Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Gặp chồng không chào sao?
Yến Nhi đi như chạy, chiếc váy dài nhiều lần khiến cô trực ngã, nước mắt nhòe đi. Cô đóng cửa phòng thật mạnh, ngồi khuất sau cánh cửa, toàn thân không còn sức lực mà ngồi thụp xuống đất. Nước mắt càng lúc càng rơi nhiều dần chuyển thành tiếng nấc rồi chẳng kìm nén mà bật khóc thành tiếng. Càng khóc lòng cô càng đau, đau đến không thở nổi. Cô yêu nên mới đau như vậy, cứ càng chờ anh ta để ý đến mình thì lại càng nhận được những nỗi đau chồng chất. Bây giờ cô không muốn cố gắng nữa, thực sự không muốn nữa.
Cô không biết ba mình là ai, từ nhỏ ở với bà ngoại và mẹ. Rồi một ngày mẹ mắc bệnh qua đời, hai bà cháu dựa vào nhau mà sống. Năm cô 16 tuổi thì ông nội Bảo Cường xuất hiện. Hóa ra bà và ông từng là bạn thanh mai trúc mã rồi lạc nhau trong kháng chiến. Ông đã giúp cô đi học thanh nhạc, học diễn xuất rồi đưa cô vào giới giải trí này. Năm 18 tuổi, cô đến với vai chính đầu tiên thì bà ngoại mất. Ông đưa cô về biệt thự của nhà họ Hoàng sống cùng gia đình Bảo Cường. Cô không muốn về nhưng ông nói bà ngoại nhờ ông chăm sóc đứa cháu duy nhất của bà.
Ngày về nhà họ Hoàng, ba mẹ Bảo Cường không có con gái nên chào đón cô nhiệt tình. Mẹ anh còn là fan của cô nữa nên bà vui ra mặt. Chỉ có mình anh không phản đối nhưng cũng không hào hứng.
Rồi ông nội bị tai biến nhẹ, lúc ấy ba mẹ Bảo Cường đang ở nước ngoài nên một tay Yến Nhi chăm ông. Khi khỏe lại ông nhất mực bắt Bảo Cường lấy cô. Yến Nhi đã nghĩ anh ta sẽ từ chối, có chết cô cũng không ngờ anh ta lại dễ dàng trả lời.
- Vâng, ông muốn thì con cưới.
Vì cô là diễn viên, ca sĩ trẻ đang nổi nên Yến Nhi nhờ ông chỉ tổ chức nhỏ gọn không bung ra giới truyền thông. Ông luôn chấp nhận bất kì yêu cầu nào của cô. Vậy nên không ai hay biết cô đã có chồng. Fan hay gán ghép cô cùng bạn diễn nhưng để phục vụ hình ảnh cho phim hay Album mới ra thì cô đều im lặng. Có lẽ vì vậy mà Bảo Cường chê cô bẩn. Trong mắt anh ta, cô chuyên đi chèo kéo từ đạo diễn đến diễn viên nhưng cô cũng chẳng hơi đâu giải thích vì anh ta tuyệt nhiên không tin cô.
Có lần cô cũng đã thử minh oan cho mình nhưng anh ta cười khinh miệt.
- Cô tưởng tôi không biết nghề của cô sao? Nếu không như lời đồn sao mới hoạt động vài tháng có vai chính, hơn một năm thì nổi như cồn. Tốt hơn cô ăn vụng thì chùi mép cho sạch vào.
Vậy đấy, anh ta không tin cô vì bồ của anh ta cũng toàn ca sĩ hay diễn viên thôi. Mà cô cũng không biết anh ta làm cái gì vì giữa họ chỉ là mối quan hệ hôn nhân trên giấy tờ. Có lẽ khi ông mất thì mối quan hệ này cũng sẽ không còn nữa.
Yến Nhi thức giấc với đôi mắt sưng húp, cay xè vì khóc nhiều. Cô cũng chẳng biết mình ngủ lúc nào khi vẫn đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo. Nhấc thân mình đau nhức do nằm sàn cứng dậy, cô mở điện thoại lên thì thấy cuộc gọi nhỡ của ông nội nên ấn gọi lại.
