Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Tôi nhìn người đàn ông đã lớn tuổi ngồi trước mặt mình, gương mặt đã xuất hiện những nếp nhăn, tóc cũng đã điểm màu bạc, nhưng ở ông ta có 1 sự uy nghiêm của 1 gia đình danh giá:
- Bác gặp cháu đây là lần đầu tiên, vậy mà vừa nhìn đã nhìn ra được cháu cần gì rồi sao? Vậy bác có thể nhìn thấy được anh Dương, con trai bác cần gì không?
- Thằng Dương, tôi không bao giờ để nó thiếu thốn cái gì.
- Vậy sao? Vậy suốt thời gian anh ấy không về nhà là vì lý do gì ạ?
Câu hỏi của tôi khiến ông cũng phải khựng lại, cả khoảng không rơi vào trầm lặng. Tôi thấy vậy lại tiếp tục nói:
- Cháu không biết vì sao bác lại gọi cháu đến đây để nói những lời này. Nhưng cháu tin chắc rằng đây không phải là điều mà anh Dương muốn. Đáng lẽ hôm nay có hẹn đến nhà ăn cơm cùng 2 bách, nhưng có lẽ cả cháu và anh ấy không đến được rồi. Giờ cháu còn có việc phải làm, xin phép cháu đi.
Nói rồi, tôi cũng đứng dậy, cúi chào 2 người đó 1 cái rồi quay trở ra ngoài.
Lúc này, ở bên trong vang lên giọng nói:
- Ông làm thế nào thì làm, tôi chỉ ưng con bé Yến thôi, nó ở bên cạnh thành Dương bao lâu rồi, chúng nó đáng lẽ phải kết hôn từ sớm rồi ấy chứ.
Tôi nghe vậy nhưng chỉ khẽ cười 1 cái, còn tưởng tại sao lại bị bất ngờ gọi đến đây để nghe mấy câu hỏi ngớ ngẩn như vậy, hoá ra lại là con Yến tác động.
Tôi đi ra cổng vẫy tay bắt 1 chiếc taxi đang đi đến, sau đấy mở cửa ngồi vào, tôi vẫn còn 30 phút nữa để đến chỗ hẹn.
Chiếc xe dừng lại trước 1 quán coffe khá lớn, tôi đi vào trong, đôi mắt nhìn xung quanh rồi bất chợt dừng lại ở 1 phía mà khẽ mỉm cười. Quả nhiên tôi đoán không sai, con Thư nóng vội sẽ đến sớm hơn hẳn.
Tôi đi lại phía của con Thư, kéo chiếc ghế đối diện nó ngồi xuống, bình thản nói:
- Đến sớm như vậy chắc nóng lòng lắm phải không?
Nó vừa nhìn thấy tôi liền gấp gáp chồm lên:
- Đm, tao biết mày sẽ không bao giờ giữ kín mồm miệng, số mày mạng lớn, nếu không hôm nay còn đắc ý ngồi đây được sao?
Tôi nghe vậy, vẫn bình thảnh vẫy tay gọi 1 ly cafe, sau đấy rồi mới nhìn nó nói:
- Tao biết chuyện tối qua là may làm, thế nên hôm nay hẹn mày ra đây để trao đổi.
Nói rồi, rôi lấy cái phong thư đựng ảnh ra rồi đẩy sang cho nó.
Con Thư sắc mặt có phần căng thẳng nhưng vẫn cố lên mặt với tôi:
- Những bức ảnh này, mày nghĩ nói lên được gì mà đem nó ra doạ tao?
Lúc này, nhân viên đem cafe đến, tôi vẫn chậm rãi dùng chiếc thìa khuấy đều, rồi lại bất chợt mỉm cười:
- Mày thử nghĩ xem, 1 phụ nữ có thai đi cùng 1 người đàn ông vào phòng khám họ sẽ thấy thế nào? Tất nhiên họ sẽ thấy đó là 1 cặp vợ chồng rồi, và đứa con trong bụng cô ta chính là của người đàn ông ấy. Thư, mày đừng tự lừa dối mình nữa, không lẽ suốt thời gian qua mày vẫn sống trong 1 cái vỏ bọc là mang thai con của Hiếu mà nghĩ nó sẽ không bao giờ bị phát hiện sao?
Vừa nghe vậy nó liền tức giận đập mạnh tay lên bàn:
- Mày nghĩ họ sẽ tin sao? Tao sẽ bảo vì mày không cam tâm nên dựng chuyện hại tao.
- Thư, mày non nớt quá. Mày nghĩ bây giờ là thời phong kiến ngày xưa sao? Họ muốn xác thực có phải thật hay không thật thì chỉ cần đưa mày đi chọc ối và xét nghiệm là được.
