Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 148
Sau khi Đồng Vũ Vụ dọn về nhà mình, Lục Nhân Nhân chủ yếu ở cùng cô.
Năm nay Lục Nhân Nhân cũng đã 26 tuổi, vẫn luôn chỉ sống bên ngoài, không phải cô ấy không hợp với cha mẹ mà là đến tuổi này rồi, bạn bè bên cạnh hoặc đã có người bầu bạn, hoặc đã kết hôn.
Cô ấy không có bạn trai cũng không có vị hôn phu, trong mắt các bậc phụ huynh thì ở nhà nhiều xem chừng là khá “chướng mắt”.
Để tránh phát sinh mâu thuẫn không cần thiết với cha mẹ, Lục Nhân Nhân đã dọn ra ở riêng vào năm cô ấy 23 tuổi.
Bởi vì Lục Nhân Nhân lo lắng cho Đồng Vũ Vụ nên mới chuyển đến ở cùng cô.
Đồng Vũ Vụ không phải không rõ chuyện này, tòa nhà kiểu phương Tây đã lâu không ai sống trong đó, mặc dù cũng là khu biệt thự nhưng mà người sở hữu không nhiều, dịch vụ quản lí nhà đất với bảo vệ cũng không nhiều người chịu trách nhiệm như những khu nhà giàu.
Đồng Vũ Vụ cũng từng nghĩ mình có nên thuê một dì giúp việc đáng tin cậy không? Ít nhất sẽ an toàn hơn nhiều.
Trên thực tế, nghĩ mình đến bây giờ còn phải lo mấy việc nhỏ vụn vặt này, Đồng Vũ Vụ không khỏi phiền não, nhưng dù có chán nản đến mấy cũng vô dụng, cô đã không còn là Phó phu nhân nữa rồi, không phải một Phó phu nhân được người khác sắp xếp mọi chuyện từ ăn mặc đến đi lại.
Bắt đầu từ bây giờ, cô phải cố gắng sống một cách ít xa hoa hơn.
Sau khi cúp máy, Đồng Vũ Vụ chuẩn bị quay lại hội trường tạm biệt Tô Vận.
Cô cũng không có hứng thú tham gia tiệc tối của hôn lễ.
Cô không phải là người cuồng tự ngược, đứng ở chỗ này để mặc những người khác tùy ý quan sát suy đoán, dù sao cũng vẫn có chút không thoải mái.
Nhưng cô lại không ngờ tới chỉ đi vài bước mà đã đụng phải Phó Lễ Hành.
Anh cũng chỉ ở một mình.
Phó Lễ Hành mặc âu phục chỉnh tề, vẫn là dáng vẻ già dặn như trước, cô mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.
Anh nghiện thuốc lá cũng không nghiêm trọng, có thể nói anh không nghiện hút thuốc.
Khi chưa ly hôn, một tháng anh dùng nhiều nhất cũng chỉ một gói, bình thường chỉ khi buồn bực anh mới hút liền mấy điếu.
Đồng Vũ Vụ cảm thấy có lẽ cô thật sự không phải một người chân thiện mỹ gì, ít nhất khi nghĩ đến người chồng trước của mình vẫn cảm thấy thực phiền chán, cô rõ ràng không hề thoải mái.
Với tư cách là một người vợ cũ đủ tiêu chuẩn, hoặc là bản thân chết, hoặc là đối phương chết.
Bây giờ một người đứng sờ sờ trước mặt mình như vậy, với sự giáo dục của Đồng Vũ Vụ, cô sẽ không thể nhắm mắt làm ngơ rời đi, dù sao thì bọn họ cũng xem như đã ly hôn trong hòa bình.
Suy nghĩ như vậy, cô mỉm cười gật đầu với anh xem như chào hỏi.
Cô không độc ác cho mình là người chết, dứt khoát lùi một bước, để mình trở thành người câm đi.
Không nói lời nào, mỉm cười gật đầu… là được rồi.
Cô thu hồi tầm mắt, bước ngang qua bên người anh, không liếc nhìn anh lần nào nữa.
Cô nghĩ đây hẳn là phong thái tốt nhất khi người vợ trước gặp lại chồng cũ của mình.
Nhưng chưa đi được vài bước, cô lại đụng phải Chu Trì, bạn tốt của anh.