- Ông nội, con đây ạ.
- Con ốm hay sao mà giọng khản đặc đi thế? Để ông gọi bác sĩ qua nhà thăm bệnh cho con.
- Dạ không có, con vừa ngủ dậy. Ông yên tâm, con khỏe lắm.
Cô nghe thấy ông thở phào nhẹ nhõm, giọng vui vẻ hẳn lên.
- Hôm nay con qua nhà ông đi, bác Nam nấu canh gà hầm sâm cho con. Nếu bận thì ông cho người mang đến nơi quay phim cho.
- Dạ con nghỉ ông à, bộ phim đã quay xong hai ngày trước rồi ạ. Bây giờ con qua ông nhé!
- Vậy hả? Thế thì tốt quá! Sang ngay đi.
- Dạ, con chào ông.
Yến Nhi đứng dậy mà hai chân bị chuột rút tê rần rần, nhìn bộ dạng mình trong gương không khác gì diễn viên tuồng, mặt mày không tẩy trang lại khóc nên nhem nhuốc hết cả.
Tắm rửa thay đồ xong xuống dưới nhà hoàn toàn im ắng, chắc anh ta đã đi rồi. Hai người không có thói quen để ý đến đời sống riêng tư của nhau là thỏa thuận anh ta đưa ra ngay trong đêm tân hôn. Cô chỉ còn biết chấp nhận dù trong lòng không muốn.
Về đến nhà ông, cô ngạc nhiên thấy xe Bảo Cường đỗ ở trong gara. Xuống xe, xách giỏ quả đi vào thì cô thấy anh ta đang ngồi ở phòng khách. Bác Nam thấy cô thì từ trong bếp chạy ra.
- Con về rồi, ông mong con lắm đấy.
- Dạ, con chào bác, bác cất giùm con. Ông trên phòng ạ?
- Ừ, con lên đi cho ông vui.
- Dạ.
Cô lờ đi Bảo Cường, dù sao cục tức anh ta để lại hôm qua vẫn còn nên cô không muốn mở miệng nói.
- Vợ gặp chồng mà thái độ gì vậy?
Bước chân lên cầu thang bị hẫng lại, cô liếc nhìn anh ta, bốn mắt nhìn nhau chẳng có một chút hồng nào mà chỉ có đen và đen.
- Chào anh.
Yến Nhi lạnh nhạt trả lời rồi lại rảo chân đi lên phòng ông mặc cho anh ta ôm một bụng tức ngồi nhìn theo không chớp mắt.
- Ông nội, con về rồi.
Đứng ngoài cửa gọi vọng vào, Yến Nhi chờ ông cho phép mới mở cửa. Vậy nhưng cửa đã mở ra, ông nhìn cô mỉm cười âu yếm.
- Cháu dâu của ông đã về rồi.
Yến Nhi khoác tay ông, tựa đầu trên vai ông. Không còn một người thân thích ruột thịt nào nên cô yêu ông giống như tình yêu dành cho bà ngoại.
Ông xoa đầu cô vỗ về.
- Có chuyện gì muốn xin ông sao?
- Đúng là con chẳng giấu ông được gì cả?
Xuống đến phòng khách, Bảo Cường đứng lên chào ông. Cái vẻ mặt coi thường cô, lạnh lùng nhìn cô ghét bỏ đã thay bằng nụ cười giả tạo. Với cô, anh ta nên là diễn viên thì tốt hơn.
- Hôm nay gọi hai đứa về ăn cơm là ông có chuyện muốn bàn bạc.
Yến Nhi liếc mắt sang nhìn Bảo Cường nhưng khuôn mặt anh ta chẳng mảy may để ý. Dường như đoán biết được nội dung hay sao mà chẳng có chút tò mò hay ngạc nhiên gì. Cứ như kiểu chuyện gì cũng chả liên quan đến anh ta vậy. Yến Nhi nhìn ông chờ đợi, chẳng thấy anh ta lên tiếng nên mình đành nói thay.
