Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người Hầu! Anh Yêu Em - Chương 129:An ủi
Nước Mỹ, đến nơi đã gần trưa mọi người cùng nhau đi thẳng đến nghĩa trang đến đấy những người dự tang lễ đã dần dần rời đi Mộ Khánh Dương cùng Vũ Quân Minh tiến tới đứng cạnh Yến Quang Nam, vỗ nhẹ lên vai như một lời an ủi.
Từ Phương Hiểu ôm mẹ của Yến Quang Nam an ủi:"Bác trai ra đi quá đột ngột cháu cũng rất đau lòng nhưng cháu biết bác còn đau lòng hơn cháu chỉ mong là bác đừng quá đau lòng mà ảnh hưởng đến sức khỏe."
Ở đấy được một lúc, Mộ Khánh Dương, Yến Quang Nam, Từ Phương Hiểu cùng những người khác quay về biệt thự. Vừa về đến, điện thoại của Từ Phương Hiểu vang lên là Mộ Kiều Lam gọi điện đến, cô đi ra ngoài nghe:"Alo!"
Mộ Kiều Lam ngay lập tức trả lời lại:"Sáng nay, chị mở điện thoại thì thấy tin nhắn của em mọi chuyện sao rồi? Anh Quang Nam như thế nào rồi?"
"Bác trai đã được an nghỉ rồi còn về anh Quang Nam anh ấy vẫn còn rất đau lòng vừa về đã tự nhốt mình ở trong phòng."
"Chị thật sự rất muốn ở bên cạnh anh ấy ngay lúc này nhưng chị không thể chỉ đành nhờ em an ủi giúp chị."
"An ủi thì chắc chắn em sẽ an ủi còn về phần chị chị hãy tự an ủi anh ấy đi chị an ủi anh ấy sẽ có ích hơn là em đấy." Từ Phương Hiểu nhếch môi cười mỉm đáp lại.
"Chị làm sao có thể an ủi được chứ? Cùng lắm chị là an ủi qua điện thoại không thể nào mà gặp mặt trực tiếp để an ủi cả."
"Ngày mai, anh ấy sẽ cùng em và mọi người quay về thành phố lúc đấy em sẽ hoán đổi cho chị để chị đi an ủi anh ấy."
"Được! Chị cảm ơn em rất nhiều."
Thành phố S,
Dương Mộc Đồng đi ăn cùng Âu Hoằng Phong anh vừa ăn vừa cảm thấy chán ghét mong sau vụ này kết thúc sớm anh sắp chịu không nổi nữa rồi. Dương Mộc Đồng vui vẻ ăn, cất giọng nói với anh:
"Hoằng Phong! Gần một tháng nữa là đến lễ đính hôn của anh trai em và Lam Lam sau ngày đó thì đến lượt chúng ta có được không? Chúng ta cũng sẽ đính hôn với nhau."
Khóe môi của Âu Hoằng Phong giật giật anh gượng gạo gật đầu, cố gắng rặng ra một chữ:"Được!"
Trong lòng Âu Hoằng Phong rất khó chịu anh nhất định phải cố gắng tìm thêm bằng chứng nữa để có thể mau chóng thoát khỏi Dương Mộc Đồng tống khứ cô ta vào tù, cầu mong chuyện này kết thúc càng sớm càng tốt.
Ngày hôm sau, Yến Quang Nam cùng mẹ của mình và mọi người về đến thành phố Từ Phương Hiểu ngay lập tức gọi điện thông báo cho Mộ Kiều Lam:
"Lam Lam! Em cùng mọi người đã về đến rồi chị hãy ra ngoài đi chúng ta sẽ hoán đổi cho nhau."
"Được! Vậy chúng ta sẽ hẹn nhau ở quán cũ." Mộ Kiều Lam đáp xong liền cúp máy đi thay đồ.
Đỗ Huệ Di thấy Từ Phương Hiểu đi xuống lầu chuẩn bị ra ngoài liền bước đến hỏi:"Tiểu thư định ra ngoài sao?"
"Ừm...Chị hãy chở em đến quán cũ đi." Từ Phương Hiểu gật đầu đáp lại.
Đỗ Huệ cùng một số vệ sĩ khác đưa Từ Phương Hiểu đến đó, Mộ Kiều Lam cũng nhanh chóng xuất hiện, hai người các cô vội đi vào nhà vệ sinh đổi đồ cho nhau, vừa thay Mộ Kiều Lam vừa nói:
"Em yên tâm chị sẽ tranh thủ để hoán đổi với em lại dù sao trời cũng đã tối rồi không thể để em ngủ lại Dương gia được nếu không Âu Hoằng Phong mà biết chắc chôn sống chị luôn đấy."