Cô có thể mỉm cười gật đầu với chồng trước của mình, nhưng đối với bạn bè xấu của chồng cũ thì đương nhiên không cần như thế.
Đồng Vũ Vụ không cho Chu Trì cơ hội mỉm cười gật đầu đã bước nhanh hơn rời đi.
Chu Trì tặc lưỡi một tiếng, vừa xoay người lại thì suýt chút nữa đụng phải Phó Lễ Hành.
“Xem ra bà xã của cậu hoàn toàn xem tôi như không khí vậy.” Chu Trì nói.
Phó Lễ Hành liếc nhìn anh ta.
Anh ta lập tức cố ý tát nhẹ vào miệng của mình một cái: “Coi cái miệng này của tôi nè, không phải bà xã cậu, là vợ trước của cậu.”
Phó Lễ Hành có chút buồn bực kéo cà vạt, ngữ khí có chút không kiên nhẫn: “Có chuyện gì à?”
Ly hôn cũng được một khoảng thời gian, chuyện anh và cô ly dị đã không còn là tin tức mới ở Yên Kinh.
Cô dọn ra khỏi biệt thự Tùng Cảnh, hiện tại tần suất anh quay về nơi đó cũng thay đổi từ mỗi ngày trở thành hai lần một tuần, đến bây giờ cũng không trở về nữa...!Ngay cả anh cũng không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì.
Có lẽ là vì trong ngôi nhà kia có rất nhiều dấu vết của nữ chủ nhân, rõ ràng khi cô vẫn còn ở trong căn nhà này, anh lại không cảm thấy gì cả, chỉ cho rằng rất bình thường, cũng không xem cô thật sự quan trọng.
Nhưng sau khi cô rời đi rồi, chuyện đáng lẽ phải lãng quên lại ngày càng nhớ rõ ràng ——
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm sẽ mang theo mùi cam quýt ngọt ngào.
Khi cô sấy tóc cũng quen với tư thế đứng thẳng người.
Khi bàn tay trắng nõn của cô lướt qua mái tóc đen mượt như nhung.
Khi cô cười rộ lên lông mày sẽ khẽ cong cong.
…
…
Buổi tối khi nằm trên giường, thỉnh thoảng anh sẽ tỉnh dậy và vô thức nhìn sang bên cạnh, không có hình bóng của người đó.
Cái người ngủ không thành thật kia đã rời đi rồi.
Vốn dĩ anh cho rằng ly hôn chính là một loại giải thoát, ngay từ đầu tâm trạng cũng là như vậy, nhưng bây giờ, anh lại ngày càng hụt hẫng, cuối cùng ngay cả lý do lúc trước muốn ly hôn, bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy quá ngây thơ và buồn cười.
“Không có gì, chúng tôi chuẩn bị đánh bài, ba thiếu một đây.” Chu Trì cẩn thận quan sát biểu cảm của Phó Lễ Hành, lại liên tưởng đến Đồng Vũ Vụ vừa rời đi, lập tức có mạnh dạn phỏng đoán: “Có phải tôi đã quấy rầy các cậu nói chuyện không? Lúc tôi đến không phải Vũ Vụ cũng chuẩn bị đi rồi sao? Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Chu Trì vốn không phải bà tám, nhưng anh ta cũng cảm thấy hứng thú với chuyện ly hôn của Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ.
Cho tới bây giờ, anh ta cũng không biết lý do ly hôn là gì, đây chính là một cơ hội tốt để thăm dò.
Phó Lễ Hành không tình nguyện mở miệng nói chuyện.
Quả thực, anh không muốn trả lời vấn đề này, anh chỉ lạnh lùng đáp: “Cậu làm gì mà tò mò chuyện của người khác quá vậy?”
Chu Trì cười ha ha: “Được rồi, tôi không hỏi nữa là được chứ gì.”
Hôm nay, Phó Lễ Hành rất khó chịu.
Nói chính xác thì tâm trạng khó chịu này đã duy trì được một khoảng thời gian rồi.
Dù sao cô và anh cũng đã ở bên nhau bốn năm, kết hôn ba năm, tuy rằng đã ký thỏa thuận trước hôn nhân, nhưng năm đó khi kết hôn, anh hoàn toàn chưa từng có suy nghĩ ly hôn.