- Ông có chuyện gì dạy bảo vợ chồng con ạ?
- Nhi này, ông già yếu rồi. Hai đứa cũng đã kết hôn được một năm rồi. Ông muốn trước khi chết nhìn thấy chắt được không? Như vậy khi đi gặp bà ngoại con thì ông mới có thể bảo bà ấy yên tâm được.
Lúc này cô mới thấy anh ta có động thái ngồi thẳng người dậy nhưng lại nhíu mày nhìn cô. Không phải anh ta lại nghĩ cô nhờ ông nói chuyện này đấy chứ? Nhưng ánh mắt muốn đâm thủng mắt cô kia chẳng phải đang khẳng định cô nhờ ông giục sao? Chắc anh ta nghĩ cô muốn leo lên giường của anh ta rồi. Lần này thì cô phải minh oan mới được.
- Ông, con mới vừa tròn 20 tuổi, còn quá trẻ để có con hơn nữa lúc này con đang có dự định khác. Ông cho con khất nợ này được không ạ?
Lúc này cô thấy anh ta nhìn như kiểu "dù sao cô cũng biết điều ấy" thật là đáng ghét. Cứ làm như cô thích có con với anh ta không bằng ấy.
- Nhi, con còn trẻ nhưng thằng Cường cũng 33 tuổi rồi đâu còn trẻ nữa. Con hãy vì ông lần này nữa được không?
- Cô ấy chưa muốn thì ông ép làm gì? Với cô ấy sự nghiệp quan trọng hơn gia đình ông ạ.
Đấy, lão chẳng nói được lời nào tử tế hay bênh vực cô đâu. Nói như vậy chẳng khác nào cô không làm tròn nghĩa vụ gia đình. Mà người không làm tròn là lão chứ không phải cô. Tối ngày đi với bồ, còn chưa động đến một sợi lông của vợ nữa. Đã thế cô cũng thuận theo ý anh ta vậy.
- Ông, con xin ông hai năm được không? Con muốn ra nước ngoài học tập thêm. Hôm nay con sang đây cũng là muốn xin ông chuyện này ạ.
Không chỉ ông ngạc nhiên mà anh ta cũng ngạc nhiên không kém. Ánh mắt giận dữ nhìn cô như kiểu cô vuốt mặt không nể mũi. Không thèm nói với chồng một tiếng mà đã tự ý quyết định, đại loại là vậy nên nhìn anh ta lúc này dường như muốn đánh nhau đến nơi ấy. Tức gì chứ? Chẳng phải anh ta muốn cô biến mất hay sao?
Ông nội trầm ngâm im lặng một hồi thì quay sang anh ta.
- Ý của con thế nào? Dù sao Nhi nó cũng là vợ con nên chuyện này ông không tự ý quyết định được.
Lão nhìn cô không chút cảm xúc, ngón tay nhịp nhịp trên thành ghế. Sao lúc này cô lại hồi hộp chờ thế nhỉ? Quyết định của hắn chẳng liên quan đến cô, chỉ cần ông đồng ý là cô đi. Trước mắt cứ li hôn đã rồi tính tiếp. Vậy mà... lão lại dở chứng.
- Con không đồng ý, làm vợ nên thực hiện nghĩa vụ hơn là việc chạy đi khắp nơi làm những việc thừa thãi, dù sao nhà chúng ta cũng không thiếu tiền.
Yến Nhi mắt, miệng há to hết cỡ nhìn hắn như sinh vật lạ. Cuối cùng là anh ta muốn gì ở cô cơ chứ? Lại đang diễn vai cháu trai ngoan ngoãn vâng lời đây hay là còn muốn dẫm cho cô bẹp dí không ngóc cổ dậy được mới thỏa mãn chứ? Không lần này cô không ngu đần để bị hắn mang ra làm trò đùa nữa.
