Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-15
Người Hầu! Anh Yêu Em - Chương 15: Cấm địa
Thấy Âu Hoằng Phong đã rời khỏi Từ Phương Hiểu vỗ vỗ mặt của mình cứ ngỡ là đang nằm mơ cô không tin người lúc nãy chính là vị thiếu gia ác ma lúc nào cũng hành hạ, luôn kiếm chuyện với cô.
Cánh cửa phòng mở ra Từ Phương Hiểu lại một phen kinh thiên, há hốc miệng khi nhìn thấy anh bưng khay cháo còn có sữa, nước lọc và thuốc cho cô, cô ráng lục lại trí nhớ xem đã đắc tội gì nữa với anh, cô tự hỏi với lòng:
"Chẳng lẽ mình lại đắc tội với thiếu gia sao? Không lẽ đây là bữa ăn cuối cùng hay sao?"
"Cô đang suy nghĩ cái gì vậy?" Âu Hoằng Phong tay cầm chén cháo đưa cho cô.
Từ Phương Hiểu giật mình nhìn anh lom lom khẽ lắc đầu:
"Tôi không có nghĩ gì cả."
"Tôi đã đem cháo lên đến đây cho cô rồi chẳng lẽ cô muốn tôi đút cho cô ăn luôn sao?"
Từ Phương Hiểu lắc đầu lia lịa, vội vàng cầm lấy chén cháo:
"Cảm ơn thiếu gia!"
Từ Phương Hiểu ăn trong sự lo lắng, hoảng sợ khi thấy tính tình của anh thay đổi đột ngột, ăn xong chén cháo anh lại đưa cho cô ly sữa, bảo cô:
"Uống cho hết ly sữa này không được bỏ sót một giọt sữa nào cả."
Từ Phương Hiểu vội cầm lấy ly sữa một hơi uống sạch không dám nói gì cả, uống xong cô đặt ly sữa vào khay anh lại đưa cho cô một ly nước lọc và thuốc, cô lại tiếp tục nhận lấy và uống.
Nhìn thấy cô đã ăn xong, uống thuốc xong anh cất giọng bảo:
"Xong rồi! Cô hãy nằm nghỉ ngơi đi."
Âu Hoằng Phong bưng khay đựng cháo, sữa và nước xuống lầu xong anh quay trở lại phòng thấy cô vẫn ngồi đó gương mặt ngơ ngác, khó hiểu nhìn anh anh biết cô đang khó hiểu chuyện gì anh liền giải đáp cho cô:
"Nếu như tôi không bắt cô đi đem cơm trưa tối lại bảo cô đợi tôi đến khuya thì cô đã không phát sốt, bị bệnh như thế này tôi thấy có lỗi nên mới chuộc lỗi thôi."
"Dạ không sao, đó không phải là lỗi của anh là do sức khỏe của tôi yếu quá thôi." Từ Phương Hiểu làm sao có thể nói rằng đó là lỗi của anh chứ, cho cô mười lá gan cũng không dám nói.
"Cạch! Vị tiểu thư này cô không được vào bên trong." Tiếng mở cửa cùng tiếng của quản gia Trần cất lên.
Một cô gái ăn mặc khá là mát mẻ bước vào phòng của anh, vừa bước vào nhìn thấy Từ Phương Hiểu đang ngồi trên giường, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Từ Phương Hiểu của cô gái kia khiến cho cô rùng mình sợ hãi.
Quản gia Trần lên tiếng nhưng chưa kịp nói thì Âu Hoằng Phong đã bảo:
"Bà hãy đi xuống đi ở đây tôi sẽ giải quyết."
"Vâng!" Quản gia Trần cúi người lặng lẽ rời khỏi đóng nhẹ cửa lại.
Cô gái kia đột nhiên chỉ vào Từ Phương Hiểu quát lớn với anh:
"Hoằng Phong! Có phải anh vì cô ta mà không thèm đến tìm em nữa đúng không? Cô ta thì có gì tốt chứ? Ăn mặc quê mùa cũng không xinh đẹp cô ta thì có gì mà hơn em chứ?"
Bầu không khí trong phòng của anh đột ngột trở nên lạnh lẽo, ngột ngạt Từ Phương Hiểu chỉ ngồi một chỗ không dám lên tiếng chỉ biết nhìn Âu Hoằng Phong. Sắc mặt của Âu Hoằng Phong đã đen đến không thể đen được nữa, ngữ điệu đầy lạnh lẽo của anh cất lên:
"Lúc trước tôi đã nói với cô như thế nào? Cô đã quên hết lời của tôi nói rồi sao?"
Cô gái kia giật mình, bắt đầu run sợ nhưng vẫn cố bình tĩnh trả lời anh:
"Lúc trước anh đã từng nói rằng anh không thích bất cứ ai bước vào biệt thự của anh khi chưa có sự cho phép của anh càng không được bước vào phòng của anh nơi ấy được xem là cấm địa của anh."
"Vậy tại sao cô lại còn bước vào biệt thự, phòng của tôi? Cô to gan thật đấy bước vào nơi mà tôi xem như cấm địa lại còn ở đây lớn tiếng cô không biết chết là gì đúng không?" Từng câu từng chữ của Âu Hoằng Phong đều lạnh như băng có thể khiến người khác run sợ.
Cô gái kia lại chỉ vào cô như muốn lấy cô làm bia đỡ đạn cho mình:
"Nếu nói như vậy thì tại sao cô ta lại vào đây được lại còn ở trên giường của anh nữa chứ?"
Âu Hoằng Phong không muốn giải thích hay gì cả anh lạnh nhạt phun ra một chữ:"CÚT!"