Hiện tại lại thật sự ly hôn rồi, anh cũng không định làm theo thỏa thuận trước đây, về phần tài sản này, anh muốn bồi thường cho cô, nhưng tiếc rằng cô đã rất lạnh lùng bình tĩnh, ngoài trừ việc thỏa thuận ly hôn, cô cũng không đòi hỏi gì cả.
Ngày đó anh đi tìm cô chỉ muốn thỏa thuận chia lại tài sản, ít nhất cũng phải để nửa đời sau của cô không cần phải lo toan cơm áo gạo tiền.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cô và tên họ Tùy kia ở cùng một chỗ chụp ảnh cười cười nói nói, còn anh lại đang ngồi ở trên xe...!Dường như tâm trạng của Phó Lễ Hành cũng bắt đầu rầu rĩ từ lúc đó.
Chu Trì thấy vẻ mặt kỳ lạ của Phó Lễ Hành thì lại hỏi: “Làm sao vậy? Tâm trạng của cậu có vẻ không tốt lắm.”
Phó Lễ Hành cởi cúc áo sơ mi thứ nhất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì.”
“Vậy đi thôi, ba thiếu một, còn thiếu mỗi cậu đấy.”
Phó Lễ Hành không có hứng thú đánh bài, nhưng anh biết hôm nay là ngày cưới của bạn tốt nên cũng đành trầm giọng trả lời.
***
Sau khi Đồng Vũ Vụ quay lại đại sảnh nhìn xung quanh thì không thấy Tô Vận đâu cả, cô lập tức lấy di động từ trong túi ra, chuẩn bị gọi điện cho Tô Vận.
Nào ngờ còn chưa gọi được điện thoại thì cô đã bị ai đó đụng phải, còn chưa kịp phản ứng lại thì ly rượu trong tay người nọ đã nghiêng ngả, đúng lúc rơi trúng lễ phục của cô.
Đồng Vũ Vụ sững sờ nhìn cô gái xa lạ trước mặt này, sau đó cúi đầu nhìn bản thân, rượu đỏ đang chảy xuống lễ phục, trông cô cực kỳ chật vật.
Cho đến bây giờ, cô chưa từng gặp phải trường hợp xấu hổ như vậy.
Người đụng trúng Đồng Vũ Vụ là một cô gái mặc lễ phục màu đỏ, sau khi cô ta đứng vững thì cảm thấy vô cùng lúng túng, muốn tiến lên nhưng lại không dám, dáng vẻ rất nhút nhát.
Cô ta gấp đến độ đôi mắt đỏ hoe, ngữ khí cũng không ổn định, như thể giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi xuống: “Tôi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý, chỗ này trơn quá, thật sự xin lỗi!”
Dáng vẻ xin lỗi của cô ta rất chân thành, không ngừng cúi đầu, ngữ khí cũng rất chân thành tha thiết, phối hợp với đôi mắt đỏ hoe và giọng nói nhẹ nhàng, ngay cả Đồng Vũ Vụ cũng muốn vỗ tay tán thưởng.
Thật đúng là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, trước đây người này cũng chẳng có tư cách đến trước mặt cô nói chuyện, bây giờ lại có đủ dũng khí đổ rượu vang lên người mình.
Đồng Vũ Vụ khẽ mỉm cười, cô đưa tay vén một lọn tóc ra sau tai.
Cho dù những người đứng xem kia có ghen tị với dáng người của cô thì họ cũng phải thừa nhận rằng Đồng Vũ Vụ thật sự là vô cùng xinh đẹp.
Một ít rượu vang đỏ trượt xuống xương quai xanh thanh tú tinh xảo của cô.
Màu đỏ của rượu vang hòa cùng màu trắng của làn da tạo thành sự k1ch thích cho thị giác.
Đồng Vũ Vụ biết chuyện này tuyệt đối không phải vô ý, cũng biết cô gái trẻ có thuộc tính bạch liên hoa này đang cố ý làm vậy.
Chẳng qua, trong giới quý tộc này chính là như thế, hiểu rõ nhưng không nói ra.
Cô biết sẽ có một ngày như vậy, chuyện này chỉ là thử thách đầu tiên sau khi cô và Phó Lễ Hành ly hôn thôi.
Hôm nay, cô và Phó Lễ Hành đều ở đây, cô đã không còn quan trọng nữa, chẳng qua là những người khác muốn thử thăm dò thái độ của Phó Lễ Hành mà thôi.