Chỉ cần nghe vậy, cả người nó liền trở nên cứng ngắc, tôi tiếp tục nói:
- Nếu đã đến hôm nay có thời gian noid chuyện. Như vậh thì tao cũng nói thẳng. Tao không có hứng muốn lấy lại, thế nên chỉ cần mày từ nay về sau đừng liên quan đến cuộc sống của tao là được, bí mật này tao sẽ giữ giúp mày.
Con Thư nhìn tôi nghi hoặc:
- Cô nói thật?
- Tôi chỉ muốn biết thêm 1 điều. Cái thai mà tôi bị sảy do tai nạn, là cô thuê người làm phải không? Chỉ cần mày nói thật, tao cũng sẽ không truy cứu nữa.
Con Thư suy nghĩ 1 lúc rồi mới lên tiêzng:
- Phải! Là tao làm đấy.
Nghe vậy, tôi khẽ cười 1 cái rồi nói:
- Vậy là được rồi...việc tiếp theo của mày...là giải thích với Hiếu.
- Mày...mày có ý gì?
Tôi không trả lời nó, chỉ khẽ hất mặt 1 cái. Con Thư từ từ quay người lạ, sắc mặt liền trở nên kinh hãi mà đứng bật dậy:
- Hiếu.....sao anh....sao anh lại đến đây
Tôi lúc này đứng dậy cầm tuid xách của mình lên rồi nói:
- Nhường lại không gian cho 2 người nói chuyện.
Nói rồi, tôi định rời đi, con Thư lúc này bỗng hét lên:
- Con chó, mày lừa tao!
Dứt lời, nó như kê điên lao về phía tôi túm tóc, Hiếu lúc này cũng đi đến kéo nó ra rồi bất ngờ vung tay tát nó 1 cái:
- Những gì cô làm còn chưa đủ sao? Cô muốn gây chuyện gì nưaz.
Tôi thật sự giật mình trước hành động của anh, Hiếu là người mà tôi nghĩ anh sẽ không bao giờ xuống tay đánh phụ nữ, thật không ngờ.
Con Thư lúc này bắt đầu khóc lóc túm lấy cánh tay Hiếu rồi nói:
- Anh Hiếu, anh đừng tin nó, con Vy nó gạt anh đấy. Chắc chắn nó không cam tâm thấy em được danh chính ngôn thuận làm vợ anh nên nó muốn phá. Anh nhất định đừng tin nó.
Tôi nghe vậy, chỉ khẽ cười:
- Mày nhầm rồi, tao chỉ muốn lột cái mặt nạ của mày ra để người ta nhìn được sự thật thôi.
Nó trừng mắt nhìn sang tôi:
- Con khốn, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.
Hiếu lúc này túm lấy cánh tay nó rồi quát lên:
- Giờ cô trở về với tôi, giải thích tất cả mọi chuyện với bố mẹ tôi. Còn có phải hay khôbg tự tay tôi sẽ dẫn cô đi kiểm tra cái thai.
Nói rồi, anh lôi con Thư đi, nó vùng văngf thoát ra mà gào lên:
- Không, anh Hiếu ơi, nó là con anh thật mà. Anh phải tin em.
Hiếu không nói gì, gương mặt tức giận túm lấy nó kéo đi ra, tôi thấy vậy cũng theo sau, đó là tất cả những gì nó phải trả giá.
Bỗng lúc này, con Thư đẩy Hiếu ra, nó lao lại phía tôi mà gào lên:
- Muốn kiểm tra? Tôi nhất định sẽ không để các người làm được. Mày đắc ý gì hả Vy, tao sẽ không cho mày toại nguyện đâu.
Câu vừa dứt cũng là lúc nó túm được cánh tay tôi sau đấy như kẻ điên nó kéo tôi chạy ra đường. Nhanh đến mức tôi chẳng kịp có phản ứng, cùng lúc đấy 1 chiếc xe tải chạy đến, tiếng còi kéo dài cung đường, tôi chỉ tròn mắt đứng chôn chân ở đấy.
Vài giây sau đó cả người liền bị hất văng ra cùng con Thư, bóng người nằm la liệt trên đường, máu chảy lênh láng 1 vùng, mọi người xung quanh bắt đầu nhao lên.
Tôi đau nhức mà run rẩy đứng lên, nhìn con Thư đang quằn quại với dòng máu đỏ chảy ra từ bên dưới, còn....còn....Hiếu đã nằm bất động ngay đó trên vũng chất lỏng màu đỏ, đầu óc cũng trở nên chao đảo, mọi thứ xoay vòng, cả người tôi dần dần ngã xuống, tất cả chỉ còn 1 màu tối đen mất hẳn ý thức.
