Không có nhà tù con ạ.Bây giờ thì con đi tắm xong đi ăn cơm tối. Ngày mai con sẽ đi học. Nếu con muốn chúng mình trở thành một đôi bạn, thì chuyện đó chỉ từ con. Một ngày kia, cha mong ước cha sẽ thương con với tất cả trái tim của cha vì cha biết rằng con là một đứa trẻ ngoan. Quế lầm bầm một câu không được êm tai lắm.
Ngày hôm sau vào lúc mười giờ sáng cửa văn phòng của cha Nguyễn bật mở và người công dân mới của thành phố dành cho trẻ con phạm pháp bước vào một cách ồn ào...Tóc của nó đã được cắt ngắn, đầu được chải tươm tất và nó ăn mặc sạch sẽ. Làm ra vẻ thản nhiên, nó liệng lên bàn của ông linh mục cái thư của một thầy giáo. » Thưa cha, chúng con nghe cha nhắc nhở đến cả ngàn lần là không một đứa trẻ nào xấu trên cuộc đời này cả, vậy xin cha cho con biết con sẽ gọi đứa trẻ này ra làm sao ? »
Trong các lớp học cha Nguyễn nhận thấy không khí thật căn thẳng. Người thầy giáo cho biết Quế ngồi im trong chừng một tiếng đồng hồ. Bổng nhiên nó đứng bật dậy và đi quanh lớp, chửi thề và la hét như một tên giử ngựa, đưa tay chụp hết những đồ đạc mà nó vớ được xong liệng hết xuống sàn lớp. Nó vớ được một bình mực và liệng ngay vào bức tường trước mặt làm hoen ố cả bức tranh sơn dầu của một họa sĩ tên tuổi tặng cho trường.
Cha Nguyễn nói Quế ngồi vào bàn của nó xong cha tự trách mình trước mặt cả lớp học :
- Đây chính là lổi của cha ! Chưa bao giờ cha nói cho trò Quế hay là không được đổ mực xuống sàn nhà, và vì Quế nên luật lệ của’Thành phố trẽ em phạm pháp’ bị sửa lại cho đúng, cho Quế cũng như cho tất cả mọi người. Nhưng trước hết trò Quế phải thuộc hết luật lệ ở đây đã. Các con đừng quên rằng trò Quế là một đứa trẽ rất ngoan.
- Tôi không ngoan chút nào cả- Quế hét lớn- Tôi là hiện thân của quỷ !
Thời gian trôi nhanh, người học trò mới không có bạn giữa những đứa trẻ khác cũng như giữa các thầy giáo. Còn đối với cha Nguyễn, Quế dành cho cha một câu chửi rủa tục tằng’ Đồ cha thầy tu già dơ dáy » ! Nó dùng thì giờ rảnh rổi của nó để đi quanh thành phố nhỏ để tìm đường đi trốn. Nó rất giỏi về môn thể thao và đá bóng » Đồ trò chơi con nít », nó thường lẩm bẩm như vậy. hát nhà thờ hay hoà nhạc không phải môn mà nó ưa thích. Nó chán trồng trọt hay chăm nom thú vật. Trong sáu tháng ở « Thành phố dành cho trẻ em phạm pháp’ không ai trông thấy nụ cười hay giọt nước mắt của nó. Sau cùng mọi người đều tự hỏi rằng phải chăng lần này cha Nguyễn đã gặp được đối thủ.
Cha hỏi những nữ tu dạy lớp ba :
-Thằng bé có học được chút gì không ?
- Thưa cha cũng được chút ít. Nó đang học đánh vần. Thật ra nó học được nhiều hơn là người ngoài tưởng nhưng tâm nó đầy hận thù.
Đây không phải là trường hợp khó khăn đầu tiên của cha Nguyễn. Một học trò của thành phố này đã giết chết cha ruột của nó bằng một viên đạn ngay tim- nhưng chỉ vì nó muốn bảo vệ người Mẹ mà nó yêu kính đã bị đánh đập dã man trước mặt nó. Khi người linh mục hiểu rỏ câu chuyện, ông đã giải quyết được mọi sự thật tốt đẹp. Cha Nguyễn nghĩ rằng trong trường hợp của Quế cũng vậy, cha sẽ tìm ra được phần tốt đẹp, nhậy cảm ở tâm hồn nó.Chỉ cần làm sao tìm được khía cạnh đó mà thôi.
- Chắc là phải bỏ hết mọi luật lệ đi- một ngày kia cha đã nhủ thầm- Mình phải làm cho thằng bé này mềm lòng…..với tình thương yêu !
Học sinh và thầy giáo của ‘thành phố trẻ em phạm pháp » chờ đợi kết quả của phương cách mới như chờ đợi kết quả của một cuộc tranh tài thể thao. Một mình cha Nguyễn đảm trách bảo vệ danh dự của trường. Đến ngày hôm nay, khi nghĩ lại cha còn rùng mình khi nhớ lại những tuần, những tháng dễ dàng buông thả một cách cố ý đó.Những cuốn phim hạng nhì mà tất cả đều cùng xem, những núi xúc xích, kẹo, cà rem, nước ngọt mà Quế đã nhét vào bụng.
Nhưng đứa bé làm như không thích thú chuyện gì cả, nó lấy một con thuyền nhỏ và bơi ồn ào trên mặt hồ nhưng nếu câu được một con cá nhỏ nó lặng im, câm nín như không hề biết đến. Một sự lặng lờ như phủ kín thân hình nó và Quế càng trở nên ít nói hơn.