Từ Phương Hiểu bật cười lấy trong người ra cây súng điện và bình xịt hơi cay đã chuẩn bị sẵn trong người:"Chị cứ thoải mái về thời gian đi không cần gấp nếu không hoán đổi lại kịp thì chị cứ ở lại Mộ gia sáng mai hoán đổi cũng không muộn."
"Em ghê thật đã chuẩn bị sẵn hết luôn rồi." Mộ Kiều Lam chợt khẽ cười, ngạc nhiên, bất ngờ khi thấy cô lôi ra những thứ đấy.
Hoán đổi xong xuôi, hai người các cô rời khỏi quán Mộ Kiều Lam bước lên xe nói với Đỗ Huệ Di:
"Chị hãy chở em đến nhà của anh Quang Nam đi."
Đỗ Huệ Di gật đầu lái xe đưa Mộ Kiều Lam đến nhà của Yến Quang Nam, Từ Phương Hiểu bước ra sau đó đi đến Dương gia, hai người các cô cũng đã đổi điện thoại cho nhau.
Đến nhà Yến Quang Nam, Mộ Kiều Lam bước xuống xe căn dặn Đỗ Huệ Di:
"Chị hãy quay về trước đi có gì em sẽ gọi điện cho chị."
Đỗ Huệ Di thấy cô đến đây nên cũng an tâm đồng ý quay về, Mộ Kiều Lam đi vào trong gặp mẹ của Yến Quang Nam cô gật đầu chào hỏi:
"Cháu chào bác! Cho cháu hỏi anh Quang Nam có ở nhà không vậy bác?"
Mẹ của Yến Quang Nam gật đầu chào lại, cười nhạt không nhanh không chậm đáp lại:"Quang Nam không có nhà nó ra ngoài rồi cháu."
"Vậy bác có biết anh ấy đi đâu không ạ?"
"Chắc nó đi uống rượu giải sầu rồi nó vẫn còn đau lòng, buồn về chuyện của ba mình."
"Vâng! Vậy cháu xin phép về ạ." Mộ Kiều Lam lễ phép rời khỏi, cô biết anh đang uống rượu ở quán bar nào liền bắt taxi đi đến đó.
Đến quán bar, Mộ Kiều Lam nhanh chóng đi vào tìm kiếm Yến Quang Nam thấy anh đang ngồi ở quầy bar uống rượu không ngừng cô tiến đi giật ly rượu trong tay của anh.
Yến Quang Nam ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười, đôi mắt hờ hững cất giọng:
"Tiểu Lam là em sao? Không phải! Xin lỗi anh nhầm em là Hân Hân đúng không? Tiểu Lam làm sao có thể ở đây được chứ? Cô ấy đang ở bên cạnh Dương Nguyên Khánh không thể nào xuất hiện ở đây."
"Anh đừng có uống nữa em biết anh đang rất đau lòng về chuyện của bác trai nhưng anh cũng không thể tự hành hạ bản thân mình như thế." Mộ Kiều Lam đặt mạnh ly rượu xuống bàn cau mày nói.
Yến Quang Nam kéo cô lại gần đưa ly rượu cho cô:"Em hãy uống một chút với anh đi rồi anh sẽ theo em về."
"Được!" Mộ Kiều Lam gật đầu đồng ý cầm ly rượu một hơi uống cạn.
Tửu lượng của Mộ Kiều Lam rất kém chỉ uống vài ly đã gục, Yến Quang Nam cũng đã say thấy cô gục liền lay lay nói:
"Hân Hân! Sao chưa gì em đã gục rồi tửu lượng của em cũng kém y như Tiểu Lam. Thôi chúng ta quay về thôi."
Yến Quang Nam dìu Mộ Kiều Lam đứng dậy loạng choạng bước đi lên xe, cài dây an toàn cho cô anh nhìn chăm chăm, đôi mày hơi nhướng lên:
"Em...em là Tiểu Lam không phải là Hân Hân."
Yến Quang Nam sờ gò má ửng hồng của Mộ Kiều Lam rồi vòng qua lái xe rời khỏi quán bar. Lái được một đoạn mắt của anh đã không còn mở nổi nữa rồi anh cố gắng lái thêm một đoạn đến biệt thự riêng của mình.
Xuống xe, Yến Quang Nam dìu Mộ Kiều Lam đi vào bên trong biệt thự, đi thẳng lên phòng đặt cô xuống giường anh vừa quay người liền bị Mộ Kiều Lam kéo giật lại ngã lên người của cô:
"Quang Nam! Anh đừng đi em còn có chuyện vẫn chưa nói cho anh biết thật ra em đã thích anh từ lâu rồi."
Yến Quang Nam định đứng dậy nghe cô nói thế ngay tức khắc khựng người lại nhìn cô, đôi mắt của Mộ Kiều Lam khẽ mở hai tay vòng qua cổ kéo anh xuống mà cưỡng hôn.