Họ muốn nhìn xem Phó Lễ Hành còn quan tâm đến người vợ trước là cô hay không!
Quan trọng là người nào đang muốn dò xét Phó Lễ Hành?
Là phụ nữ… hay là đàn ông?
Trái tim của cô trở nên căng thẳng, người sang quý khi tự biết bản thân, cô biết rất rõ vị trí của mình, rời xa sự che chở của Phó gia, sau này cô sẽ gặp phải những điều không thể nói lý ngày càng nhiều hơn.
Nếu là phụ nữ muốn thăm dò thì không sao cả, còn nếu người muốn dò xét là đàn ông thì cô phải suy nghĩ thật kỹ cách bảo vệ chính mình.
Hoài bích có tội (*), không có bối cảnh mà lại xinh đẹp cũng là một loại tội lỗi.
(*) Người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội.
“Xin lỗi cô, thật sự rất xin lỗi, quần áo của cô đã bị bẩn hết rồi.” Vẻ mặt của người phụ nữ mặc váy đỏ tràn đầy sự lo lắng và tự trách: “Tôi xin lỗi, tôi có thể bồi thường cho cô một bộ lễ phục khác được không?”
Đồng Vũ Vụ nhìn về phía cô ta, rõ ràng trên mặt nở nụ cười nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh.
Tức giận không? Phẫn nộ không?
Có lẽ trong vài năm qua, cô đã đắc tội quá nhiều người với thân phận là Phó phu nhân rồi.
Cô nhẹ nhàng đáp: “Không sao đâu.”
Không có vấn đề gì, tôi sẽ nhớ kỹ cô.
Thật ra trong nháy mắt kia, Đồng Vũ Vụ đã rất muốn tát cho cô ta một bạt tai.
Chẳng qua là đúng lúc đó, cô kịp thời nhớ đến ở đây đang diễn ra đám cưới của Tô Vận.
Trước đây, Tô Vận là một người bạn học rất tốt của cô, khi cô lâm vào cảnh túng quẫn, cô ấy là người đầu tiên ủng hộ công việc làm ăn của cô, Đồng Vũ Vụ ghi nhớ rõ tâm ý này.
Cô không muốn phá hỏng buổi hôn lễ, cô có thể thấy được Tô Vận đang hạnh phúc đến dường nào.
Hơn nữa… Đánh thì sao chứ? Mẹ từng dạy cô, cho dù nghèo khó hay phú quý, cho dù đối mặt với bất cứ ai cũng không thể mất đi sự kiêu ngạo từ trong xương tủy.
Người khác đã nói là “vô tình”, có lẽ người phụ nữ này chỉ đang chờ một cái tát của cô, định cộng thêm hình tượng “người đàn bà chanh chua” cùng với hình ảnh “bị chồng ruồng bỏ” của cô vào mà thôi.
Tất cả những người bắt nạt cô, Đồng Vũ Vụ sẽ ghi nhớ rõ.
Cô chính là người như vậy, phong thuỷ thay phiên luân chuyển, chẳng qua là bây giờ vận khí của cô không tốt mà thôi, đời người dài như vậy, ai biết một ngày nào đó người này sẽ không rơi vào trong tay cô chứ?
Cô chỉ cần nhớ kỹ người này là được.
Người phụ nữ mặc váy đỏ dường như không ngờ cô sẽ nói như vậy, nhất thời sững sờ, hiển nhiên không biết tiếp theo nên trả lời như thế nào.
Khi Đồng Vũ Vụ đang chuẩn bị xoay người rời đi thì đột nhiên cô cảm thấy bả vai bị đè xu0ng, một hơi thở quen thuộc quấn lấy cô, Đồng Vũ Vụ vô thức ngẩng đầu lên, hóa ra là Phó Lễ Hành.
Chẳng trách hơi thở lại quen thuộc đến vậy.
Phó Lễ Hành cởi âu phục của mình khoác lên người cô, anh chỉ thản nhiên liếc nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ kia một cái rồi thu hồi tầm mắt, sau đó hỏi Đồng Vũ Vụ: “Không sao chứ?”
Vạn Lâm Gia ở bên cạnh đang chuẩn bị bước tới thì chợt dừng lại, trên mặt vẫn nở nụ cười tao nhã lịch sự.