- Ông nội, con biết chồng con không thiếu tiền nhưng con không muốn mang tiếng ăn bám vậy nên con mong ông đồng ý cho con đi ạ. Đây là thỉnh cầu cuối cùng của con. Tuổi con còn trẻ nên cần phải trau dồi kiến thức. Con đồng ý với ông mọi việc nên con mong ông hãy tạo điều kiện cho con được không ạ.
- Chuyện này hai vợ chồng con hãy bàn bạc lại xem. Còn con muốn gì ông sẽ ủng hộ con.
Chỉ cần nghe những lời này của ông là Yến Nhi đủ tự tin tự quyết định rồi còn ý kiến của anh ta không có giá trị gì với tôi cả.
- Con cảm ơn ông. Chuyện này anh Cường chắc không muốn tham gia đâu ạ.
- Vẫn muốn đi?
- Dù sao có chồng là tiến sĩ kinh tế thì bản thân cũng nên cố gắng sao cho khỏi bị coi thường không phải sao?
Trước mặt người trong gia đình, hai vợ chồng luôn nói trống không tránh xưng hô xa lạ khiến mọi người lo lắng về hôn nhân của hai kẻ không đội trời chung này. Anh ta nghe xong thì mỉa mai.
- Thứ muốn học cũng có phải là lấy bằng cấp đâu, có lẽ chỉ để thăng hạng cho cao cấp lên thôi.
Cô hiểu ý Bảo Cường đang nói, cũng quen với cách châm chọc của anh ta rồi nên trước mặt ông nội cô kiềm chế tức giận.
- Cái gì cũng chỉ để thực hiện mục đích như nhau mà thôi phải không?
Mặt anh ta bỗng chốc đanh lại, ánh nhìn nổi bão. Yến Nhi còn muốn nhấn mạnh Tiến sĩ như anh ta làm tiền để phục vụ gái còn tôi học thăng hạng để kiếm tiền sau có thể tìm trai bao. Đại loại là như vậy? Chẳng hiểu vì sao cả hai luôn hiểu ý tứ của nhau đến vậy?
Yến Nhi chẳng thèm nhìn anh chồng yêu quý của mình nữa mà quay sang ông.
- Ông có thể cho con mượn tiền đi học chứ? Con hứa sẽ trả ông đầy đủ.
Mặt ai kia càng thêm đen hơn khi cô chính thức thông báo mình sẽ đi còn lời hắn nói chỉ là không khí.
Cô không biết ba mình là ai, từ nhỏ ở với bà ngoại và mẹ. Rồi một ngày mẹ mắc bệnh qua đời, hai bà cháu dựa vào nhau mà sống. Năm cô 16 tuổi thì ông nội Bảo Cường xuất hiện. Hóa ra bà và ông từng là bạn thanh mai trúc mã rồi lạc nhau trong kháng chiến. Ông đã giúp cô đi học thanh nhạc, học diễn xuất rồi đưa cô vào giới giải trí này. Năm 18 tuổi, cô đến với vai chính đầu tiên thì bà ngoại mất. Ông đưa cô về biệt thự của nhà họ Hoàng sống cùng gia đình Bảo Cường. Cô không muốn về nhưng ông nói bà ngoại nhờ ông chăm sóc đứa cháu duy nhất của bà.
Ngày về nhà họ Hoàng, ba mẹ Bảo Cường không có con gái nên chào đón cô nhiệt tình. Mẹ anh còn là fan của cô nữa nên bà vui ra mặt. Chỉ có mình anh không phản đối nhưng cũng không hào hứng.
Rồi ông nội bị tai biến nhẹ, lúc ấy ba mẹ Bảo Cường đang ở nước ngoài nên một tay Yến Nhi chăm ông. Khi khỏe lại ông nhất mực bắt Bảo Cường lấy cô. Yến Nhi đã nghĩ anh ta sẽ từ chối, có chết cô cũng không ngờ anh ta lại dễ dàng trả lời.
- Vâng, ông muốn thì con cưới.