- Bác gặp cháu đây là lần đầu tiên, vậy mà vừa nhìn đã nhìn ra được cháu cần gì rồi sao? Vậy bác có thể nhìn thấy được anh Dương, con trai bác cần gì không?
- Thằng Dương, tôi không bao giờ để nó thiếu thốn cái gì.
- Vậy sao? Vậy suốt thời gian anh ấy không về nhà là vì lý do gì ạ?
Câu hỏi của tôi khiến ông cũng phải khựng lại, cả khoảng không rơi vào trầm lặng. Tôi thấy vậy lại tiếp tục nói:
- Cháu không biết vì sao bác lại gọi cháu đến đây để nói những lời này. Nhưng cháu tin chắc rằng đây không phải là điều mà anh Dương muốn. Đáng lẽ hôm nay có hẹn đến nhà ăn cơm cùng 2 bách, nhưng có lẽ cả cháu và anh ấy không đến được rồi. Giờ cháu còn có việc phải làm, xin phép cháu đi.
Nói rồi, tôi cũng đứng dậy, cúi chào 2 người đó 1 cái rồi quay trở ra ngoài.
Lúc này, ở bên trong vang lên giọng nói:
- Ông làm thế nào thì làm, tôi chỉ ưng con bé Yến thôi, nó ở bên cạnh thành Dương bao lâu rồi, chúng nó đáng lẽ phải kết hôn từ sớm rồi ấy chứ.
Tôi nghe vậy nhưng chỉ khẽ cười 1 cái, còn tưởng tại sao lại bị bất ngờ gọi đến đây để nghe mấy câu hỏi ngớ ngẩn như vậy, hoá ra lại là con Yến tác động.
Tôi đi ra cổng vẫy tay bắt 1 chiếc taxi đang đi đến, sau đấy mở cửa ngồi vào, tôi vẫn còn 30 phút nữa để đến chỗ hẹn.
Chiếc xe dừng lại trước 1 quán coffe khá lớn, tôi đi vào trong, đôi mắt nhìn xung quanh rồi bất chợt dừng lại ở 1 phía mà khẽ mỉm cười. Quả nhiên tôi đoán không sai, con Thư nóng vội sẽ đến sớm hơn hẳn.
Tôi đi lại phía của con Thư, kéo chiếc ghế đối diện nó ngồi xuống, bình thản nói:
- Đến sớm như vậy chắc nóng lòng lắm phải không?
Nó vừa nhìn thấy tôi liền gấp gáp chồm lên:
- Đm, tao biết mày sẽ không bao giờ giữ kín mồm miệng, số mày mạng lớn, nếu không hôm nay còn đắc ý ngồi đây được sao?
Tôi nghe vậy, vẫn bình thảnh vẫy tay gọi 1 ly cafe, sau đấy rồi mới nhìn nó nói:
- Tao biết chuyện tối qua là may làm, thế nên hôm nay hẹn mày ra đây để trao đổi.
Nói rồi, rôi lấy cái phong thư đựng ảnh ra rồi đẩy sang cho nó.
Con Thư sắc mặt có phần căng thẳng nhưng vẫn cố lên mặt với tôi:
- Những bức ảnh này, mày nghĩ nói lên được gì mà đem nó ra doạ tao?
Lúc này, nhân viên đem cafe đến, tôi vẫn chậm rãi dùng chiếc thìa khuấy đều, rồi lại bất chợt mỉm cười:
- Mày thử nghĩ xem, 1 phụ nữ có thai đi cùng 1 người đàn ông vào phòng khám họ sẽ thấy thế nào? Tất nhiên họ sẽ thấy đó là 1 cặp vợ chồng rồi, và đứa con trong bụng cô ta chính là của người đàn ông ấy. Thư, mày đừng tự lừa dối mình nữa, không lẽ suốt thời gian qua mày vẫn sống trong 1 cái vỏ bọc là mang thai con của Hiếu mà nghĩ nó sẽ không bao giờ bị phát hiện sao?
Vừa nghe vậy nó liền tức giận đập mạnh tay lên bàn:
- Mày nghĩ họ sẽ tin sao? Tao sẽ bảo vì mày không cam tâm nên dựng chuyện hại tao.
- Thư, mày non nớt quá. Mày nghĩ bây giờ là thời phong kiến ngày xưa sao? Họ muốn xác thực có phải thật hay không thật thì chỉ cần đưa mày đi chọc ối và xét nghiệm là được.