Yến Quang Nam tròn mắt bất ngờ, ngạc nhiên dần dần anh không còn khống chế được bản thân mình nữa, cùng cô trải qua một đêm đầy ngọt ngào, ái tình.
Từ Phương Hiểu ôm mẹ của Yến Quang Nam an ủi:"Bác trai ra đi quá đột ngột cháu cũng rất đau lòng nhưng cháu biết bác còn đau lòng hơn cháu chỉ mong là bác đừng quá đau lòng mà ảnh hưởng đến sức khỏe."
Ở đấy được một lúc, Mộ Khánh Dương, Yến Quang Nam, Từ Phương Hiểu cùng những người khác quay về biệt thự. Vừa về đến, điện thoại của Từ Phương Hiểu vang lên là Mộ Kiều Lam gọi điện đến, cô đi ra ngoài nghe:"Alo!"
Mộ Kiều Lam ngay lập tức trả lời lại:"Sáng nay, chị mở điện thoại thì thấy tin nhắn của em mọi chuyện sao rồi? Anh Quang Nam như thế nào rồi?"
"Bác trai đã được an nghỉ rồi còn về anh Quang Nam anh ấy vẫn còn rất đau lòng vừa về đã tự nhốt mình ở trong phòng."
"Chị thật sự rất muốn ở bên cạnh anh ấy ngay lúc này nhưng chị không thể chỉ đành nhờ em an ủi giúp chị."
"An ủi thì chắc chắn em sẽ an ủi còn về phần chị chị hãy tự an ủi anh ấy đi chị an ủi anh ấy sẽ có ích hơn là em đấy." Từ Phương Hiểu nhếch môi cười mỉm đáp lại.
"Chị làm sao có thể an ủi được chứ? Cùng lắm chị là an ủi qua điện thoại không thể nào mà gặp mặt trực tiếp để an ủi cả."
"Ngày mai, anh ấy sẽ cùng em và mọi người quay về thành phố lúc đấy em sẽ hoán đổi cho chị để chị đi an ủi anh ấy."
"Được! Chị cảm ơn em rất nhiều."
Thành phố S,
Dương Mộc Đồng đi ăn cùng Âu Hoằng Phong anh vừa ăn vừa cảm thấy chán ghét mong sau vụ này kết thúc sớm anh sắp chịu không nổi nữa rồi. Dương Mộc Đồng vui vẻ ăn, cất giọng nói với anh:
"Hoằng Phong! Gần một tháng nữa là đến lễ đính hôn của anh trai em và Lam Lam sau ngày đó thì đến lượt chúng ta có được không? Chúng ta cũng sẽ đính hôn với nhau."
Khóe môi của Âu Hoằng Phong giật giật anh gượng gạo gật đầu, cố gắng rặng ra một chữ:"Được!"
Trong lòng Âu Hoằng Phong rất khó chịu anh nhất định phải cố gắng tìm thêm bằng chứng nữa để có thể mau chóng thoát khỏi Dương Mộc Đồng tống khứ cô ta vào tù, cầu mong chuyện này kết thúc càng sớm càng tốt.
Ngày hôm sau, Yến Quang Nam cùng mẹ của mình và mọi người về đến thành phố Từ Phương Hiểu ngay lập tức gọi điện thông báo cho Mộ Kiều Lam:
"Lam Lam! Em cùng mọi người đã về đến rồi chị hãy ra ngoài đi chúng ta sẽ hoán đổi cho nhau."
"Được! Vậy chúng ta sẽ hẹn nhau ở quán cũ." Mộ Kiều Lam đáp xong liền cúp máy đi thay đồ.
Đỗ Huệ Di thấy Từ Phương Hiểu đi xuống lầu chuẩn bị ra ngoài liền bước đến hỏi:"Tiểu thư định ra ngoài sao?"
"Ừm...Chị hãy chở em đến quán cũ đi." Từ Phương Hiểu gật đầu đáp lại.
Đỗ Huệ cùng một số vệ sĩ khác đưa Từ Phương Hiểu đến đó, Mộ Kiều Lam cũng nhanh chóng xuất hiện, hai người các cô vội đi vào nhà vệ sinh đổi đồ cho nhau, vừa thay Mộ Kiều Lam vừa nói:
"Em yên tâm chị sẽ tranh thủ để hoán đổi với em lại dù sao trời cũng đã tối rồi không thể để em ngủ lại Dương gia được nếu không Âu Hoằng Phong mà biết chắc chôn sống chị luôn đấy."
Từ Phương Hiểu bật cười lấy trong người ra cây súng điện và bình xịt hơi cay đã chuẩn bị sẵn trong người:"Chị cứ thoải mái về thời gian đi không cần gấp nếu không hoán đổi lại kịp thì chị cứ ở lại Mộ gia sáng mai hoán đổi cũng không muộn."