Vì cô là diễn viên, ca sĩ trẻ đang nổi nên Yến Nhi nhờ ông chỉ tổ chức nhỏ gọn không bung ra giới truyền thông. Ông luôn chấp nhận bất kì yêu cầu nào của cô. Vậy nên không ai hay biết cô đã có chồng. Fan hay gán ghép cô cùng bạn diễn nhưng để phục vụ hình ảnh cho phim hay Album mới ra thì cô đều im lặng. Có lẽ vì vậy mà Bảo Cường chê cô bẩn. Trong mắt anh ta, cô chuyên đi chèo kéo từ đạo diễn đến diễn viên nhưng cô cũng chẳng hơi đâu giải thích vì anh ta tuyệt nhiên không tin cô.
Có lần cô cũng đã thử minh oan cho mình nhưng anh ta cười khinh miệt.
- Cô tưởng tôi không biết nghề của cô sao? Nếu không như lời đồn sao mới hoạt động vài tháng có vai chính, hơn một năm thì nổi như cồn. Tốt hơn cô ăn vụng thì chùi mép cho sạch vào.
Vậy đấy, anh ta không tin cô vì bồ của anh ta cũng toàn ca sĩ hay diễn viên thôi. Mà cô cũng không biết anh ta làm cái gì vì giữa họ chỉ là mối quan hệ hôn nhân trên giấy tờ. Có lẽ khi ông mất thì mối quan hệ này cũng sẽ không còn nữa.
Yến Nhi thức giấc với đôi mắt sưng húp, cay xè vì khóc nhiều. Cô cũng chẳng biết mình ngủ lúc nào khi vẫn đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo. Nhấc thân mình đau nhức do nằm sàn cứng dậy, cô mở điện thoại lên thì thấy cuộc gọi nhỡ của ông nội nên ấn gọi lại.
- Ông nội, con đây ạ.
- Con ốm hay sao mà giọng khản đặc đi thế? Để ông gọi bác sĩ qua nhà thăm bệnh cho con.
- Dạ không có, con vừa ngủ dậy. Ông yên tâm, con khỏe lắm.
Cô nghe thấy ông thở phào nhẹ nhõm, giọng vui vẻ hẳn lên.
- Hôm nay con qua nhà ông đi, bác Nam nấu canh gà hầm sâm cho con. Nếu bận thì ông cho người mang đến nơi quay phim cho.
- Dạ con nghỉ ông à, bộ phim đã quay xong hai ngày trước rồi ạ. Bây giờ con qua ông nhé!
- Vậy hả? Thế thì tốt quá! Sang ngay đi.
- Dạ, con chào ông.
Yến Nhi đứng dậy mà hai chân bị chuột rút tê rần rần, nhìn bộ dạng mình trong gương không khác gì diễn viên tuồng, mặt mày không tẩy trang lại khóc nên nhem nhuốc hết cả.
Tắm rửa thay đồ xong xuống dưới nhà hoàn toàn im ắng, chắc anh ta đã đi rồi. Hai người không có thói quen để ý đến đời sống riêng tư của nhau là thỏa thuận anh ta đưa ra ngay trong đêm tân hôn. Cô chỉ còn biết chấp nhận dù trong lòng không muốn.
Về đến nhà ông, cô ngạc nhiên thấy xe Bảo Cường đỗ ở trong gara. Xuống xe, xách giỏ quả đi vào thì cô thấy anh ta đang ngồi ở phòng khách. Bác Nam thấy cô thì từ trong bếp chạy ra.
- Con về rồi, ông mong con lắm đấy.
- Dạ, con chào bác, bác cất giùm con. Ông trên phòng ạ?
- Ừ, con lên đi cho ông vui.
- Dạ.
Cô lờ đi Bảo Cường, dù sao cục tức anh ta để lại hôm qua vẫn còn nên cô không muốn mở miệng nói.
- Vợ gặp chồng mà thái độ gì vậy?
Bước chân lên cầu thang bị hẫng lại, cô liếc nhìn anh ta, bốn mắt nhìn nhau chẳng có một chút hồng nào mà chỉ có đen và đen.