Năm nay Lục Nhân Nhân cũng đã 26 tuổi, vẫn luôn chỉ sống bên ngoài, không phải cô ấy không hợp với cha mẹ mà là đến tuổi này rồi, bạn bè bên cạnh hoặc đã có người bầu bạn, hoặc đã kết hôn.
Cô ấy không có bạn trai cũng không có vị hôn phu, trong mắt các bậc phụ huynh thì ở nhà nhiều xem chừng là khá “chướng mắt”.
Để tránh phát sinh mâu thuẫn không cần thiết với cha mẹ, Lục Nhân Nhân đã dọn ra ở riêng vào năm cô ấy 23 tuổi.
Bởi vì Lục Nhân Nhân lo lắng cho Đồng Vũ Vụ nên mới chuyển đến ở cùng cô.
Đồng Vũ Vụ không phải không rõ chuyện này, tòa nhà kiểu phương Tây đã lâu không ai sống trong đó, mặc dù cũng là khu biệt thự nhưng mà người sở hữu không nhiều, dịch vụ quản lí nhà đất với bảo vệ cũng không nhiều người chịu trách nhiệm như những khu nhà giàu.
Đồng Vũ Vụ cũng từng nghĩ mình có nên thuê một dì giúp việc đáng tin cậy không? Ít nhất sẽ an toàn hơn nhiều.
Trên thực tế, nghĩ mình đến bây giờ còn phải lo mấy việc nhỏ vụn vặt này, Đồng Vũ Vụ không khỏi phiền não, nhưng dù có chán nản đến mấy cũng vô dụng, cô đã không còn là Phó phu nhân nữa rồi, không phải một Phó phu nhân được người khác sắp xếp mọi chuyện từ ăn mặc đến đi lại.
Bắt đầu từ bây giờ, cô phải cố gắng sống một cách ít xa hoa hơn.
Sau khi cúp máy, Đồng Vũ Vụ chuẩn bị quay lại hội trường tạm biệt Tô Vận.
Cô cũng không có hứng thú tham gia tiệc tối của hôn lễ.
Cô không phải là người cuồng tự ngược, đứng ở chỗ này để mặc những người khác tùy ý quan sát suy đoán, dù sao cũng vẫn có chút không thoải mái.
Nhưng cô lại không ngờ tới chỉ đi vài bước mà đã đụng phải Phó Lễ Hành.
Anh cũng chỉ ở một mình.
Phó Lễ Hành mặc âu phục chỉnh tề, vẫn là dáng vẻ già dặn như trước, cô mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.
Anh nghiện thuốc lá cũng không nghiêm trọng, có thể nói anh không nghiện hút thuốc.
Khi chưa ly hôn, một tháng anh dùng nhiều nhất cũng chỉ một gói, bình thường chỉ khi buồn bực anh mới hút liền mấy điếu.
Đồng Vũ Vụ cảm thấy có lẽ cô thật sự không phải một người chân thiện mỹ gì, ít nhất khi nghĩ đến người chồng trước của mình vẫn cảm thấy thực phiền chán, cô rõ ràng không hề thoải mái.
Với tư cách là một người vợ cũ đủ tiêu chuẩn, hoặc là bản thân chết, hoặc là đối phương chết.
Bây giờ một người đứng sờ sờ trước mặt mình như vậy, với sự giáo dục của Đồng Vũ Vụ, cô sẽ không thể nhắm mắt làm ngơ rời đi, dù sao thì bọn họ cũng xem như đã ly hôn trong hòa bình.
Suy nghĩ như vậy, cô mỉm cười gật đầu với anh xem như chào hỏi.
Cô không độc ác cho mình là người chết, dứt khoát lùi một bước, để mình trở thành người câm đi.
Không nói lời nào, mỉm cười gật đầu… là được rồi.
Cô thu hồi tầm mắt, bước ngang qua bên người anh, không liếc nhìn anh lần nào nữa.
Cô nghĩ đây hẳn là phong thái tốt nhất khi người vợ trước gặp lại chồng cũ của mình.
Nhưng chưa đi được vài bước, cô lại đụng phải Chu Trì, bạn tốt của anh.
Cô có thể mỉm cười gật đầu với chồng trước của mình, nhưng đối với bạn bè xấu của chồng cũ thì đương nhiên không cần như thế.