"Em ghê thật đã chuẩn bị sẵn hết luôn rồi." Mộ Kiều Lam chợt khẽ cười, ngạc nhiên, bất ngờ khi thấy cô lôi ra những thứ đấy.
Hoán đổi xong xuôi, hai người các cô rời khỏi quán Mộ Kiều Lam bước lên xe nói với Đỗ Huệ Di:
"Chị hãy chở em đến nhà của anh Quang Nam đi."
Đỗ Huệ Di gật đầu lái xe đưa Mộ Kiều Lam đến nhà của Yến Quang Nam, Từ Phương Hiểu bước ra sau đó đi đến Dương gia, hai người các cô cũng đã đổi điện thoại cho nhau.
Đến nhà Yến Quang Nam, Mộ Kiều Lam bước xuống xe căn dặn Đỗ Huệ Di:
"Chị hãy quay về trước đi có gì em sẽ gọi điện cho chị."
Đỗ Huệ Di thấy cô đến đây nên cũng an tâm đồng ý quay về, Mộ Kiều Lam đi vào trong gặp mẹ của Yến Quang Nam cô gật đầu chào hỏi:
"Cháu chào bác! Cho cháu hỏi anh Quang Nam có ở nhà không vậy bác?"
Mẹ của Yến Quang Nam gật đầu chào lại, cười nhạt không nhanh không chậm đáp lại:"Quang Nam không có nhà nó ra ngoài rồi cháu."
"Vậy bác có biết anh ấy đi đâu không ạ?"
"Chắc nó đi uống rượu giải sầu rồi nó vẫn còn đau lòng, buồn về chuyện của ba mình."
"Vâng! Vậy cháu xin phép về ạ." Mộ Kiều Lam lễ phép rời khỏi, cô biết anh đang uống rượu ở quán bar nào liền bắt taxi đi đến đó.
Đến quán bar, Mộ Kiều Lam nhanh chóng đi vào tìm kiếm Yến Quang Nam thấy anh đang ngồi ở quầy bar uống rượu không ngừng cô tiến đi giật ly rượu trong tay của anh.
Yến Quang Nam ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười, đôi mắt hờ hững cất giọng:
"Tiểu Lam là em sao? Không phải! Xin lỗi anh nhầm em là Hân Hân đúng không? Tiểu Lam làm sao có thể ở đây được chứ? Cô ấy đang ở bên cạnh Dương Nguyên Khánh không thể nào xuất hiện ở đây."
"Anh đừng có uống nữa em biết anh đang rất đau lòng về chuyện của bác trai nhưng anh cũng không thể tự hành hạ bản thân mình như thế." Mộ Kiều Lam đặt mạnh ly rượu xuống bàn cau mày nói.
Yến Quang Nam kéo cô lại gần đưa ly rượu cho cô:"Em hãy uống một chút với anh đi rồi anh sẽ theo em về."
"Được!" Mộ Kiều Lam gật đầu đồng ý cầm ly rượu một hơi uống cạn.
Tửu lượng của Mộ Kiều Lam rất kém chỉ uống vài ly đã gục, Yến Quang Nam cũng đã say thấy cô gục liền lay lay nói:
"Hân Hân! Sao chưa gì em đã gục rồi tửu lượng của em cũng kém y như Tiểu Lam. Thôi chúng ta quay về thôi."
Yến Quang Nam dìu Mộ Kiều Lam đứng dậy loạng choạng bước đi lên xe, cài dây an toàn cho cô anh nhìn chăm chăm, đôi mày hơi nhướng lên:
"Em...em là Tiểu Lam không phải là Hân Hân."
Yến Quang Nam sờ gò má ửng hồng của Mộ Kiều Lam rồi vòng qua lái xe rời khỏi quán bar. Lái được một đoạn mắt của anh đã không còn mở nổi nữa rồi anh cố gắng lái thêm một đoạn đến biệt thự riêng của mình.
Xuống xe, Yến Quang Nam dìu Mộ Kiều Lam đi vào bên trong biệt thự, đi thẳng lên phòng đặt cô xuống giường anh vừa quay người liền bị Mộ Kiều Lam kéo giật lại ngã lên người của cô:
"Quang Nam! Anh đừng đi em còn có chuyện vẫn chưa nói cho anh biết thật ra em đã thích anh từ lâu rồi."
Yến Quang Nam định đứng dậy nghe cô nói thế ngay tức khắc khựng người lại nhìn cô, đôi mắt của Mộ Kiều Lam khẽ mở hai tay vòng qua cổ kéo anh xuống mà cưỡng hôn.
Yến Quang Nam tròn mắt bất ngờ, ngạc nhiên dần dần anh không còn khống chế được bản thân mình nữa, cùng cô trải qua một đêm đầy ngọt ngào, ái tình.