-
Chương 3
7.
Trong ngôi nhà tối tăm, dường như chỉ còn lại mỗi một mình tôi, âm thanh chạm vào những bức tường cũ ố màu, thấm vào những vết nứt do lâu năm không được sửa chữa. Trong nhà chỉ còn lại tiếng vang của tôi, không nghe thấy tiếng trả lời của Hình Tuệ Na.
Tôi không nhịn được lại nhìn ra ngoài cửa sổ, song một gương mặt bên ngoài cửa sổ đã dọa tôi sợ chết khiếp.
Cặp mẹ con kia không biết từ lúc nào đã đến cạnh cửa sổ, khoảng cách gần sát như vậy khiến da đầu tôi t/ê dạ/i, vội vàng chạy như đi/ên về phía cửa sau.
Nếu không dây vào được, vậy thì tôi phải trốn đi thôi!
Tôi lao ra cửa sau, gấp rút muốn mở cửa ra, nhưng không biết có phải cửa sau đã bị khóa hay không mà tôi dùng sức ra sao cũng không thể nào mở được.
Tôi gấp lắm rồi, nếu cửa sau đã không trốn được thì tôi chỉ có thể đi lên tầng 2.
Tầng 2 cũng tối tăm mù mịt, nhìn không thấy bóng dáng Hình Tuệ Na đâu, tôi đóng cửa lại, hít lấy hít để không khí, run cầm cập mò lấy chiếc điện thoại đã cũ nát của mình ra khỏi túi để gọi điện thoại cho ông nhà giàu kia.
Vì sao tôi lại không gọi điện thoại báo cảnh sát?
Bởi vì chỗ chúng tôi là một thôn núi nhỏ, cục cảnh sát gần nhất cũng là ở trên trấn, qua đây một chuyến ít nhất cũng phải đi đường mười mấy phút. Cộng thêm núi chồng núi, e là một tiếng đồng hồ mới đến được.
Báo cảnh sát chắc chắn là không kịp!
Sau khi điện thoại kết nối, đầu dây bên kia truyền đến tiếng mệt mỏi của ông nhà giàu, dường như là bị tôi gọi dậy khi đang ngủ say.
Tôi gấp muốn chết, vội vàng nói với ông ta: “Rốt cuộc ông bảo tôi làm chuyện qu/ái qu/ỷ gì vậy hả! Bây giờ tôi bị thứ qu/ái l/ạ ghim chặt rồi!”
Đầu dây bên kia giật mình nói: “Cậu không làm theo lời tôi nói à?”
“Đứa bé kia chạy ra ngoài, tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn một đứa bé đi lạc trong rừng sâu núi thẳm được, không nhịn được nên đã gọi lại.”
“Chậc chậc! Cậu thật là… bị lòng tốt lương thiện của cậu hại rồi!”
Tôi không nhịn được mà bật ra suy đoán trong lòng mình: “Cặp mẹ con kia có phải là qu/ỷ không?”
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, sau đó nói: “Phải, hơn nữa còn là l/ệ qu/ỷ. Trước tiên cậu đừng hoảng quá, trước mắt có một cách có thể cứu mạng cậu. Khi cậu đi đưa cơm, có từng thấy chiếc qu/an t/ài trên tầng hai không?”
Tôi nói có thấy.
“Cách duy nhất để cứu cậu bây giờ chính là trốn vào trong qu/an t/ài, đừng nói gì cả, cũng đừng làm bất cứ chuyện gì. Đợi qua giờ tý, bọn họ sẽ không hại cậu nữa.”
8.
Tôi nghe xong câu này, suýt nữa ngoác mồm ch/ửi lớn.
Dựa vào đâu mà tôi phải quay lại cái chỗ toàn là m/a qu/ỷ chứ!
Đây chẳng phải là chuyện rất không thực tế sao? Rõ ràng bây giờ phải cách càng xa càng tốt, vậy mà ông nhà giàu lại cho tôi một cách không ra gì thế này!
Tôi tức giận nói: “Hiện giờ tôi đã trốn kỹ rồi, tôi đã đóng cửa, tôi…”
“Đóng cửa gì cơ? Cậu đã trốn ở đâu?”
“Ở ngôi nhà đối diện với ngôi nhà cổ, bạn cùng lớp của tôi vừa hay ở đó, bảo tôi trốn vào trong, người họ Hình ấy, trong thôn cũng chỉ có mỗi nhà cô ấy họ này.”
Giọng nói bên kia vang lên đầy nghi hoặc: “Cậu điên rồi à! Ngôi nhà phía đối diện đó làm sao có thể có người sống được, con gái nhà họ Hình sớm đã…”
“Uỳnh!”
Ông nhà giàu còn chưa nói hết câu, tôi đã nghe thấy cửa dưới tầng bỗng nhiên bị đập mở toang ra.
Theo sau đó là tiếng cót két cửa mở, tôi chỉ cảm thấy da đầu mình t/ê dạ/i.
Bọn họ còn mở được cánh cửa ở tầng dưới kiên cố hơn nhiều so với cái cửa ở tầng 2 này, vậy thì cánh cửa này còn nhằm nhò gì nữa.
Tôi hoảng loạn mở cửa ra nhìn hành lang.