Đồng Vũ Vụ không cho Chu Trì cơ hội mỉm cười gật đầu đã bước nhanh hơn rời đi.
Chu Trì tặc lưỡi một tiếng, vừa xoay người lại thì suýt chút nữa đụng phải Phó Lễ Hành.
“Xem ra bà xã của cậu hoàn toàn xem tôi như không khí vậy.” Chu Trì nói.
Phó Lễ Hành liếc nhìn anh ta.
Anh ta lập tức cố ý tát nhẹ vào miệng của mình một cái: “Coi cái miệng này của tôi nè, không phải bà xã cậu, là vợ trước của cậu.”
Phó Lễ Hành có chút buồn bực kéo cà vạt, ngữ khí có chút không kiên nhẫn: “Có chuyện gì à?”
Ly hôn cũng được một khoảng thời gian, chuyện anh và cô ly dị đã không còn là tin tức mới ở Yên Kinh.
Cô dọn ra khỏi biệt thự Tùng Cảnh, hiện tại tần suất anh quay về nơi đó cũng thay đổi từ mỗi ngày trở thành hai lần một tuần, đến bây giờ cũng không trở về nữa...!Ngay cả anh cũng không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì.
Có lẽ là vì trong ngôi nhà kia có rất nhiều dấu vết của nữ chủ nhân, rõ ràng khi cô vẫn còn ở trong căn nhà này, anh lại không cảm thấy gì cả, chỉ cho rằng rất bình thường, cũng không xem cô thật sự quan trọng.
Nhưng sau khi cô rời đi rồi, chuyện đáng lẽ phải lãng quên lại ngày càng nhớ rõ ràng ——
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm sẽ mang theo mùi cam quýt ngọt ngào.
Khi cô sấy tóc cũng quen với tư thế đứng thẳng người.
Khi bàn tay trắng nõn của cô lướt qua mái tóc đen mượt như nhung.
Khi cô cười rộ lên lông mày sẽ khẽ cong cong.
…
…
Buổi tối khi nằm trên giường, thỉnh thoảng anh sẽ tỉnh dậy và vô thức nhìn sang bên cạnh, không có hình bóng của người đó.
Cái người ngủ không thành thật kia đã rời đi rồi.
Vốn dĩ anh cho rằng ly hôn chính là một loại giải thoát, ngay từ đầu tâm trạng cũng là như vậy, nhưng bây giờ, anh lại ngày càng hụt hẫng, cuối cùng ngay cả lý do lúc trước muốn ly hôn, bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy quá ngây thơ và buồn cười.
“Không có gì, chúng tôi chuẩn bị đánh bài, ba thiếu một đây.” Chu Trì cẩn thận quan sát biểu cảm của Phó Lễ Hành, lại liên tưởng đến Đồng Vũ Vụ vừa rời đi, lập tức có mạnh dạn phỏng đoán: “Có phải tôi đã quấy rầy các cậu nói chuyện không? Lúc tôi đến không phải Vũ Vụ cũng chuẩn bị đi rồi sao? Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Chu Trì vốn không phải bà tám, nhưng anh ta cũng cảm thấy hứng thú với chuyện ly hôn của Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ.
Cho tới bây giờ, anh ta cũng không biết lý do ly hôn là gì, đây chính là một cơ hội tốt để thăm dò.
Phó Lễ Hành không tình nguyện mở miệng nói chuyện.
Quả thực, anh không muốn trả lời vấn đề này, anh chỉ lạnh lùng đáp: “Cậu làm gì mà tò mò chuyện của người khác quá vậy?”
Chu Trì cười ha ha: “Được rồi, tôi không hỏi nữa là được chứ gì.”
Hôm nay, Phó Lễ Hành rất khó chịu.
Nói chính xác thì tâm trạng khó chịu này đã duy trì được một khoảng thời gian rồi.
Dù sao cô và anh cũng đã ở bên nhau bốn năm, kết hôn ba năm, tuy rằng đã ký thỏa thuận trước hôn nhân, nhưng năm đó khi kết hôn, anh hoàn toàn chưa từng có suy nghĩ ly hôn.