- Chào anh.
Yến Nhi lạnh nhạt trả lời rồi lại rảo chân đi lên phòng ông mặc cho anh ta ôm một bụng tức ngồi nhìn theo không chớp mắt.
- Ông nội, con về rồi.
Đứng ngoài cửa gọi vọng vào, Yến Nhi chờ ông cho phép mới mở cửa. Vậy nhưng cửa đã mở ra, ông nhìn cô mỉm cười âu yếm.
- Cháu dâu của ông đã về rồi.
Yến Nhi khoác tay ông, tựa đầu trên vai ông. Không còn một người thân thích ruột thịt nào nên cô yêu ông giống như tình yêu dành cho bà ngoại.
Ông xoa đầu cô vỗ về.
- Có chuyện gì muốn xin ông sao?
- Đúng là con chẳng giấu ông được gì cả?
Xuống đến phòng khách, Bảo Cường đứng lên chào ông. Cái vẻ mặt coi thường cô, lạnh lùng nhìn cô ghét bỏ đã thay bằng nụ cười giả tạo. Với cô, anh ta nên là diễn viên thì tốt hơn.
- Hôm nay gọi hai đứa về ăn cơm là ông có chuyện muốn bàn bạc.
Yến Nhi liếc mắt sang nhìn Bảo Cường nhưng khuôn mặt anh ta chẳng mảy may để ý. Dường như đoán biết được nội dung hay sao mà chẳng có chút tò mò hay ngạc nhiên gì. Cứ như kiểu chuyện gì cũng chả liên quan đến anh ta vậy. Yến Nhi nhìn ông chờ đợi, chẳng thấy anh ta lên tiếng nên mình đành nói thay.
- Ông có chuyện gì dạy bảo vợ chồng con ạ?
- Nhi này, ông già yếu rồi. Hai đứa cũng đã kết hôn được một năm rồi. Ông muốn trước khi chết nhìn thấy chắt được không? Như vậy khi đi gặp bà ngoại con thì ông mới có thể bảo bà ấy yên tâm được.
Lúc này cô mới thấy anh ta có động thái ngồi thẳng người dậy nhưng lại nhíu mày nhìn cô. Không phải anh ta lại nghĩ cô nhờ ông nói chuyện này đấy chứ? Nhưng ánh mắt muốn đâm thủng mắt cô kia chẳng phải đang khẳng định cô nhờ ông giục sao? Chắc anh ta nghĩ cô muốn leo lên giường của anh ta rồi. Lần này thì cô phải minh oan mới được.
- Ông, con mới vừa tròn 20 tuổi, còn quá trẻ để có con hơn nữa lúc này con đang có dự định khác. Ông cho con khất nợ này được không ạ?
Lúc này cô thấy anh ta nhìn như kiểu "dù sao cô cũng biết điều ấy" thật là đáng ghét. Cứ làm như cô thích có con với anh ta không bằng ấy.
- Nhi, con còn trẻ nhưng thằng Cường cũng 33 tuổi rồi đâu còn trẻ nữa. Con hãy vì ông lần này nữa được không?
- Cô ấy chưa muốn thì ông ép làm gì? Với cô ấy sự nghiệp quan trọng hơn gia đình ông ạ.
Đấy, lão chẳng nói được lời nào tử tế hay bênh vực cô đâu. Nói như vậy chẳng khác nào cô không làm tròn nghĩa vụ gia đình. Mà người không làm tròn là lão chứ không phải cô. Tối ngày đi với bồ, còn chưa động đến một sợi lông của vợ nữa. Đã thế cô cũng thuận theo ý anh ta vậy.
- Ông, con xin ông hai năm được không? Con muốn ra nước ngoài học tập thêm. Hôm nay con sang đây cũng là muốn xin ông chuyện này ạ.