Có một lần,vào khoảng thời gian thử thách, một tai nạn nhỏ xảy ra giúp cho sự thân mật của cha Nguyễn và cậu bé tội lổi gia tăng thật nhiều. Khi băng qua đường ở một ngả tư, Quế chỉ nhìn vào một phía nên không trông thấy một chiếc xe vận tải từ phía sau lưng chạy hết tốc lực đến gần nó. Cha Nguyễn chỉ còn đủ thời giờ để túm ngay lấy cậu bé và kéo lên lại lề đường. Trong một giây, ánh mắt của cậu bé ánh lên sự biết ơn và sự kinh ngạc….Rồi mắt nó chớp nhanh. Nó không nói một lời nào.
Mặc dù rất tự tin nhưng đôi khi cha Nguyễn cũng tự hỏi phải chăng sự xấu xa, hư đốn của cậu bé này có tính cách gia truyền và cha sẽ không làm sao đánh bại được nó. Sự tuyệt vọng thật cùng cực khi vào một sáng mùa Xuân ấm áp, Quế đi vào phòng của cha Nguyễn tuyên bố rằng nó muốn cha giải thích cho nó một câu chuyện. Lần này đôi mắt đen của nó như đang bừng bừng lửa giận.
- Cha đã muốn thắng tôi, nhưng lần này tôi biết được mưu mẹo của cha. Nếu cha tài giỏi cha đã thành công rồi và tôi đã đầu hàng cha. Nhưng thật là may, tôi đã đoán ra. Tôi đã suy nghĩ mổi đêm và vaò lúc gần sáng tôi đã hiểu hết mọi chuyện.Tất cả chỉ là một âm mưu mà thôi.
Khi nói những câu trên, khuôn mặt của Quế thật là nghiêm trang, đau khổ và chín chắn. Không phải sự hỗn hào đã xúi nó nói lên những lời đó mà là sự tuyệt vọng. Cha Nguyễn cảm thấy thật xúc động và cha nhận thấy đây là lần đầu tiên từ khi thằng bé đến trại này, cha thấy đôi môi nó run run và cảm xúc.
- Cha Nguyễn, cha chỉ là một người giả dối.
- Con hãy chứng tỏ cho ta thấy sự đó, không làm được thì câm miệng lại !
- Được rồi ! Tôi vừa đá vào bàn chân của một dì phước thật mạnh, cái đó cha gọi là gì ?
- Một lần nữa, cha vẫn nói con là đứa trẻ ngoan.
- Đó ! Đúng vậy ! Cha chỉ nói đi nói lại điệp khúc đó. Cha biết rằng cha nói dối nhưng cha vẫn nói, Vậy cha hảy cho tôi biết cha có phải là người giả dối hay không ?
Cha thân yêu đang ở trên Trời, luận điệu này thật đúng ! Làm sao trã lời bây giờ ? Làm sao chứng tỏ được sự tin tưởng trong lòng con đối với nó và nó đối với cha đây ? Thời khắc quan trọng của Quế và con là ở phút này, Bây giờ hay chẳng khi nào nữa.Lạy cha, hảy giúp con tìm ra được những câu trã lời thoả đáng.
Cha Nguyễn ho lên khe khẻ rồi hắng giọng nói :
- Quế, con là một đứa trẻ thật thà đã dám công nhận sự thật khi nó hiện ra trước mặt. vậy thì con hảy trả lời cho cha hay rằng , theo con thì một đứa trẻ ngoan phải như thế naò ? Một đứa trẻ ngoan có phải là đứa trẻ biết vâng lời hay không ? Đúng như vậy không ?
- Đúng vậy !
- Có phải nó làm tất cả những gì mà thầy nó dạy nó phải làm hay không ?
- Đúng vậy !
- Vậy là điều con luôn luôn làm đấy thôi. Nhưng mà rủi thay con đã co những ông thầy xấu, những ông thầy là những kẻ gian manh ở bến tàu, những tên cướp giật trong thành phố. Nhưng mà con đã tuân theo một cách mù quáng những lời dạy dổ của họ. Con đã làm tất cả những chuyện gian ác và tội lỗi mà họ đã dạy cho con làm. Bây giờ nếu con cũng làm như vậy đối với những ông thầy tốt thì con sẽ trở thành một kẻ phi thường ngay !
Những lời nói giản dị nhưng đúng sự thật đó như một phép lạ đã xua ra khỏi căn phòng tất cả những con quỷ dữ và làm cho không khí trở nên trong lành, Mới đầu, con người bé nhỏ đó làm như phân vân không hiểu. Nhưng rồi tia nhìn của nó trở nên long lanh, thật thà, trong sáng. Đứa bé thở ra một hơi dài nhẹ nhỏm và chạy ào đến phía bàn giấy. Tim của cha Nguyễn vui như mở hội, đôi mắt của cha ngập tràn lệ hạnh phúc, làm như cha cũng chung sự giải thoát đó. Cha vội mở rộng vòng tay và đứa bé nghẹn ngào lao vào lòng cha với đôi mắt đỏ lệ vui mừng.
Câu chuyện đó xảy ra đã lâu rồi. Quế ở lại trai ‘thành phố của những trẻ em phạm pháp’ mười năm, Sau những năm dài học hành thật xuất sắc, Quế xin vào binh chủng hải quân... Nó đã được thăng cấp ba lần trong những trận đánh đẩm máu ở bờ biển.
Cha Nguyễn thật hãnh diện khi nói về Quế :
-Ngực nó mang đầy huy chương. Chuyện đó không có gì lạ vì sự can đảm của nó có thừa, nhưng Lạy Chúa ! Có cái khác còn quý hơn : Quế là một người đầy tình thương đối với nhân loại, cái tình đó như có từ trong xương tủy của nó. Quế là người... đẹp nhất mà tôi đã gặp. Nhưng .... nó cũng là đứa học trò khó khăn nhất đời tôi !
Bình luận facebook