Hiện tại lại thật sự ly hôn rồi, anh cũng không định làm theo thỏa thuận trước đây, về phần tài sản này, anh muốn bồi thường cho cô, nhưng tiếc rằng cô đã rất lạnh lùng bình tĩnh, ngoài trừ việc thỏa thuận ly hôn, cô cũng không đòi hỏi gì cả.
Ngày đó anh đi tìm cô chỉ muốn thỏa thuận chia lại tài sản, ít nhất cũng phải để nửa đời sau của cô không cần phải lo toan cơm áo gạo tiền.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cô và tên họ Tùy kia ở cùng một chỗ chụp ảnh cười cười nói nói, còn anh lại đang ngồi ở trên xe...!Dường như tâm trạng của Phó Lễ Hành cũng bắt đầu rầu rĩ từ lúc đó.
Chu Trì thấy vẻ mặt kỳ lạ của Phó Lễ Hành thì lại hỏi: “Làm sao vậy? Tâm trạng của cậu có vẻ không tốt lắm.”
Phó Lễ Hành cởi cúc áo sơ mi thứ nhất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì.”
“Vậy đi thôi, ba thiếu một, còn thiếu mỗi cậu đấy.”
Phó Lễ Hành không có hứng thú đánh bài, nhưng anh biết hôm nay là ngày cưới của bạn tốt nên cũng đành trầm giọng trả lời.
***
Sau khi Đồng Vũ Vụ quay lại đại sảnh nhìn xung quanh thì không thấy Tô Vận đâu cả, cô lập tức lấy di động từ trong túi ra, chuẩn bị gọi điện cho Tô Vận.
Nào ngờ còn chưa gọi được điện thoại thì cô đã bị ai đó đụng phải, còn chưa kịp phản ứng lại thì ly rượu trong tay người nọ đã nghiêng ngả, đúng lúc rơi trúng lễ phục của cô.
Đồng Vũ Vụ sững sờ nhìn cô gái xa lạ trước mặt này, sau đó cúi đầu nhìn bản thân, rượu đỏ đang chảy xuống lễ phục, trông cô cực kỳ chật vật.
Cho đến bây giờ, cô chưa từng gặp phải trường hợp xấu hổ như vậy.
Người đụng trúng Đồng Vũ Vụ là một cô gái mặc lễ phục màu đỏ, sau khi cô ta đứng vững thì cảm thấy vô cùng lúng túng, muốn tiến lên nhưng lại không dám, dáng vẻ rất nhút nhát.
Cô ta gấp đến độ đôi mắt đỏ hoe, ngữ khí cũng không ổn định, như thể giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi xuống: “Tôi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý, chỗ này trơn quá, thật sự xin lỗi!”
Dáng vẻ xin lỗi của cô ta rất chân thành, không ngừng cúi đầu, ngữ khí cũng rất chân thành tha thiết, phối hợp với đôi mắt đỏ hoe và giọng nói nhẹ nhàng, ngay cả Đồng Vũ Vụ cũng muốn vỗ tay tán thưởng.
Thật đúng là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, trước đây người này cũng chẳng có tư cách đến trước mặt cô nói chuyện, bây giờ lại có đủ dũng khí đổ rượu vang lên người mình.
Đồng Vũ Vụ khẽ mỉm cười, cô đưa tay vén một lọn tóc ra sau tai.
Cho dù những người đứng xem kia có ghen tị với dáng người của cô thì họ cũng phải thừa nhận rằng Đồng Vũ Vụ thật sự là vô cùng xinh đẹp.
Một ít rượu vang đỏ trượt xuống xương quai xanh thanh tú tinh xảo của cô.
Màu đỏ của rượu vang hòa cùng màu trắng của làn da tạo thành sự k1ch thích cho thị giác.
Đồng Vũ Vụ biết chuyện này tuyệt đối không phải vô ý, cũng biết cô gái trẻ có thuộc tính bạch liên hoa này đang cố ý làm vậy.
Chẳng qua, trong giới quý tộc này chính là như thế, hiểu rõ nhưng không nói ra.
Cô biết sẽ có một ngày như vậy, chuyện này chỉ là thử thách đầu tiên sau khi cô và Phó Lễ Hành ly hôn thôi.
Hôm nay, cô và Phó Lễ Hành đều ở đây, cô đã không còn quan trọng nữa, chẳng qua là những người khác muốn thử thăm dò thái độ của Phó Lễ Hành mà thôi.