Không chỉ ông ngạc nhiên mà anh ta cũng ngạc nhiên không kém. Ánh mắt giận dữ nhìn cô như kiểu cô vuốt mặt không nể mũi. Không thèm nói với chồng một tiếng mà đã tự ý quyết định, đại loại là vậy nên nhìn anh ta lúc này dường như muốn đánh nhau đến nơi ấy. Tức gì chứ? Chẳng phải anh ta muốn cô biến mất hay sao?
Ông nội trầm ngâm im lặng một hồi thì quay sang anh ta.
- Ý của con thế nào? Dù sao Nhi nó cũng là vợ con nên chuyện này ông không tự ý quyết định được.
Lão nhìn cô không chút cảm xúc, ngón tay nhịp nhịp trên thành ghế. Sao lúc này cô lại hồi hộp chờ thế nhỉ? Quyết định của hắn chẳng liên quan đến cô, chỉ cần ông đồng ý là cô đi. Trước mắt cứ li hôn đã rồi tính tiếp. Vậy mà... lão lại dở chứng.
- Con không đồng ý, làm vợ nên thực hiện nghĩa vụ hơn là việc chạy đi khắp nơi làm những việc thừa thãi, dù sao nhà chúng ta cũng không thiếu tiền.
Yến Nhi mắt, miệng há to hết cỡ nhìn hắn như sinh vật lạ. Cuối cùng là anh ta muốn gì ở cô cơ chứ? Lại đang diễn vai cháu trai ngoan ngoãn vâng lời đây hay là còn muốn dẫm cho cô bẹp dí không ngóc cổ dậy được mới thỏa mãn chứ? Không lần này cô không ngu đần để bị hắn mang ra làm trò đùa nữa.
- Ông nội, con biết chồng con không thiếu tiền nhưng con không muốn mang tiếng ăn bám vậy nên con mong ông đồng ý cho con đi ạ. Đây là thỉnh cầu cuối cùng của con. Tuổi con còn trẻ nên cần phải trau dồi kiến thức. Con đồng ý với ông mọi việc nên con mong ông hãy tạo điều kiện cho con được không ạ.
- Chuyện này hai vợ chồng con hãy bàn bạc lại xem. Còn con muốn gì ông sẽ ủng hộ con.
Chỉ cần nghe những lời này của ông là Yến Nhi đủ tự tin tự quyết định rồi còn ý kiến của anh ta không có giá trị gì với tôi cả.
- Con cảm ơn ông. Chuyện này anh Cường chắc không muốn tham gia đâu ạ.
- Vẫn muốn đi?
- Dù sao có chồng là tiến sĩ kinh tế thì bản thân cũng nên cố gắng sao cho khỏi bị coi thường không phải sao?
Trước mặt người trong gia đình, hai vợ chồng luôn nói trống không tránh xưng hô xa lạ khiến mọi người lo lắng về hôn nhân của hai kẻ không đội trời chung này. Anh ta nghe xong thì mỉa mai.
- Thứ muốn học cũng có phải là lấy bằng cấp đâu, có lẽ chỉ để thăng hạng cho cao cấp lên thôi.
Cô hiểu ý Bảo Cường đang nói, cũng quen với cách châm chọc của anh ta rồi nên trước mặt ông nội cô kiềm chế tức giận.
- Cái gì cũng chỉ để thực hiện mục đích như nhau mà thôi phải không?
Mặt anh ta bỗng chốc đanh lại, ánh nhìn nổi bão. Yến Nhi còn muốn nhấn mạnh Tiến sĩ như anh ta làm tiền để phục vụ gái còn tôi học thăng hạng để kiếm tiền sau có thể tìm trai bao. Đại loại là như vậy? Chẳng hiểu vì sao cả hai luôn hiểu ý tứ của nhau đến vậy?
Yến Nhi chẳng thèm nhìn anh chồng yêu quý của mình nữa mà quay sang ông.
- Ông có thể cho con mượn tiền đi học chứ? Con hứa sẽ trả ông đầy đủ.
Mặt ai kia càng thêm đen hơn khi cô chính thức thông báo mình sẽ đi còn lời hắn nói chỉ là không khí.