Thấy Âu Hoằng Phong đã rời khỏi Từ Phương Hiểu vỗ vỗ mặt của mình cứ ngỡ là đang nằm mơ cô không tin người lúc nãy chính là vị thiếu gia ác ma lúc nào cũng hành hạ, luôn kiếm chuyện với cô.
Cánh cửa phòng mở ra Từ Phương Hiểu lại một phen kinh thiên, há hốc miệng khi nhìn thấy anh bưng khay cháo còn có sữa, nước lọc và thuốc cho cô, cô ráng lục lại trí nhớ xem đã đắc tội gì nữa với anh, cô tự hỏi với lòng:
"Chẳng lẽ mình lại đắc tội với thiếu gia sao? Không lẽ đây là bữa ăn cuối cùng hay sao?"
"Cô đang suy nghĩ cái gì vậy?" Âu Hoằng Phong tay cầm chén cháo đưa cho cô.
Từ Phương Hiểu giật mình nhìn anh lom lom khẽ lắc đầu:
"Tôi không có nghĩ gì cả."
"Tôi đã đem cháo lên đến đây cho cô rồi chẳng lẽ cô muốn tôi đút cho cô ăn luôn sao?"
Từ Phương Hiểu lắc đầu lia lịa, vội vàng cầm lấy chén cháo:
"Cảm ơn thiếu gia!"
Từ Phương Hiểu ăn trong sự lo lắng, hoảng sợ khi thấy tính tình của anh thay đổi đột ngột, ăn xong chén cháo anh lại đưa cho cô ly sữa, bảo cô:
"Uống cho hết ly sữa này không được bỏ sót một giọt sữa nào cả."
Từ Phương Hiểu vội cầm lấy ly sữa một hơi uống sạch không dám nói gì cả, uống xong cô đặt ly sữa vào khay anh lại đưa cho cô một ly nước lọc và thuốc, cô lại tiếp tục nhận lấy và uống.
Nhìn thấy cô đã ăn xong, uống thuốc xong anh cất giọng bảo:
"Xong rồi! Cô hãy nằm nghỉ ngơi đi."
Âu Hoằng Phong bưng khay đựng cháo, sữa và nước xuống lầu xong anh quay trở lại phòng thấy cô vẫn ngồi đó gương mặt ngơ ngác, khó hiểu nhìn anh anh biết cô đang khó hiểu chuyện gì anh liền giải đáp cho cô:
"Nếu như tôi không bắt cô đi đem cơm trưa tối lại bảo cô đợi tôi đến khuya thì cô đã không phát sốt, bị bệnh như thế này tôi thấy có lỗi nên mới chuộc lỗi thôi."
"Dạ không sao, đó không phải là lỗi của anh là do sức khỏe của tôi yếu quá thôi." Từ Phương Hiểu làm sao có thể nói rằng đó là lỗi của anh chứ, cho cô mười lá gan cũng không dám nói.
"Cạch! Vị tiểu thư này cô không được vào bên trong." Tiếng mở cửa cùng tiếng của quản gia Trần cất lên.
Một cô gái ăn mặc khá là mát mẻ bước vào phòng của anh, vừa bước vào nhìn thấy Từ Phương Hiểu đang ngồi trên giường, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Từ Phương Hiểu của cô gái kia khiến cho cô rùng mình sợ hãi.
Quản gia Trần lên tiếng nhưng chưa kịp nói thì Âu Hoằng Phong đã bảo:
"Bà hãy đi xuống đi ở đây tôi sẽ giải quyết."
"Vâng!" Quản gia Trần cúi người lặng lẽ rời khỏi đóng nhẹ cửa lại.
Cô gái kia đột nhiên chỉ vào Từ Phương Hiểu quát lớn với anh:
"Hoằng Phong! Có phải anh vì cô ta mà không thèm đến tìm em nữa đúng không? Cô ta thì có gì tốt chứ? Ăn mặc quê mùa cũng không xinh đẹp cô ta thì có gì mà hơn em chứ?"
Bầu không khí trong phòng của anh đột ngột trở nên lạnh lẽo, ngột ngạt Từ Phương Hiểu chỉ ngồi một chỗ không dám lên tiếng chỉ biết nhìn Âu Hoằng Phong. Sắc mặt của Âu Hoằng Phong đã đen đến không thể đen được nữa, ngữ điệu đầy lạnh lẽo của anh cất lên:
"Lúc trước tôi đã nói với cô như thế nào? Cô đã quên hết lời của tôi nói rồi sao?"
Cô gái kia giật mình, bắt đầu run sợ nhưng vẫn cố bình tĩnh trả lời anh:
"Lúc trước anh đã từng nói rằng anh không thích bất cứ ai bước vào biệt thự của anh khi chưa có sự cho phép của anh càng không được bước vào phòng của anh nơi ấy được xem là cấm địa của anh."
"Vậy tại sao cô lại còn bước vào biệt thự, phòng của tôi? Cô to gan thật đấy bước vào nơi mà tôi xem như cấm địa lại còn ở đây lớn tiếng cô không biết chết là gì đúng không?" Từng câu từng chữ của Âu Hoằng Phong đều lạnh như băng có thể khiến người khác run sợ.
Cô gái kia lại chỉ vào cô như muốn lấy cô làm bia đỡ đạn cho mình:
"Nếu nói như vậy thì tại sao cô ta lại vào đây được lại còn ở trên giường của anh nữa chứ?"
Âu Hoằng Phong không muốn giải thích hay gì cả anh lạnh nhạt phun ra một chữ:"CÚT!"