Họ muốn nhìn xem Phó Lễ Hành còn quan tâm đến người vợ trước là cô hay không!
Quan trọng là người nào đang muốn dò xét Phó Lễ Hành?
Là phụ nữ… hay là đàn ông?
Trái tim của cô trở nên căng thẳng, người sang quý khi tự biết bản thân, cô biết rất rõ vị trí của mình, rời xa sự che chở của Phó gia, sau này cô sẽ gặp phải những điều không thể nói lý ngày càng nhiều hơn.
Nếu là phụ nữ muốn thăm dò thì không sao cả, còn nếu người muốn dò xét là đàn ông thì cô phải suy nghĩ thật kỹ cách bảo vệ chính mình.
Hoài bích có tội (*), không có bối cảnh mà lại xinh đẹp cũng là một loại tội lỗi.
(*) Người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội.
“Xin lỗi cô, thật sự rất xin lỗi, quần áo của cô đã bị bẩn hết rồi.” Vẻ mặt của người phụ nữ mặc váy đỏ tràn đầy sự lo lắng và tự trách: “Tôi xin lỗi, tôi có thể bồi thường cho cô một bộ lễ phục khác được không?”
Đồng Vũ Vụ nhìn về phía cô ta, rõ ràng trên mặt nở nụ cười nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh.
Tức giận không? Phẫn nộ không?
Có lẽ trong vài năm qua, cô đã đắc tội quá nhiều người với thân phận là Phó phu nhân rồi.
Cô nhẹ nhàng đáp: “Không sao đâu.”
Không có vấn đề gì, tôi sẽ nhớ kỹ cô.
Thật ra trong nháy mắt kia, Đồng Vũ Vụ đã rất muốn tát cho cô ta một bạt tai.
Chẳng qua là đúng lúc đó, cô kịp thời nhớ đến ở đây đang diễn ra đám cưới của Tô Vận.
Trước đây, Tô Vận là một người bạn học rất tốt của cô, khi cô lâm vào cảnh túng quẫn, cô ấy là người đầu tiên ủng hộ công việc làm ăn của cô, Đồng Vũ Vụ ghi nhớ rõ tâm ý này.
Cô không muốn phá hỏng buổi hôn lễ, cô có thể thấy được Tô Vận đang hạnh phúc đến dường nào.
Hơn nữa… Đánh thì sao chứ? Mẹ từng dạy cô, cho dù nghèo khó hay phú quý, cho dù đối mặt với bất cứ ai cũng không thể mất đi sự kiêu ngạo từ trong xương tủy.
Người khác đã nói là “vô tình”, có lẽ người phụ nữ này chỉ đang chờ một cái tát của cô, định cộng thêm hình tượng “người đàn bà chanh chua” cùng với hình ảnh “bị chồng ruồng bỏ” của cô vào mà thôi.
Tất cả những người bắt nạt cô, Đồng Vũ Vụ sẽ ghi nhớ rõ.
Cô chính là người như vậy, phong thuỷ thay phiên luân chuyển, chẳng qua là bây giờ vận khí của cô không tốt mà thôi, đời người dài như vậy, ai biết một ngày nào đó người này sẽ không rơi vào trong tay cô chứ?
Cô chỉ cần nhớ kỹ người này là được.
Người phụ nữ mặc váy đỏ dường như không ngờ cô sẽ nói như vậy, nhất thời sững sờ, hiển nhiên không biết tiếp theo nên trả lời như thế nào.
Khi Đồng Vũ Vụ đang chuẩn bị xoay người rời đi thì đột nhiên cô cảm thấy bả vai bị đè xu0ng, một hơi thở quen thuộc quấn lấy cô, Đồng Vũ Vụ vô thức ngẩng đầu lên, hóa ra là Phó Lễ Hành.
Chẳng trách hơi thở lại quen thuộc đến vậy.
Phó Lễ Hành cởi âu phục của mình khoác lên người cô, anh chỉ thản nhiên liếc nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ kia một cái rồi thu hồi tầm mắt, sau đó hỏi Đồng Vũ Vụ: “Không sao chứ?”
Vạn Lâm Gia ở bên cạnh đang chuẩn bị bước tới thì chợt dừng lại, trên mặt vẫn nở nụ cười tao nhã lịch sự.