Chỉ cần nghe vậy, cả người nó liền trở nên cứng ngắc, tôi tiếp tục nói:
- Nếu đã đến hôm nay có thời gian noid chuyện. Như vậh thì tao cũng nói thẳng. Tao không có hứng muốn lấy lại, thế nên chỉ cần mày từ nay về sau đừng liên quan đến cuộc sống của tao là được, bí mật này tao sẽ giữ giúp mày.
Con Thư nhìn tôi nghi hoặc:
- Cô nói thật?
- Tôi chỉ muốn biết thêm 1 điều. Cái thai mà tôi bị sảy do tai nạn, là cô thuê người làm phải không? Chỉ cần mày nói thật, tao cũng sẽ không truy cứu nữa.
Con Thư suy nghĩ 1 lúc rồi mới lên tiêzng:
- Phải! Là tao làm đấy.
Nghe vậy, tôi khẽ cười 1 cái rồi nói:
- Vậy là được rồi...việc tiếp theo của mày...là giải thích với Hiếu.
- Mày...mày có ý gì?
Tôi không trả lời nó, chỉ khẽ hất mặt 1 cái. Con Thư từ từ quay người lạ, sắc mặt liền trở nên kinh hãi mà đứng bật dậy:
- Hiếu.....sao anh....sao anh lại đến đây
Tôi lúc này đứng dậy cầm tuid xách của mình lên rồi nói:
- Nhường lại không gian cho 2 người nói chuyện.
Nói rồi, tôi định rời đi, con Thư lúc này bỗng hét lên:
- Con chó, mày lừa tao!
Dứt lời, nó như kê điên lao về phía tôi túm tóc, Hiếu lúc này cũng đi đến kéo nó ra rồi bất ngờ vung tay tát nó 1 cái:
- Những gì cô làm còn chưa đủ sao? Cô muốn gây chuyện gì nưaz.
Tôi thật sự giật mình trước hành động của anh, Hiếu là người mà tôi nghĩ anh sẽ không bao giờ xuống tay đánh phụ nữ, thật không ngờ.
Con Thư lúc này bắt đầu khóc lóc túm lấy cánh tay Hiếu rồi nói:
- Anh Hiếu, anh đừng tin nó, con Vy nó gạt anh đấy. Chắc chắn nó không cam tâm thấy em được danh chính ngôn thuận làm vợ anh nên nó muốn phá. Anh nhất định đừng tin nó.
Tôi nghe vậy, chỉ khẽ cười:
- Mày nhầm rồi, tao chỉ muốn lột cái mặt nạ của mày ra để người ta nhìn được sự thật thôi.
Nó trừng mắt nhìn sang tôi:
- Con khốn, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.
Hiếu lúc này túm lấy cánh tay nó rồi quát lên:
- Giờ cô trở về với tôi, giải thích tất cả mọi chuyện với bố mẹ tôi. Còn có phải hay khôbg tự tay tôi sẽ dẫn cô đi kiểm tra cái thai.
Nói rồi, anh lôi con Thư đi, nó vùng văngf thoát ra mà gào lên:
- Không, anh Hiếu ơi, nó là con anh thật mà. Anh phải tin em.
Hiếu không nói gì, gương mặt tức giận túm lấy nó kéo đi ra, tôi thấy vậy cũng theo sau, đó là tất cả những gì nó phải trả giá.
Bỗng lúc này, con Thư đẩy Hiếu ra, nó lao lại phía tôi mà gào lên:
- Muốn kiểm tra? Tôi nhất định sẽ không để các người làm được. Mày đắc ý gì hả Vy, tao sẽ không cho mày toại nguyện đâu.
Câu vừa dứt cũng là lúc nó túm được cánh tay tôi sau đấy như kẻ điên nó kéo tôi chạy ra đường. Nhanh đến mức tôi chẳng kịp có phản ứng, cùng lúc đấy 1 chiếc xe tải chạy đến, tiếng còi kéo dài cung đường, tôi chỉ tròn mắt đứng chôn chân ở đấy.
Vài giây sau đó cả người liền bị hất văng ra cùng con Thư, bóng người nằm la liệt trên đường, máu chảy lênh láng 1 vùng, mọi người xung quanh bắt đầu nhao lên.
Tôi đau nhức mà run rẩy đứng lên, nhìn con Thư đang quằn quại với dòng máu đỏ chảy ra từ bên dưới, còn....còn....Hiếu đã nằm bất động ngay đó trên vũng chất lỏng màu đỏ, đầu óc cũng trở nên chao đảo, mọi thứ xoay vòng, cả người tôi dần dần ngã xuống, tất cả chỉ còn 1 màu tối đen mất hẳn ý thức.