Hành lang bên dưới truyền tới tiếng động của hai mẹ con, khi bọn họ đi lên cầu thang, không giống như người bình thường mà giống như con r/ết bò lên bậc thang, tứ chi trông vô cùng cong vẹo, trèo lên bằng tư thế kì lạ, song lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Ôi trời ơi!
Tôi nào chịu được sự kích thích này, tôi vội chạy như bay về phía cửa sổ tầng 2.
Nếu cửa sau đã không mở được, vậy thì không bằng tôi trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ luôn!
Chạy đến cạnh cửa sổ, bên dưới tối om khiến người ta khó có thể nhìn rõ, nhưng tôi không quan tâm được nhiều như thế, cứ trực tiếp nhảy từ trên tầng xuống!
Rõ ràng là tầng 2, phần lớn đất trong nhà ở nông thôn đều là đất vàng, nhưng ở độ cao như vậy, tôi đã va phải một vật cứng, khi tiếp đất tôi không thể đứng vững được, lưng với eo của tôi đập xuống đất, đau đến mức tôi hóp hết xương sườn, nằm trên mặt đất mắt nổ đom đóm, tâm trí tôi không ngừng tự nhủ rằng mình phải đứng lên, nhưng vì cơn đau dữ dội trong cơ thể, dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa, tôi không di chuyển được.
Đau quá...
9.
Cho dù từ nhỏ đến lớn đã ăn không biết bao trận đòn roi của bố dượng với mẹ, nhưng cơn đau lúc này đau đến nỗi khiến tôi ứa nước mắt, không nhịn được mà suýt xoa thành tiếng.
Hồi nhỏ nhìn thấy người ta bị thương kêu suýt xoa trong ti vi đều cảm thấy vừa làm quá vừa kỳ quặc, mãi cho đến hôm nay tôi mới biết, khi đau đến mức không thể chịu nổi thật sự có thể kêu thành tiếng.
Tôi lấy hơi, cố gắng để cơ thể mình hồi phục, nếu cơ thể đã không cử động được, thì ít nhất tôi cũng muốn quay đầu lại để xem tôi đã va phải thứ gì mà khiến mình đau như vậy.
Nhưng giây phút quay đầu lại, cơ thể vốn không động đậy được của tôi lại vì khiếp sợ mà nhảy dựng lên!
Thứ tôi va vào là một tấm bi/a m/ộ.
“M/ộ của Hình Tuệ Na!"
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, cả đầu đều trống rỗng.
Ph/ần m/ộ của Hình Tuệ Na... có nghĩa là cô ấy đã chế/t sao?
Vậy người vừa này tôi gặp là ai?
Người đứng ở cửa sổ ngoắc tay với tôi là ai?
Giờ này khắc này, tôi lại nhớ đến câu nói chưa nói hết của ông nhà giàu: "Ngôi nhà phía đối diện đó làm sao có thể có người sống ở được, con gái nhà họ Hình sớm đã..."
Khi đó ông ấy rốt cuộc muốn nói gì?
Nỗi sợ hãi mãnh liệt tỏa ra từ những dòng chữ khắc trên bi/a m/ộ, thấm vào cơ thể tôi khiến toàn thân tôi run lên, ngay cả hai chân cũng mềm nhũn ra, thiếu điều muốn tè ra quần.
Mẹ ơi, con sắp bị dọa phát điên rồi!
Vào đúng lúc này, cửa sau kia cũng truyền đến âm thanh va đập.
Mặc dù cả người tôi vẫn còn đau nhức, nhưng dù sao cũng có thể di chuyển được, tôi liền nhanh chóng chạy về phía tường bao, may mà tường bao của thôn này xây đều không cao, tôi nhảy lên bắt lấy đỉnh tường, cố gắng hết sức trèo ra ngoài, cuối cùng cũng trèo được ra ngoài rồi.
Khoảnh khắc đáp đất, tôi lại nhìn thấy bên cạnh xuất hiện một bóng người.
Là Hình Tuệ Na!
Cô ấy đã không còn dáng vẻ như lúc đầu, lúc này vẻ mặt cô ấy dại ra, giống như không còn thần trí, ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi nuốt nước bọt, có hơi sợ hãi hỏi cô ấy: "Cô... cô rốt cuộc là người hay là m/a? Bi/a m/ộ sau sân kia là như nào?"
Cô ấy không trả lời câu hỏi tôi, mà quay người đi, ngơ ngác đi về phía ngôi nhà cổ. Cùng lúc đó, cô ấy còn nắm lấy tay tôi.
Bàn tay ấy lạnh thấu xương, không có chút độ ấm nào.
Tôi đứng sau lưng cô ấy, vì sợ hãi mà hai chân khó di chuyển như đổ đầy chì.
Đột nhiên, Hình Tuệ Na quay đầu lại.
Nhưng cô ấy không hề xoay người!
Cô ấy đáng sợ giống như người phụ nữ kia, lưng quay về phía tôi, đầu vặn ngược một trăm tám mươi độ, mặt ngơ ngác nói với tôi: "Đi, tôi đưa cậu đi thăm cặp mẹ con đó... bọn họ sắp dậy rồi..."